Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 5: Chương 5: Dự án bị cướp




Ngày hôm sau Nguyễn Gia Hân được gọi đến phòng làm việc của tổng giám ngay khi cô mới đến làm.

“Hân, trước tiên cho người trong nhóm của em dừng dự án bất động sản Kiền Thành lại đi.” Biểu cảm của Dương Khiêm có chút không đúng, không còn mang theo nụ cười ôn hòa vào ngày thường.

“Tại sao vậy ạ?”

“Cấp trên đã quyết định giao dự án đó lại cho Mạc Mỹ Hạnh, sẽ cho em một dự án mới.”

“Nhưng mà chúng em đã hoàn thành việc đánh giá tài sản và kế hoạch tái cơ cấu tổ chức đều đã đủ hết rồi, hiện tại đột nhiên lại nói với em là chuẩn bị chuyển cho cô ta?” Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân trở nên khó coi.

Dương Khiêm cũng không hiểu tại sao công ty lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, chỉ là ban quản lý cấp cao đưa ra mệnh lệnh, ông ta cũng không có quyền chất vấn.

“Trở về xử lý tài liệu cho thật tốt đi, chiều nay Mạc Mỹ Hạnh sẽ bàn giao với em.”

“Lý do?” Nguyễn Gia Hân thở sâu, phun ra hai chữ.

Dương Khiêm biết tính tình của Nguyễn Gia Hân, nhìn cô mà có chút đau đầu.

“Mạc Mỹ Hạnh vừa mới kết thúc một dự án bất động sản cùng loại, công ty cho rằng đối với Kiền Thành, cô ta sẽ có kinh nghiệm hơn.”

“Cũng bởi vì Thành Hâm vừa bị mất ở trong tay của em, cho nên em không thích hợp có đúng không?” Nguyễn Gia Hân cười lạnh.

“Nguyễn Gia Hân, đây là quyết định của cấp trên em phải biết là lời nào nên nói lời nào không nên nói.” Sắc mặt của Dương Khiêm nghiêm túc.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, một lúc sau Nguyễn Gia Hân hờ hững mở miệng nói: “Em biết rồi, cho cô ta là được.”

Ra khỏi cửa, Nguyễn Gia Hân che giấu cảm xúc không vui trong đáy mắt, trên mặt không có cảm xúc trở về khu làm việc.

Sau khi triệu tập những tổ viên tuyên bố tin tức này, tất cả mọi người đều phẫn nộ, cùng lúc đó còn bất mãn.

Nguyễn Gia Hân nhẹ nhàng vỗ tập tài liệu lên trên bàn, trong lúc nhất thời mọi người liền im lặng nhìn về phía cô.

Đây là quyết định của quản lý cấp cao, cứ làm tốt công việc của chính mình đi, dự án tiếp theo phải toàn lực ứng phó, đừng lãng phí thời gian để phàn nàn những sự thật đã được quyết định kết cục.” Nguyễn Gia Hân lạnh mặt nói.

Sắp xếp công việc xong xuôi một trở lại phòng làm việc của mình, bật máy vi tính lên.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Không thể không nói, có đôi khi trong công ty này có một vài chuyện thật sự làm cho người ta trở tay không kịp.

Thông tin mã hóa của dự án mới đã sớm lẳng lặng nằm trong hộp thư của Nguyễn Gia Hân.

Nguyễn Gia Hân dùng chìa khóa để mở nó ra, sau khi quét nhìn đơn giản một chút thì nhắm mắt lại: “Một công ty khoa học kỹ thuật mới mở, đổi lại một dự án bất động sản gần như sắp hoàn thành, Mạc Mỹ Hạnh, suy tính này của cô thật là đặc sắc.”

Buổi chiều vừa mới đến giờ làm việc, Mạc Mỹ Hạnh liền không kịp chờ đợi mà cho người đến lấy dự án đến tay.

“Còn kế hoạch tái cơ cấu đâu rồi?” Mạc Mỹ Hạnh lật tài liệu ra, sau đó nâng mắt hỏi.

Nguyễn Gia Hân ôm cánh tay đứng ở một bên, cười nhạo một tiếng, xích lại gần cô ta: “Mạc Mỹ Hạnh, chắc cô sẽ không ngây thơ như thế chứ? Mỗi một kế hoạch tái cơ cấu là bí mật của mỗi một tổ, nếu như cô đã tiếp nhận hạng mục này thì cô không có ý định tự mình làm ra phương án đó chứ? Cho cô báo cáo đánh giá tài sản mà cô còn chưa hài lòng, thật sự muốn nhặt hết tiện nghi của người ta à?”

“Nguyễn Gia Hân, cô..."

“Tôi như thế nào, bất mãn thì đi tìm tổng giám đốc à?”

“Muốn tìm tôi à?” Một giọng nói trầm thấp vang lên đằng sau lưng.

Mạc Mỹ Hạnh nhìn thấy người đi đến thì lập tức thay đổi bằng một gương mặt dịu dàng xinh xắn: “Chào Tần tổng.”

Nguyễn Gia Hân quay người lại nhìn thấy Tần Hải, là tổng giám đốc của SC đang đứng sau lưng mình, sắc mặt cô không thay đổi, giọng nói lạnh nhạt: “Tần tổng.”

“Có vẻ như là Quản Lý Nguyễn có chút ý kiến đối với quyết định của tôi à?”

“Không có, nếu như Quản Lý Mạc có năng lực thực hiện nó thì nhường cho cô ta có sao đâu.”

Mạc Mỹ Hạnh thấy Nguyễn Gia Hân nói giống như là đang bố thí cho cô ta, sắc mặt trắng đi.

Tần Hải nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Nguyễn Gia Hân, trong lòng thầm than một tiếng, vốn dĩ tưởng rằng làm như thế này có thể sẽ để cho cô chủ động đến tìm mình, không ngờ đến là cô lại kiên cường không kêu không rên một tiếng tặng cho đối thủ dự án lớn mà mình đã sắp hoàn thành.

Bằng lòng như vậy mà cũng không chịu thỏa hiệp với tôi à? Quả nhiên là phụ nữ như vậy càng để cho người ta có ý muốn chinh phục.

Tần Hải thu hồi tâm tư, cười nói: “Vậy là tốt rồi, tôi tin tưởng vào năng lực của Quản Lý Mạc.”

Mạc Mỹ Hạnh nghe nói như vậy, trên mặt mới khôi phục lại vẻ hồng hào, ngượng ngùng cười một tiếng: “Vậy Tần tổng, tôi đi trước đây, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tổng giám đốc.” Nói xong, đắc ý lườm Nguyễn Gia Hân rồi sau đó quay người rời đi.

Nguyễn Gia Hân đứng yên bất động, sau đó trở về phòng làm việc.

Tần Hải đi theo bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Ngày mai có một bữa tiệc rượu rất quan trọng, em đi theo làm bạn đi cùng của tôi có được không?”

“Thật ngại quá, tôi vừa mới nhận hạng mục mới cho nên bận rộn nhiều việc, Tần tổng tìm một người đẹp khác đi.”

Tần Hải dừng lại nhìn bóng lưng cao ngạo tinh tế đã đi xa, trong đôi mắt xuất hiện một cảm xúc bất đắc dĩ, xem ra là tức giận không nhẹ.

Nguyễn Gia Hân tức giận không thôi, quyết định hóa oán hận thành động lực để đắm chìm vào trong công việc, sau khi bận rộn được một hồi thì đột nhiên lại xuất hiện tiếng chuông điện thoại đánh gãy cô.

“Cô gái bé nhỏ.” Giọng nói từ tính lười biếng truyền đến từ phía bên kia: “Tan làm chưa?”

“Anh lớn bao nhiêu mà gọi tôi là cô gái nhỏ?”

“Bắt đầu quan tâm tới tuổi tác của tôi rồi à, như thế là có dấu hiệu tốt.” Trong giọng nói của Mục Chính Phong mang theo ý cười: “Lần trước không phải đã nói với em là tôi ba mươi rồi hả, nữ ba mươi ôm gạch vàng, tôi cảm thấy hai người chúng ta thật sự là trời đất tác hợp.”

Nguyễn Gia Hân giả vờ như là rất tức giận: “Đừng có tùy ý phỏng đoán tuổi tác của phụ nữ.”

“Em sẽ không nói sai tuổi của mình đó chứ, tôi đã nói là nhìn em giống như mới trưởng thành thôi mà.”

Rốt cuộc Nguyễn Gia Hân cũng đã nhịn không được mà cười thành tiếng, cảm giác bực tức đè nén cả một ngày gần như đã tiêu tán không còn gì nữa, chỉ vì một vài câu nói ngắn ngủn của Mục Chính Phong.

“Tìm tôi có chuyện gì không vậy, quý ngài kem ly.” Nguyễn Gia Hân hỏi.

“Có thể có may mắn mời cô gái nhỏ trưởng thành đi ăn tối với tôi được không?”

“Nếu như tôi nói mình không rảnh thì sao?”

“Vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ em ở dưới lầu công ty, chờ đến lúc em làm xong việc thì cùng nhau đi ăn khuya.” Mục Chính Phong bình tĩnh tự nhiên, chỉ là trong giọng nói có hơi cố chấp.

Trong lòng Nguyễn Gia Hân khẽ động, mắt nhìn thời gian, sáu giờ lẻ hai phút, cuộc điện thoại này đến thật là đúng lúc.

Cô vừa nghe điện thoại vừa vươn tay tắt máy tính, sau đó cầm lấy áo khoác với túi xách, đứng dậy.

Trong khu làm việc SC, các nhân viên đang thảo luận sau khi tan việc thì có hoạt động gì không, liền nhìn thấy Nguyễn Gia Hân đi ra khỏi phòng làm việc chấm công rồi đi một mạch về phía thang máy.

Đám người trợn mắt há hốc mồm nghị luận ầm ĩ.

“Đây là Quản Lý Nguyễn của chúng ta đó hả, thế mà lại tan việc đúng giờ.”

“Không phải là nữ thần bị công ty chọc giận đến điên rồi đó chứ, quyết định lười biếng từ đây..."

“Đừng có nói tào lao.”

...

Nguyễn Gia Hân đi ra khỏi tòa cao ốc có một chiếc xe Lamborghini Aventador S lẳng lặng dừng ở ven đường.

Chiếc xe này dừng ở khu vực trung tâm hành chính, cũng coi như rất chói mắt, nhưng mà người đàn ông đang dựa bên cạnh xe so với chiếc xe đằng sau lên càng làm cho người ta ghé mắt nhìn hơn.

Nguyễn Gia Hân nhìn Mục Chính Phong mặc quần áo bình thường đang cúi đầu gọi điện thoại, đột nhiên có chút suy nghĩ muốn quay người lại đi tăng ca.

Lúc này Mục Chính Phong nói chuyện điện thoại xong đã nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, đôi mắt đào hoa trắng đen rõ ràng cách xa cả biển người rơi ở trên người cô, mang theo nụ cười nhợt nhạt.

Nguyễn Gia Hân bất đắc dĩ đi qua: “Lần sau anh có thể khiêm tốn một chút được không hả, cậu chủ Mục?”

Mục Chính Phong không hiểu ra làm sao mà nhìn về gương mặt của cô, lại liếc nhìn cảm xúc ghét bỏ trong đôi mắt của cô đối với chiếc xe thể thao của mình, quả quyết ụp cái nồi này cho người anh em: “Đây là xe của Phương Nhất Vi, là chiếc xe lần trước chạy đến nhà hàng Pháp mới mở, tôi mới không có sở thích sốc nổi như vậy.”

“Ngày nào anh cũng không có việc gì làm, chỉ đợi đến thời gian hẹn người khác đi ăn cơm hả?” Giọng nói của Nguyễn Gia Hân nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc.

“Hình như là hình tượng của tôi ở trong mắt em không tốt cho lắm, không chỉ nhạt nhẽo mà lại không có công việc?” Mục Chính Phong mở cửa xe thay cô.

Cảm nhận được ánh mắt tụ lại càng nhiều đằng sau lưng, Nguyễn Gia Hân cũng không nói nhảm với anh nữa, bước lêm xe.

Sau khi Nguyễn Gia Hân leo lên xe, Mục Chính Phong trông có vẻ lơ đãng quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén đã nhìn chằm chằm vào bọn họ một hồi lâu ở phía xa xa, khóe miệng lộ ra nụ cười, lọt vào trong mắt của người kia lại trở thành khiêu khích.

Tần Hải đứng ở cách đó không xa nhìn hai người leo lên xe rồi hiên ngang rời khỏi, nắm chặt nắm đấm, sắc mặt chìm xuống gần như là muốn chảy ra nước.

“Người mà tôi muốn chưa từng không có được.” Ánh mắt của Tần Hải âm u.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.