Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 16: Chương 16: Hợp tác vui vẻ




Mục Chính Phong có nằm mơ cũng không nghĩ đến bạn của Nguyễn Gia Hân lại là một ông trùm giả nam.

Lục Cảnh luôn là một người có vẻ ngoài khiêm tốn, lần đầu tiên nhịn không được mà nhanh mồm nhanh miệng phun ra hai chữ: “Mẹ kiếp.”

Tu Vũ nhìn anh ta, lông mày nhíu lại: “Mắng ai vậy?”

Mục Chính Phong đụng đụng Nguyễn Gia Hân, thấp giọng nói: “Này chị gái, người bạn này của em có sở thích gì vậy?”

Nguyễn Gia Hân tức giận liếc mắt nhìn anh, cũng lười để ý đến anh.

Lục Cảnh lật thuyền trong ao gây ra chuyện lớn, vẫn duy trì nụ cười lịch sự nhưng mà có phần xấu hổ, đột nhiên vỗ đầu một cái rồi nói: “Ôi chao! Tôi đột nhiên nhớ đến bạn bè của tôi vẫn còn đang đợi tôi.”

“Chị dâu, tôi đi trước nha, có rảnh thì mời cô với Chính Phong dùng cơm.” Nói xong, lúc tất cả mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng, Lục Cảnh nhanh chóng chạy đi không còn bóng dáng.

Tu Vũ buồn cười nhìn bóng lưng chạy đi của anh ta, lại quay người nói với Mục Chính Phong: “Tự giới thiệu mình một lần nữa, tôi tên là Tu Vũ, là bạn thân của Hân Hân, giới tính nữ, yêu thích đàn ông.”

Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng cô còn tinh nghịch tăng thêm âm lượng.

Mục Chính Phong là người da mặt dày cũng hiếm khi ngớ người, cười hả nói: “Hóa ra là bạn thân của cô gái nhà chúng tôi đó hả, quả nhiên là những người xinh đẹp đều chơi với nhau.”

Tu Vũ cười phốc một tiếng, nhìn về phía Nguyễn Gia Hân: “Ôi chao Hân Hân, bạn trai của cậu thú vị quá đó.”

“Sao vậy? Nếu không thì hai người ở lại đây ăn một bữa cơm đi, tôi đi trước.” Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân giống như cười mà không phải cười.

“Không được không được, tớ mà còn ăn nữa thì người đại diện sẽ sụp đổ đó, cậu chờ một lát đi, để tớ đi nhà vệ sinh cái đã, trở về thì chúng ta liền đi ngay.” Tu Vũ từ chối.

“Để tớ đi cùng với cậu.” Nguyễn Gia Hân không thèm nhìn Mục Chính Phong ở bên cạnh.

Mục Chính Phong phiền muộn nhìn bóng lưng đi xa của hai người, thở dài một tiếng, có điều là chưa trôi qua một phút Tu Vũ đã trở về ngồi xuống đối diện với anh.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Mục Chính Phong, cô giải thích: “Mặc đồ này đi vào chỗ nào cũng không hợp lý, ánh mắt của mấy người phụ nữ đó nhìn tôi làm cho tôi cảm thấy rất xấu hổ.”

Mục Chính Phong tỏ ra mình đã hiểu, gật gật đầu, sau đó hai người không nói gì mà chờ đợi Nguyễn Gia Hân.

Mấy giây sau, Tu Vũ đột nhiên lại hỏi: “À đúng rồi, người bạn lúc nãy của anh tên là gì thế?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Cô đang nói Lục Cảnh đó à?”

“Đúng, là anh ta đó, có bạn gái chưa?” Tu Vũ hỏi gọn gàng dứt khoát, tính cách của cô luôn luôn như thế.

“Còn độc thân.”

Tu Vũ đã đạt được đáp án là mình muốn, gật gật đầu.

Biểu cảm của Mục Chính Phong phức tạp nhìn cô, lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà là thẳng nam, thẳng băng."

“Nói nhảm, tôi cũng thẳng băng mà.”

Mục Chính Phong quan sát quần áo của cô, biểu thị hoài nghi.

Nhìn sắc mặt của Mục Chính Phong, Tu Vũ cắn răng suy nghĩ rồi lại thấp giọng tinh nghịch nói: “Tôi là bạn tốt đã ngủ cùng một giường với Nguyễn Gia Hân nhiều năm lắm rồi, để tôi thổi gió bên gối cho.”

“Lục Cảnh, hai mươi tám tuổi, thân cao một mét tám mươi tư, không có thói quen xấu, đã từng có hai người bạn gái, giữ mình trong sạch, trước mắt đã độc thân hai năm rưỡi.” Mục Chính Phong bán anh em của mình mà không nương tay.

“Người anh em à, biết điều lắm đó.” Tu Vũ hài lòng vỗ vỗ vai của anh: “Mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau để thế giới này tràn ngập tình yêu thì tốt biết bao nhiêu.”

“Cô giải quyết Nguyễn Gia Hân giúp tôi, tôi giúp cô tán tỉnh Lục Cảnh."

Khóe mắt liếc nhìn Nguyễn Gia Hân đang đi đến bên này, Tu Vũ đè thấp giọng nói: “Thành giao.”

Đợi đến lúc Nguyễn Gia Hân đi đến gần, hai người đã khôi phục lại sắc mặt không có gì các thường.

Tu Vũ cầm lấy túi xách của Nguyễn Gia Hân, đứng dậy kéo cô: “Hân Hân, về nhà nhanh đi, tớ bị chênh lệch múi giờ, buồn ngủ quá.”

Nguyễn Gia Hân hồ nghi nhìn hai người này, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Nhưng mà không đợi cô nghĩ rõ ràng thì đã nhìn thấy Mục Chính Phong đi đến gần cô: “Nguyễn Gia Hân, anh biết là em vẫn cảm thấy anh đang lừa gạt em, rất thất vọng đối với anh, nhưng mà anh vẫn hy vọng em có thể suy nghĩ cho thật kỹ. Kể từ khi quen biết em đến bây giờ, ngoại trừ việc giấu giếm em anh là Arthur, ngoài ra anh có làm bất cứ chuyện gì hay hành động gì làm tổn thương đến em không.”

“Nếu như em đã không muốn nhìn thấy anh như vậy, gần đây anh sẽ không làm phiền em nữa.” Mục Chính Phong than thở một tiếng: “Anh đối với em là có ý đồ, có điều ý đồ lớn nhất của anh là muốn ở bên cạnh em.”

Nguyễn Gia Hân trầm mặc không nói, nhìn Mục Chính Phong biến mất sau tấm bình phong, các loại cảm xúc đang điên cuồng trào dâng trong đôi mắt của cô.

Tu Vũ đứng ở bên cạnh nhịn không được mà oán thầm một tiếng, tôi vừa mới đồng ý sẽ giúp anh thổi gió bên gối, anh liền bắt đầu sử dụng chiêu lấy lùi làm tiến, cái tên khốn nạn này, cao thủ đó nha!

Tu Vũ cảm thấy mình phải cẩn thận suy nghĩ chuyện hợp tác lần này mới được, tuy là sắc đẹp có tốt nhưng mà cũng không thể để Hân Hân của mình chịu thiệt thòi được.

Cậu chủ Mục tuyệt đối không ngờ đến đồng minh vừa mới thành lập lại không đáng tin cậy đến tình trạng này.

Lục Cảnh ở bên kia đang uống rượu, nhìn thấy một thân một mình Mục Chính Phong đến đây.

Đám người đang vui đùa uống rượu trong bữa tiệc cũng đồng loạt quay đầu lại chào hỏi.

“Cậu Mục đến rồi.”

Biểu cảm của Mục Chính Phong nghiêm túc, không nói một tiếng nào ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh.

Lục Cảnh nhìn sắc mặt anh, cân nhắc từ ngữ rồi cẩn thận nói: “Ngày hôm nay tôi không làm rõ tình hình, anh em, có lỗi với cậu rồi.”

Trong thế giới ngày nay, nếu như không cẩn thận, bạn đã có thể gặp được một cao thủ không chỉ biến cách ăn mặc mà còn biết thay đổi giọng nói.

Cậu chủ Lục chỉ hận kinh nghiệm của mình không đủ sâu sắc, dễ bị vẻ bề ngoài làm mờ mắt.

“Không, là tôi có lỗi với cậu.” Ánh mắt của Mục Chính Phong chân thành mà áy náy.

“Hả?” Lục Cảnh bị một màn này của Mục Chính Phong làm cho mơ màng.

Mục Chính Phong chuyển đề tài: “Cậu cảm thấy người bạn Tu Vũ của Nguyễn Gia Hân như thế nào?”

“Ách, không có cảm giác gì hết.”

“Vóc dáng, tính cách gì đó.”

“Tôi vẫn cho rằng đó là tình địch của cậu nên đâu có thưởng thức gì đâu.” Lục Cảnh bất đắc dĩ, đột nhiên ánh mắt của anh ta hơi thay đổi: “Cậu... không phải đó chứ?”

Mục Chính Phong vừa nhìn ánh mắt của Lục Cảnh thì đã biết anh ta nghĩ sai rồi, vừa định đưa tay đánh anh ta thì lại nghĩ đến chuyện lúc nãy mình bán người ta, thế là ánh mắt mang theo vẻ đồng tình, nói với anh ta: “Không phải là tôi, là cậu đó.”

Trong lúc nhất thời Lục Cảnh không kịp phản ứng, trong đầu lượng quanh mấy vòng, sau đó mới cười khẽ một tiếng: “Cậu đang nói đùa với tôi đó à?”

Mục Chính Phong không mở miệng, trực tiếp dùng ánh mắt tràn ngập vẻ đồng tình mà nhìn anh ta.

Thế là Lục Cảnh từ xưa đến nay ung dung không vội vân đạm phong khinh lại sắp hỏng mất rồi: “Cái người đó còn đẹp trai hơn tôi, ngày nào cô ta soi gương cũng không có sức miễn dịch hả? Cô ta bị mù hay gì mà coi trọng tôi làm gì?”

Nghe thấy lời nói không mạch lạc của Lục Cảnh, Mục Chính Phong an ủi: “Người anh em à, tự tin chút đi, cái loại chuyện vừa gặp đã yêu rất khó nói.”

“Tôi không chơi gay đâu.”

“Người ta là con gái thẳng đó, thẳng băng.” Mục Chính Phong tự tay rót một ly rượu rồi đưa cho Lục Cảnh: “Đó là bạn thân của chị dâu tương lai cậu, cậu không thể thấy chết không cứu được.” .

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát |||||

“Tôi có thể từ chối không?” Lục Cảnh giãy dụa bên biên giới tử vong.

“Không được, tôi chỉ có thể khuyên cậu nghĩ thoáng một chút đi.”

“Mục Chính Phong, cậu thật tình, cái thứ không có tình người!”

...

“Cho nên hai người cứ như vậy hả?” Nghe xong câu chuyện tình yêu của hai vợ chồng Phong Hân, Tu Vũ đang ngồi xếp bằng ở trên giường của Nguyễn Gia Hân, dùng khăn lau mái tóc ướt.

Sắc mặt của Nguyễn Gia Hân buồn bực, thở dài.

“Không phải tớ nói cậu chứ Hân, trước kia cậu cầm được thì cũng buông được mà, tại sao lần này cậu lại không nghĩ ra như thế?”

“Chẳng lẽ là cậu cảm thấy từ lúc mới bắt đầu tình cảm của bọn tớ đã không xây dựng được sự tin tưởng rồi hả? Tình cảm không có sự tin tưởng làm cơ sở thì kéo dài được bao lâu đây?”

“Cậu vẫn đang luôn trách cứ anh ta lừa gạt cậu, thậm chí là trách anh ta đã cướp mất dự án của cậu, nhưng mà cậu có nghĩ tới vấn đề của cậu không?”

“Tớ thì có vấn đề gì?”

“Từ trong lời nói mà cậu đã kể lại, tớ nghe ra được một chi tiết, cậu lợi dụng anh ta nhận được tin tức từ chỗ Lục Cảnh, sau đó hoàn thành dự án Sang Đằng có đúng không?”

Trầm mặc một lát, Nguyễn Gia Hân đột nhiên ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt bỗng nhiên giao hòa nhau thành mưa to gió lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.