Một tuần sau, Dương Khiêm từ chức.
Nguyễn Gia Hân được thăng chức lên làm tổng giám mới.
Trước khi Dương Khiêm rời đi vô cùng vui vẻ và yên tâm, giống như một người cha già lo lắng căn dặn cô: “Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, quan tâm về vấn đề cá nhân nhiều một chút!”
Sau khi Nguyễn Gia Hân do dự một lúc, thấp giọng nói: “Lần sau em sẽ đưa anh ấy đi thăm thầy và chị dâu.”
Nghe thấy lời nói của cô, Dương Khiêm sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười vỗ vai cô: “Em, nha đầu này.”
Sau khi được thăng chức, Nguyễn Gia Hân quả thật ngày càng bận, Mục Chính Phong hẹn mấy lần nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy.
Sau mấy lần kháng nghị không có kết quả, Mục Chính Phong lại đánh chủ ý lên Tu Vũ.
Tu Vũ nghe thấy yêu cầu của anh, giọng nói lười biếng: “Tôi chỉ về thành phố S có hai ngày, vừa quay lại anh đã dụ dỗ được Hân Hân nhà chúng tôi rồi, anh có bản lĩnh như vậy còn cần đến tìm tôi?”
Lần trước sau khi Tu Vũ từ nhà trở về, phát hiện hai người không hiểu tại sao lại hòa thuận rồi, hỏi Nguyễn Gia Hân là chuyện gì, cô cũng không nói, khiến Tu Vũ vô cùng tò mò.
Mục Chính Phong bất lực thở dài: “Cô không hiểu đâu, tôi vẫn đợi chuyển qua chính thức!”
“Chuyện gì thế? Nói đi, tôi rất thích nghe cái này?”
Tu Vũ bật loa ngoài để bên cạnh, nằm trên sofa hai chiếc chân dài lắc lư!
Thực ra Mục Chính Phong cũng không hiểu anh và Nguyễn Gia Hân bây giờ có được xem là mối quan hệ bạn trai bạn gái không, ngày hôm đó hai người dường như đã đạt được một hợp đồng tình yêu.
Ở công ty mọi người đều dựa vào thực lực để tranh giành, riêng Nguyễn Gia Hân cho anh thân phận bạn trai thực tập, nói sau ba tháng không đủ tiêu chuẩn sẽ trực tiếp pass, dễ hợp dễ tan, sau này Mục Chính Phong cũng không được quấn lấy cô nữa.
Cậu Mục không ngờ mình càng sống càng lạc hậu, trong con đường suôn sẻ, thuận lợi của mình, trên lịch sử tình trường không đâu địch nổi lại gặp phải vật cản lớn như vậy, trong lòng có nỗi khổ mà không biết nói cùng ai.
Vì vậy, anh thay đổi thói quen: “Đúng rồi, quên hỏi cô, cảnh tượng lần trước đi coi mắt với Lục Cảnh chơi có vui không?”
“Cũng được.”
“Tối nay Lục Cảnh cũng ở đây, nghe nói dẫn theo một cô gái.”
Tu Vũ nghe xong thì ngồi thẳng dậy, giọng điệu mang theo ý cười: “Vậy sao?”Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!Mục Chính Phong vừa nghe thấy giọng điệu này là biết có hiệu quả, vì vậy thổi thêm ít gió: “Chậc chậc, Lục Cảnh cùng bọn tôi ra ngoài, tùy tiện không dẫn theo gái, xem ra cái này không giống nha!”
“Gửi địa chỉ đây, Hân Hân tan làm tôi sẽ đưa cô ấy đến.”
Mục Chính Phong đã đạt được mục đích vô cùng hài lòng cúp điện thoại.
Nguyễn Gia Hân vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Tu Vũ.
“Tớ mới đến có mấy ngày đã muốn bay ra nước ngoài làm việc rồi, Nguyễn Gia Hân cậu không ở cạnh tớ nhiều hơn chính là không phải là tình yêu chân chính!”
“Sau này không phải cậu cũng chạy đi chạy lại giữa trong nước vào nước ngoài sao? Lại không giống trước đây một lần đi là hai ba năm không trở về.”
“Tớ không quan tâm, công việc với tớ cậu chọn cái gì?”
Nguyễn Gia Hân bật cười: “Được rồi, được rồi, chọn cậu!”
“Vậy mau đi ra đây, tớ đang đứng ở trước cửa công ty cậu!”
Sau khi Tu Vũ đón được Nguyễn Gia Hân, không nói câu nào, đưa người trực tiếp rời đi.
Sau khi đến cửa Xa Lan, khóe miệng Nguyễn Gia Hân hơi cong lên: “Thế nào? Bán tớ?”
Về cơ bản đây chính là nơi đám người Mục Chính Phong hay tụ tập nhất.
Tu Vũ không chút chột dạ cười nói: “Haha, nói cái gì thế?”
Nói xong, cô nói với nhân viên phục vụ số phòng, kéo Nguyễn Gia Hân đi vào trong: “Hôm nay tớ đến đây không phải vì muốn tạo cơ hội cho hai người sao.”
“Hả?”
“Nam sắc mê người, một hai câu không thể nói rõ được, đi xem trước đã!”
Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ quen biết đã nhiều năm, cũng là người hiểu cô ấy nhất, suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên: “Lục Cảnh?”
“.…” Tu Vũ nhướng mày: “Cậu đúng là một người thông minh.”
“Người trong đây có lẽ cậu đã gặp qua hai người bọn họ, nếu không còn có thể là Mục Chính Phong?”
Tu Vũ bĩu môi: “Tớ không có hứng thú với con chó sói nhà cậu.”
“Cái gì mà chó sói, người kia chính là cẩu tặc.” Đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đánh giá về Mục Chính Phong như vậy, trong giọng nói của Nguyễn Gia Hân không giấu được ý cười.
“Haha, nghe cậu nói đến anh ta giọng điệu lại mang theo ý cười như vậy, ngay cả mắng người ta cũng có thể nghe ra sự chán ngấy này, tớ thật sự nên ghi lại, anh ta nhất định rất vui mừng,”
“Cậu nói ít thôi, Lục Cảnh có chỗ nào hợp mắt cậu?”
“Tớ nói cho cậu biết, ánh mắt lần trước anh ta nhìn tớ khiến tớ rất không vui, từ trước đến giờ chưa từng có người đàn ông nào dùng ánh mắt ghét bỏ như vậy để nhìn tớ, thời khắc đó, người đàn ông với sự diêm dúa, đê tiện bên ngoài đã thu hút sự chú ý của tớ.”
“.…” Nguyễn Gia Hân cảm thấy mình không nên hỏi cô ấy.
Đang nói đùa thì đã đến nơi rồi, nhân viên phục vụ lịch sự mở cửa cho hai người.
Trong căn phòng sang trọng, rộng lớn đã có mười mấy người, sau khi hai người đi vào, âm thanh náo nhiệt trong phòng đột nhiên giảm xuống, đều nhìn về phía bọn họ.
Mục Chính Phong đang uống rượu quay dầu lại nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, trong mắt đột nhiên lóe lên ý cười, đặt ly rượu trong tay xuống, đi đến ôm lấy cô ngồi xuống.
Nhìn thấy Mục Chính Phong tươi cười nắm tay Nguyễn Gia Hân đi đến, Tu Vũ bị vứt bỏ mặt không biểu cảm, nói nhỏ một câu: “Cái đồ qua cầu rút ván.”
Cô ấy lại đánh giá một lượt những người có mặt ở đây, bên cạnh Lục Cảnh vẫn có một cô gái xinh đẹp yêu đuối, không phải người lần trước xem mắt kia.
Người trong phòng lần lượt chào hỏi với Nguyễn Gia Hân.
Ngoại trừ mấy người Phương Nhất Vi, Lục Cảnh, những người khác cô không hề quen biết, có người gọi liền đáp lại bằng một nụ cười.
May là Mục Chính Phong vẫn còn có chút lương tâm, quay người giới thiệu Tu Vũ: “Đại mỹ nữ này là bạn thân của Nguyễn Gia Hân nhà tôi, tên là Tu Vũ.”
Những công tử kia đều nhìn về Tu Vũ, ánh mắt cũng không suồng sã, dường như vô cùng thích thú.
Dù sao Tu Vũ bất luận là ngoại hình hay dáng người đều rất thu hút, trong phòng này có mấy người đàn ông trông có vẻ còn không cao bằng cô ấy.
Thành thật mà nói, 1m78, con gái trong nước quả thật có chút cao.
Đột nhiên có một cô gái kinh ngạc hô lên một tiếng: “Kaylexiu!”
Giọng của cô ta không lớn, nhưng lúc này trong phòng không có ai nói gì, vì vậy lời nói của cô đều rời vào trong tai của những người khác.
Cô gái này là một người mẫu, cũng là bạn gái mới của Nhậm Tề.
Vì vậy Nhậm Tề hỏi: “Em yêu, em quen sao?”
“Siêu mẫu quốc tế Kayle Xiu, là một tấm gương của người mẫu trong nước, trời ơi, người thật vô cùng đẹp!” Cô ta nhìn Tu Vũ với ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Tạo hình của Tu Vũ từ trước đến nay luôn thay đổi, lần này về nước đã cắt tóc ngắn, cộng thêm rất ít khi xuất hiện trên các phương tiện truyền thông trong nước, lúc đầu côi gái kia cũng không nhận ra.
Lúc này những người khác ở trong phòng cũng nghe thấy câu nói này, ánh mắt nhìn Tu Vũ đều có chút ngạc nhiên, sau đó đột nhiên nhận ra chả trách lại cao như vậy.
Lục Cảnh lạnh lùng liếc nhìn, nhỏ giọng nói chuyện với cô gái bên cạnh, không quan tâm đến người mẫu thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tu Vũ không ngờ ở đây lại có fan hâm mộ, cười với cô ta, cô gái nhỏ có chút run rẩy.
Cô gái nhỏ kích động hỏi: “Nữ thần Keyle, gần đây ở trong nước cô có hoạt động gì không?”
“Không có, quay về nghỉ ngơi.”
Tu Vũ nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ quan tâm đến việc của mình tìm một vị trí bên cạnh Lục Cảnh ngồi xuống.
Lúc này Mục Chính Phong đè thấp giọng nói với Nguyễn Gia Hân: “Chị gái nhỏ, lịch trình của em thật kín!”
“So với cuộc sống xa hoa đồi trụy hàng ngày của cậu Mục thì đúng là bận hơn một chút.”
“Có phải em muốn ba tháng không gặp anh, đến lúc đó nói anh thượng vị thất bại?”
Nguyễn Gia Hân khẽ cười một tiếng: “Mọi người đều là người trưởng thành, có một số lời nói thẳng ra thì không còn thú vị nữa!”
Mục Chính Phong tức giận đến mức muốn cắn cô một cái, suy nghĩ có nhiều người như vậy, lo lắng Nguyễn Gia Hân lật mặt không làm nữa.
Hai người đang oán giận nhau, thì nghe thấy Tu Vũ ở bên cạnh dí dỏm nói một câu: “Anh Lục muốn tìm người, để không cần đi xem mắt nữa?”