[1]: Hồng môn yến: (có thể mọi người đã biết) đây một sự kiện lịch sử có thật xày ra vào thời nhà Tần vào khoảng năm 206TCN. Ngày nay người ta dùng từ này để chỉ những bữa tiệc bên ngoài hào nhoáng nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa tầng tầng lớp lớp âm mưu, cạm bẫy. Nếu mọi người có thì có thể tìm hiểu truyện, sách, phim nói về sự kiện này trên Google.
Edit: Hiền Chăn
Beta: Lan Lan
Anh vĩnh viễn là ánh mắt trời của chúng em.
Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới ý thức được hốc mắt mình đã ngập nước.
Dù cho...... vẻ gọn gàng, sáng sủa mà anh có được đều là ngụy tạo, dù cho anh không phải là mẫu người ấm áp như ánh mặt trời giống như hình tượng công ty đắp nặn cho. Nhưng hóa ra trên đời này vẫn còn những người cho dù như thế nào thì họ vẫn sẽ yêu thương quý mến anh, không vì những chuyện khác mà thay đổi.
Thật may quá.
Thẩm Độ cũng thấy được dòng bình luận nhiệt thành này, suy nghĩ một lúc lâu, nhìn lại thì thấy hốc mắt Diệp Nam Kỳ đã đỏ cả lên thì liền ôm anh vào lòng, thật sự thấy miễn vi kỳ nan [2]: “Được rồi, tha thứ cho chuyện mấy cô đấy muốn ngủ với em.”
[2] Miễn vi kỳ nan 勉为其难: gắng gượng làm việc quá khả năng hoặc miễn cưỡng làm việc không muốn làm.
Sự cảm động trong lòng Diệp Nam Kỳ giảm đi một chút, anh buồn cười nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ lại kéo xuống dưới, điều bất ngờ là những bình luận ác ý không nhiều lắm, đa số đều là những bình luận mang ý tốt.
Còn có không ít người lo lắng cho Diệp Nam Kỳ, anh đã không xuất hiện trước công chúng suốt nửa năm nay, sau khi phơi bày chuyện của Diệp Mi, fans của anh luôn trong trạng thái lo sợ không yên, sợ không may anh lại xảy ra chuyện gì, thậm chí bọn họ còn đề nghị lập một đội bảo vệ nghệ sĩ.
Đương nhiên đều là suy nghĩ đơn thuần của mấy cô gái nhỏ nhưng lại tràn đầy thiện ý.
Diệp Nam Kỳ đọc lại từng dòng bình luận, vốn dĩ anh còn thấy hơi khẩn trương, nhưng dần dần tâm tình cũng bình tĩnh lại. Chỉ là một số ít bình luận ác ý kia, Diệp Nam Kỳ có thể xem nhẹ, nhưng còn Thẩm Độ thì không.
Đường đường là đại thiếu gia của Thẩm gia, lại làm trò trước mặt vợ mà mua một cái tiểu hào, sau đó mặt không đổi sắc mà lôi những người nói lời ác ý kia ra mỗi người mắng một lượt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, thở dài thườn thượt: “Có vợ làm minh tinh cũng không được hay lắm đâu, thật nhiều tình địch.”
Diệp Nam Kỳ liếc xéo hắn một cái, tốt bụng nhắc nhở: “Thẩm thiếu gia này, trước kia vợ anh cũng là tình địch của anh đó.”
Thẩm Độ cứng cả họng: “Không bàn vấn đề này nữa.”
Không lâu sau dù là người quen hay người lạ đều nhiệt tình chia sẻ tin Weibo này còn tỏ ý chúc phúc, trong số đó còn có Khương Nguyên Dư. Thẩm Độ nhìn thoáng qua, hậu phát chế nhân [3]: “Hai người vẫn còn là anh em nhỉ. Anh em, từ này nghe tốt đẹp quá nhỉ.”
[3] Hậu phát chế nhân 后发制人(ra tay đánh sau): nghĩa là lấy tĩnh chế động, nhẫn nhịn chờ đến thời cơ để phản công.
Nói thêm: Tiên phát chế nhân 先发制人(ra tay trước) đánh phủ đầu, lấy động chế tĩnh.
Diệp Nam Kỳ cũng không chịu kém cạnh, anh cười lạnh: “Bây giờ Thẩm thiếu của chúng ta cũng thành người nổi tiếng rồi, quá trời người bình luận luôn này.”
Giọng nói thanh thanh, cầm lấy điện thoại của Thẩm Độ sau đó đọc bằng chất giọng truyền cảm nhất có thể.
“A a a, chồng đẹp trai quá.”
“Nếu mà đơn thuần so về nhan sắc thì chồng tui đẹp trai ăn đứt Diệp Nam Kỳ luôn.”
“Ha hả, một vị hồng tam đại[4] mà lại thích tuồng Lê viên tử[5].”
[4] Hồng tam đại 红三代: đại khái là người có máu mặt, gia cảnh khủng, con cháu thế gia.
[5] Lê viên tử: Ngày xửa ngày xưa, Đường Minh Hoàng có tài âm nhạc nên đã đặt biệt chọn ra 300 con em nhà nghề vào dạy ca múa trong vườn lê, vì thế ngày nay người ta thường gọi rạp hát tuồng là lê viên (vườn lê).
“Hôm nay tôi thất tình.”
“Thẩm đại thiếu ơi, cầu ngủ chung!”
“Oa, kết hôn lâu vậy rồi mà bây giờ mới công khai? Rốt cuộc là ai theo đuổi ai vậy?”
.......
Thẩm Độ: “.......”
Diệp Nam Kỳ đọc đến sắp khô cả họng, tựa người lên sô pha, tỏ thái độ như ông hoàng: “Nước.”
Được rồi, mặc kệ thế nào đi nữa, tổ tông vẫn là tổ tông.
Thẩm Độ thành thạo nhanh nhẹn bưng trà rót nước, sau khi ngồi xuống thì không nói một lời, cầm lấy di động ấn ấn vài cái. Diệp Nam Kỳ tò mò thò đầu sang nhìn thì thấy hắn đang trả lời từng dòng bình luận anh vừa đọc.
“Cảm ơn, tôi rất tuấn tú, nhưng mà tôi là chồng của tiểu Nam Kỳ.”
“Nam Nam đẹp trai hơn tôi nhiều, tôi chỉ đành xếp thứ hai thôi.”
“Kết thúc mối tình đơn phương cũng tốt đấy chứ.”
“Xin lỗi, tâm hồn và thân xác này đều thuộc về Nam Nam hết rồi.”
“Tôi theo đuổi đấy.”
.......
Diệp Nam Kỳ: “.......”
Thẩm Độ nhướng mày nhìn anh: “Đã vừa lòng chưa vậy, chủ nhân?”
Diệp Nam Kỳ nghĩ nghĩ, cười đến xấu xa: “Còn thiếu chút gì đó.”
Thẩm Độ cười mỉm, ánh mắt nhìn Diệp Nam Kỳ giống như đang nhìn một chú mèo nhỏ làm nũng, thuận theo mà nói: “Hmmm? Chồng à?”
Diệp Nam Kỳ giống như một chú mèo được vuốt ve đến thoải mái, anh hơi híp mắt hài lòng gật đầu, lại muốn được voi đòi tiên: “Kêu thêm vài tiếng nữa đi.”
Lơ đi chiếc di động đang rung liên hồi, Thẩm Độ thuận theo lại gọi anh thêm vài tiếng “chồng”, nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý của Diệp Nam Kỳ lúc này rồi tiến lại gần thì thầm bên tai: “Một tiếng đổi một lần.”
“.......” Diệp Nam Kỳ không hề sợ hãi, nhấc chân đá vào hông anh một cái.
Quân địch khiêu khích, trong lúc nguy cấp như vậy Thẩm Độ không thể để mình rơi vào tình thế luống cuống. Đang suy nghĩ xem phải làm cách nào nuốt cái tên địch to gan dám đánh lén này vào bụng thì đột nhiên di động lại reo vang.
Diệp Nam Kỳ không chút lưu tình đá bay ông chồng đang chịu cảnh dục cầu bất mãn, vừa nhìn thấy màn hình điện thoại thì da đầu bất giác tê dại.
Là Văn Sâm.
Thân là người đại diện rảnh rỗi đã lâu, nghệ sĩ vẫn chưa một lần tái xuất trên màn ảnh mà tin tức kết hôn đã xuất hiện trên Weibo, hơn nửa đêm thấy được tin tức này làm cho anh ấy sợ tới mức rơi từ trên giường xuống sàn.
Diệp Nam Kỳ không đợi Văn Sâm mở miệng mắng, đã ngoan ngoãn nhận sai trước một bước: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Đừng nóng giận mà Văn ca, em biết sai rồi, em với Thẩm Độ không phải cố ý đâu, vừa nãy đã thông báo với bộ phận quan hệ xã hội.....”
Văn Sâm có chút mờ mịt: “Cậu xin lỗi cái gì? Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?”
“.......Hả?” Diệp Nam Kỳ cảm thấy hơi sai sai nhưng lại không biết sai chỗ nào.
Văn Sâm cực kỳ từ bi độ lượng, liên tục lải nhải: “Ai thèm quản đời tư của cậu có công khai hay không nữa chứ, dù sao thì cũng đã công khai rồi nên cứ để đấy đi. Cậu cũng đừng có đọc bình luận, mấy người đó nói thế nào là chuyện của bọn họ, mình chỉ cần sống tốt là được. Nhìn Thẩm tổng cũng khá là đáng tin cậy đấy, nếu mà không đáng tin thì cậu phải lập tức báo hành tung của cậu ấy cho tôi biết, lúc đó tôi sẽ báo cho fans của của cậu để có thêm nhân lực đi đánh cậu ấy một trận. Tâm tình của cậu là quan trọng nhất, chỉ cần không phải chuyện chia tay thì chuyện gì cũng có thể nói với tôi. Văn ca này theo cậu đã nhiều năm, từ lâu đã xem cậu như đứa em rồi, cậu có thể sống hạnh phúc là tốt rồi......”
Diệp Nam Kỳ xoay người lại, vùi đầu vào ngực Thẩm Độ, trong yết hầu tràn đến một vị chua xót, một lúc lâu sau mới nói: “Các người cố ý chứ gì.....”
Khác với mọi hôm là không mắng anh, lại còn nói những lời giống như các bạn fan. Tâm tình của anh vừa được thu lại đôi chút, bây giờ chớp mắt một cái thì hốc mắt đã phiếm hồng.
Cha và chị từng người lần lượt xảy ra chuyện, em gái và mẹ chỉ có thể trông cậy vào anh nên từ khi đến đường tới bây giờ rất ít khi anh được người ta quan tâm như vậy.
Cũng không phải tại mẹ và em gái không tốt, mà là vì họ quá yếu đuối, vì thế Diệp Nam Kỳ phải tỏ ra mình mạnh mẽ “mình đồng da sắt, đao thương bất nhập” trước mặt họ.
Nhưng mà làm gì có ai thật sự luyện được như vậy, không chỉ có thân xác biết đau mà ngay cả trái tim cũng bằng máu bằng thịt.
Văn Sâm lại dặn dò thêm vài câu, Thẩm Độ lẳng lặng ôm Diệp Nam Kỳ vào lòng, đưa tay tiếp lấy điện thoại, đúng lúc Văn Sâm bên kia đang hăng say tự nhủ với bản thân.
“Trước đây quan hệ của hai người không tốt cho lắm, có thể đi đến hiện tại cũng không dễ dàng gì rồi. Nhưng mà tôi cũng phải để ý một chút mới được, nơi phồn hoa náo nhiệt của đám con nhà giàu không phải là nơi mà chúng ta có thể tưởng tượng được, không may sau này cậu ấy lại coi trọng người khác thì sao...aizz, Văn ca cũng chỉ muốn đề phòng thay cậu một chút thôi.....”
Thẩm Độ ngoài cười nhưng lòng không cười: “Làm phiền anh rồi, tôi thấy nơi phồn hoa nhất chính là vợ của tôi, mê mẩn một mình em ấy là đủ rồi.”
Văn Sâm: “.......”
Đầu bên kia dập máy một cách yên hơi lặng tiếng.
Diệp Nam Kỳ cố nhịn cười: “Anh dọa anh ấy làm cái gì......Còn không phải là tại nhân duyên người qua đường của anh quá kém hay sao? Mới lúc nãy còn có người khuyên em phải đề phòng anh, cảm thấy khuôn mặt anh có nét của người bạo lực gia đình.”
Thẩm Độ buồn bực chốc lát, khom lưng bế anh lên sau đó thẳng tiến lên lầu. Diệp Nam Kỳ ra sức giãy giụa: “Làm gì thế?”
Thẩm Độ cúi đầu cắn vành tai mẫn cảm của anh, mơ hồ nói: “Bạo lực gia đình. Những món đồ chơi Triệu Sinh tặng anh vẫn chưa dùng hết. Này bảo bối, loại kích thích tối hôm qua được chứ? Đêm nay đổi kiểu khác, thấy thế nào?”
“.......” Diệp Nam Kỳ: “Cút.”
Thẩm tổng - người vừa mới công khai tin kết hôn nay đã bị ghét bỏ đuổi ra khỏi phòng, nằm ở thư phòng đếm nửa đêm mà vẫn không thể nào ngủ được. Thầm nghĩ giờ này chắc Diệp Nam Kỳ đã ngủ nên mới rón ra rón rén mang chìa khoá dự phòng đến mở cửa, lúc bấy giờ mới biết hoá ra cửa phòng không khoá.
Hắn không nhịn được mà bật cười, động tác nhẹ nhàng trèo lên giường. Kéo chăn phủ lên mình, sau đó xoay người sang kéo Diệp Nam Kỳ đang ngủ say vào trong lòng, lại kéo chăn đắp cho anh, sau đó mới hài lòng thiếp đi.
Phong ba bão táp của việc công khai kết hôn cũng không lớn như trong dự đoán, đại khái là vì chuyện của Diệp Mi chín năm về trước làm cho cư dân mạng dậy sóng. Bây giờ nhìn lại không biết có bao nhiêu người bị vả mặt nữa.
Hầu hết mọi người đều ăn nói khá là cẩn trọng, huống chi hai người Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đã quen biết nhau từ nhỏ nên cũng xem như là một nửa thanh mai trúc mã, một đôi oan gia hoan hỉ cuối cùng cũng về bên nhau, cũng coi như là chuyện hiếm có.
Lướt qua một số lời không tốt, ngay cả một vài trang báo giải trí cũng thay nhau đưa toàn mấy tin chúc phúc.
Quả nhiên bên phía Tiết Cảnh Sơn không có tin tức.
Có lẽ ban đầu hắn định vạch trần cuộc hôn nhân của hai người nhưng không ngờ tới Diệp Nam Kỳ lại chủ động công khai trước một bước.
Bởi vì trải qua chuyện quá khứ Diệp Mi và Diệp Nam Kỳ bị đào bới lại, fans của anh đã đạt được trình giác ngộ cao nên chuyện anh công bố kết hôn không những không làm họ tức giận mà ngược lại còn nhận được một cơn mưa lời chúc, còn có người sợ Thẩm Độ không chăm sóc tốt cho bảo bối của bọn họ nên đã sốt ruột lo lắng giám sát nhất cử nhất động trên Weibo của Thẩm Độ.
Tuy rằng lần này vì muốn phòng ngừa hậu hoạn nên mới công khai mà trong khi chưa có sự chuẩn bị kỹ, nhưng lại nhận được kết quả hơn cả mong đợi làm cho Diệp Nam Kỳ cực kỳ vui vẻ khi nghĩ đến cảnh thảm hại của Tiết Cảnh Sơn.
Phía bên này có tiến triển tốt đẹp nên cũng có nhiều việc phải làm.
Thân làm em trai của Diệp Mi nên thỉnh thoảng Diệp Nam Kỳ cần phải nói vài câu với bên truyền thông, không thì lại cùng Thẩm Độ liên lạc lại với một vài người đã rời khỏi tổ chức.
Mắt thấy một đám cá tôm tép riu bắt đầu sa lưới thì lúc này Lý Hằng Nhiên lại bắt được thêm một tên nội gián.
Từ lúc công bố danh sách giả thì Lý Hằng Nhiên đã bí mật lập thêm một kế hoạch nữa, sau khi bắt được một vài tên nội gián thì giả vờ lơ là cảnh giác, sau đó đưa cho mỗi người trong đội giữ một phần danh sách.
Sau khi nội gián nhận được phần của mình thì phát hiện trên đấy toàn là những cái tên quen thuộc nên nhất thời tâm không vững mà lung lay trận tuyến, hắn muốn trộm danh sách những người khác đang giữ, kết quả thì sa vào lưới của Lý Hằng Nhiên rồi bị bắt.
Là một kẻ bị tình nghi trong đội của anh.
Tuy đã sớm biết được trong số các huynh đệ bên cạnh có người là kẻ gian của địch cài vào nhưng Lý Hằng Nhiên vẫn không tài nào chấp nhận được. Ngay lúc bắt được người, Lý Hằng Nhiên có chút mất kiểm soát nên đã gom hết toàn bộ sự tức giận và thất vọng lại mà đấm hắn ta một đấm.
Dù cho là ai cũng không thể nào chấp nhận được việc này, thử hỏi một người nhiều năm qua cùng ăn cùng ngủ với mình, cùng kể cho nhau nghe ước mơ và lý tưởng của bản thân, từng dũng cảm thay nhau chắn đạn, rồi lại kề vai sát cánh truy bắt tội phạm,...vậy mà cuối cùng lại là một tên nội gián bị mua chuộc bằng tiền, ngầm để lộ tin tức để thu lợi.
Từ trước đến nay, thứ làm cho lòng người cảm thấy ấm áp nhất chính là tình nghĩa, mà thứ làm tổn thương người ta nhất cũng là phần tình nghĩa này.
Sau khi trải qua đả kích này, sắc mặt và thái độ của Lý Hằng Nhiên không còn như trước kia nữa, càng ngày càng trầm mặc ít nói.
Diệp Nam Kỳ có an ủi như thế nào cũng không giúp cho anh ấy cảm thấy tốt hơn nên chỉ đành cầu nguyện cho chuyện lần này sẽ trôi qua thật nhanh.
Muốn cho những tên tép riu kia mắc câu cũng không dễ dàng chút nào, Diệp Nam Kỳ phải tỏ thái độ như kiểu “Ông đây chỉ muốn tiền, muốn không truy cứu chuyện này thì cần rất nhiều tiền”, trước mặt họ thì luôn được bao bọc bởi hơi tiền và những nụ cười giả dối, thật ra sau lưng thì đã ghê tởm đến buồn nôn.
Vốn dĩ Thẩm Độ còn hơi lo lắng không biết Diệp Nam Kỳ có thể diễn tròn vai này hay không thì lại thấy anh vô cùng tự nhiên trò chuyện đưa đẩy với đám người đó, nên Thẩm Độ vẫn chưa nói gì cả.
Diệp Nam Kỳ biết hắn lo lắng cho mình nên chỉ cười một cái, nhân lúc xung quanh không có ai thì tiến đến ôm Thẩm Độ, sau đó cảm thấy tràn đầy năng lượng như vừa được sạc pin.
Sau khi vụ án của Diệp Mi được tiết lộ, không chỉ riêng những người trước đây quen biết trong quá trình đóng phim an ủi anh mà Khương Nguyên Dư đang đi quay phim ở nơi khác cũng thường xuyên liên lạc hỏi han anh, cậu ấy bảo dạo gần đây bận tối mặt tối mũi nên đành lực bất tòng tâm.
Diệp Nam Kỳ cũng xem như là ân nhân cứu cậu một mạng, sau khi trở về thành phố A thì Khương Nguyên Dư trực tiếp tìm đến.
Vì thế, Thẩm tổng- người vừa tan ca về nhà, khi vừa bước vào phòng khách thì thấy vợ mình đang ngồi trên sô pha vui vẻ trò chuyện với mối tình đầu của vợ hắn và cũng là Ánh Trăng Sáng của hắn.
Hắn lặng lẽ cởi áo khoác ngoài, đi pha hai ly trà rồi bưng lên, sau đó mới mở miệng nói: “Khương sư đệ đến đây có chuyện gì thế? Nam Nam không biết tiếp đãi khách, thật ngại quá.”
Ấn tượng của Khương Nguyên Dư đối với hắn vẫn dừng lại ở lần gặp mặt trước đây, đối với thái độ quay ngoắt 360 độ lần này thì có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn giữ nguyên ý cười nói: “Thấy tin hai người công bố làm em sợ đến nhảy dựng lên luôn.”
Cậu không hỏi tại sao hai người lại kết hôn sớm như vậy mà chì chân thành chúc phúc vài câu sau đó lấy quà đã chuẩn bị trước ra tặng hai người.
Khác với Thẩm Độ, cũng đã từng là người theo đuổi Khương Nguyên Dư nhưng thái độ của Diệp Nam Kỳ lại cực kỳ tự nhiên, anh liếc mắt nhìn Thẩm Độ sau đó gật gật đầu với Khương Nguyên Dư: “Cảm ơn em. Anh Tống nhà em về chưa? Hay ngày nào cũng bận rộn trên máy bay?”
Tuy biết là công việc bận rộn nhưng quanh năm suốt tháng chồng Khương Nguyên Dư không có mấy ngày ở bên cạnh cậu ấy.
Khương Nguyên Dư và Tống Chấp mới chính là một đôi thanh mai trúc mã thật sự. Năm ấy, trước khi Tống Chấp ra nước ngoài thì hai người bọn họ đã ước định trước, nhiều năm nay vẫn luôn yêu xa và chờ đợi nhau.
Hiện giờ Tống Chấp đã về Trung Quốc, hai người họ cũng đã kết hôn, nhưng tình cảnh cũng không khác với lúc còn yêu nhau là mấy.
Nếu không phải như vậy, lúc trước khi Khương Nguyên Dư bị bắt cóc thì người đầu tiên anh nghĩ đến đâu phải là Thẩm Độ- lúc bấy giờ là một nửa tình địch của mình.
Khương Nguyên Dư có chút bất đắc dĩ, uống một ngụm trà nhỏ sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Sau chuyện lần trước, anh ấy muốn từ chức nhưng bị em ngăn lại. Em với anh ấy đều giống như nhau, một khi bận lên thì chân còn không chạm đất, người đi mỗi ngày lên máy bay để bay khắp nơi nơi, người thì đi diễn bên ngoài thật lâu mới về. Gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, em cũng không có thời gian để chăm sóc anh ấy.”
Thẩm Độ nhìn sang sườn mặt xinh đẹp tinh tế của Diệp Nam Kỳ, thầm dẫn dĩ vi giới [6].
[6] Dẫn dĩ vi giới 引以为戒: thành ngữ ý nói xem xét lại sai lầm trong quá khứ của mình và không được tái phạm nữa. Như: kiểm điểm, tự phê phán.
Tuy rằng không thể hay đưa vợ đi dạo phố, nhưng cũng không thể thường xuyên không về nhà.
Diệp Nam Kỳ không để ý xem Thẩm Độ đang suy tính chuyện gì trong đầu, tuy rằng anh đứng về phía Khương Nguyên Dư nhưng mà đối với hình thức sống chung của vợ chồng hai người họ cũng không tiện bàn tán gì. Chỉ có thể đổi chủ đề câu chuyện, hỏi thăm công việc dạo này của Khương Nguyên Dư.
Nói đến công việc thì Khương Nguyên Dư cau mày lại nói: “Hồi trước tự dưng Phương ca lại từ chức.... Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, trước đó anh ấy không nói gì với em cả, điện thoại cũng không liên lạc được. Em lo anh ấy gặp phải chuyện gì nên đã đi báo cảnh sát, nhưng ai ngờ cảnh sát lại nói anh ấy bây giờ đang sống rất tốt, không cần phải lo lắng.”
Nhìn vẻ nghi hoặc ra mặt của cậu, Diệp Nam Kỳ mỉm cười thầm nghĩ: Tại vì anh ta đang ngồi ở chỗ của cảnh sát chứ còn gì nữa.
Sao có thể không tốt cho được.
Sau khi biết tin Phương Hành Viễn không gặp chuyện gì thì Khương Nguyên Dư cũng không còn rối rắm nữa, tiếp tục nói: “Công ty đã đổi một người quản lý khác rồi, cũng tốt lắm ạ.”
Diệp Nam Kỳ gật đầu, nhớ đến chuyện lần trước, sợ rằng những người đó vẫn chưa chịu từ bỏ ý định đối với Khương Nguyên Dư nên đã dò hỏi cậu thêm vài câu, Khương Nguyên Dư vô cùng tin tưởng anh nên không chút phòng bị mà kể cho anh nghe lịch trình gần đây.
Vừa mới quay xong một bộ phim, được trở về nghỉ ngơi nên cũng không có nhiều việc để làm, ngoại trừ một vài cuộc họp báo và phỏng vấn ra thì trong mấy ngày tới cũng chỉ có một buổi yến tiệc được chủ tiệc mời làm khách.
Trùng hợp hôm đấy là ngày Tống Chấp công tác trở về, thật ra Khương Nguyên Dư cũng không muốn đi cho lắm, nhưng mà lai lịch của đối phương không tầm thường nên cậu cũng không tiện từ chối.
Diệp Nam Kỳ nhướng mày hỏi: “Người nào mà có quyền có thế vậy?”
Khương Nguyên Dư thấp giọng nói: “Là tập đoàn Vinh Vũ của Tiết gia..... Lần trước Phương ca có dẫn em đi uống rượu với bọn họ nên giờ không thể không nể mặt họ.”
Khi nghe đến hai chữ Tiết gia thì hồi chuông cảnh báo trong đầu lập tức vang lên, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ liền cảnh giác ngay.
Hai người họ liếc nhìn nhau, sau đó vẫn duy trì vẻ mặt bình thản tự nhiên, hỏi lại: “Tiết gia?”
Khương Nguyên Dư gật đầu: “Nghe nói là tiệc tư nhân, cũng không muốn đi dự cho lắm. Em với Tống Chấp đã gần hai tháng trời chưa được gặp nhau, nếu như vậy chắc anh ấy sẽ giận em mất....”
Thẩm Độ truy hỏi: “Là vị nào của Tiết gia vậy? Nói không chừng tôi quen với người đó, có thể nói giúp cậu vài câu.”
“Thật không?” Hai mắt Khương Nguyên Dư long lanh sáng ngời rồi lại có hơi do dự. Cậu cùng với hai người trước mặt này, tính ra cũng có vài gút mắt trong tình cảm nên cũng hơi ngại.
Cậu lo lắng nếu Thẩm Độ giúp cậu thì sẽ khiến Diệp Nam Kỳ không vui.
Diệp Nam Kỳ liếc mắt một cái liền biết suy nghĩ trong lòng cậu, lặng lẽ đá chân Thẩm Độ một cái rồi cười nói: “Không có gì đâu, em là sư đệ của tôi nên miễn cưỡng cũng coi như là sư đệ của Thẩm Độ mà. Đều là người một nhà với nhau nên đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Khương Nguyên Dư lại cẩn thận dò xét hai người họ.
Thẩm Độ ngồi bên cạnh Diệp Nam Kỳ, vẫn cứ im lặng không nói gì, chủ yếu là ngồi đó lắng nghe. Lúc Diệp Nam Kỳ nói chuyện, hắn sẽ chăm chú nhìn vào Diệp Nam Kỳ, ánh mắt lộ ra tình cảm dịu dàng, chiều chuộng.
Có vẻ như lâu rồi không xuất hiện trước công chúng nên Diệp Nam Kỳ không chăm chút hình tượng của mình cho lắm, tóc anh đã dài ra rất nhiều, vừa nghiêng đầu một cái thì có một lọn tóc rơi xuống phủ trước mắt, anh vẫn chưa động tay thì Thẩm Độ đã chu đáo đưa tay vén ra giúp.
Nhìn hai người này lúc bên cạnh nhau dường như có một sự ăn ý hoà hợp tuyệt hảo, dành hết thảy sự chú ý cho nhau mà bài xích những người khác. Ngay từ lúc bắt đầu, Khương Nguyên Dư đã nhìn thấy điều này.
Tuy rằng hai người họ đều từng theo đuổi cậu nhưng cảm giác của cậu đối với chuyện tình cảm lại vô cùng mẫn cảm. Bất luận là Thẩm Độ hay Diệp Nam Kỳ, đối với cậu đều không phải là tình yêu đích thực. Ngược lại là khi nhìn thấy hai người bọn họ đối đầu gay gắt, khi họ giằng co hơn thua liền không có chỗ cho người khác chen chân vào.
Gian nan đi một quãng đường, cuối cùng phát hiện chúng mình một đôi. Đại khái cũng có thể coi là trời sinh một cặp.
Khương Nguyên Dư trầm ngâm chốc lát, sau đó hơi thả lỏng rồi mỉm cười: “Vậy đành phải nhờ sư huynh Thẩm Độ rồi. Người mời em là một vị tên Tiết Cảnh Sơn, không phải vị uống rượu cùng em lần trước.”
Diệp Nam Kỳ tiếp tục dò hỏi: “Vậy người trong bữa tiệc rượu lần trước là?”
Khương Nguyên Dư: “Cũng có vài người, nhưng mà em có ấn tượng với một người trong đó tên là Tiết Hướng Du......Thoạt nhìn anh ta không giống người tốt chút nào, nếu sư huynh có gặp anh ta thì nhớ cẩn thận đấy.”
Diệp Nam Kỳ: “.......”
Thẩm Độ hơi nhướng mày, giả vờ như trước đây chưa từng nghe qua cái tên này, nói với Khương Nguyên Dư: “Bao giờ cậu đi thì báo với tôi một tiếng, tôi đi cùng cậu sang đó, cậu chỉ cần lộ mặt thôi là có thể về trước rồi.”
“Có phải làm phiền anh quá hay không?” Khương Nguyên Dư nghe vậy thì có chút giật mình.
“Không sao đâu.” Diệp Nam Kỳ không thèm để ý, nói: “Dạo này anh ấy rảnh lắm nên không có việc gì làm, giúp đỡ em một chút chắc là được đấy.”
Sau khi gọi Trương Mính đưa Khương Nguyên Dư trở về thì hai người Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ đều an tĩnh ngồi đối diện, cùng nhau trầm tư suy nghĩ.
Đã đến nước này rồi mà Tiết Cảnh Sơn còn muốn giở trò gì nữa?
Chẳng lẽ hắn biết trước đây anh và Thẩm Độ đều từng theo đuổi Khương Nguyên Dư nên muốn lấy cậu ấy ra làm con tin?
Tiết Hướng Du nói thần kinh Tiết Cảnh Sơn không được bình thường cho lắm, hắn ta cố chấp cứ như người điên, tích cách thì vừa âm hiểm vừa tàn nhẫn, hắn ta sẽ đối xử với một Khương Khuyên Dư trông giống Diệp Mi khi xưa như thế nào?
Tư duy của người điên, người bình thường sao có thể đoán được. Diệp Nam Kỳ không thể nào tưởng tượng được viễn cảnh Khương Nguyên Dư rơi vào tay của Tiết Cảnh Sơn sẽ như thế nào.
Chỉ có thể đề phòng hỏa hoạn, nhân lúc chưa có chuyện gì xảy ra thì cố hết sức bảo vệ Khương Nguyên Dư. Người của Thẩm Độ đều đang chấp hành hành động khác, chuyện này chỉ có thể bàn bạc, thương lượng với Lý Hằng Nhiên.
Suy nghĩ hết nửa ngày thì Diệp Nam Kỳ mới phát hiện từ nãy tới giờ Thẩm Độ vẫn không nói tiếng nago, buồn bực hỏi: “Đối với chuyện này, Thẩm tổng có ý kiến gì không?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Độ một mực nghiêm túc, Diệp Nam Kỳ còn tưởng hắn chuẩn bị đề xuất cao kiến gì đó nên ngồi nghiêm chỉnh lại, chăm chú lắng nghe.
Ngay sau đó liền nghe tên kia nói: “Nam Nam, anh thật sự không còn cảm tình đối với Khương sư đệ đâu, em cũng đừng có cảm giác với cậu ấy. Mấy ngày nữa, lúc anh với cậu ấy đến hồng môn yến của Tiết Cảnh Sơn thì em có thể giám sát anh, anh xin thề thân xác và tâm hồn này đều thuộc về em.”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Diệp Nam Kỳ dở khóc dở cười, nhấc chân đá hắn một cái: “Ai hỏi anh chuyện này.”
Thẩm Độ ôm lấy Diệp Nam Kỳ, cố gắng xoa dịu: “Còn không phải là sợ bình giấm chua của em bị đổ hay sao.”
Diệp Nam Kỳ nhướng mày nói: “Thật ngại quá, từ lúc hai đứa mình bên nhau đến giờ, em đã ăn giấm lần nào chưa nhỉ?”
Thẩm Độ: “........”
Diệp Nam Kỳ: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có phải vị các hạ đây là bình giấm chua chuyển thế hay không hả? Chuyện không có gì mà toàn thân anh lại toàn là mùi giấm là giấm. Nhiều lúc em còn hoài nghi, có phải anh lén xuống bếp uống trộm giấm của em hay không nữa.”
Thẩm Độ cảm thấy hơi thất bại: “Nam Nam, em chưa từng ghen à?”
“Cái này thì anh phải đổi góc độ suy nghĩ đi.” Diệp Nam Kỳ bình tĩnh nói: “Em không ghen là vì em yên tâm, tin tưởng anh. Còn anh ghen thì lại rất bình thường, dù sao trước đây em cũng có nhiều tai tiếng quá mà, là đồ yêu diễm đê tiện.”
Đôi may Thẩm Độ nhíu chặt, nghe những lời này không lọt tai chút nào, anh cúi xuống ngậm lấy môi người kia, không cho người kia tiếp tục nói.
Diệp Nam Kỳ bị hôn đến hít thở không thông, túm chặt lấy cổ áo hắn. Bàn tay thon dài trắng nõn pha với màu xanh nhợt nhạt, anh vô lực giãy giụa làm cho người ta nhịn không được mà muốn đem vẻ đẹp mong manh này cất giữ cho riêng mình.
Thẩm Độ buông anh ra, sau đó nắm lấy tay anh mà hôn một cái.
Một lát lâu sau hô hấp của Diệp Nam Kỳ mới bình tĩnh trở lại, nói: “Thẩm Tiểu Độ, anh là chó săn à?”
Thẩm Độ lên giọng “ừ” một tiếng.
Diệp Nam Kỳ nói: “Em phát hiện, so với chó săn thì con cún con đáng yêu hơn nhiều.”
Thẩm Độ lập tức nhớ đến tên “chó săn nhỏ” kia, cắn tay anh một cái rồi quay trở lại chủ đề chính: “Tiết Cảnh Sơn đột nhiên phát điên, ngoài vì chuyện bên phía đội trường Lý thì hẳn là còn có nguyên nhân khác.”
Diệp Nam Kỳ chăm chú nhìn hắn.
Thẩm Độ nói tiếp: “Nhận được thông báo bệnh tình của Bạch lão gia tử đang ngày càng nguy kịch.”
Tiết Cảnh Sơn đối với Bạch Dụ vô cùng điên cuồng nên không thể nào không biết Bạch Dụ để ý cái gì nhất.
Bạch Dụ cũng không quan tâm Tiết gia nắm được nhược điểm của người nhà họ Bạch, chỉ vì còn có Bạch lão gia tử nên hắn ta mới sợ ném chuột vỡ bình. Chờ sau khi Bạch lão gia tử qua đời thì không ai có thể khống chế được Bạch Dụ.
Đến lúc đó Bạch Dụ sẽ làm ra những chuyện gì, không ai biết được.
Diệp Nam Kỳ cũng ngầm phát hiện thấy Tiết Cảnh Sơn đang dần mất khống chế.
Sau khi Diệp Nam Kỳ nhắc đến cảnh giác của mình và bàn bạc với Lý Hằng Nhiên thì Khương Nguyên Dư lại được theo dõi, Lý Hằng Nhiên đặc biệt phái mấy người hiện đang rảnh rỗi cải trang thường phục đi theo bảo vệ cho Khương Nguyên Dư.
Trong lúc mấy người bọn họ đang dồn hết sự chú ý lên yến hội lần này của Tiết Cảnh Sơn và suy đoán xem liệu trong đó có ẩn chứa vụ giao dịch dơ bẩn nào không thì nhận được tin tức từ phía bệnh viện.
Họ nói Tiền Tiềm hôn mê bất tỉnh lâu ngày nay đã tỉnh lại.
- --
Haha, tớ quay lại rồi đây, các bạn đã đọc xong bộ truyện ngắn kia chưa? Chưa đọc thì mau đọc xong rồi còn mò qua đây nữa chứ. Nếu đọc xong rồi thì cùng thưởng thức chương tiếp theo thôi nào. Chương này hơi dài, tớ beta hơi vội, có lỗi lầm gì thì các bạn bỏ quá nhé.
_LanLan_