Ánh mắt Lục Cảnh đen kịt, nhìn không ra cảm xúc.
Cánh tay Nguyễn Gia Hân vô tình chạm vào Tu Vũ, Tu Vũ chán nản ngáp một cái: "Tôi nói đùa thôi, đó là đối với bia, Louie XIII, gấp đôi là được rồi."
Lục Cảnh nhìn bốn chén rượu trước mặt một chút rồi nở nụ cười, anh ta ngửa ra sau uống hết chén này tới chén khác.
Lập tức một loạt lời khen vang lên.
Sau khi uống xong, vẻ mặt Lục Cảnh vẫn tỉnh táo, mở miệng nói: "Tiếp tục!"
An Mộng giật giật góc áo của anh, rụt rè nói: "Em không muốn chơi nữa."
"Có phải chơi khó quá không, vậy so lớn nhỏ đi! Không cần biết chơi, may mắn là được." Tu Vũ 'tốt bụng' nói: "Dù sao thì có vẻ tửu lượng của anh Lục cũng rất tốt."
Không cho anh chút bài học, thật đúng là có lỗi với lời khen tôi cái gì cũng biết của anh.
"Được." Không đợi An Mộng từ chối, Lục Cảnh đã đồng ý.
Sau khi chơi thêm vài lượt, không biết vận may của Lục Cảnh hay là An Mộng quá kém mà hai người không thắng được lần nào.
Lại uống thêm bốn năm chén nữa, rốt cuộc ánh mắt của anh ta cũng bị men say làm cho mơ màng.
An Mộng hơi tức giận, ánh mắt nhìn về phía Tu Vũ hơi mang theo chút tức giận và địch ý.
Khóe miệng Mục Chính Phong giật giật, kéo Nguyễn Gia Hân qua nói: "Em đoán xem chuyện tối nay có ổn không?"
"Không sao đâu, sắp đến lúc rồi."
Không ngoài dự đoán của Nguyễn Gia Hân, sau khi Lục Cảnh uống hết tám chín chén Louie XIII thì lảo đảo đi vào trong toilet, Tu Vũ cũng hết giận.
Lúc này có điện thoại gọi tới, sau khi Tu Vũ nhìn điện thoại thì ánh mắt sáng lên, lưu loát phun ra một loạt tiếng Anh rồi đi ra khỏi phòng bao riêng nghe điện thoại.
Lúc trở lại liền cầm túi lên rồi nói với Nguyễn Gia Hân: "Có mấy người bạn của tôi ở Paris tới thành phố B, tớ đi trước đây, tối nay sẽ không về đâu."
Nói xong còn chào tạm biệt mọi người, mấy chàng trai kia vẫn rất lưu luyến không rời đối với Tu Vũ.
Dù sao con gái xinh đẹp chân dài lại hào sảng không già mồm vẫn rất được mọi người yêu thích, đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là chân dài.
Nguyễn Gia Hân nhìn đồng hồ: "Tớ cũng phải đi rồi! Cùng đi ra đi."
Cô đi đương nhiên Mục Chính Phong muốn đi, thế là mấy người cùng ra ngoài.
Tu Vũ đi ra khỏi cửa rồi vẫn không quên nói một câu: "Chờ anh Lục quay lại nhớ phải bảo anh ta thanh toán đấy."Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^Đi tới cửa, Nguyễn Gia Hân dặn dò Tu Vũ: "Cậu chú ý an toàn."
Lúc này Mục Chính Phong rất biết điều: "Nếu không để tôi lái xe đưa cô đi?"
"Được rồi, hai ngươi uống rượu rồi thì không thể lái xe, đừng lo, cũng không xa đâu, tôi đón xe đi mấy phút là đến thôi." Tu Vũ cười nói.
Trong phòng, sau khi Lục Cảnh từ toilet đi ra đã không thấy bóng dáng Tu Vũ đâu, anh ta vuốt vuốt mi tâm hỏi Nhậm Tề: "Người đâu rồi?"
"Đi rồi! À, cô ấy bảo anh nhớ trả tiền đấy." Nhậm Tề nín cười.
Khó thấy được anh Lục đẹp trai giữ mình trong sạch lại bị con gái cho chịu thiệt.
Cô bạn gái nhỏ Mạn Mạn bên cạnh Nhậm Tề lôi kéo anh ta làm nũng nói: "Lần sau mọi người hẹn nữ thần nhớ nhất định phải gọi em đấy!"
Phương Nhất Vi thấy An Mộng vào trong góc gọi điện thoại, lại gần hóng hớt: "Anh Lục, anh và Tu Vũ có ân oán tình thù gì à?"
"Không có."
"Vậy sao cô ấy cứ nhắm vào anh thế?"
"Thật sao?"
"Cô ấy và tất cả mọi người đều rất tốt, chỉ tỏ ra bất mãn với mỗi mình anh thôi."
Lục Cảnh sâu xa nhìn về phía Phương Nhất Vi: "Cậu thích cô ta à?"
"Cũng được, cảm giác rất tốt, tò mò cũng tương đối nhiều một chút."
Lục Cảnh ngồi thẳng người, có lẽ là do cồn lên não nên anh ta nói: "Nếu cậu theo đuổi được cô ta thì tôi sẽ tặng cậu chiếc Harley số lượng có hạn mà tôi yêu quý nhất kia."
Nghe thấy lời này, vốn Phương Nhất Vi cũng không có ý định gì hai mắt bỗng sáng lên.
Lúc này Lục Cảnh còn không biết đạo lý cái gì gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết.
...
Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân trên đường về nhà, Nguyễn Gia Hân hỏi: "Nói đi!"
"Nói cái gì?" Mục Chính Phong giả ngu.
"Anh và Tiểu Vũ đã làm chuyện gì riêng rồi?"
Mục Chính Phong đảo mắt một vòng, nói sang chuyện khác: "Ài, có phải anh vẫn chưa kể cho em chuyện của Tu Vũ và Lục Cảnh thế nào đúng không!"
Liên quan tới vấn đề này, Nguyễn Gia Hân thật sự rất tò mò, thế là tạm thời không nhắc tới chuyện kia nữa.
"Không phải Lục Cảnh độc thân rất lâu rồi sao, cậu ta bị ông cụ ở nhà bắt đi xem mắt, sau đó chị em của em mặc quần áo con trai tới cưỡng hôn Lục Cảnh khiến cho em gái xem mắt kia cho rằng Lục Cảnh là G A Y lừa gạt cô ta nên chạy mất." Mục Chính Phong vừa nói vừa nhịn cười.
Việc này hại Lục Cảnh bị chỉ trích nặng nề, lúc Lục Cảnh người luôn luôn rất có thể vững vàng tới tìm anh tố khổ đã bùng nổ, anh ta cảm thấy mình giống như thật sự bị một người đàn ông hôn nhưng lại không thể trả thù, ấm ức không chịu được.
Nguyễn Gia Hân hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hỗn loạn kia, thế là nhếch miệng yên lặng gật đầu: "Chuyện này đúng là cô ấy có thể làm ra được."
Nói xong cô lại nghi nghi ngờ nói: "Nhưng không ngờ Lục Cảnh lại thích loại con gái như tối nay."
"Anh ta thích con gái đơn thuần đáng yêu, đại khái là bị ảnh hưởng của mối tình đầu! Anh ta chỉ có hai người bạn gái đều giống như vậy." Mục Chính Phong suy tư một chút: "Có lẽ đàn ông xấu xa đều thích mấy cô gái đơn thuần?"
Nguyễn Gia Hân im lặng nhìn về phía anh, đã có ai nói là anh cũng xấu bụng chưa.
"Vậy sao anh không thích?"
"Anh thích em, em như thế nào thì anh thích người như thế."
Bị chêu trọc nhưng vẻ mặt Nguyễn Gia Hân vẫn bình tĩnh: "Tôi như thế nào?"
Mục Chính Phong xích lại gần lỗ tai của cô, giọng nói từ tính lại dụ hoặc: "Dáng vẻ của Nguyễn Gia Hân em có một không hai trên thế giới này!"
Vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị thả thính, giờ phút này cô cảm thấy thua hẳn, ông chủ mới xứng đáng là lão cáo già.
Về đến nhà, Mục Chính Phong liếc mắt ra hiệu cho lái xe một cái, vẻ mặt lái xe vẫn bình tĩnh, khẽ gật đầu với biên độ rất nhỏ bé không thể nhận ra.
Đưa Nguyễn Gia Hân tới cổng, Nguyễn Gia Hân quay người nhìn anh: "Đến nơi rồi, anh đi về đi."
Mục Chính Phong vừa định nói chuyện thì chuông điện thoại di động lại vang lên, không biết người kia nói cái gì mà sắc mặt Mục Chính Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Được rồi, đi đi! Thân thể quan trọng hơn."
Cúp điện thoại, lúc anh ngẩng đầu lên vẻ mặt rất đau khổ: "Vương Thành nói với anh đột nhiên bạn gái của anh ta đột ngột nhập viện, anh ta vừa mới chạy tới bệnh viện rồi."
Vương Thành là lái xe kiêm vệ sĩ của cậu chủ Mục.
Nguyễn Gia Hân nghi ngờ nhíu mày: "Tôi nhớ là lần trước anh từng nói anh ta vẫn độc thân?"
"Đúng vậy! Gần đây anh ta mới có bạn gái nên phải chăm sóc cho thật tốt chứ!"
"Cho nên?"
"Anh ta vội quá nên để xe lại đi rồi, bảo anh tự lái về! Nhưng anh là một công dân tốt biết tuân theo luật pháp, uống rượu rồi sao có thể lái xe."
"Ừm?"
"Cho nên, em có thể cho anh ở nhờ một đêm không? Anh cam đoan sẽ không làm loạn đâu."
Nguyễn Gia Hân cười dịu dàng: "Anh đi về nhà anh đi, không lái xe được thì bắt taxi về."
"Giờ này rồi bắt taxi ở đâu được? Hơn nữa anh đẹp trai như thế này cũng không an toàn."
Nguyễn Gia Hân nhìn chằm chằm anh rất lâu, anh cũng dùng ánh mắt càng thêm thuần lương vô hại nhìn trở về.
Bị người nào đó không biết xấu hổ đánh bại, Nguyễn Gia Hân thỏa hiệp.
Sau khi vào cửa Mục Chính Phong rất tự giác: "Đêm nay anh ngủ ở sofa đúng không?"
"Không thế thì sao?" Nguyễn Gia Hân yên lặng liếc mắt.
"Anh có thể tắm rửa không? Cả người toàn mùi rượu rất khó chịu."
"Không có quần áo cho anh thay đâu."
Mục Chính Phong cười đùa cô: "Anh sẽ giặt ngay, em không có quần áo cho anh thì anh sẽ cởi trần."
"..." Nguyễn Gia Hân thật sự không hiểu được tại sao mình lại thua anh, tinh anh bí mật của Phố Wall sao lại có tính tình như vậy chứ?
Cô lầm bầm một câu: "Quỷ ấu trĩ."
Trông thấy vẻ mặt phàn nàn của Nguyễn Gia Hân, Mục Chính Phong không nhịn được đưa tay vuốt vuốt tóc của cô: "Đùa em thôi, anh mặc lại quần áo cũ cũng được, dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với không tắm."
Vừa nói xong đã thấy Nguyễn Gia Hân không nói câu nào trở về phòng, một lúc sau trở ra ném cho Mục Chính Phong một chiếc áo sơ mi trắng: "Của Tiểu Vũ."
Mục Chính Phong nhướng mày kiếm lên: "Anh không mặc quần áo người khác đã mặc qua."
Anh dù có không đứng đắn thế nào cũng được lớn lên trong thiên kiều vạn sủng cẩm y ngọc thực, tóm lại trên người vẫn có chút tính tình của cậu chủ.
"Cậu ấy mua nhiều quá nên chưa mặc tới."
"Anh còn nhỏ, em lớn tuổi hơn thì đừng lừa anh, anh lại không phân biệt được quần áo đã mặc qua hay chưa à."
Nguyễn Gia Hân giận: "Thích mặc thì mặc, không mặc thì thôi."
Nói xong cô định cướp quần áo lại.
Mục Chính Phong đưa tay níu lại quần áo, chóp mũi hít hà: "Mùi của em?"