「 Xa tổng tài ngài có khoẻ không, không biết ngài hôm nay sẽ đến, thật là đáng trách.」 Trình Quang Xa thật cẩn thận tiếp đãi,「 Tôi là thiết kế Trình Quang Xa, người phụ trách sản phẩm mới nhất của quý công ty, chỉ cần ngài bảo một tiếng là tiểu Trình tôi sẽ đến ngay . Không biết ngài lần này tới chơi
mục đích là……」
「 Tôi tới đón lão bà của tôi, anh cứ làm việc của anh, không cần tiếp đón tôi.」
Đáp án bất ngờ này làm cho Trình Quang Xa ngây ngốc, hư hư thực thực
đột nhiên ngã vào cạnh bàn bên cạnh, rồi đột nhiên trong lúc đó hoàn
toàn nghe không hiểu quốc ngữ .
Anh ta cứng họng, biểu tình dại ra, phát ra thanh âm.「 Hả?」
Lười nói lại lần nữa, Xa Chinh Huân trực tiếp đi vào cửa, sau khi
quay đầu tìm được người muốn tìm, ôn nhu nói:「 lão bà, có thể tan tầm
chưa?」
Trong văn phòng yên tĩnh không một tiếng động, mỗi người trên mặt
biểu tình cũng không ra ngạc nhiên, dại ra, kinh dị,… linh tinh vẻ mặt,
một đám nghẹn họng nhìn trân trối, ngây ra như phỗng trừng mắt nhìn.
Trử Y Y không tiếng động, liền thở dài. Tuy rằng cô đã quyết định lấy thân phận thật của lão công ra, nhưng là dùng phương thức này thật là 「 dọa người 」 a? Thật là.
「 Đơi em một chút được không, em còn muốn mua giúp mọi người bữa tối.」 cô mở miệng nói.
「 nếu là chuyện bữa tối, anh sẽ giúp em giải quyết.」 anh đi đến bên cô nói.
「 có ý gì?」 cô trừng mắt nhìn.
Xa Chinh Huân còn chưa kịp trả lời câu hỏi của lão bà, trong không khí bỗng nhiên vang lên chuỗi âm thanh vang dội.
「 Tôi nghe giọng nói này có vẻ quen thuộc, cư nhiên là Xa tổng.」
Trử Y Y đột nhiên quay đầu, chỉ thấy tổng giám đốc vẻ mặt tươi cười từ trong văn phòng đi ra, nhắm hướng bọn họ mà đi tới.
「 học trưởng.」
Lão công đột nhiên lên tiếng, làm cô nhanh chóng lại quay đầu lại nhìn anh một cách ngạc nhiên. Học trưởng? Đây là cái gì?
「 Sao hôm nay đại ân nhân lại rãnh rỗi qua đây?」 tổng giám đốc nhìn anh pha ý cười.
「 tới đón lão bà tan tầm.」
「 sao lại không cho tôi chút mặt mũi, nói là đến thăm học trưởng này không được sao?」
「 Nói như vậy tôi không nói được.」
「 À! Tính khí cậu thật là khác thường, không có tính người nha.」
「 đừng nói tôi không có tính người, vừa rồi ở trên đường tôi đã mua
một ít bánh ngọt định mang tới đây, đại khái 6 giờ rưỡi sẽ có người đưa
lại đây, mời mọi người.」
「 Cái này nghe cũng tàm tạm.」
「 Vậy tôi có thể mang lão bà đi được chưa? Thời gian sau khi tan tầm thuộc về vợ chồng chúng tôi, đừng tuỳ tiện chiếm lấy.」
「 Này này này…… Trử Y Y! Về sau cô đừng có tuỳ tiện tăng ca, sẽ làm
cho lão công của cô trách tôi chiếm thời gian vợ chồng cô nói chuyện yêu đương, hiểu không?」 tổng giám đốc quay đầu đối cô nhắc nhở.
Nghe bọn họ nhất thời đùa giỡn, Trử Y Y cả người kinh ngạc đến nói không ra lời.
Hiện tại là như thế nào? Tổng giám đốc và lão công là quan hệ học
trưởng học đệ, cho nên tổng giám đốc sớm biết cô là Xa Chinh Huân lão
bà, là 「 khoa học kỹ thuật Viên Lực 」 tổng tài phu nhân?!
Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
「 Em sao vậy?」 Xa Chinh Huân hỏi cô.
Nhất thời bị hỏi, theo phản xạ, Trử Y Y tính đem túi xách để dưới
ngăn bàn ra, anh thân thủ nhanh nhẹn cầm lấy, đem nó đeo trên vai, sau
đó hỏi lại cô,「 còn có cái gì sao?」
Cô lắc đầu.
「 chúng ta đi thôi.」 anh ôn nhu dắt tay cô, chuyển hướng tổng giám
đốc khách khí nói:「 lần khác lại mời anh ăn cơm.」 Ở trước mắt bao người, tự tại mang theo cô rời khỏi công ty.
Trử Y Y chỉ ngây ngốc bị anh kéo đi, cô đang nghĩ đến một việc, tuy
rằng cô cảm thấy không quá khả năng nhưng lại vô cùng có khả năng là cô
lão công đã làm chuyện này.
Lão công và tổng giám đốc quen biết nhau, còn là quan hệ học trưởng
học đệ, huống hồ, xem bọn họ nói chuyện hình như là thường xuyên liên
lạc với nhau, cũng không phải gần đây mới đột nhiên gặp lại. Quan trọng
là, tổng giám đốc nếu biết cô là 「 khoa học kỹ thuật Viên Lực」 tổng tài
Xa Chinh Huân lão bà, lại không có cùng cô nhắc đến chuyện này một lần
nào cả……
Không đúng, sao cứ cảm thấy có âm mưu nhỉ?
Ngồi trên xe, Xa Chinh Huân không vội lái xe, mà là quay đầu nhìn lão bà dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói, cảm giác mưa gió đang kéo
đến.
「 như thế nào cũng không nói chuyện, không vui khi anh công bố quan hệ của chúng ta à?」 anh thật cẩn thận mở miệng hỏi.
「 Anh thành thật nói cho em nghe, công việc của em là do anh an bài đúng không?」
「 ách…… Chuyện này…… Anh……」 như thế nào cũng không nghĩ tới lão bà sẽ đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát hỏi anh, Xa Chinh Huân có điểm
trở tay không kịp.
「 Đúng là như vậy.」 nhìn anh biểu tình cũng biết tám chín phần mười là vậy.
Trử Y Y cúi đầu, làm cho anh không thấy vẻ mặt, cũng làm cho anh càng hoảng hốt.
「 chuyện này anh có thể giải thích.」
anh mau mắn nói:「 lúc ấy anh chỉ là vừa hay nhìn thay trong hòm thư
của em có thư mời phỏng vấn, mà công ty gửi đến lại là công ty thiết kế
Sang Dị, nghĩ rằng làm sao có thể khéo như vậy, mới cùng học trưởng nói
chuyện một chút mà thôi.」
「 chính là nhờ vả một chút mà thôi sao?」 cô lại ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi xem xét anh.
Xa Chinh Huân hô hấp cứng lại, theo sau thở dài một hơi.
「 Anh thừa nhận không chỉ một chút.」 anh thành thật nói: 「 Bởi vì vừa cùng em ở riêng, tâm tình của anh thật sự rất tệ, cần phải có người cho anh một ít ý kiến, nghe anh kể khổ, cho nên, anh mới có thể cùng học
trưởng nói nhiều một chút về chuyện của chúng ta. Nhưng là anh thật sự
có thể thề với trời, anh cũng không có ám chỉ bảo học trưởng phải nhận
em vào làm.」
「 biết em là vợ anh, lại biết em sắp đến công ty anh ấy phỏng vấn,
anh cho rằng như vậy ám chỉ còn chưa đủ sao?」 Trử Y Y phiết môi nói:「
khó trách! Em vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao hưởng ứng lệnh triệu tập
một trợ lý hành chính lại phải cần đến tổng giám đốc tự thân nghênh đón? Nguyên lai là như vậy.」
Xa Chinh Huân có chút không nói được gì. Anh cũng không biết học
trưởng còn tự thân phỏng vấn, tên kia cái gì cũng chưa nói với anh, thật sự là cái hỗn đản! Sau sẽ tìm hắn tính sổ mới được.
「 lão bà, em rất tức giận sao?」 anh nơm nớp lo sợ hỏi.
「 Chả lẽ em không nên tức giận sao?」 cô không đáp, hỏi lại anh.
「 Anh thật sự cái gì cũng chưa làm, nhiều lắm chính là giúp em có một cơ hội mà thôi. Nếu em không thích hợp, công ty vẫn sẽ không nhận em,
dù sao bọn họ cũng không phải ngốc tử, sẽ không tiêu tiền vào một việc
không thích hợp. Cho nên nói trắng ra, kỳ thật công việc này chính là do sức lực của em mà có được, và chuyện em là vợ anh cũng không phải là
chuyện gì to tát.」 anh còn thật sự đối cô nói.
「 Không tin.」
「 lão bà……」
Trử Y Y đột nhiên thật sâu thở ra một hơi, làm cho Xa Chinh Huân lập tức không dám lên tiếng.
Cô trầm mặc không nói nhìn anh, nhìn anh vẻ mặt còn thật sự nghiêm
túc, bộ dáng câm như hến, cô không khỏi có cảm giác buồn cười. Không
biết khi nhân viên trong công ty anh thấy cái bộ dáng hiện thời của anh
sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?
Tưởng tượng bọn họ cứng họng, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, trân
trối nhìn chủ tịch đại nhân bình thường uy nghiêm quyết đoán, cương trực công chính, bộ dáng lãnh đạo hùng hồn, cô liền nhịn không được mà bật
cười.
Vừa thấy cô cười, Xa Chinh Huân nhất thời cảm thấy thoải mái, cô thật sự là đã doạ anh gần chết.
「 thực xin lỗi, anh nên nói sớm là anh và tổng giám đốc công ty em có quen biết, lão bà.」 thừa dịp tâm tình lão bà sáng sủa, anh lập tức nhận sai rồi hẵng giải thích sau.
「 Em chưa từng nghe anh nói là có vị học trưởng như vậy.」 cô thu hồi tiếng cười, nghi hoặc nhìn anh.
「 Khi còn trẻ anh đi làm them nên quen biết anh ta, nhưng là trong
cùng một nhóm. Em chưa từng nghe qua là vì anh quen anh ta trước khi
biết em, sau đó anh ta liền nhập ngũ, nên không có liên lạc, vì thế mới
không nói cho em biết.」
「 Cho nên, vì chuyện của em mà bọn anh mới gặp lại ?」
「 không phải. Vài năm trước, torng một cuộc hội nghị, anh có gặp lại
anh ta, sau đó vẫn có liên lạc,『 khoa học kỹ thuật Viên Lực』 cũng bởi
vậy trở thành khách hang của bọn họ.」
「 vài năm trước phải không? Mà anh lại không nói với em về người này?」 cô liếc mắt anh một cái.
Xa Chinh Huân nhịn không được cười khổ.「 Anh đã muốn cùng em giải
thích, nhưng lúc đó anh là một người đàn ông thất bại, cho nên hiện tại
có thể thỉnh lão bà đại nhân giơ cao đánh khẽ, đại nhân có thể tha thứ
cho tôi một lần không? Về sau mặc kệ gặp bất luận kẻ nào, phát sinh
chuyện gì, tôi đều nhất nhất bẩm báo cho đại nhân, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (biết thì sẽ nói, nói là nói hết ).」
Bị anh khoa trương , Trử Y Y bỗng bật cười, khẽ đánh anh một cái.
「 Không đùa nữa !」
「 Được rồi, lão bà.」 anh bỗng nhiên giơ tay lên, làm động tác chào cấp trên đùa bỡn cô.
「 Anh chạy nhanh chút đi, con đang chờ chúng ta đón đó.」 lại đánh anh một cái, Trử Y Y nhắc nhở lão công.
Không nghĩ tới anh lại đột nhiên nhếch miệng cười, cười đến mức làm cô thấy khó hiểu.
「 Sao vậy?」 cô nghi hoặc hỏi anh.
「 đêm nay, chúng ta đi hẹn hò.」 anh vui vẻ tuyên bố.
Cô trừng mắt nhìn, hỏi lại:「 con đâu?」
「 Tài xế Lí đón rồi à, đi thôi.」
Bỏ lại con, vợ chồng cùng nhau đi chơi hình như hơi kì cục.
Tuy rằng cảm thấy thế giới hai người thực ngọt ngào, nhưng Trử Y Y
chỉ do dự một chút liền gọi điện thoại cho con, muốn hỏi con có muốn đi
cùng hay không, nếu có thì sẽ kêu tài xế Lí chở con đến đây
Không nghĩ tới điện thoại vừa mới bật lên thì đã nghe tiếng con hoan hô ở đầu dây bên kia, rốt cục là có thể không làm bóng đèn cản trở ba mẹ rồi, còn phải nhìn bọn họ cùng nhau đi, cùng nhau về thật là ……
Cô không nói gì, chỉ có thể dặn dò con một chút, sau đó liền yên lặng ngắt điện thoại.
Thấy lão bà sau khi ngắt điện thoại, vẻ mặt mất mát phiền muộn trầm
mặc không nói, Xa Chinh Huân nhịn không được chạm vào mặt cô.
「 làm sao vậy?」 anh ôn nhu hỏi.
「 chính là cảm thấy con lớn thật nhanh. Rõ ràng không lâu là con còn
bi bô tập nói, gắt gao ôm chân của em, quấn quít lấy em không rời, thế
mà hiện tại vì ba mẹ không có ở nhà mà mừng rỡ hoan hô. Em thật sự không thể thích ứng kịp.」 cô bất lực nhìn anh một cái, thì thào tự nói.
「 Em nên tập thói quen này, đứa nhỏ sớm hay muộn đều sẽ lớn lên, sẽ
bay khỏi sự ôm ấp của cha mẹ, có được bầu trời của chính mình, đây là
điều tất yếu.」
「 Em biết, chính là…… Con rõ ràng vẫn chỉ là tiểu hài tử mười tuổi, không phải sao?」
「 Đúng là vậy, trước kia không lâu thì con còn bi bô tập nói, nhưng
hiện tại con đã mười tuổi, rất nhanh, con sẽ thành mười ba tuổi, mười
lăm tuổi, mười tám tuổi. Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa.」
「 Cho nên em mới muốn có thêm một đứa nhỏ nữa đó」 cô bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái nói.
Xa Chinh Huân sửng sốt một chút, lộ ra một bộ mặt dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:「 Tại sao em lại đề cấp đến chuyện này?」
「 bởi vì thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa! Nếu bây giờ anh
không cho em sinh, mai mốt em sẽ thành sản phụ cao tuổi đó, đến lúc đó
sẽ càng nguy hiểm hơn nha.」
「 Anh đã nói là sẽ không cho em mang thai nữa.」
「 Tại sao anh lại không muốn? Anh không nghĩ là sẽ có một ngày anh –」
「 Sẽ không bao giờ bất cẩn.」 anh nói chắc chắn.
「 Tại sao anh lại chắc chắn như vậy?」 Xa Chinh Huân bỗng nhiên khẽ
thở dài một hơi, biết chuyện này sớm hay muộn đều phải đối mặt, vì thế
anh hít sâu một hơi, nói:「 bởi vì anh buộc ga-rô.」
Trử Y Y nháy mắt ngây người, tưởng rằng mình nghe lầm.
「 cái gì, hả?」 một lát sau, cô không thể tin lắp bắp hỏi.
「 Anh buộc ga-rô.」 Xa Chinh Huân không tiếng động thở dài, chỉ có thể nói lại lần nữa.
Đầu cô bỗng nhiên hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải phản ứng ra sao với tin này.
Buộc ga-rô ?
Cho nên đây là lý do bao năm nay mặc kệ cô lấy kim châm vào cái bảo
hiểm, hoặc là phản ứng nhiệt tình của cô làm cho anh không có thời gian
mà quên mang bảo hiểm — mặc kệ cô nghĩ tìm biện pháp như thế nào, bụng
của cô vẫn như cũ thủy chung không hề phản ứng?
「 Từ khi nào vậy?」 cô hỏi anh.
「 Thời điểm Tiểu Kiệt đầy tháng.」 anh do dự một chút mới nói.
「 cái gì?!」 Trử Y Y ngăn chặn không được kêu to ra tiếng, hai mắt mở to, khó có thể tin.
「 Anh biết chuyện này là nên cùng em thương lượng, nhưng anh cũng
biết em nhất định sẽ phản đối, cho nên anh chỉ cùng mẹ bàn bạc, được sự
đồng ý của mẹ, anh mới đi làm.」 anh trầm tĩnh trả lời.
Lại một tin làm đầu óc cô choáng váng.
「 mẹ biết?」
「 Anh muốn mẹ biết tình hình thực tế, nếu không, các mẹ có lẽ sẽ thúc giục em sinh lần thứ hai, tạo áp lực cho em.」
Trử Y Y nghe được một chữ rất quan trọng.「 các mẹ?」
「 mẹ anh và mẹ em đều biết.」 anh thừa nhận nói.
Cô hoàn toàn nói không nên lời, việc này mọi người đều biết, chỉ giấu giếm một mình cô?
Khó trách cô kết hôn đã mười năm, nhưng không có bất luận ai nhắc cô về chuyện sinh đứa thứ hai.
Nguyên lai là mọi người đều biết.
Không hiểu là nên tức giận, thất vọng, phiền muộn hay cảm động, đối với việc anh vì yêu cô, mà lựa chọn yên lặng buộc ga-rô.
Cô giờ phút này tâm tình thật sự, thật sự rất phức tạp.
「 nếu em thích có thêm mấy đứa nữa thì, chúng ta có thể đi nhận nuôi. Với điều kiện của chúng ta, anh nghĩ hẳn là thực dễ dàng.」 thấy cô trầm mặc không nói, Xa Chinh Huân thử mở miệng hỏi.
Đợi hồi lâu, cô như trước không nói không rằng.
「 lão bà, em nói gì đi!」 anh bất an nói.
「 Em không biết nên nói gì.」 một lúc sau, cô rốt cục mở miệng nói.
「 Em có thể nói là 『 Em yêu anh 』, hoặc là 『 tuy rằng em có điểm tức
giận, nhưng em sẽ tha thứ anh 』 vân vân.」 anh cẩn thận đề nghị.
「 Anh……」
Cô muốn nói lại thôi, hại anh đi lòng vòng mấy vòng trên không trung, cô đột nhiên ngừng lại
Đem xe đậu ở bãi đỗ xe, Xa Chinh Huân rốt cục có thể đối mặt cô, hứng lấy cảm xúc cô mặc kệ là vui, giận, buồn, gì cũng được.
「 lão bà, em có thể giận anh, cũng có thể đánh anh cũng không sao.」 anh nói
Nói xong, anh nhắm mắt lại, nhận mệnh chờ bị đánh, nhưng lão bà lại đột nhiên ôm lấy anh.
「 Anh thật ngốc, ngốc tử!」 Trử Y Y ôm anh mắng.
Anh cũng vòng tay ôm cô, đối với động tác này của cô có chút bất ngờ.
「 lão bà?」
「 Em thật sự rất không cam tâm!」
Lão bà đột nhiên đánh một cái vào ngực anh thật mạnh, làm cho Xa
Chinh Huân có chút đau, lại không dám lên tiếng, chỉ biết im lặng.
「 Em rõ ràng rất muốn tức giận, nhưng biết rằng anh làm mọi chuyện
đều vì em, cho nên không giận được. Anh thật ngu ngốc, ngốc tử, rốt cuộc ai kêu anh làm như vậy ?! Đáng giận, ngu ngốc! Em thật sự rất không cam tâm, không cam tâm mà!」 nói xong, cô lại đánh anh mấy cái, sau đó hung
hăng ôm chặt anh, ôm chặt thật chặt.
Xa Chinh Huân tâm cảm thấy ấm áp, mềm, nhịn không được siết chặt vòng ôm, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu của cô.
「 Anh yêu em, lão bà, rất yêu, rất yêu. Cho nên, em không được rời bỏ anh, có được không?」 anh nói khẽ với cô.
「 Được.」 cô đem mặt vùi sâu vào trong lòng anh, dịu dàng trả lời.
「 vĩnh viễn nha?」
Cô ngẩng đầu lên, hướng anh mỉm cười, lại hôn anh thật thâm tình, sau đó mới nói:「 Được, cả đời, vĩnh viễn không rời xa.」
Hứa hẹn đến vĩnh viễn.
Nhưng hứa hẹn không thể làm cơm ăn, cho nên hai người ngồi ở trong xe tương thân tương ái, ngươi nông ta nông trong chốc lát, sau đó liền
xuống xe nắm tay cùng nhau đi đến chỗ bàn đã đặt.
Bởi vì hôm nay con không ở một bên làm bóng đèn, cho nên Xa Chinh
Huân đặc biệt bảo thư ký giúp anh chọn một không gian cực kì tốt, nghe
nói không chỉ có không khí lãng mạn, đồ ăn cũng rất ngon, các vị cao cấp thường dùng bữa ở đây.
Chẳng qua vợ chồng không nghĩ tới là sẽ gặp một người rất đáng ghét — Trịnh Hữu Khiêm.
Trử Y Y vừa nhìn thấy hắn, mày liền nhíu lại.
Xa Chinh Huân bởi vì thấy lão bà sắc mặt khẽ biến, hơi chút chú ý đến phía trước, sau đó mới chậm rãi nhận ra khuôn mặt đã lâu không nhìn thấy.
「 Có muốn chào hắn không?」 anh hỏi lão bà.
Trử Y Y trực giác đã nghĩ trả lời là không cần, nhưng bởi vì chợt nhớ ra tên này dám xem thường lão công của cô nên đã đổi ý
「 muốn.」
Xem vẻ mặt hiếu chiến của cô, Xa Chinh Huân nhịn không được nhếch khóe miệng.
「 vậy đi thôi.」 anh đứng dậy, hướng lão bà nói.
「 chờ một chút.」 Trử Y Y bỗng nhiên hô, thân thủ giúp anh chỉnh lại
đầu tóc, quần áo, thế này mới vừa lòng, kéo tay anh nói:「 đi thôi.」
Vợ chồng nam thanh, nữ tú, dáng vẻ lại tao nhã, lập tức liền hấp dẫn
ánh mắt của quan khách, mọi người trên mặt cơ hồ đều có vẻ tán thưởng.
Thật sự là một cặp sáng chói nha.
Được bồi bàn dẫn dắt, mới vừa đi đến chỗ ngồi ngồi xuống Trịnh Hữu
Khiêm cũng đã thấy bọn họ, lại không nhận ra nam nhân bên cạnh Trử Y Y
là người đồng học lâu năm không gặp- Xa Chinh Huân, hắn chỉ nghĩ đến
người nọ chính là người mà Hứa Tương cùng anh đề cập qua, đơn giản mà
nói chính là nhân tình của Trử Y Y- gian phu.
Hứa Tương nói, cô không chỉ thấy một lần mà rất nhiều lần vào giờ tan tầm hay có xe xịn đến rước Y Y. Mỗi lần đi làm đều có xe đến rước? Còn
có thể là nguyên nhân khác sao?
Lúc cô cự tuyệt anh biểu hiện chính khí nghiêm nghị, trinh tiết liệt
nữ, kết quả đâu? Còn không phải là không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh ra
tường? Chẳng qua cô lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt anh, lại theo người
khác, như vậy là sao? Là coi thường anh sao?
Nhìn hai người dần dần đến gần, Trịnh Hữu Khiêm đáy mắt dâng lên phẫn nộ cùng ghen tị.
「 thật khéo, anh cũng đến nơi này dùng cơm à?」 đi đến trước mặt hắn,
Trử Y Y quyết định chào hỏi trước, mỉm cười mở miệng tiếp đón.
Không nghĩ tới anh lại lấy vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Xa Chinh Huân từ trên xuống dưới, sau đó nói với cô một câu –
「 chờ sau khi nam nhân này túi tiền bị em đào rỗng, em cũng đừng ngại tìm anh.」
Trử Y Y kinh ngạc há hốc, nếu nói là không tức giận thì khó có thể tin.
Cô thật sự là không hiểu, rõ ràng là cùng ở một khu kí túc xá, tốt
nghiệp cùng một năm, vì sao chỉ trong thời gian mười năm ngắn ngủi,
người này liền trở thành vô sỉ hạ lưu cùng xấu xa?
Đột nhiên trong lúc đó, cô cảm thấy nỗi tức giận của mình tiêu tan,
đối với người này bỗng nhiên rốt cuộc không thể sinh ra cảm xúc hoặc cảm giác gì, chỉ còn lại có cảm giác giống đối mặt một cái râu ria, xoay
người liền quên như người qua đường nhìn thấy nhau mà thôi.
「 lão công, chúng ta về chỗ ngồi đi, em đói bụng rồi.」 cô quay đầu nhìn Xa Chinh Huân nói.
「 Ừm.」 anh ôn nhu nhìn lão bà mỉm cười nói.
Nhưng nếu đã đến đây, vẫn là nên cùng lão đồng học lên tiếng chào hỏi nha. Anh chuyển hướng Trịnh Hữu Khiêm, thản nhiên mở miệng nói:「 Cậu so với trước kia càng thêm làm người ta chán ghét,『 Tiểu hám tiền 』.」
Nói xong câu đó, anh ôm lão bà xoay người, vợ chồng tiêu soái bước
đi, lưu lại tên tiểu hám tiền — không đúng, Trịnh Hữu Khiêm ngơ ngác tại chỗ. Trong nháy mắt mặt không có chút máu, khiếp sợ đến không thể nhúc
nhích, rất giống bị người ta đá một cái.
Tiểu hám tiền…… Trên thế giới này, trừ Xa Chinh Huân ra, không ai dám gọi anh như vậy.
Người kia lúc đó điều kiện không tốt như hắn, nhưng lại thực sự được lòng cô.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người nam nhân anh tuấn, giơ tay nhấc chân
đều tràn ngập mị lực cùng tự tin, còn hấp dẫn rất nhiều nữ nhân vụng
trộm nhìn…… Đột nhiên, Trịnh Hữu Khiêm thầm nghĩ phải rời khỏi nơi này,
vội vội vàng vàng đứng dậy rời đi.
Hắn lấy áo khoác trên lưng ghế, bước đi lảo đảo hướng cửa chính mà
biến mất, ngay cả người bạn gái sau khi đi toilet về gọi hắn, hắn cũng
như chưa từng nghe thấy, một lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi
đây để đỡ phải nhục nhã và mất mặt với hai vợ chồng Xa Chinh Huân.
Hắn hy vọng đời này, vĩnh viễn sẽ không gặp lại bọn họ.
Hắn thật sự rất hận bọn họ, vừa thống hận lại nhịn không được mà cảm
thấy hâm mộ, bởi vì bọn họ thoạt nhìn rất hạnh phúc và yêu nhau.
Hắn thật sự…… rất hâm mộ.
—HOÀN—