Chương 111: Phụng thành chi biến 2
Phương Khác nhìn cảnh tượng ngoài thái tử phủ, nhẹ chớp mắt. Nhân mã hai bên giằng co không thôi, nhưng rõ ràng nhân mã của Đông Phương Vu Mộc đã bị bao vây, cả thái tử phủ cũng bị bao vây, đã chết không ít người. Y có thể tưởng tượng được qua thêm một lúc nữa con đường bên ngoài thái tử phủ sẽ thành cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể chồng chất. Phương Khác nhẹ buông tay cầm cán kiếm ra, mới phát hiện ngón tay vì dùng lực quá mức mà mơ hồ nhức nhối. Y nhịn rất cực khổ.
Đợi một chốc, sẽ chết rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều người. Chỉ vì cuộc đấu của kẻ thượng vị, Phụng Nguyên thành sẽ như luyện ngục nhân gian. Phương Khác mím môi cười, trong nụ cười là phẫn nộ. Đông Phương Nguyên Bốc và Đông Phương Vu Mộc đều là kẻ điên, ông già điên nuôi đứa con điên. Những binh sĩ này vô tội biết bao. Đông Phương Vu Mộc một lòng cầu chết lẽ nào phải mang theo những người này cùng chết hay sao? Rõ ràng hắn biết không thể chiến thắng, vậy số máu đã chảy hôm nay, chỉ là vì hắn muốn xả giận với Đông Phương Nguyên Bốc sao? Y không dám tán đồng, khi không có đủ lực lượng, tùy tiện xả giận là chuyện ngu xuẩn. Chết không chút ý nghĩa nào, không có một chút giá trị.
Kỳ thật những gì diễn ra hôm nay trước khi bắt đầu không phải đã định sẵn kết cục rồi sao? Đông Phương Vu Mộc đã chọn phương thức ngu xuẩn nhất.
Phủ thái tử an tĩnh đầy đáng sợ. Đám người Đông Phương Vu Mộc rất trầm mặc, không biết hắn đi đến bước này rồi liệu có hối hận không?
Phương Khác đứng lên, ngửi vị máu tanh nhàn nhạt trong không khí.
“Ai? Trên nóc nhà có người!” Đột nhiên có một binh sĩ lớn tiếng quát. Hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn thấy bóng người trên nóc nhà, người đó một thân hắc y ngay giữa ban ngày đặc biệt bắt mắt.
Trong nhất thời rất nhiều cung tiễn nhắm vào Phương Khác, mưa tiễn ập đến.
Phương Khác nhẹ nhấc chân lên rồi hạ xuống, trực tiếp phá nóc nhà đáp xuống dưới.
“Mau! Thích khách vào phòng rồi! Bảo hộ thái tử điện hạ!”
Đông Phương Vu Mộc nhìn nóc nhà bị phá ra cái lỗ, lại nhìn Phương Khác, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại ở trên nóc nhà?”
“Điện hạ! Điện hạ!” Binh sĩ trào vào phòng chỉa mũi mâu vào Phương Khác.
Phương Khác đảo mắt một vòng, nhìn sự phòng bị trên mặt những người này, cùng với khí thế không khác gì tu sĩ nhưng lại đầy sự hung hãn. Những người này phần lớn đều là tướng sĩ trong quân, và một vài người ăn mặc như văn nhân chắn trước người Đông Phương Vu Mộc.
“Bọn họ đều sẽ chết.” Phương Khác lạnh lùng nhìn Đông Phương Vu Mộc.
Đông Phương Vu Mộc sửng sốt, sau mới phản ứng lại tại sao Phương Khác nói thế.
“Không sao, y không phải thích khách, các ngươi đều ra ngoài đi.” Đông Phương Vu Mộc giơ tay ý bảo mọi người lui ra.
“Ngươi đến đây chỉ để nói cho ta biết, bọn họ đều sẽ chết sao?” Đông Phương Vu Mộc nhíu mày, rồi lại mỉm cười.
“Có ý nghĩa sao? Ngươi không những không động được Đông Phương Nguyên Bốc ngược lại hy sinh nhiều tính mạng như thế. Mà những người này, đều là người trung thành với ngươi.” Phương Khác nói.
“Ha ha.” Đông Phương Vu Mộc cười rồi nói: “Ý nghĩa? Không, ta đây chỉ là đang liều mạng mà thôi, liều mạng ta cũng là liều mạng họ.”
Nụ cười của Đông Phương Vu Mộc có chút thê lương, nhìn Phương Khác nói: “Cho dù chỉ có một phần cơ hội, ta cũng phải liều mạng, ngồi trên vị trí của ta thì phải học được liều mạng.”
Phương Khác lắc đầu nói: “Ta chỉ biết bọn họ vốn không cần phải chết, nhưng vì tâm lý báo thù của ngươi, bọn họ phải chết mà không có chút ý nghĩa nào. Không những chết, sau khi chết còn phải mang tội danh phản nghịch mưu phản thậm chí liên lụy người nhà. Muốn phát động chuyện bức vua thoái vị, thì ngươi phải nắm chắc trên năm phần, nếu không chính là hành vi rất ngu xuẩn. Ta thật sự hoài nghi trong não của ngươi có phải chứa toàn nước hay không?”
Đông Phương Vu Mộc lạnh lùng nhìn Phương Khác, cười trào phúng: “Lẽ nào hôm nay ngươi đến giáo huấn ta sao?”
Phương Khác nghe vậy chỉ cười nói: “Anh ngươi vừa nói với ta nếu ngươi không muốn sống, ta khuyên cũng vô dụng.”
Đông Phương Vu Mộc khẽ nhíu mày, kế đó muốn mở miệng nói, nhưng lại thấy Phương Khác nhẹ lắc đầu.
“Ta vốn muốn khuyên ngươi, chúng ta đều không muốn ngươi chết, nhưng vừa rồi ta đã đổi ý. Ta quyết định thay anh ngươi giáo dục ngươi.” Phương Khác mím môi, vừa dứt lời, vỏ kiểm trong tay liền đâm mạnh lên vai trái Đông Phương Vu Mộc.
Đông Phương Vu Mộc hừ một tiếng, lảo đảo.
Mọi người đều giật mình, vội vã bước tới, nhưng lại bị một luồng khí thế cường đại ép không thể cử động.
Phương Khác nhìn mọi người, nhếch môi nói: “Xin lỗi, các ngươi nên yên tĩnh một chút. Ta sẽ trả cho các ngươi một thái tử điện hạ hoàn chỉnh, sẽ không thiếu tay cụt chân cũng không tàn phế, ta khống chế lực đạo rất tốt.”
Đông Phương Vu Mộc kinh ngạc nhìn Phương Khác, hắn hoàn toàn không ngờ được Phương Khác sẽ làm thế: “Ngươi!”
Bốp, lại là một tiếng vang, lần này đánh vai trái.
“Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ, một mình ngươi chết thì chết, nhưng hành động ngu ngốc của ngươi sẽ kéo theo rất nhiều người chết cùng. Bọn họ đều có phụ mẫu phải báo hiếu, đều là quân sĩ của Ương Triều các ngươi. Không chết trên chiến trường kết quả lại chết dưới hành động bức vua thoái vị ngu xuẩn này.”
“Khốn kiếp! Ngươi thì hiểu gì? Ngươi cho rằng ta rất muốn sao?” Đông Phương Vu Mộc ôm vai trái tức giận trừng Phương Khác.
“Đúng, ngươi là bị ép.” Phương Khác trở tay đánh tiếp một cái, lần này là đùi.
Đông Phương Vu Mộc quả thật tức sắp điên. Sao kẻ này dám? Sao y dám?
“Tính ra sau khi lục điện hạ biết tin ngươi bức vua thoái vị sẽ mắng một tiếng khốn kiếp, học cái gì không học lại đi học bức vua thoái vị. Cho dù là bồi dưỡng thích khách, hay hạ độc cũng vẫn có tiền đồ nhiều hơn bức vua thoái vị.” Phương Khác nói, tay cầm vỏ kiếm vững vàng đánh lên lưng Đông Phương Vu Mộc.
“Thê tử và hài tử của ta đều đang ở trong cung. Nói là ở tạm, kỳ thật là giam lỏng. Hôm nay ta không hành động, về sau ngay cả động cũng không thể. Hôm nay ta còn cơ hội liều mạng, về sau ngay cả liều mạng cũng là xa xỉ. Nếu đã thế, tại sao ta không liều một phen?” Đông Phương Vu Mộc đứng vững lại, lạnh nhạt nói: “Còn về hạ độc, thích khách? Ngươi còn có thể ngây thơ thêm chút đỉnh không?”
Phương Khác không nhanh không chậm lại đánh một cái. Đông Phương Vu Mộc cắn răng nhịn đau, vị trí Phương Khác đánh đều đặc biệt xảo trá và đau nhiều.
“Đúng, cho dù chết cũng phải khiến Đông Phương Nguyên Bốc không vui vẻ. Dù sao làm một đế vương điều quan trọng nhất là cương thổ và danh tiếng. Đến lúc đó trên sử ký ghi chép lại, người hậu thế đại khái sẽ nghĩ nhi tử của hoàng thượng này ai ai cũng có kết cục thê thảm như vậy, đại khái là có chút vấn đề. Ngươi nghĩ thế đúng không? Tóm lại chính là dù chết cũng muốn ông ta không được thoải mái.” Phương Khác cười lộ răng, hàm răng trắng làm Đông Phương Vu Mộc chói mắt cực điểm.
Đông Phương Vu Mộc siết chặt nắm đấm, há miệng muốn nói, kết quả lại nghênh tới một kiếm của Phương Khác.
“Ngươi không cần trả lời, ta biết ngươi nghĩ thế mà. Ngươi có thể ngây thơ thêm một chút không?” Phương Khác nhíu mày, dùng lời của Đông Phương Vu Mộc đáp trả nguyên văn cho hắn.
“Ta vốn muốn nhờ lục điện hạ chuyển cho ngươi một câu, nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, xem ra đã muộn rồi. Vũng nước đục của ngươi lúc trước chúng ta cũng không muốn quản, Diệp Vu Thời càng không để ý, chúng ta chỉ thuận tay đến phàm giới báo thù mà thôi.”
Mỗi một câu nói, Phương Khác đều đánh một cái.
“Nhưng ngươi quá ngu, ngu đến mức ta không nhìn nổi nữa. Cho nên rất thiếu đánh.” Phương Khác cười nhạt.
Khóe môi Đông Phương Vu Mộc rỉ máu, bị Phương Khác đánh, đã bắt đầu đứng không vững.
“Đông Phương Nguyên Bốc căn bản không để ý, nếu ngươi cho rằng ngươi chết rồi, đối với ông ta là một sự báo thù, vậy ngươi quá ngu, ngu đến đáng thương, vừa đáng thương lại đáng buồn.”
“Ha.” Đông Phương Vu Mộc cười lạnh một tiếng: “Cho dù là thế thì sao? Liên quan gì đến ngươi?”
Bốp. Lại đánh một cái.
Đông Phương Vu Mộc nghẹn hừ một tiếng.
“Liên quan gì đến ta? Chuyện đã lớn rồi. Trưởng huynh như cha, trưởng tẩu như mẹ, có câu nói thế này đúng không? Tuy Diệp Vu Thời không phải trưởng huynh, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng. Ta làm… đương nhiên có thể giáo dục ngươi.”
Đông Phương Vu Mộc cười khổ, dưới tình trạng Phương Khác giở trò vô lại như thế, cơn giận của hắn đã biến mất vô tung, chỉ còn lại cảm giác hoang đường, hoang đường thật lớn.
“Nghe nói ngươi có danh tiếng không tồi, gì mà yêu dân như con, từng chinh chiến tứ phương… nhìn những binh sĩ ngươi từng dẫn dắt chết ở đây, ngươi nhẫn tâm sao?”
Đông Phương Vu Mộc trầm mặc.
“Nhìn bọn họ chen nhau lao tới ném đầu đổ máu vì ngươi, ngươi vui lắm sao?”
“Ta cảm thấy, chỉ có sống mới có khả năng vô hạn. Có một câu nói ta rất thích, thế giới là của các ngươi cũng là của chúng ta, nhưng quy kết lại rốt cuộc thì là của chúng ta. Tại sao? Vị phụ hoàng đó của ngươi cuối cùng cũng có một ngày sẽ chết, hơn nữa nhất định sẽ chết trước mắt những người trẻ tuổi chúng ta.”
“Bất kể thế nào, phế thái tử là một đại sự. Phụ hoàng ngươi sẽ không dễ dàng làm thế, ông ta chỉ đang đợi ngươi phạm sai lầm. Đợi ngươi cho ông ta lý do phế thái tử, rất dễ đoán phải không?”
“Đã muộn rồi.” Đông Phương Vu Mộc rũ mắt nhàn nhạt nói.
“Đã muộn rồi, hiện tại ngươi nói những thứ này còn có ý nghĩa gì nữa? Ngươi có nói lời hay thế nào vẫn là tử cục không phải sao? Cho dù hôm nay ta không bức vua thoái vị, nếu tiếp tục nhịn như ngươi nói, những người đó phải làm sao? Những người đi theo ta nên làm sao đây? Phụ hoàng muốn tước quyền ta, muốn cảnh cáo ta. Vậy thì ta phải trân mắt nhìn bọn họ đi chết sao?”
“Không muộn.” Phương Khác hạ tay xuống, mỉm cười nói: “Nhạc phụ của ngươi là Uy Viễn đại tướng quân không phải sao? Tây bắc là đất phong của ông ta, binh biến lần này ông ta chỉ dẫn mấy ngàn binh mã đến ven Phụng Nguyên thành lại không có ai có thể ngăn cản ông ta không phải sao? Chậc, ta thật nghĩ không thông tại sao nhiều người thông minh như thế lại điên cùng ngươi.”
Phương Khác nhìn quanh những người bị y cố ý giải phóng uy áp áp chế không thể cử động.
“Ngươi lui về đất phong, tự lập làm vương, không phải là chuyện rất đơn giản sao?”
Đông Phương Vu Mộc khẽ biến sắc, vô thức nói: “Không được!”
“Tại sao không được? Nhất cữ lưỡng tiện không phải sao, bảo toàn được người của ngươi cũng báo thù Đông Phương Nguyên Bốc. Vương triều ông ta cực khổ thống nhất đã bị ngươi phân tách.”
“Đây là mưu phản.” Đông Phương Vu Mộc cắn răng nói.
Kết quả đổi lại là Phương Khác không chút lưu tình đánh một cái nữa.
“Soán vị ngươi cũng không sợ, ngươi còn sợ mưu phản gì nữa. Mưu phản và soán vị có gì khác biệt sao?” Phương Khác trợn trắng mắt, “Đến lúc đó ngươi muốn gọi chỗ đó là nước gì đều được, Tề Sở Tần Yến Triệu Ngụy Hàn, tùy tiện chọn một cái tên, nếu không ngươi tiếp tục gọi là Ương cũng được.”
“Nhạc phụ… đã tiến cung rồi.” Đông Phương Vu Mộc nhíu mày nói.
“Không phải còn ta sao. Hiện tại lão lừa trọc và Đao Tam Thiên đó có lẽ đều không ở bên phụ hoàng ngươi. Không phải ta muốn làm gì thì có thể làm đó sao, nếu không ngươi cho rằng tại sao ta muốn phí lời với ngươi nhiều như vậy?” Phương Khác liếc mắt nhìn Đông Phương Vu Mộc một cái.
Đông Phương Vu Mộc mím môi.
Những người khác quay mặt nhìn nhau, bọn họ đã có thể động rồi, cũng nghe xong bài giáo dục của Phương Khác với thái tử điện hạ, hiện tại họ nên làm gì? Có tấn công Phương Khác không?
Bốp! Lại là một tiếng vang, lần này Đông Phương Vu Mộc không kịp phòng bị bị đánh ngã xuống đất.
“Ngươi! Ngươi làm vậy là sao?” Đông Phương Vu Mộc nói.
“Vừa nghĩ đến sau khi ta trở về tu tiên giới có thể phải chịu phạt, ta liền cảm thấy rất không đáng.” Phương Khác híp mắt nói. Xen vào sự vụ phàm giới, tội danh này nói lớn thì lớn, y còn chưa biết phải đối diện với hình phạt gì.
Sắc mặt Đông Phương Vu Mộc hết đỏ lại xanh… kỳ thật vừa rồi nói nhiều như vậy không chỉ là giáo huấn gì đó đúng không? Y căn bản là không vui cho nên mới động thủ đánh hắn để tìm cân bằng đi?