Nhưng mà Mục Chính Phong nhanh chóng bình tĩnh lại, dựa vào ghế sofa đằng sau, vẻ mặt lười biếng nhìn Nguyễn Gia Hân trong phòng vừa đi ra: “Em biết là ai làm?”
Nguyễn Gia Hân không trả lời, lông mày đen cau lại, xem ra thật sự biết.
“Tên?” Mục Chính Phong hỏi.
“Anh muốn làm cái gì?”
“Anh sẽ không cho phép người như vậy ở bên cạnh em“. Nhìn dáng vẻ lơ đãng của Nguyễn Gia Hân, khóe miệng Mục Chính Phong hơi cười nhếch lên, đáy mắt lại có gì giận dỗi.
“Anh quản có chút nhiều.”
“Nguyễn Gia Hân, anh cảm thấy em đối xử với bạn trai thiếu sự tôn trọng tối thiểu?”
Nguyễn Gia Hân không biết vì sao từ sau lúc nghe được tin tức vừa rồi, tâm trạng bắt đầu trở nên không tệ lắm, vì vậy cô đến gần Mục Chính Phong ánh mắt nghiền ngẫm: “Tôn trọng?”
Ngay lúc Mục Chính Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã nhanh chóng ấn một nụ hôn lên khóe môi anh.
“Kissgoodbye! Bạn trai, như vậy đủ tôn trọng rồi chứ?”
Mục Chính Phong bỗng nhiên bị trêu chọc trong mắt nhóm lên ngọn lửa, cánh tay duỗi ra ôm Nguyễn Gia Hân vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi đối mặt với cô: “Em còn chơi như vậy, chịch em tin hay không?”
Nguyễn Gia Hân không chút sợ hãi, đôi mắt như trái nho xoay động, nói sang chuyện khác: “Anh không phải muốn biết là ai sao?”
“Bây giờ không muốn.” Mục Chính Phong cúi đầu gặm xương quai xanh của cô, cô cũng không nói, vậy thì mình đi tra. Chiếm tiện nghi đưa đến cửa trước rồi lại tính sau.
Nguyễn Gia Hân không kháng cự động tác của anh, sau đó một giây cặp môi đỏ mọng khẽ nói ra một câu làm Mục Chính Phong lập tức cứng đờ: “Phần tài liệu đó... tự em bán đi.”
“...” Đây là thao tác loạn lạc gì, Mục Chính Phong ngơ ngác bất động.
Hình như là rất hài lòng với phản ứng của anh, trò chơi khăm thực hiện được làm Nguyễn Gia Hân tâm trạng vui vẻ đẩy anh đang đứng người ra, còn có lòng giải thích: “Nghe nói có người ra một số tiền lớn tra tự liệu của em, thay vì để cho người đó tra từ bé đến lớn, không bằng tự mình bán đi, không chỉ có thể kiếm tiền mà còn có thể nắm giữ quyền chủ động, anh nói em làm có đúng không bạn trai?”
“Ưu tú!” Mục Chính Phong không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy hiểu biết đối với Nguyễn Gia Hân lại làm mới một lần. Một yêu tinh ngàn năm xuất hiện như vậy, quan tâm cô đúng là tự rước lấy nhục.
Nghĩ nghĩ Mục Chính Phong lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Nguyễn Gia Hân: “Nói như vậy tài liệu là giả?”
“Thật chứ, kiếm tiền cũng phải có lương tâm.”
Nhưng thật ra là Nguyễn Gia Hân cố ý chơi anh, cô sao có thể tiết lộ tư liệu của cha mẹ ra ngoài được, nhưng mà thua trên công việc, tìm lại ở nơi khác cũng không tệ.
Bây giờ nhìn thấy Mục Chính Phong kinh ngạc quả thật là nguồn suối vui vẻ trong cuộc sống của Nguyễn Gia Hân.
Mục Tiểu Gia sao có thể là người bình thường, cao thấp liếc nhìn Nguyễn Gia Hân, sờ cằm: “Vậy là nói thật sự có C cup?”
Sắc mặt Nguyễn Gia Hân thay đổi cầm quần áo đnáh vào mặt anh: “Lưu manh à? Cút.”
Mục Chính Phong cũng rất vui vẻ, lấy quần áo trên mặt ra miệng tiếp tục thiếu đánh: “Thẹn quá hóa giận? Làm giả sao?”
“Trong vòng ba giây đồng hồ, anh tốt nhất nên biến mất trước mắt tôi!”
“Anh không đi, anh muốn biết năm sáu lần đó cuối cùng có cái nào là thật?”
Nhìn Mục Chính Phong một dạng có ý không nói thì đêm nay sẽ ngủ lại đây, Nguyễn Gia Hân hít sâu một hơi: “Hai lần, hài lòng chưa?”
“Vẫn được.” Trong lòng Cậu Mục gia thoải mái hơn nhiều.
Nguyễn Gia Hân nhìn vẻ đắc ý của Mục Chính Phong như vậy trong lòng khó chịu, đột nhiên bừng tỉnh cười lạnh một tiếng: “Vậy mấy chục gần trăm đoạn tình cảm của Cậu Mục là sự thật sao? Em cũng rất tò mò đấy.”
Mục Chính Phong giả vờ nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng đứng từ trên ghế sofa dậy cầm lấy áo khoác của mình: “Ơ, cũng đã trễ vậy rồi sao? Em cũng đi ngủ sớm một chút, anh trở về không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa! Ngủ ngon yêu em.”
Khóe miệng Nguyễn Gia Hân giật giật: “Có cần tiễn anh xuống không? Trên đường lại tán gẫu một chút?”
“Không được không được, sao anh có thể đành lòng để em chịu vất vả.” Mục Chính Phong rất tự giác mở cửa, nụ cười vừa nhu thuận vừa sáng lạn: “Bye bye cô dâu nhỏ! Ngày mai nhớ ăn sáng.”
Bước qua cửa, Mục Chính Phong kề cận cái chết trốn về dựa vào cửa thở dài một hơi.
Cao thủ so chiêu, chiêu chiêu trí mạng, xem ra sau này vẫn nên khiêm tốn một chút.
“Thế mà lại bị một người phụ nữ trị cho chết như vậy còn không muốn chạy, thật là xong rồi.” Mục Chính Phong âm thầm phàn nàn một câu rồi đi về phía thang máy, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười: “Quả nhiên dù là thương trường hay tình trường, thế lực ngang bằng, kỳ phùng địch thủ mới thú vị.”
Nguyễn Gia Hân đứng trong phòng khách nhìn cánh cửa đóng lại, suy nghĩ vẩn vơ mấy vòng rồi thấp giọng tự nói: “Mục Chính Phong, em là lần đầu tên yêu một người, anh trước đó thế nào em không quan tâm, tương lai nếu để em biết anh dám phản bội em, hai chúng ta ai cũng đừng mơ mà sống tốt.”
...
Hai hôm sau, Mục Chính Phong dưới tình huống không ai biết bí mật gặp tổng giám đốc Hoa Ảnh, nói chuyện nửa tiếng, không biết hàn huyên chuyện gì, chỉ là ngày hôm sau, tổng giám đốc Hoa Ảnh lại đồng ý cho SC rút tiền.
SC đã chuẩn bị kháng chiến dài lâu, lại không giải thích được nhận được tin tức đối phương đồng ý, nhưng mà may là trước khi mất hết cả vốn rút về một phần tài chính.
Nguyễn Gia Hân nhận được tin thì đang sửa sang lại các tài liệu, đột nhiên nhận được điện thoại gọi đến tranh công của Mục Chính Phong.
“Bảo bối, em nhận được quà chưa?” Trong giọng nói của Mục Chính Phong còn rất đắc ý.
“Quà?”
“Chuyện Hoa Ảnh không phải em đang phụ trách sao? Lần này công ty của em rút được tiền có phải xem như là công lao của em không?”
“Chuyện rút tiền là anh làm?” Nguyễn Gia Hân phản ứng vô cùng nhanh chóng, lập tức xâu chuỗi sự kiện trong đầu.
“Không phải lần trước em nói là anh hại em tăng ca mỗi ngày sao, anh nghe xong sâu sắc tự xem xét một chút, lúc này biết sai thì sửa! Mặc dù chúng ta là đối thủ cạnh tranh, nhưng vì bà xã, tổn thất một chút lợi ích thì có là gì.”
Nói thật, trong chuyện được tiện nghi còn khoe mẽ này, không ai là đối thủ của Mục Chính Phong.
Nguyễn Gia Hân lật báo cáo tài chính trong tay, ánh mắt dừng ở số liệu lỗ lên đến mười hai con số, ánh mắt hơi trầm xuống: “Có cần phải mời anh ăn bữa cơm để cảm tạ không?”
“Vậy thì không cần, em vất vả nhiều ngày như vậy, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi cho tốt, đợi giải quyết hết những chuyện khác rồi anh lại mời em, ra ngoài ngắm cảnh đêm?”
“Được! Trước khi ngắm cảnh đêm anh có thể nói cho em biết làm sao mà tổng giám đốc Hoa Ảnh đồng ý rút tiền không?” Nguyễn Gia Hân cũng tò mò với thao tác này của Mục Chính Phong.
Phải nói MK hiện tại đang giúp Thịnh Thế thu mua Hoa Ảnh, dù thế nào cũng xem là quan hệ đối thủ, không có lý nào người hợp tác của bọn họ không làm được chuyện, còn để cho đối thủ chung của hai bên đến làm việc và thu phục, truyền đi rồi SC quả thật không cần sống nữa.
“Anh chỉ khuyên bọn họ muốn chết thì tự mình chết, không cần làm chuyện không có đạo đức nghề nghiệp là kéo đồng bọn chôn cùng, không ngờ tổng giám đốc Hoa Ảnh nghe anh khuyên một buổi, hơn đọc sách mười năm! Thật là một người vô cùng thấu tình đạt lý.” Mục Chính Phong vờ như là mình cũng rất kinh ngạc.
Trong đầu Nguyễn Gia Hân hiện ra khuôn mặt uy nghiêm táo bạo khi liên hệ với tổng giám đốc Hoa Ảnh, yên lặng liếc mắt: “Nói hưu nói vượn không phạm pháp đối với anh là một chuyện tốt! Bằng không anh chỉ há mồm nhẹ một cái đã có thể chung thân.”
Sau đó Nguyễn Gia Hân chỉ nghe thấy tiếng réo rắt không cho là nhục mà còn cho rằng rất vinh quang của Mục Chính Phong.
Có lẽ có được thuận lợi người đẹp tiếng hay, phàm là đổi một sang người khác, Nguyễn Gia Hân cảm thấy chỉ cần cười một giây có thể cho anh ta vào sổ đen.
Nhưng mà Nguyễn Gia Hân cũng không có tâm trạng nói lung tung với anh, gọn gàng linh hoạt cúp điện thoại rồi ôm lấy tư liệu đã sửa xong đi đến văn phòng Tần Hải.
Mục Chính Phong mặt mày hớn hở cúp điện thoại xong, lại nhìn thấy trợ lý Hà đi vào.
“Boss, chuyện ngài giao kia đã xong rồi, tôi đã gửi mã độc đến máy tính truyền tư liệu của cô Nguyễn Gia Hân đến.”
“Ừ! Rất tốt.” Mục Chính Phong thuận miệng khen, đột nhiên cảm thấy không đúng đột nhiên ngẩng đầu: “Cái gì?”