Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 424: Chương 424: Tai ương




Thư Mộng Lan ngẩng phắt đầu lên, mắt trợn to: “Chị nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng là chị thông qua em và Quách Khải mới quen biết với anh rể mà.”

Bởi vậy khi nghĩ đến chuyện đó lại càng khiến bà ta khó chịu.

Hồi đó, bà ta chỉ cần ngăn cản Thư Mộng Tuệ gặp Tống Tu Trị là tốt rồi!

Nếu Thư Mộng Tuệ và Tống Tu Trị chưa từng gặp mặt, Thư Mộng Tuệ sẽ không có cơ hội gả vào nhà giàu có, và bà ta sẽ là người duy nhất trong dòng họ được gả vào nhà giàu, trở thành người phụ nữ vinh quang nhất trong gia tộc.

Chứ không phải như bây giờ, bà ta luôn bị Thư Mộng Tuệ đè đầu cưỡi cổ.

“Đúng vậy, cô nói đúng, nhờ có cô và Quách Khải mà tôi mới biết Tu Trị.” Bà Tống nói: “Nhưng khi cô và Quách Khải yêu nhau, bố chồng cô không hài lòng về gia cảnh của cô nên không đồng ý với hôn sự này. Sở dĩ sau này ông ta thay đổi ý định là vì ông ta biết tôi sắp cưới Tu Trị. Tôi nhờ cô mới quen biết Tu Trị, nhưng nhờ có tôi mà ông cụ Quách mới đồng ý cho Quách Khải cưới cô, mối quan hệ giữa hai ta là đôi bên cùng có lợi, tôi chưa từng nợ cô, thế mà cô lại lòng lang dạ sói cướp con trai tôi. Thư Mộng Lan, cô độc ác không từ thủ đoạn, tâm địa rắn rết, sớm muộn gì cũng có ngày chết không yên thân.”

“Không... không phải như thế này... không phải như thế...” Thư Mộng Lan vô thức nhìn ông cụ Quách, ánh mắt của bà Tống cũng nhìn theo.

Ông cụ Quách rất xấu hổ.

Nếu ông ta thừa nhận những lời mẹ Tống nói là thật thì chẳng phải là ông ta quá thực dụng rồi sao.

Nhưng bây giờ bà Tống đang tức giận và đầy oán hận nhà họ Quách, ông ta không dám nói dối, để tránh không làm cho mẹ Tống càng thêm tức giận.

Bởi vậy ông ta chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, ban đầu tôi không đồng ý cho thằng cả cưới cô, sau đó tôi lại nghe nói nhà họ Tống đã đồng ý cho Tu Trị cưới Mộng Tuệ, tôi nghĩ quả nhiên nhà họ Thư mấy người đã giáo dục con gái hơn người khác, nếu không nhà họ Tống sẽ không đồng ý chuyện kết hôn đó, nghĩ vậy nên tôi đã đồng ý cho cô và thằng cả cưới nhau.”

Ông ta nói nghe có vẻ đường đường chính chính, nhưng người có đầu óc đều hiểu. Ông ta nói mình đồng ý cho Thư Mộng Lan gả vào nhà họ Quách là bởi vì thấy con gái nhà họ Thư có chỗ hơn người, đó chỉ là bức bình phong mà thôi.

Nguyên nhân là do ông ta muốn lợi dụng mối quan hệ chị em họ hàng giữa Thư Mộng Lan và Thư Mộng Tuệ để lên con tàu lớn của nhà họ Tống.

Thư Mộng Lan chưa bao giờ nghĩ rằng sự thật lại như thế này.

Bà ta hận Thư Mộng Tuệ đè đầu cưỡi cổ mình, đến sau mà lại được ăn ngon hơn, rõ ràng đó là lợi ích mà bà ta đã vắt óc mới có được, còn Thư Mộng Tuệ lại được lợi nhiều hơn bà ta.

Bao nhiêu năm nay, mỗi khi nhớ đến chuyện này, bà ta đã tức giận đến nỗi muốn giết chết Thư Mộng Tuệ.

Thư Mộng Lan chưa từng nghĩ, thì ra Thư Mộng Tuệ không chỉ được lợi từ bà ta, mà bà ta cũng đã được hưởng lợi từ Thư Mộng Tuệ.

Nếu không nhờ bà ta thì Thư Mộng Tuệ sẽ không gặp được Tống Tu Trị, sẽ không có được tình yêu của Tống Tu Trị và gả vào nhà họ Tống, như vậy Thư Mộng Lan sẽ không bao giờ có cơ hội kết hôn với Quách Khải.

Thư Mộng Tuệ chưa từng nợ bà ta, bao nhiêu năm qua, nỗi oán hận của bà ta cứ như một trò đùa.

Sự thật đột ngột như một gậy đập mạnh vào đầu bà ta, khiến bà ta choáng váng, đầu óc hỗn loạn.

Tại sao?

Tại sao đây mới là sự thật?

Nếu Thư Mộng Lan biết được sự thật sớm hơn thì nỗi oán hận của bà ta đối với Thư Mộng Tuệ đã không lớn đến như vậy trong suốt bao nhiêu năm qua. Khi đó, có lẽ bà ta sẽ không bị ma xui quỷ khiến mà quyết định đổi con gái mình lấy con trai của Thư Mộng Tuệ...

Bà ta quỳ dưới chân Thư Mộng Tuệ và khóc lóc thảm thiết.

Sự việc đã được làm rõ ràng, ông Tống cảm thấy họ không cần ở lại đây nữa, ông bàn với bà Tống: “Chúng ta về đi?”

Bà Tống gật đầu, nắm lấy tay Đường Vô Ưu, lạnh lùng nhìn ông cụ Quách: “Mấy người nhớ kỹ, đây là con của tôi, sau này không liên quan gì đến nhà họ Quách mấy người!”

“Đó là lẽ đương nhiên, đó là lẽ đương nhiên. Là tôi có mắt như mù, đã cưới một con rắn độc cho thằng cả, là họ Quách tôi có lỗi với các người, hôm khác tôi sẽ bắt thằng cả đến tận nhà để xin lỗi.” Ông cụ Quách toát mồ hôi hột, cứ luôn miệng xin lỗi.

Sự việc đã phát triển đến mức này, ông ta cũng không biết làm cách nào để xoa dịu cơn tức giận của nhà họ Tống để xoay chuyển cục diện.

Ông ta không hề biết Thư Mộng Lan đã làm gì, nhưng ai đã để Thư Mộng Lan trở thành con dâu của nhà họ Quách chứ?

Là ông ta đã để cho con trai mình cưới một con vợ độc ác, giờ xảy ra chuyện chỉ đành tự nhận mình xui xẻo thôi.

Ông ta chỉ hy vọng sau khi để con trai cả ly hôn với Thư Mộng Lan, nhà họ Tống có thể khoan dung độ lượng, chỉ truy cứu trách nhiệm với Thư Mộng Lan, đừng liên lụy đến cả nhà họ Quách.

Ông ta khom lưng cúi đầu cung kính tiễn người nhà họ Tống ra về.

Từ lúc ông ta già đi, đã rất lâu rồi không hạ thấp mình với người khác như thế.

Sau khi tiễn nhà họ Tống đi, ông ta không kìm được tức giận, tát mạnh Quách Khải: “Hãy nhìn con vợ tốt mà mày cưới về đi.”

Quách Khải bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, không nén được tức giận, che mặt nói: “Con không hề biết bà ta lại điên như thế, con không hề biết những việc mà bà ta đã làm.”

Ông cụ Quách tức giận mắng: “Chính người đầu ấp tay gối của mày đã đổi lấy con ruột của mày mà mày cũng không biết, đủ để thấy mày ngu đến mức nào.”

Quách Khải há miệng, không phản bác được.

Quách Thắng hỏi ông cụ Quách: “Bố, chúng ta phải làm gì bây giờ? Liệu nhà họ Tống có đối phó với chúng ta không?”

“Đúng vậy.” Vợ của Quách Thắng cũng nói: “Bố, nếu nhà họ Tống đối phó với chúng ta, chúng ta sẽ không thể đấu lại.”

Bà ta như sắp khóc.

Nếu nhà họ Tống đối phó với họ, đó sẽ là một tai họa.

Có thể không mất nhiều thời gian để họ từ giàu có biến thành nghèo khó, thậm chí còn nợ nần chồng chất.

Điều này không phải là hiếm có trên thương trường.

Cạnh tranh trên thương trường chính là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ nuốt tôm tép.

Tôm tép vô tình đến gần đại thần, có khi chết như thế nào cũng không biết.

Một công ty tốt sẽ sụp đổ trong thời gian ngắn, thậm chí nợ nần chồng chất, điều khiến người ta tức ói máu nhất là dù có đến đồn cảnh sát kiện thì đó cũng là một cuộc cạnh tranh kinh doanh hợp pháp, không có chỗ cho lý luận.

Thương trường giống như một khu rừng rậm lớn, nơi kẻ mạnh hiếp kẻ yếu.

Không xúc phạm người khác thì tốt, nhưng nếu xúc phạm người khác, thì họ sẽ bị kẻ mạnh hơn mình nhắm tới, dù cẩn thận đến mấy cũng có ngày bị kẻ thù hùng mạnh nuốt chửng.

Mà bây giờ, nhà họ Quách đã xúc phạm đến nhà họ Tống, kẻ mạnh hơn họ gấp nhiều lần.

Liệu bọn họ có tránh được một kiếp này không?

Bà ta vô cùng sợ hãi.

Tâm trạng của ông cụ Quách cũng chẳng khác bà ta là bao.

Ông ta hét lên với Quách Khải: “Ly hôn đi! Mày mau đi lấy giấy chứng nhận ly hôn với Thư Mộng Lan, khi lấy được rồi, phải lập tức cầm nó đến nhà họ Tống để xin lỗi, cho dù phải quỳ xuống nhận tội thì cũng phải làm để cầu xin nhà họ Tống tha cho. Nhà họ Quách vô tội, không thể chôn cùng Thư Mộng Lan được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.