Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 72: Chương 72: Nói chuyện thẳng thắn




Edit: Mặc Uy

Beta: Lan Lan

Diệp Nam Kỳ sững lại.

Anh không ngờ câu đầu tiên Bạch Dụ nói lại là câu này.

Ánh mắt Bạch Dụ nhìn anh vẫn luôn giống như đang nhìn Diệp Mi.

Sau khi trầm mặc rất lâu, Diệp Nam Kỳ quay đầu lại nói với Trương Minh ở phía sau: "Ra xe chờ anh."

Trước khi đi Trương Minh đã được Thẩm Độ dặn đi dặn lại nên trực tiếp cự tuyệt. Hai người giằng co một lát, đều lùi một bước, Trương Minh canh ở cửa, nới rộng phạm vi, luôn luôn cảnh giác.

Làm đối tượng bị cảnh giác nhưng Bạch Dụ không có ý kiến gì, im lặng nhìn hành động của bọn họ. Chờ Diệp Nam Kỳ ngồi xuống, hắn ta đẩy cà phê đến trước mặt anh, nói: "Cô ấy thích nhất Lam Sơn [1]"

[1] Cà phê Lam Sơn: hay còn gọi là cà phê Blue Mountain, là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất thế giới, đượm mùi, ít chua, có vị hơi ngọt, đậm đà.

Diệp Nam Kỳ nhìn tách cà phê kia lại không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, đáng tiếc, tôi thích Latte."

Thần thái thả lỏng trên mặt Bạch Dụ cứng lại, nhìn Diệp Nam Kỳ một lúc lâu rồi thất vọng lắc đầu: "Trừ đôi mắt, các dáng vẻ hai người không giống nhau chút nào."

Diệp Nam Kỳ có cảm giác cực kỳ khó chịu, giọng nói không khỏi lạnh xuống: "Từ trước đến nay chúng tôi đều không phải một người, đương nhiên sẽ không giống. Bạch thiếu gọi tôi tới đây là để nói chuyện này?"

Rõ ràng người nắm nhiều quyền chủ động hơn là Bạch Dụ, nhưng nhìn đôi mắt Diệp Nam Kỳ hắn ta lại nhượng bộ: "Cậu tới đây là muốn biết chuyện gì?"

Diệp Nam Kỳ muốn biết quá nhiều chuyện.

Anh nhíu mày nhìn Bạch Dụ, xác định hắn ta không nói đùa, không chút do dự mở miệng: "Anh và chị tôi là quan hệ gì? Quen nhau như thế nào?"

Hôm nay Bạch Dụ muốn Diệp Nam Kỳ đến dường như là để thẳng thắn một số việc, hắn ta lấy lại tách Lam Sơn, nhấp một ngụm, nói rất chậm: "Quen biết thế nào, hẳn là cậu đã đoán được."

Hô hấp của Diệp Nam Kỳ trầm xuống.

Quả nhiên là vậy, Bạch Dụ quen Diệp Mi là sau khi cô bị bắt hại.

Như vậy thì tính là cuộc gặp gỡ tốt đẹp tình cờ gì? Cái loại tình cảnh này... những kẻ đó.

Dạ dày anh như thể sông cuộn biển gầm, mấy lần suýt nôn mửa, nhìn chằm chằm Bạch Dụ, chỉ cảm thấy lạnh buốt.

Sắc mặt của Bạch Dụ vẫn bình tĩnh như cũ: "Tham gia vào tổ chức này, không phải cậu muốn làm gì thì làm, không muốn thì không làm. Không có gì để biện giải cả, tôi không phải đến đây để cầu xin tha thứ, chỉ là ác giả ác báo mà thôi."

Đại khái hắn ta khác những kẻ kia ở chỗ, hắn thật sự yêu Diệp Mi.

Diệp Nam Kỳ: "Cho nên?"

Bạch Dụ rũ mắt xuống: "Tôi yêu cô ấy."

Yêu?

Diệp Nam Kỳ cảm thấy vừa buồn cười vừa phẫn nộ.

Anh đã giả vờ dịu dàng quá lâu, thế mà giờ phút này quên mất phải bộc lộ tâm tình của mình thế nào. Trái tim dường như cũng run rẩy, giống như đổ một bát nước vào dầu sôi, bắn ra nóng bỏng, đủ để khiến người ta bỏng rát.

Có nỗi khổ bên trong? Như vậy thì có thể thay đổi sự thật hắn cũng là kẻ hại người sao? Yêu? Diệp Mi cần sao? Cô chấp nhận sao? Loại tình cảm mà Bạch Dụ dành cho cô khiến Diệp Nam Kỳ cảm thấy ghê tởm!

Anh cắn răng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Anh không xứng dùng từ này."

"Lúc đó cô ấy cũng nói như vậy, tôi không xứng, tôi biết là tôi không xứng." Bạch Dụ không bị kích thích, biểu tình của hắn ta rất bình tĩnh: "Cậu hỏi quan hệ của tôi với cô ấy? Theo tôi nghĩ thì là người theo đuổi và người bị theo đuổi, còn với cô ấy xem ra là hung thủ và người bị hại. Cô ấy vẫn luôn chán ghét tôi, từ đầu đến cuối, tôi đều biết."

Diệp Nam Kỳ cố gắng đè nén xúc động, hít sâu một hơi, hỏi ra vấn đề bản thân quan tâm nhất: "Vì sao đến cuối cùng chị ấy còn liên hệ với anh?"

"Tôi muốn cứu cô ấy." Bạch Dụ buông tách cà phê, dường như cầm nó không đủ để cho hắn ta có cảm giác an toàn, đôi tay liền nắm lại để xuống dưới bàn: "Nhưng khi đó tôi... rất yếu đuối. Tôi không làm được cái gì, chỉ có thể ngầm giúp đỡ cô ấy hết sức, nhưng lại bị Tiết Cảnh Sơn phát hiện."

Thời điểm nói đến Tiết Cảnh Sơn, thần sắc hắn ta lạnh hơn, đáy mắt có hận ý và chán ghét nồng đậm: "Hắn làm ầm ĩ với tôi, sau đó khiến chị cậu càng bị hành hạ thê thảm hơn... Vì thế tôi muốn mang cô ấy đi."

Diệp Nam Kỳ cũng không định giữ mặt mũi, giúp hắn ta che giấu vết sẹo, hỏi thẳng vào vấn đề: "Quan hệ của anh với Tiết Cảnh Sơn là gì?"

Bạch Dụ nhìn đôi mắt anh, đôi mắt kia giống đôi mắt của Diệp Mi, dường như Diệp Mi đang nhìn hắn.

Hắn đột nhiên cười quái dị một chút: "Không phải cậu đoán được rồi sao."

Diệp Nam Kỳ trầm mặc.

Hắn tiếp tục nói: "Năm đó tôi không phản kháng được, hắn mơ ước tôi, lại để ý ánh mắt bên ngoài, cha tôi liền đem tôi hai tay dâng lên, đổi lấy lợi ích lớn nhất của Tiết gia."

Dừng một chút, thần sắc hắn vẫn lạnh nhạt như cũ: "Cậu hẳn là không tưởng tượng ra được cảm giác bị cha ruột đưa lên giường của đàn ông."

Diệp Nam Kỳ tiếp tục trầm mặc. Anh nói không nên lời.

"Muốn nghe kỹ càng tỉ mỉ?" Dường như không phải đang nói mình, Bạch Dụ ở trước mặt Diệp Nam Kỳ không nhanh không chậm mà xé mở đáy lòng cất chứa vết sẹo dính máu như cũ: "Giao tình của Tiết gia và Bạch gia rất tốt. Nhưng năm đó Bạch gia ở thế yếu vì sao lại leo lên được Tiết gia, được trợ giúp, cậu không tò mò hay sao?"

Diệp Nam Kỳ giật giật môi, rốt cuộc có thể mở miệng: "Hiện tại Tiết gia như mặt trời sắp lặn, Bạch gia đã lợi hại hơn."

"Đúng vậy." Bạch Dụ nhàn nhạt mà phụ hoạ: "Nhưng người Tiết gia hiểu rõ dưỡng hổ vi hoạn [2], sớm đã nắm chặt nhược điểm của Bạch gia. Nếu Tiết gia xảy ra chuyện, Bạch gia cũng đừng mong tốt đẹp."

[2] 養 虎 貽 患 Dưỡng hổ vi hoạn: nuôi hổ để sự lo. Ví với khoan dung kẻ ác, sau bị nó hại.

Hắn ta xem như là vật hi sinh liên quan đến ván cờ của hai nhà, không phải nhân vật quyết định nhưng lại là mấu chốt ràng buộc.

Cổ họng Diệp Nam Kỳ vô cớ nghẹn lại.

Bạch Dụ không hề nhắc lại cái này, tiếp tục đề tài vừa rồi.

Sau khi Đàm Kỳ đột ngột qua đời, Bạch Dụ phát hiện thái độ của Diệp Mi dần dần thay đổi, đối xử với hắn ta không hề lạnh nhạt như trước. Cho dù biết Diệp Mi đối với hắn ta thay đổi không phải vì bị hắn ta đả động hoặc làm cho mềm lòng, biết Diệp Mi vẫn còn chán ghét hắn ta, nhưng hắn ta vẫn rất vui sướng.

Hắn ta lên kế hoạch thật chu đáo, nói với Diệp Mi hắn ta muốn đưa chị ấy và người Diệp gia rời đi. Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể rời xa những chuyện, những người này.

Đây là cơ hội duy nhất năm đó để Diệp Mi có thể thoát khỏi vũng bùn.

Trong nháy mắt, Bạch Dụ xác định Diệp Mi thật sự muốn đi cùng hắn. Diệp Mi cũng mỉm cười đáp ứng rồi.

Hắn lên kế hoạch chu toàn, suy nghĩ kĩ nên rời đi thế nào, về sau đối xử với chị ấy và người nhà tốt thế nào.

Nghĩ kĩ lại, tất cả chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn lừa mình dối người.

Khi nói tới đây, rốt cuộc Bạch Dụ không khống chế được, lộ ra vẻ thống khổ, sắc mặt đều trắng bệch, nói chuyện cũng trở nên thong thả: ".... Tôi đã nói kĩ với cô ấy, chờ thêm hai ngày, chỉ hai ngày là tôi có thể chuẩn bị tốt tất cả, mang cô ấy rời đi."

Chỉ là Bạch Dụ quên mất, hắn ta yêu Diệp Mi, nhưng Diệp Mi lại căm hận hắn giống như hận những kẻ khác.

"Buổi sáng hôm đó, cô ấy chủ động gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi thời gian địa điểm, bảo tôi đi gặp cô ấy."

Bạch Dụ nói mấy chữ lại ngừng lại một chút, dường như cả trái tim và đầu lưỡi đều bị đè nặng ngăn cản, không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đang kể này.

"Tôi vừa đến nơi, nhìn thấy rất nhiều người vây quanh một toà nhà lớn ở bên cạnh..."

Diệp Mi gọi riêng hắn đến, ở trước mặt hắn nhảy xuống từ mấy chục tầng nhà.

Bộc lộ hận ý quyết tuyệt rõ ràng ở trước mắt hắn.

Quả thực là ác mộng mỗi đêm từ lúc đó trở đi, ngay cả bị Tiết Cảnh Sơn xâm phạm cũng không đau khổ như vậy. Bạch Dụ lập tức hỏng mất, trơ mắt nhìn Diệp Mi nhảy từ trên toà nhà cao tầng xuống, máu tươi văng đầy đất.

Hình ảnh này tựa như khắc vào đáy lòng hắn, trở thành một đoạn băng ghi hình không ngừng chiếu đi chiếu lại, mài mòn mỗi một tấc máu thịt trong lòng, hung hăng tra tấn hắn.

Người có thể sống sót trong vực sâu đều phải có một tín niệm chống đỡ, có người hướng tới ánh sáng, có người lại là chôn sâu đau đớn cùng căm hận trong xương tủy.

Tay Diệp Nam Kỳ run rẩy không ngăn được.

Anh biết, Diệp Mi nhìn qua dịu dàng dễ gần, trên thực tế lại vừa mạnh mẽ vừa quật cường, tất cả chỉ là nhớ mong em trai em gái và mẹ, được Bạch Dụ bảo đảm, cô biết bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế dứt khoát lưu loát rời đi.

Hai người ngồi đối diện, thật lâu không nói gì, không ai lên tiếng cả.

Mãi đến khi di động hơi rung, Diệp Nam Kỳ mới lấy lại tinh thần, phát hiện là tin nhắn của Thẩm Độ. Đã quá mười phút anh chưa gửi tin nhắn về.

Thẩm Độ người này... bảo hắn nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon, hắn lại ôm di động thời khắc chú ý đợi tin anh gửi. Anh đành phải báo tin tức về, bắt Thẩm Độ lăn về ngủ cho tử tế.

Lực chú ý thoáng bị phân tán, Bạch Dụ liếc mắt nhìn Trương Minh cạnh cửa, đã thu liễm tất cả cảm xúc, nói: "Thẩm Độ rất nghiêm túc với cậu."

Diệp Nam Kỳ trả lời hàm xúc: "Dù sao anh ấy cũng giữ mình trong sạch, không nhiều tật xấu được như các vị đây."

Bạch Dụ lại nhấp một ngụm cà phê đắng chát, cũng không phản bác.

Diệp Nam Kỳ nhìn hắn: "Anh muốn tôi ra đây trừ nói chuyện này còn việc gì không? Giúp tôi báo thù cho chị?"

Bạch Dụ ngừng lại: "Chỉ là để nói cho cậu biết một số việc." Có chút khó thể mở miệng, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: "Có một số việc, ít nhất hiện tại tôi không thể làm được."

Phương Hành Viễn không làm gì cả bởi hắn chỉ là một kẻ có tội yếu đuối; Trần Mân không chỉ vội vã giúp đỡ mà còn cho anh biết nơi ở của Hứa Trú; Hứa Trú trôi dạt khắp nơi nhiều năm vẫn liều chết bảo vệ di vật cuối cùng của Diệp Mi, cho anh chứng cứ, cũng đáp ứng có thể đến hỗ trợ bất kỳ lúc nào.

Riêng chỉ có Bạch Dụ luôn miệng nói yêu Diệp Mi, hận những kẻ đó là nói thẳng rằng không thể ra tay.

Diệp Nam Kỳ không muốn hỏi, chỉ là anh cảm thấy thật châm chọc, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Vì sao?"

Bạch Dụ nhắm mắt: "Rút dây động rừng."

Diệp Nam Kỳ trào phúng nói: "Tôi còn tưởng anh hận người cha kia của anh, xem ra là tôi lòng dạ tiểu nhân nhỏ nhen, Bạch thiếu vô cùng độ lượng."

"Ông ta và hai người anh kia thì thế nào cũng được." Bạch Dụ quý trọng mà uống nốt tách cà phê kia, xoa xoa khoé môi: "Tôi chỉ lo cho ông nội của tôi."

Quan hệ của Bạch lão gia và con trai không tốt nên ở cách xa hắn. Một tay ông nuôi lớn Bạch Dụ, mười mấy năm yêu thương dưỡng dục không phải có thể nhẹ nhàng mà xoá bỏ được. Nếu vì chuyện này mà Bạch gia xảy ra vấn đề, cho dù ông cụ không chịu liên lụy cũng sẽ không dễ chịu gì.

Bạch Dụ tự nhận mình máu lạnh, nhưng hắn không phải là không có lương tâm.

"Anh muốn ngăn cản tôi?" Diệp Nam Kỳ nhíu mày, giọng nói trầm xuống, lại thấy Bạch Dụ cong môi:

"Khi nhíu mày hai người nhìn rất giống nhau." Nói xong câu này, hắn đẩy cái tách ra: "Ông tôi hiện tại đang nằm trong bệnh viện, nhớ mong Bạch gia. Ông cũng không phải già cả mắt mờ, sớm phát hiện chút động tĩnh, ngày ngày dặn tôi chăm sóc cha cẩn thận, không cho tôi động thủ."

Ít nhất hắn phải đợi ông cụ an tâm nhắm mắt mới có thể xuống tay.

Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm tách cà phê màu trắng kia, không biết phải hỏi cái gì, nói cái gì. Kẻ trước mặt anh đây một nửa là kẻ thù, một nửa là kẻ có tội đồng bệnh tương liên [3], anh cảm thấy căm hận vô cùng, nhưng ngoài hận ý lại kèm theo một chút tâm tình vi diệu kì dị.

[3] đồng bệnh tương liên (cùng bệnh thì cùng thương xót nhau): khi người ta ở cùng một hoàn cảnh thì thông cảm cho nhau. Ở đây Diệp Nam Kỳ muốn đề cập đến chuyện năm xưa mình cũng không tin tưởng chị nên giờ phải hối hận cũng giống với sự hối hận hiện tại của Bạch Dụ.

Dường như là thương hại.

Anh không cảm thấy Bạch Dụ đáng thương, nhưng loại tâm tình vi diệu này nhất thời khó có thể loại bỏ.

Chút cảm xúc này hoàn toàn phá hoại tâm trạng của Diệp Nam Kỳ, anh đứng lên, xoay người đi hai bước rồi lại nghĩ tới một chuyện, cuối cùng hỏi một câu: "Số hoa đó có phải là anh..."

Bạch Dụ ngắt lời anh, nói: "Khi mới vừa quen, cô ấy hai mươi tuổi."

Hắn muốn tặng Diệp Mi hai mươi bó hoa, mang lên hai mươi câu thơ tình xem như bày tỏ tình yêu, cũng xem như bồi thường.

Đáng tiếc năm đó còn chưa tặng hết hai mươi bó hoa, Diệp Mi đã đi rồi.

Sau lại gặp được Diệp Nam Kỳ, hắn coi Diệp Nam Kỳ là Diệp Mi, bổ sung nốt mấy bó cuối cùng.

Đoán chừng hai chị em họ đối với chúng đều là tránh không kịp, còn hận thấu xương, ném đi rất xa.

Diệp Nam Kỳ không nói nữa, lúc ra khỏi cửa tinh thần hoảng hốt. Anh và Trương Minh chậm rãi xuống tầng, đi đến bãi đỗ xe, cảm thấy mình có phần đần độn.

Anh đành phải đi một bước lại nghĩ lại một chút, mãi khi đến bãi đỗ xe, vừa ngẩng đầu lên vậy mà lại thấy Thẩm Độ.

Khác với bình thường, bãi đỗ xe không nhiều người, Thẩm Độ mặc đơn giản thoải mái, khoanh tay dựa vào bên cạnh cửa xe, nghiêng đầu nhìn xa xa, an tĩnh kiên nhẫn mà chờ đợi.

Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Độ quay đầu, phát hiện sắc mặt Diệp Nam Kỳ trắng bệch. Hắn chăm chú nhìn Diệp Nam Kỳ đi đến trước mặt mới nói: "Nghĩ có khả năng em sẽ đau khổ anh liền không ngủ được. Đến đây chờ em, quả nhiên lại có người làm em đau lòng."

Nói rồi hắn dang tay, ánh mắt trầm tĩnh chứa đựng bao dung, dịu dàng mà nhìn Diệp Nam Kỳ, giọng nói nhu hoà: "Lại đây, ôm một cái thì sẽ không khổ sở như vậy nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.