Edit: Hiền Chăn
Beta: Lan Lan
Tiền Tiềm hôn mê suốt mấy tháng trời, không ai biết trước lúc hôn mê anh ta đã gặp phải chuyện gì, không biết rốt cuộc là ai hạ độc thủ với anh ta.
Trước mắt chỉ có thể xác định kẻ xuống tay là người của tổ chức kia, bởi vì chúng lo sợ Tiền Tiềm sẽ khai ra chuyện bất lợi với mình.
Trải qua chuyện lần này, Lý Hằng Nhiên càng bố trí người canh chừng nghiêm mật hơn nhằm đề phòng bọn chúng lại ra tay với Tiền Tiềm đang hôn mê.
Đã qua thời gian khá lâu, lâu đến mức Diệp Nam Kỳ cũng sắp quên luôn sự hiện diện của nhân vật mấu chốt tên Tiền Tiềm kia thì không ngờ tới đột nhiên anh ta tỉnh lại.
Sau khi được Lý Hằng Nhiên thông báo tin này thì Diệp Nam Kỳ gác lại việc trong tay, đến bệnh viện ngay.
Từ khi Tiền Tiềm được cứu cho đến nay vẫn luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, bên phía Tiền gia không quan tâm quá nhiều, cũng không đứng ra chỉ trích cảnh sát. Không biết mấy người họ đang chột dạ hay vì nguyên nhân khác. Cuối cùng, hành động duy nhất của họ chính là chuyển Tiền Tiềm đến một bệnh viện tư để an toàn và yên tĩnh hơn.
Ban đầu Lý Hằng Nhiên cũng không hiểu thái độ của Tiền gia cho lắm nên đã âm thầm phái người điều tra, sau đó mới biết được vị “Tiền Nhị” này ở trong nhà cũng chả ra làm sao, không được ai coi trọng cả. Trên anh ta còn có một anh cả hết sức ưu tú, vì thế những việc trong nhà cũng như ở công ty đều không cần anh ta nhúng tay vào. Cha mẹ cũng chỉ thiên vị anh cả mà coi thường thằng nhóc ăn không ngồi rồi như anh ta, muốn tiền thì đưa tiền, còn những chuyện khác họ không quan tâm.
Đáng tiếc, manh mối này không thể chỉ ra được lần hôn mê này của Tiền Tiềm có liên quan đến người nhà họ Tiền.
May mắn là cuối cùng người này cũng đã tỉnh lại.
Lúc đến bệnh viện thì đã thấy Lý Hằng Nhiên và Chu Nghiêu Xuân đứng chờ. Lý Hằng Nhiên nhớ lại phản ứng của Diệp Nam Kỳ lúc bắt được Tiền Tiềm liền thấy không yên tâm nên đã đặc biệt dặn dò vài câu, sợ Tiền Tiềm vừa mới tỉnh lại bị anh đánh cho hôn mê tiếp.
Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không tự mình động thủ.”
Tay của anh không thể nhuốm máu tươi được, nếu không thì cũng có khác gì đám cầm thú này đâu.
Thẩm Độ vẫn luôn ở bên kề vai sát cánh với anh, nếu lỡ như vì tay dính đầy máu tươi mà lầm đường lạc lối, lúc ấy Thẩm Độ phải làm sao đây.
Lý Hằng Nhiên cũng không có nhiều tâm tư để nghiên cứu ý tứ của bốn chữ “tự mình động thủ”, anh đích thân xuống lầu đón Diệp Nam Kỳ, sau đó cùng đi đến phòng bệnh. Chu Nghiêu Xuân đang đứng trông cửa, thấy hai người bọn họ tới thì liền cười hì hì nói: “Tuy hơi muộn nhưng vẫn chúc Diệp đại minh tinh tân hôn vui vẻ nha.”
Diệp Nam Kỳ không thường hay cười, nhưng nghĩ lại Chu Nghiêu Xuân cũng không có ác ý gì nên vẫn duy trì nụ cười mỉm lễ phép: “Cảm ơn.”
“Bác sĩ cũng vừa vào trong, hiện vẫn đang kiểm tra nên lát nữa mới có thể vào.”
Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng đặc trưng làm cho người ta thấy không thoải mái, Chu Nghiêu Xuân nhịn không được lấy một điếu thuốc ra sau đó ngậm vào trong miệng, Lý Hằng Nhiên vừa trừng một cái liền nghe thấy anh ta nhanh miệng giải thích: “Em bị nghiện thuốc nên muốn ngậm một chút thôi chứ không châm lửa. Đường đường là cảnh sát nhân dân sao có thể hút thuốc lá trong bệnh viện chứ. Lão đại à, anh phải tin tưởng em chứ.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Hy vọng con khỉ kia sẽ khoẻ mạnh, bằng không lúc tuyên án sẽ lợi dụng sơ hở đó mà xin khoan hồng.”
Diệp Nam Kỳ dựa vào tường đứng đợi với hai người họ, nhìn Chu Nghiêu Xuân đang mê mẩn với điếu thuốc trong miệng làm anh bất giác nhớ tới Thẩm Độ, nhịn không được hỏi: “Nghiện thuốc lá khó chịu lắm à?”
Trước kia Thẩm Độ cũng hút thuốc, tuy không thường xuyên hút nhưng vì anh không thích mùi thuốc lá nên sau khi cả hai kết hôn, anh không thấy hắn hút nữa.
Lúc hai người vẫn chưa có cảm tình với nhau, tuy Thẩm Độ không hề cai thuốc nhưng mà mỗi lần hút đều tránh anh. Còn từ khi ở bên nhau thì không thấy hắn chạm vào thuốc nữa.
Từ nhỏ ba Diệp đã dạy Diệp Nam Kỳ rằng không dính thuốc lá, không say rượu. Anh vẫn luôn duy trì thói quen tốt đẹp ấy, rượu xã giao thì không thể không uống, còn về thuốc lá thì tuyệt đối không chạm tới.
Cũng không biết nghiện thuốc lá có cảm giác thế nào.
Chu Nghiêu Xuân nhìn anh: “Cũng gần giống như những con nghiện ma tuý vậy....Ặc.... Lão đại, anh đừng có trừng em vậy mà, em chỉ so sánh tương đối thôi chứ đâu phải xúi tiểu Diệp đi hít ma tuý.”
“Sau khi kết án nhớ viết thêm tờ kiểm điểm 3000 chữ nữa.” Lý Hằng Nhiên không màng đến khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo như giẻ lau của Chu Nghiêu Xuân lúc này, giải quyết dứt khoát.
Diệp Nam Kỳ cười một cái, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh sau đó lại cúi đầu lấy di động ra, ngón tay anh ấn vài cái lên màn hình sau đó gửi tin cho Thẩm Độ.
【Mèo sữa tiểu Nam Kỳ: Nghiện thuốc lá sẽ thấy như thế nào? Rất khó chịu à? 】
Anh vốn định cho Thẩm Độ kể khổ với mình, sau đó sẽ ngầm nói với hắn, hút một ít cũng không phải là không thể.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy ba phút liền nhận được hồi âm.
【 Thẩm Độ bốn tuổi lưu manh: Cảm giác giống như muốn thân mật với em mà không được. 】
Diệp Nam Kỳ sửng sốt, mắt cứ nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình, giữa những y tá đang bận rộn tới tới lui lui trên hành lang, khuôn mặt của người nào đó lại bất giác ửng hồng.
Chu Nghiêu Xuân ném điếu thuốc trong miệng đi, quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Nam Kỳ cứ mải nhìn điện thoại còn mặt thì đỏ như gấc, anh ta tò mò tiến lại gần trêu chọc: “Xem gì thế? Mặt đỏ lên hết rồi kìa, chú cảnh sát vẫn còn ở đây đó, Diệp đại minh tinh cậu đang xem sách cấm hay là xem mấy trang web không lành mạnh thế? Chia sẻ chút đi, nếu không sẽ bắt cậu lại đó.”
Diệp Nam Kỳ vội vàng che màn hình di động lại: “.....Không có gì.”
Chu Nghiêu Xuân vẫn còn muốn đùa dai, Diệp Nam Kỳ chỉ hơi luống cuống một chút sau đó liền bình tĩnh lại, anh mỉm cười hỏi: “Chú cảnh sát định xâm phạm quyền riêng tư của tôi đó hả?”
Đến nước này Chu Nghiêu Xuân đành phải ngượng ngùng chịu thua, cảm thấy nhàm chán nên lại đi quấy rối Lý Hằng Nhiên.
Đợi náo nhiệt qua đi, DIệp Nam Kỳ lại đọc tin nhắn kia. Sau một lúc lâu im lặng thì anh lại lặng lẽ chụp ảnh màn hình lại. Sau đó đường đường chính chính lên án Thẩm Độ ngang nhiên trốn việc[1] (trong raw để là Mạc ngư) trong giờ làm.
[1] Mạc ngư (摸鱼): trục lợi trong thời điểm hỗn loạn; lười biếng; trốn tránh khó khăn, không chăm chú làm việc.
Ở bên kia, Chu Nghiêu Xuân vừa bị Lý Hằng Nhiên mắng cho một trận, mới an tĩnh được hai phút thì ánh mắt lại chuyển sang Trương Minh- người theo Diệp Nam Kỳ đến đây.
“Này người anh em...”
Lần trước, khi Lý Hằng Nhiên vây bắt Tiền Tiềm, Chu Nghiêu Xuân cũng có đi theo cho nên vẫn nhớ người tên Trương Minh này, anh ta đánh giá vài lượt sau đó hỏi Diệp Nam Kỳ: “Vóc dáng này....Người của quân đội à?”
Không đợi Diệp Nam Kỳ trả lời, anh lại tự lẩm bẩm: “Chồng của cậu cũng thật tài giỏi, còn mời được cả lính đặc chủng bảo vệ cậu.”
Diệp Nam Kỳ còn chưa nói được chữ nào thì anh ta đã đổi sang đề tài khác, tiếp tục nói: “Cuộc sống sinh hoạt của người có tiền đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Cho dù có làm nhân viên công vụ cả đời cũng đừng mong kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy mà còn bận đến tối tăm mặt mũi, rồi lại nguy hiểm đến người nhà, haizzzz....”
Lý Hằng Nhiên khoanh tay đứng nghe anh ta lải nhải hết mấy phút sau đó dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn anh ta nói: “Làm sao, không hài lòng với công việc?”
“Làm gì có!” Chu Nghiêu Xuân bày ra biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Vì dân phục vụ, em thấy rất vinh quang!”
Vốn dĩ Diệp Nam Kỳ vẫn cảm thấy hơi lo lắng khi đến gặp Tiền Tiềm, bây giờ lại bị Chu Nghiêu Xuân lắm trò chọc cười, tâm trạng cũng không còn rối rắm nữa.
Đứng chờ không bao lâu, bác sĩ và y tá đẩy cửa bước ra rồi trao đổi tình hình bệnh nhân với Lý Hằng Nhiên. Về cơ bản đã không còn gì đáng ngại, người kia về sau sẽ thanh tỉnh và dần hồi phục nên không cần lo về việc anh ta hôn mê mà tránh được hình phạt.
Lúc Tiền Tiềm tỉnh lại, việc đầu tiên Lý Hằng Nhiên làm đó chính là phong toả mọi tin tức, không để cho Tiền gia và phía truyền thông biết được.
Ba người họ cùng vào phòng bệnh, lúc này Tiền Tiềm đang dựa vào đầu giường ngây ngây ngốc ngốc. Nằm liên tục mấy tháng trời làm cho tinh thần của anh ta không còn tốt như trước, nếu dùng từ nào để hình dung anh ta lúc này thì đó là “tiều tuỵ”, giống như ác quỷ dưới địa ngục chui lên.
Tố chất thần kinh của Tiền Tiềm này cũng khá vững vàng, cũng gần giống như Tiết Cảnh Sơn. Mà nói đi cũng phải nói lại, những kẻ tự nguyện gia nhập vào tổ chức kia thì sao có thể là người bình thường được chứ.
Diệp Nam Kỳ cắn chặt răng, đứng bên cạnh cửa phòng bệnh chứ không đi vào.
Vừa tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê nên đầu óc Tiền Tiềm có chút mông lung, nhưng đến khi Lý Hằng Nhiên đi đến trước mặt anh ta thì suy nghĩ của anh ta đã rõ ràng trở lại.
Lý Hằng Nhiên đánh giá anh ta từ trên xuống dưới vài lượt nhưng không nói gì. Trong mắt Chu Nghiêu Xuân mang theo vẻ chán ghét, trước hết nói trào phúng một câu: “Ấy chà, Tiền thiếu gia đi du lịch một vòng ở quỷ môn quan cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt của Tiền Tiềm dừng lại trên người Diệp Nam Kỳ đang đứng phía sau, giọng nói hơi khàn: “Chẳng ra gì.”
Diệp Nam Kỳ cười mỉa một tiếng.
“Aphrodite......” Tiền Tiềm nhìn anh, ánh mắt anh ta vẫn mang một vẻ u ám làm cho người ta cảm thấy khó chịu: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tiền tiên sinh.” Lý Hằng Nhiên nhàn nhạt nói: “Anh còn nhớ rõ những chuyện trước lúc hôn mê hay không? Anh có biết người nào ra tay với mình không?”
Đúng như dự kiến, Tiền Tiềm không trả lời câu hỏi ngay, anh ta trầm mặc lại. Lý Hằng Nhiên cũng không vội, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào khuỷu tay. Một lát sau, lúc vừa định lặp lại vấn đề thì Tiền Tiềm cũng mở miệng.
Giọng anh ta khàn khàn nghe qua hơi quỷ dị, ánh mắt đầy vẻ trào phúng giống như đang nói chuyện gì đáng chê cười lắm.
Anh ta nói: “Đương nhiên nhớ rõ rồi, là anh cả của tôi.”
Ngón tay đang gõ nhịp nhàng ở khuỷu tay của Lý Hằng Nhiên đột nhiên dừng lại.
Anh ấy cũng xem như là chuyên gia, đã quá quen thuộc tác phong khi thẩm vấn nội gián rồi nên chỉ một mực giữ im lặng, hiện tại vẫn chưa thể kết luận rõ ràng rằng ai là hung thủ ra tay với Tiền Tiềm. Tuy rằng đã từng suy đoán đến khả năng này nhưng Lý Hằng Nhiên vẫn cảm thấy giật mình.
Người ra tay vậy mà lại là người Tiền gia.
Đứa con trai nhỏ này chỉ biết ăn chơi lêu lổng, ăn không ngồi rồi, cho nên khi họ cảm thấy anh ta sẽ cung cấp thông tin gì đó gây bất lợi đến gia đình thì họ đã trực tiếp hạ độc thủ không chút do dự?
Ra tay trí mạng, nếu Lý Hằng Nhiên không phát hiện sớm thì Tiền Tiềm này coi như xong đời.
Những người này, đúng là máu lạnh.
Lý Hằng Nhiên thu hồi lại những tâm tư vừa rồi, từ tốn hỏi: “Nếu đã như vậy, Tiền tiên sinh đồng ý phối hợp điều tra với bọn tôi chứ?”
Sắc mặt Tiền Tiềm vừa thâm trầm vừa tái nhợt, trông cứ như ma cà rồng vừa rời khỏi đất. Anh ta không đồng ý ngay mà hỏi lại: “Tội của tôi sẽ bị phán tử hình đúng không?”
Lý Hằng Nhiên nhìn thẳng vào anh ta mà không nói gì.
Sau đó hắn cười như điên dại: “Nếu tôi phối hợp với các anh thì có được xét giảm hình phạt không?”
Chu Nghiêu Xuân nói: “Tiền đại thiếu gia, cậu nghĩ hơi nhiều rồi đó.”
“Tôi không phải Tiền đại thiếu gia.” Vừa nghe đến cách xưng hô này thì sắc mặt của Tiền Tiềm lại càng khó coi hơn, anh ta hừ một tiếng, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo tia hung ác: “Được rồi, bọn họ đều là bị tôi hạ thuốc, tôi còn quản gì sống chết của họ chứ? Nhưng mà các người cũng đừng trông chờ quá nhiều vào tôi, ở Tiền gia tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên ngoài biên chế thôi, làm gì có cái bản lĩnh làm thành viên nòng cốt.”
Quả thật những chuyện Tiền Tiềm biết cũng không có bao nhiêu, có khi còn ít hơn những gì Tiết Hướng Du biết. Nhưng có vài chuyện anh ta còn biết rõ hơn Tiết Hướng Du nên tạm thời phối hợp điều tra với bên cảnh sát.
Diệp Nam Kỳ cũng không bày tỏ ý kiến gì với chuyện này.
Chỉ cần có thể bắt được hết đám người xấu xa kia thì anh có thể tạm thời nhịn cơn ghê tởm và nỗi hận thù kia xuống.
Tinh thần của Tiền Tiềm vẫn chưa hồi phục tốt nên không lâu sau lại ngủ thiếp đi. Diệp Nam Kỳ mím môi cùng Lý Hằng Nhiên rời khỏi bệnh viện, không còn bị mùi thuốc bủa vây nữa, lúc này bả vai hơi căng chặt mới dần được buông lỏng.
Một loạt động tác trên đều bị Lý Hằng Nhiên thu vào mắt, anh nói: “Xin lỗi, tạm thời chỉ có thể làm như vậy.”
Diệp Nam Kỳ lắc đầu bảo: “Ngài xin lỗi tôi làm gì. Người phải xin lỗi là cái đám cặn bã kia kìa.”
“Cậu làm tốt lắm.” Lý Hằng Nhiên vỗ vỗ vai anh, nói tiếp: “Lúc bằng tuổi của cậu tôi từng chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng. Tôi đến nằm vùng ở một bang phái xã hội đen, trong một lần bọn chúng giao dịch thì tôi gặp được một tên đào phạm.... Trước kia tên đào phạm đó đã cưỡng gian hai mẹ con nọ sau đó theo đuôi bọn họ về đến nhà rồi hành hung giết sạch bốn người nhà họ, vô cùng tàn nhẫn. Lúc nhìn thấy hắn ta, tôi không dằn lòng được nên bị lộ tẩy, thành động lần đó suýt chút nữa thất bại, còn hại Lâm Phàm chịu thay tôi một phát súng, nằm viện hơn một tháng..... Sau khi trở về bị phạt viết kiểm điểm, phạt giáng chức lại còn bị cách chức tạm thời đến một tháng. Nếu không nhờ có cục trưởng coi trọng năng lực của tôi, hết lòng bảo vệ và ủng hộ tôi thì có lẽ bây giờ tôi không làm đến chức đội trưởng này đâu.”
Khi nhắc đến Lâm Phàm, thần sắc của anh ấy rõ ràng ảm đạm đi.
Diệp Nam Kỳ suy đoán có lẽ người cảnh sát nằm vùng kia chính là vị này nên không hỏi nhiều thêm, chỉ thấp giọng nói: “Đội trưởng Lý, vì chuyện này anh đã tốn rất nhiều tâm tư, vậy nên lần sau.....Nếu anh rảnh thì đi thăm chị với tôi, chị ấy sẽ rất cảm kích anh.”
Lý Hằng Nhiên là người theo chủ nghĩa vô thần[2], nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Nếu cô ấy biết được những nỗ lực của cậu cũng sẽ rất vui.”
[2] Chủ nghĩa vô thần (hay thuyết vô thần, vô thần luận):
1.Theo nghĩa thoáng nhất: là sự thiếu vắng niềm tin vào sự tồn tại của thần linh
2.Theo nghĩa hẹp hơn: chủ nghĩa vô thần là sự bác bỏ niềm tin rằng thần linh tồn tại.
3.Theo nghĩa hẹp hơn nữa: một cách cụ thể thì chủ nghĩa vô thần là quan điểm cho rằng không hề có thần linh.
Năm đó Diệp Nam Kỳ không thể làm gì khác hơn nhưng bây giờ thì không phải như thế.
Hai người họ nhỏ giọng thảo luận ý đồ của Tiết Cảnh Sơn đối với Khương Nguyên Dư. Vừa mới bắt đầu bàn thì ấn đường của Diệp Nam Kỳ bỗng chốc nhăn lại, cảm giác thấy có một cỗ nguy cơ chạy dọc theo sống lưng làm cho anh sởn hết tóc gáy.
Bỗng từ phía sau truyền đến giọng nói của Chu Nghiêu Xuân, anh kêu to thất thanh: “Xe! Đội trưởng Lý, Nam Kỳ! Mau tránh!”
Tiếng hô kinh ngạc hỗn loạn nổi lên khắp bốn phía, phía trước có một chiếc xe đang lao nhanh tới, nhìn thấy người cũng không hề phanh lại mà vẫn cứ điên cuồng lao thẳng đến.
Dường như cùng lúc với tiếng la to vang lên, Diệp Nam Kỳ dùng sức đẩy Lý Hằng Nhiên sang một bên, còn bản thân cũng được ai đó kéo sang bên cạnh.
Chỉ trong tích tắc, chiếc xe nằm ngay ở vị trí hai người họ vừa đứng. Cánh tay Diệp Nam Kỳ bị trầy một mảng, nóng rát và đau đớn, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại thì chiếc xe kia lại đột ngột chuyển hướng quay về phía Lý Hằng Nhiên. Cũng may gần đó có một bồn hoa, Lý Hằng Nhiên thành thạo nhảy vào đấy tránh thoát giữa những tiếng thét chói tai. Chiếc xe kia tập kích hai lần đều thất bại, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ban ngày ban mặt lại dám lái xe tập kích cảnh sát, lại còn nghênh ngang rời đi như vậy, ngoại trừ tổ chức gửi chuyển phát nhanh uy hiếp Lý Hằng Nhiên ra thì còn ai dám làm vậy nữa.
Tim Diệp Nam Kỳ hốt hoảng một phen, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách với tử thần gần đến như vậy, sắc mặt ngăn không được mà trở nên trắng bệch. Cũng may có Trương Minh bên cạnh, ngay lập tức kéo anh sang một bên.
Anh hít sâu một hơi, đọc bảng số xe cho Chu Nghiêu Xuân, sau đó mới xoay người nói với Trương Minh: “Cảm ơn.... Vừa nãy nguy hiểm quá, cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng.”
Trương Minh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, lắc đầu sau đó kiểm tra trên dưới anh, nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh liền gọi điện báo cáo với Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ vội vàng ngăn lại: “Không có việc gì, không sao đâu đừng báo cho anh ấy.”
Trương Minh nghe lời gật đầu, tranh thủ lúc quay sang xem vết thương cho Lý Hằng Nhiên thì lặng lẽ nhắn tin báo cho Thẩm Độ.
Sắc mặt của Lý Hằng Nhiên không tốt chút nào, dặn dò Diệp Nam Kỳ trở vào bệnh viện băng bó lại một chút, cũng không lãng phí thời gian vào việc than đau, nói: “Xem ra bọn chúng không chuẩn bị lén làm việc rồi, đột nhiên phát điên cái gì thế này.... Nói không chừng ở ngoài kia còn có vấn đề nữa, Nam Kỳ, sau khi băng bó vết thương xong thì mau trở về đi, mấy ngày tới không có việc gì quan trọng thì đừng ra khỏi nhà.”
Diệp Nam Kỳ bình tĩnh lại, gật gật đầu: “Bọn chúng nhằm vào anh mà đến, nhớ cẩn thận đấy.”
Chu Nghiêu Xuân liên lạc xong với đồng nghiệp thì ngẩng đầu lên nói: “Lão đại, đã dò được vị trí của chiếc xe kia.”
Lý Hằng Nhiên cũng không nhiều lời, lập tức cùng Chu Nghiêu Xuân lái xe rời đi.
Kẻ có thể sai người lái xe đâm người, trừ cái tên Tiết Cảnh Sơn kia ra thì tạm thời Diệp Nam Kỳ không nghĩ ra người khác.
Bạch Dụ vậy mà có sức ảnh hưởng đến hắn ta như vậy.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy thật đáng sợ, mới vừa rời khỏi bệnh viện lại phải quay vào đây. Cũng may Trương Minh cứu kịp thời nên chỉ bị xây xát một chút, chỉ cần băng bó đơn giản thì không có gì đáng lo nữa.
Vừa về đến nhà chưa bao lâu thì Diệp Nam Kỳ nhận được điện thoại từ Lý Hằng Nhiên.
Không bắt được người, nửa đường đã bỏ lại xe mà tấu thoát.
Còn chiếc xe kia..... theo danh sách điều tra được thì nó ở trong một gara của Tiết Hướng Du.
Đúng là quá dã tâm, đi hại người còn không quên vu oan giá hoạ, đẩy người khác ra chịu tội thay. Diệp Nam Kỳ lắc đầu, trong lòng lại hiểu thêm vài phần về Tiết Cảnh Sơn.
Cũng may chỉ bị thương nhẹ, Diệp Nam Kỳ nghĩ đến thái độ khẩn trương của Thẩm Độ, không muốn làm hắn lo lắng nên đã thay một một bộ quần áo khác che đi mớ băng gạc trên cách tay.
Tuy rằng hai cha con Thẩm Độ chia sẻ công việc với nhau nhưng hắn cũng rất bận, ngày nào cũng về muộn.
Diệp Nam Kỳ đoán hôm nay chắc khoảng mười giờ tối hắn mới về, nghĩ tới nghĩ lui lại lấy miếng bọc thực phẩm quấn quanh vết thương rồi đi tắm, để tối nay đỡ phải tắm chung rồi bại lộ.
Gian nan tắm rửa cũng xong, anh thay một bộ đồ mới rồi quay trở lại phòng khách, ngồi sô pha xem tivi rồi chờ Thẩm Độ về.
Sau khi bọn họ công khai kết hôn thì lời nói dối của Tiết Cảnh Sơn cũng tự dưng sụp đổ. Rốt cuộc trước kia Thẩm Độ giả vờ hai người bất hoà trước mặt bọn họ, hiện giờ cũng đã công khai hết rồi. Đối với mấy cậu ấm này mà nói thì chơi đùa qua đường cũng không tính là gì, nhưng mà thật sự công khai kết hôn thì ý nghĩa sẽ không giống vậy nữa.
Anh có chút lo lắng những người đó sẽ xuống tay với Thẩm Độ nên đã gửi mấy tin nhắn cho hắn, dặn Thẩm Độ trên đường về phải chú ý an toàn.
Không như trước đây, lần này Thẩm Độ không hồi âm lại.
Diệp Nam Kỳ đoán có lẽ anh đang bận công việc, lại đợi thêm một lát vẫn không thấy trả lời, đang định dặn dò hắn lần nữa thì tiếng mở cửa vang lên.
Mới 6 giờ chiều mà, không thể nào là Thẩm Độ về nhà. Trương Minh ở ngay gần đây, Diệp Nam Kỳ đến phòng khách lấy một cây gậy bóng chày, gửi cho Trương Minh một tin nhắn, chuẩn bị xem xem là kẻ trộm vào nhà hay là người của tổ chức kia.
Kết quả là nhìn thấy được một Thẩm Độ tây trang chỉnh tề.
Còn mang sắc mặt khác thường mà quan sát.
Diệp Nam Kỳ bất ngờ, buông lỏng gậy bóng chày trong tay, nghi hoặc nói: “Sao anh về giờ này, bị ba đuổi rồi hả, hay là....”
Thẩm Độ không nói không rằng mà đi đến, lời anh nói còn chưa dứt thì đã bị hắn kéo vào trong lòng, tay giữ lấy eo anh ôm thật chặt, tay hắn còn khẽ run. Thái độ rõ ràng như vậy, đợi Diệp Nam Kỳ kịp phản ứng lại thì có hơi bất đắc dĩ nói: “Em không sao mà....”
Thẩm Độ càng ôm chặt thêm, gần nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Em dọa anh sợ muốn chết.”
Tinh thần Thẩm Độ vẫn luôn căng thẳng, lúc nhận được tin Diệp Nam Kỳ bị người ta tập kích làm cho bị thương thì đầu hắn lập tức trở nên trống rỗng.
Biết tin Diệp Nam Kỳ đã trở về nhà mới tạm thời áp chế nỗi lo âu trong lòng xuống, tập trung xử lý cho xong văn kiện rồi về nhà.
Diệp Nam Kỳ cũng phần nào đoán được diễn biến tâm lý phức tạp của Thẩm Độ nên vỗ vỗ lưng hắn và nói giọng an ủi: “Không sao cả, không sao thật mà, chỉ bị trầy da chút thôi, Tưởng Minh đã cứu em....”
Anh nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Độ, ai ngờ lại thấy hốc mắt hắn đã ửng đỏ.
Một Thẩm Độ cứng rắn dường như không gì có thể phá nổi, từ trước đến nay luôn kiên cường dù bị tra tấn, cho dù sợ ma cũng không để lộ ra vẻ mặt mềm yếu như lúc này. Diệp Nam Kỳ ngơ ngác nhỏ giọng nói: “Hoá ra Thẩm tổng của chúng ta cũng biết khóc.... Đừng lo mà, có phải là em bị đâm chết đâu.”
Thẩm Độ nhéo anh một cái: “Đừng nói gở.”
Dừng lại chút, hắn lại cẩn thận dùng tay khẽ chạm vào vết thương trên cánh tay Diệp Nam Kỳ: “Còn đau không?”
Diệp Nam Kỳ định nói không đau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Thẩm Độ thì không hiểu sao cơn đau nho nhỏ kia lại bị phóng đại đến vô cùng, đau đến mức làm anh đứng không vững.
Bị xe quẹt qua người, nghiêm trọng thêm chút nữa chính là gãy xương, đau chứ, sao không đau cho được.
Anh há miệng thở dốc, cười cười nói: “Vốn không đau.... nhưng nhìn thấy anh thì lại đau rồi.”
Nói xong thì trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân. Đường đường là đàn ông con trai mà ra vẻ cái gì, mấy năm trước đây chịu không biết bao nhiêu đau khổ cũng không than vãn nửa lời.
Bây giờ vừa được người ta nuông chiều liền mắc phải tật xấu.
Thẩm Độ cũng thật là... chuyện bé xíu cũng xé ra to. [3]
[3] 大驚小怪 Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé to, sợ lớn sợ nhỏ, tỏ ra kinh ngạc quá mức.
Thẩm Độ xem xét miệng vết thương một hồi rồi trầm mặt không nói một lời. Diệp Nam Kỳ không biết hắn đang nghĩ gì nên trước tiên tự nhận sai: “Vì không muốn khiến anh lo lắng nên mới không cho Trương Minh báo cáo lại, ai ngờ cậu ta lại lén báo cho anh...”
Thẩm Độ nhịn không được lại nhéo anh một cái: “Còn định gạt cả anh?”
Diệp Nam Kỳ dừng một lát, lại khẳng định: “Thật sự không sao mà.”
“Có phải còn rất đau hay không?”
Trong mắt Diệp Nam Kỳ mang theo ý cười: “Anh hôn một cái là hết đau ngay.”
Thẩm Độ “ngoan ngoãn” nghe lời mà hôn anh.
Diện Nam Kỳ nhìn anh và hỏi: “Sao anh lại hoảng loạn như vậy?”
Nhất thời Thẩm Độ không đáp lời.
Uy hiếp và tử huyệt là hai thứ khác nhau.
Người uy hiếp hắn có lẽ sẽ không chết, nhưng kẻ dám chạm vào tử huyệt của hắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Mà Diệp Nam Kỳ chính là tử huyệt của hắn.
Trong nháy mắt kia, hắn sợ hãi đến mức tay chân lạnh cóng, không lời nào có thể hình dung được. Thẩm Độ bừng tỉnh phát hiện ra tình cảm hắn đối với Diệp Nam Kỳ không phải sau khi gặp lại mới dần dần nảy sinh mà đã bắt đầu từ rất lâu rồi, từ lúc bọn họ náo loạn đến gà bay chó sủa thì thứ tình cảm ấy đã ngấm sâu tự bao giờ, ngay cả chính hắn cũng không biết được.
Diệp Nam Kỳ bị Thẩm Độ im lặng nhìn chằm chằm mình liền hỏi: “Thẩm Tiểu Độ, làm sao thế?”
Thẩm Độ trầm mặt một lát, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nam Nam, trước đây em bị thương, có ai sốt ruột như vậy không?”
Không có.
Ba đã qua đời nhiều năm. Còn mẹ thì mỗi lần thấy anh bị thương đều sẽ rất lo, thế nên anh vẫn luôn giấu. Diệp Uyển thì không nhìn thấy đường nên cũng không biết. Người duy nhất có thể an ủi anh là người chị Diệp Mi đã ra đi chín năm, biến thành một nắm tro cốt, bỏ đi phần thân xác bị người làm bẩn, đã ngủ say dưới lòng đất từ lâu.
Diệp Nam Kỳ không trả lời, Thẩm Độ cũng đã hiểu rõ. Hắn thở dài, đau lòng muốn rơi nước mắt: “Em nói xem anh phải làm sao mới tốt đây.”
Diệp Nam Kỳ nhỏ giọng nói: “Như bây giờ đã rất tốt rồi. Anh đừng phản ứng quá khích, trước đây em đóng phim, dây cáp xảy ra vấn đề rồi bị rơi từ trên cao xuống cũng chả làm sao, đứng dậy phủi phủi rồi lại tiếp tục quay. Em không yếu đuối vậy đâu.”
Thẩm Độ nói: “Là anh yếu đuối đấy, ngoan đi, sau này đừng làm anh sợ nữa.”
Lỗ tai Diệp Nam Kỳ bị những lời nói ấy làm cho nóng rần, đang định nhắc nhở Thẩm tiên sinh này đừng có sến sẩm buồn nôn như vậy thì lại nghe Thẩm Độ nói tiếp: “Nam Nam, em có từng nghĩ xem, nếu lúc trước chú Diệp không dẫn mọi người dọn ra ngoài thì hai đứa mình sẽ ra sao không?”
Diệp Nam Kỳ nghĩ nghĩ, dựa theo quan hệ lúc ấy của hai người mà đưa ra phỏng đoán: “Thì là ngươi chết ta sống có đúng không?”
“........” Đối với khả năng hiểu phong tình thế thái của Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ lại được lãnh ngộ thêm một bậc. Hắn bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, sửa lại cho đúng: “Không phải ngươi chết ta sống, mà là thề nguyền sống chết.”
Nếu trước kia, cả nhà Diệp Nam Kỳ không dọn đi nơi khác, thì anh vẫn sẽ nghĩa vô phản cố mà thích Diệp Nam Kỳ.
Thích một người, không cần quan tâm đến thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần đúng người là đủ rồi.