Ở trên xe, Mục Chính Phong vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt của Nguyễn Gia Hân: “Ngày hôm nay tâm trạng không được tốt nha.”
Nguyễn Gia Hân kinh ngạc nhìn anh không lên tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Tôi là một người đàn ông đẹp trai như thế mà cũng không xinh đẹp bằng điện thoại của em hả?”
“Anh cũng rất tự tin chứ.” Nguyễn Gia Hân cất điện thoại di động vào trong túi xách, liếc mắt nhìn Mục Chính Phong.
Sau khi đến nhà hàng, cơm nước xong xuôi, thừa dịp lúc Nguyễn Gia Hân xoay người lại đi nhà vệ sinh, Mục Chính Phong bấm điện thoại.
“Điều tra một chút xem bộ phần đầu tư của Nguyễn Gia Hân ở công ty SC đã xảy ra chuyện gì, gửi vào trong điện thoại của tôi ngay lập tức.”
Rất nhanh, một tin nhắn được gửi tới.
Mục Chính Phong chỉ nhìn vài lần là đã nhìn xong, trong lòng thầm nghĩ bị người khác chơi đểu rồi chứ gì, khó trách kìm nén thành như thế này.
Trên đường đưa Nguyễn Gia Hân về nhà, Mục Chính Phong hỏi cô: “Tôi có mấy người anh em muốn gặp em một chút, gần đây em có rảnh không?”
“Tôi có gì để gặp đâu?”
“Coi như là không cho tôi danh phận thì cũng coi như cho hai chúng ta có mối quan hệ không tệ đi, em đừng có để tôi phải mất mặt như vậy mà chị gái ơi?”
Nguyễn Gia Hân xoay mặt qua nhìn Mục Chính Phong, đôi mắt của anh trong trẻo, một bên mặt mang theo tính công kích của ban ngày, lúc này dưới ánh sáng mập mờ lúc sáng lúc tối, cô trông có vẻ có chút dịu dàng và vô tội.
“Ngày hôm nay tôi vừa mới tiếp nhận một dự án mới, khoảng thời gian gần đây sẽ rất bận bịu.”
“Dự án mới hả?”
“Một dự án đầu tư công ty khoa học kỹ thuật.” Nguyễn Gia Hân thuận miệng nói.
Mục Chính Phong giống như vô ý đề cập tới: “Nhắc tới mới nhớ một người bạn của tôi cũng mở công ty khoa học kỹ thuật, trong nhà có chút quan hệ, cũng nhận được một vài tin tức mập mờ, hình như là có một vài quy định mới đối với xí nghiệp khoa học kỹ thuật, có thể là sẽ rất thú vị nếu như dự án của em được vận hành đúng cách.”
Nguyễn Gia Hân nghe nói như vậy, tâm tư khẽ động, ghi tạc lời này ở trong lòng, nghĩ đến khí tràng quanh người của Mục Chính Phong cùng với tự tin làm màu, lăn lộn trong giới chắc cũng có lẽ không phải là người bình thường, độ tin cậy của tin tức cực kỳ cao.
“Đúng là bạn bè của anh làm cái gì cũng có hết, trước đó còn có người mở nhà hàng thức ăn Pháp, mấy cậu chủ như anh có phải đều làm việc dựa theo hứng thú không vậy?” Đối với nghề nghiệp của Mục Chính Phong, rốt cuộc Nguyễn Gia Hân cũng đã có chút hứng thú: “Anh làm cái gì?”
“Nếu tôi nói với em làm cùng ngành nghề, có khi nào em không có ý thức tôn sùng nghề nghiệp không?” Giọng điệu của Mục Chính Phong nửa thật nửa giả.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!Nguyễn Gia Hân lườm anh, chơi tôi đó à? Trong cái ngành này có người nào mà rảnh rỗi giống như anh cơ chứ.
Lúc muốn cãi lại hai ba câu thì đã đến nhà của Nguyễn Gia Hân rồi.
Cô mở dây an toàn, quay qua nhìn về phía Mục Chính Phong: “Chuyện dùng cơm với bạn bè của anh, chờ tôi qua khoảng thời gian này đi, mấy ngày nay tôi đều không rảnh, anh cũng đừng có lái xe này đến dưới lầu công ty của tôi rêu rao khắp nơi nữa.” Một câu cuối cùng, trong giọng nói tràn ngập sự xem thường đối với chiếc xe này.
Mục Chính Phong cười một tiếng: “Chúng ta sẽ được gặp nhau rất nhanh thôi, làm việc đừng thức đêm quá.”
Đối với lời nói này của cậu chủ Mục, hẹn hò người khác tương đối tùy ý, Nguyễn Gia Hân cũng không thèm để ý, cô mở cửa xe lại muốn bước xuống.
“Chờ đã.” Mục Chính Phong kêu một tiếng.
Nguyễn Gia Hân không hiểu cho lắm mà nhìn anh.
Chỉ nhìn thấy Mục Chính Phong duỗi hai ngón tay xinh đẹp ra, đặt ở bên môi hôn một cái rồi sau đó lại đặt ở trên trán của Nguyễn Gia Hân.
“Nụ hôn chúc ngủ ngon, mơ đẹp, cô gái bé nhỏ của tôi.”
Hành động này vô cùng cưng chiều nhưng lại không lỗ mãng.
Nữ vương Nguyễn Gia Hân đã sống sắp hai mươi tám năm, lần đầu tiên cảm nhận được loại đãi ngộ người khác xem mình như là cô công chúa nhỏ, tâm trạng có chút kỳ lạ không thể giải thích được, với lại cũng... rung động.
Nhìn bóng lưng bước lên trên lầu của Nguyễn Gia Hân, ánh sáng trong đôi mắt của Mục Chính Phong lưu chuyển: “Tôi đã làm rõ ràng như vậy rồi, xem xem khi nào Nguyễn Gia Hân em sẽ đến tìm tôi.”
...
Nguyễn Gia Hân nhìn tài liệu ở trong tay, nội tâm suy nghĩ dự án đầu tư lần này.
Ngày nay các công ty công nghệ xuất sắc được đánh giá quá cao trên thị trường quốc tế và phạm vi chiếm lĩnh thị trường của họ càng ngày càng được mở rộng, căn cứ vào phân tích dữ liệu được thực hiện trong hai ngày nay, công ty kỹ thuật Sang Đằng dường như không có bất cứ lợi thế nào.
Trong đầu của cô xuất hiện lời nói của Mục Chính Phong, ruốt cục là có quy định gì mới vậy chứ?
Nguyễn Gia Hân đang tự hỏi mình, tiếng gõ cửa đã đánh gãy suy nghĩ của cô.
“Vào đi.”
Trợ lý đi đến: “Quản lý, tổng giám Dương gọi quản lý qua đó một chuyến.”
Nguyễn Gia Hân đành phải bỏ công việc ở trong tay xuống rồi đi gặp Dương Khiêm.
“Tổng giám, thầy tìm em.”
Dương Khiêm nhìn Nguyễn Gia Hân hai ngày nay bận bịu chân không chạm đất: “Em nhìn đôi mắt thâm quầng của em đi kìa, một cô gái đang tốt cần gì phải liều mạng như vậy làm cái gì chứ?”
“Hiện tại người mới ưu tú nhiều như thế, còn có đối thủ vẫn đang nhìn em chằm chằm, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị đuổi đi.”
Dương Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nghe lời nói này của Nguyễn Gia Hân giống như là đang tức giận không nhẹ với quyết định lúc trước của công ty.
Cũng đúng thôi, vốn dĩ Nguyễn Gia Hân và Mạc Mỹ Hạnh là người có tư cách cạnh tranh nhất với chức vị tổng giám bộ phận đầu tư, hơn nữa năng lực của Nguyễn Gia Hân lại tương đối mạnh hơn nhiều, hiện tại công ty lại làm chuyện như vậy, trong nháy mắt thành tích của Mạc Mỹ Hạnh cao hơn Nguyễn Gia Hân một bậc, cạnh tranh trong chỗ làm việc tàn khốc như vậy, chênh lệch một bước đều có thể bị người ta ăn đến nỗi xương cốt không còn thừa.
“Dự án trong tay em như thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Nguyễn Gia Hân mỉm cười.
“Em đó nha, cứ luôn bướng bỉnh như vậy.” Dương Khiêm không khỏi cảm thán một tiếng.
Trước đó công ty đã phân tích dự án này của cô không có tỉ lệ lợi ích cao, vốn dĩ định từ bỏ rồi, không ngờ đến tổng giám đốc lại giao dự án này cho Nguyễn Gia Hân.
“Hân, có phải là em đã từng đắc tội với Tần tổng không thế?” Dương Khiêm hạ thấp giọng hỏi.
“Đâu có đâu, em đắc tội với ông chủ làm cái gì chứ.” Nụ cười của Nguyễn Gia Hân vẫn không thay đổi, trong lòng đã sáng tỏ, chỉ sợ là Tần Hải đang tự mình chèn ép cô.
Đây là ép mình thỏa hiệp à, nằm mơ đi! Nguyễn Gia Hân đột nhiên có quyết đoán đối với dự án đó.
“Tổng giám, nếu như không có việc gì thì em đi trước đây.”
“Đi đi, có chuyện gì thì nhớ là cứ tìm tôi.” Hiện tại Dương Khiêm muốn giúp cô thì cũng không có cách ra tay.
Sau khi Nguyễn Gia Hân trở về lập tức triệu tập mấy nhân viên tài năng trong tổ mình mở cuộc họp.
Trần Đồng báo cáo với cô: “Quản lý, mặc dù trước mắt công nghệ Sang Đằng đưa ra mấy loại phần mềm như công cụ tìm kiếm cùng với loại hình phục vụ nhưng mà căn cứ vào tình hình thị trường, nợ nần, tài sản của bọn họ mà phân tích, cho dù là trong nước hay là nước ngoài, có khả năng đưa ra thị trường đều cực kỳ thấp, tôi đề nghị là nên từ bỏ lần đầu tư này đi.”
“Những người khác cũng có cùng suy nghĩ à?”
Không ai đáp lời, xem như thừa nhận.
Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân trầm tĩnh: “Các người đi ra ngoài trước đi, để tôi suy tính một chút.”
Sau khi mọi người đi rồi, Nguyễn Gia Hân mới đưa tay vuốt ve mi tâm trông có vẻ mệt mỏi của mình.
Cô không thể chịu thua được.
Nguyễn Gia Hân lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Mục Chính Phong.
“Anh đang ở đâu, chúng ta gặp nhau một lần đi.”
Mục Chính Phong nhìn cuộc điện thoại đã đợi mấy ngày, trong đôi mắt tràn ngập ý cười đào hoa, giọng nói vui vẻ: “Tôi đang ở nhà, sao vậy?”
“Anh có rảnh không, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm?”
“Hôm nay là sinh nhật của người anh em, tối nay có tổ chức bữa tiệc.”
“Vậy đợi đến lúc anh rảnh thì lại nói.”
“Đừng mà, đi cùng luôn đi, không phải là lần trước em đã đồng ý là sẽ gặp bạn của tôi à, tôi thấy ngày hôm nay là một thời gian rất tốt.”
“Có được không vậy?” Nguyễn Gia Hân ngoài miệng khách khí.
“Có gì đâu, một lát nữa tôi đến đón em.”
Trong lòng của Nguyễn Gia Hân âm thầm, may mắn vì đã bớt đi một chuyện, nếu không lại để cô phải mở miệng chủ động muốn gặp bạn của Mục Chính Phong thì cũng rất xấu hổ.
Sau khi Nguyễn Gia Hân cúp điện thoại, Mục Chính Phong dừng lại một chút, lại gọi cho một người khác.
“Tối nay tôi dẫn cô ấy đến, lời nói lần trước tôi đã dặn dò cậu, nhớ là thông minh linh hoạt một chút đó.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia điện thoại cười nói: “Biết rồi, yên tâm đi, anh em với nhau tuyệt đối sẽ không để cậu thất vọng đâu.”