Vì hôn lễ của hai người rất chớp nhoáng nên đối với việc chưa cho Đường Ninh một lễ cưới hoàng tráng, Mặc Đình rất canh cánh trong lòng.
Tuy nhiên, anh luôn tin rằng Đường Ninh không thích những thứ phô trương, cô thích anh chiêu chuộng cô như bây giờ, bên cạnh cô, chăm sóc cô cả đời.
Hôn nhân của mỗi người đều không thê làm lại lần nữa, Lý Cần rất toàn tâm toàn ý với Lâm Thiên, như: ng điều đó không có nghĩa là anh cũng phải tuân theo khuôn khổ.
Anh có cách yêu Đường Ninh của riêng anh…
Thực ra, Đường Ninh cũng chỉ là nói thôi, mặc dù không tổ chức lễ lưới đói với cô là một điều đáng tiếc, nhưng cô quả thật giỗng như Mặc Đình nghĩ, cũng đã là một bà mẹ ba con, đã không quan tâm đến những thứ mang tính hình thức nữa nôi.
Hơn nữa, Mặc Đình sẽ cho cô bắt cứ thứ gì cô muôn.
Hiện tại vận đang giúp cô thực hiện ước mơ, có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh, cô còn có gì chưa hài lòng chứ?
Năm mơ cũng sợ không biết mình có nói sai gì không, tỉnh dậy đi tìm Mặc Đình thì lại thây anh đang ở trong phòng em bé, Đường Ninh bước tói ôm lây anh, vùi đầu vào lưng anh: “Thức dậy không nhìn thây anh, không an tâm.”
Mặc Đình tiếp tục dỗ dành đứa bé, cũng để Đường Ninh tùy ý ôm anh.
Một lúc sau, Mặc Đình xoay người lại hỏi Đường Ninh: “Làm sao vậy? Còn chưa mệt?”
“Vẫn có thể thêm một trận nữa..
Đường Ninh sau lưng lầm bắm..
Sau khi Mặc Đình nghe thấy, khóe miệng chậm rãi nhêch lên…
Anh đã vì cô mà hi sinh quá nhiều, sau lưng âm thầm dâng hiến quá nhiều.
Nhiều đến mức chỉ cần cô vừa nghĩ đến liền cảm thấy đau lòng…
“Nghe lời, đi ngủ đi, sáng mai anh có cảnh quay sớm.”
Dù bên ngoài có gió tanh mưa máu, ít nhất trong ngôi nhà này đều luôn có hơi âm dịu dàng. Đây chính là cách Đường Ninh yêu ngồi nhà này.
Hôn lễ ngày càng đên gân, Lâm Thiên cũng bước vào trạng thái nghỉ phép, tạm thời giao việc của La Anh Hồng cho Đường Ninh.
Nhưng trên thực tế, kể từ khi cuộc phỏng vân của La Anh Hồng thành công, chị ây bây giờ có rât nhiều tài nguyên chủ động tìm đến đến tận của.
Đường Ninh gạt những kịch bản đó sang một bên, vì cô không nghĩ La Anh Hồng phủ hợp đề đóng phim, mà La Anh Hông cũng biết rõ vị trí của mình. Chị ây càng thích thiết kế và hưởng thụ cuộc sông tự do không gò bó như bây giờ hơn. Thế nên đối với việc Đường Ninh nhận lời mời hợp tác thiết kể, chị ấy hoàn toàn không có ý kiến gì.
“Bây giò chị có thê tham gia vào cng việc của giới thời trang, vì vậy vị trí mà em giao chị là một bậc thây thời trang.”
La Anh Hông hoàn toàn không nghi ngờ nhận định của Đường Ninh, đi Đường Ninh xuất phát điểm là một người mẫu, cô đã từng cách danh hiệu siêu mẫu quốc tê chỉ một bước chân.
“Đừng lo lăng, chị có tự tin, bởi vì chị quan tâm phương diện này hơn đóng phim. Quan trọng nhất là chị có thê tránh được con tiện nhân Phùng Tịnh.
Lần này, chị không tin cô ta vẫn có thể cướp đi thân phận của chỉ.”
“Vậy thì tốt.” Đường Ninh cười.
“Lâm Thiên kêt hôn. Chị đã xem thời gian, chẳng may lại đúng lúc làm việc, vì vậy em giúp ‹ chỉ chuyên lời chúc mừng đến em ấy.”
*Em sẽ chuyển lời.”
“Còn nữa, chú ý con tiện nhân Phùng Tịnh kia, cô ta có thể sẽ báo thù con gái của cô ta. Sở trường của cô ta là làm loại chuyện này.”
Đường Ninh nhìn La Anh Hồng như muốn nhắc nhở chị ấy yên tâm, bởi vì cô đã sớm lo liệu, nêu Phùng Tịnh thật sự đến gây chuyện, vậy thì cô sẽ khiến Phùng Tịnh vạn kiếp bát phục!
Một tuần trước lễ cưới, Lâm Thiển nhận được chiếc váy cưới được chuyền đến bằng đường hàng không, dù không có Lý Cân bên cạnh nhưng cô ấy vẫn xúc động khi mặc chiệc vảy cưới do chính tay người yêu thiệt kê.