“Tư liệu của cô Nguyễn Gia Hân đó? Lúc trước ngài nói, tra được rồi không cần nương tay.”
Là một trong trợ lý đắc lực được Mục Chính Phong tín nhiệm nhất, trợ lý Hà chắc chắn tin rằng mình tuyệt đối không nghe nhầm, hơn nữa nghiêm túc chấp hành chỉ lệnh của ông chủ lớn nhà bọn họ.
Mục Chính Phong nâng trán, anh nói quên cái gì mà?
Sau khi biết tài liệu là Nguyễn Gia Hân tự mình thả ra, anh vốn muốn gọi trợ lý đình chỉ điều tra, đột nhiên bị Tề Thịnh tìm đến thảo luận chuyện công việc làm quên mất.
“Cậu không phải thật sự làm hỏng máy tính của Nguyễn Gia Hân chứ?” Huyệt thái dương Mục Chính Phong đập thình thích, cảm giác lần này sợ là mình không có đường sống.
“Máy tính của cô Nguyễn Gia Hân? Nhưng mà tôi tra được địa chỉ IP login của máy tính đó bây giờ đang ở Tây Âu! Người nắm giữ máy tính hẳn là một cô gái họ Lâm.”
Lúc này Lâm Thạch Thảo ở tây âu xa xôi điên cuồng gõ máy tính của mình.
“Sau lại đen hết rồi? Ông xã, ông xa, người lại đi đâu rồi...”
“A a a a....Hình của tôi.”
Lâm Thạch Thảo lộ gương mặt vô cùng đáng yêu bây giờ rất là tàn bạo, bởi vì vội dùng máy tính, đành phải đi giày ra ngoài tìm chồng mình.
...
“Tây Âu?” Trí nhớ rất tốt của Mục Chính Phong lập tức nhớ đến cô bạn thân loli của Nguyễn Gia Hân kia.
“Đúng.”
“Ừ, chuyện này thế là xong rồi, sau này không cần xen vào nữa. Vất vả cho cậu rồi trợ lý Hà!” Vẻ mặt Mục Chính Phong hòa hoãn lại, không phải máy tính của Nguyễn Gia Hân là tốt rồi, sau này xem như chưa từng xảy ra, tuyệt đối không thể để cho Nguyễn Gia Hân biết.
Trợ lý Hà vô cùng biết thức thời, một chút tò mò cũng không có đã đi ra ngoài.
Mục Chính Phong lại không ngờ bởi vì hành động vô tình anh làm lúc này, gián tiếp làm cuộc sống của Lâm Thạch Thảo xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Bên kia Nguyễn Gia Hân đưa tài liệu vào trong văn phòng Tần Hải.
Tần Hải hai hôm hay đã sứt đầu mẻ trán, không chỉ phải đối phó với áp lực từ tổng bộ, Trần tổng kia cũng vẫn đối nghịch với anh ta.
Lúc này cuối cùng cũng nhận được một tin tốt, lông mày giãn ra một chút.
“Không hổ là Nguyễn Gia Hân, quả nhiên tôi không nhìn lầm cô, nhanh như vậy đã có thể xử lý xong tổng giám đốc Hoa Ảnh khó dây dưa.”
Nguyễn Gia Hân lễ phép cười: “May mắn.”
Tần Hải nhìn người phụ nữ không chút đắc ý nào trước mặt mình, dừng hai giây lịa nói: “Hạng mục lần này xem như là một loại rèn luyện, nếu muốn ngồi ở vị trí cao, ai không phải ngã mấy lần, có lẽ sau đó sẽ còn có chút sóng gió nhỏ, lúc đó chúng ta cùng nỗ lực.”
Tổn thất hơn triệu đưa cho tôi xem như rèn luyện, trách nhiệm này tôi gánh không nổi.
Nguyễn Gia Hân rũ mắt, giữ im lặng.
Thấy Nguyễn Gia Hân không tiếp lời, ánh mắt Tần Hải có chút đen tối: “Gần đây công ty có chút thay đổi, làm cho công nhân viên có chút bàng hoàng, lấy năng lực của cô, bò lên cao là chuyện sớm muộn, tôi cũng vẫn luôn muốn che chở cô, cô cũng ngàn vạn lần không nên đi nhầm bước.”
Nghe lời nói ấy, trong lòng Nguyễn Gia Hân buồn nôn, gần như muốn đập thẳng tài liệu vào mặt Tần Hải.
Đây là uy hiếp tôi? Nguyễn Gia Hân dấu diếm thở nhẹ một hơi: “Tần tổng nói đùa, vị trí của tôi bây giờ cũng chưa hẳn ngồi ổn định, nghĩ đến những chuyện khác còn quá sớm, chỉ cần một lòng vì công ty, thì sao có thể bước nhầm được.”
Tần Hải cũng bật cười: “Ha ha ha! Nguyễn Gia Hân cô đúng là một người phụ nữ thông minh, xem ra trước kia tôi theo đuổi cô là sai rồi, hai chúng ta xem ra phù hợp làm đồng nghiệp hơn, nhất định sẽ là đối tác tốt nhất!”
“Có lẽ!” Trong giọng nói Nguyễn Gia Hânn ẩn ẩn có chút trào phúng nhạt nhòa gần như nghe không ra.
Sau khi ra khỏi văn phòng Tần Hải, trong đầu Nguyễn Gia Hân vẫn luôn hiện lên ánh mắt không rõ ý nghĩa mà Tần Hải nhìn về phía cô lúc cuối.
Nguyễn Gia Hân thở dài một hơi thấp đến mức không nghe thấy được, loạn trong giặc ngoài, xem ra hai mươi tám tuổi là năm hạn bất lợi của cô!
Cũng không lâu sau, trên truyền thông báo chí liên tục xuất hiện tin tức truyền thông Hoa Ảnh vì đối tác đầu tư SC rút tiền, tài chính liên tục đứt gãy.
Nhãn hiệu truyền thông lâu đời năm đó vinh quang vô hạn đi con đường nào, có thể ngăn cản được thế dữ của tập đoàn Thịnh Thế hay không trở thành chủ đề trò chuyện say sưa của mọi người.
Đang lúc mọi người đang suy đoán không thôi thì ba bên MK, Thịnh Thế và Hoa Ảnh đã sớm đạt chung nhận thức.
Sáng hôm đó, là thời gian ký kết mà ba bên hẹn ra,
Trong phương án tốt nhất mà Mục Chính Phong đề ra, tập đoàn Thịnh Thế đầu tư cổ phẩn khống chế truyền thông Hoa Ảnh với 51%, đồng thời rót tài chính vào hoàn thành hạng mục giữa Hoa Ảnh và SC.
Mà Thịnh Thế ngoại trừ phái người vào giữ vị trí hội đồng quản trị của Hoa Ảnh, còn lại cũng không nhúng tay vào kết cấu và kinh doanh hiện tại của Hoa Ảnh.
Tống giám đốc Hoa Ảnh đối với kết quả này xem như thỏa mãn, nhưng mà ông ta phản đối cũng không có cách nào, Mục Chính Phong đã sớm sắp xếp những người khác nắm bắt những đồng nghiệp, cho dù ông ta phản đối đơn giản cũng chỉ là kéo thêm chút thời gian, vậy còn không bằng cứ được lợi nắm lấy chỗ tốt, tìm cơ hội xoay mình.
Ký kết xong, tổng giám đốc Thịnh Thế thấp giọng hỏi người thanh niên bên cạnh: “Phó tổng giám đốc Tề, những trường hợp như hôm nay Mục tổng đều không dự họp?”
Tổng giám đốc Hoa Ảnh cũng có chút nghi hoặc hùa theo.
Tề Thịnh ý vị sâu xa nhìn cô gái xinh xắn đứng đằng sau lưng tổng giám đốc Thịnh Thế đang có chút không kiên nhẫn vì nghi thức ký kết rườm rà, lại nhìn về phía bên Hoa Ảnh đã sắp xếp truyền thông súng ngắn pháo dài đủ cả, trong lòng âm thầm châm chọc: “Hai lão hồ ly đúng là không bỏ qua cơ hội chắp nối nào!”
Dù oán thầm là thế nhưng anh ta lại cười không lọt một giọt nước: “Trường hợp quan trọng như vậy tống giám đốc Mục lẽ ra là đến tự mình dự họp, nhưng mà trong nhà đột nhiên có chuyện gấp, Mục tổng bảo tôi nói một tiếng xin lỗi với hai vị.”
Vừa nghe là chuyện trong nhà Mục Chính Phong, nghĩ đến bối cảnh nhà họ Mục làm cho người khác kinh hãi, hai người muốn nghe thêm mấy câu lập tức ngậm miệng lại.
Tề Thịnh lại nói mấy câu chuyện ngoài, hòa hoãn không khí lại, cuối cùng trò chuyện các bên đều vui vẻ.
Đi ra khỏi tòa nhà Hoa Ảnh, Tề Thịnh ngồi trên xe bấm gọi điện thoại cho ông chủ của mình: “Mục tổng, đã làm xong, buổi chiều sẽ có bên truyền thông chính thống tuyên bố tin tức.
“Ừ, hạng mục kia sau khi hoàn thành thì đưa bộ phận nghiệp vụ của Hoa Ảnh ra thành lập công ty con độc lập đưa ra thị trường, thực hiện khống chế sự xâm nhập của Thịnh Thế đối với Hoa Ảnh, chuyện này giao toàn quyền cho cậu phụ trách, sau này tôi sẽ không hỏi đến nữa.” Giọng nói Mục Chính Phong vô cùng bình tĩnh.
“Oa! Anh nói mặc kệ là mặc kệ luôn sao, cháu ngoại của người ra vô cùng nhớ thương anh, hôm nay còn vui vẻ đến, chậc, như vậy mấy tháng đến chỉ gặp anh một lần, thật là đáng thương!”
“Tề - chó độc thân - Thịnh, xin cậu chuyên tâm vào việc của mình! Không nhiều chuyện cậu không có cách nào làm việc được đúng không?” Mục Chính Phong nói đến đây, có chút nghiêm túc suy tư nói: “Nhắc đến cái này không bằng đưa cậu ra ngoài thông gia? Xem như là vật tẫn kỳ dụng.”
“Lão đại anh có nhân tính hay không vậy?” Tề Thịnh không nhớ lâu kêu rên một tiếng.
Mục Chính Phong cười lạnh một tiếng, gọn gàng nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Buổi chiều, Thịnh Thế và Hoa Ảnh chiếm hết cả ngành sản xuất tin tức, dù sao Hoa Ảnh cũng là làm truyền thông, khống chế dư luận vô cùng tốt, rõ ràng bị mua lại cứng rắn tạo thành một cục diện win - win hợp tác với Thịnh Thế.
Đến lúc này người thua lớn nhất trong chuyện này thế mà lại là SC.
Nguyễn Gia Hân mặt xong biểu tình xem tin tức, trợ lý đến gọi cô: “Tổng giám Nguyễn, Trần tổng đến phòng họp, bây giờ gọi cô sang đó.”
Rất tốt, chuyện bên ngoài đã kết thúc, tiếp theo đó là tranh đấu nội bộ rồi.