Editor: QR2 - diendanlequydon
Diệp Nam Kỳ vừa ăn cháo vừa nhắn tin cho Văn Sâm.
Sáng sớm đã bị đánh thức, tâm trạng của người đại diện không được tốt lắm: 【 Thế nào? Hẹn hò bị người khác chụp được ảnh? 】
Diệp Nam Kỳ coi nhẹ tin nhắn này, nghiêm túc sắp xếp lời nói một chút:
【 Anh Văn, nếu anh có một tử địch nhiều năm không gặp, sau đó thăng cấp thành tình địch, rồi anh kết hôn với anh ta… 】
Cái kịch bản này sao quen thuộc quá vậy, Văn Sâm nhịn không được nhắn tin: 【 Cãi nhau với chồng? 】
Diệp Nam Kỳ: 【 Không kém bao nhiêu. Nhưng sau đó anh ta vẫn làm bữa ăn sáng cho em. 】
Văn Sâm vốn vẫn còn buồn ngủ, không tỉnh táo, thấy những dòng này, vội ngồi bật dậy.
Diệp Nam Kỳ vẫn còn đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này: 【 Anh nói xem anh ta có ý tứ gì? 】
Văn Sâm nhanh chóng nhắn tin: 【 Chuyện này không phải là tình yêu hay sao?! Chị dâu của em cũng không bao giờ làm bữa ăn sáng cho anh đâu! 】
Diệp Nam Kỳ: 【 Đừng giả bộ, lúc chúng ta quen biết anh có cơ bụng tám múi, sau khi biết chị dâu cuối cùng cũng quy thành một. 】
Thảo luận với người có kinh nghiệm không có kết quả, Diệp Nam Kỳ dứt khoát không suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Buổi sáng há miệng mắc quai, buổi tối Diệp Nam Kỳ không có ý định đến phòng Thẩm Độ mò mẫm lắc lư nữa, đàng hoàng ở trong phòng đọc kịch bản.
Triệu Sinh vừa xuất mã quả nhiên có tác dụng, tổ kịch nhanh chóng gọi điện thoại, bày tỏ “mấy ngày trước nhìn lầm rồi” hơn nữa còn mang hợp đồng đến. Lúc này thật sự đã nắm chắc, mặc dù cách thời gian bấm máy còn rất xa, nhưng bây giờ tiến vào trạng thái diễn xuất cũng không coi là quá sớm.
Cuối mùa thu, thời tiết lạnh lẽo, tối nay chợt có mưa, bên ngoài tiếng mưa rơi từng giọt tí tách, bên trong nhà càng lộ vẻ yên tĩnh.
Diệp Nam Kỳ đã thuộc lòng toàn bộ lời kịch rồi, lúc đang lật lại một đoạn tình tiết nguy hiểm trong vở kịch thì đèn đột nhiên tắt ngúm.
Trong nháy mắt căn phòng tối đen, Diệp Nam Kỳ chớp mắt mấy cái, ném kịch bản xuống, mở điện thoại di động, bật chế độ đèn pin lên, nương theo ánh sáng ra khỏi phòng, đến gõ cửa phòng Thẩm Độ: “ Hệ thống cung cấp điện của cậu quá kém, tám phần là đứt cầu dao rồi, công tắc nguồn điện ở chỗ nào, tôi đi sang xem một chút.”
Kêu hai tiếng không có ai trả lời, Diệp Nam Kỳ chậc một tiếng, vừa mới xoay người muốn đi, cửa phòng Thẩm Độ mở ra. Diệp Nam Kỳ quay đầu lại, nói: “Ơ, Thẩm Tổng muốn để ý đến tôi rồi sao?”
Thân thể Thẩm Độ có chút cứng ngắc, nhỏ giọng nói công tắc nguồn điện ở chỗ nào, nhìn Diệp Nam Kỳ muốn đi, lập tức đưa tay kéo cậu lại.
Diệp Nam Kỳ: “Cậu làm gì thế?”
Xung quanh là một vùng tăm tối, Diệp Nam Kỳ cũng không thấy rõ vẻ mặt của Thẩm Độ, chỉ nghe được cậu nói: “… Buổi tối đi qua kiểm tra rất nguy hiểm, ngủ trước đi.”
Diệp Nam Kỳ không hiểu bị cậu ta kéo vào trong phòng, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng tối đen một lần, cuối cùng trong lòng cũng sáng tỏ, bừng tỉnh hiểu ra: “A, cậu sợ ma!”
Hình như Thẩm Độ có hơi xấu hổ: “Không sợ. Câm miệng.”
Diệp Nam Kỳ nhịn không được mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Độ cũng dính dáng đến hai chữ “đáng yêu”, làm suy nghĩ muốn làm chuyện ác bành trướng, ho nhẹ một tiếng, nham hiểm nói: “Thẩm tổng, cậu cũng không nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ người cậu kéo vào không phải là Diệp Nam Kỳ…”
Lời còn chưa nói xong, tay của cậu bị Thẩm Độ ném ra giống như bị điện giật.
Diệp Nam Kỳ cười đến ngã trái ngã phải, mở đèn pin lên, soi vào chính mình nói: “Là người, là người.”
Thẩm Độ xanh mặt trừng cậu.
Diệp Nam Kỳ vươn tay ra, đụng phải tay Thẩm Độ, lúc này mới phát hiện ra cậu ta rõ ràng bị dọa sợ đến nỗi ngón tay lạnh lẽo, cảm giác áy náy dâng lên, sờ chóp mũi chính mình: “Có nhiệt độ, bình tĩnh một chút. Cậu ngủ trước đi, tôi đi xem công tắc nguồn điện một chút.”
Thẩm Độ cúi mắt xuống, níu tay áo của cậu lại, không lên tiếng.
Diệp Uyển và Diệp Mi khi còn bé đều sợ ma, trong nhà bị cúp điện hoặc là trước lúc ngủ xem phim kịnh dị đều muốn chạy đến phòng Diệp Nam Kỳ, ba chị em chen chúc trên một cái giường, nhỏ giọng nói chuyện.
Đợi các cô ngủ, ba sẽ nhẹ chân nhẹ tay đi tới, cẩn thận từng li từng tí ôm hai chị em về phòng của các cô.
Sau đó ba gặp tai nạn xe cộ qua đời, Diệp Mi… Hàm oan nhảy lầu tự sát, Diệp Uyển bị mù.
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo tay áo của mình, đột nhiên mềm lòng.
Diệp Nam Kỳ vỗ tay Thẩm Độ, lôi kéo cậu nằm lên giường, giọng nói nhu hòa: “Được rồi, tôi không đi.”
Thẩm Độ rõ ràng vẫn không quá yên tâm, cứ thỉnh thoảng lại mở mắt xem Diệp Nam Kỳ còn ở đó hay không, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, Diệp Nam Kỳ không nói gì, nằm sát lại, che mắt của cậu: “Đàng hoàng ngủ đi.”
Lông mi Thẩm Độ dài, nháy mắt một cái, lướt nhẹ trong lòng bàn tay Diệp Nam Kỳ làm cậu hơi ngứa, muốn đè chặt không cho cậu ta nhúc nhích.
Cũng may hình như Thẩm Độ an tâm, không bao lâu đã ngủ mất rồi.
Diệp Nam Kỳ vốn định trở về phòng, phát hiện Thẩm Độ vẫn còn giữ chặt tay áo của cậu, thở dài, nghĩ thầm đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, đành bỏ qua ý định, hai mắt nhắm nghiền.
Ngày hôm sau, Thẩm Độ thức dậy rất sớm, khi Diệp Nam Kỳ tỉnh lại mới bảy giờ nhưng cậu ta đã ra cửa, thuận tiện cầm lấy băng keo Diệp Nam Kỳ đi đến kiểm tra và sửa chữa công tắc nguồn điện.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy khó có lúc da mặt cậu ta mỏng, cảm thấy ngượng ngùng.
Chuyện sợ ma này cũng trở thành một loại bệnh.
Bây giờ hai người bọn họ chưa ly hôn, không thể không ở cùng một chỗ, buổi tối bị cúp điện cũng may, nếu sau này cậu đi Thẩm Độ không phải bị hù chết?
Đối với việc mỗi ngày Thẩm Độ làm bữa ăn sáng cho cậu, xuất phát từ ý định bánh ít đi bánh quy lại, Diệp Nam Kỳ suy nghĩ từ sáng sớm, muốn tìm một phương pháp giúp Thẩm độ chữa bệnh.
Ban ngày không gặp được Thẩm độ, Diệp Nam Kỳ chỉ có thể đợi buổi tối đi đến phòng của cậu ta.
Thẩm Độ tan việc trở lại, thấy Diệp Nam Kỳ ngồi ở trên giường của mình, thậm chí có loại tâm trạng vi diệu “quả nhiên lại tới“.
Nhìn thấy quyển sách trong tay Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ có chút bất đắc dĩ: “Cậu muốn làm gì?”
Theo như tiểu tính (tính hay chấp vặt) của Diệp Nam Kỳ không phải là truyện ma đấy chứ?
Diệp Nam Kỳ nói: “Nghe bác gái nói cậu học đại học ở nước ngoài, có phải cuối kỳ mỗi năm cậu đều nợ môn hay không?”
Nói xong, cậu bày những quyển sách mình mang tới ra: “《 Tồn tại với hư vô 》, 《 Phép biện chứng thế giới tự nhiên 》, 《Bút ký triết học 》, 《 Chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa kinh nghiệm phê phán 》.”
Thẩm Độ: “…”
Diệp Nam Kỳ: “Ma quỷ không tồn tại chỉ là ý thức phóng đại ở trong trí não về một loại hình ảnh hư ảo, cậu có thể tìm hiểu để hiểu rõ hơn.”
Thẩm Độ: “…”[QR2][diendanlequydon]
Diệp Nam Kỳ có chút khó chịu: “Nét mặt của cậu là sao? Tôi là học bá, mỗi năm đều nhận dược học bổng.”
“Học bá đau bụng lúc chuẩn bị ăn bánh trôi Điềm Tửu.” Lúc Thẩm Độ không sợ ma tuyệt đối không đáng yêu: “Lúc trước đi học cậu có học thường thức (kiến thức thông thường) không?”
Diệp Nam Kỳ nói: “Thường thức nói cho tôi biết trên thế giới không có ma quỷ.”
Hai người an tĩnh nhìn nhau một lúc.
Một lúc sau, Diệp Nam Kỳ bị Thẩm độ cúi người ôm lên, mở cửa phòng, ném ra ngoài.
Diệp Nam Kỳ: “Lòng tốt không được báo đáp!”
Tốt bụng bị coi thành lòng lang dạ thú, còn trực tiếp bị ném ra khỏi phòng, Diệp Nam Kỳ tức giận chịu không được, cũng không lắc lư trước mặt Thẩm Độ nữa, đơn phương chiến tranh lạnh với Thẩm Độ.
Cũng may Văn Sâm tìm cho cậu được một công việc đơn giản, không cần đợi trong nhà nhìn kịch bản mà mốc meo.
Bận rộn hồi lâu, chớp mắt đã tới cuối tháng, thời tiết chuyển lạnh, mẹ Thẩm gọi Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ về nhà. Gần đây bà và mẹ Diệp trầm mê đan khăn quàng cổ, đan cho ba Thẩm mấy cái, lại đan cho mỗi người bọn họ hai cái, vẫn còn ngại thiếu, trong nhà mới vừa nuôi chó cũng vinh hạnh được đeo một cái.
Ngược lại Diệp Nam Kỳ rất vui mừng vì mẹ Thẩm kéo theo mẹ cậu làm những thứ này, cùng Thẩm độ trở về nhà, không hề keo kiệt khen ngợi hai mẹ khéo tay, khen đến mức hai vị nữ sĩ vui mừng hớn hở, cười không ngừng.
Người làm từ trong phòng bếp thò đầu ra: “Thức ăn đã xong rồi.”
Lúc này mẹ Thẩm mới nhớ tới chồng mình vẫn còn ở thư phòng, đi lên lầu gọi, nhân cơ hội này Diệp Nam Kỳ ngồi vào bên cạnh mẹ cậu.
Mẹ Diệp không biết nhớ ra chuyện gì, nụ cười dần nhạt, nhỏ giọng nói: “Cũng đan cho Uyển Uyển với… Chị gái con một cái, con có rãnh rỗi thì cầm đi.”
Lúc nói chuyện bà hạ mí mắt, vẻ mặt lạnh nhạt giống như không thèm để ý.
Ngày giỗ của Diệp Mi sắp tới.
Diệp Nam Kỳ trầm mặc gật đầu.
Mẹ Diệp thở dài, nghiêng đầu thấy Thẩm Độ, vẫy tay với cậu. Thẩm Độ ở trước mặt mẹ Diệp rất là có phong độ, ngồi vào bên cạnh bà, cười hỏi: “Mẹ, có chuyện gì?”
Mẹ Diệp mỉm cười, cầm tay của Thẩm Độ, lại cầm tay Diệp Nam Kỳ, đặt vào trong lòng bàn tay của Thẩm Độ: “Khi còn bé hai đứa con lúc gặp nhau luôn ầm ĩ ồn ào, ai biết bây giờ lại ở cùng nhau.”
Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút lúng túng.
Mẹ Diệp không cảm thấy gì, tiếp tục nói: “Con là đứa bé ngoan, giao Nam Nam cho con, mẹ rất yên tâm.”
Trong lòng Diệp Nam Kỳ ủy khuất nghĩ, mẹ không biết cách đây không lâu cậu ta ném con ra khỏi phòng.
Đúng lúc mẹ Thẩm và ba Thẩm từ trên lầu đi xuống, nghe được lời mẹ Diệp nói, cười nói: “Đã lâu như vậy rồi. Nam Kỳ, con còn nhớ lúc các con còn bé tại sao náo loạn ầm ĩ không?”
Diệp Nam Kỳ mờ mịt lắc đầu.
Mẹ Thẩm vui vẻ nói: “Bởi vì con cầm cây kẹo que lén lút đưa cho Thẩm Độ, nói ‘Em gái nhỏ, em thật đáng yêu, làm như cô dâu của anh đi’.”
Diệp Nam Kỳ không thể tin nhìn về phía Thẩm Độ, người nào đó rõ ràng còn nhớ rõ chuyện này, ánh mắt rất không tốt.
Thẩm Ba chém đao cuối: “Còn liên tục đuổi theo thật lâu, ha ha ha ha.”
Diệp Nam Kỳ: “…”
Có thể khi đó mắt cậu bị mù.
Mẹ Diệp mỉm cười, vỗ vỗ đầu của cậu: “Đến phòng bếp giúp dì bưng đồ ăn ra.”
Diệp Nam Kỳ nghe lời đứng dậy đi giúp đỡ, quay đầu thì phát hiện nhân lúc cậu không có ở đây, mẹ cậu đang nói nhỏ với Thẩm Độ, lập tức trong lòng ê ẩm, quyết định tối nay kể mấy chuyện ma cho Thẩm Độ nghe.
Cơm nước xong trở về phòng, Diệp Nam Kỳ mới không nhịn được hỏi: “Mẹ tôi nói gì với cậu?”
Thẩm Độ liếc cậu: “Lại gần đây.”
Diệp Nam Kỳ tiến tới.
Thẩm Độ hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Bí mật.”
Diệp Nam Kỳ: “…”
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: “Thẩm Bảo Bảo, muốn nghe chuyện xưa trước lúc ngủ ư? Tôi mới vừa đọc mấy truyện ma mới nè.”
Thẩm Độ không mặn không nhạt nói: “Cậu có thể thử xem.”
Diệp Nam Kỳ làm sao có thể bị uy hiếp, há miệng nói: “Có người nửa đêm đi tiểu, lúc đến toilet đột nhiên…”
Lời còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt của Diệp Nam Kỳ trừng lớn, cảm giác đôi môi bị một đôi môi khác chặn lại xuyên qua thần kinh truyền thẳng đến não bộ, đầu của cậu trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại cảm xúc duy nhất đó là sự mềm mại ấm áp.
Thẩm Độ nhanh chóng buông Diệp Nam Kỳ ra, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Thẩm Độ muốn Diệp Nam Kỳ không nói được nữa, kết quả khi nhìn thấy đôi môi của cậu đóng đóng mở mở, không biết cuối cùng sai lầm ở chỗ nào, cúi đầu đã hôn rồi.
Nhanh chóng điều chỉnh xong vẻ mặt, Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng: “Còn nói nữa tôi còn tiếp tục.”
Vẻ mặt Diệp Nam Kỳ trống rỗng một lúc lâu, đột nhiên phát hiện chính mình đang để vẻ mặt “Đê tiện lẳng lơ”, lập tức trở về thần, đôi môi vừa mấp máy, loại cảm xúc đó giống như lại quay về, lập tức tê dại cả da đầu.
Mẹ kiếp.
Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nhìn Thẩm Độ, mím môi đi vào phòng tắm, nghĩ thầm ngày đó bị cúp điện tại sao lại không hù chết cậu chứ