Edit: Phong Nguyệt
Bởi vì nụ hôn quỷ dị kia, sau đó hai người không nói chuyện nữa.
Diệp Nam Kỳ ngủ ở cạnh giường, sau khi tắt đèn trong phòng yên tĩnh lại, ngay cả âm thanh hô hấp đều có thể nghe rõ ràng. Cả người cậu không được tự nhiên, suy nghĩ một đống chuyện thất loạn bát tao, mới nhớ tới tiệc rượu ngày mai.
Văn Sâm nói, rất nhiều người có địa vị trong xã hội sẽ tới. Loại tiệc rượu này, tự nhiên có rất nhiều người dũng cảm trèo cành cây cao, cơ hội giao lưu được nhiều bạn tốt...... Tập đoàn Vinh Vũ chắc cũng sẽ có người tới. Diễn@@Đàn%%Lê@@QuýD9on6
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Nam Kỳ lập tức ép mình mau ngủ sớm. Cậu phải bảo trì trạng thái tốt nhất, đây cũng là cách trang bị tốt nhất.
Diệp Nam Kỳ mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh có cảm giác mình bị người khác kéo đi, từ bên giường dời đến chính giữa.
Có lẽ tâm tư quá nặng, suy nghĩ quá nhiều, đêm nay thật lâu Diệp Mi lại đi tới giấc mộng của cậu.
Cô thích mặc váy màu trắng như tuyết, khuôn mặt tái nhợt giống như ma quỷ, ngồi ở trước bàn, mở ra nhật ký, đang viết nhật ký.
“...... Tôi thật sự vô cùng cần nhân vật này, có thể kiếm thật nhiều tiền, mắt của em gái còn có thể cứu...... Người đầu tư ra hiệu ngầm tôi đi tiệc rượu với anh ta mấy ngày, anh Phương nói làng giải trí rất dơ, nếu như có thể leo lên tập đoàn Vinh Vũ...... Nhưng tôi không muốn......”
“......”
“......”
“Quan chép sử nói, số phận mà nói, đừng nói về sự công bằng. Như vậy con đường cứu rỗi của tất cả số phận bất hạnh ở nơi nào?”
“...... Thì ra tội ác có thể được tha thứ, hèn hạ cũng có thể được cho phép.”
“Tôi giống như đang mơ một cơn ác mộng rất dài…rất dài......”
“Hiện tại cơn ác mộng muốn thức tỉnh.”
Diệp Nam Kỳ nhìn Diệp Mi để bút xuống, đi từng bước một đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió vù vù thổi vào, cô yếu đuối giống như đang run khẽ, lại không chút do dự bò lên bệ cửa sổ.
Cô nhìn lầu dưới một chút, hình như lại do dự, ở trên cửa sổ ngồi xổm xuống, nhìn phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì, bóng lưng gầy yếu, giống như một trận gió cũng có thể đẩy cô xuống dưới.
Diệp Nam Kỳ lạnh cả người, lại không thể động đậy, cậu điên cuồng giãy dụa, giấc mộng này lại không thể do cậu làm chủ.
Không biết nhìn bao lâu, Diệp Mi sâu kín quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, mặt mày réo rắt thảm thiết (âm thanh), cô chảy nước mắt nói: “Em trai, chị lạnh quá......”
Tim Diệp Nam Kỳ đập loạn, cậu há miệng, đến một câu nói đều không nói được.
Chị hai......
Hốc mắt Diệp Nam Kỳ đỏ lên.
Chị không cần đi về trước nữa, dừng lại, có được hay không?
Diệp Mi lại quyết tuyệt quay đầu lại, đứng lên, giang hai cánh tay, giống như chim ưng non lần đầu đón gió, nhảy xuống.
Đột nhiên Diệp Nam Kỳ chợt thức tỉnh. Diễn@@Đàn%%Lê@@QuýD9on6
Cậu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên trán toàn mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, ánh mắt mờ mịt, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, còn đắm chìm trong giấc mộng này khó mà tự kềm chế được.
Cho đến khi Thẩm Độ gõ xuống đầu của cậu: “Cậu đần độn rồi hả?”
Nghe được giọng nói của Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ rơi một cái trở về hiện thực, chậm rãi nhớ tới, tám năm trước Diệp Mi đã nhảy lầu tự sát.
Cô đã...... Chết rất nhiều năm.
Thẩm Độ lại gõ xuống đầu của Diệp Nam Kỳ: “Mới vừa siết cổ của tôi giờ kêu không cần, mộng xuân rồi hả?”
Diệp Nam Kỳ hoàn toàn hoàn hồn, phát hiện sắc trời đã hơi sáng, ngớ ngẩn, mới khôi phục thái độ bình thường, hai mắt nhíu lại, nói: “Tôi nằm mơ thấy anh cưỡng gian tôi, bị tôi siết chết rồi.”
Nói xong xuống giường, chuẩn bị đi tắm rửa.
Thẩm Độ chê cười: “Cưỡng gian cậu tôi còn không bằng đi tìm vịt.”
Diệp Nam Kỳ mặc kệ anh.
Thẩm Độ á một tiếng, nhìn Diệp Nam Kỳ đi vào phòng tắm, sờ sờ lên cái cằm.
Diệp Nam Kỳ khi tỉnh lại có sắc mặt kia, mù mới có thể cảm thấy cậu đang mơ giấc mộng cờ bay phất phới.
Chẳng qua...... Nếu Diệp Nam Kỳ không muốn cho anh biết, anh sẽ giả bộ cái gì cũng không biết.
Ở Thẩm gia ăn xong điểm tâm, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ cười ha hả trong ánh mắt yên tâm của mẹ Thẩm ra cửa, vừa đi ra ngoài ngầm hiểu lẫn nhau mỗi người đi một ngả.
Sáu giờ tối tiệc rượu bắt đầu, Diệp Nam Kỳ về nhà trước Thẩm Độ, lấy ra vali của mình nhập mật khẩu mở ra, lật ra tài liệu mà trước đây cậu thuê thám tử điều tra.
Tập Đoàn Vinh Vũ là một gia tộc có hình thức tập đoàn, phần lớn cổ đông đều là người ở trong gia tộc, cái tập đoàn như vậy, thượng tầng cực kỳ phức tạp, yêu cầu tuyển nhân viên của tập đoàn cũng rất cao.
Lúc trước Diệp Nam Kỳ suy nghĩ thi vào ngành kinh tế, có thể nhanh hơn đến gần người của tập đoàn Vinh Vũ. Đáng tiếc chẳng qua cậu là một người bình thường, không thể nào che dấu bối cảnh của mình đến không chê vào đâu được (ý là che dấu thật tốt), chỉ cần đối phương điều tra sơ qua, sẽ tra ra cậu là em trai của Diệp Mi.
Con đương cứu nước chính là đi qua đường của Diệp Mi, chắc chắn sẽ có cơ hội đến gần cao tầng của tập đoàn Vinh Vũ.
Diệp Nam Kỳ ngẩn người nhìn chằm chằm tài liệu một lúc.
Nếu không phải là ngoài ý muốn kết hôn cùng với Thẩm Độ, cậu đã sớm chuẩn bị xong đưa mẹ và em gái ra nước ngoài, kế tiếp chỉ cần có thể đến gần kẻ thù, cậu sẽ liều mạng mà bò qua.
Nội tâm của cậu thật ra là một cánh đồng hoang u ám không có ranh giới, từ trước tới giờ Fan hâm mộ luôn nhìn về phía mặt trời ấm áp.
Lấy lại tinh thần, Diệp Nam Kỳ lật qua từng tờ từng tờ.
Đây là những tài liệu người trẻ tuổi cao tầng của tập đoàn Vinh Vũ.
Mặc dù tài liệu rất ít.
Diệp Mi ở trong nhật ký có nói qua, người ép buộc cô là một người trong số đó, là một thiếu gia của tập đoàn Vinh Vũ, trên đùi có khối bớt hình trăng lưỡi liềm.
Đến bây giờ Diệp Nam Kỳ nhớ lại thân thể cũng không nhịn được phát run, một ngọn lửa giận không tên thiêu đốt lấy linh hồn của cậu, làm cho cậu mất lý trí, rồi ở trong băng lạnh giá mà trở lại hiện tại.
Cậu thật sự không dám suy nghĩ sâu xa.
Tại sao Diệp Mi biết trên đùi người kia có khối bớt?
Mà đưa vào cái suy nghĩ đáng sợ này “Một người trong số đó” mấy chữ càng làm cho người ta không rét mà run.
Đến bây giờ, cậu đều không dám ngẫm nghĩ, người kia...... Hoặc là nói, những người đó, đã làm cái gì với Diệp Mi.
Làm sao cô thắng được những người đó......
Tay Diệp Nam Kỳ run một cái, gân xanh trên tay nổi lên, thiếu chút nữa xé mấy tờ tài liệu không dễ tìm này.
Đáng tiếc tài liệu vốn không tỉ mỉ, càng không thể nào miêu tả khối bớt ở chỗ nào trên người của bọn họ. Diễn@@Đàn%%Lê@@QuýD9on6
Muốn biết phải làm sao đây? Lần lượt lên giường với bọn họ? Cậu vốn tính toán như vậy, cam chịu, chỉ muốn có kết quả đồng quy vu tận.
Nhưng Thẩm Độ hết lần này tới lần khác xỏ một chân vào làm hư chuyện của cậu.
Diệp Nam Kỳ ở trong phòng trầm mặc ngây ngô đến xế chiều, cậu thẳng tắp ngồi ở trên ghế, lấy mấy phần tài liệu ra nhìn lại lần nữa, cho dù đã sớm thuộc nằm lòng (học thuộc lòng), dù biết xem lại sẽ phí công, nhưng hy vọng có thể nhìn ra sự thiếu xót nào đó.
Cho đến khi Văn Sâm gọi điện thoại, giống như không khí trong nhà đang dừng lại thì đột nhiên chuyển động lần nữa, tinh thần của Diệp Nam Kỳ từ trong thù hận rút trở về thực tế, lập tức bỏ tài liệu xuống, nhận điện thoại.
Văn Sâm để cho cậu đi công ty trước một chuyến, thay quần áo khác trang điểm một chút.
Diệp Nam Kỳ thấy cây khô tàn lụi ở ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt của cậu không có cảm xúc nào, ánh mắt lạnh nhạt trống rỗng, giọng nói cũng rất ôn hòa: “Được.”
Đến công ty thì Diệp Nam Kỳ đã chỉnh đốn lại cảm xúc, khẽ mỉm cười gật đầu một cái với thợ trang điểm, nói tiếng “Phiền toái” xong thì ngồi ở đó cho cô phát huy.
Một số nghệ sĩ luôn có bộ dạng bất mãn này nọ với nhân viên trang điểm, thậm chí là gây khó khăn, Diệp Nam Kỳ rất dễ nói chuyện, toàn để thợ trang điểm làm chủ, đối phương nói chuyện với nhiều chủ đề khác nhau, tính khí vô cùng tốt, đến nơi nào cũng rất được yêu thích.
Chờ trang điểm xong lên xe, Văn Sâm mới nói: “Cũng có nhà rồi, đừng có trêu ghẹo em gái nhà người ta?” Diễn@@Đàn%%Lê@@QuýD9on6
Diệp Nam Kỳ nói: “Con mắt nào của anh nhìn thấy em trêu ghẹo người khác?”
“Ai nha, da của em thật tốt nha, bình thường dưỡng da như thế nào vậy?” Văn Sâm đột nhiên bắt chước giọng nói vừa mới học từ cô gái kia, nói xong lại vòng vo cái âm điệu này: “ Da của em thật tốt, đàn ông sao có thể so với phụ nữ. ’”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Văn Sâm chậc một tiếng: “Mặt con gái người ta đỏ rần rồi kìa.”
Nói xong đưa tay véo một cái trên mặt của Diệp Nam Kỳ: “Da thật không tệ.”
“Anh bóp một cái nữa em kiện chị dâu anh vô lễ với em. Phấn trang điểm trên mặt của em đều là tiền hết.”
Văn Sâm rút tay trở về, vui mừng nói: “Dáng dấp tốt chính là tốt, anh mang em đi ra ngoài đều cảm thấy có mặt mũi.”
Diệp Nam Kỳ cười như không cười, miễn cưỡng ngồi dựa vào ghế, xuôi theo giữa lông mày mang theo phong tình không nói rõ được.
Văn Sâm thấy vậy giật cả mình: “Bây giờ còn chưa có đến mùa xuân, làm sao cậu lại bắt đầu phát xuân.” Diễn@@Đàn%%Lê@@QuýD9on6
“Em đây chuẩn bị diễm áp quần phương bằng sự quyến rũ của mình.” Diệp Nam Kỳ lườm anh một cái, lấy ra điện thoại di động chơi trò chơi nhỏ cho hết thời gian.
Lúc đi tới hội trường không sớm không muộn, vừa đúng sáu giờ.
Diệp Nam Kỳ gặp may đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại tiệc rượu lớn này, đi tới chỗ của bồi bàn, rượu chảy xuống giống như dòng nước, hương thơm mát cộng với quần áo sang trọng, trong không khí chuyển động một luồng hơi thở xa hoa lãng phí.
Văn Sâm cũng không đi vào, đưa mắt nhìn Diệp Nam Kỳ rời đi, trong lòng có chút khẩn trương, cúi đầu soạt soạt soạt gửi tin nhắn an ủi Diệp Nam Kỳ, để cho cậu bình tĩnh một chút.
Diệp Nam Kỳ cảm nhận được tiếng điện thoại rung, móc ra liếc mắt nhìn, có chút không nói gì.
Vốn không khẩn trương, Văn Sâm náo loạn như vậy, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.
Mục tiêu của cậu là người của tập đoàn Vinh Vũ, thuận tay cầm lên ly champagne, nhấp một miếng, quét nhìn khắp nơi. Tối nay tới rất nhiều người, người trong giới đều có, Diệp Nam Kỳ còn chứng kiến thấy mấy gương mặt quen thuộc đóng chung một bộ phim với cậu.
Tiệc rượu đã bắt đầu, bữa tiệc linh đình, Diệp Nam Kỳ đi xuyên thẳng qua giữa đám người, giống như đang chào hỏi với người khác. Cũng có thấy mấy người chủ động tới nói chuyện với Diệp Nam Kỳ, cũng bị cậu dùng vài ba lời không để lại dấu vết đuổi đi.
Quay một vòng cũng không thấy người, Diệp Nam Kỳ hơi có chút buồn bực, vừa định tìm góc nào đó nghỉ ngơi một chút, đột nhiên bị người gọi lại.
Người gọi Diệp Nam Kỳ là người hợp tác trước kia cùng làm một bộ phim, Diệp Nam Kỳ mượn bộ phim này để đi lên, thế nhưng cậu ta vẫn còn dậm chân tại chỗ.
Bạn nối khối đã lâu không gặp đang kéo tay một người đàn ông, cười nhẹ chào hỏi Diệp Nam Kỳ: “Đã lâu không gặp, không nghĩ tới hôm nay cậu cũng tới rồi.”
Diệp Nam Kỳ lễ phép gật đầu với cậu ta, xoay chuyển ánh mắt, nhìn đến khuôn mặt của người cậu ta kéo, trong nháy mắt có loại cảm giác huyết khí (máu) dâng trào.
Bạn nối khố không phát hiện sự khác thường của cậu, nhiệt tình giới thiệu: “Vị này là Tiết thiếu gia của tập đoàn Vinh Vũ. Tiết thiếu gia, đây là người hợp tác trước đó của tôi, ha ha, gần đây cậu ta rất nổi, nói không chừng ngài có nghe nói qua.”
Người đàn ông bên cạnh chính là một trong những người ở trong tài liệu của Diệp Nam Kỳ. Tập đoàn Vinh Vũ là một gia tộc tập đoàn, dĩ nhiên có các loại thân thích chi nhánh.
Người này tương đối đặc biệt, là con riêng của một chi nhánh. Con riêng thì con riêng, con riêng lưu lạc bên ngoài của Tiết gia đại khái có thể tạo thành một đội đi khai hoang đánh phó bản —— Trọng điểm là anh ta còn bị ôm trở về nuôi dưỡng, trưởng thành lại quang minh chánh đại xuất hiện ở trong công ty của Tiết gia.
Vị con riêng quang minh chánh đại này của Tiết gia có khuôn mặt rất đẹp, ngày thường một bộ dạng phong lưu, vừa nhìn đã biết là tay chơi sành điệu giữa các bụi hoa. Anh ta dùng một loại ánh mắt quái dị quan sát Diệp Nam Kỳ từ trên xuống dưới một lần, rồi mới cười, xoa nhẹ eo người trong ngực, muốn cười không cười.
“Không, chưa từng nghe qua.”