Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 549: Chương 549




Con bé muốn tách ra riêng…

Hiện giờ chính là nghĩ đến việc muốn moi móc đồ của Đường gia mang đi…

Chắc có lẽ là đã động đến suy nghĩ muốn tự mình lập nghiệp.

“Con qua đây trước đi, chúng ta có lời gì thì cứ từ từ mà nói.” Ông cụ nhân cơ hội túm lấy cổ tay của Đường Huyên, kéo cô ta về đến chỗ an toàn: “Ta biết, con cảm thấy việc Tiểu Ninh làm là đoạn tuyệt, nhưng mà Tiểu Huyên, con nói cho ông biết, có phải là con chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với Tiểu Ninh hay không? Theo lý mà nói, thì con bé từ trước đến giờ sẽ không truy cùng giết tận như thế.”

Đường Huyên đã nói dối thuần thục rồi, sao lại có thể nói ra sự thật cơ chứ?

“Ông nội, tuy là hai chị em bọn con đã đối đầu nhau nhiều năm, nhưng con không đến nỗi phải giở trò dơ bẩn sau lưng.”

“Như thế này đi, chúng ta để cho buổi công bố ra mắt sản phẩm mới xong xuôi hét rồi mới nói tiếp có được không?”

Ông cụ cần thận từng li từng tí dỗ dành: “Khoảng thời gian này, con chịu ấm ức trước một chút nhé.”

*Ông nội, không phải con quá đáng, mà là Đường gia thật sự đã không còn có chỗ cho con dung thân nữa rồi.”

“Ông hiểu, con nhanh chóng nghỉ ngơi, buổi công bố ra mắt sản phẩm mới của Đường Thị con cũng phải tham dự, đừng quên đó, con cũng là người của Đường gia.”

“Ông nội, con vẫn còn là người của Đường gia sao?”

Câu nói này vừa ném xuống, Đường Huyên cũng đã trở lại trên chiếc giường lớn của mình, đắp kín khắp người mình bằng chiếc chăn trải giường.

Còn Ông cụ lại thầm nghĩ, bọn ta chỉ công nhận đứa bé trong bụng của con thôi…

Cổ phần và đứa bé, cũng chỉ là thẻ bài đánh cược trước mắt của Đường Huyên thôi, cô ta đã bị Đường Ninh ép đến nỗi gần như không còn đường lui nữa rồi.

Đêm khuya, ở góc đường rẽ vào biệt thự Đường gia, Đường Huyên ngồi lên chiếc xe có rèm màu đen không đáng chú ý đến, sau đó nói với người trên xe: “Ở đây khắp mọi nơi đều là máy quay, bị quay được thì làm thế nào?”

*Thái độ của ông cụ Đường đối với em là gì?” Lâm Thiệu Viễn âm thầm hút thuốc hỏi Đường Huyên.

“Ngoài mặt thì tỏ ra rất tốt với tôi, nhưng trên thực tế thì cái gì cũng nghiêng về phía Đường Ninh.” Một Đường Huyên trước giờ chưa bao giờ chịu thua, nhưng lúc này đây bỗng nhiên ngã quy xuống khóc không thành tiếng.

“Đã đến nông nỗi này rồi, em có khóc thì cũng chẳng ích lợi gì?” Lâm Thiệu Viễn nói với giọng bình thản.

“Bây giờ tôi đành bó tay rồi…”

“Sao em có thể bó tay được, em vẫn còn cổ phần và đứa bé trong bụng mà, xem ra, ông cụ Đường đối với đứa bé em đang mang trong bụng, vẫn khá là kiêng dè đấy.”

“Vậy thì có làm sao chứ? Bây giò tôi bị Đường Ninh trói buộc đến nỗi không nhúc nhích được một bước…”

Lâm Thiệu Viễn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Đường Huyên xuyên qua tròng kính mỏng manh, trong đáy mắt đen huyền như đá vỏ chai của anh ta lập lòe máy phần khí thế khiến người ta rùng mình.

“Khác biệt lớn nhất của em và Đường Ninh, chính là Đường Ninh thích giấu tài, cô ta luôn bình tĩnh không hề biến sắc để quan sát xung quanh, sau đó sẽ bắt lấy thời cơ, để thành công chỉ trong một lần ra tay.”

*Còn em, lại hoàn toàn không giữ được bình tĩnh dễ kích động!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.