“Xin lỗi, thím hai, tất cả đều là lỗi của cháu...” Diệp Lâm Đông cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh ta không biết mình có thể nói gì khác ngoài lời xin lỗi.
Dù anh ta có nói hay làm gì bây giờ, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng Diệp Tình Bắc được đưa vào phòng phẫu thuật vì anh ta và đang cận kề cái chết.
Anh ta quỳ xuống trước mặt Tần Ánh Dung, nghẹn ngào nói: “Thím hai, tất cả đều là lỗi của cháu, nếu Bắc Bắc... cháu sẽ đền mạng cho Bắc Bắc!”
“Tôi muốn mạng sống của cậu để làm gì hả?” Tần Ánh Dung khóc rống: “Nếu cậu chết, Bắc Bắc của tôi có sống lại không?… Không… Không…”
Bà ấy hoảng sợ lắc đầu: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, Bắc Bắc của tôi sẽ không chết! Bắc Bắc sẽ không chết!”
Bà ấy ôm đầu lắc đầu nguầy nguậy.
“Dung Dung, bình tĩnh đi, Bắc Bắc sẽ không sao đâu, đừng lo lắng, Bắc Bắc sẽ không sao đâu!” Diệp Mộc Phồn ôm chặt lấy bà ấy, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng bà để an ủi.
Vợ ông ấy xuất thân trong một gia đình nho giáo, có tri thức, dịu dàng, nho nhã, ông chưa bao giờ thấy vợ quát tháo và mất kiểm soát cảm xúc như thế này.
Ông ấy ôm chặt vợ vào lòng, cơ thể vợ lạnh ngắt như cục nước đá, run như cầy sấy, tiếng khóc thút thít bị kìm nén càng khiến người ta sốt ruột.
Ông ấy có lẽ là người duy nhất lúc này có thể cảm thông cho vợ mình.
Người nằm trong phòng mổ là máu thịt của vợ chồng ông, lỡ có chuyện gì xảy ra với con gái thì chẳng khác nào mấy đi tính mạng của bọn họ.
Giờ nói gì cũng chỉ là đạo đức giả và vô dụng, chỉ biết cầu xin ông trời, có thể cho con gái ông may mắn, để con gái ông sống sót sau thảm họa này...
Ông ấy vòng tay ôm vợ, nhìn Diệp Lâm Đông đang quỳ trên mặt đất: “Lâm Đông, đứng dậy đi, chuyện của Bắc Bắc, chú không trách cháu, cháu cũng không cố ý...”
“Tất cả là lỗi của cháu, cháu quá bốc đồng...” Diệp Lâm Đông quỳ không nhúc nhích.
Anh ta xấu hổ đến mức hận không thể đâm đầu chết cho xong.
Cả đời này anh ta chưa bao giờ hối hận về điều gì đó nhiều như vậy.
Diệp Mộc Phồn nhìn Diệp Á Lâm: “Giúp cậu ấy đứng dậy trước đi.”
Diệp Á Lâm nhanh chóng bước tới và đỡ Diệp Lâm Đông lên khỏi mặt đất.
Diệp Mộc Phồn nhìn Diệp Lâm Đông và nói: “Chú nói chú không trách cháu, nhưng không có nghĩa là cháu đúng, cháu sai, cháu sai rồi, cháu quá bốc đồng, làm gì cũng không suy nghĩ đến hậu quả... Vào lúc này, nếu người đang nằm trong phòng phẫu thuật không phải Bắc Bắc, mà là một cô gái của gia đình người khác, thì cháu đã bị còng tay và nhốt vào trại giam rồi...“. Truyện Võng Du
“Vâng... chú hai dạy đúng...” Diệp Lâm Đông cúi đầu, mồ hôi ướt đẫm tóc và quần áo, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Nhưng chú không trách cháu,“ Diệp Mộc Phồn tiếp tục: “Bởi vì chú biết rằng cháu là một người anh tốt, yêu thương Bắc Bắc, cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương Bắc Bắc...”
Diệp Mộc Phồn có lý như vậy, Diệp Lâm Đông càng cảm thấy có lỗi.
“Không, cháu không phải là một người anh tốt...” Anh ta đau khổ lắc đầu: “Cháu không nhận ra em gái mình mà vô tình làm tổn thương cô ấy, tất cả đều là lỗi của cháu...”
“Cháu đúng là có lỗi, nhưng chú biết rằng cháu chưa bao giờ có ý định làm tổn thương Bắc Bắc, vì vậy chú không trách cháu,“ Diệp Mộc Phồn nói: “Nhưng chú sẽ không tha thứ cho Diệp Tri Nam!”
Ông ấy vốn là một người nghiêm nghị, nói năng cẩn thận, nhưng lúc này, khuôn mặt góc cạnh của ông ấy càng thêm băng giá: “Bắc Bắc bị thương, Diệp Tri Nam sẽ phải chịu trách nhiệm chính! Chị em với nhau, con bé đó tàn nhẫn đến mức nào khi đã xông vào nhà và bóp cổ con mèo mà Bắc Bắc nuôi từ nhỏ? Tuyết Đoàn Nhi do chính Bắc Bắc nuôi gần chục năm. Đối với gia đình chú mà nói, Tuyết Đoàn Nhi cũng giống như người thân trong nhà, có lẽ Diệp Tri Nam sẽ nói mấy câu nhẹ nhàng kiểu có một con mèo thôi mà? Có gì to tát đâu? Nhưng đối với bọn chú, thứ mà cô ta giết chính là người thân của nhà chú!”
“Cháu biết, cháu biết...” Diệp Lâm Đông lại gật đầu lia lịa: “Nam Nam thật sự quá đáng. Khi Bắc Bắc tỉnh lại, cháu sẽ bắt Nam Nam xin lỗi Bắc Bắc!”
“Xin lỗi?” Tần Ánh Dung đang khóc trong vòng tay của Diệp Mộc Phồn, quay lại nhìn anh ta: “Diệp Lâm Đông, sao cậu lại không biết xấu hổ nói ra mấy lời nhẹ nhàng như vậy? Tính mạng của con gái tôi chỉ đáng giá bằng một câu xin lỗi của Diệp Tri Nam thôi sao?”
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt dịu dàng bộc phát ra một nỗi căm hận mãnh liệt: “Chờ đi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!”
Đối mặt với ánh mắt căm hận của Tần Ánh Dung, da đầu Diệp Lâm Đông ngứa ran.
Anh ta đột nhiên nhận ra rằng bất kể Diệp Tình Bắc sống hay chết, chi chính và chính thứ của nhà họ Diệp sẽ có một trận đổ máu.
Mối quan hệ giữa hai gia đình sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa.
Và tất cả đều là do anh ta và Diệp Tri Nam.
Họ là những kẻ tội đồ sắp làm tan vỡ nhà họ Diệp vốn luôn đoàn kết.
Cảm giác tội lỗi siết chặt trái tim anh ta, khiến anh ta khó chịu đến mức thở không ra hơi, nhưng ngoài việc xin lỗi, anh ta thực sự không biết mình có thể nói hay làm gì khác.
Anh ta đang vắt óc cố gắng nói điều gì đó để bày tỏ cảm giác tội lỗi của mình thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Triệu Khang đi cùng Hứa Liên Kiều ra ngoài.
“Chú Lý!” Anh ta vội vàng chạy lại đón, mồ hôi nhễ nhại hỏi: “Em gái cháu thế nào rồi?”
Đôi mắt anh ta dán chặt vào Lý Triệu Khang, tim anh ta như thắt lại, giống như một tù nhân đang chờ xét xử.
Diệp Mộc Phồn phán đoán từ lời nói và hành động của Diệp Lâm Đông rằng Lý Triệu Khang là bác sĩ phẫu thuật cho con gái mình, và ông cũng đỡ Tần Ánh Dung chạy đến.
“Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp” Lý Triệu Khang cởi bỏ khẩu trang với nụ cười trên môi: “Quả thật là một phép màu! Ít nhiều gì cũng cảm ơn bác sĩ Hứa!”
Ông ta nhìn Hứa Liên Kiều bên cạnh, khen ngợi: “Đúng là tuổi trẻ tài cao! Nhờ bác sĩ Hứa giúp đỡ, mới có thể cứu sống Bắc Bắc. Bắc Bắc thật may mắn, gặp được bác sĩ Hứa, nếu không với vết thương nghiêm trọng như vậy, người đã mất trước khi đến bệnh viện rồi.”
Nếu không được tận mắt chứng kiến, ông ta sẽ không tin trên đời lại có những kỹ năng chữa bệnh thần kỳ đến vậy.
Cuộc giải phẫu hôm nay rất khó khăn và nguy hiểm, nếu không có sự trợ giúp của Hứa Liên Kiều, Diệp Tình Bắc chắc chắn sẽ chết.
Nhân tài... không, đó là một thiên tài!
Một thiên tài như vậy phải nên kết thân làm bạn!
Lời khen của ông ta như nước chảy mây trôi, Tần Ánh Dung nghe xong một lúc cũng hoàn hồn, cẩn thận hỏi: “Viện trưởng Lý, con gái tôi không sao rồi, đúng không?”
“Vâng,“ Lý Triệu Khang gật đầu với một nụ cười: “Ca phẫu thuật rất thành công. Sau khi hết thuốc mê, người bệnh sẽ ổn khi tỉnh lại.”
“Tốt, tốt quá!” Tần Ánh Dung bật khóc, che miệng vừa khóc vừa cười.
“Đừng vui mừng quá sớm...” Hứa Liên Kiều bỏ ống tay áo đã xắn xuống, lạnh nhạt nói: “Vốn sinh ra đã yếu ớt, lớn lên lại bị thương tổn, dù phẫu thuật thành công cũng không sống lâu được... Cao nhất thì cũng có thể sống hơn ba mươi tuổi Hơn nữa, sau này tìm nhà chồng thì phải kiếm người không quan tâm đến con cái, vì cô ấy không thể có con.”
“Cô, cô nói cái gì?” Khuôn mặt Tần Ánh Dung vừa mới có chút máu, bây giờ lại trắng bệch như tờ giấy.
“Giáo sư Diệp, đừng lo lắng,” Lý Triệu Khang nhanh chóng trấn an Tần Ánh Dung và nghiêng đầu nhìn Hứa Liên Kiều: “Y học cổ truyền Trung Quốc tốt nhất là điều hòa sức khỏe, miễn là bác sĩ Hứa sẵn lòng giúp Bắc Bắc hồi phục sức khỏe. nhất định có thể giúp Bắc Bắc kéo dài tuổi thọ, đúng không? Bác sĩ Hứa?”
Hứa Liên Kiều khịt mũi nhếch mép: “Tôi cũng biết một chút về điều hòa cơ thể, nhưng tại sao tôi phải giúp cô ta?”