Điểm này, thực ra trong lòng Đường Ninh cũng rất rõ. Chỉ là có nhiều lúc, cô ta không bằng lòng thừa nhận rằng, đã nhiều năm vậy rồi, cô ta vẫn cứ luôn cố gắng để khiến cho bản thân mình được ưu tú hơn Đường Ninh, thế nhưng, lại chưa từng thành công một lần cả.
Lúc này, Lâm Thiệu Viễn đột nhiên yên lặng đi, lại lấy ra điều thuốc từ trong túi áo vest châm lên một đốm đỏ rực nổi bật và kỳ lạ trong đêm tối.
*Vì vậy bây giờ em cũng không còn cách nào khác nữa.”
“Yên tâm dưỡng thai, bình tính chờ đợi thời cơ, còn khoảng thời gian này tôi sẽ phụ trách chăm sóc chỉ bảo em.”
“Đường Ninh đang không ngừng biến chát, thì không có lý do gì em phải dừng chân ở yên một chỗ, ngừng tiến về phía trước.”
“Tại buổi công bố ra mắt sản phẩm mới của Đường Thị, em cũng sẽ tham dự đúng chứ? Lần này, đừng để bị Đường Ninh đè xuống nữa…”
Vì để giảm bớt cơ hội bị vạch trần trước mặt công chúng, kỳ thực Đường Ninh cũng không có ý định tham dự buổi công bố ra mắt sản phẩm mới của Đường Thị.
Nhưng nghĩ đến việc Đường Huyên đang rục rịch để ngóc đầu dậy, Đường Ninh nghĩ thầm, cô vẫn rất cần xuất hiện ở hàng ghế khách quý bên dưới, đương nhiên là dưới tình trạng không để cho bắt kỳ ai biết được.
Thời gian nhẫn nại, chắc cũng không dài, lần này Đường Huyên vậy mà lại không lấy đứa bé ra để làm thẻ bài thương lượng, có thể thấy cô ta vẫn còn chưa đi đến bước đường cùng.
Nhưng bỗng dưng không biết vì sao, trong đầu của Đường Ninh chợt nghĩ đến một câu nói mà trước đây Mặc Đình đã từng nói.