- Là sao? Anjoye nhướng mày tỏ vẻ không hiểu.
- Vì sao muốn chia rẽ chúng tôi, cậu rõ ràng là cố ý bày trò! Anjoye giơ tay lên, Nhạc Yên Nhi theo động tác của anh ta xoay một vòng tròn.
- Chị biết anh hai em từng có một vị hôn thê không? Anh ta lơ đãng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này Nhạc Yên Nhi bỗng thấy giật mình, thiếu chút đã nhảy sai, may có Anjoye kéo lại.
- Biết thì sao? Nhạc Yên Nhi tự bình ổn lại cảm xúc, ra vẻ trấn định đáp.
Trước đây Joanna đã cùng cô nói đến người này, nhưng cô cảm thấy đó là chuyện đã qua không không muốn hỏi nhiều làm gì.
Chỉ là không ngờ hôm nay Anjoye cũng nhắc tới.
Trong lòng cô lại có dự cảm không hay.
Anjoye nhếch môi cười xấu xa:
- Vẻ ngoài của Đỗ Hồng Tuyết cùng vị hôn thê của anh hai giống hệt nhau đó.
Gì cơ?! Cô bàng hoàng nhìn anh ta, đầu óc đặc quánh lại mãi mới suy nghĩ được.
Thì ra là thế! Cô đúng là đồ ngốc mà! Joanna đã nói với cô Dạ Đình Sâm có một vị hôn thê, tuy không nói rõ ràng nhưng cô cũng đoán hai người họ không kết hôn không phải vì trục trặc tình cảm mà do người kia gặp chuyện gì đó.
Thế nhưng cô cũng không hỏi Dạ Đình Sâm, thậm chí như đà điểu chạy trốn, đem nghi vấn của mình đều chôn sâu trong lòng.
Tự lừa mình nếu không hỏi rõ thì những chuyện đó cũng không hề tồn tại.
Giờ là lúc cô không thể không đối mặt.
Tình cảm của Dạ Đình Sâm và vị hôn thê năm đó tột cùng sâu đậm đến đâu? Nếu… nếu như cô không xuất hiện có phải họ đã có kết cục khác không? Không phải cô suy nghĩ linh tinh mà bản thân là phụ nữ, đứng trước người đàn ông mình yêu cô không thể kiềm chế mà tự nói với mình, phải tin tưởng hắn, hắn yêu chiều mình như thế, tình cảm của hắn cũng không hề giả dối, nhưng là… sự bảo vệ của hắn dành cho Đỗ Hồng Tuyết cũng không hề giả! Hôm nay Dạ Đình Sâm đã khiến cô vô cùng thất vọng.
Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối, vô số suy nghĩ xoay chuyển nhưng không thể nắm lấy.
Dù thế cô cũng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Anjoye, dù ánh mắt vì đau lòng và ấm ức đã đỏ hoe nhưng cô vẫn kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh ta.
- Vì thế hôm nay cậu diễn một màn này, để tôi thấy mình và Đỗ Hồng Tuyết trong lòng hắn có vị trí gì, nhằm chia rẽ chúng tôi sao? Anh ta nhìn vào mắt cô, chợt thấy sửng sốt.
Đôi mắt to tròn như nai con lúc này đã đỏ hoe, lông mi cong dài cũng đã ẩm ướt, nước mắt lấp đầy khóe mắt nhưng kiên cường không chịu rơi.
Bộ dáng cô như vậy khiến lòng Anjoye cũng thấy khó chịu.
Anh ta bỏ qua ý nghĩ không đâu vào đâu trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, rành rành một vẻ bất cần:
- Chị dâu nói quá rồi, sao em lại muốn chia rẽ anh chị chứ? Em chính là em trai ngoan của Dạ Đình Sâm đó nhé.
- Đó cũng là điều tôi muốn hỏi nhất, sao cậu cứ muốn chia rẽ chúng tôi? Rốt cuộc cậu muốn gì? Anjoye không nhìn vào mắt Nhạc Yên Nhi nữa, nhưng vẫn cảm thấy được ánh mắt nóng rực của cô gắt gao quấn lấy mình, hệt như một sợi dây nhỏ, càng quấn càng chặt.
Ở nơi cô không thấy mày Anjoye nhíu lại, dường như không biết làm sao với người phụ nữ này, nhưng anh ta lập tức lại mở lớn ánh mắt như hồ ly, bên trong tràn ngập ý cười sáng suốt.
- Chị dâu sao lại nghĩ em tệ như vậy? Thật ra chỉ là em không đành lòng thấy chị không biết gì thôi mà.
Chuyện năm đó thật sự rất thảm, Dạ Đình Sâm sẽ không chính miệng nói với chị, vậy thì em đành phải nói thay.
Chẳng lẽ chị không muốn biết sao? Nhạc Yên Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta so phụ nữ còn đẹp hơn, trên mặt lúc nào cũng phảng phất ý cười, giống như đeo mặt nạ, khiến người khác không thể hiểu trong lòng anh ta đang nghĩ gì.
Người đàn ông này vô cùng nguy hiểm, cô không hề muốn có quan hệ gì với anh ta hết.
Cô đáp một cách quả quyết:
- Không cần, nếu muốn biết gì tự tôi sẽ hỏi Dạ Đình Sâm! Cô vừa nói xong đã bị Anjoye chế giễu:
- Lúc anh ta tìm được Đỗ Hồng Tuyết đã không nói với chị, chẳng lẽ đến giờ chị còn hy vọng xa vời rằng anh ta sẽ cho chị hay mọi chuyện sao? Hy vọng xa vời… Từ này làm lòng cô run lên, chẳng lẽ mong đợi này là hy vọng xa vời thật sao? Cô dùng hết sức tự nhủ, Anjoye có ý đồ xấu, không thể nghe lời anh ta.
Thế nhưng trong lòng cô không kìm được mà mỗi lúc một nặng nề hơn.
- Ai cũng có quá khứ, Dạ Đình Sâm có, tôi cũng có.
Nhưng giờ chúng tôi đã kết hôn, tôi không muốn biết về quá khứ mà chỉ quan tâm đến tương lai của chúng tôi.
Những lời này chém đinh chặt sắt mà nói ra nhưng Anjoye hiểu, cô chỉ là đang mạnh miệng mà thôi.
Nhạc Yên Nhi hệt như bấc đèn sắp cháy cạn, chỉ cần anh ta kích động thêm chút nữa sẽ khiến cô tan vỡ.
Anjoye nhướng mày, nhìn cô vẻ thương hại như thể cô là người khốn khổ nhất thế gian vậy.
- Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc chị ngốc thật hay giả thế, đàn ông có bạn gái cũ là chuyện thường nhưng Dạ Đình Sâm không giống, anh ta từ nhỏ đã có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, cực kỳ ghét phụ nữ động chạm.
Chị có nghĩ vì sao trước khi anh ta 18 tuổi phải đính hôn vội vàng vậy không? Anjoye đột nhiên ghé sát vào cô, thấp giọng bảo: Vì vị hôn thê của anh ta có thai đó! Cậu đừng có nói bậy, tôi không tin! Anh ta chưa nói hết câu đã bị cô lớn tiếng cắt ngang.
Đôi vai mỏng manh run lên khiến người nhìn mà đau lòng.
Dạ Đình Sâm rõ ràng đã nói với cô, đêm hôm đó ở cùng cô là lần đầu của hắn, chuyện này còn bị cô mang ra trêu hắn mãi.
Chuyện cũ vẫn còn rõ mồn một trong đầu cô, sao Anjoye có thể nói vị hôn thê của Dạ Đình Sâm mang thai… Không! Cô tuyệt đối không tin!
- Nhà họ Dạ là gia tộc thế nào chắc chị còn chưa rõ, ở nước Anh, ngoài hoàng gia thì cao quý nhất chính là nhà họ Dạ.
Gia tộc như thế sao có thể cùng nhà họ Mạnh bé nhỏ có hôn ước được, chị cho là bên trong không có khúc mắc gì sao? Nhạc Yên Nhi vẫn chỉ lắc đầu:
- Không, dù thế thì sao, Đỗ Hồng Tuyết cũng không phải vị hôn thê của hắn, cô ta chỉ là trông giống người kia thôi! Anjoye cười ha ha, hiểu rằng Nhạc Yên Nhi đã không chịu nổi nữa nên tiếp tục thêm dầu vào lửa.
- Đúng rồi, chỉ là nhìn giống nhau thôi mà Dạ Đình Sâm đã đối với cô ta tốt như vậy, chị nghĩ mà xem, nếu là Mạnh Y Bạch thật sự anh ta có phải sẽ yêu chiều đến tận trời không? Nhạc Yên Nhi bị hỏi đến nghẹn họng, miệng cô há ra, muốn phản bác lại Anjoye bằng ngôn từ đanh thép nhất nhưng đến khi trong miệng khô khốc vì gió lùa cô vẫn không biết nên nói thế nào.
Cô vốn tưởng Dạ Đình Sâm đối với mình đã là yêu đến xương tủy nhưng giờ Anjoye lại cho cô biết tất cả những yêu chiều đó trước kia từng thuộc về một người con gái khác.
Chỉ là một kẻ thế thân mà hắn đã quan tâm như vậy, mặc kệ an nguy của cô để bảo vệ cô ta, vậy với chính chủ hắn còn yêu đến mức nào nữa? Cô không dám nghĩ tiếp, sợ phải thấy kết quả làm bản thân mình không chịu nổi.
Xem thêm...