Cô đau lòng vì mình cho nên Hoa Ngọc Thành cũng không mong gì cô có thể hiểu được.
Chỉ là bây giờ cô có thể nghĩ thông cũng là điều ngoài dự đoán của anh.
Cao Thanh Thu nói: Chuyện anh ta làm vĩnh viễn em sẽ không bao giờ quên, nhưng mà, nếu như anh không muốn truy cứu đối với những chuyện đã qua thì em cũng không nhắc lại nữa.
Hoa Ngọc Thành gật đầu một cái, Ừm.
Anh cũng nghĩ như vậy.
Thời gian còn sớm, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành tìm một phòng nghỉ ngơi, hai người đều tranh thủ ôm lấy máy tính làm việc.
Một lát sau, Cao Thanh Thu đang bận rộn với công việc của mình thì Hoa Ngọc Thành ngừng lại nhìn cô.
Cao Thanh Thu nhìn anh, ngạc nhiên hỏi Trên mặt em dính gì sao? Anh nhìn em như vậy làm gì?
Nếu không em theo anh trở về Thân thành đi. Hoa Ngọc Thành lưu luyến nói: Anh Không muốn rời xa em.
Bình thường, chỉ có Cao Thanh Thu mới nói như vậy, không nghĩ tới Hoa Ngọc Thành cũng có lúc như thế này.
Cao Thanh Thu nhịn không được bật cười, có một loại cảm giác được quan tâm, Không được đâu, em còn phải về làm việc. Anh không biết đâu, nếu em không về mà cứ ở bên cạnh anh thì em lại bám anh không cho anh làm việc mất.
Cho nên còn không bằng cô trở về, tiếp tục làm công việc của mình.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, Như vậy không tốt sao?
Đương nhiên không tốt. Cao Thanh Thu nói: Em còn phải cố gắng kiếm tiền, nhỡ đâu có một ngày anh không kiếm ra tiền nữa em có thể nuôi anh.
... Hoa Ngọc Thành nhìn cô, bật cười thành tiếng, cô chưa bao giờ để cho anh nuôi, ngược lại suốt ngày chỉ muốn kiếm tiền nuôi anh.
Đến Giang Châu, Tô Tề tới đón Cao Thanh Thu, Chuyện của cô bị tung lên mạng rồi.
Cao Thanh Thu nhìn Tô Tề, lo lắng hỏi Hiện tại tình hình thế nào rồi?
Hôm nay lúc ở sân bay cô có lên mạng xem thử nhưng không có gì cả.
Tô Tề nói: Nhắc tới cũng kỳ lạ, chỉ vừa tung lên được một lát liền bị xóa không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Hình như có người đứng ra xử lý, nhưng thực sự không phải là tôi làm.
Tô Tề cũng chuẩn bị ra tay, kết quả còn chưa kịp làm gì thì mọi chuyện đã được xử lý vô cùng sạch sẽ.
Cao Thanh Thu dừng một chút, nhớ tới Hoa Ngọc Thành, liệu có phải do anh làm không?
Anh đặc biệt chạy đến nhà họ Hoắc chỉ vì không yên tâm về cô.
Đối với chuyện của cô, cho tới bây giờ anh đều rất lưu tâm.
Một loại cảm giác ấm áp tuôn ra ngoài, Cao Thanh Thu nắm sợi dây chuyền trước ngực, đây là món quà Hoa Ngọc Thành tặng cô, mỗi lần chạm vào sợi dây chuyền này cô lại cảm giác như anh có anh ở bên cạnh, rất an toàn và vui vẻ.
Cao Thanh Thu lên xe, Tô Tề đưa cô về nhà, cô gọi điện thoại cho Lý Sơn, hỏi về chuyện Tú Uyên, Lý Sơn thật thà nói: Không phải do chúng tôi làm.
... Cao Thanh Thu dừng một chút.
Lý Sơn nói: Đúng thật là tôi có thấy, đang chuẩn bị xử lý thì đã có ai vào xử lý rất sạch sẽ, tôi còn tưởng rằng là bên cô làm chứ?.
...
Không phải là Lý Sơn, cũng không phải là Tô Tề, vậy có thể là ai?
Cao Thanh Thu liền có chút ngẩn ngơ.
Rốt cuộc là ai ở phía sau giúp tôi?
Tô Tề nói: Quản người đó là ai làm gì, chỉ cần không sao là tốt rồi, Tú Uyên đó cũng thật là, có chút tiếng tăm mà tưởng mình là mẹ thiên hạ, cầm lông gà mà cứ tưởng lệnh tiễn, cô ta ra sức hắt nước bẩn vào người cô.
Chuyện của Tú Uyên, Cao Thanh Thu đều nói với Tô Tề rồi, Tô Tề nghe xong cũng rất tức giận.
Cao Thanh Thu nói: Không sao, tôi cũng nghĩ thông rồi. Sau này tôi sẽ hạn chế tham gia loại hoạt động như thế này, tôi vẫn là sinh viên, vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu.
Tô Tề nói: Nói cũng đúng, sau này gặp loại hoạt động này, tôi sẽ tận lực giúp cô cự tuyệt.
Cao Thanh Thu không trở về vườn hoa Giang Phủ, trực tiếp về nhà bố mẹ chồng, hiện tại cô không cần đi học, về nhà chồng cho thuận tiện chăm sóc bố mẹ chồng, biệt thự Giang Phủ chỉ có một mình cô ở, về đấy rất cô đơn.
Từ trên xe của Tô Tề đi xuống, Cao Thanh Thu lôi kéo hành lý vào cửa, đi ra ngoài hơn nửa tháng, trở lại Giang Châu lại có một loại cảm giác thân thiết.
Điều làm cho Cao Thanh Thu không nghĩ tới chính là, Đinh Cẩn trở về rồi...