Edit: Phong Nguyệt
Trong nháy mắt Thẩm Độ có chút hoài nghi có phải Diệp Nam Kỳ bị con chồn ăn rồi hay không, còn người nằm trên giường chính là con chồn một bụng đầy dao găm.
Diệp Nam Kỳ bày ra bộ mặt rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng có chút trống rỗng. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Dù sao vẻ mặt mà Thẩm Độ nhìn thấy chính là...... Giống như lúc nào cũng có thể tới đây loạn côn đánh chết anh.
Bầu không khí xấu hổ lại trầm mặc.
Diệp Nam Kỳ suy nghĩ một chút buổi chiều bổ sung thêm cảnh quay trong phim truyền hình, cố gắng để cho mình dựa sát vào phương hướng “Tổng giám đốc bá đạo tiểu kiều thê“.
Muốn trong sáng bên trong phải có sự ma mị, bên trong ma mị phải có sự trong sáng......
Diệp đại minh tinh trầm tư, cảm giác phương diện kỹ thuật diễn của mình vô cùng không đủ, đáng giá để suy nghĩ lại.
Ánh mắt của Thẩm Độ quái dị nhìn cậu một lát, chợt bước một bước chân dài, hai ba bước đi tới, ngồi vào trên giường.
Diệp Nam Kỳ mất sức lực của sức già mới khống chế được thân thể, không có lập tức nhảy dựng lên, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Độ, cười đến hồn nhiên.
Thẩm Độ không phải phiền cậu ư, vậy cậu có thể tới gần anh ta, phiền chết anh ta! Ghê tởm chết anh ta!
Cậu rối rắm chà sát hai tay mà nghĩ, trước mắt tối sầm lại, thình lình cái trán bị hôn một cái.
Diệp Nam Kỳ trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Độ, cái sau không nhanh không chậm đánh trả lại: “Ừ, bảo bối đợi lâu.”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Thẩm Độ đứng lên, một tay kéo cà vạt, khóe môi nhếch lên nụ cười chứa hàm ý sâu xa: “Bảo bối đợi chút, tôi đi tắm trước.”
......
Tại sao giữa người với người muốn tổn thương lẫn nhau?
Diệp Nam Kỳ nhớ tới mục đích của mình, hơi dừng lại, cười như một người vợ hiền: “Một ngày vất vả, tôi xoa bóp giúp anh, trước đó vì nhu cầu của nhân vật, có học qua xoa bóp một chút.”
Thẩm Độ không ngờ tới Diệp Nam Kỳ thế mà không có thối lui chút nào tiếp chiêu, suy nghĩ một chút, nắm một cái tay của cậu tràn đầy tình cảm nồng nàn, hôn một cái trên mu bàn tay của cậu, lông mi dài rủ xuống, thế nhưng sâu trong con mắt thật sự có mấy phần cảm xúc “Dịu dàng“.
“Ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, chồng không nỡ để vợ mệt mỏi.”
......
......
......
Diệp Nam Kỳ cực kỳ rối rắm bái phục chịu thua.
Cậu co rụt chân lại, ngồi xếp bằng ở trên giường của Thẩm Độ, run rẩy nổi da gà, nói: “Thẩm Tổng không đi diễn thật là đáng tiếc, đảm bảo có thể vì nước ta mang về một đống tượng đồng.”
Thẩm Độ từ trên cao nhìn cậu, ôm tay không nói lời nào. Diệp Nam Kỳ cố ý tới làm người khác buồn nôn, áo choàng tắm che đậy thật kỹ, tới cổ cũng che hết sức chặt chẽ, trong nhà có thiết bị sưởi ấm, Thẩm Độ nhìn cũng cảm thấy nóng.
Anh vươn tay, ở trên đầu Diệp Nam Kỳ nhấn một cái: “Ít làm vẻ lẳng lơ.”
Nói xong cũng đi tắm.
Không ngờ tắm xong trở lại, Diệp Nam Kỳ còn chưa đi, nằm ở trên giường của anh, cười khanh khách nói: “Chồng, giường đã ấm rồi.”
Thẩm Độ: “......”
Cậu vẫn chưa xong?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng giả mù sa mưa cười một tiếng, Thẩm Độ nằm uỵch xuống giường, suy tư làm như thế nào trị Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ nói qua “Làm ấm giường”, kì thực cả người cũng ở sát mé giường, cũng sợ ở sát cạnh nhau với Thẩm Độ, trong lòng thầm nhủ chú Thanh Tâm, nhắm hai mắt, căn bản không ngủ được. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Nếu là bình thường, Diệp Nam Kỳ cũng sẽ không hành hạ mình như thế, vậy mà hiện tại cậu không có lịch làm việc nào, bộ phim này vừa qua năm mới sẽ khởi quay, tạm thời không cần bay tới bay lui, mấy ngày nay rãnh rỗi rất nhiều, buổi sáng không cần dậy sớm.
Cứng đờ nằm rất lâu, người bên cạnh chợt chuyển động, Diệp Nam Kỳ vừa định xoay người nhìn Thẩm Độ muốn làm gì, bên hông lại có thêm một cánh tay.
Cậu đưa lưng về phía Thẩm Độ, bị anh ôm vào trong ngực.
Giọng nói Thẩm Độ vang lên ở bên tai, cố ý đè thấp âm thanh, từ tính gợi cảm làm cho người ta có chút mềm nhũng: “Làm sao cách xa tôi như vậy.”
Cảm thấy thân thể người trong ngực cứng ngắc giống như cọc gỗ, Thẩm Độ cười xấu xa. Không bao lâu, anh chợt phát hiện Diệp Nam Kỳ nói nhỏ cái gì đó, nghiêng tai nghe một lát, kỳ dị nói: “Cậu đang đọc cái gì đấy?”
“Nếu có bị xúc phạm, vạn biến không sợ hãi. Không si mê không giận, vô dục vô cầu. Không nên vứt bỏ, tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ vô ngã (thuận theo tự nhiên, không làm gì cả).”
“......” Thẩm Độ khiêm tốn thỉnh giáo: “Có phải cậu tin tà ma phải không?”
Diệp Nam Kỳ mở mắt ra, mỉm cười nói: “Đây là chú Thanh Tâm.”
“Cậu đọc cái này làm gì?”
Diệp Nam Kỳ mặt vô dục vô cầu, nói: “Cũng không có gì. Chồng, có phải cũng không ngủ được hay không, chúng ta cùng nhau xem chuyên mục pháp chế (Cách thức để áp chế lại dục vọng) một lát đi.”
Thẩm Độ nghi ngờ nhướng nhướng mày.
Diệp Nam Kỳ xoay người, giọng nói nghiêm túc: “Áp chế một chút tôi sợ xúc động sẽ phạm pháp.”
Thẩm Độ cảnh giác nói: “Cưỡng gian sau khi kết hôn cũng là cưỡng gian.”
“...... Tôi phỉ nhổ anh.”
Diệp Nam Kỳ không thể nhịn được nữa, đẩy tay của Thẩm Độ ra, trở về phòng.
Thẩm Độ vỗ vỗ tay, cảm thấy lực chiến đấu của Diệp Nam Kỳ không giống như tưởng tượng bên trong lại mạnh như vậy, tắt ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, yên lòng nhắm mắt ngủ.
Kết quả cách vài ngày, vào một buổi tối, một dáng người cao ráo ôm máy vi tính đi tới.
Thẩm Độ không nói gì nhìn cậu bò lên giường, di chuyển về phía sau một chút, ôm tay nói: “Diệp Nam Kỳ, hiện tại tôi rất muốn gỡ đầu của cậu ra xem bên trong là hạch đào (quả óc chó) hay vẫn còn não.”
Diệp Nam Kỳ không thèm để ý sự giễu cợt của anh, mở máy vi tính ra, mở ra đoạn phim mình tìm cả ngày.
Nhạc nền quỷ dị thê lương vang lên, vốn là một bên suy nghĩ như thế nào để đá Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ ở sau lưng Diệp Nam Kỳ đứng bật dậy, sắc mặt âm tình bất định: “Cậu làm gì đấy?”
Diệp Nam Kỳ né người tránh một cái, trong màn hình máy vi tính đột nhiên hiện ra khuôn mặt quỷ cùng với tiếng cười rợn người làm cho hiệu quả càng tuyệt vời, Thẩm Độ xanh mặt, muốn đi tắt máy vi tính của Diệp Nam Kỳ, vậy mà tay chân lạnh cả người, hoàn toàn không dám ngang nhiên xông qua. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Diệp Nam Kỳ lặng lẽ chú ý phản ứng của anh, trong lòng hết sức hài lòng.
Mấy ngày nay muốn tìm hiểu đối phương rõ hơn nên cậu đi thăm dò tình báo ở chỗ của mẹ Thẩm, ngoài dự đoán biết được Thẩm Độ thế mà sợ những thứ ma quỷ này.
Đạt được mục đích, Diệp Nam Kỳ tắt máy vi tính, như không có việc gì xuống giường, đi tới cửa thì quay đầu lại không có ý tốt cười: “Có câu nói không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, Thẩm Tổng sợ cái gì đây?”
Thẩm Độ xanh mặt nói: “Sợ? Sợ cái gì? Người nào sợ?”
Diệp Nam Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đúng, đúng, anh cái gì cũng không sợ. Tôi về đây, Thẩm Tổng chú ý một chút, có người ở cùng phòng với anh đấy.”
Trở về phòng, Diệp Nam Kỳ mỉm cười lấy ra điện thoại di động, gửi tin một vòng cho bạn bè.
【Người vĩ đại Mã Khắc Từ theo chủ nghĩa duy vật từng nói, kẻ ngu mới tin quỷ.】
Qua mấy phút, có người bình luận rồi.
Văn Sâm: 【Tai họa của Lỗ Tấn đã xong giờ lại tới tai họa của Mã Khắc Tư? 】
Khương Nguyên Dư: 【 Mã Khắc Tư: Tôi không có, đừng nói mò.】
Phụ tá A: 【 Tin thì có không tin thì không có, anh Diệp phải cẩn thận đáy giường nha ~】
Diệp Nam Kỳ không sợ quỷ, nếu như Diệp Mi là quỷ, cậu nhiều năm như vậy cơ hồ hàng đêm đều nằm mơ thấy cô. Cậu cười híp mắt trả lời bình luận, tâm tình cực kỳ tốt, hừ cười nhỏ nằm lên giường. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Đang buồn ngủ thì Diệp Nam Kỳ chợt nghe một trận tiếng bước chân nhè nhẹ, lập tức cảnh giác mở mắt ra, phát hiện bên giường có người đứng.
Tóc gáy của cậu đều muốn dựng lên, trực giác thứ nhất là trộm, ngay sau đó xác định đối phương không nói tiếng nào trực tiếp vén chăn lên chui vào.
Diệp Nam Kỳ cực kỳ yên lặng, mở miệng nói: “Sợ? Sợ cái gì? Người nào sợ?”
Thẩm Độ nói: “Câm miệng.”
Diệp Nam Kỳ không nhịn được phì phì cười ra tiếng: “Thẩm Bảo Bảo, mấy tuổi? Còn sợ ma?”
Thẩm Độ vuốt vuốt trán, hung dữ mà nói: “Câm miệng. Lại nói cưỡng gian cậu.”
Diệp Nam Kỳ nói: “Cưỡng gian sau khi kết hôn cũng là cưỡng gian.”
Thẩm Độ: “......”
Không sót một chữ toàn bộ trả lại.
Mặc dù cảm giác rất kỳ cục, nhưng tối nay Thẩm Độ thật sự không muốn ngủ một mình. Vừa nhắm mắt, trước mắt xuất hiện ra gương mặt quỷ trắng xanh, Diệp Nam Kỳ trước khi đi còn nói càng thêm một cái mãnh dược, anh xuống giường khi đi đều cảm thấy dưới giường sẽ đưa ra bàn tay lạnh lẽo níu lại mắt cá chân của anh, mà ngoài cửa sổ có một tiểu quỷ đang nhìn thấy tất cả trong phòng này.
Cảm giác tệ hết biết rồi.
Nhận thấy được thân thể của Thẩm Độ hơi run, Diệp Nam Kỳ cảm thấy kinh ngạc.
Thật sợ hãi như vậy?
Cậu nháy mắt mấy cái, sờ đầu Thẩm Độ giống như sờ đầu chó: “Đều là giả, đừng suy nghĩ.”
Thẩm Độ nhắm hai mắt không có lên tiếng, lại lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy thật sự buồn cười, Thẩm Độ bình thường một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, ai biết lại có thể biết sợ những thứ mơ hồ này. Cậu thuận miệng an ủi mấy câu, bối rối lần nữa xông tới, bất tri bất giác ngủ quên mất.
Hôm sau tỉnh lại, Diệp Nam Kỳ vừa mở mắt, phát hiện có chỗ nào không đúng.
Cậu và Thẩm Độ rốt cuộc lại lấy một loại tư thế ôm nhau cực kỳ thân mật, anh chỉa vào tôi...tôi chỉa vào anh.
Đêm đó không tính tốt đẹp gì ký ức hôm qua lại xông lên đầu, cậu chợt nhấc chân, đạp Thẩm Độ xuống giường.
“Đùng” một tiếng vang thật lớn, Thẩm Độ thở ra một ngụm khí lạnh, ngồi dưới đất tinh thần lập tức tỉnh táo, bò dậy, híp mắt nói: “Diệp Nam Kỳ, có phải gần đây cậu không rất rỗi rãnh hay không?” Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn
Diệp Nam Kỳ bình thản ung dung: “Anh cần luyện một chút.”
Thẩm Độ nhìn chòng chọc cậu một lát, im lặng không nói xoay người xuống lầu.
Diệp Nam Kỳ chậm rãi rửa ráy mặt mũi thật lâu thì Thẩm Độ đã ở trong phòng bếp làm điểm tâm rồi.
Con người Thẩm Độ không ra gì, tài nấu nướng cũng rất tốt, hơn nữa kiên nhẫn cực kỳ tốt, mỗi sáng sớm cũng kiên trì nấu cháo, cộng thêm cái đĩa nhỏ chứa thức ăn, lại nuôi dạ dày lại còn đẹp mắt. Còn cộng thêm phần làm cho cậu ăn.
Nói ra thật xấu hổ, con nhà nghèo lớn lên tài nấu nướng của cậu thật sự không tốt, đến nay chỉ biết làm hai món, cơm trứng chiên và cơm trứng tráng (ý cơm xào chung với trứng), có thể trái lương tâm khen ngợi cổ vũ chỉ có em gái Diệp Uyển.
Diệp Nam Kỳ hàm chứa mấy phần chột dạ, suy đoán bữa ăn sáng hôm nay có phần cho mình không.
Đỏ mắt chờ mong thật lâu, đợi anh mang tới một nồi cháo cá.
Diệp Nam Kỳ: “......”
Thẩm Độ khoan thai tự đắc múc cháo, nhìn cũng chưa từng nhìn Diệp Nam Kỳ một cái. Diệp Nam kỳ sờ sờ chóp mũi, mở tủ lạnh ra nhìn, chỉ phát hiện bộ dáng đáng thương của hai trái cà chua.
Diệp Nam Kỳ thở dài, suy nghĩ ăn trái cà chua này như thế nào.
Thẩm Độ nhìn cậu ở trước tủ lạnh lúc ẩn lúc hiện, nói: “Đừng xem, không có gì cả.”
Diệp Nam Kỳ lề mề đóng tủ lạnh, lấy ra bình sữa tươi, chuẩn bị uống lót bụng. Thấy cậu cũng không định hâm nóng lên trực tiếp uống..., Thẩm Độ không thể nhịn được nữa nói: “Trong phòng bếp còn có nồi cháo rau xanh, chính mình tự đi lấy.”
Nói xong cũng không đợi Diệp Nam Kỳ có phản ứng gì, lau khóe môi, bỏ đi.