Bởi vì đưa xe đi bảo trì cho nên An Bạch không lái xe đi làm.
Buổi chiều nhàn rỗi không có việc gì làm, Cố Phức Nhiên quyết định đến trường học đón lão công tan tầm. Thuận tiện xem thử có thể ngẫu nhiên gặp được nữ đồng nghiệp mới vào, làm việc cùng phòng với An Bạch, còn dám thường xuyên tình báo tin tức về hắn nữa.
Thời gian này bọn sinh viên đều đang học tiết cuối cùng, trên đường không còn người, Cố Phức Nhiên đứng chờ dưới toà nhà, không đến một hồi đã thấy An Bạch xuống dưới đây rồi.
“Lão công.” Cố Phức Nhiên đợi An Bạch đến gần dắt tay nàng.
“Nói em rồi, không cần phải đứng chờ anh thế này. Chỉ cần nhắn một tin, anh sẽ xuống trước đợi em mà.” An Bạch đi tới nắm bàn tay nhỏ của nàng.
“Không có việc gì mà.” Cố Phức Nhiên giơ cao bàn tay của An Bạch ngắm nhìn ngón tay tinh xảo của hắn.
Là do cái nhẫn vàng trên ngón áp út của An Bạch lão sư không đủ chói loá, rất khó thấy? Hay là, võng mạc của người phụ nữ kia cần được giải phẫu?
Sau khi đi đến bãi đỗ xe, Cố Phức Nhiên vuốt vuốt tóc, lôi kéo tay An Bạch, giả bộ tùy ý ngó thử bốn phía. Khi nghiêng đầu quét mắt đến chỗ phía xa xa, ánh mắt nàng chợt loé sáng.
“Lão công có nhớ em không?” Cố Phức Nhiên đột nhiên dừng chân hỏi An Bạch. Đuôi mắt nàng cũng nhiễm ý cười mà nhếch cao theo.
Tuy ngày thường nàng vẫn lâu lâu đột nhiên hỏi hắn câu này, và hắn mỗi lần đều nghiêm túc trả lời nàng, nhưng lần này An Bạch bất giác cảm thấy có vấn đề.
“Có chứ!”
Thông thường câu tiếp theo khẳng định là......
“Vậy nhớ bao nhiêu?”
An Bạch lão sư dịu dàng cười, duỗi tay đỡ sau cổ nàng, cúi người hôn một cái lên mặt nàng.
Cố Phức Nhiên thực hiện được ý đồ liền cong khóe miệng. Ngay khi hắn buông nàng ra, lập tức ôm lấy cổ hắn, hôn lên làn môi mỏng kia.
An Bạch nhếch lông mày, vui vẻ đón nhận nàng hôn môi, dù sao lúc này bãi đỗ xe cũng không có ai.
Hắn vươn đầu lưỡi, cưng chìu hôn đáp lại. Cánh tay bá đạo ôm chặt eo mềm của nàng.
Từ khu dạy học đi đến đây, Lý Dĩnh cứ thế ngơ ngác nhìn một màn này.
Ngày thường thì luôn thanh lãnh cấm dục, là một An Bạch lão sư đối với mọi người đều rụt rè khéo léo mỉm cười (toai mắc cười:))). Giờ phút này lại đang ghì chặt một người phụ nữ nhiệt tình hôn môi.
Người theo phái an tĩnh như hắn thế nào lại tìm một người vợ như vậy. Người phụ nữ kia mặc váy dài hai dây màu vàng cam ôm sát người, mê người giống hệt yêu tinh. Dáng người quyến rũ cọ tới cọ lui khắp quần áo không chút cẩu thả mà hắn đang mặc giống như rắn nước.
Bàn tay to của An Bạch với khớp xương rõ ràng đặt ngay eo thon của yêu tinh kia trượt xuôi xuống dưới, trực tiếp mở ra năm ngón tay thon dài dán lên cái mông căng tròn của nàng.
Cố Phức Nhiên hơi hơi híp mắt, ánh mắt lưu chuyển, làm bộ lơ đãng hướng sườn mặt qua, nhìn lướt qua phía cách đó không xa, vừa lòng nhìn thấy người nào đó sắc mặt mất hết sắc màu.
Ngậm đầu lưỡi An Bạch nhẹ mút hai chập, rồi ở bên khóe miệng hắn mổ vài cái mới chịu rời đi, mà An Bạch bị động tình nên lại tìm đến nàng hôn nhẹ.
Cố Phức Nhiên hưởng thụ nụ hôn bên khoé miệng, cười khẽ vươn ra ngón tay chọc chọc mặt hắn, “Được rồi, An lão sư à, có người đến kìa......”
An Bạch tách khỏi mặt nàng, vươn tay vuốt ve hình xăm trên cánh tay nàng vài lần, “Về nhà thôi.”
“Nếu anh chưa thỏa mãn thì có thể ở trên xe tiếp tục nha.” Cố Phức Nhiên kéo An Bạch đi đến cái xe cách đó không xa.
“Lại không chịu mặc áo ngực nữa rồi.” An Bạch rũ mắt đánh giá rãnh chữ v như ẩn như hiện giữa hai bầu vú của của nàng cằn nhằn.
Cố Phức Nhiên ôm cánh tay An Bạch cọ cọ bộ ngực vào: “Đã nói kiểu váy này không mặc áo ngực mà, chỉ dùng miếng dán nhũ thôi.”
An Bạch khẽ nhíu mày tỏ vẻ không tán đồng, “Vóc dáng cao là có thể nhìn thấy hơn phân nửa ngực của em đó.”
“Hừ, chỉ khi cùng anh ở bên nhau em mới mặc thôi mà.” Cố Phức Nhiên nắm hai dây áo chỉnh chỉnh lại phần áo bo trước khuôn ngực tròn đầy.
“Ừ, rồi! Đưa chìa khóa để anh lái xe nào.” An Bạch mở rộng tay chờ nàng đặt chìa khóa lên.
Ngồi vào trong xe, Cố Phức Nhiên chống đầu đánh giá An Bạch, “Lão công, buổi tối nay ăn gì vậy?”
“Mì ý, dùng cho hết cà chua trong tủ lạnh.” An Bạch nhìn phía trước trả lời.
“Vậy phía dưới cho em ăn không?” Cố Phức Nhiên cười xấu xa trêu chọc. Đôi mắt đảo qua phía dưới của hắn.
Nàng chưa bao giờ chịu cho hắn mua thắt lưng cho quần tây. Nàng vẫn luôn cảm thấy quần tây để lộ nút quần sẽ trông tự nhiên và thoải mái hơn. Nếu mang thắt lưng thì eo sẽ có vẻ thô ra.
Cùng nàng ở bên nhau nhiều năm như vậy, chuyện đùa giỡn thế này không tính là gì, An Bạch nghe lời đáp: “Có thể.”
“Khi anh mặc quần tây, chỗ này rất ngoan hiền nha......” Cố Phức Nhiên nói dứt lời liền duỗi tay thăm dò nơi hạ bộ của hắn, “Mỗi lần anh mặc loại quần này, em đều muốn sờ, sờ cho nơi đó cứng hết cả lên......”
“Đừng nghịch.” An Bạch trầm tĩnh ứng phó với cái tay đang nghịch loạn của nàng.
“Đã lâu trước kia, có lần lướt Weibo thấy trên đó nói nơi phía dưới của một chàng trai trẻ khi mặc quần vào rồi thì hạ bộ rất dễ bị khiêu khích cho chào cờ lắm. Em vẫn không tin lắm, bởi vì em luôn cảm thấy người trưởng thành rồi mới có thể cương được. Cho đến khi em và anh ở bên nhau mới biết được thì ra điều mà Weibo nói chính là sự thật......” Cố Phức Nhiên nói xong một đoạn dài thì thành công khiêu khích cho nơi đó căng phồng cả lên.
Cố Phức Nhiên vừa lòng mà buông tay khỏi cái lều nhỏ dựng cao, nhàn nhã chống đầu nhìn ra bên ngoài.
“......” An Bạch bị khiến cho cứng rắn chỉ có thể ngồi đó với vẻ mặt câm nín. Hắn vẫn muốn nghiêm túc lái xe.
Buổi tối tắm xong người nào đó đột nhiên muốn tản bộ, vì thế vội vàng thúc giục An Bạch thay quần áo bồi nàng ra cửa.
“Đã lâu thật lâu không cùng nhau tản bộ ha.”
Cố Phức Nhiên cùng An Bạch sóng vai đi dạo trên con đường nằm trong rừng trúc nhỏ. Gió lạnh ban đêm quyện lẫn với hương hoa mộc mạc thấm vào ruột gan.
“Nhớ đến trước kia em từng nói tản bộ là việc em yêu nhất mà.” An Bạch ghé mắt nhìn gương mặt và hình dáng của Cố Phức Nhiên hoà vào trong bóng đêm.
“Đúng vậy! Cùng với người thương an tĩnh tản bộ, một vòng rồi lại một vòng, đặc biệt tốt đẹp, anh có cảm thấy vậy không?” Cố Phức Nhiên cười, duỗi tay sờ sờ cái cây xanh bên cạnh.
“Hạnh phúc lắm.” An Bạch nhìn về phía chân trời liền bắt gặp một ngôi sao sáng.
Cố Phức Nhiên theo hắn ánh mắt nhìn qua đó: “Thật lâu thật lâu trước kia em thường xuyên một người tản bộ ban đêm. Mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy ngôi sao này thôi. Cả một bầu trời chỉ có một ngôi duy nhất. Hiện tại cũng vậy.”
“Thời gian trôi qua nhanh thật.” An Bạch cong khóe miệng. Trong đầu vẫn đang mường tượng cái cảnh nàng một mình tản bộ.
“Nhưng mà anh vẫn còn là thiếu niên đó.” Cố Phức Nhiên cố tình đi chậm vài bước, chỉ vì để đánh giá thân ảnh đĩnh bạt xuất chúng của hắn. Đã lâu rồi hắn không mặc loại áo khoác cao bồi này.
Hiện tại chợt cảm thấy vẫn đủ mười phần thiếu niên, đặc biệt hôm nay còn không để lộ trán, tóc ngắn xoã tung che phủ vầng trán cao.
Hắn thanh thản ngừng ở phía trước nghiêng người chờ nàng. Lúc này gió đêm thổi qua, tóc của hắn hơi bị thổi bay. Áo khoác cao bồi phối với quần dài màu đen xám, giống hệt hình ảnh trong quá khứ, vẫn để lộ ra một đoạn mắt cá chân.
Thời điểm hắn học cấp 3 cũng từng ở dưới lầu chờ nàng giống vậy.
Trong lòng Cố Phức Nhiên trào lên một cảm giác vui vẻ không thể nói rõ là lớn chừng nào. Nàng cười không ra tiếng, chậm rãi đi về hướng hắn.
Khoảng cách ngắn ngủi thế này mà cứ như là đã đi qua nhiều năm rồi vậy. Trong đầu nháy mắt hiện lên vô số mảnh vụn thời gian, và người thiếu niên đó vẫn vĩnh viễn đứng ở nơi đó.
Mày nhìn đi, anh ấy vẫn luôn an tĩnh đứng ở nơi đó.
Nghĩ đến đây, Cố Phức Nhiên dừng bước chân, nghiêm túc nhìn hắn gần trong gang tấc. Cái mũi đột nhiên đau xót, hốc mắt trở nên ướt át, quả nhiên lớn tuổi rồi, dễ dàng bị xúc động mà.
An Bạch đứng ở nơi đó không động, trên mặt mang theo ý cười an tĩnh, nhìn thấy nước mắt nàng rơi chỉ biết cong khóe miệng.
Hai người cứ như vậy đứng khuất ở chỗ tối nơi đèn đường không rọi đến, không tiếng động mà cười. Trong ánh mắt người đối diện đều hiện rõ cảm khái trong lòng hiểu rõ nhưng không thể nói ra.
Giờ phút này không cần an ủi em, vì anh hiểu được lý do khiến em khóc.