Đường Ninh im lặng một lúc, nhưng cô nghĩ trong lòng, chắc chắn không đơn giản: “Mặc dù chúng ta đã hứa với đạo diễn rằng từ đó về sau phải quên đời tư của ông ta, nhưng chúng ta cũng nên nhắc nhở ông ta đề phòng Hứa Hân.”
“Thực sự rất khó để nói trực tiếp về loại chuyện này.” Lâm Thiển trả lời.
Sau khi Hứa Hân diễn xong, đạo diễn thực sự giữ lời hứa, giao kịch bản cho Hứa Hân: “Tôi liên hệ với người được đánh dấu trong kịch bản, anh ta sẽ sắp xếp vai diễn cho gia “Đạo diễn, tối nay đến phòng em nha, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” Hứa Hân sắc mặt tái nhọt nói với đạo diễn: “Em có con của anh rồi…”
Đạo diễn sắc mặt ngưng trọng, có chút không thể tin được mà nghỉ ngờ lời nói của Hứa Hân: “Chúng ta đã áp dụng biện pháp tránh thai…”
“Nhưng em vẫn đang mang thai.” Hứa Hân nói với đạo diễn một cách nghiêm túc, “Em không yêu cầu gì khác, ở nơi này bây giờ nói chuyện cũng không tiện, đứa bé này nên để lại hay phá bỏ, tối nay anh chỉ cần cho em một câu trả lời là được rồi. Em chắc chắn sẽ không làm phiền anh.
“Có thể nói trong điện thoại…”
“Rốt cuộc anh vẫn là cha của đứa bé, theo lý nên tạm biệt với đứa bé.” Nói xong, Hứa Hân rời đi, để lại đạo diễn vẻ mặt đờ đẫn.
Phải nói rằng trong lòng của đạo diễn lúc này hoàn toàn loạn lên, thậm chí không biết phải làm gì, cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Đường Ninh và Lâm Thiền.
Nhưng vào lúc này, đạo diễn tránh đi ánh mắt của Đường Ninh, làm bộ như không có chuyện gì.
Đường Ninh trong lòng tính toán, không ép buộc đạo diễn, thay vào đó đợi đến bữa tối rồi nói với đạo diễn: “Đạo diễn, mọi chuyện lẽ ra rất đơn giản. Cuối cùng hy vọng mọi chuyện sẽ không trở nên quá xấu coi, tôi không muốn đoàn phim tôi đang tham gia có một mớ hỗn độn, nếu không thì tôi nghĩ rằng mình không thể tiếp tục ở lại đoàn phim.”
“Và ông cũng cần biết những trách nhiệm mà ông phải gánh chịu.”
Đạo diễn thở dài, cuối cùng chỉ có thể nói với Đường Ninh sự thật: “Thật ra tôi và Hứa Hân ở bên nhau, cũng không phải là không hợp lý, bởi vì tôi và vợ cũ đã ly hôn hai năm trước. Không có liên quan gì đến vấn đề đạo đức. Đó chỉ là*** bình thường mà thôi.”
“Đường Ninh, tôi biết cô không nhìn nổi những thứ bản thỉu này, là vì tôi không kiềm chế được. Tuy nhiên, tôi không hoàn toàn đến nỗi thấy sắc mà u mê, tôi không làm ảnh hưởng đến việc quay phim bình thường của đoàn phim.”
“Nếu đã như vậy, đạo diễn càng nên nói rõ ràng trước, hiểu rõ nguyên tắc đánh đòn phủ đầu, để không bị người khác cướp cơ hội trước…” Đường Ninh trong lời nói có chút gì đó.
Nghe Đường Ninh nói xong, đạo diễn đột nhiên cười, trên mặt không có chút ảm đạm, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Đường Ninh: “Quả nhiên là cao nhân.”
Đường Ninh không nói nữa, chỉ cười.
Rốt cuộc không ai ghét những tính toán bản thỉu này hơn cô.
“Tôi nhớ rằng trước đây truyền thông Phong Đằng đã muốn thực hiện một cuộc phỏng ván với “Người sống sót”, vừa hay…”
Đạo diễn hiểu rồi đó, đến đây là được rồi.
Cuối cùng Đường Ninh cũng yên tâm, không cần biết Hứa Hân đang tính toán cái gì, chỉ cần đạo diễn làm rõ vấn đè trước thì nước bẩn kia dù thế nào cũng sẽ không thể tạt vào người ông ta. Mà Hứa Hân một khi bại lộ ra vết nhơ thì mọi người trên toàn thế giới sẽ thấy không đáng cho đạo diễn.
Sau khi kết thúc quay phim, Hứa Hân vẫn luôn đợi trong khách sạn, nhưng không biết rằng vào lúc này đạo diễn đang được giới truyền thông phỏng vấn.
Ngoài việc quảng bá cho “Người sống sót, đạo diễn dường như đang có tâm trạng đặc biệt tốt, điều này cũng thu hút sự chú ý của giới truyền thông.
“Không biết đạo diễn đang có chuyện vui gì? Vẻ mặt như tràn đầy gió xuân.”
“Cũng không giấu mọi người, vì muốn bảo vệ sự riêng tư của gia đình cho nên tôi và vợ cũ đã ly hôn hai năm mà không công bố ra ngoài. Tuy nhiên do gần đây tôi sắp làm cha cho nên tôi muốn cân nhắc kỹ hơn cho mẹ của con tôi, không thể để mọi người hiểu làm cô ấy.”
“Vậy phải chúc mừng đạo diễn rồi, không biết là ai có phúc khí này?”
“Là nhân vật chính mà chúng tôi vừa kết thúc cảnh quay tối nay, Hứa Hân.” Đạo diễn nghiêm túc nói: “Chúng tôi vì quay phim mà nên duyên, hy vọng nhận được sự chúc phúc của mọi người.”
“Thật quá tốt rồi.”
Thực tế thì điều mà giới truyền thông muốn chú ý hoàn toàn không phải là vấn đề cá nhân của đạo diễn. Nhưng vì đạo diễn đã nói, bọn họ đương nhiên muốn chúc mừng.