Nơi Bạch Bằng Phi chọn đúng là hết sức cao cấp, là một nhà hàng Pháp chỉ tiếp khách đã hẹn trước.
Thành thật mà nói, Kha Mi thật sự không dám tin, tại sao bọn họ vừa mới đến, lại có thể ngồi vào vị trí rất đẹp bên cửa sổ?
Không phải tên Bạch Bằng Phi có ba đầu sáu tay chứ?
“Sao vậy?” Chú ý đến vẻ mặt xinh đẹp đang rất kinh ngạc của Kha Mi, Bạch Bằng Phi khó hiểu mà hỏi dò.
Tiểu nữ nhân kia như thế nào mà cả một chút kích động khi vào một nhà hàng cao cấp như thế này cũng không có? Những nữ nhân khác không phải đều hưng phấn đến mức quên cả chính mình sao, nhưng nàng lại im lặng dị thường,thậm chí còn có chút cảm giác hoảng sợ bất an.
Chẳng lẽ nàng ghét đến nhà hàng này sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Bằng Phi bắt đầu lo lắng.
Vì bộ trang phục màu tím vương giả khiến Kha Mi đúng là mê người thoát tục khiến hắn khát vọng muốn chiều chuộng nàng, nhưng hắn cũng phát hiện, bây giờ, Kha Mi đối với hắn là đang đánh giá, tựa như đây là giờ phút xui xẻo nhất của nàng.
Biết nàng chán ghét hắn, điểm ấy làm cho hắn hết sức không thoải mái.
Hắn cố ý muốn bù lại phần khuyết điểm này—
“Nhìn nhà hàng này rất sang trọng nha.” Kha Mi trầm mặc một hồi, cuối cùng mới tìm về thanh âm của bản thân.
“Bữa này là anh mời khách, đừng lo lắng.” Bạch Bằng Phi thoải mái cười.
“Dĩ nhiên là anh mời khách rồi” Nghe được Bạch Bằng Phi muốn mời, nàng không khinh ngạc cũng không vui mừng, vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Đương nhiên phải giữ bộ dáng, chẳng qua là nàng chỉ trợn to đôi mắt trong suốt hỏi: “Chẳng qua em không hiểu một chuyện, nhà hàng này không phải chỉ tiếp khách đã đặt trước sao?”
“Đúng, nhà hàng này chỉ tiếp khách có đặt trước thôi.” hắn đơn giản mà trả lời.
“Vậy tại sao chúng ta đến trễ như vậy, lại có thể ngồi vào vị trí tốt?” Kha Mi thật sự nghĩ không ra.
“Bởi vì anh quen với quản lý của nhà hàng này.” Vẫn là một câu trả lời ngắn gọn như cũ.
Nhưng thật ra, nhà hàng này là do hắn đầu tư, bất quá hắn cũng không muốn nói với Kha Mi chuyện này.
“Đi cửa sau sao, nhờ quan hệ à, anh đúng là rất xảo trá!” Kha Mi ngây thơ nói.
Bạch Bằng Phi chỉ cười nhạt, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Trong nháy mắt, không khí giữa hai người lại trở lại như tám năm trước, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Kha Mi vừa nghĩ đến cái gì đó, thái độ liền lập tực trở nên cảnh giác cao độ. “Nhanh gọi món một chút chứ!” Nàng vội vàng cúi đầu xem thực đơn.
Hô… Nguy hiểm thật! Nàng thiếu chút nữa liền cho là thời gian tám năm trước đã trở lại.
Bất quá việc này là không thể nào.
Nàng cũng sẽ không lần nữa giống như cô bé ngốc hô hô, lại ngây thơ không biết sợ gì cả, hơn nữa sáng nay bị Bạch Bằng Phi “chỉnh” qua như vậy
Về sau, nàng thật không dễ dàng tự mình “vùng lên” như bây giờ.
Đây là một nhà hàng sang trọng, trên người nàng mặc chính là một bộ trang phục cao cấp, nhưng nàng một chút cũng không nghĩ ở trước mặt mọi người xuất hiện như thế này.
Chẳng qua là……
Nhà hàng sang trọng này tại sao lại không có thực đơn bằng tiếng Trung chứ?
Nàng xem thật chả hiểu tiếng Pháp mà!
Cho nên Kha Mi ngẩng đầu, mặt đáng thương nhìn Bạch Bằng Phi.
Mục tiêu bị nhìn kỹ rốt cục cũng từ phong thái tinh tế ngọc thụ lâm phong đang xem thực đơn mà ngẩng đầu lên, nhìn về hướng cầu xin giúp đỡ của Kha Mi.
“Làm sao vậy?”
“Em xem không biết tiếng Pháp!” Kha Mi khó xử nói.
“Tiếng Pháp?” Bạch Bằng Phi nhìn thực đơn một chút, mới chú ý tới người phục vụ hình như không đưa thực đơn tiếng Trung.
“Đại khái là anh bình thường đều xem thực đơn tiếng Pháp, cho nên bọn họ quên không đưa thêm thực đơn tiếng Trung. Anh sẽ kêu bọn họ cầm đến đây.”
Kha Mi gật đầu, “triển khai” ngay một nụ cười cảm kích, nhưng lập tức vội vội vàng nói: “Em biết đây là tiếng Pháp, nhưng em không phải là không biết tiếng Anh nha!
Ý trong lời vừa nói, có cường điều bản thân mình không phải hoàn toàn không biết chút ngoại ngữ.
Bạch Bằng Phi cái gì cũng chưa nói, chỉ cười một cái.
Nàng vẫn hiếu thắng như vậy ……
Sau khi đổi lại thực đơn, Kha Mi lại đột nhiên hăng hái nghiên cứu hơn.
Mấy phút sau, nàng lần nữa lại nâng lên đôi mắt mờ mịt, đáng thương hề hề nhìn người vẫn đâng chuyên tâm nghiên cứu thực đơn- Bạch Bằng Phi.
Mục tiêu bị nhìn chằm chằm lại từ phong thái tinh tế ngọc thụ lâm phong chỗ thực đơn ngẩng đầu lên, hưởng ứng lời cầu cứu của Kha Mi
“Lại làm sao vậy?”
“Đây là ngôn ngữ của thời đại nào vậy? Em đọc chả hiểu thực đơn đang viết cái gì!” Kha Mi rất bi thảm nhìn Bạch Bằng Phi, trong lòng khó hiểu nghĩ tới: Cái gì là {Phỉ Thúy hướng tiên kế khương vị nhũ cáp}? (@đậu: vừa có chim bồ câu nấu với Atisô và gừng, ta chit đây chả bit edit làm sao nữa!!!!) Cái gì vừa khoai tây nướng nóng lên với đại hoàng ma dương cùng với thịt lưng mềm của nai con hầm với cam thảo? Còn có cái gì tên là bánh kem hạnh nhân tuyết đản bạch đản cao tá khai tâm quả bính kiền? (món bánh kem gì đó mà gồm: hạnh nhân, kem tuyết, và giàu protein…. ặc ặc….)
Quá phức tạp a!
Thì ra là muốn ăn uống ở một nhà hàng cao cấp, thật đúng là phải cần thông hiểu cả kim cổ đông tây sao!
“Vậy hãy nhờ người phục vụ giúp em đề cử món ngon của hôm được không?” Bạch Bằng Phi ân cần khuyên.
Kha Mi lập tức gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, sau mười phút đồng hồ, việc chọn món như cực hình này kết thúc!
Kế tiếp chính là khoảng thời gian cho các món ăn tinh tế đẹp mắt lại thượng hạng.
“Ăn rất ngon a!” Kha Mi thật sự hoàn toàn bất chấp ưu nhã hay là khí chất gì đó, mỗi một ngụm món ăn vừa vào miệng,
Nàng liền thấp giọng than thở không thôi.
Những món này tuy tên gọi thật quá phức tạp nhưng mà ăn vào thật đúng là quá ngon! Cũng đáng giá để làm nàng lúc đầu vật vã hồ đồ khi chọn món…….
“Thích là tốt rồi.” nhìn thái độ không phải giữ ý hay giả tạo của Kha Mi, Bạch Bằng Phi sủng nịch cười thưởng thức nụ cười ngọt ngào của nàng.
Nụ cười.
“Đúng rồi, sao anh biết tiếng Pháp vậy?” Kha Mi thuận tay cầm ly rượu đỏ bên cạnh bên, tâm tình vui vẻ uống hết một mạch.
Rất ngon!
“Anh ở Pháp gần một năm.” Bạch Bằng Phi vẫn là trả lời một cách không thể đơn giản hơn.
“Àh” Kha Mi lúc thì “tiến công” thức ăn ngon lúc thì uống rượu ừng ực, mới ăn xong món chính, đảo mắt qua lại nhìn thấy một chai rượu đỏ
Hai người tiếp tục nói đông nói tây một hồi, đem cả cuộc sống trong tám năm lẫn tình hình hiện nay chia sẻ cho nhau, men rượu làm cho tinh thấn của Kha Mi rất là phấn khích.
“Oa, thật sự siêu ngon ác!” Kha Mi càng ăn càng vui vẻ, đến lúc bọn họ ăn xong thì hai người đã uống hết hai chai rượu đỏ.
“Em thích là tốt rồi.” Bạch Bằng Phi cũng bị Kha Mi lây, nhịn không được nói thêm vài câu, “Đầu bếp ở đây được đặt biệt mời từ nhà hàng ba sao Michelin về đây.”
“Michelin?” Kha Mi đã ngà ngà say, nghe không hiểu, bối rối hỏi, với đầu bếp bình thường có quan hệ phải không?”
“Không phải, Michelin là nhà hàng Pháp có quyền giám định ẩm thực.” Bạch Bằng Phi kiên nhẫn hướng Kha Mi giải thích.
Vừa nghe Bạch Bằng Phi giải thích rõ Kha Mi vừa uống thêm mấy ly rượu đỏ, dần dần cảm giác được đầu mình càng ngày càng nặng.
“Nên về thôi.” Thấy mí mắt của tiểu nữ nhân càng ngày càng nặng, Bạch Bằng Phi uống nốt ly rượu đỏ tối cuối cùng vừa nhắc nhở Kha Mi một chút.
“Được” Kha Mi ngoài miệng lên tiếng, nhưng động tác vẫn chậm chạp chưa rời đi, ngược lại cả người cơ hồ như muốn dán chặt ở trên bàn.
Chú ý tới sự khác thường của Kha Mi, Bạch Bằng Phi khẩn trương hỏi, “Làm sao vậy?”
Nàng không phải là uống rượu say quá không đi được luôn chứ?
“Ngô…… Đầu em choáng váng quá! Mi mắt nặng quá…… không mở lên được……” ánh mắt Kha Mi nửa nhắm nửa mở nhìn Bạch Bằng Phi, vừa mềm nhũn vừa nói.Vừa nói xong, nàng liền ngã trên bàn lăn ra ngủ thiếp đi
“Anh chính là Bạch Bằng Phi có phải không?”
Một nụ cười sáng lạn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Bạch Bằng Phi, một cô bé tràn đầy sức sống nghiêng đầu hỏi.
Đáng tiếc mùa hè năm nay đặc biệt nóng bức, tên vị thành niên Bạch Bằng Phi, vì oi bức trước mắt mà tâm tình trở nên phi thường không tốt. (@đậu: Ý nói ca vô cùng quạu đó.)
Không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt đang tươi cười kia, hắn xoay đầu, sau đó thì ngẩn người.
Phiền chết!
Mẹ thật nhàm chán, thậm chí còn muốn gọi ba anh em bọn họ tùy tiện liền cùng một cô gái lai lịch không rõ ràng xem mắt!
Làm cái gì a?
Hắn không thể không trốn!
“Anh chính là Bạch Bằng Phi phải không?” Cô bé vẫn không buông tha nhìn thấy đầu của hắn chuyển hướng, cô bé cũng chuyển theo, nụ cười trên mặt rạng rỡ như trước.
Không nhìn đến khuôn mặt tươi cười kia, hắn lại quay sang, tiếp tục mưu tính kế hoạch đào vong. (@đậu: bỏ của chạy lấy người sao ca?)
Đừng tưởng rằng hắn nhỏ tuổi nhất, thì phải sống theo sự sắp đặt của cha mẹ sao, lúc cần thiết hắn cũng có thể cực đoan chống lại nha.
Đoạn!
Xem mặt sao?
Buồn cười chết người a, hắn cũng không phải là ế đến nơi a!
Thật là oo#215;#215;…… (@đậu: mama cho lấy vợ sướng thế ca còn chê gì!hứ!)
Vẫn chìm đắm trong chính những suy nghĩ của mình, bên tai Bạch Bằng Phi, đột nhiên truyền đến một thanh âm lớn hết cỡ hỏi… ──
“Anh có phải chính là Bạch Bằng Phi không?”
“Ê!” Bạch Bằng Phi nhất thời bị dọa cho hoảng sợ.
Hắn quay đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm doạ chết hắn kia, chỉ thấy cô bé kia như cũ vẫn tươi cười đang đứng ở bên cạnh hắn.
Lần này Bạch Bằng Phi cuối cùng đã tận mắt nhìn thấy nàng. (@đậu: first meet! He he!)
Nàng không phải tuyệt thế mỹ nữ (đẹp lộng lẫy), cũng không phải ngọc nữ thanh thuần (vừa đẹp vừa tinh khiết), lại càng không phải là tài nữ (tài năng trí tuệ), còn chưa nói đến vẻ đẹp trung tính, chỉ là đột ngột toát ra ít nữ tính của một cô gái mà thôi.
Hắn quyết định không đáng để ý tới.
“Anh chính là Bạch Bằng Phi phải không?” Cô bé cũng không vì thái độ lãnh đạm của Bạch Bằng Phi mà chịu buông, lần nữa mở miệng hỏi
“Uhm.” Mặc dù bị dọa đến hết hồn, nhưng Bạch Bằng Phi vẫn cố gắng duy trì trấn tĩnh. Vì nói như thế nào hắn cũng là bạch mã hoàng tử học đường, tốt xấu gì cũng đang ở trường, không được tỏ vẻ quá ngạc nhiên.
Hình tượng là rất trọng yếu, hình tượng rất trọng yếu…… (@đậu: mắc cười quá! Ha ha ha!!!)
Sau đó, Bạch Bằng Phi tiếp tục tỏ ra lạnh nhạt chuyển hướng nhìn, lại ngẩn người suy nghĩ!
Thấy Bạch Bằng Phi vẫn không thèm để ý tới nàng, cô bé cũng không khách khí, giơ ngón tay nho nhỏ lên trực tiếp hướng đầu vai Bạch Bằng Phi ấn xuống.
“Nhìn em nè! Mắt anh có vấn đề sao?”
Nhìn cái đầu nho nhỏ của nàng, không nghĩ tới khí lực cũng không tồi, Bạch Bằng Phi bị đâm đau điếng tức giận nói:
“Rất đau nha!” Đồ nữ nhân thô lỗ bạo lực!(@ đậu: ha ha ha, ca không dám chửi ra ngoài vì sợ mất hình tượng!)
Bạch Bằng Phi lạnh lùng nhìn cô bẹ lạ trước mắt này, thầm nghĩ chính mình xác định mọi người đã rời khỏi sau khi tan học mới một mình ngồi đây suy nghĩ, mà cũng đâu có hẹn ai? Cô bé lập dị tức giận này từ đâu ra đây?
“Ai kêu anh không trả lời em, em đã hỏi anh ba lần rồi!” Cô bé lập tức bày ra bộ dáng mình thực có lí, một chút thô lỗ cũng không cảm thấy.
“Nhàm chán.” Bạch Bằng Phi không muốn lãng phí thời gian của chính mình, lại muốn quay đầu tiếp tục ngẩn người suy nghĩ.
Đáng tiếc lần này cô bé không chịu để cho hắn thực hiện điều hắn mong muốn, bất thình lình phun ra một nhận xét,“ Em phát hiện anh có khó khăn trong khả năng sử dụng ngôn ngữ, có phải khi còn bé anh từng bị thương qua phải không? Lúc mới sinh? hay tai nạn xe cộ?” (@đậu: ha ha ha, bị té giếng sao ca!!!)
“Cô nói cái gì vậy?” Bạch Bằng Phi nghe vậy, phản ứng phi thường kịch liệt mà nhìn chằm chằm cô bé. Hắn là học sinh ưu tú tài năng của trường thì sao đầu óc có vấn đề được chứ?
Sau khi xác định rằng Bạch Bằng Phi đã hoàn toàn tập trung sự chú ý ở trên người nàng, cô bé đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào xinh xắn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chìa ra trước, “Xin chào, em tên là Kha Mi.”
Trong nháy mắt, Bạch Bằng Phi hiểu được cảm giác thế nào là ánh sáng rực rỡ chói mắt trước mặt.
Mùa hè năm đó, ve sầu cũng được phá lệ đặc biệt ấm áp.
Mùa hè năm đó, Bạch Bằng Phi mới vừa tròn mười bảy tuổi, Kha Mi mười lăm……
********************
Ngô…… Khát nước quá……
Kha Mi cảm giác được cổ họng giống như có cái gì đang thiêu đốt, đau đến nàng ngủ cũng không ngủ lại được.
“Khát nước……” vừa rời giường, nàng vừa thì thào tự nói.
Trong phòng tối như mực, nàng muốn bật đèn, nhưng lại không sờ tới chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường.
Kỳ lạ, rõ ràng bên giường mình có một cái đèn bàn nhỏ, tại sao lại không thấy?
Bất quá yết hầu của nàng thật sự quá rát, chỉ muốn nhanh ra khỏi giường.
Nàng vừa mới trèo xuống giường tính đi vào nhà bếp tìm nước uống, nhưng lại đụng phải đồ vật gì đó. “Đau quá!”
Sao chỗ này của phòng lại có đèn.
“Lại sao vậy?” tiếp theo truyền đến, chính là giọng khàn khàn trầm thấp còn đang ngái ngủ của một…. tên nam nhân.
“Đụng phải……” Kha Mi theo bản năng trả lời, ngồi chồm hổm xuống đất xoa xoa đầu gối, ngay lập tức lại kêu to,“Không đúng
Phòng mình sao lại có đàn ông? Chờ một chút! Đây không phải phòng của mình!” một động tác phản xạ, nàng đứng lên, sau đó lại ngay lập tức đụng một lần nữa.“Đau quá!”
Bạch Bằng Phi vội vàng đi qua xem nàng. “Em không sao chứ?”
Khi Kha Mi vừa thấy kia đúng là Bạch Bằng Phi, đầu óc càng hỗn loạn.
“Đầu em bây giờ thật quá hỗn loạn…… Em thật là khát nước lắm, đầu gối bị đụng rất đau, nhưng mà quan trọng là chỗ này không phải nhà em, đây là nơi nào vậy? Còn nữa, tại sao anh cũng biết chỗ này?” Kha Mi đâu liên tiếp hỏi một chuỗi các câu hỏi.
Thật khó có ai như nàng, vừa bị đụng vào đầu gối vừa khát nước còn có thể đặt ra nhiều nghi vấn như vậy? Bạch Bằng Phi buồn cười nhìn Kha Mi, giống như là đối lập với sự cấp bách của Kha Mi, hắn cố tình nói chậm rãi: “Từ từ đã, để anh trước hết đở em ngồi xuống.”
Kha Mi trợn mắt nhìn hắn một chút, biết hắn là cố ý cười nhạo sự hoảng loạn của nàng.
Chẳng qua là bây giờ đầu gối nàng rất đau, trước phải nhẫn nuốt vào cục tức này, sau đó phải ngồi vững trên sàn nhà để đỡ đau rồi mới tìm nước uống, như vậy cũng không mất mát gì.
“Cám ơn.” Kha Mi cắn răng nói cám ơn.
Sau khi đở Kha Mi ngồi đàng hoàng, Bạch Bằng Phi đi rót nước cho nàng uống.
nhận lấy ly nước, Kha Mi một hơi liền uống sạch.“Hô…… đỡ hơn nhiều!”
“Thoải mái chứ? muốn uống thêm một ly nữa không?” vừa nhìn bộ dáng Kha Mi khát đến như vậy, Bạch Bằng Phi lúc nhận lại ly nước trống không, ân cần hỏi thăm.
“Được.”
Không lâu sau, Bạch Bằng Phi lại trót đầy một ly nước, đưa cho Kha Mi.
Kha Mi vừa cầm lấy ly nước, liền hỏi Bạch Bằng Phi mấy vấn đề: “ Đây là chỗ nào?”
“Nhà anh.”
“A ── anh là tên mặt người dạ thú! Anh thành thật nói coi, anh có làm gì tôi hay không?” Kha Mi vừa nghe, lập tức kinh hãi nghe như sét đánh bên tai.
Trời ạ! Nàng hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, lại vừa mới cùng tên xú nam nhân này nằm trên cùng một cái giường, nàng……
Nàng trinh tiết khó giữ được a!
Nghe thấy Kha Mi nói hắn như vậy, Bạch Bằng Phi liền tức giận phản ứng, “Cô xem lại quần áo trên người em trước đi, có mất đi mẩu nào không?”
Hắn thật muốn bị nữ nhân kia chọc tức chết!
Từ tám năm trước đến bây giờ, nàng vẫn như vậy có thể dễ dàng làm nổi giận, khiến hắn từ trước đến giờ duy trì “mặt nạ thanh lịch” liền dễ dàng sụp đổ trước nàng…
“Đúng là không có, nhưng em làm sao biết có phải anh do thời gian cấp bách mà chưa kịp “lột”quần áo em để bắt đầu xâm phạm em?
Kha Mi nói được mà mặt không đỏ khí không suyễn.
“Cô ──” Bạch Bằng Phi nhất thời cứng họng.
Hắn đúng là đã bị nhỏ Kha Mi này dễ dàng chọc cho tức chết!
Thật dám đem hắn coi là cầm thú không bằng sao?!
Uổng công hắn vẫn còn đối xử với nàng tốt như vậy…..
“Em nói đều là sự thật a!” Kha Mi một chút cũng không cảm giác được chính mình đã nói sai điểm nào.
“Vậy bây giờ quần áo trên người cô có thiếu đi mẩu nào không? Nữ nhân này vừa không có não lại thô lỗ! Bạch Bằng Phi có chút bất lực hỏi ngược lại.
Một phút đồng hồ sau, Kha Mi mới thận trọng nói: “chưa có.”
Bạch Bằng Phi ném cho nàng một cái nhìn đắc thắng: “Cô tự mình xem đi”
“Vậy tại sao em lại đang ở nhà anh?” vừa yên tĩnh không tới một phút, Kha Mi lại mở miệng hỏi.
“Bởi vì cô uống rượu say, đang ở nhà hàng thì ngủ thiếp đi.” Bạch Bằng Phi rất ngắn gọn đơn giản kể lại sự việc, cũng không muốn nói cho nàng biết, lúc ấy diện mạo khó coi như thế nào.
Nàng bất thình lình gục xuống bàn ngủ, làm cho tất cả khách khứa ở đó doạ đến sợ phát khiếp, mọi người thiếu chút nữa tưởng là có người trúng độc khi ăn thức ăn….
Bếp trưởng thậm chí còn khẩn trương từ nhà bếp lao ra xem có chuyện gì xảy ra, dùng tiếng Pháp bối rối hỏi đông hỏi tây một hồi.
Hiện trường hỗn loạn đủ thứ tiếng Anh, tiếng Pháp bay đầy trời, khiến bầu không khí càng thêm khẩn trương hỗn loạn.
May mà Kha Mi có chút hơi cử động nói mấy tiếng, nếu không thật là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. (@đậu: dân chúng tưởng tỷ bị ám sát đó, haizzz xí hổ quá đi tỷ àh!)
Hắn cùng với quản lí đầu tiên là phải trấn an tất cả các vị khách khác, còn phải trấn an lòng tự tôn bị tổn thương của bếp trưởng, cuối cùng còn phải ôm đứa con gái trên người mặc một bộ âu phục vương giả – Kha Mi rời khỏi nhà hàng
(@đậu: cái này giống ôm xác đi thủ tiêu quá! hắc hắc! thật chết cười!)
Trọng yếu nhất chính là ── tiểu nữ nhân này không hề nhẹ chút nào!
Nghĩ tới đây, Bạch Bằng Phi ở trong lòng trộm thở dài.
Hắn vẫn là không nói ra vẫn tốt hơn……
“Thật vậy sao?” Kha Mi kinh hãi thất sắc hét như quỷ rống,“Làm sao có thể? Em làm sao có thể làm ra việc mất mặt như vậy?”
(@đậu: phản ứng giờ của tỷ còn làm đậu mất mặt hơn!! **!)
Đang ở nhà hàng cao cấp ăn xong lại lăn ra ngủ? Thật là mất mặt mà chẳng may bị bà mà nghe được chắc bị ném ra khỏi nhà quá!
Kha Mi bất lực nhìn về phía Bạch Bằng Phi, hy vọng thấy nam nhân ở trước mắt đối với nàng lắc đầu, nhẹ giọng nói với nàng ── ta chẳng qua chỉ nói đùa với ngươi thôi, vậy mà cũng tin.
Nhưng…… Bạch Bằng Phi chỉ là im lặng.
Im lặng không phải đồng nghĩa với xác nhận nó đúng sao?
Kha Mi kinh hãi thất sắc.
“Em thật sự…… đang ở nhà hàng mà ngủ thiếp đi thật sao?” Kha Mi vừa nói vừa khẽ run, vẫn là không dám tin tưởng chính mình thật sự làm ra việc như vậy!
Bạch Bằng Phi gật đầu.
Kha Mi vừa thấy sự xác nhận kia, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ rồi đem mình chôn xuống đó.
“Làm sao bây giờ? Em như vậy rất mất thể diện da……”
Bạch Bằng Phi rất muốn nói cái gì đó để an ủi, bất quá hắn thật sự nói không được thành lời.
Bởi vì việc kia thật sự vô cùng mất mặt.
Hơn nữa, hắn còn là một trong những nhà đầu tư cuả nhà hàng.
Hơn nữa, hắn tốt xấu gì cũng là nam tử độc thân được nhiều nữ nhân mở ước (con rùa vàng a, kim quy tế a) cùng kĩ năng xã giao lịch lãm quyến rũ, cư nhiên lại có thể làm ột nữ nhân cùng hắn dùng bữa tối xong lại lăn ra ngủ tại chỗ, vậy không khác gì một loại đả kích đối với thanh danh của hắn a!
Nói như thế nào, hắn cũng coi như là người bị hại.
Cho nên, hắn lựa chọn tiếp tục im lặng mà chống đỡ……