Cao Thanh Thu quẫn bách, anh nghĩ gì vậy chứ? Còn nữa, anh bận rộn như vậy, làm sao đột nhiên lại tới?
Biết em gặp rắc rối ở bên này cho nên tới xem một chút. Hoa Ngọc Thành nhìn cô, nhớ tới chuyện cô bị ủy khuất, Anh không yên tâm.
Cao Thanh Thu nói: Đã không sao nữa rồi. Mọi người đều rất chiếu cố em.
Người nhà họ rất tốt với cô, đổi lại lúc trước, Cao Thanh Thu căn bản không dám tưởng tượng.
Hoa Ngọc Thành gật đầu một cái, tận mắt thấy cô anh mới có thể yên tâm hơn một chút.
Thức dậy đi.
Cao Thanh Thu vội vàng bò dậy, mặc quần áo vào, đi theo Hoa Ngọc Thành xuống lầu dưới, mới phát hiện Ngôn An cũng quay về rồi.
Chị Tinh ơi. Ngôn An vui vẻ nhìn Cao Thanh Thu, chạy đến trước mặt cô.
Cao Thanh Thu tò mò hỏi: Không phải An An đang ở Thân thành sao? Tại sao cũng tới?
Hoa Ngọc Thành nói: Anh mang em ấy về
Cao Thanh Thu cầm tay Ngôn An, ngồi xuống ghế, hai người nhìn như chị em gái ruột vậy.
Hoắc Chấn Đông nhìn em gái nhà mình, nở nụ cười.
Bởi vì Hoa Ngọc Thành qua đây, bọn họ rảnh rỗi không có việc gì, nên đi phía sau bờ hồ câu cá, Cao Thanh Thu và Ngôn An cũng đi theo.
Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông ngồi ở chỗ đó, một bên câu cá một bên nói chuyện.
Cao Thanh Thu và Ngôn An ngồi dưới cây to tránh nắng, nghe Hoa Ngọc Thành nói với Hoắc Chấn Đông: Chuyện lần này, cám ơn cậu! Nếu không có cậu, chắc vợ tôi đã phải chịu ấm ức rồi. Cô ấy lúc nào cũng cố chấp, có gặp phải chuyện gì cũng không chịu nói với tôi.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Hoa Ngọc Thành nghiêm túc nói cám ơn mình, mất tự nhiên nói Cậu đừng làm cho tôi phải mất hứng nữa! Tôi với cậu là quân hệ gì mà còn khách sáo như vậy. Chúng ta mới quen biết ngày một ngày hai sao? Ngôn An quý Thanh Thu như vậy, tôi cũng coi cô ấy là em gái mình. Tự nhiên không thể để cho Phồn bị bắt nạt được. Chỉ là... Tối hôm qua bị bố tôi đánh cho một trận, bây giờ còn đau.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, Một trận đòn thì hề hấn gì, coi như hoạt động gân cốt. Có phải lần đầu tiên cậu bị bố đánh đâu?
Cậu còn dám nói à? Hoắc Chấn Đông bất bình: Chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác, thật đúng là anh em cây khế mà.
Cao Thanh Thu ở bên cạnh nhìn bọn họ, ánh mặt trời chan hòa.
Cao Thanh Thu nghĩ, khả năng đây chính nguyên nhân mà chồng cô không muốn nhắc tới chuyện đã qua!
Lão thủ trưởng được chú Tống đỡ xuống, xa xa đứng ở một bên, nhìn hai người họ, vui mừng nói: Nhìn hai thằng nó như vậy tôi lại cảm thấy chúng nó đã giống như lúc trước rồi.
Chú Tống cười nói: Hai người bọn họ quan hệ luôn rất tốt, sau này nhất định sẽ là anh em tốt cả đời, chỉ có điều nhiều khi thủ trưởng đã quá nghiêm khắc với cậu Triết rồi! Thật ra cậu Triết cũng rất ưu tú, cũng không kém Ngọc Thành bao nhiêu.
Lão thủ trưởng nói: Tôi biết.
Cũng chính do Hoắc Chấn Đông là con ruột của mình nên ông mới phải làm như thế để kích thích ý trí cầu tiến của con trai.
Nếu đổi lại là Ngọc Thành, ông không nỡ đánh, cũng không dám đánh!
Đương nhiên,cho tới bây giờ Hoa Ngọc Thành đều rất biết phân biệt nặng nhẹ, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì để cho ông phải tức giận.
-
Buổi chiều, Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu rời khỏi nhà họ Hoắc, cùng ra sân bay.
Cao Thanh Thu trở về Giang Châu, Hoa Ngọc Thành trở về Thân thành.
Cao Thanh Thu đi theo sau lưng anh, cô hỏi anh, Ông xã, anh có biết hôm nay lúc em nhìn thấy anh và Hoắc Chấn Đông cùng nói chuyện, câu cá em đã suy nghĩ gì không?
Nghĩ cái gì? Hoa Ngọc Thành quay đầu lại, nhìn vợ mình.
Cao Thanh Thu nói: Muốn quan hệ của hai người cả đời này đều mãi tốt đẹp như vậy.
Hoa Ngọc Thành nghe Cao Thanh Thu nói xong, ngừng lại, xoa xoa đầu của cô, Em không ghét Hoắc Chấn Đông nữa hả?
Anh biết, từ khi Cao Thanh Thu biết được sự thật đã luôn có địch ý Hoắc Chấn Đông, hơn nữa còn từ anh mà ra.