Tuy nhiên, anh ta không muôn mang theo cái bình dâu Hạ Hàm Mạt, anh ta rât thông minh, anh ta có thê đạt được thành công của sự nghiệp trong các lĩnh vực khác miền là anh ta lập kế hoạch tốt. Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không thê chịu đựng được việc 0 Cô từ đâu đến thì trỏ về đó đi!
mang theo kẻ ngu như Hạ Hàm Mạt bên mình.
Vì vậy, anh ta muốn vắt cạn giá trị cuôồi cùng của Hạ Hàm Mạt Con ngu này cho đến bây giò vẫn nghĩ răng đó là lỗi của Lãm Thiền.
Phụ nữ thực sự có thể mắt lý trí vì tình yêu..
“Hôm nay anh sẽ đưa em đi gặp chủ tịch Lưu của ảnh nghiệp Đông Thắng.
Gân đây ông ây đang chuẩn bị làm một chương trình mới, có thê sẽ giúp ích được cho chúng ta. Nếu em có thể giúp anh lầy được sự ủng hộ của chủ tịch Lưu, vậy thì chúng ta sẽ còn có cơ hội đổi đời, em hiểu chưa?”
Sau khi nghe Châu Thanh nói, Hạ Hàm Mạt khẽ gật đầu. Đề đánh tốt trận này, Hạ Hàm Mạt đã trang điềm thật lộng lẫy, thê hiện trạng thái tốt nhất của mình.
Chăng mây chốc, hai người đến khách sạn, vừa bước vào phòng VIP liền nhìn thấy một người đàn ông vừa mập vừa lùn ngồi trước chiếc bản tròn. Trong lòng Hạ Hàm Mạt đột nhiên cảm thây có chút khó chịu, còn Châu Thanh ngay lập tức tiền đến chào hỏi.
Không biết tại sao, Hạ Hàm Mạt luôn cảm thây Châu Thanh trước mặt cô ta hiện giờ vô cùng xa lạ…
Bởi vì vị chủ tịch Lưu này hai mắt đục ngâu, cả người toát ra một luồng khí VÕ cùng ngán, vừa nhìn đã biết không phải là loại người tốt đẹp, gì.
Đặc biệt là ánh mắt ông ta nhìn Hạ Hàm Mạt, luôn mang một vẻ chiêm hữu khiên Hạ Hàm Mạt càng nảy sinh sự sợ hãi đôi với bữa cơm này.
*Nào, nào, cô Hạ, mau ngồi xuống đi.”
Hạ Hàm Mạt ngôi giữa Châu Thanh và chủ tịch Lưu, cô vô thức đưa tay kéo Châu Thanh, nhưng lại bị Châu Thanh gạt ra không chút thương tiệc, cả người Hạ Hàm Mạt cứng ngắc.
“Chủ tịch Lưu thích uống rượu, Hàm Mạt, em uông cùng chủ tịch Lưu vài ly GÌ 8 Hạ Hàm Mạt chết lặng nhìn Châu Thanh, Châu Thanh coi cô ta là gì vậy?
“Không phải em nói sẽ giúp anh sao?
Bây giờ là lúc anh cân em, em sẽ không nuốt lời chứ?”
Hạ Hàm Mạt nắm chặt hai tay, nhưng cuôi cùng lại buông lỏng “Vậy mới phải chứ, ra ngoài chơi sao có thê không uông rượu chứ? Cô Hạ tự phạt ba ly…”
Chủ tịch Lưu trực tiếp rót cho Hạ Hàm Mạt ba ly rượu vang, mắt nhìn Hạ Hàm Mạt uông rượu, ông ta nhân cơ hội đưa tay sò lên đùi cô, nhưng Hạ Hàm Mạt ngay lập tức đứng dậy: “Ông làm gì vậy?”
“Tiêu Hạ, sao cô phải phản ứng gay gắt như vậy?” Chủ tịch Lưu cười cười: “Ra ngoài ăn uông mà, sao lại tức giận rôi?”
Mặt Hạ Hàm Mạt đỏ bừng, cuối củng chỉ có thể ngồi Xuông, nhưng lần này chủ tịch Lưu lại càng quá đáng hơi, suýt chút nữa đã chạm tay vào đáy váy của Hạ Hàm Mạt.
Hạ Hàm Mạt lập tức hắt ly rượu qua: “Có bản lĩnh thì ông sờ tiệp đi xem nào?”
Đôi phương thây vậy lập tức đứng dậy, nói với Hạ Hàm Mạt: “Tiện nhân thôi tha, với địa vị bây giò của cô, tôi đông ý ngủ với cô là đã nễ mặt cô lăm rôi, cô còn dám đánh tôi?”
Nghe thấy chữ “ngủ”, Hạ Hàm Mạt sững sờ, quay đầu nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Chậu T hanh, trong đáy mặt cô như thể viết rõ bốn chữ không thê tin nôi “Không lẽ cô ngây thơ nghĩ rằng mình có thê đạt được thứ mình muôn mà không phải trả bât cứ giá nào sao?
Nếu cô vân còn ở Cự Tỉnh có lẽ tôi sẽ nề mặt cô, nhưng bây giờ Cự: Tỉnh đã từ bỏ cô rôi, cô còn tỏ ra trong sáng với tôi?”
“Anh Lưu, anh đừng có tức giận, vừa rồi Hàm Mạt còn ” chưa thông, anh chờ chút nhé..
Nói Xong, Châu Thanh kéo Hạ Hàm Mạt vào nhà vệ sinh, ném cô vào tường: “Chỉ đi uộng rượu mà em đã Khối chịu nôi rôi sao?”
“Ông ta sắp thò vào váy em rồi.” Hạ Hàm Mạt tức giận nói.
“Vậy em cứ để ông ta sờ đi…”
Hạ Hàm Mạt trợn trừng mắt, đột nhiên hiểu ra ý của Châu Thanh, hóa ra anh ta đang cô ý bán cô.