Đám người Phương Nhất Vi, Nhậm Tề đều nhíu chặt lông mày, tại sao cô gái này lại không có mắt nhìn như vậy.
Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân bình tĩnh tự nhiên, nụ cười không thay đổi, chỉ nhìn Mục Chính Phong.
Lông mày của Mục Chính Phong không chuyển động một cái nào “Đó chính là một con nhỏ điên, là em họ của Nhậm Tề, đừng có để ý đến cô ta.”
“Giới thiệu với mọi người một chút, sinh nhật ngày hôm nay chính là của Nhậm Tề.”
“Sinh nhật vui vẻ! Đây là món quà Chính Phong đã chuẩn bị cho anh.” Nguyễn Gia Hân đưa cái túi hồi lúc nãy Mục Chính Phong đã kín đáo đưa cho cô ở trên xe tặng cho Nhậm Tề.
“Ôi chao, cảm ơn chị dâu.” Nhậm Tề nhanh chóng nhận lấy.
Trước kia mấy người phụ nữ dẫn đến đây đều gọi là cậu Mục, nghe xem người này kêu là cái gì đây, Chính Phong?
Đừng có nói là bọn họ, đây cũng là lần đầu tiên mà Mục Chính Phong nghe thấy Nguyễn Gia Hân gọi tên mình một cách dịu dàng như vậy, anh và Nguyễn Gia Hân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy đối phương đang diễn kịch, nhịn cười không được.
Bọn người Phương Nhất Vi nhìn ở trong mắt, càng thêm kiên định với suy nghĩ không thể trêu chọc Nguyễn Gia Hân.
Nói đùa à? Ngay cả cái dạng yêu nghiệt như là Mục Chính Phong mà còn có thể hàng phục được, ai dám gây chuyện nữa.
Sắc mặt của em gái bị bỏ rơi ở một bên lại thay đổi dữ dội, cuối cùng đứng dậy đi đến đối diện với Nguyễn Gia Hân vươn tay ra: “Xin chào Nguyễn Gia Hân, tôi là Nhậm Hiểu Nghiên, là bạn gái cũ của anh Mục.”
Rốt cuộc Mục Chính Phong cùng đã liếc mắt nhìn cô ta một cái, một giây sau mặt không đổi sắc mà hét lên với Nhậm Tề: “Quản tốt em gái của cậu đi, cô ta đang nói lời nói điên cuồng gì kìa.”
Tất cả mọi người đều biết Nhậm Hiểu Nghiên thích Mục Chính Phong, và ai cũng biết Mục Chính Phong đối với Nhậm Hiểu Nghiên một chút hứng thú cũng không có.
Trước kia Mục Chính Phong cũng đã từng dẫn phụ nữ đến buổi tụ tập của bọn họ, nhưng mà từ xưa đến nay không nhìn thấy Nhậm Hiểu Nghiên có hành động quá đáng như thế này.
Nhưng mà không có ai biết được lần đầu tiên Nhậm Hiểu Nghiên cảm nhận được sự uy hiếp từ chỗ của Nguyễn Gia Hân, trước kia bất cứ một người phụ nữ nào của Mục Chính Phong đều chưa từng mang đến loại cảm giác này cho cô ta.
Nhậm Tề kéo cô ta đi, Nhậm Hiểu Nghiên cố chấp bất động, trong đôi mắt đang nhìn Mục Chính Phong lại gần như sắp muốn rơi nước mắt.
Cục diện nhất thời có chút lúng túng.
Mục Chính Phong không động đậy: “Có phải là các người ghen ghét với tôi tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như thế, cho cô ta đến đây chơi, trong lòng ai cũng đen hết.”
Những người đang ngồi ở đây có người nào không phải là người thông minh, đều lắc đầu phàn nàn Nhậm Hiểu Nghiên ngốc, đều không cần Nguyễn Gia Hân phải ra tay, Mục Chính Phong đã làm cho cô ta thương tích đầy mình, cái này còn cần so sánh gì nữa.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^Trong lúc bầu không khí im lặng, Nguyễn Gia Hân mỉm cười nắm chặt lấy tay của Nhậm Hiểu Nghiên: “Xin chào, Nhậm Hiểu Nghiên có đúng không, cảm ơn cô đã chia tay với anh ấy, để lại anh ấy cho tôi, cũng chúc cô sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình.”
Giọng nói nhàn nhạt không mang theo một chút lạnh lẽo nào, nhưng mà lại vô cùng mạnh mẽ.
Ai thắng ai thua, liếc mắt liền nhìn thấy ngay.
Mục Chính Phong ôm eo của Nguyễn Gia Hân đi vòng qua Nhậm Hiểu Nghiên, nhỏ giọng nói ở bên tai Nguyễn Gia Hân: “Tôi đã nói là tôi vẫn kiên định từ chối mấy cô em gái như tre già măng mọc, có tin chưa.”
Phương Nhất Vi vỗ vỗ bả vai của Nhậm Tề: “Ăn cơm đi, đói bụng quá.”
Nhậm Tề nhìn Nhậm Hiểu Nghiên đứng ngây ngốc tại chỗ, thở dài: “Em hết hi vọng đi, Hiểu Nghiên.”
Gia tộc của bọn họ to lớn, vốn dĩ anh ta với Nhậm Hiểu Nghiên cũng không thân thiết với nhau cho lắm, vẫn vì nguyên nhân muốn quen biết với Mục Chính Phong cho nên Nhậm Hiểu Nghiên mới cứ quấn lấy người anh họ là anh ta đây.
Ở một bên khác, Mục Chính Phong đang giới thiệu với Nguyễn Gia Hân: “Đây là Lục Cảnh, là người mở công ty công nghệ hồi lần trước đã nói với em đó.”
Nguyễn Gia Hân nhẹ nhàng thở ra, phí nhiều sức lực để đối phó với "tình địch" mới có thể nhìn thấy chính chủ.
Gương mặt của Lục Cảnh tuấn tú nhã nhặn, cười lên trông vô cùng dịu dàng hòa khí, trong rất giống với tên của mình.
Sau khi hai người lễ phép chào hỏi nhau, Mục Chính Phong lơ đãng hỏi: “À đúng rồi, gần đây công ty của cậu như thế nào?”
“Sẽ nhanh chóng được đưa ra thị trường Hương Giang thôi.”
“Hành động nhanh đó.”
Lục Cảnh không khỏi cười một tiếng: “May mắn mà thôi, trước tiên giữ bí mật cho tôi nha.”
Tâm tư của Nguyễn Gia Hân trong nháy mắt xoay chuyển, có vẻ như là cô đã đoán được một cái gì đó, nhưng mà cô còn phải xác định một chút.
Mục Chính Phong và Lục Cảnh là di chuyển chủ đề sang hướng khác, nhưng mà Nguyễn Gia Hân nghĩ là cô đã có được đáp án mà mình cần trong chuyến đi này.
Bàn ăn ở bên kia truyền đến âm thanh gọi bọn họ dùng cơm, mấy người bọn họ dừng cuộc nói chuyện và bước qua đó.
...
Sau mười hai giờ cắt xong bánh sinh nhật, bọn người Nhậm Tề la hét muốn đi thâu đêm.
Mục Chính Phong thấy là Nguyễn Gia Hân đã có hơi buồn ngủ, từ chối nói: “Ngày mai Nguyễn Gia Hân còn phải đi làm, tôi đưa cô ấy trở về trước đã.”
“Lớn tuổi thì đừng có đi ra ngoài chơi.” Nhậm Hiểu Nghiên nhắm mắt say lờ đờ, trào phúng nói.
Nguyễn Gia Hân không so đo với mấy cô gái nhỏ, tính tình của Mục Chính Phong thì không tốt, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Đang nói tiếng người đó hả? Vợ tôi mới mười tám tuổi, ngủ sớm dậy sớm để phát triển, cô cho rằng cô ấy không còn phát dục sớm giống như cô hả.”
Khoác áo khoác của Mục Chính Phong, Nguyễn Gia Hân bị anh kéo lại ngẩng đầu bật cười.
Bọn người Phương Nhất Vi nâng trán nói xong rồi, cái cô em gái có chuyện gì vậy chứ, coi trọng một người ác mồm ác miệng như thế, còn kiên nhẫn tìm tai vạ.
Lúc đến nhà, Nguyễn Gia Hân đã ngủ mơ mơ màng màng, Mục Chính Phong cũng không gọi cô dậy, cứ ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô như thế.
Trong không gian chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người bọn họ.
Lúc này điện thoại di động ở trong túi của Mục Chính Phong chấn động.
Anh vội vàng nhấn yên lặng, nhẹ nhàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Đi được vài bước, cảm thấy chắc chắn là sẽ không đánh thức Nguyễn Gia Hân, anh mới nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười vui vẻ: “Ngày hôm nay tôi phối hợp như thế nào, người anh em?”
“Cậu có tâm không vậy? Cậu có ý thức là gọi vào lúc này sẽ làm phiền đến cuộc trò chuyện của người khác không hả?” Mục Chính Phong tức giận cười mắng.
“Tôi chính là cố ý đó.” Trong giọng nói rõ ràng ôn hòa của Lục Cảnh lại lộ ra vẻ muốn ăn đòn “Ai bảo người cô đơn như tôi còn phải xem người ta show ân ái.”
“Được rồi, cậu có chuyện quan trọng gì không vậy?”
“Được rồi, tôi muốn hỏi cậu một chút, ngày hôm nay chỉ nói có hai câu như vậy, cậu xác định là cô ấy sẽ có được đáp án mà mình muốn hả?”
“Cậu cứ yên tâm đi, người phụ nữ mà tôi nhìn trúng thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.”
Lục Cảnh cảm thấy chua răng muốn chết đi được, nhanh chóng cúp điện thoại.
Giúp người ta còn quanh co lòng vòng như thế, cái tên yêu nghiệt có iq cao thật là mệt mỏi.
Lục Cảnh cảm thấy sau này mình nhất định phải tìm một bé thỏ trắng ngây thơ đáng yêu ngốc nghếch mới bớt lo.
Lúc đó cậu Lục vẫn còn trẻ, không biết là không thể đưa ra suy nghĩ loạn được.
Lúc Mục Chính Phong nói chuyện điện thoại xong, trở lại trong xe, Nguyễn Gia Hân vẫn còn chưa tỉnh dậy.
Đầu của cô nghiêng qua một bên, cô ngủ ngoan ngoãn không màng danh lợi, hoàn toàn không giống như vẻ đẹp sắc bén tự tin như lúc tỉnh.
Mục Chính Phong nhìn Nguyễn Gia Hân, thấp giọng thì thầm: “Lần này có thể nắm bắt cơ hội được hay không thì phải xem xem lá gan của em lớn bao nhiêu, Nguyễn Gia Hân.”
Lúc này có vẻ là cổ Nguyễn Gia Hân không được thoải mái, hừ nhẹ một tiếng rồi đột nhiên dựa vào bả vai của Mục Chính Phong.
Cả người của Mục Chính Phong cứng đờ, sợ động đậy một chút sẽ đánh thức cô dậy.
Một lúc lâu vẫn luôn không có động tĩnh.
Mục Chính Phong quay đầu lại cẩn thận nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc, lông mi thật dài, cái mũi cao hếch lên, đôi môi anh đào xinh đẹp.
Nghe thấy mùi thương thơm tho truyền đến trong mái tóc, Mục Chính Phong đột nhiên cúi đầu xuống, không tự chủ được mà xích gần lại mặt của Nguyễn Gia Hân.
Xích lại gần, lại xích lại gần nữa, cho đến khi cánh môi truyền đến cảm giác mềm mại mịn màng.
Khóe miệng của Mục Chính Phong lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Nguyễn Gia Hân đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm thấy có một vật lành lạnh chạm vào môi của mình, thế là cô cố gắng chống cự lại cơn buồn ngủ mà mở hai mắt ra.
Một giây sau hai cặp mắt tràn đầy sao trời ở bên trong nhìn thẳng vào nhau.
Thân thể của Mục Chính Phong đột nhiên cứng đờ.
Ai có thể nói cho anh biết, hôn trộm mà bị bắt tại trận thì phải làm sao đây?