- Cô ấy là người đại diện tôi đã chọn, điệu nhảy đầu tiên hẳn là phải của tôi mới đúng.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng, con ngươi đen láy nhìn thẳng Anjoye, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, cả người tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Anjoye như không hề thấy ánh mắt Dạ Đình Sâm, vẫn ung dung mỉm cười, chậm rãi bước đến gần họ.
- Anh hai nói đúng, là anh tìm ra cô ấy, ký hợp đồng với cô ấy, về tình về lý điệu nhảy đầu tiên của cô ấy hẳn là phải cùng anh rồi.
Em luôn kính trọng anh, đương nhiên sẽ giúp anh đạt được nguyện vọng.
Anjoye vừa nói vừa hướng phía Dạ Đình Sâm đi đến, nhưng vừa dứt lời anh ta đã thay đổi hướng đi, nhanh chóng bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, giơ tay túm lấy cô.
- Chị dâu xinh đẹp, hay chị nhảy cùng em điệu đầu tiên nhé! Nhạc Yên Nhi giật mình, theo bản năng muốn tránh ra.
Nhưng Anjoye bỗng nghiêng người một cái, nhỏ giọng nói với cô một câu, lập tức khiến cô khựng lại.
- Chị không muốn biết quan hệ của Dạ Đình Sâm và cô gái kia sao? Không muốn biết trong lòng hắn chị hay cô ta quan trọng hơn sao? Ai quan trọng hơn ư? Cô là vợ chính thức của Dạ Đình Sâm, sao lại đi so sánh với Đỗ Hồng Tuyết? Nhạc Yên Nhi không để ý tới những lời Anjoye nói, nhưng là trong lòng cô cũng có một thanh âm, nó không ngừng chất vấn cô.
Tại sao Dạ Đình Sâm vừa nãy lại buông cô ra để đứng chắn cho Đỗ Hồng Tuyết? Tại sao tư chất của cô ta bình thường như thế lại có thể ký được hợp đồng với Dior? Tại sao Công ty giải trí Hoàn Vũ mua lại hợp đồng của cô ta? Vốn cô không nghĩ ngợi gì nhưng lúc này mọi chuyện cùng xông ra một lượt, giống như sợi chỉ vô hình, đem tất cả móc nối lại với nhau.
Nhưng đầu kia của sợi dây lại là kết quả cô không muốn tin nhất.
Lòng cô không ngừng tự hỏi, cả người dần mất đi độ ấm.
Từ lúc Dạ Đình Sâm buông cô ra, trái tim cô cũng đã lạnh dần.
Cô yên lặng nhìn Dạ Đình Sâm.
Ánh mắt hắn rất phức tạp, đôi mày cau chặt lại, thấp giọng ra lệnh:
- Yên Nhi, lại đây.
Cô không hề phản ứng, chỉ dùng đôi mắt quật cường nhìn lại hắn.
Cô không hiểu vì sao Dạ Đình Sâm phải giúp Đỗ Hồng Tuyết, thậm chí dưới tình huống như vậy.
Lẽ nào hắn không lo cô sẽ gặp nguy hiểm sao? Anjoye thấy không khí giữa hai người càng cười vui vẻ hơn.
Anh ta nói như trách cứ:
- Anh hai, anh đã có người đẹp Đỗ Hồng Tuyết bên cạnh thì đừng nhỏ nhen như vậy chứ, nhường chị dâu cho em đi.
Dù sao anh cũng đâu phân thân được, lúc nãy anh muốn nhảy với Đỗ Hồng Tuyết không phải em cũng nhường rồi sao? Từng chữ Anjoye thốt ra đều tựa như đâm vào lòng người.
Lúc này Dạ Đình Sâm mới hiểu, ngay từ đầu anh ta đã nhắm đến Nhạc Yên Nhi.
Ban đầu anh ta chọn Đỗ Hồng Tuyết chỉ vì muốn hắn chú ý, lo cho an toàn của cô ta đến mức chủ động ra mặt.
Dù sao cô ta cũng là người rất quan trọng.
Nhưng một khi hắn mở miệng muốn cô ta, vậy sau đó Anjoye sẽ tiếp tục mời Nhạc Yên Nhi, lúc này hắn đã mất đi quyền chủ động.
Nhiều người có tiếng trong giới đang nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ để bọn họ cho rằng hắn cố ý muốn Anjoye khó xử, đến một bạn nhảy tầm thường cũng không chịu nhường sao? Dạ Đình Sâm im lặng càng làm Anjoye đắc ý, anh ta coi như chủ nhà, bảo:
- Chắc mọi người cũng sốt ruột rồi, không cần đợi nữa, chúng ta khiêu vũ thôi.
Lời vừa nói xong tiếng nhạc đã vang lên, người khác cũng không thể xem trò hay nữa, từng đôi nắm tay nhau vào sàn nhảy.
Anjoye cũng không khách sao, bàn tay to lớn ôm lấy eo Nhạc Yên Nhi, ngược lại là Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết bên kia vẫn giữ một khoảng cách nhất định, cơ bản là không có đụng chạm gì.
Anjoye ôm Nhạc Yên Nhi đang định vào sàn nhảy nhưng đột nhiên lúc này Dạ Đình Sâm lại bước nhanh qua đây.
Hắn nắm tay Nhạc Yên Nhi, kéo cô về phía mình, vẻ mặt cực kỳ khó coi:
- Em chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.
Những lời này làm một chút hy vọng cuối cùng với hắn trong lòng cô cũng tan biến mất.
Chờ hắn một lát ư? Chờ hắn cùng người đàn bà khác khiêu vũ sao? Sao hắn có thể mở miệng được? Cô mím môi không nói, Anjoye còn thêm dầu vào lửa:
- Anh hai, giờ hối còn kịp đó, em mà là anh giờ đã ôm chặt lấy vợ mình rồi, dù sao cô diễn viên kia bất kể lúc trước là ai giờ cũng chỉ là người xa lạ thôi, lẽ nào… không đúng sao? Nói với Dạ Đình Sâm nhưng không sót một chữ đều rơi vào lòng Nhạc Yên Nhi.
Đúng vậy, cô là vợ hắn nhưng hắn lại che chở người ngoài trước mặt cô, đây không phải là sỉ nhục cô sao? Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt bình thản dừng trên mặt hắn, muốn nhìn phản ứng của hắn.
Nhưng khiến cô thất vọng chính là hắn chỉ mím môi, nhìn mình vẻ phức tạp.
Cô đọc được trong mắt hắn cảm giác khó xử.
Cô… thế mà lại làm hắn khó xử! Dạ Đình Sâm nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Nhạc Yên Nhi, hiểu ra bi thương trong ánh mắt cô, trái tim bỗng run lên.
Khiến cô khổ sở là việc hắn không bao giờ muốn.
Nhưng sự xuất hiện của Đỗ Hồng Tuyết không chỉ đơn giản là vị hôn thê mất tích trở về, điều này chứng tỏ, từ mười năm trước đã có người dày công bày mưu đặt kế.
Có thể giờ đã là lúc người kia thu lưới, thế nên, hắn không thể bỏ qua.
Dạ Đình Sâm híp mắt, đáy mắt cất giấu điên cuồng cuối cùng cũng ổn định lại như cũ.
Hắn lạnh lùng bảo:
- Tôi sẽ cho Trần Lạc đưa em về.
Lúc này Anjoye lại tiến lên chắn giữa Nhạc Yên Nhi và hắn.
- Ngại quá, giờ chị ấy là bạn nhảy của em, không thể nghe theo anh thế được.
Đây là tự anh lựa chọn, anh hai yêu dấu của em ạ.
Anjoye hất tay Dạ Đình Sâm ra, ánh mắt đảo qua giữa hắn và Đỗ Hồng Tuyết sau đó lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, cuối cùng ôm eo Nhạc Yên Nhi tiến vào sàn nhảy.
- Chị Yên Nhi, chúng ta đi thôi.
Cô vẫn chăm chú nhìn Dạ Đình Sâm, hy vọng hắn có thể tiến lên đưa cô đi, hắn biết Anjoye trước đây đã làm gì cô, lẽ nào hắn cứ thế nhìn cô gặp nguy hiểm sao? Nhưng là hắn chỉ đứng im chỗ đó, không nói một lời.
Nhạc Yên Nhi cảm giác trái tim mình đau đến mức không thở nổi.
Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, dưới sự dẫn dắt của Anjoye, bắt đầu khiêu vũ.
Điệu nhảy đầu tiên là Waltz, Anjoye đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô giẫm chân vài lần, không ngờ cô khiêu vũ lại cực kỳ trôi chảy, ngạc nhiên cười hỏi:
- Trước kia có học à? Dù sao cô cũng là sinh viên chính quy của trường điện ảnh, bắt buộc phải học khiêu vũ cơ bản, nhưng mấy chuyện đó cô không có tâm trạng để tán gẫu với Anjoye.
- Sao phải làm thế? Nhạc Yên Nhi dù nhảy cùng Anjoye nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng.
Xem thêm...