Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 15: Chương 15: Thanh mai trúc mã của nguyễn gia hân?




Nguyễn Gia Hân nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, lông mày đang nhíu lại hơi giãn ra một chút.

“Cậu đang ở đâu, để tớ đến đón cậu.” Trên gương mặt của Nguyễn Gia Hân xuất hiện ý cười.

“Trước tiên cậu cứ làm việc đi, một lát nữa tớ đến dưới lầu công ty cậu đón cậu ăn cơm.”

“Được rồi.” Nguyễn Gia Hân đồng ý vô cùng nhanh chóng và gọn gàng.

Vừa tới lúc tan làm, cô kông kịp chờ đợi mà cầm lấy túi xách chạy ra ngoài, dù sao thì từ trước đến nay người đó cũng rất đúng giờ.

Ra khỏi tòa cao ốc công ty, Nguyễn Gia Hân đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở phía xa xa, mang theo cặp kính mát đứng ở ven đường.

Người kia nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, khóe môi nở một nụ cười, mở rộng vòng tay chào đón cô.

Nguyễn Gia Hân chạy chậm đến ôm anh ta, giọng điệu thân mật tại ghét bỏ: “Ăn mặc cái quái gì vậy?”

Tu Vũ không thèm để ý đến cái nhìn chăm chú của người khác, kéo cô đi ra ngoài: “Không phải là cậu vẫn luôn bị phàn nàn về việc không có bạn trai hả? Tớ đến đây là giúp đỡ cậu chống đỡ đó, hi sinh có lớn không chứ?”

“Phi, nhưng mà cậu đã đến chậm rồi, hai ngày trước tớ vừa mới có bạn trai, cậu làm như vậy người khác sẽ hiểu lầm tớ câu tam đáp tứ, đào hoa đó.”

“Cái gì? Cậu có bạn trai thế mà lại không nói cho tớ biết, giữa chúng ta thật sự không có tình yêu hả?” Tu Vũ mang một bộ dạng tan nát cõi lòng.

Nguyễn Gia Hân im lặng liếc mắt nhìn anh ta: “Có điều là bây giờ đã không có nữa rồi.”

“Ách! Bây giờ cậu còn học được cách đùa giỡn tình cảm của người khác nữa hả, đúng là đứa nhỏ lớn rồi.”

Không chống đỡ nổi lời nói đùa của bạn bè, Nguyễn Gia Hân đành phải nói lảng sang chuyện khác: “Tối nay cậu muốn ăn cái gì vậy?”

“Cứ tùy tiện đi, chỉ cần là đồ ăn trong nước là được rồi, đồ ăn nước ngoài tớ ăn ngán muốn chết đi được.” Tu Vũ nhớ đến mà một mặt căm ghét.

“Ha ha, đi thôi.”

Bên trong Ngô Đồng uyển có mùi vị cổ xưa, được trang hoàng tinh xảo.

Nguyễn Gia Hân cầm lấy cái chén màu xanh lau lau, lại rót một ly trà đưa đến: “Lần này trở về bao lâu vậy?”

Tu Vũ nhận lấy ly trà uống một ngụm, thỏa mãn nheo mắt lại: “Lần này được một kỳ nghỉ dài hạn, sau này có lẽ là sẽ có một vài công việc, cố gắng có thời gian thì sẽ trở lại.”

“Đi chơi vẫn chưa đủ hả?”

“Còn chơi nữa thì chắc ông già nhà chúng ta muốn điên lên rồi.”

“Ha ha, ông cụ sẽ quản được cậu hả?” Nguyễn Gia Hân không tin.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!“Không có cách nào hết, đoạn thời gian trước ông ấy vừa mới kiểm tra sức khỏe, trong người có bệnh, tớ cũng không thể trở về thường xuyên nên cũng quá bất hiếu rồi.” Tu Vũ bất đắc dĩ.

“Vậy sao cậu không chịu về nhà trước đi, đến thành phố B tìm tớ làm gì?”

“Trở về đây một chuyến bị phàn nàn một hồi lâu, trước tiên cậu cho tớ ở nhờ một đoạn thời gian đi.”

Cách đó không xa, Lục Cảnh cùng với mấy người bạn vừa mới bước vào, vừa mới định đi vào trong phòng ngăn cách bởi tấm bình phong theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn thấy Nguyễn Gia Hân đang ăn cơm với một người đàn ông khác ở đây.

Nguyễn Gia Hân tự nhiên cười cười nhìn phía đối diện, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn vào trong chén của người đàn ông đó.

Lục Cảnh nhíu nhíu mày, dường như nhìn thấy trên đầu của anh em nhà mình mọc thảo nguyên xanh thẳm.

Anh ta ra hiệu cho bạn bè của mình vào trong trước đi, lập tức mở điện thoại ra gửi tin nhắn rồi sau đó mang theo nụ cười ôn hòa đi đến.

“Chị dâu, thật là trùng hợp.” Lục Cảnh dừng lại trước bàn của hai người.

Nguyễn Gia Hân nâng mắt lên nhìn thấy Lục Cảnh, đầu tiên giật mình một chút, sau đó phản ứng đầu tiên chính là quét mắt nhìn đằng sau lưng anh ta, không nhìn thấy Mục Chính Phong đâu.

“Lục Cảnh, anh cũng đến đây dùng cơm hả?”

“Đúng rồi, cùng mấy người bạn đến đây.” Lục Cảnh vừa nói vừa đánh giá Tu Vũ đang cúi đầu ăn cơm.

Người trước mắt có mái tóc ngắn bù xù nhuộm màu xanh lá cây, mặc âu phục theo phong cách anh, bộ dạng trông rất lôi thôi.

Chậc chậc, cái khung xương già yếu này một mình Mục Chính Phong có thể đánh được mười người.

Rốt cuộc Tu Vũ cũng đã gian nan nuốt xuống viên tứ hỷ, ngẩng đầu nhìn lên.

Mắt hơi nhếch lên, đôi mắt phượng mang theo ý lạnh lập tức chạm vào ánh mắt của Lục Cảnh.

Ánh mắt đối diện nhau, Lục Cảnh hơi cau mày, rất không tệ, chính là không đúng, ở nào đó cảm giác có hơi... Gay ấy.

“Người này là?” Tu Vũ có chút tò mò.

“Đây là Lục Cảnh.” Nguyễn Gia Hân tùy ý giới thiệu một câu, lại hỏi Lục Cảnh: “Không phải là anh đến đây ăn cơm với bạn hả, bạn của anh đang chờ anh kia kìa."

Ngụ ý chính là anh có thể đi được rồi.

Anh em sắp bị cắm sừng, đương nhiên tôi phải ở đây trong chừng các người thay cho anh em của tôi rồi.

Thế là anh ta vẫn nở nụ cười ôn nhuận như ngọc: “Người chúng tôi không nhiều, chị dâu, có muốn dùng cơm với bạn bè của tôi luôn không?”

Lúc này có một giọng nói từ tính vang lên: “Nguyễn Gia Hân, thật là trùng hợp.”

Khóe môi của Lục Cảnh giật giật một cái, lúc nãy hẹn ăn cơm thì ra sức từ chối, bây giờ lại bay đến đây đó à?

Nguyễn Gia Hân nhìn Mục Chính Phong đột nhiên xuất hiện, lại nhìn Lục Cảnh, khóe môi giật giật: “Đúng vậy đó, thật là trùng hợp.”

Mục Chính Phong không thèm để ý đến gương mặt trào phúng của Nguyễn Gia Hân, anh tự giác ngồi xuống bên cạnh cô.

Sau khi quan sát cục diện trước mắt, Mục Chính Phong vươn tay ra với Tu Vũ: “Xin chào, tôi là bạn trai của Nguyễn Gia Hân, xin hỏi anh là?”

“Vũ.” Nguyễn Gia Hân đột nhiên lại gọi một tiếng.

Lục Cảnh ở bên cạnh giật mình, hai người chúng ta cũng đâu có thân quen như vậy đâu bà chị ơi, gọi tên cái gì chứ, quá đáng rồi đó.

Mục Chính Phong cũng bị ngớ người, biểu cảm như là hai người có gian tình gì đó đối mặt với Lục Cảnh.

“Sao vậy?” Nguyễn Gia Hân lên tiếng nói chuyện với người đàn ông ở phía đối diện.

Lục Cảnh nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn anh ta thêm vài lần, cứ luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.

“Anh ăn no chưa, ăn no rồi thì về nhà.”

“Còn sớm mà.” Tu Vũ trả lời của một câu, mỉm cười nắm chặt tay của Mục Chính Phong: “Tôi tên là Tu Vũ, từ nhỏ tôi vào Hân Hân đã lớn lên cùng nhau... là thanh mai trúc mã.”

“Trùng hợp như thế, đã gặp nhau không ngại cùng ăn một bữa cơm chứ?” Răng của Mục Chính Phong đều sắp cắn nát rồi, nhưng vẫn phải cười để duy trì phong độ.

“Đương nhiên là không ngại rồi.”

Trong một khung cảnh hài hòa giả tạo, Tu Vũ nhìn Mục Chính Phong rồi đột nhiên lại nói: “Có điều tôi nghe Hân Hân nhắc đến, hình như anh đã là bạn trai cũ?”

“Hả? Anh là đang nói gì vậy?” Mục Chính Phong quay mặt nhìn về phía Nguyễn Gia Hân, giọng nói dịu dàng.

Nguyễn Gia Hân có thể ngửi ra được mùi vị nguy hiểm trong nụ cười chưa chạm đến đáy mắt của anh, nhưng mà cô vẫn không hề sợ hãi, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là không phải hả?”

Lục Cảnh ở bên cạnh sờ cằm, một vở kịch đặc sắc như thế ở lại đây xem kịch hay là không ở lại đây xem kịch?

Nhưng mà vào thời khắc xấu hổ như thế này, anh ta đứng đó nhìn trò cười của anh em nhà mình hình như là không tốt cho lắm.

Nghĩ đến đây, anh ta quả quyết ngồi xuống bên cạnh Tu Vũ nhìn xem.

Tu Vũ quay mặt qua, mang theo thâm ý mà nhìn Lục Cảnh một chút.

“Bạn trai cũ?” Mục Chính Phong lặp lại một lần nữa, nụ cười sáng chói: “Cãi nhau thì có đó, đơn phương tuyên bố chia tay, các thói quen này không tốt đâu, dù sao thì đây cũng là chuyện của hai người.”

“Mục Chính Phong, tôi chỉ là đang thông báo với anh, không phải là đang trưng cầu sự đồng ý của anh.”

“Được thôi, dựa vào cách nói của em, anh có thể đơn phương tuyên bố anh với em làm hòa với nhau được không? Lại đơn phương tuyên bố kết hôn với em không cần phải trưng cầu ý kiến của em.” Mục Chính Phong nhích lại gần mặt cô.

“Phốc!” Hai người đang ngồi đối diện xem kịch vui nhịn không được cười thành tiếng.

Nguyễn Gia Hân có chút tức giận: “Vô lại!”

“Sao anh lại vô lại, đây chính là dựa theo lôgic của em mà.” Mục Chính Phong ngồi ngay ngắn, nở nụ cười vô liêm sỉ.

Tu Vũ nhìn thấy mà lắc đầu, Hân Hân không được rồi, hoàn toàn bị ăn gắt gao.

Dù sao đi nữa thì cũng không thể nhìn đứa nhỏ nhà mình bị bắt nạt có đúng không, thế là Tu Vũ mở miệng giải cứu: “Hân Hân, tớ ăn no rồi, chúng ta về nhà thôi.”

“Về đâu?” Mục Chính Phong giữ chặt Nguyễn Gia Hân đứng dậy muốn đi, nhìn về phía Tu Vũ.

Tu Vũ cười vô tội: “Về nhà đó, à đúng rồi Hân Hân, áo ngủ lần trước tớ ở chỗ cậu vẫn còn đó chứ?”

Lời này vừa mới nói ra, đừng nói là Mục Chính Phong, ngay cả Lục Cảnh cũng thay đổi sắc mặt.

Quả nhiên là muốn tìm đường chết rồi, có mười chiếc Maserati không thể kéo lại được.

Mục Chính Phong đứng lên, tay chống trên bàn, đáy mắt nhiễm màu mực.

Anh nhìn về phía Tu Vũ, giọng nói trầm thấp: “Anh với cô ấy đã từng ngủ với nhau rồi?”

Tu Vũ bị khí thế hùng hổ áp chế, không hiểu sao lại cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng.

Nhìn Nguyễn Gia Hân, Tu Vũ định thần thở sâu: “Đã từng ngủ rồi thì như thế nào?”

Nhìn hai người đang đối chọi với nhau, Nguyễn Gia Hân nằm trong trung tâm vòng xoáy rốt cuộc cũng vỗ bàn một cái: “Hai người câm miệng lại cho tôi!”

“Tu Vũ, chơi chán rồi thì đừng có làm loạn nữa.” Cô tạo phải nghiệt gì mà phải nghe hai người này thảo luận vấn đề có ngủ hay không của cô ở trước mặt của nhiều người.

Ánh mắt của mọi người đều di chuyển nhìn Nguyễn Gia Hân với sắc mặt không vui.

Thấy Nguyễn Gia Hân tức giận, Tu Vũ bĩu môi, đổi thành giọng nói trung tính của một người phụ nữ, mở miệng nói: “Đều là con gái với nhau, ngủ cùng thì như thế nào?”

Mục Chính Phong và Lục Cảnh liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt của đối phương: "..."

Tình huống gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.