Ly hôn, nhà họ Quách sẽ không sao, nhưng bà ta phải làm thế nào đây?
Người nhà họ Tống sẽ không tha cho bà ta.
“Nếu không ly hôn, cô còn muốn liên lụy đến con cái sao?” Ông cụ Quách tức giận hỏi: “Nếu không ly hôn, chẳng phải nhà họ Quách tiêu đời rồi à? Tổ chim bị lật liệu trứng có còn không? Nhà họ Quách tiêu đời, con cái của cô cũng sẽ tiêu đời theo, sau này bọn chúng sẽ trở thành những đứa trẻ nghèo hèn, hai bàn tay trắng, lưu lạc khắp nơi, cả đời này đã bị cô làm hỏng hết.”
Thư Mộng Lan ngừng khóc, theo bản năng liếc nhìn con gái và con trai của mình.
Gương mặt của những đứa con của bà ta đều hoảng loạn và sợ hãi.
Ai nấy đều né tránh ánh mắt của bà ta.
Trong lòng bà ta cảm thấy lạnh lẽo, các con không ai cầu xin thay cho bà ta cả.
Nhưng… con cái có thể nhẫn tâm với bố mẹ, nhưng người làm mẹ không thể không để ý đến hạnh phúc của con cái.
Lý trí nói với bà ta những gì ông cụ Quách nói là đúng.
Tổ chim lật thì trứng không còn.
Nếu nhà họ Quách tiêu đời thì các con của bà ta sẽ biến thành những kẻ nghèo hèn.
Bà ta đã trải qua một cuộc sống nghèo khó và biết nó khủng khiếp như thế nào, bà ta đã trả bao nhiêu vất vả và nỗ lực để thoát khỏi thân phận nghèo hèn mới có thể cá chép vượt long môn, gả vào nhà họ Quách.
Bà ta phải vất vả lắm mới thay đổi xuất thân của các con, để chúng được sinh ra trong gia đình thượng lưu, vì thế bà ta không thể để các con quay lại như ban đầu.
Hối hận, đau đớn, tuyệt vọng... Vô số cảm xúc tiêu cực quấn lấy bà ta, như là vô số nhát dao cứa vào thịt, rất khó chịu, nhưng lý trí lại nói với bà ta, không được kéo nhà họ Quách diệt vong cùng.
Bà ta phải tính toán cho những đứa con của mình.
Nếu nhà họ Quách không sao thì các con của bà ta cũng sẽ không sao, ít nhất sau này chúng sẽ hiếu kính và giúp đỡ bà ta.
Ngay cả khi cuộc sống của bà ta không được như bây giờ, ít nhất cũng không phải lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng nếu các con của bà ta cũng nghèo và không có khả năng tự bảo vệ mình, thì bà ta thực sự sẽ không còn hy vọng cho phần đời còn lại của mình.
Sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng bà ta cũng gật đầu, khuôn mặt tái mét: “Được, tôi đồng ý ly hôn.”
Bà ta đã gật đầu đồng ý, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Quách Khải làm mọi cách để lấy được giấy chứng nhận ly hôn càng nhanh càng tốt, sau khi nhận được giấy ly hôn, ông ta lao đến nhà họ Tống cùng với món quà mà ông cụ Quách đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nhưng điều khiến ông ta chán nản nhất là nhà họ Tống không có ai.
Ông ta đã gọi điện thoại cho ông Tống nhưng ông ấy không trả lời.
Ông ta đã nghĩ rất nhiều cách nhưng vẫn không gặp được người nhà họ Tống, đành phải tuyệt vọng quay về nhà.
Vừa thấy ông cụ Quách, ông ta đã kể lại mọi chuyện, ông cụ Quách giận dữ gầm lên: “Đợi không được thì phải đợi tiếp, mày về làm gì? Nếu không được người nhà họ Tống tha thứ, cả nhà chúng ta sẽ chết hết! Bây giờ nhà ở, ô tô, người giúp việc, cái nào mà không tốn tiền? Nếu nhà họ Tống xử lý chúng ta, chắc chắn nhà chúng ta sẽ phá sản. Chờ mày nghèo rồi, đừng nói là nhà ở, ô tô, người giúp việc, ngay cả cơm cũng không có mà ăn đâu. Mày cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy nhà người khác phá sản, trước kia ở nhà lầu xe hơi, giờ ra bán bánh ven đường. Mà như vậy vẫn còn tốt, có người còn phải vào tù hoặc nhảy lầu tự tử, mày muốn chọn cái nào?”
Quách Khải sợ hãi, khúm núm nói: “Không đến mức đó chứ? Sao con cảm thấy nhà họ Tống không phải loại người không biết lẽ phải như thế.”
“Là người ta không nói lẽ phải hay là mày đã cưới con vợ không ra gì?” Giọng của ông cụ Quách đứt quãng: “Mày tự đặt bản thân vào trường hợp này mà xem, nếu có người cướp con trai của mày, còn hành hạ nó suýt chết, mà mày lại có năng lực đối phó với họ, có khả năng khiến họ táng gia bại sản, mày có làm không?”
Quách Khải cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Chắc chắn ông ta sẽ làm vậy.
Một dòng họ đỉnh cao như nhà họ Tống tương đương với một danh môn chính phái thời cổ đại, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với một số dòng họ nhỏ, nhưng hiện tại, lý do đã có sẵn, nếu nhà họ Tống muốn tiêu diệt nhà họ Quách, danh chính ngôn thuận, không ai có thể chỉ trích nhà họ.
Cá lớn nuốt cá bé, kẻ được lợi chính là cá lớn.
Sau khi nuốt chửng nhà họ Quách, họ có thể nhận được lợi ích rất lớn, nếu ông ta là nhà họ Tống, nhất định sẽ nhân cơ hội này nuốt chửng nhà họ Quách không hề do dự.
“Con biết rồi bố, con sẽ quay lại đợi ông ta.” Càng nghĩ Quách Khải càng sợ hãi, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống, vội vàng chạy ra ngoài.
Bố ông ta nói đúng, dù có quỳ xuống van xin thì cũng phải cầu xin nhà họ Tống đừng vì tức giận Thư Mộng Lan mà giận lây qua nhà họ Quách.
Quỳ xuống van xin tha thứ còn hơn mất tất cả.
Quỳ xuống van xin thì chỉ nhục nhã nhất thời, nếu hết tiền, trở thành kẻ nghèo hèn sẽ nhục cả đời.
Quách Khải chạy về nhà họ Tống, khi ông ta đang ngồi chồm hổm ở ngoài cổng canh chừng thì người nhà họ Tống đang ở văn phòng Quảng Hạ làm khách.
Ông Tống và bà Tống muốn biết về cuộc sống trước đây của Đường Vô Ưu, vì vậy Đường Dạ Khê đã đưa họ đến văn phòng Quảng Hạ, cho họ xem những cuốn album ảnh mà cô rất trân trọng và hồ sơ lưu trữ của một số công việc kinh doanh mà Đường Vô Ưu đã thực hiện.
Ông Tống còn đỡ, đàn ông thường sống nội tâm hơn phụ nữ, đột nhiên ông ấy nhận ra con gái không phải là con ruột của mình, mà con ruột của mình lại vẫn đang ở bên ngoài chịu khổ. Mặc dù trong lòng ông ấy rất khó chịu nhưng vẫn kiềm nén lại, không thể hiện ra bên ngoài.
Còn bà Tống lại không làm được, phụ nữ thường dễ xúc động hơn đàn ông, nghĩ đến đứa con mình liều mạng sinh ra đã phải chịu đựng cực khổ ở bên ngoài mà không kìm lòng được, vừa xem vừa rơi lệ, khóc đến nỗi mắt sưng vù.
Khóc to để trút bỏ cảm xúc cũng rất tốt cho cơ thể, nhưng khóc liên tục như vậy có thể khiến cơ thể bị tổn thương.
Tống Tình Không thấy mẹ đau lòng như vậy, mới chuyển hướng chú ý của bà ấy: “Mẹ, hay là chúng ta đưa Vô Ưu về thăm nhà đi?”
“Đúng, đúng!” Bà Tống nắm lấy tay Đường Vô Ưu, gật đầu lia lịa: “Vô Ưu, về nhà với bố mẹ đi, con gầy như vậy, về nhà mẹ sẽ nấu món ngon cho con ăn.”
Bà ấy không biết phải nói gì để thể hiện tình yêu của mình với đứa con này.
Không biết có phải vì bà ấy biết Đường Vô Ưu chính là con trai của mình hay không, mà càng nhìn cảng cảm thấy chưa có ai đẹp hơn cậu thiếu niên này.
Con trai út của bà ấy đẹp đẽ, mình hạc xương mai, lớp da mỏng bám vào thân hình mảnh mai khiến người ta thấy thương tiếc.
Lông mi còn dài hơn lông mi của con gái, làn da còn trơn nhẵn mềm mại hơn của con gái, đôi mắt đen láy trong suốt, giống như hạt nho đen ngâm nước đá, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ như lá phong, đối lập hoàn toàn với làn da trắng nõn kia. Vì cậu vẫn đang bệnh nên nhìn như điểm thêm một chút màu sắc tươi đẹp đầy sinh động, khiến người ta cảm thấy… sao mà đứa trẻ này đẹp đến thế?
Đẹp không tì vết.
Một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy, là con ruột của bà ấy, bà ấy hận không thể nâng trong tay như một viên pha lê quý giá, che chở thật tốt.