Sau khi về nhà, cuộc sống mới của Trử Y Y dần dần hình thành.
Cô mỗi ngày buổi sáng bảy giờ rời giường, thời gian đủ cho phép cô
chuẩn bị bữa sáng cho lão công và Tiểu Kiệt, nếu không kịp thì đi ra bên ngoài mua, sau đó bảy giờ ba mươi cả nhà cùng nhau rời nhà, trước tiên
đưa con đi học, sau đó lão công chở cô đi làm, cuối cùng anh mới tới
công ty.
Tan tầm, Xa Chinh Huân phần lớn đều tới đón cô, ngẫu nhiên nếu không
kịp, sẽ bảo tài xế tới đón, sau đó lại cùng đón con về nhà. Có đôi khi,
bọn họ một nhà ba người trước tiên ở bên ngoài ăn no, có đôi khi lại về
nhà ăn cơm do Trương tẩu nấu.
Đây là cuộc sống từ thứ Hai tới thứ Sáu của cô , nhưng cuối tuần hai
ngày thì phấn khích hơn. Bình thường bọn họ một nhà ba người đều ngủ
thẳng một giấc thật dài, sau đó rửa mặt chải đầu một chút liền đi ra
ngoài ăn sáng. Có đôi khi là có kế hoạch từ trước, có khi lại là ngẫu
nhiên đi đến nơi nào đó thưởng ngoạn, còn thường thường bởi vì nơi đi du ngoạn quá xa, liền ngủ luôn ở bên ngoài.
Vì thế, cô thậm chí còn đem theo quần áo sạch cho cả nhà, phòng trừ trong bất cứ tình huống nào.
Cuộc sống như vậy làm cho cô cảm thấy cứ như đang mơ, nhưng cảm giác đó cũng rất chân thật
Mỗi ngày mỗi ngày cô đều rất hạnh phúc.
Đây là cuộc sống mà cô mong muốn, không cần lắm tiền, nhiều thời gian cùng khí lực, lại càng không cần hưởng thụ xa hoa, cứ như vậy vô cùng
đơn giản, dễ dàng, có thể có được thật nhiều khoái hoạt cùng hạnh phúc.
Tuần trước bọn họ còn về nhà mẹ đẻ một chuyến, vốn là muốn cho ba mẹ
yên tâm, làm cho bọn họ biết hết thảy đều đã gương vỡ lại lành, không dự đoán được ngược lại làm cho mẹ cô càng lo lắng, nghĩ là bọn họ đang
diễn trò, cuối cùng còn phải nhờ Tiểu Kiệt hỗ trợ ra mặt thuyết minh,
mới làm cho mẹ cô tiêu tan, tin tưởng là không có việc gì.
Không nghĩ là con trai có thể làm cho mẹ cô tiêu tan nghi ngờ, cô liền cảm thấy buồn cười.
「 Con nói với bà ngoại là ba mẹ đang ở bên nhau, đáng ghét nha! Sau đó bà ngoại liền nở nụ cười.」
Tiểu Kiệt đắc ý nói, làm cho ngay cô lúc đó thật là dở khóc dở cười.
Sau đó, mẹ cô đương nhiên vẫn là gọi cô tới hỏi chuyện, ân cần dạy
bảo cùng cô nói rất nhiều về chuyện vợ chồng, muốn cô hiểu được lui một
bước trời cao biển rộng linh tinh, làm cho lỗ tai cô thiếu chút nữa
không có nghe nổi.
Đương nhiên, cô không muốn hứng tội một mình, cho nên trên đường về
nhà , cô còn nói cho lão công nghe, muốn anh cũng hiểu được lui từng
bước trời cao biển rộng đạo lý.
Cuối tuần nay, bọn họ muốn đi Hongkong chơi, thật là hảo hưng phấn, hảo hưng phấn, cô rất chờ mong đến cuối tuần.
Đây là một sự kiện quan trọng, gia đình cùng nhau đi du lịch nước ngoài đương nhiên là sự kiện quan trọng, ha ha!
Nghĩ vậy, Trử Y Y đột nhiên nhớ tới chính mình còn không có hỏi đồng nghiệp có muốn nhờ cô mua cái gì không.
Vừa lúc hiện tại là thời gian nghỉ trưa, cô nhanh nhẹn lại hỏi đồng
nghiệp, tin tưởng chỉ cần cô nói sẽ đi Hongkong du lịch, chắc chắn sẽ tự tìm đến cửa.
「 Cuối tuần này tôi đi Hongkong, có muốn nhờ tôi mua cái gì không?」 Cô đi đến bàn ăn trưa có vài đồng nghiệp đang trò chuyện.
「 Cô đi Hongkong?」 vừa nghe thấy cô nói, đoàn người không hẹn mà cùng lập tức đem lực chú ý chuyển tới trên người cô.
「 Cuối tuần này sao?」 có người hỏi cô.
Cô gật đầu.
「 thật sao? Hai ngày một đêm?」 lại có người hỏi cô.
Cô lại gật đầu, mỉm cười nhìn mọi người, chờ phản ứng kế tiếp của bọn họ, sao biết mọi người chính là hai mặt nhìn nhau — sau đó, sẽ không
có.
Trử Y Y ngây ra như phỗng nhìn mọi người tựa đầu vòng vo trở về, tiếp tục nói chuyện phiếm, tựa như cô không tồn tại, làm cho cô thật sự thực há hốc mồm. Như thế nào mọi người lại phản ứng như thế này?
「 Mọi người không ai muốn nhờ tôi mua cái gì sao? Nghe nói Hongkong là thiên đường mua sắm nha.」 cô lại mở miệng nói.
「 không có, chúng ta thực không có.」
「 đối, thực không có.」
Tuy rằng đáp án hợp lý, nhưng là bọn họ phản ứng cũng không tránh khỏi rất lãnh đạm?
Trử Y Y trong lòng có loại cảm giác quái dị nói không nên lời. Bất
quá nếu mọi người đều nói như vậy, cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể
sờ sờ cái mũi trở lại chỗ ngồi.
Nhưng là nói thật, gần nhất cô bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Bọn họ luôn túm tụm lại một chỗ rì rầm to nhỏ, vừa thấy cô xuất hiện
liền lập tức im bặt, cảm giác giống như là đang nói xấu cô vậy, dường
như sợ cô nghe thấy. Nhưng vấn đề là, cô lại không có làm chuyện xấu,
làm sao có thể làm cho người khác nói xấu?
Lắc đầu, cô cuối xuống tay nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi còn có
năm phút, muốn gọi điện thoại cho lão công, hỏi anh đã ăn cơm chưa, lại
ăn cái gì? Dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì.
Mang theo mỉm cười, Trử Y Y lấy di động, đi ra bên ngoài gọi điện
thoại. Cùng lão công tâm tình bị đồng sự nghe được, cô sẽ ngượng lắm.
Cô vừa ra khỏi, chủ đề nói chuyện phiếm trong văn phòng lập tức thay đổi.
「 nghe thấy không, nghe thấy không? Y Y muốn đi Hongkong du lịch nha!」
「 Lúc trước, Hứa Tương nói tôi thật không tin, làm sao có thể như thế được? Nhìn cô ấy không giống loại người này.」
「 cái này kêu là tri nhân tri diện bất tri tâm !」
「 bất quá cô ấy cũng quá cao siêu đi? Lão công cô ấy đều không có
phát hiện sao? Quần áo hàng hiệu, điện thoại iphone, bây giờ còn ung
dung chuẩn bị du lịch nước ngoài.」
「 đại đa số nam nhân đều không biết hàng hiệu, làm sao biết lão bà
đang mặc trên người loại quần áo so với một tháng tiền lương của anh ta
còn đắt hơn?」
「 Còn iphone thì sao? Chả lẽ nam nhân không biết cái đó là cái gì à?」
「 nếu cô ấy nói đó là cô tự thưởng cho mình bằng tiền lương do cô làm ra thì sao? Bởi vì chính mình năng lực không đủ, còn để cho lão bà ra
ngoài làm việc phụ giúp gia đình, lão công cố ấy sẽ nghĩ chính mình thực vô dụng, lại như thế nào không biết xấu hổ, ngay cả lão bà mua di động
mà cũng quản lí?」
「 vấn đề là di động kia cũng không phải là ba, năm ngàn liền mua
được, hai vạn lận nha! Hơn nữa tôi nhớ cô ấy ngày đó còn lên mạng tra
google map. Có thể thấy bản đồ kia khẳng định cũng không tiện nghi.」
「 nói không chừng bản đồ kia cũng là từ bạn trai cô mua cho.」
「 cái gì bạn trai, là gian phu nha?」(bó tay trình độ tám chuyện của các bà^_^)
「 oa, đúng vậy a! Cô nhất định cũng rất muốn có một gian phu như vậy đúng hay không?」
「 vô nghĩa, cô không nghĩ sao? Ra tay hào phóng như vậy gian phu cũng không phải là tùy tiện tìm là được, này cũng khó trách Trử Y Y nguyện ý phụ tình chồng. Nếu là tôi, tôi cũng nguyện ý.」
「 thật sự là không có đạo đức.」
「 không có biện pháp, ngày nay thế gian mọi người đều cười kẻ nghèo
hèn làm gì có ai cười kẻ giàu có nhiều tiền, mọi người đều chỉ biết
hướng tiền xem mà thôi.」
「 bất quá nói thật, ta còn thực đồng tình cô ấy ngoại tình nha.」
「 tên kia thật là ngốc, nhưng lại trơ mắt để lão bà ngoại tình. Loại
này nam nhân cũng không cần phải đồng tình, đồng tình ta còn mắng cho.
Người ta suất như vậy, vừa trẻ tuổi lại có tương lai đầy hứa hẹn, vì sao không kết giao được bạn gái?」
「 bởi vì rất dở hơi.」
「 ha ha ha!」
Đoàn người cười vang, nhưng đứng ở ngoài cửa thì Trử Y Y lại một chút cũng cười không được.
Cô vừa rồi cầm di động ra bên ngoài muốn gọi điện thoại, lại phát
hiện di động vừa vặn hết pin, xoay người trở lại văn phòng, bởi vậy
trùng hợp nghe được từng chữ trong cuộc hội thoại của đám người kia.
Cô đứng ở cửa văn phòng, buồn bực cực độ, không hiểu làm sao có thể có chuyện thái quá như vậy phát sinh với cô?
Gian phu? Vợ ngoại tình? Những người đó cái gì cũng không biết, cứ như vậy mà nói lung tung, thật sự là làm người ta khó chịu.
Bất quá suy nghĩ một chút, có chuyện thái quá như vậy xảy ra, cô kỳ
thật cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu không phải cô lúc trước kiên trì
không cho Xa Chinh Huân làm sáng tỏ, còn nói dối nói cô công tác là vì
muốn trợ cấp cho gia đình, hiểu lầm này cũng sẽ không phát sinh.
Cho nên, cô có phải hay không hẳn là nhân cơ hội này cùng Xa Chinh Huân giải trừ hiểu lầm?
「 Cô đứng ở chỗ này làm cái gì, Trử Y Y?」
Đang lúc cô đang tự hỏi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói, dọa cô nhảy dựng, cũng làm cho tiếng nói trong văn phòng nín bặt.
Cô quay đầu, chỉ thấy tổng giám đốc đứng ở phía sau cô, vẻ mặt nghi hoặc lại tò mò nhìn cô.
「 tổng giám đốc.」 cô lắp bắp kêu một tiếng, lại không biết nói nên
như thế nào trả lời vấn đề của anh. Sẽ không nói cô là đang nghe lén
chứ?「 không có gì, chính là suy nghĩ một chút.」
「 Vì công việc sao?」 tổng giám đốc hỏi.
「 không phải.」 cô trả lời, tưởng như vậy là xong, lại không dự đoán được tổng giám đốc hôm nay có tâm trí mà nói chuyện phiếm.
「 Chắc là chuyện trong nhà hả?」 tổng giám đốc nói:「 Tôi nghe nói cô
có con đã mười tuổi, tuổi này tiểu hài tử hẳn là thực bướng bỉnh? Cô vừa đi làm, vừa chăm sóc đứa nhỏ cùng công việc nhà, nhất định thực vất
vả.」
「 hoàn hảo. Bình thường, công việc của phụ nữ không phải luôn như vậy sao?」
「 nói như vậy cũng đúng.」 gật gật đầu, tổng giám đốc mỉm cười
nói.Tiếng chuông vang lên chấm dứt giờ nghỉ trưa, làm cho cô rốt cục có
thể chấm dứt cuộc trò chuyện này, trở lại chỗ ngồi của mình. Chẳng qua,
cơ hội giải thích tốt nhất liền bởi vậy mà trôi tuột theo.
Hơn nữa thảm nhất là, bởi vì mọi người đều biết cô nghe bọn họ nói
chuyện, cho nên thái độ đối với cô đều trở nên xấu hổ lại không biết làm sao, cuối cùng rõ ràng không để ý tới cô, trừ bỏ chuyện công việc cần
phải trao đổi, mọi người nhất trí đối cô làm như không thấy.
Khóc không ra nước mắt nha!
「 đã xảy ra chuyện gì, như thế nào sầu bi như vậy, vừa lên xe liền
than thở ?」 Xa Chinh Huân tới đón cô tan tầm, nghi hoặc nhìn cô không có tinh thần liếc mắt một cái, quan tâm hỏi.
「 Nói ra nhất định anh sẽ cười em.」 cô thở dài nói.
「 Anh thề không cười em.」 anh nhìn thẳng cô, sắc mặt còn thật sự.
Vì thế, Trử Y Y liền đem chuyện giữa trưa phát sinh ra nói, mà Xa Chinh Huân sau khi nghe xong lập tức cất tiếng cười to.
「 Anh nói anh sẽ không cười !」 cô bất mãn đánh anh một cái.
「 thực xin lỗi, nhưng là chuyện này thật sự là rất buồn cười !」 anh vừa cười vừa nói:「 gian phu? Ha ha……」
「 Anh như vậy thích làm gian phu hả? Thế nhưng còn cười được!」 nhìn anh cười đến như vậy vui vẻ, nỗi buồn bực trong cô tan biến hết, tuyệt
nhiên không muốn cho lão công bị người ta nói khó nghe như vậy.
「 làm chi như vậy tức giận? Chỉ cần chúng ta biết sự thật không phải
như vậy thì tốt rồi.」 anh nhéo nhéo tay cô, trấn an đối cô nói.
「 Em không thích người khác nói anh là ngốc tử.」
「 Anh làm sao có thể là ngốc tử?」
「 lão bà ngoại tình ở ngoài lại không phát giác, hoặc biết cũng không dám nói thêm cái gì, này không phải ngốc tử là cái gì?」
「 vấn đề là vợ anh không có ngoại tình.」
「 nhưng là người khác đều nghĩ là có, cho rằng anh là bị lão bà đùa
giỡn nha!」 thật sự là không nghĩ không tức, càng nghĩ càng tức! Lúc ấy
cô bỏ qua vì đã đến giờ làm việc, nếu không nhất định phải đem tình
hình thực tế cùng mọi người nói rõ ràng, đáng giận!
「 lão bà, em cho rằng anh bị tổn thương và bất công sao?」
「 Chứ sao?」 cô trừng mắt nói, có điểm giận chó đánh mèo.
「 Anh thật cao hứng.」
「……」 không nghĩ tới anh sẽ nói ra một câu ngọt ngào như vậy, hại cô cả người đột nhiên xấu hổ muốn đứng lên.
「 Em không vì chính mình bị nghĩ sai mà tức giận, lại vì người ta nói anh là ngốc tử nên giận, anh thật sự cảm động. Cám ơn em, lão bà.」 nhìn cô, Xa Chinh Huân thâm tình chân thành nói.
「 ai, anh tự nhiên nói câu này? Hại em cũng không biết nên nói cái gì.」 Trử Y Y đỏ mặt liếc mắt anh một cái.
「 chỉ cần em yêu anh là đủ rồi 」 anh mỉm cười.
「 mỗi ngày đều nói, anh nghe không phiền sao?」 cô cười ngạo nghễ hỏi anh.
Từ ngày hai người bọn họ hòa hảo, cô trở về nha,「 Anh yêu em」 ba chữ
này mỗi ba bữa anh đều nói. Buổi sáng ngủ dậy nói một lần, giữa trưa gọi điện nói một lần, trước khi đi ngủ cũng nhất định sẽ nói một lần.
「 sẽ không.」 anh không chút do dự đáp, sau đó hỏi lại cô,「 Em thấy phiền sao?」
「 nếu em nói có thì sao?」 cô nhíu mày, gượng cười nhìn anh, cố ý cùng anh tranh cãi.
「 Vậy thì tối hôm nay anh sẽ nói “I love you”.」 anh nghiêm trang trả
lời.「 nếu câu này nghe cũng chán, Anh sẽ sửa thành “してる”nếu vẫn còn ngấy thì sẽ là “je t’aime” hay “je t’adore” , “ich liebe dich”, “ti amo” ,
“ti vogliobene”–」
「 ngừng!」 cô không thể không kêu lên, tuy rằng nói mấy câu cô hoàn
toàn nghe không hiểu, nhưng là không khó đoán ra chúng nó ý tứ là cái
gì. Trọng điểm là –「 Anh học những từ này ở đâu vậy ?」 cô dở khóc dở
cười hỏi anh.
「 trên Internet.」 anh nhếch môi nói.
Thoáng trầm mặc một chút, sau đó cô nửa nói giỡn, nửa là quan tâm hỏi anh,「 lão công, dạo này anh thật nhàn hạ? Anh xác định ở công ty chuyện buôn bán không vấn đề, sẽ không sao chứ?」
Anh không trả lời, thừa dịp ngừng đèn đỏ, thân thủ nắm bả vai cô, đem cô cả người kéo qua hôn một cái.
「 yên tâm, công ty buôn bán bình thường, tuyệt đối sẽ không sao. Trên thực tế, doanh thu quý 1 còn có thể đạt mức cao nhất trong lịch sử từ
trước đến giờ nha.」 anh ngẩng đầu sau, mỉm cười đối cô nói.
「 vậy anh làm sao có thể như vậy nhàn hạ, còn có thời gian học cái này?」
「 Làm sao nào ? Anh yêu em làm sao không có thời gian?」 anh lại hôn
cô như trừng phạt một chút sau đó giải thích :「 như vậy về sau chúng ta
đến quốc gia nào, anh đều có thể lớn tiếng nói anh yêu em nha.」 như vậy
sẽ không sợ dân bản xứ không hiểu, không cẩn thận lại đem lòng yêu vợ
anh. (quá đỉnh^_^)
Trử Y Y bật cười lắc lắc đầu, kh ng cần biết anh là đang nói thật hay nói giỡn. Nhưng là tâm ngọt ngào, hảo ngọt, hảo ngọt.
「 lão công.」 một hồi, cô nhẹ giọng kêu.
「 Sao?」 anh đem tầm mắt nhìn cô trong ngắn ngủi. Đèn xanh.
「 Em yêu anh.」 nhìn mắt anh, cô nói.
Anh đột nhiên nhếch môi mỉm cười, thoạt nhìn rất là hảo suất, sau đó cũng thâm tình trả lời;「Anh cũng yêu em.」
Vì thế, cô lại cảm giác được tư vị hạnh phúc, thật là ngọt ngào , ngọt ngào a.
Tuy rằng lão công bỏ qua không thèm để ý, nhưng Trử Y Y vẫn là quyết
định đến công ty, nhất định phải tìm cách đem hiểu lầm giải thích rõ
ràng, đòi lại công bằng cho lão công
Chính là kế hoạch lại bị ngăn cản a.
Khi đến công ty, chỉ thấy đồng nghiệp tất cả đang thảo luận về việc
Lâm thiết kế đang đi trên đường đến nơi làm việc thì bị tai nạn xe cộ.
Một giờ sau bệnh viện thông báo tình hình, Lâm thiết kế tuy rằng
không có nguy hiểm, nhưng trên người gãy xương cùng bầm tím thương thế
rất nghiêm trọng, ít nhất cần nằm viện quan sát một tuần, xem như trong
cái rủi có cái may
Nhưng quan trọng là, Lâm thiết kế đang giữ hai cái case, một cái buổi chiều muốn nghiệm thu, một cái còn lại là hai ngày sau.
Vì thế, vì tình hình đột nhiên chuyển biến, công ty toàn thể tổng
động viên, quả thực có thể nói là việc người ngưỡng mã phiên, ngay cả ăn cơm trưa mà cũng giống như đánh giặc. Mà Trử Y Y tuy rằng không phải
trong bộ phận thiết kế, nhưng cũng bị sai làm mấy việc vặt vãnh, kế
hoạch bị hoãn, căn bản là không có thời gian làm sáng tỏ hiểu lầm.
Cho nên nói ngắn gọn là, hôm nay cả một ngày tựa như đang đánh giặc bận tối mày tối mặt, trong nháy mắt đã đến giờ tan tầm.
Năm giờ ba mươi, chuông báo tan tầm vang lên, đoàn người lại còn đang vùi đầu làm việc. Trử Y Y chỉ là nhân viên nhỏ
trong công ty — không, là Ôsin, cho nên bình thường đều đúng giờ liền về nhà. Nhưng là hôm nay tuy rằng việc vặt vãnh đều làm xong, nhưng mọi
người đều còn đang làm việc, cô thật sự có thể vui vui vẻ vẻ đúng giờ
tan tầm sao?
Cảm giác giống như có điểm không nên nha.
Nhưng là cô lưu lại, cũng giúp không được cái gì.
Cho nên…… Đi? Vẫn là không đi?
Đang giãy dụa không thôi, do dự, điện thoại của cô vang lên, là Xa Chinh Huân.
「 lão bà, anh đến rồi.」
「 Hình như hôm nay anh đến hơi sớm.」 cô nói.
「 Vậy sao? Chỉ sớm hai phút mà thôi a.」 nghe vậy cô liền xem đồng hồ
đeo tay, năm giờ ba mươi tám phút. xác thực chỉ sớm hai phút mà thôi,
vấn đề là ở chỗ cô không quyết định được.
「 lão công, công ty em đến bây giờ đều chưa có ai tan tầm.」 cô nhỏ giọng.
「 làm sao vậy?」
「 một thiết kế gia buổi sáng đi làm bị tai nạn xe cộ, trên tay anh ta đang cầm tài liệu vô cùng quan trọng của công ty, mọi người đều đang
đẩy nhanh tốc độ làm việc đều vì chuyện này.」
「 Thế thì liên quan gì đến em? Em cũng không phải trong bộ phận thiết kế.」
「 Đúng là vậy, nhưng là mọi người đều tăng ca, nếu đi trước thì em ngượng lắm nha.」 cô khó xử nói.
「 Thế thì em lưu lại làm gì?」
「 không biết, có lẽ hỗ trợ vài chuyện linh tinh.」 cô nhíu mi nói, một chút, lại hỏi anh,「 Hay là anh đi rước con đi, em ở lại một chút, xác
định không có chuyện gì làm, em lại gọi điện thoại cho anh?」
Anh không nói gì.
「 lão công?」
「 Xe anh không đỗ lâu được, lát nữa gọi lại cho em.」 anh đột nhiên nói, tiếp theo điện thoại lập tức bị ngắt.
Trử Y Y sửng sốt một chút, đành phải đưa điện thoại di động cất vào chờ anh gọi điện trả lời sau.
Thừa dịp hiện tại, hỏi mọi người xem có cần giúp gì không.
「 quản lí, em mua giùm mọi người chút thức ăn nhanh nhé?」 cô hỏi trưởng phòng thiết kế.
「 Cô hỏi xem bọn họ có cần không, tôi đang giảm béo.」 Quản lí mập mạp cũng không ngẩng đầu lên nói.
Trử Y Y len lén nhếch khoé môi, đúng là tay quản lí này khá béo,
nhưng cũng không đến nỗi, nhưng lại thật là hài, bởi vì buổi chiều anh
ta mới ăn ba cái bánh vòng ngọt, hiện tại lại nói với cô rằng anh ta
đang giảm béo? Hài thật.
Nghe quản lí nói vậy, cô ra tiếng hỏi những người khác:「 xin hỏi, có ai muốn ăn gì không, tôi đi mua giúp cho a ?」
「 Bây giờ là mấy giờ rồi? Hỏi cái này có lẽ hơi sớm đấy, tối nay hỏi lại.」 có người hưởng ứng.
Trử Y Y cứng ngắc không biết nói gì. bây giờ đã trễ rồi a, muốn trễ tới khi nào mới có thể hỏi a?
「 Đã năm giờ bốn mươi, nếu bây giờ gọi thì sáu giờ rưỡi mới có thể đưa tới, sẽ không quá sớm.」 cô cười nói.
「 Cô thực phiền nha! Kêu cô tối nay hỏi lại thì tối nay hỏi lại,
không thấy là mọi người đều đang làm việc sao?」 tuy rằng biết mọi người
còn đang bị bắt buộc tăng ca, có lẽ không kìm được bực tức , nhưng là
đột nhiên bị la như vậy, Trử Y Y vẫn là bị ngây ngẩn cả người.
Giúp mọi người mua đồ ăn không phải là công việc của cô, cho dù là,
hiện tại cũng đã tan tầm, cô căn bản là không cần phải làm chuyện này.
Hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, kết quả lại bị đối đãi như vậy, cô cảm
thấy rất khổ sở.
Yên lặng ngồi vào chỗ của mình, cô xem đồng hồ đeo tay, đã năm giờ
bốn mươi tám, cô quyết định là sáu giờ sẽ hỏi lại một lần nữa, nếu bọn
họ vẫn có tai như điếc hoặc lấy thái độ tức giận với cô, cô sẽ không
quản bọn họ, trực tiếp đi về.
Năm giờ năm mươi.
Đột nhiên, cô nhớ tới một việc. Vừa rồi lão công không phải nói sẽ
gọi điện thoại cho cô sao? Đã qua hơn mười phút, di động vẫn im ắng ?
Cô lấy điện thoại ra xem một lần nữa, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào. Thật sự là kỳ quái.
Cầm di động, đang lúc cô do dự không biết có nên gọi cho Xa Chinh
Huân không, lại nghe thấy trên cửa kính ở lối vào công ty có tiếng gõ
cửa.
Cô ngẩng đầu nhìn. bỗng nhiên cứng họng ngây ngẩn cả người. Lão công?!
Nghe thấy trên cửa truyền đến tiếng vang cũng không phải chỉ có cô,
người khác nghe thấy đều ngẩng đầu nhìn, không gian chợt trầm tĩnh, có
người nói.
「Người kia là ai vậy? Thật là đẹp trai nha.」
「 anh ta là đến tìm ai, có ai quen anh ta không?」
「 Hình như thấy quen quen, là khách của ai ta?」
「 Không phải là…… Này này! Trình Quang Xa, anh xem xem anh ta có phải là giám đốc của 『 khoa học kỹ thuật Viên Lực 』 ?」
「 Giám đốc『 khoa học kỹ thuật Viên Lực 』? Là ai vậy?」
「 tổng tài nha!」
Nhận ra người đang đứng ở cửa lớn là ai, thiết kế Trình Quang Xa lập
tức giống như là bị thửa thiêu mông đột nhiên nhảy dựng lên, bay đến bên cánh cửa.
Vọt tới trước cửa, anh ta run như cầy sấy, tim muốn rớt ra ngoài
「 khoa học kỹ thuật Viên Lực 」 tổng tài đại nhân làm sao có thể đột nhiên chạy đến nơi đây a?
Anh ta đã đi qua 「 khoa học kỹ thuật Viên Lực 」 vài lần, nhưng đối
với cao cao tại thượng Xa tổng tài, anh đều chỉ có thể đứng từ xa mà
nhìn, còn không tư cách có thể tiến lên cùng anh ta nói một câu.
Cho nên, nhân vật này sao lại có thể đích thân đến phòng thiết kế nhỏ này chứ?
Không phải là anh ta đã thiết kế ra một sản phẩm cực kì tệ hại, chọc
giận nhân vật lớn này không thể không tự mình đến công ty tìm người phụ
trách sao?
Làm ơn ông trời, anh trên có mẹ già, dưới có anh em phải lo lắng, thật sự không thể mất đi công việc này a! Làm ơn, làm ơn!
Ngay cả thời gian hít thở đều không có, Trình Quang Xa vội vàng bước đến cửa, cúi đầu cúi người nghênh đón giám đốc Xa.