Dưới cái nhìn của Trương Tâm Dao, đối với thứ người như Vũ Minh Hân thì không cần phải cho cô ta mặt mũi làm gì.
Vũ Minh Hân nhìn thấy Trương Tâm Dao đưa tới tay, kinh hoảng đẩy ra, Cô tránh xa tôi ra.
Trương Tâm Dao lúc trước là bạn học của Vũ Minh Hân từ tiểu học.
Lên trung học cũng chưa bao giờ vượt qua được cô ta về thành tích học tập, trong mắt Vũ Minh Hân, Trương Tâm Dao chỉ là một con nhỏ dốt nát tầm thường, không hơn không kém.
Hiện tại bị Trương Tâm Dao chạy đến bắt nạt mình, Vũ Minh Hân làm sao chịu được?
Trương Tâm Dao cười lạnh, Bây giờ cần thể diện rồi hả? Không phải bình thường mày thích đi quyến rũ đàn ông lắm sao?
Trương Tâm Dao nói xong, đem Vũ Minh Hân đẩy tới một bên vách tường, liền muốn động thủ.
Đủ rồi. Cao Thanh Thu tỉnh táo mở miệng can ngăn.
Mặc dù không thích Vũ Minh Hân, nhưng loại chuyện lột quần áo làm nhục cô ta hiển nhiên không thể thực hiện.
Cao Thanh Thu cũng không có hứng thú làm loại chuyện này.
Nghe thấy Cao Thanh Thu mở miệng, Trương Tâm Dao mới ngừng lại, nhìn Cao Thanh Thu, Thanh Thu.
Cao Thanh Thu nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch Vũ Minh Hân, ngữ khí lãnh đạm: Để cho cô ta nói xin lỗi mình là được, chuyện này coi như xong đi.
Trương Tâm Dao nói: Cậu hiền lành quá rồi đấy, vừa rồi cô ta còn muốn hãm hại cậu...
Mình không thích dùng bạo lực. Cũng không muốn làm người thi bạo.
Cho dù hiện tại cô không cần phải sợ bất kì kẻ nào.
Mặc kệ có như thế nào, Cao Thanh Thu cũng hy vọng mình có thể giữ được ranh giới cuối cùng.
Trương Tâm Dao dừng một chút, nhìn lấy Cao Thanh Thu, mới phản ứng được, hành động của mình có chút quá khích.
Trương Tâm Dao nói với Vũ Minh Hân: Được rồi! Nể mặt của. Thanh Thu, chỉ cần mày xin lỗi, chuyện này coi như xong đi.
Vũ Minh Hân nhìn Cao Thanh Thu một cái, giờ phút này, Cao Thanh Thu giống như vị cứu tinh của cô ta.
Cô ta cúi đầu xuống, giống như con chó rớt xuống nước, Tôi xin lỗi, hôm nay là do tôi nói lung tung.
Nói xong câu đó, cô ta đẩy Trương Tâm Dao ra, từng bước từng bước đi xuống lầu.
Nhìn thấy bóng lưng chật vật của Vũ Minh Hân, Trương Tâm Dao cười nói: Đúng là đáng đời.
-
Vũ Minh Hân từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị rời đi, vừa vặn đụng vào Hoắc Chấn Đông.
Trong lòng Vũ Minh Hân ảo não, biết Hoắc Chấn Đông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy sự chật vật nhếch nhác kia, nghiền ngẫm mà nói: Tôi đã cảnh cáo cô đừng ngứa mồm mà đi nói lung tung, nhưng hình như cô thật sự không coi tôi ra gì có phải không?
Vũ Minh Hân cúi đầu, không dám lên tiếng.
Vợ chồng Ông Dương tham gia tiệc sinh nhật xong, chuẩn bị ra về, từ đại sảnh đi ra ngoài, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông và Vũ Minh Hân đứng ở nơi đó nói chuyện, có chút ngoài ý muốn.
Vì Cách khá xa cho nên ông ta cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉ thấy Hoắc Chấn Đông nói với Vũ Minh Hân mấy câu xong liền xoay người rời đi luôn.
Vũ Minh Hân cúi đầu xuống, đi ra ngoài, đi tới cửa, lấy điện thoại ra gọi xe, trời đang mưa mà giờ này cũng đã muộn cho nên rất khó gọi xe, cô ta ăn mặc mỏng manh, lại không có ai tới đón, cảm giác tủi thân tuôn trào ra ngoài như núi lửa phun trào.
Cô ta thật sự không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, là Hoắc Chấn Đông và Cao Thanh Thu bắt nạt mình trước, chẳng lẽ cô ta không thể phản kích sao?
Mà bây giờ, cô ta lại có kết quả thảm hại đến như vậy.
Nghĩ tới đây, có một loại cảm giác ủy khuất tuôn ra ngoài.
Ông Dương đi tới, cười nói, Cô bé, có muốn đi nhờ xe không? Vợ chồng chúng tôi thuận đường cho cô đi nhờ một đoạn?
Bình thường, sao Ông Dương thèm quan tâm đến một con tép ranh như thế này, chỉ là hôm nay nhìn thấy Hoắc Chấn Đông nói chuyện với cô ta, trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ, Có phải Hoắc Chấn Đông đã có ý với con bé này hay không?
Từ trước đến giờ, mục đích lớn nhất của ông ta, đều là muốn lấy lòng Ngôn gia.
Hiện tại Dương Nhạc Linh đã chửa vượt mặt rồi, đứa con gái này không trông cậy nổi nữa, nếu Hoắc Chấn Đông có hứng thú với Vũ Minh Hân, ông ta cảm thấy vẫn nên quan tâm Vũ Minh Hân nhiều hơn nữa, nói không chừng đến lúc nào đó lại có thể sử dụng.