Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 7: Chương 7: Nguyễn cái gì hân chứ, gọi chị dâu




Lúc Mục Chính Phong đi đón Nguyễn Gia Hân thì hơi kinh ngạc một chút.

“Ách! Công ty bọn em nghiền ép em bằng cách nào vậy, mắt thâm thành như thế này.”

“Làm phiền anh đưa tôi về nhà trước để thay quần áo khác đã.” Nguyễn Gia Hân khẽ dựa vào ghế rồi nhắm mắt lại.

Mục Chính Phong vừa khởi động xe vừa chậc chậc cảm thán: “Hóa ra là lần trước câu nói kêu em đừng có thức khuya em cũng không có nghe, cô gái ơi, em không thể ỷ vào việc mình vừa mới trưởng thành, tuổi trẻ xinh đẹp, làn da lại tốt mà tìm đường chết giày vò mình như vậy.”

Nguyễn Gia Hân nhắm mắt dưỡng thần, nhịn không được bật cười một tiếng: “Mục Chính Phong, anh có thể bớt nói nhiều một chút được không, anh chà đạp biết bao nhiêu mong muốn sống sót của con gái nhà người ta?”

“Đều là các chị em đến chà đạp tôi, mà có điều tôi vô cùng kiên định mà từ chối.”

“Cho nên rốt cuộc là có bao nhiêu vậy?” Nguyễn Gia Hân mở mắt ra nhìn anh, bên khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng.

Mục Chính Phong bị nhìn như vậy mà cảm thấy lạnh lẽo.

Thời khắc sống còn, anh quay đầu lại nhìn Nguyễn Gia Hân chăm chú, ánh mắt kiên định: “Kể từ khoảnh khắc gặp em, tôi cảm thấy mối tình đầu của tôi đã đến rồi.”

“Hứ.” Nguyễn Gia Hân không thèm để ý đến anh.

“Cô gái ơi, thương lượng một vấn đề với em, một lát nữa cho tôi chút thể diện nha.”

Cũng không biết là Nguyễn Gia Hân có nghe thấy không, không đáp lời lại.

Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Nguyễn Gia Hân vừa muốn trở về một mình, do dự một chút lại quay người hỏi: “Anh có muốn lên lầu ngồi chờ không?”

Mục Chính Phong nhướng mày: “Nhanh như vậy đã để tôi đăng đường nhập thấp rồi hả?”

“Anh vẫn nên đợi ở phía dưới đi.”

“Chờ đã, tôi chấp nhận lời mời của em.”

Nguyễn Gia Hân ở trong một khu chung cư có hai phòng ngủ một phòng khách, trong phòng được trang trí theo phong cách bắc âu gọn gàng ngăn nắp, giống như tính cách của cô.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^Sau khi bước vào nhà, trạng thái của Nguyễn Gia Hân lập tức buông lỏng hơn rất nhiều.

Cô ném túi xách lên ghế sofa rồi nói với Mục Chính Phong: “Anh cứ tùy tiện ngồi đi, trong tủ lạnh có nước, tự mình lấy.” Nói xong thì đi vào phòng.

Mục Chính Phong quan sát bốn phía căn nhà của cô, lại mở tủ lạnh ra muốn lấy chai nước uống, lại phát hiện trong tủ lạnh ngoại trừ nước khoáng thì chính là bia và thực phẩm đông lạnh.

Anh ngây người một chút rồi bật cười, đánh giá tổng kết: “Nữ vương mà, quả nhiên không có tâm tư của thiếu nữ.”

Lúc này Nguyễn Gia Hân ở trong phòng lại đang gặp phải một thách thức khó khăn.

Bởi vì bình thường công việc của cô chỉ thường mặc váy công sở, lúc này cầm chiếc váy đã lâu lắm rồi không được mặc trong tủ ra, kéo một nửa lại phát hiện cái khóa bị kẹt rồi.

Một mình loay hoay hồi lâu nhưng mà lại không kéo xuống được.

Cái trán của Nguyễn Gia Hân toát ra mồ hôi lạnh, nhớ đến Mục Chính Phong vẫn còn đang chờ trong phòng khách, cô quyết định dứt khoát mở cửa ra hét lên: “Mục Chính Phong, anh qua đây một chút đi.”

Mục Chính Phong đang gửi tin nhắn không hiểu ngẩng đầu nhìn sang, lại nhìn thấy cô đầu đầy mồ hôi, đỏ từ mặt đến cổ.

Mục Chính Phong biến sắc, bước nhanh đi tới: “Em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?”

Nói xong lại muốn đưa tay lên sờ nhiệt độ trên trán của cô, lại bị Nguyễn Gia Hân nhanh chóng đưa tay đánh xuống.

Nguyễn Gia Hân cắn răng nhắm mắt xoay người đưa lưng về phía anh: “Kéo khóa kéo lên giúp tôi với.”

Sau đó trong đôi mắt của Mục Chính Phong lại xuất hiện một bóng lưng xinh đẹp, trắng như ngọc không có tì vết.

Mục Chính Phong chỉ cảm thấy cổ họng của mình căng cứng.

“Thất thần làm cái gì đó hả, anh, anh nhanh đi.” Không cảm nhận được động tĩnh đằng sau lưng, Nguyễn Gia Hân lên tiếng thúc giục, mặt đỏ gần như muốn nhỏ ra máu.

Một giây sau cảm xúc lạnh buốt truyền đến, dây khóa kéo đáng ghét làm Nguyễn Gia Hân bối rối một hồi lâu khi nãy lại dịu dàng ngoan ngoãn được kéo lên ở trong tay của Mục Chính Phong.

Nguyễn Gia Hân quay người lại bối rối không thôi, phun ra hai chữ từ trong miệng: “Cảm ơn.”

Sau đó cạch một tiếng cửa được đóng lại.

Từ đầu đến cuối đều không chú ý đến lỗ tai của Mục Chính Phong đã đỏ lên từ lúc nào.

Mục Chính Phong có chút xấu hổ đưa tay sờ lên mũi, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng, trong miệng lại còn lẩm bẩm: “Thật là đáng yêu.”

Lúc Nguyễn Gia Hân đi ra ngoài, hết sức giả bộ như điềm nhiên không có việc gì, chỉ là trong nháy mắt đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Mục Chính Phong, cô vẫn không kìm chế được vẻ đỏ bừng hồi lúc nãy đã tiêu biến lại từ từ bò lên cái cần cổ trắng nhỏ.

Cô đi đến trước tủ lạnh cầm lấy một bình nước lạnh uống hết nửa bình.

“Đi thôi.” Nguyễn Gia Hân cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Nguyễn Hân, sao em lại xinh đẹp như vậy chứ, tôi đột nhiên rất muốn giấu em đi.”

“Anh có đi không đây hả.” Nguyễn Gia Hân xấu hổ cầm lấy túi xách mở cửa ra, sớm biết như vậy thì cô đã cầm kéo cắt đi rồi đổi một bộ khác.

Bảy giờ hai mươi phút tối, Mục Chính Phong đưa Nguyễn Gia Hân đến Xa Lan.

Vừa đến cửa đã có người ra đón: “Cậu Mục, cậu Nhậm đã đặt trước phòng bao ở đây, mời cậu đi theo tôi.”

Trong phòng bao, mấy người anh em đang chơi mạc chượt và hút thuốc trên cái bàn trong phòng, khói bay mịt mù.

Nhậm Tề hỏi: “Không phải Chính Phong nói là muốn dẫn người đến đây hả, bây giờ đã tới mấy giờ rồi?”

“Cậu đừng có nói nữa, tôi đang rất chờ mong đó nha, nhất là sau khi nghe thấy lời hình dung của Nhất Vi.”

Những người khác cũng mồm năm miệng mười, tò mò bạn gái mới của cậu chủ Mục.

Ở bên cạnh Lục Cảnh có một cô gái xinh xắn nghe lời thảo luận của bọn họ, tò mò hỏi: “Cậu Mục thật sự hồi tâm rồi hả? Vậy Hiểu Nghiên của chúng ta phải làm sao bây giờ đây?” Nói xong lại di chuyển tầm mắt nhìn về phía cô gái tóc ngắn, vẻ mặt lạnh nhạt đang ngồi ở trên ghế sa lông.

“Hồi tâm cái gì chứ? Trái tim của cậu Mục vẫn còn chưa đem ra ngoài, các người đó đừng có nhớ thương.”

Phương Nhất Vi ở bên cạnh trêu chọc rồi lấy điện thoại di động ra muốn gọi một cuộc điện thoại hối thúc.

Đang nói, cửa phòng bao được người ta mở ra, đám người không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ nhìn thấy một cặp đôi xinh đẹp đi vào.

Cô gái ở bên cạnh Mục Chính Phong lễ phép gật đầu với nhân viên phục vụ, sau đó quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Cô gái trước mắt với một mái tóc dài gợn sóng tùy ý thả ở sau lưng, khuôn mặt như tranh vẻ, khí chất như ngọc, đôi mắt long lanh xinh đẹp không gì sánh bằng.

Tất cả mọi người ở đây nhìn gương mặt của Nguyễn Gia Hân đều lặng im trong chốc lát, trong nháy mắt tiếp theo toàn bộ đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Phương Nhất Vi: cái tên lừa đảo này, cậu bị mù rồi hả?

Mục Chính Phong dẫn Nguyễn Gia Hân đi vào trong, ghét bỏ nhìn khói bay tràn lan ở trong phòng bao: “Các người muốn đốt chỗ này hả? Mau mở máy thông gió ra cho ông đây, đừng có hút nữa.”

Một đám người bước lên chào hỏi.

Phương Nhất Vi cẩn thận từng li từng tí mà hỏi Nguyễn Gia Hân: “Cô thật sự là Nguyễn Gia Hân... lần trước đó hả?”

Nguyễn Gia Hân không hiểu nhìn Mục Chính Phong.

Mục Chính Phong cười mắng: “Nguyễn Gia Hân cái gì chứ, gọi là chị dâu.”

Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh dị.

Trước đó Mục Chính Phong cũng đã từng dẫn những người có dáng dấp yểu điệu xinh đẹp quyến rũ, đây là lần đầu tiên tự bản thân chứng minh thân phận cho người ta, xem ra người này không giống như vậy.

Thế là mọi người vô cùng nể tình mà chào một tiếng chị dâu.

Nguyễn Gia Hân bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Mục Chính Phong, mỉm cười xem như đồng ý.

Trong cảnh tượng làm quen hài hòa như thế này, có một giọng nữ mang theo mùi khói vang lên: “Nhanh như vậy lại đổi chị dâu rồi?”

Đám người quay đầu lại nhìn về phía cô gái cắt tóc ngắn vẫn luôn ngồi yên tĩnh ở trên ghế sa lông.

Cô ta nhấn điếu điếu thuốc lá ở trong tay, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Gia Hân, trong đôi mắt là địch ý không hề che đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.