Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Đã cùng nhau qua một đoạn thời gian nô đùa, hai người khó có được ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đồng thời cảm thấy đại sự không tốt lắm.

Quả nhiên, mới vừa rồi còn tức giận không kềm được mẹ Thẩm nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ, nhìn tới nhìn lui, tươi cười rạng rỡ, thậm chí còn có thể dùng câu vô cùng vừa lòng: “Hai đứa bé các con nói yêu thương tại sao lại không nói sớm? Ai, tiểu tử này nhà bác cũng lớn rồi, bác còn tưởng rằng không ai chịu mướn, mấy ngày trước còn cùng mẹ con thảo luận có nên để cho các con thử một chút hay không?”

Diệp Nam Kỳ: “…”

Thẩm độ: “…”

Mẹ Thẩm lầm bầm lầu bầu mấy câu, trực tiếp vỗ tay: “Nếu đã ở đây cùng nhau, vậy thì kết hôn đi.”

Sắc mặt Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ tái xanh, trăm miệng một lời: “Không!”

Mẹ Thẩm lạnh lùng liếc Thẩm độ một cái, lúc nhìn Diệp Nam kỳ lập tức hớn hở, cười đến mức căn bản Diệp Nam Kỳ mở miệng không nổi: “Nam Kỳ đừng thẹn thùng, con yên tâm, cái tên hỗn tiểu tử này tuyệt đối phải phụ trách với con.”

Cho rằng tình nhân nhỏ xấu hổ, mẹ Thẩm không cho thời gian phản ứng, lập tức lui ra ngoài, đóng cửa lại, hoan hoan hỉ hỉ đi tìm bạn tốt khuê phòng thảo luận chuyện kết hôn của hai nhà.

Diệp Nam Kỳ nở nụ cười giả tạo, nói: “Đàn ông không quản được nửa người dưới của chính mình, chính là cầm thú.”

Cầm thú nhẹ nhàng liếc hắn một cái: “Nói vậy giống như ngươi là người không thể cứng.”

Khi còn bé hai người thường bởi vì một vài chuyện đổ bể nho nhỏ làm hai người không tách nhau ra được, phải náo loạn với nhau, luôn coi đối phương là cái đinh trong mắt của mình.

Xa cách nhiều năm, quen biết cũ cũng không thể trở nên hòa hoãn hơn, ngược lại trở thành loại người đối phương chán ghét nhất, đó cũng coi là… Duyên phận khó có được.

Trong phòng im lặng không tới một phút, điện thoại vang lên giống như đòi mạng, Diệp Nam kỳ tâm phiền ý loạn mò điện thoại di động ra, liếc nhìn người điện tới, vội vàng tiếp nhận.

Bị “người gọi không trả lời” một đêm thêm, sáng sớm người đại diện cũng không che giấu bất mãn của mình, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Làm sao bây giờ mới nghe điện thoại? Sẽ không phải thật sự cùng người nào đi mướn phòng chứ?”

Diệp Nam Kỳ nói: “Thật?”

Văn Sâm nói: “Chậc, xem ra thật sự là thật. Chúc mừng Diệp đại minh tinh, ngươi và người thuê phòng bị cẩu tử (phóng viên) bắt gặp, hình chính diện đặc biệt rõ ràng, chọn một giờ lành mổ bụng tự sát đi thôi.”

“…” Diệp Nam Kỳ có chút chột dạ: “Anh Văn, anh nghe em giải thích…”

Văn Sâm đè nén sự tức giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Cút nhanh tới đây nói rõ cho anh!”

Gặp lại Thẩm độ chỉ mấy tháng, vốn Diệp Nam Kỳ có chút xui xẻo, lúc này vận rủi quả thật nâng cao một bước.

Trinh tiết và chén cơm đung đưa trước mặt, chỉ trong chớp mắt Diệp Nam Kỳ lập tức cúp điện thoại, không nhìn Thẩm Độ nhặt quần áo vẫn còn toàn thây lên, hai ba động tác đã mặc xong.

Thẩm Độ nhìn động tác của hắn, nhăn mày lại: “Ngươi phải đi đâu?”

Động tác của Diệp Nam Kỳ dừng lại, ngẩng mặt lên, cũng lười phải cười dối trá, nói: “Quan tâm cái rắm?”

Thẩm Độ cũng không muốn liên quan đến chuyện của hắn.

Đáng tiếc hai người đã ngủ với nhau như vậy, đánh rắm thật đúng là không nói được.

Nhìn Diệp Nam Kỳ tư thế kỳ cục còn gắng gượng đứng thẳng sống lưng rời khỏi phòng, Thẩm Độ thở dài, cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.

Diệp Nam Kỳ đeo khẩu tràn che miệng mũi, thuê taxi đến quán cà phê Văn Sâm đã nói, vừa vào bao phòng đã bị mắng một trận.[QR2][diendanlequydon]

Vài tấm hình được ném trước mặt, Diệp Nam Kỳ vừa nhìn, chính là hắn và Thẩm độ. Thẩm Độ cũng còn may, nửa bên mặt được che dấu trong bóng tối, thế nhưng hắn lại bị chụp chính diện, mù mới nhìn không biết đây là hắn.

Đối phương vẫn chưa đăng hình truyền tin là muốn nhân cơ hội kiếm một khoản.

Diệp Nam Kỳ mới nổi không lâu, lấy hình tượng khỏe mạnh, dịu dàng ấm áp ra mắt công chúng, mặc dù lời đồn đại về hắn hơi nhiều nhưng người ái mộ vẫn tin chắc hắn chính là mặt trời trên bầu trời.

Nếu công bố những tấm hình này ra ngoài, bí mật được công khai cho dù là thật hay không thì coi như con đường làm ngôi sao bằng phẳng của hắn sẽ gặp khó khăn rồi.

Diệp Nam Kỳ nhíu mày trầm tư một lát, hỏi: “Hắn muốn bao nhiêu?”

Văn Sâm giơ lên một ngón.

Diệp Nam Kỳ: “Một vạn?”

Văn Sâm vỗ xuống đầu của hắn: “Nghĩ thật hay! Mười vạn! Một lần thanh toán xong mới giao phim ảnh ra.”

Nơi này có chừng hai mươi tấm hình.

Đối phương rõ ràng lừa gạt, còn lừa đến không thể nói.

Diệp Nam Kỳ đếm, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Anh Văn, anh xem thận của em đáng giá bao nhiêu?”

“…”

Hai người trầm mặc ngồi đối diện nhau.

Văn Sâm hút thuốc, mây đen ảm đạm: “Ai, trong giới đồn em bị một đống kim chủ bao nuôi, nếu như thật sự có kim chủ bao nuôi thì tốt rồi.”

Nếu không thể tự móc tiền túi, chuyện này cũng chỉ có thể giao cho công ty xử lý. Vừa vặn tháng trước, tầng thượng của công ty muốn tiến hành “đi sâu vào trao đổi” với Diệp Nam Kỳ lại bị cự tuyệt, trong lòng đang khó chịu, đã cố tình hạn chế hắn mấy lần, nếu báo chuyện này lên…

Diệp Nam Kỳ không hút thuốc lá, chỉ có thể uống cà phê, cảm thấy ảm đạm với Văn Sâm.

Tối hôm qua không biết chơi đùa thế nào, cho đến tận bây giờ toàn thân của hắn khó chịu, nhất là nửa người dưới, có thể ngồi ở đây, mặt không đổi sắc nghe Văn Sâm thảo luận đã là cực hạn. Sắc mặt hắn lạnh nhạt, ở trong lòng không ngừng dùng những lời thô tục mắng Thẩm Độ.

Trong lòng Văn Sâm dâng lên một đống chủ ý, muốn thương lượng với Diệp Nam Kỳ, ngẩng đầu nhìn thấy những động tác trong lúc lơ đãng của Diệp Nam Kỳ, vệt dâu tây trên cổ tay vẫn chưa biến mất, còn vết hôn trên gáy lúc cúi đầu.

Văn Sâm: “…”

Lời vừa lên tới miệng cũng bị nuốt xuống, Văn Sâm sâu xa nói: “Lời nói nói với người xa lạ, người trẻ tuổi nên chú ý thân thể, đừng đùa giỡn quá điên khùng.”

Diệp Nam Kỳ: “…”

Văn Sâm thấy hắn giả bộ ngu, tiếp tục hút thuốc, suy tư cuộc sống: “Anh nói, thù lao đóng phim của em thật không còn dư lại bao nhiêu?”

Diệp Nam Kỳ dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Tình huống của em gái em, anh cũng biết.”

Huống chi hắn mới mượn hai bộ phim để nổi lên, tương lai tiền đồ khả quan, nhưng bây giờ tiền để dành thật sự không nhiều lắm.

Văn Sâm gật đầu, vỗ vai của hắn an ủi: “Nếu thật bất đắc dĩ anh cho em mượn tiền. Qua thời điểm mấu chốt này, nhận mấy đại ngôn (*phát ngôn) rồi trả anh.”

Diệp Nam kỳ lập tức lắc đầu, Văn Sâm mới kết hôn, mua nhà và lắp đặt thiết bị ở A thị đều không dễ dàng, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho hắn mượn. Hắn suy nghĩ một hồi, cau mày cầm điện thoại muốn gọi điện, đột nhiên xuất hiện một cuộc gọi.

Là Thẩm Độ.

Trong suy nghĩ Diệp Nam Kỳ muốn từ chối không tiếp, theo lý trí vẫn kìm nén bực bội, nhận điện thoại.

Giọng nói Thẩm Độ từ tính trầm thấp, vang bên tai rất có lực sát thương: “Ở đâu?”

Diệp Nam Kỳ giơ tay muốn cúp điện thoại.

Thẩm Độ nói: “Chuyện những tấm hình đã giải quyết xong. Mẹ ta và ngươi mẹ đang đợi chúng ta đi thương lượng mọi chuyện.”

Diệp Nam Kỳ sửng sốt. Cho dù có bán thận thậ hắn cũng không nhớ đến chuyện muốn nhờ Thẩm Độ giúp đỡ, không ngờ động tác của Thẩm độ nhanh như vậy, âm thầm giải quyết mọi chuyện.

Hắn nhíu nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Độ cười cảm giác giống như nghe phải chuyện rất vớ vẩn: “Thương lượng xem ngày nào kết hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.