Bị An Bạch đùa bỡn kéo đến một trận cao trào nhỏ khiến Cố Phức Nhiên vô lực trở mình. Nàng nằm trên đùi hắn cố ngồi dậy ôm lấy hắn, âm thanh ngọt mềm vô lực: “Đi vào giường đi.”
“Thích đét mông thế này sao lại không nói sớm với anh?” An Bạch chỉ mặc mỗi quần lót liền bế nàng lên đi vào phòng ngủ.
“Không cẩn thận nhìn thấy trên Weibo, nên muốn thử cho An lão sư đét mông xem sao.”
“30 tuổi rồi mà vẫn còn nhẵn nhụi như vậy.” An Bạch đặt nàng lên trên giường, vuốt ve làn da non mịn bên sườn eo của nàng.
“Thì ra là anh ghét bỏ em già rồi.” Cố Phức Nhiên làm bộ giận dỗi đẩy hắn ra, xoay người bò ra chỗ khác.
An Bạch nhìn nàng xoắn mông nhỏ muốn chạy, đôi tay vội vàng giữ chặt mắt cá chân của nàng lại, dịu dàng gọi: “Bảo bối.”
“Ai nha......” Mặt già Cố Phức Nhiên đỏ hết cả lên. Nghe thấy âm thanh đó của hắn, cả người lập tức mềm nhũn, nằm quỳ sấp không nhúc nhích nữa.
“Để anh nhìn thử nào......” An Bạch nhìn chằm chằm vào quần lót màu trắng phía dưới vạt váy bao bọc lấy tiểu huyệt no đủ.
Cố Phức Nhiên quay đầu lại nhìn, quăng ra ánh mắt dụ tình: “Chủ nhân, anh muốn xem chỗ nào ạ?”
Khóe miệng nàng lộ rõ vẻ hư hỏng muốn trêu chọc hắn.
“Âm hộ.” An Bạch lên giường tới gần nàng, vén làn váy của nàng lên cao.
“An lão sư làm sao lại có thể nói ra loại từ thô tục đó vậy?” Cố Phức Nhiên đè thấp eo mềm, giọng điệu lười biếng trêu chọc.
“Không phải em rất thích nghe à?” Bàn tay to của An Bạch xoa mông thịt của nàng, nhìn dọc quần lót màu trắng đang lọt giữa kẽ mông.
Dục sắc trong mắt Cố Phức Nhiên dâng trào rồi lan khắp thân thể khiến nàng trở nên mê muội. Nàng ngoái đầu nhìn lại, mị nhãn như tơ: “An lão sư, phía dưới ngứa quá.”
“Ừ.” An Bạch đáp một tiếng. Ngón tay đẩy lớp vải màu trắng che phía dưới ra. Giữa môi âm hộ no đầy là một khe thịt đỏ bừng, dâm thủy từ nơi đó không ngừng chảy ra. Bàn tay to bên cánh tay đeo đồng hồ kim loại mạ vàng vươn ngón tay sờ vào chất dịch dính nhớp đó. Ngón trỏ liên tục khều gãi, khi thì đụng tới hạt đậu nhỏ khi thì ra tới âm đế khiến cho hai chân của Cố Phức Nhiên run hết lên.
“Ya...... Hết ngứa thật thoải mái quá......” Cố Phức Nhiên sung sướng rên ra tiếng, banh rộng hai chân hơn, mông thì nhếch cao lên đón ý nói hùa với ngón tay của An lão sư.
Nàng thích nhất được hắn xoa ấn âm đế. An Bạch ở phía sau tận sức chơi đùa với âm đế sưng to một hồi lâu. Bàn tay to dính nhớp trực tiếp kéo quần lót của nàng xuống dưới, lột sạch mọi thứ ở hai bên mông.
Hoa huyệt múp thịt dính nhớp mở ra theo động tác tay của hắn, phát ra một tiếng “tách“. Ánh mắt ngày thường không vương chút bụi trần của hắn giờ đang bị nhuộm dần bởi tình dục. Tay An Bạch vuốt ve bờ mông, nhìn tiểu huyệt đói khát phun đầy dâm thủy đang co rút.
“Muốn ca ca liếm liếm.” Ánh mắt Cố Phức Nhiên mê ly, khát cầu nói. Tiểu huyệt bị ánh mắt hắn quét đến càng thêm ngứa.
“Liếm chỗ nào?” An Bạch nhịn xuống dục vọng bốc hỏa, ép âm thanh tới mức trầm cực độ.
“Tiểu huyệt ạ.” Nàng quay đầu lại nhìn bàn tay to cấm dục của hắn đang ôm một bên mông của nàng.
“Thường ngày em dạy anh nói cũng không phải cái từ này......” An Bạch buông tay ra, bắt đầu cởi đồng hồ, không vội cũng không chậm.
“Âm hộ! Muốn An lão sư liếm liếm âm hộ cho Nhiên Nhiên.” Cố Phức Nhiên nhìn khớp xương tay rõ ràng của hắn cầm đồng hồ để qua một bên, vội vàng lắc lắc mông.
“Lập tức liếm âm hộ cho Nhiên Nhiên đây......” An Bạch dứt lời liền chụp lấy hai cánh mông của nàng banh ra, cúi người vùi đầu, mở ra môi mỏng ngậm lấy toàn bộ khe thịt, dùng mặt lưỡi thô ráp liếm vài cái sau đó đẩy đầu lưỡi liên tục càn quét, cuối cùng dừng trên âm đế dùng sức chọc, liếm mút cho nó càng thêm trướng hồng.
“A...... An An...... Liếm đã quá...... A......” Cố Phức Nhiên giương cái miệng nhỏ rên rỉ, cực lực quay đầu lại. Lập tức nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của hắn chôn dưới mặt sau cặp mông của mình. Người đàn ông này này có thói sạch sẽ vậy mà mỗi lần đều nguyện ý giúp nàng khẩu giao. Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh thế này, tim đập nhanh đánh vọng đến cả màng tai của nàng.
Âm thanh liếm mút thô bạo không ngừng phát ra từ giữa đôi môi mỏng. Liếm láp một hồi lâu hắn mới chịu buông tha cho hoa huyệt đã sớm đỏ tươi. Khắp âm đế sưng đỏ lên khiến cho hạt đậu nhỏ lộ cao đầu, hắn dùng ngón trỏ chọc vào.
“A —— lão công, muốn côn thịt thao em......” Cố Phức Nhiên bị kích thích khiến cặp mông căng đét. Hai cánh mông ra sức buộc chặt rồi lại thả lỏng.
An Bạch quỳ đứng lên, nắm côn thịt dùng quy đầu phình lớn cọ trên dưới khe thịt thối nát, khảy cho hai múi thịt của môi nhỏ âm hộ trông đến đáng thương.
“Nhanh lên...... Ca ca......” Cố Phức Nhiên kéo âm cuối cực kỳ mị hoặc khiến cho tâm An Bạch ngứa ngáy chịu không được.
Dùng quy đầu tách ra môi nhỏ âm hộ ướt nhẹp, nhích vào một khoảng nho nhỏ bên trong miệng huyệt hồng nhạt, nơi đó giống như một suối nguồn dạt dào ngập nước.
“Phụt” một tiếng, côn thịt cắm vào hết nguyên cả cây. Âm hộ ướt mềm dính nhớp nháy mắt từ bốn phương tám hướng bao vây lấy thân gậy, chặt đến mức khiến da đầu hắn run rẩy.
Đã qua nhiều năm như vậy nhưng mỗi lần cắm vào, cái miệng nhỏ nơi này vẫn chặt khít y hệt trước, giống như muốn hút sạch tinh của hắn trong nháy mắt.
An Bạch nín thở cắm đến chỗ sâu nhất nơi suối nguồn, quật ra từng đợt dâm thủy.
“Ya...... Thật thoải mái...... Lão công thao sâu quá...... A......” Cố Phức Nhiên thoải mái híp mắt dâm kêu, “Côn thịt thô quá......”
Trước nay An Bạch chưa từng nói qua, hắn cực kỳ yêu thích bộ dáng nàng phóng đãng rên rỉ khi làm tình, càng kêu hắn càng hưng phấn, côn thịt cũng càng ngứa hơn.
Mỗi lần cắm vào, tiểu huyệt đều ăn ý cắn chặt, hoa tâm như một cái miệng nhỏ mút quy đầu của hắn, thịt mềm dính người có thể dán sát cả mặt trên mã mắt.
“Lão công nhanh một chút nữa......” Cố Phức Nhiên lắc mông, mông dẩu cao nỗ lực nghênh đón côn thịt cắm vào. Hai viên cầu đánh phừng phựt vào hoa huyệt, thân mật khiến tâm động không thôi.
“Chặt quá.” An Bạch cắn chặt răng, cúi người vươn một tay sờ lên âm đế của nàng mà xoa, một cái tay khác bao lấy bầu vú đang lắc mạnh của nàng, thống khoái mà vuốt ve đùa bỡn.
Hạ thân bắt đầu chuyển từ biên độ nhỏ thành đưa đẩy nhanh. Côn thịt tinh chuẩn nghiền qua điểm mẫn cảm nhất trong nội huyệt. Tần suất rút cắm cực cao, đánh cho dâm thủy bên miệng huyệt thành bọt biển.
“Sướng quá...... Lão công thao chết em đi......” Cố Phức Nhiên mềm mại làm nũng, nghiêng đầu cọ mặt mình vào chính cổ mình.
“Chặt quá! Sinh cho anh một đứa nhỏ mập mạp đáng yêu nha em.” An Bạch thở ra khí nóng bỏng phả đến sườn mặt Nhiên Nhiên.
“Ya...... Bắn cho Nhiên Nhiên mang thai rồi cho lão công hút vú.” Cánh tay trắng mịn của Cố Phức Nhiên chống trên giường run lên.
“Lặp lại lần nữa......” An Bạch nghe lời nàng nói mà côn thịt rúc trong âm hộ hưng phấn đến run rẩy, vận động hết số tinh dịch sáu ngày qua và tinh hoàn cũng đang vận sức chờ phát động.
Cố Phức Nhiên bị thao cận kề đến cao trào, xoắn chặt côn thịt kích động kêu lên: “Muốn cho lão công hút vú.”
“Được...... Thao Nhiên Nhiên mang thai......” An Bạch cảm giác xương cùng càng ngày càng tê rần. Khoái cảm một đợt rồi một đợt bùng phát trong thân thể, hắn đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra thêm vài chập, rồi nhắm thẳng hoa tâm dùng sức bắn ra.
“Ya...... Lão công......” Cố Phức Nhiên vô lực vùi vào trên gối đầu, thở gấp hưởng thụ tinh dịch rót đầy tràn.
Không tính rút dương vật ra, An Bạch ôm nàng cùng nhau ngã xuống giường. Hắn từ phía sau tinh tế hôn hôn đầu vai nàng. Lồng ngực phập phồng dồn dập dán phía sau lưng nàng, hắn dịu dàng hỏi: “Em muốn có em bé chưa?”
“Mong lắm.” Cố Phức Nhiên cười, vươn tay ra sau sờ lên gương mặt mướt mồ hôi đang làm ổ nơi hõm cổ nàng, “Dưỡng anh từ một bé trai trở thành một ba ba rồi này.”
“Về sau này, em cũng càng ngày càng bớt tỏ vẻ lão làng rồi......” Lời An Bạch nói mang theo ý cười.
“Đương nhiên, thật vất vả dạy dỗ anh trở thành một người đàn ông cường đại. Rốt cuộc em có thể đổi vị trí để hưởng thụ anh một chút rồi.” Cố Phức Nhiên co rúc trong lòng hắn.
An Bạch thu lại dương vật rời khỏi nơi huyệt mềm của nàng, xuống giường rồi bế nàng lên, “Đi tắm rửa nào.”
“Em đoán anh không chỉ đơn thuần muốn tắm rửa thôi đâu.” Cố Phức Nhiên la lối trong lòng hắn. Một bàn tay mò đi xuống, cầm lấy cây gậy thịt đang căng cứng.
“Vẫn còn muốn rót đầy Nhiên Nhiên của anh......” An Bạch nhướng nhướng mày.
“An lão sư thật là đồ lưu manh......” Cố Phức Nhiên nhỏ giọng trách cứ.
“Ừ.” An Bạch nghe xong làm như thật gật gật đầu.