Khác Thủ Tiên Quy

Chương 112: Chương 112




Chương 112: Phụng thành chi biến 3

Hôm nay đã định là một ngày không bình thường.

Vốn có thể phát triển thành ngày đổ máu đáng sợ nhất từ lúc Phụng thành kiến lập đến nay, nhưng nhờ Phương Khác xen vào mà đã triển khai một phương thức không thể tin nổi.

Đông Phương Vu Mộc cùng một đám mưu thần nhanh chóng thương nghị ra kế hoạch ứng đối, trong lúc thương nghị thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt hiếu kỳ, nghi ngờ, kính sợ nhìn Phương Khác. Đông Phương Vu Mộc đương nhiên cũng cảm giác được thủ hạ đang đánh giá Phương Khác.

“Điện hạ, kế sách hiện nay, Phương tu sĩ nói là kết quả tốt nhất, chỉ cần chúng tôi hộ vệ điện hạ đi về phía tây, ven đường đi ngang chỗ Vương tổng đốc, thì có thể lấy sông Tích Bạc làm ranh giới, tự lập thành vương. Điện hạ.” Một văn sĩ dùng ánh mắt nóng cháy nhìn Đông Phương Vu Mộc, “Tướng sĩ tây bắc nguyện thề chết cũng theo điện hạ.”

“Thề chết cũng theo điện hạ!” Đồng loạt quỳ xuống.

Đông Phương Vu Mộc nhìn những người quỳ dưới đất, ánh mắt hiện sự giãy dụa. Tự lập thành vương? Thiên hạ của Ương Triều này cũng có hắn ngồi trên lưng ngựa giành lấy, hiện tại hắn phải tự tay cắt nó ra? Đông Phương Vu Mộc nhìn Phương Khác, đột nhiên cảm thấy chỗ bị đánh trên người lại mơ hồ phát đau.

“Điện hạ!”

Cuối cùng trong mắt Đông Phương Vu Mộc cũng hóa thành một sự kiên quyết.

“Tần Hoài Vũ, ngươi đi hình bộ. Phạm đại nhân nhanh chóng liên hệ quân tây bắc tiếp ứng. Lưu Thích khống chế cửa thành tây, chúng ta lui từ đó.” Đông Phương Vu Mộc nhanh chóng hạ vài mệnh lệnh, sau đó nhìn Phương Khác: “Ta chỉ cần ngươi bảo vệ đoàn người nhạc phụ thoát ra khỏi cung, hội hợp với ta tại cửa thành tây. Ta nghĩ khi phụ hoàng bị ngươi uy hiếp, không có ai dám ngăn cản chúng ta nữa.”

Tường hoàng cung trước giờ cực cao cực kiên cố, dễ thủ khó công. Nhưng độ cao này đối với tu sĩ hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới. Cho nên lịch đại người thống trị phàm giới luôn kiêng kỵ tu sĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý. Có thể giết chết tu sĩ chỉ có tu sĩ. Cho nên nếu trong hoàng cung không có tu sĩ, vậy dựa vào sự thần thông của tu sĩ hoàn toàn có thể xuất nhập hoàng cung giết người thoải mái.

Hoàng cung tổng cộng có ba tầng, ngoại cung, nội cung và hậu cung. Uy Viễn đại tướng quân lúc này đang bị dồn ở giữa ngoại cung và nội cung trước sau thọ địch, tình hình rất gay gắt. Phương Khác một tay nhấc một tướng sĩ, bay từ nóc nhà đến, tạo nên hỗn loạn.

“Trên trời có người!”

Phương Khác nhìn những mũi tên chi chít nhắm hướng mình, cũng bất giác mím môi. Mũi tên của phàm nhân không thể thương tổn y, nhưng đứng từ trên không nhìn rừng người chi chít như thế thực sự là hơi tê da đầu, trong đó còn có vài chiếc nỏ công thành.

“Tướng quân! Ti chức phụng mệnh thái tử mà đến!” Vị tướng sĩ bị Phương Khác xách vượt nóc băng tường lớn tiếng nói, sợ mình nếu không ngã từ trên không xuống thành bãi thịt thì cũng bị bắn thành nhím.

“Đừng bắn tiễn.” Uy Viễn đại tướng quân mặc áo giáp màu bạc vung tay lên.

Phương Khác điểm chân, đáp xuống đất, trở tay quét sạch mũi tên bắn từ cửa nội thành đến, trực tiếp đặt tướng sĩ kia xuống đất rồi điểm một cái phi vào cửa nội thành.

Tướng sĩ thủ thành vừa mới nhắm chuẩn, kết quả bóng đen đã biến mất khỏi tầm nhìn. Nếu không phải dưới đất có thêm một người, bọn họ đều sẽ cảm thấy bóng đen vừa mới thấy là suy nghĩ chủ quan của mình.

Phương Khác đi về phía Thái Cực điện, bước chân không to không nhỏ như đang tản bộ, nhưng thực tế lại cực nhanh, nhanh đến mức mắt người thường không nhìn được.

Phương Khác không hề nhẹ nhõm như y biểu hiện ra, phù trận không biết tên trong Phụng Nguyên thành sinh ra ảnh hưởng lớn ngoài dự liệu của y. Nếu không phải vậy, y sẽ không từ bỏ ngự kiếm. Phụng Nguyên thành đang bài xích y, bài xích tu sĩ, cho nên y mới không thể hấp thu linh lực từ ngoại giới, do đó không thể ngự kiếm.

Trong mấy tức, Phương Khác đã bước vào Thái Cực điện mà hôm nay y đã đến nhưng chưa vào.

Phương Khác nhìn mười hai tu sĩ trúc cơ bên trong thủ vệ Thái Cực điện nghiêm cẩn không lỗ hỏng, không khỏi lắc đầu. Dù sao là tu sĩ bồi dưỡng ở phàm giới, hành sự giống binh sĩ chứ không giống tu sĩ.

Nếu là mười hai tu sĩ, lúc này bố trí trận pháp tại đây, vậy dù là Phương Khác cũng không dám tùy tiện hành động.

Trước khi bọn họ nhìn qua, Phương Khác đã vung một kiếm.

Keng.

Hai tu sĩ giơ đao muốn cản, lại bị chấn ra, Mà Phương Khác thì không ham chiến, trực tiếp lao vào giữa hai người đó.

Đông Phương Nguyên Bốc quả nhiên vẫn đang ở Thái Cực điện.

“Bảo hộ hoàng thượng!” Mười hai tu sĩ không hề kinh hoảng, mà nhanh chóng thu hẹp lại muốn chặn giữa Phương Khác và Đông Phương Nguyên Bốc, nhưng đã trễ rồi.

Kiếm của Phương Khác lúc này đang gác lên cổ người tôn quý nhất Ương Triều, mà tay trái nhanh chóng túm rồi vặn, kiếm trong tay Đông Phương Nguyên Bốc rớt lên mặt sàn đại lý thạch, vang leng keng.

Phương Khác nhìn Đông Phương Nguyên Bốc một cái, y không ngờ phản ứng của một vị đế vương người bình thường lại nhanh như thế. Lúc y kiếm gác lên cổ ông, kiếm trong tay ông ta cũng nhanh chóng đưa đến bụng y.

“Lui ra.” Phương Khác nói với mười hai tu sĩ.

Nhưng mười hai tu sĩ vẫn không lui ra mà do dự nhìn Đông Phương Nguyên Bốc.

“Giết y.” Đông Phương Nguyên Bốc không để ý đến thanh kiếm lạnh lẽo ở cổ, nói với mười hai tu sĩ, đáy mắt hơi mang phẫn nộ.

Còn chưa dứt lời, mười hai tu sĩ thật sự không bận tâm hoàng thượng dưới kiếm của Phương Khác mà tấn công tới!

Phương Khác nhíu mày, nắm vững kiếm trong tay kẹp Đông Phương Nguyên Bốc nghiêng người, né một đao quang.

“Ta nói lại lần nữa, lui ra, nếu không hoàng thượng của các ngươi sẽ chết.”

Nhưng vẫn vô dụng, những tu sĩ kia vẫn tấn công, cứ như người Phương Khác đang uy hiếp không phải là hoàng thượng. Mười hai người này không biết trận pháp, nhưng phối hợp với nhau lại cực kỳ thuần thục. Phương Khác bắt giữ Đông Phương Nguyên Bốc ngược lại bắt đầu bó tay chân.

Y dùng kiếm hất đao của đối phương, vai trái cũng bị rạch một đường, vết thương không sâu, nhưng máu đã chảy ra.

Phương Khác không ngờ chuyện lại tiến triển thế này, Đông Phương Nguyên Bốc có lòng tin to lớn như vậy, mười hai tu sĩ cũng hung hãn dũng mãnh, dám hoàn toàn không bận tâm sống chết của hoàng thượng.

Y biết tại sao Đông Phương Nguyên Bốc dám hạ lệnh này, vì ông ta đoán chắc Phương Khác không dám thật sự giết ông ta.

“Bảo bọn họ lui ra.” Phương Khác nhẹ siết kiếm trong tay, trên cổ Đông Phương Nguyên Bốc xuất hiện một đường nhỏ màu đỏ.

“Từ khi sinh ra đến nay còn chưa có ai chỉ kiếm vào cô mà chưa chết.” Đông Phương Nguyên Bốc lạnh nhạt nói.

“Vậy sao?” Phương Khác hơi nhướng giọng, linh lực trong người nhanh chóng vận chuyển, nâng kiếm chém ra, kiếm ý dâng lên ngập trời, tiếng reo du dương.

Ba tu sĩ bị đánh bay, tiếp đó là một tiếng ầm ầm, Thái Cực điện sừng sững khẽ rung động, lại không có chút tổn thất nào.

Mắt Phương Khác lóe lên, kẹp Đông Phương Nguyên Bốc lao ra ngoài, thế nhưng y không tiếp tục bảo vệ Đông Phương Nguyên Bốc nữa mà đưa ông ta vào lưỡi đao chém tới của mười hai tu sĩ.

Hiệu quả rất tốt, những tu sĩ đó không kịp thu thế ngược lại đả thương bản thân, mà Phương Khác cũng nhân cơ hội đột phá vòng vây ra khỏi Thái Cực điện.

Từ lúc Phương Khác lao vào Thái Cực điện đến lúc lao ra chỉ mới một chốc, phần lớn cấm vệ quân trong cung còn chưa kịp phản ứng.

Phương Khác giữ Đông Phương Nguyên Bốc nhảy đáp mấy lần ở chỗ giao nhau giữa nội cung và ngoại cung, mười hai tu sĩ theo sát phía sau.

Phương Khác đáp xuống dưới cửa nội thành, quay người qua, vẫn giữ Đông Phương Nguyên Bốc nhìn mười hai tu sĩ kia.

“Ngươi tiếp tục giằng co không được đâu, trong Phụng Nguyên thành linh lực của ngươi không cách nào hồi phục, tiếp tục hao mòn như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng bị bọn họ giết.” Đông Phương Nguyên Bốc híp mắt nói.

Tiếp tục hao mòn như vậy, hiển nhiên cực kỳ bất lợi cho y.

“Người đâu, hộ giá!” Phương Khác mở miệng, nhờ linh lực kích phát, âm thanh gần như truyền khắp cả hoàng cung.

Đông Phương Nguyên Bốc kinh ngạc, người này rốt cuộc đang nghĩ gì?

Chúng tướng sĩ trên cửa thành nội cung kinh ngạc khó hiểu nhìn hoàng thượng đang bị bắt giữ.

“Hộ giá! Hộ giá!” Phía trên cửa thành tràn đầy hỗn loạn.

Mà đoàn người Uy Viễn đại tướng quân bị tường thành ngăn cách thì không biết bên này đã phát sinh chuyện gì, tại sao lại kinh hoảng như vậy, cho đến khi vị tướng sĩ họ Triệu thuật thế này thế kia.

Vị tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm không khỏi nhìn về cửa thành to lớn, muốn xem thử thiếu niên tiên nhân dám uy hiếp hoàng thượng rốt cuộc có hình dạng ra sao, là ba đầu sáu tay hay thế nào.

“Tặc nhân to gan! Còn không thả hoàng thượng ra!” Thủ thành là Vệ tướng quân.

“Mở cửa thành, ngăn cản mười hai kẻ sau lưng ta, nếu không hoàng thượng bị thương không thể trách ta.” Phương Khác dùng kiếm nâng cao cằm Đông Phương Nguyên Bốc, để đám người trên cửa thành nhìn rõ vết máu trên cổ Đông Phương Nguyên Bốc.

“Đừng tổn thương hoàng thượng, có gì từ từ nói.” Vệ tướng quân mặt như tro tàn, kinh hãi nói.

“Vệ Hải! Đừng để ý y, phóng tiễn. Y không dám tổn thương cô.” Đông Phương Nguyên Bốc hiểu Phương Khác đang có ý đồ gì, rõ ràng dù mười hai tu sĩ không bị Phương Khác uy hiếp, nhưng người bị uy hiếp trên thế gian này nhiều lắm, chẳng hạn Vệ tướng quân.

“Vệ tướng quân, mở cửa thành đi.” Phương Khác mỉm cười, kiếm trong tay lại siết chặt thêm một phần: “Nếu quân chủ Ương Triều chết dưới kiếm của ta, ngươi chỉ đứng nhìn đồng nghĩa với thí quân. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, ngươi gánh nổi sao?”

Lúc này mười hai tu sĩ cũng đuổi tới.

Phương Khác chỉ nhìn Vệ tướng quân, nụ cười đặc biệt xán lạn, kiếm trong tay vẫn vững vàng vô cùng, màu máu trên kiếm đặc biệt chói mắt.

“Các ngươi còn không nhanh buông đao xuống!” Vệ tướng quân chung quy không dám đánh cược cũng không có lòng tin to lớn như Đông Phương Nguyên Bốc, một đội nhân mã đã chắn giữa Phương Khác và mười hai tu sĩ.

Mười hai tu sĩ giờ đây không thể động đậy, nếu muốn giết Phương Khác, thì phải giết người của mình, bọn họ vô thức nhìn Đông Phương Nguyên Bốc.

“Mở cửa thành.” Phương Khác nói.

“Mở cửa thành.” Mặt Vệ tướng quân xanh đen.

“Vệ Hải, ngươi không sợ cô chu di cửu tộc ngươi sao?” Đông Phương Nguyên Bốc lạnh giọng nói.

“Thần đáng chết, thần sợ. Nhưng hoàng thượng, long thể làm trọng!” Vệ Hải nói.

Cửa thành trước mắt được mở ra.

Đông Phương Nguyên Bốc há miệng muốn nói.

Phương Khác lạnh mặt nói vào tai Đông Phương Nguyên Bốc: “Đừng bức ta giết ngươi, ngươi có biết người bị ép quá mức luôn sẽ làm ra một vài chuyện không thể tưởng tượng được đó.”

“Phương Khác, giỏi lắm, cô nhớ kỹ ngươi. Ha, cho dù lão tam lui đến tây bắc thì sao? Giang sơn của cô, cô đương nhiên sẽ giành trở về, đến khi đó người chết sẽ không ít như hôm nay đâu.” Đông Phương Nguyên Bốc nhàn nhạt nói, nhưng chưa bảo mười hai tu sĩ lại tiến tới.

Phương Khác không nói gì, mắt lạnh nhìn cấm vệ trong cung tách ra một con đường, cứ thế uy hiếp Đông Phương Nguyên Bốc bước từng bước ra khỏi cửa thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.