Nghe những lời này, Lâm Thiển bảo chị Long dừng lại.
“Em không muốn nghe bắt cứ điều gì VỀ người này nữa.”
“Em đó nha…” Chị Long thở dài lắc đầu: “Em thật sự không, giỏng như chị li Đường Ninh, nên vui mừ ng khi thây đôi phương bị quả báo.”
“Em không muốn lãng phí thời gian của mình cho loại người như vậy.
Lâm Thiền trả lời.
Chị Long gật đầu, không ép Lâm Thiên nữa, bởi vì chị ây biết tính cách của Lâm Thiên.
“Những chuyện khác thực sự không quan trọng, nhưng em phải nhớ rằng em vân là người đại diện của Cự Tỉnh, phải tỏ ra kiêu ngạo mới được.
Nếu có một ngày, em gặp Hạ Hàm Mạt, em phải nói với cô ta rằng tắt cả mọi thứ là do cô ta không cần.
“Ừml” Lâm Thiên lại gật đầu.
Đường Ninh nói rằng Hạ Hàm Mạt sẽ trực tiệp bị đuổi khỏi Cự Tỉnh, vì vậy bây giờ chỉ cân Hạ Hàm Mạt được người bên ngoài nhắc đến và có liên quan đến Cự Tinh, Cự Tỉnh sẽ đưa ra cảnh cáo.
“Người này không liên quan gì đến Cự Tinh!”
Về phần Châu Thanh, anh ta quả nhiên có đầu óc rất thông minh, cũng giâu giêm đủ sâu, nhưng thực xin lôi, anh ta thật sự quá coi trọng bản thân, Đường Ninh Mặc Đình anh ta một ải cũng không thể vượt qua.
Đương nhiên, người mà Đường Ninh ghét nhật vẫn không phải Châu Thanh, mà là Hạ Hàm Mạt.
Cự Tinh đã tốn bao nhiêu cộng sức cho Hạ Hàm Mạt? Lâm Thiển đã dành cho cô ta bao nhiêu chân thành?
Nhưng cô ta vậy mà lại làm tổn thương Lâm Thiên chỉ vì một người đàn ông!
Chỉ nghĩ đến đây, Đường Ninh đã cảm thây tức giận.
Dù Lâm Thiên không quan tâm nhưng cô phải cho Hạ Hàm Mạt hiệu răng cô ta và Lâm Thiền bây giờ là người ở hai thế giới.
Không còn cách nào, nếu đã bị chơi, Châu Thanh vẫn phải chạy tin tức vì anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Trừ khi anh ta hoàn toàn nhận thua.
Nhưng mà đã đi đên bước đường này, làm sao anh ta có thê cảm tâm?
Hạ Hàm Mạt đã không còn chút giá trị sử dụng nào, sau khi rời khỏi Cự Tỉnh đã không còn giá trị sử dụng, đây là điều khiên Chầu Thanh đau đớn nhát.
Mối quan hệ giữa hai người tất nhiên cũng bị ảnh hưởng rất nhiêu.
Châu Thanh bắt đầu không đề ý đến Hạ Hàm Mạt, ngay cả khi ở nhà, hai người đều làm việc riêng, hoàn toàn không có bắt kỳ giao tiếp nào.
Hạ Hàm Mạt vẫn có chịu đựng, vì cô ta cảm thấy có lỗi. Chỉ là Châu Thanh ở trước mặt khiến cô ta cảm thấy đặc biệt xa lạ.
“Nếu anh thấy khó chịu khi nhìn thấy em, em có thê dọn ra ngoài.”
“Bây giờ đem cô bán đi cũng không có giá trị…” Châu Thanh chê nhạc:.
“Hàm Mạt, cô nói xem cô còn có thê giúp tôi cái gì? Cô không phải nói như vậy sao? Tôi trở thành như bây giò là do cô.”
Nghe những lời như vậy, Hạ Hàm Mạt cảm thây trái tim mình sắp bị bóp nát.
“Em rất muốn giúp anh.”
Châu Thanh ngắng đầu nhìn Hạ Hàm Mạt, nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, Cuôi cùng chế nhạo: “Câu no, là do cô nói, vậy thì đừng hối hận..
“Em sẽ không hồi hận.” Hạ Hàm Mạt đáp lại một cách dứt khoát.
Châu Thanh không nói chuyện, nên nói là điều anh ta đang nghĩ bây giờ là làm sao để khiến hai cha con thái tử cảm thấy khó chịu, anh ta bị áp bức quá nhục nhã, bây giò bật cứ ai trên đài truyền hình cũng muốn chế giêu anh ta khi nhìn thây anh ta.
Trong cái giới này, có lẽ anh ta không lăn lộn được nữa rôi?