Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 3: Chương 3: Chương 2




Edit: Phong Nguyệt

Kết hôn —— Đánh chết Diệp Nam Kỳ cậu cũng không nghĩ tới hai chữ này hiện tại có quan hệ với mình.

Một câu “Kết hôn mẹ anh” thiếu chút nữa bật thốt lên, nghĩ đến khuôn mặt hiền lành của mẹ Thẩm, lại miễn cưỡng nuốt xuống.

Văn Sâm còn tưởng rằng bang Cẩu Tử kia to gan lớn mật trực tiếp gọi điện thoại cho anh để đòi tiền, lúc này vỗ bàn, còn chưa có mắng ra câu nào có chút khí thế, thì nhìn thấy sắc âm tình bất định của Diệp Nam Kỳ đang định đứng lên.

Văn Sâm chỉ sợ cậu ta thật sự đi bán thận quý giá của mình: “Vẫn còn cách, em trước đừng xúc động......”

Diệp Nam Kỳ rất nhanh có quyết định, nặng nề thở dài: “Anh Văn.”

Văn Sâm làm bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Hình khiêu dâm và kết hôn anh chọn cái nào?”

Văn Sâm không hiểu cậu ta đột nhiên nói cái này làm gì: “A” một tiếng, nhìn ánh mắt thành khẩn của Diệp Nam Kỳ, lờ mờ mà nói: “Em nói hình khiêu dâm và xì căng đan kết hôn? Đương nhiên là kết hôn tốt một chút...... Phi! Cái gì mà chọn cái nào, chúng ta trước giải quyết chuyện tấm hình, nếu không anh thật sự sợ rằng những tấm hình khiêu dâm sẽ lan ra......”

Diệp Nam Kỳ gật đầu tỏ vẻ ra là đã hiểu, nhìn về phía Văn Sâm nở nụ cười: “Nhưng anh Văn, anh đã quên Cẩu Tử không chỉ có một chỗ? Nếu thiếu tiền thì đi lừa em một khoản, nếu không thiếu tiền cũng muốn làm một tin tức thật lớn.”

Văn Sâm không phải là không biết, mà là không muốn nghĩ.

Nếu quả thật có lựa chọn, anh sẽ lựa chọn quang minh chính đại chạy đi “Đặt bom” cho nghệ sĩ để nổ chết bọn chúng.

Diệp Nam Kỳ nhìn anh đến lông mày nhíu chặt lại, người bị bệnh liệt nửa người bước đi còn khó sao có thể có tác phong nhanh nhẹn được, gật đầu nói: “Vậy em đồng ý kết hôn.”

Văn Sâm bị giọng nói đương nhiên này lừa gạt một chút, đến khi Diệp Nam Kỳ đóng cửa rời đi nửa phút thì mới biết có chỗ không đúng ——

Đã chậm.

Diệp Nam Kỳ tắt điện thoại, ngồi lên xe của Thẩm Độ, bình thường giả bộ khiêm tốn dịu dàng bây giờ không còn sót lại chút gì, đánh một quyền vào khuôn mặt của Thẩm Độ.

Thẩm Độ không tránh không né, chịu một nắm đấm này, nửa mặt bên đều đau đến nhướng mày, liếc mắt nhìn Diệp Nam Kỳ: “Đừng giống như con khỉ mặc một thân quần áo lộn xộn ở trong xe tôi gây rối.”

Diệp Nam Kỳ từ trước đến giờ ôn hòa lễ độ, làm theo nguyên tắc “Quân tử động khẩu không động thủ”, nhưng khi nhìn mặt Thẩm Độ, vẫn là suy nghĩ muốn đánh thêm một đấm nữa.

Quần áo trên người cậu ta là mặc tối hôm qua, trộn lẫn mùi rượu và mùi thuốc lá, không biết ở chỗ nào chạm đến mùi nước hoa, mùi mồ hôi, ở trong xe nhỏ như vậy, thật sự một lời khó nói hết.

Diệp Nam Kỳ ngược lại không để ý mình đang nhếch nhác, cọ xát dựa vào trên ghế đệm, thấy ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Độ, lần này cậu cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, mới cười nhạo nói: “Giải quyết chuyện tấm hình rất nhanh chóng nha, không ngờ cũng có một ngày Thẩm Tổng lại lo lắng cho tấm hình khiêu dâm đó.”

Thẩm Độ nghe vậy cũng không tức giận, chau chau mày nói: “Trong tấm hình đó không lộ mặt của tôi, giải quyết chuyện này chỉ là cho Diệp đại minh tinh một chi phí nhỏ mà thôi. Chờ một lúc nhìn thấy mẹ tôi nên nói như thế nào, trong lòng cậu hẳn là rõ ràng.”

Thẩm Độ bình thường có chút tiện miệng, một câu nói có thể làm người khác nổi điên, Diệp Nam Kỳ vừa nghĩ tới người đang chờ hai người bọn họ là hai cái tôn thần, bỗng cảm thấy đầu lại lớn, oán giận trong lòng cũng bị mất.

Trong lòng hai người đều hết sức mâu thuẫn, nhưng lại rất rõ ràng một chuyện.

Mỗi người mẹ là khắc tinh của bọn họ, chuyện kết hôn hay không kết hôn cũng không thể do hai người bọn họ quyết định.

Diệp Nam Kỳ ở trong thời kỳ thiếu niên, trải qua tương đối thê thảm. Sau khi nhà cậu dọn nhà không tới một năm, cha Diệp lái xe đến trường học đón em gái về nhà, trên đường đụng phải xe hàng đi ngược chiều, xảy ra tai nạn xe cộ.

Cha của cậu liều chết che chở cho em gái, bị thương nặng, ở trong bệnh viện kéo mấy tháng thì không qua nổi. Em gái đến nay vẫn nằm ở trong bệnh viện, đôi chân bị cắt bỏ, mắt cũng mù.

Nếu như tất cả đến đây chấm dứt, tuyệt vọng nên có cuối cùng. Đáng tiếc trời xanh cũng không dừng lại trò đùa, cũng không lâu lắm, chị len lén nghỉ học đi làm để gánh vác một phần phụ mẹ nuôi gia đình, sau đó thì bị người săn tìm ngôi sao nhìn trúng, vào làng giải trí, tiền đồ vừa đúng lúc, không lâu lại đột nhiên tuôn ra các loại tin tức xấu, lạm dụng, hít thuốc phiện, vay nặng lãi, đánh bạc, mỗi một cái cũng có thể đẩy người lên đầu ngọn sóng.

Không chịu nổi gánh nặng chị nhảy lầu tự sát, sau đó trong nhà lại vọt tới một đống người tới đòi nợ đánh đập nhục mạ.

Mẹ của cậu ngất xỉu tại chỗ, thiếu chút nữa thì không dậy nổi rồi.

Trằn trọc nhiều năm như vậy, quan hệ hai nhà trước kia rất tốt nhưng cũng mất phương thức liên lạc, còn là mấy tháng trước mới ngoài ý muốn gặp lại.

Lúc cha của cậu mất đi, tinh thần của mẹ có chút sụp đổ, cực kỳ yếu ớt, người tin cậy chỉ còn Diệp Nam Kỳ cậu, mấy năm qua này, Diệp Nam Kỳ rách da cũng có thể làm bà hoảng sợ đến rơi lệ.

Bởi vì chuyện Diệp Nam Kỳ vào làng giải trí, hai mẹ con chiến tranh lạnh một năm, lúc này mới hòa thuận không lâu.

Mẹ Thẩm tám mươi phần trăm đã lấy chuyện kết hôn mà ngày xưa đã cùng bạn thân ước hẹn, mẹ cậu khẳng định rất vui mừng.

Diệp Nam Kỳ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đầu mình sắp nổ.

Nếu mà so sánh, cùng tình địch ngủ thì thân thể cũng không có thương tổn to lớn gì.

Hai vị phu nhân đã đến trước chờ đợi ở phòng khách, Thẩm Độ trước mang Diệp Nam Kỳ đi thay quần áo khác, nếu không một thân nhếch nhác này đi lên, mẹ Diệp có thể sẽ bị hù dọa phải vào bệnh viện.

Lúc lên lầu sắc mặt Diệp Nam Kỳ còn có chút lạnh cứng, vào cửa lấy khẩu trang xuống thì trên mặt đã nở nụ cười nhu hòa. Thẩm Độ phiền nhất bộ dạng cười dối trá của cậu ta, cau mày đứng ở một bên.

Diệp Nam Kỳ thủ pháp thành thạo đi pha hai ly trà, đứng ở sau lưng mẹ cậu bóp vai cho bà, giọng gọi ấm áp: “Mẹ, bác gái.”

Mặt mẹ Diệp xinh đẹp dịu dàng tinh xảo như tranh vẽ, dấu vết năm tháng lưu lại trên người bà chỉ có tóc trắng. Bà đưa tay sờ sờ đầu của con trai, nhìn Thẩm Độ mỉm cười một chút, thở dài nói: “ Cuối cùng Nam Kỳ của chúng ta cũng tìm được người chăm sóc cho mình.”

Diệp Nam Kỳ nghe mẹ cậu mở miệng nói còn muốn vùng vẫy giãy chết, vậy mà khi một bụng lời muốn nói đụng phải ánh mắt nhu hòa của mẹ cậu thì toàn bộ đều nghẹn lại ở trong cổ họng.

Bất luận có thể kích thích đến cái số mạng bi thảm của bà hay không, cậu đều không đành lòng để cho mẹ thất vọng —— ít nhất sự thất vọng này không thể ở trên người mình.

Thẩm Độ không ngờ tới Diệp Nam Kỳ không chiến mà đã khuất phục, tức hộc máu, đối mặt với hai trưởng bối đang nhìn chăm chú, đánh bạo nói: “Mẹ, mới vừa rồi con đã nói, hai người đã hiểu lầm quan hệ của chúng con.”

Tiếng nói vừa dứt, nụ cười trên mặt mẹ Thẩm dần dần biến mất, lại không ở trước mặt mẹ Diệp nổi giận.

Bà nắm tay bạn thân cười cười: “Cậu cũng biết, đứa nhỏ này từ nhỏ da mặt mỏng, rất xấu hổ, mình đi ra ngoài nói với nó hai câu.”

Mẹ Diệp nhạy cảm nhận thấy được cái gì, nghiêng đầu lo lắng nhìn về phía con trai. Sắc mặt Diệp Nam Kỳ không thay đổi, cầm tay của bà, hơi mỉm cười nói: “Không có việc gì, mẹ yên tâm, đừng nghĩ nhiều. Mẹ muốn ăn chút trà bánh không? Trà bánh nơi này cũng không tệ lắm, ngọt mà không ngán, vừa vào miệng sẽ tan ra, Uyển Uyển hẳn sẽ thích, mẹ có thể mang một ít đến cho em gái con một chút. Gần đây con có chút việc bận, có thể không đi được bệnh viện.”

Mấy câu nói tạm thời dời đi chú ý của mẹ Diệp, Diệp Nam Kỳ âm thầm lau mồ hôi.

Giọng Diệp Nam Kỳ ấm áp trấn an mẹ mình, Thẩm Độ đang bị mắng.

Mẹ Thẩm làm việc hùng hùng hổ hổ, giáo dục con trai cũng nghiêm túc, nhìn hai bên không có người nào, đôi lông mày nhíu lại: “Thẩm Độ, mẹ và cha con từ nhỏ dạy con thế nào? Người đàn ông sẽ phụ trách chuyện của mình làm! Đừng cho là mẹ không nhìn ra con có ý kiến với Nam Kỳ, mặc kệ các con có chuyện gì xảy ra, con đã có quan hệ với Nam Kỳ rồi, nhất định phải có trách nhiệm với nó. Con mẹ nó, con còn dám làm không dám nhận?!”

Thẩm Độ không có ý nhắc nhở mẹ anh, mẹ anh chính là bà, đau đầu không dứt: “Mẹ, con không thích cậu ta.”

Mẹ Thẩm nói: “Nhà nào không phải bắt đầu từ việc không thích, lại nói con không thích, mẹ thích là được.”

Thẩm Độ nhún nhún vai nói: “Vậy mẹ trực tiếp nhận cậu ta làm con trai đi tốt lắm.”

Mẹ Thẩm giận dữ: “Ông nội của Nam Kỳ và ông nội của con từ trên chiến trường cũng đã đề cập qua, ông nội con trước khi lâm chung cũng còn ghi nhớ chuyện này, hiện tại nhà bọn họ không được tốt, Nam Kỳ lại bướng bỉnh, mẹ muốn giúp một tay nhưng nó cũng ngầm một mực từ chối, năm đó Diệp gia giúp chúng ta bao nhiêu lần, thời khắc mấu chốt chúng ta lại không giúp nhà bọn họ, trong lòng mẹ và cha con cũng còn áy náy, đừng nói là con ngủ cùng Nam Kỳ, coi như là báo ân, con cũng phải cưới nó cho mẹ!”

Hoàn toàn không khéo, lúc trong nhà Diệp Nam Kỳ gà bay chó chạy, thì Thẩm gia là chỗ duy nhất có thể giúp đỡ nhưng cũng xảy ra chuyện, thiếu chút nữa một nhà ăn cơm tù.

Lúc đầu trong lòng Thẩm Độ rất phức tạp, nghe lời này, có chút tức cười.

Thật lâu, anh mới nhíu mày hỏi: “Vậy nếu là Diệp Nam Kỳ không đồng ý thì sao?”

Nếu như nói Thẩm Độ là ranh giới cuối cùng, Diệp Nam Kỳ có thể vì mẹ của cậu và em gái của cậu lấy ranh giới cuối cùng chuyển trên người Thẩm Độ.

Mẹ của cậu cũng đã chịu khổ quá nhiều, thân thể tinh thần cũng không tốt, cậu không muốn làm cho bà vì mình lo lắng, cũng không có dám làm bất kỳ có thể kích thích đến chuyện của bà —— Ít nhất bên ngoài không dám.

Chuyện kết hôn cứ quyết định trong đần độn u mê.

Mẹ Thẩm chỉ sợ hai người đổi ý, ngày hôm sau thúc giục bọn họ đi lấy giấy kết hôn, tiết tấu quá nhanh, Diệp Nam Kỳ không khỏi có loại cảm giác mình đã lên thuyền giặc, trên đường đi lấy giấy chứng nhận, tâm tình giống như muốn đi nhà tang lễ, thật lâu, mới một lần nữa tìm về nụ cười dối trá của mình, gằn từng chữ một: “A!A phải thêm điều kiện.”

Thẩm Độ lễ phép gật đầu: “Đang có ý đó.”

Nhận được giấy chứng nhận đỏ chói, Diệp Nam Kỳ mới mở điện thoại di động lên —— trên thực tế hôm qua ngày nghỉ phép của cậu đã kết thúc, nhưng là chuyện quá mức đột ngột, không thể không xin thêm mấy ngày nghỉ, đẩy mấy thông báo, trái tim của cậu đều đang chảy máu.

Điện thoại di động vừa mới mở lên thì nhảy ra cuộc gọi tới của Văn Sâm, chuyện gì tới cũng sẽ tới, chỉ là cục diện rối rắm Diệp Nam Kỳ chuẩn bị ném toàn bộ cho chồng của mình. Về điểm xì căng đan này, Thẩm Độ xử lý rất đơn giản.

Văn Sâm sắp nổ tung: “Tổ tông em đi chỗ nào vậy! Anh thiếu đều chuẩn bị muốn báo cảnh sát!”

Diệp Nam Kỳ nhìn vào mắt Thẩm Độ, cười đến vô cùng giả dối: “Nói với anh rồi, kết hôn.”

“Con mẹ nó em đi chỗ nào tìm người tình để kết hôn?” Văn Sâm thiếu chút nữa tức muốn bật cười.

Một tiếng này quá mức long trời lỡ đất, Thẩm Độ đều nghe được giọng nói, chờ lúc đèn xanh thì quay đầu lại, sắc mặt không tốt.

Diệp Nam Kỳ tính đạp ghế người ngồi phía trước, cảm giác mình không thể mưu sát “Chồng”, nhưng có thể ghê tởm anh ta, vì vậy cười đến dịu dàng: “Người tình, có giấy chứng nhận đây?”

Thẩm Độ suy nghĩ một chút, phản kích: “Bà xã.”

Diệp Nam Kỳ cảm giác bồn nôn lại đến.

Cậu ở phía dưới rùng mình cúp điện thoại, tự mình đứng dậy lật qua lật lại, chụp hình, làm mặt cười với Thẩm Độ, rồi chia sẻ hình ảnh cho Văn Sâm, cất giọng nói: “Người tình quá xấu, sợ làm anh cay mắt. Nhìn kỹ giấy chứng nhận của nhà nước đi, tuyệt đối không làm giả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.