Cao Thanh Thu nhìn bóng lưng cao lớn của Hoắc Chấn Đông trên hành lang, cảm giác mình không nhìn thấu người này.
Nhìn rõ ràng ban đầu là một người rất tốt, nhưng lại thật sự làm thương tổn bạn bè.
Cô ngáp một cái, lười nghĩ đến những chuyện phức tạp này.
Chuyện đã qua đi lâu như vậy rồi, ngay cả chồng cô cũng đã không thèm để ý.
Cao Thanh Thu đi xuống lầu uống nước xong, sau đó đi ngủ.
-
Buổi sáng trong căn biệt thự Nhà họ Hoắc rất an tĩnh, không náo nhiệt như khi Cao Thanh Thu ở khách sạn.
Cho nên, cô dĩ nhiên không muốn thức dậy.
Lúc đang nửa mê nửa tỉnh, một nụ hôn nhẹ nhàng dán lên môi của cô, nụ hôn này tràn đầy khí tức của Hoa Ngọc Thành, Cao Thanh Thu ngủ mơ mơ màng màng, cho là mình đang nằm mơ.
Sau đó nghe thấy âm thanh của Hoắc Chấn Đông, Còn chưa tỉnh sao?
... Cô nhất thời giật mình, từ trong mộng làm tỉnh lại.
Nhớ tới mình đang ở Nhà họ Hoắc mà chồng cô lại đang ở Thân thành... Nụ hôn này...
Cô mở mắt ra, sợ đến nỗi ngồi bật dậy, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông đứng ở cửa, anh ta mặc một bộ quần áo màu đen đứng ở nơi đó, ánh mắt rất nhiệt tình, Tỉnh rồi à?
Anh... Phản ứng đầu tiên của Cao Thanh Thu chính là nghĩ mình bị anh ta sàm sỡ
Hoắc Chấn Đông một mặt vô tội, Anh?
Cao Thanh Thu còn chưa kịp nói chuyện, liền thấy Hoa Ngọc Thành từ trong phòng rửa tay đi ra, Tỉnh rồi à?
Hoa Ngọc Thành hôm nay mặc áo sơmi màu trắng, đứng bên cạnh Hoắc Chấn Đông trông như một cặp Hắc Bạch vô thường.
Cao Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, có chút không dám tin nhìn Hoa Ngọc Thành trước mắt, Ông xã, sao anh lại ở nơi này?
Cô thiếu chút nữa thì cho là, nụ hôn kia là Hoắc Chấn Đông...
Thiếu chút nữa thì chửi cho Hoắc Chấn Đông một trận rồi, cũng còn máy chưa nói gì, nếu không, mất thể diện chết rồi.
Hoa Ngọc Thành đứng đắn nhìn lấy cô, Không yên tâm, cho nên tới xem một chút.
Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh nói: Hai vợ chồng các người suốt ngày chỉ biết rải thức ăn chó, thật là quá đáng.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, nhíu mày nói Không phục à?
Hoắc Chấn Đông nói: Đương nhiên! Nếu đổi lại là cậu, cậu có phục không? Cậu không yên tâm tôi à! Bận rộn như vậy còn chạy tới đây tìm vợ, sợ tôi làm gì vợ cậu chắc.
Không phục thì cũng cố mà chịu.
Hoắc Chấn Đông: ...
Hoa Ngọc Thành nói xong, nhìn Cao Thanh Thu, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Ánh mắt của Cao Thanh Thu cũng không tự chủ nhìn vào môi anh, môi Hoa Ngọc Thành nhìn rất đẹp, làm cho người ta nhìn lấy liền không nhịn được muốn hôn một cái
Cao Thanh Thu chỉ nhìn qua cũng có thể xác định được lúc mình ngủ, là anh len lén hôn cô.
Nhưng mà... khi đó chắc Hoắc Chấn Đông không ở đây đấy chứ?
Nếu anh ta mà ở đây thì cô biết giấu mặt vào đâu.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông, thờ ơ hỏi Sao cậu còn đứng đây, có việc gì sao?
Không có việc gì, không quấy rầy hai người nữa. Hoắc Chấn Đông nói xong liền chuồn ra ngoài, còn khép cửa lại.
Hoắc Chấn Đông vừa tới tìm Hoa Ngọc Thành nói chút chuyện, đương nhiên không thấy Hoa Ngọc Thành hôn Cao Thanh Thu.
Trong căn phòng ít đi một người, nhất thời thanh tịnh không ít, Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, hỏi Anh tới từ lúc nào thế?
Được một lúc rồi Hoa Ngọc Thành ngồi xuống ở bên cạnh cô, ôn nhu nói: Xem ra con heo nhỏ nhà chúng ta ngủ tốt quá nhỉ.
Có phải anh vừa hôn trộm em không hả? Cao Thanh Thu trợn mắt nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mắt.
Hoa Ngọc Thành cười một tiếng, Em biết rồi à! Xem ra em giả vờ ngủ, cố ý để cho anh hôn em?
... Trời ơi oan uổng quá!
Cao Thanh Thu kháng nghị nói: Ai bảo thế, em thực sự chưa tỉnh ngủ thật đấy.
Lúc cô nói chuyện, Hoa Ngọc Thành vẫn nhìn cô