Bóng đêm yên lặng vắng vẻ, gió nhẹ mát mẻ, trăng lạnh lùng vòng sáng treo cao ở trên không. Ánh trăng chiếu sáng màn đêm, vầng sáng tùy ý lờ mờ.
Hoàng hôn dần dần càng ngày càng tối tăm, gió thổi ở trong không khí hơi lạnh khiến người không khỏi che kín xiêm y.
Chợ đêm buổi tối, trên đường huyên náo một mảnh, khi đi trên đường có thể nhìn thấy các tiểu điếm thét to, cảnh tượng người đi đường túm năm tụm ba vội vã, phảng phất cùng chợ đêm huyên náo hoàn toàn hòa hợp.
Tay ta nắm Ngôn Mộc, nhìn y ánh mắt rạng rỡ càng buồn cười, “Hưng phấn như thế sao?” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay Ngôn Mộc, phát hiện đầu ngón tay y run rẩy, mới chậm rãi nắm chặt, tiện đà mười ngón liên kết.
“Vẫn là lần đầu tiên đi dạo chợ đêm, không nghĩ tới lại náo nhiệt như vậy.” Y mang trên mặt nụ cười thỏa mãn, mặt mày ôn nhu đưa tầm mắt tới dưới hoàng hôn nơi phố xá sầm uất.
“Ngược lại là ta sơ sót, đã không mang ngươi ra ngoài.” Ta ngừng lại, nhẹ vỗ về hai má y bị gió thổi đến đỏ lên. Đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve mặt của y, nhìn y thần sắc có chút ngượng ngùng, tay của ta càng quấy rầy ở nơi bờ môi tinh tế của y.
Ngôn Mộc mặt nóng lên, động tác hơi né tránh, cuối cùng dưới ánh mắt làm càn của ta đầu chôn ở ngực của ta.
“Phu quân, đừng ở chỗ này.” Thanh âm y rầu rĩ lẩm bẩm, dường như sợ ta ngay đây không để ý mọi người làm ra hành động không đứng đắn. Ta có lòng muốn đùa y, ôm y càng chặt hơn, vững vàng ôm lấy eo.
Ngôn Mộc hô hấp có chút gấp gáp, trên mặt càng ngày càng nóng bỏng, nhìn y đầy mặt ánh mắt ngượng ngùng cùng say lòng người, ta không nhịn được khẽ nâng cánh tay, như chuồn chuồn lướt nước hôn vào trên môi mềm mại.
Vừa chạm vào đã tách, tay ta nắm tay y bước chậm ở trên đường, nhìn dáng vẻ y vẫn cứ không bình tĩnh nổi, mới mở miệng lần nữa: “Có muốn ăn không?”
Ngôn Mộc thần sắc ngốc lăng, sau đó lắc lắc đầu, y hơi nhắm mắt lại, có chút xấu hổ mở miệng: “Phu quân, có thể cõng ta sao?”
Ánh mắt của ta rơi vào trên mặt của y, trên mặt hồng hào như thoa son, nơi vành tai đỏ chót đập vào mi mắt.
“Lên.”
Ta ngồi xổm xuống, Ngôn Mộc hình như hơi kinh ngạc, đôi mắt lúc nhìn ta mang theo một chút mê man. Sau khi nhìn thấy động tác ta, rất kích động nằm ở trên lưng của ta.
Nhẹ nhàng đứng dậy, hai tay sâu xa ôm thân thể của y. Ta đi rất chậm, nhìn y thỏa mãn nằm trên lưng của ta, hai tay ôm cổ của ta, cả người hưng phấn nhìn xung quanh. Ngôn Mộc mắt sáng bừng nụ cười treo ở bên môi, trong lòng ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Dọc theo đường đi, ta mua cho y bánh đậu xanh, mứt bạch quả, bánh ngọt, hạt dẻ, nghĩ đến y ăn không nhiều, cuối cùng chỉ mua vài loại.
“Phu quân cho ngươi.” Bên mép đưa tới hạt dẻ đã lột xong, ta há mồm ăn, chỉ là lúc bàn tay Ngôn Mộc rút lại, đầu lưỡi liếm đầu ngón tay của y, cảm giác ngón tay y hơi cứng đờ, ta mới thả ra.
Sau đó y cũng không dám cho ta ăn đồ ăn, chỉ là người trên lưng tay ôm cổ của ta, hô hấp mang theo ấm áp phun ở bên tai, khiến ta liên tiếp có chút thất thần.
Lúc trở lại trong phủ, Ngôn Mộc đã ngủ say từ lâu. Ta rón rén tiêu sái trở về phòng, nhẹ nhàng hết mức làm cho y ở trên lưng không đến nỗi quá xóc nảy. Lúc ôm y đặt lên giường, ta mới rốt cục thở ra một hơi.
Dưới ánh nến thụy nhan rất đáng yêu, Ngôn Mộc thần sắc nhu hòa, bên mép lộ ra ý cười, có lẽ là nghĩ đến cái gì, giữa mặt mày ấm áp như gió xuân.
Ta vỗ về gương mặt tuấn dật của y, nhìn dáng vẻ ngủ say của y, sợ là nhất thời vẫn chưa tỉnh lại, một chốc nửa mới rửa ráy cho y sợ sẽ đánh thức y.
“Gần đây rất thích ngủ, ra ngoài một lát là ngủ.” Đắp kín mền cho y, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đêm đến, trời râm mát.
Trong lầu ca múa mừng cảnh thái bình, ngồi ở trong phòng có thể nghe được tiếng hát của nữ tử trên đài. Ta ngồi ở gần nhìn nam tử thần sắc tự nhiên uống trà trong tay, con ngươi thâm thúy không nhìn ra hỉ nộ.
Hắn nhẹ tay thả xuống ly trà, mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn ta, “Ngươi là nói, ngươi muốn bắt đầu động thủ?”
Ánh mắt của hắn khó giải thích có chút ác liệt, ta xác định chắc chắn nhìn người trước mặt, mới hơi mỉm cười nói: “Việc này ta đã chuẩn bị hai năm, tự nhận không có chút sai lầm nào khiến người bắt được.”
“Ngươi nói như vậy, chỉ sợ có kế hoạch đã lâu. Ngược lại hi vọng ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm một chút, có gì cần giúp đỡ cứ việc nói.”
Ta đứng dậy hướng hắn ôm quyền, mở miệng cam kết: “Ngươi giúp ta nhiều như vậy, chuyện này nhất định giúp ngươi làm thỏa đáng.”
Thấy hắn gật đầu, cùng hắn nói một hồi, ta mới từ trong phòng đi ra ngoài. Sau khi đi qua cửa, nhìn bóng đêm bên ngoài, lặng yên không hề có một tiếng động đi xa.
Lúc mở cửa phòng, Ngôn Mộc vẫn chưa tỉnh lại. Ta gọi người hầu đem ra nước nóng, ôm y vào trong nước, cùng y rửa ráy.
Lau khô thân thể của y, ôm vào trong ngực, nhìn sắc mặt y hồng hồng, dáng dấp cả người bị nước nóng hung nhiễm quyến rũ, ta hôn nhẹ trên trán y.
Ánh nến tắt, bóng đêm yên tĩnh, người trong lồng ngực thật ấm áp.