Khác Thủ Tiên Quy

Chương 193: Chương 193




Chương 193: Núi sông còn

Mục Ảnh chấn động, quay đầu nhìn về hướng Thái Hành. Dưới sự kinh ngạc ông cứ thế ngây ra tại chỗ.

Kiếm của Phương Khác đã bị phá cùn, lủng lỗ. Y nhìn biểu tình Mục Ảnh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa nói ra. Y đã bịt miệng, ho ra một nhúm máu, ngực đau như muốn nứt, nhưng chỉ cảm thấy khoái ý.

Gió biển ẩm mặn càng lúc càng nặng, trời đất dao động, ở cuối chân trời xa xa là bạch quang ngập trời chiếu rọi cả thế giới.

Liễu Tửu kinh ngạc một lát mới nhanh chóng hoàn hồn.

“Mục trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao? Nhanh chóng về Thái Hành sao?”

“Không về, hôm nay phải giết sạch các ngươi, khí số Côn Luân đã cạn. Đợi diệt Côn Luân rồi, mới giết về Ngũ Hành sơn cũng được.” Đáy mắt Hàn Không đầy huyết sắc.

Phụng Chi Tiếu cười hai tiếng, tùy tiện rút mũi tên trên vai ra.

“Vậy sao? Vậy ngươi dám mạo hiểm sao?”

Dám sao? Mắt Hàn Không cuộn trào huyết sắc.

“Đại nhân, có mấy đội quân đang đến Mạc thành!” Một người sắc mặt kịch biến, vội vàng nói với Hàn Không.

Con mắt đầy huyết sắc của Hàn Không nhìn qua, người đó đột nhiên rung lên, cả âm thanh cũng run run.

“Đi đầu là Hách Liên Thập Cửu còn có La Tất và đám người Thượng Quan… nhân số khoảng năm vạn…” Từng điểm hỏa rốt cuộc cũng nối liền, tuy còn chưa cháy lan đồng cỏ, nhưng là vì một cọng rơm cuối cùng.

Hàn Không nhìn Mạc thành, không nói gì.

Sau đó hắn lắc đầu, huyết sắc trong mắt càng đậm. Miệng hắn đầy vị tanh, một chữ nói ra như dùng hết toàn bộ sức lực trong người.

“Lui.”

Mấy phiến mây đen thật lớn tản ra bên ngoài Mạc thành, gió biển ẩm mặn cùng với bạch quang đột nhiên xuất hiện cuối chân trời. Giống như bình minh lại đến.

Thành tuy phá, nhưng núi sông vẫn còn.

Khổng Du Thanh tựa vào chân tường thành, cuối cùng thở ra nhẹ nhõm. Ngước mắt nhìn bên cửa thành sụp đổ dùng thi thể chất thành một cửa thành khác, thi thể khắp nơi, tàn chi đoạn cốt.

Trong mắt hắn lại phiếm lên thủy quang, những gì đập vào mắt trực tiếp đâm vào tim hắn.

Đó là lão Vương, ông còn nói đùa gả khuê nữ cho hắn. Người khác là tiểu Ngụy, Thanh Mai của hắn còn đợi hắn về lấy nàng. Còn nữa là..

Còn có rất nhiều người, hắn không gọi được tên. Nhưng bọn họ đều như nhau, đều là người Côn Luân.

Hiện nay họ đều lặng lẽ nằm đây, không còn uống rượu luận đạo, làm càn đấu pháp…

Khổng Du Thanh nhắm mắt lại, trên gương mặt đầy máu vạch ra hai vệt trắng.

Sau đó một cánh tay kéo hắn lên.

“Tất cả còn chưa kết thúc.” Phương Khác nói thế.

Khổng Du Thanh nhẹ gật đầu nhưng rất nghiêm túc.

Đúng, tất cả còn chưa kết thúc. Đây sao có thể là kết thúc? Khổng Du Thanh nhìn hướng Thái Hành, ánh mắt trong trẻo như bầu trời sau khi được mưa tẩy rửa.

Phụng Chi Tiếu được La Tất dìu chậm rãi đi vào thành.

Hộ Lạc khập khiễng đi phía trước An Thường Lạc. An Thường Lạc ôm Thôi Cát ngẩng đầu nhìn Hộ Lạc cười nói: “Sư huynh, sào trúc đi gặp Thôi Vân sư muội rồi.”

Cười xong, An Thường Lạc lại cúi đầu, hung hăng ôm lấy Thôi Cát. Sau đó cõng Thôi Cát lên, hung ác nói: “Đã nói phải cùng dương danh Cửu Châu… mẹ nó, lại lừa lão tử.”

Nói đến cuối đã có mấy phần nghẹn ngào.

Cả Mạc thành chìm vào trầm mặc và bi thương, mọi người nâng đệ tử Côn Luân mặc y sam mây gợn lên xe, vận chuyển đến một chỗ. Bọn họ sẽ được đưa về núi Côn Luân, mai táng trong phần mộ môn phái.

Hơn hai mươi vạn người, mất đi một nửa. Đất đai Mạc thành cũng bị máu tươi nhiễm đỏ. Máu chảy thành suối nhỏ, sát khí không tan.

Chân trời phiếm sáng như bụng cá, lúc này bình minh chân chính đã tới.

Ba ngày sau.

Phái Thiên Sơn đã rút quân, tông môn cũng trầm mặc. Cả đại lục Cửu Châu dường như trở về thời yên bình, chỉ là trong khu mua bán đã có thể lác đác thấy được yêu tộc với đủ màu tóc cùng ma tộc với con ngươi đủ màu.

Mà ở Hoàng hải, chính là một trận đại chiến.

Điền Thanh Quang thống lĩnh ma tu đã công chiếm hai hòn đảo của phái Thái Hành, bức Thái Hành không thể không triệu hồi hơn mười vạn tu sĩ đã phái đi về, lãnh thổ đã mở rộng của Thái Hành lại lần nữa rút nhỏ.

Mọi thứ ở đại lục Cửu Châu chỉ trong một đêm đã đảo điên, từ Côn Luân tứ bề thọ địch biến thành Thái Hành.

Côn Luân ba ngày này vô cùng an tĩnh, nhưng tất cả mọi người đều biết Côn Luân tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn an tĩnh.

Trên Ngũ Hành sơn, Hàn Không cúi đầu quỳ trên diễn võ tràng. Bông tuyết đã phủ hắn thành một người tuyết, gần đông cứng lại. Hắn đã tự phong linh lực của mình quỳ ở đây ba ngày ba đêm.

Cuối cùng, một đôi hài tuyết trắng xuất hiện trước mặt hắn, trên đôi hài là thái cực đồ màu mực.

Hàn Không không dám ngẩng đầu, hắn gian nan nói: “Đại nhân, xin trách phạt.”

Tả Khâu chắp tay mà đứng, căn bản không nhìn Hàn Không quỳ dưới chân mình mà nhìn phương xa hỏi: “Tại sao?”

Tại sao lui binh? Tại sao không trực tiếp phá Côn Luân?

Khi đó nếu hắn tiếp tục công tiến, năm vạn quân ô hợp nhỏ nhoi làm sao có thể địch lại.

“Ngũ Hành sơn là căn bản của Thái Hành, đệ tử không thể trân mắt nhìn Ngũ Hành sơn thất thủ.” Hàn Không cúi đầu, gian nan nói từng chữ.

Bốp.

Một tiếng vang thanh thúy, Hàn Không trực tiếp lăn lông lốc từ diễn võ tràng xuống dưới bậc thang. Sau đó hắn lảo đảo dùng tay chân bò lại, quỳ bên chân Tả Khâu.

“Ngươi nói dối.” Tả Khâu cúi đầu, đưa tay bóp cằm Hàn Không bức hắn ngẩng đầu lên.

Má trái Hàn Không đã xưng đỏ nứt ra, gương mặt đông lạnh xanh mét bị xưng đỏ càng thêm đáng sợ và thảm thiết.

Hàn Không rũ mắt, trầm mặc không nói.

“Ha.” Tả Khâu buông tay, cười một tiếng ý vị không rõ, quay người đi.

Sống lưng thẳng tắp của Hàn Không có vẻ như thoáng cái bị tiếng cười đè sụp, hắn cong người nằm gục trong tuyết, thật lâu không đứng lên, nguyên nhân hắn lui binh không thể nói, không dám nói, nói không được.

Hắn không lui binh vì những đệ tử non nớt trên núi Thái Hành, cũng không lui binh vì Ngũ Hành sơn, mà chỉ vì một người trên Ngũ Hành sơn mà thôi. Cho dù hắn biết rõ hắn mà lui binh sẽ vạn kiếp bất phục, biết rõ người này ký thác tín nhiệm với hắn… nhưng không lui không được.

Chỉ là sợ người đó vạn nhất mà thôi.

“Sao lại nhiều kẻ ngu xuẩn như thế? Lúc trước ta thật lòng cho rằng Hàn sư huynh cũng là người thông minh. Kết quả thì ra là kẻ ngu nhất, vì quá ngu đến mức ta cũng nhìn không ra.” Một đôi hài màu đen đạp lên mặt tuyết, tuyết văng tung tóe, văng lên mặt Hàn Không.

Hàn Không ngẩng đầu lên, dựng thẳng người, lạnh nhạt nhìn trả, chỉ thấy Giang Trầm Chu vẻ mặt trào phúng nhìn hắn.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng đại nhân ngay cả vài ngày cũng không thủ nổi hay sao? Vội vội vàng vàng như chó nhà có tang nhếch nhác chạy về. Chó nuôi thành như vậy, chủ nhân cũng cảm thấy mất mặt.”

“Mất mặt quá mức, mặt mũi phái Thái Hành chỉ kém chưa bị mất sạch.” Giang Trầm Chu lạnh lùng nói.

Hàn Không lạnh nhạt quỳ, đột nhiên nói: “Mật thám còn chưa tra ra?”

Vẻ trào phúng trên mặt Giang Trầm Chu nhạt đi, mày khẽ cau lại: “Xem ra hình như là người thông minh, chỉ có thể xác định một phần danh sách, cụ thể là ai hiện tại còn chưa nhìn ra.”

Hàn Không nhìn Giang Trầm Chu chằm chằm, nói: “Biết phân bố binh lực Thái Hành chỉ có vài người, hiện tại ngươi còn chưa tra ra sao?’

Giang Trầm Chu cong môi, kéo ra một nụ cười: “Ngươi, ta, Chúc Cố Chi, Mục Ảnh, Lãnh trưởng lão, đại nhân, lão tổ, Phụng trưởng lão, Tạ Thương. Chỉ có chín người này, làm sao tra? Trừ đi đại nhân và lão tổ, những người khác ai lại dám tra, hay là ai đi tra? Ai tra chúng ta lại có thể an tâm? Kết quả tra được ai lại dám xác định? Ngươi nói nghe thử?”

Trong những người này, toàn bộ đều là tâm phúc của Tả Khâu.

Trong đó có một mật thám, sẽ là ai?

Hàn Không nhíu mày, cúi đầu lại thấy Giang Trầm Chu dùng mũi giày viết một chữ Hòa trên mặt đất.

Sau đó Giang Trầm Chu bỏ đi, Hàn Không nhẹ lau đi chữ đó, hơi nghiêng đầu, chỉ thấy từ xa Mục Ảnh đang nhìn sang bên này, mắt hai người giao nhau, Mục Ảnh vội vàng bái lễ rồi đi.

Trong hai hòn đảo bị Điền Thanh Quang chiếm lĩnh có một hòn đảo tên là Mặc Tâm, lúc này đám người Điền Thanh Quang đang ở trên hòn đảo đó.

Điền Thanh Quang cầm một bức thư, đi qua đi lại nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm.

Sắc mặt hắn rất tái, đáy mắt tràn đầy hoảng sợ. Theo kế hoạch, lúc này hắn nên toàn lực tấn công Thái Hành, nhưng có một nửa binh lực bị hắn phái đi làm chuyện khác. Chính vì thế mà trong ba ngày này, hắn chỉ mới lên đảo chứ chưa lên đất liền.

Ti Lan bước vào doanh trướng, trực tiếp đứng trước mặt Điền Thanh Quang đưa tay ra.

“Lấy ra.”

Điền Thanh Quang đáng thương nhìn Ti Lan, nhưng không giao thư ra, hắn nói: “Tin tức này nếu truyền về có phải sẽ dao động quân tâm không? Côn Luân bây giờ… còn nữa, ngay cả hạc giấy cũng vô pháp phát ra… liệu có…”

“Không thể.” Ti Lan chém đinh chặt sắt nói, sau đó lại nhíu mày, tên Điền Thanh Quang này rành rẽ trận pháp nhưng hành sự lại quá thiếu quyết đoán, Diệp Vu Thời vừa gặp chuyện hắn đã như mất đi xương sống.

“Vậy thư này…” Điền Thanh Quang do do dự dự nhìn Ti Lan.

“Nếu bọn họ không biết mới sẽ hỏng chuyện.” Ti Lan trực tiếp ngắt lời Điền Thanh Quang, giật thư nói: “Thư này trực tiếp để ta đưa vào tay y, an toàn hơn, hiện tại ta liền xuất phát, chuyện tìm kiếm trên biển không được ngừng, nhưng công đánh Thái Hành cũng rất quan trọng.”

Điền Thanh Quang gật đầu đáp lời, đây là cách làm thỏa đáng nhất, dù sao Ti Lan đủ nhanh, ủng của nàng là vạn lý tốc hành. Hơn nữa nếu có nàng tình trạng bên này có thể được phản ánh tỉ mỉ hơn tới bên đó.

Một ngày sau.

Nụ cười trên mặt La Tất chậm rãi nhạt đi.

Hắn lạnh giọng nói: “Đại sư huynh mất tích, nghĩa là sao?”

Mà bên cạnh, Phương Khác vốn vì gặp được Ti Lan mà có vẻ vui mừng giờ đã không còn biểu cảm gì, nhìn không ra chút cảm xúc nào, con mắt luôn sáng tỏ lúc này chuyển thành màu mực thâm trầm.

Chương 194: Mất tích 1

Hôm đó, đám người Điền Thanh Quang đợi rất lâu chỉ cảm thấy được sau một trận động tĩnh như bài sơn đảo hải, cảnh tượng trước mắt thay đổi, nhìn thấy năm thân ảnh trên biển. Chỉ thoáng cái, mặt biển đột nhiên lại cuộn trào, nước biển như sôi sục. Một luồng uy áp không biết từ đâu ra ầm ầm giáng xuống, khiến người ta vô pháp kháng cự. Người tu vi tốt một chút chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, tu vi hơi kém thì trực tiếp ngất đi. Cũng chỉ trong mấy tức, chỉ trong mấy tức mà thôi.

Trên mặt biển mất đi mấy thân ảnh, biển lớn trong bóng tối, lại lần nữa hồi phục bình lặng. Bình lặng như thể chưa hề có gì xảy ra, trước mắt chỉ có một chiếc thuyền nhẹ tan nát đã lật úp.

Đúng, mất tích không chỉ có mình Diệp Vu Thời, mà là năm người trong đó có cả Thái A.

Phương Khác gần như lập tức nói với Vương Lạc Dương và Hách Liên Đồng: “Mau thông báo cho nhóm Trịnh thống lĩnh, triệu tập hội nghị khẩn cấp.”

Sau đó y lấy ra một con hạc giấy, truyền linh lực vào, hạc giấy vỗ cánh vài cái, bay một vòng trên không rồi trở vào tay Phương Khác.

Hạc giấy không thể đưa đi.

Ti Lan lo lắng nhìn Phương Khác: “Chúng tôi đã thử qua rồi, vô dụng, ngay cả phù chú truyền tin Diệp Vu Thời đặc chế cũng không thể truyền đi.”

Vì từng thử, mới lo lắng như thế, vì không phải là mất tích bình thường.

“Ta biết rồi.” Phương Khác gật đầu, bình tĩnh nói, nhưng tay lại lấy ra một con hạc khác, truyền linh lực vào, vẫn không thể bay đi, mí mắt y rũ xuống nhẹ run lên.

“Trong tu chân giới, cho dù là ba đại lục đã ngăn cách tuyệt đối hay bí cảnh hạc giấy cũng không thể nào không truyền đi được, chỉ có không cách nào truyền đạt mà thôi…. Hạc giấy không thể truyền tin, chỉ có thể là không cách nào cảm ứng được linh lực của hắn trong tu chân giới. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là họ đang ở nơi ngăn cách linh lực, hoặc là… đã chết.” Hộ Lạc nói, đôi mày rậm nhíu lại.

“Không thể.” Phương Khác tức khắc nhìn Hộ Lạc nói.

“Nếu ba ngày trước đã mất tích, nếu mà…, thẻ ngọc trong môn phái chắc chắn phải vỡ. Vậy thì chúng ta đã nhận được tin tức từ sớm rồi. Như vậy xem ra, có lẽ họ đang ở nơi cách tuyệt linh lực.”

Nhưng… tu tiên giới có bao nhiêu người mất tích rồi một đi không trở về, có lẽ bị vây trong bí cảnh mấy trăm hoặc mấy ngàn năm sau mới phát hiện di cốt, hoặc hoàn toàn không chút tông tích, không chút dấu vết.

Huống chi, là mất tích trên biển…

Sẽ không sao đâu, chắc chỉ là nhất thời không liên hệ được mà thôi, Phương Khác thầm nói với mình như vậy. Ngoài mặt bình tĩnh như nước, không chút dao động, tỉ mỉ phân tích với người khác, tỏ rõ sự bình tĩnh và khắc chế.

Y bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Ti Lan càng thêm lo âu. Nàng lo lắng nhìn Phương Khác muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì mới tốt. Cuối cùng chỉ đành nói: “Diệp Vu Thời sẽ không sao.”

Phương Khác rũ mắt, rồi nhìn Ti Lan gật đầu sau đó rất tự nhiên đưa tay vỗ vai Ti Lan, cười nhạt: “Một đường cực khổ các ngươi rồi. Chỉ là ta tạm thời không thể dẫn các ngươi đi ngắm phong cảnh đại lục Cửu Châu này, đợi lát còn phải làm phiền các ngươi thuật lại chuyện này lần nữa.”

Ti Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không cực khổ không để ý.

La Tất bên cạnh vừa mới tỉnh hồn khỏi tin tức này, liền nghe được câu nói của Phương Khác. Nếu không phải định lực tốt hắn đã muốn túm Phương Khác lắc lắc. Đại sư huynh mất tích rồi, mẹ nó ngươi còn có tâm tư hàn huyên? Còn phong cảnh đại lục Cửu Châu? Mẹ nó ngươi đang đùa ta?

Rất nhanh, mọi người đã đến đủ.

Đám người Trịnh Trường Thiên quái dị nhìn Phương Khác một cái, đến không khỏi quá chỉnh tề, tất cả trưởng lão, thống lĩnh, bao gồm cả Vệ Thoán đều có mặt.

Chẳng lẽ xảy ra đại sự? Trịnh Trường Thiên nhìn Phương Khác.

Phương Khác lại nhìn Vệ Thoán trực tiếp nói: “Bói một quẻ cho chưởng môn và Diệp Vu Thời.”

Mọi người lập tức xôn xao, bói một quẻ cho chưởng môn và Diệp Vu Thời? Chẳng lẽ họ đã xảy ra chuyện rồi sao? Liền có người nhịn không được lên tiếng hỏi, cục diện càng thêm huyên náo.

“Mọi người trước đừng nóng vội.” Phương Khác tiến tới một bước: “Trước xin Vệ sư huynh bói một quẻ, sau tự sẽ thông báo cho mọi người. Chỉ là tính xem phương vị của họ lúc này.”

Vệ Thoán thấy thế, không chần chừ nữa, lấy mai rùa ra… một lát sau Vệ Thoán không kìm được nghi hoặc nhẹ ủa một tiếng.

Chỉ thấy vết rạn trên mai rùa trong tay hắn kéo dài đến một phần hai thì đột nhiên đứt đoạn. Vệ Thoán lật tay đánh ra một pháp quyết thử lại, vẫn như thế, cứ vậy lặp lại ba bốn lần, sắc mặt Vệ Thoán tái nhợt.

Hắn thở dài một tiếng, nhìn Phương Khác nói: “… Vệ Thoán tu vi không đủ, quẻ tượng không cách nào hiển thị hoàn toàn. Chỉ biết là vùng cực nam. Chắc là ở trong Hoàng hải, hung cát khó đoán.”

Vừa nghe thế, mọi người sợ hãi.

Lúc này, Phương Khác mới nói ra chuyện chưởng môn và Diệp Vu Thời mất tích.

Ti Lan cũng thuật lại toàn bộ chuyện đã thấy hôm đó.

Nói xong, trong phòng yên tĩnh đáng sợ.

“Tuy chưởng môn tạm thời không cách nào về môn phái chủ trì đại cục, nhưng may là lão tổ của hai phái Thái Hành Thiên Sơn cũng không cách nào về phái. Do đó chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến phái ta. Những việc sau này, chưởng môn sớm đã có an bài. Mọi người không cần quá lo lắng.” Phương Khác an ủi.

Thấy thần sắc mọi người đã hơi yên, Phương Khác mới tiếp: “Chỉ là trong thời gian chưởng môn chưa về, còn cần các vị trưởng lão và tiền bối đảm đương chỉ điểm nhiều chút, ổn định đại cục, mới tiện chờ đợi chưởng môn trở về.”

Phương Khác chắp tay nói.

Mọi người liên tục đáp lời.

Trịnh Trường Thiên sờ râu gật đầu.

“Thông báo sáu đại quân doanh… lệnh người chú ý thẻ ngọc trong môn, nếu có dị tượng lập tức thông báo… giám sát tin tức về Thái Hành Thiên Sơn.”….

La Tất đứng sau lưng Phương Khác, thấy Phương Khác nói vài lời đã ổn định được cục diện, hơn nữa nhanh chóng an bài hàng loạt. Tuy hắn cũng hiểu, lúc này nóng ruột cũng không giải quyết được vấn đề. Phương Khác bình tĩnh như vậy còn lãnh tĩnh ổn định đại cục mới là cách xử lý tốt nhất.

Nhưng… trong mắt La Tất lấp lóe u quang, Phương Khác và đại sư huynh là quan hệ gì, y bình tĩnh thế này hơi quá mức…

Nếu là Công Tôn Tùy gặp chuyện, hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như thế.

Bạch Cập Thiên nhíu mày, nhìn Ti Lan truyền âm: “Ta thấy ngươi suốt đường lo lắng là dư thừa rồi, vị Phương đạo hữu này hiện tại không phải rất bình tĩnh sao?”

Lúc hắn nói lời này, lộ rõ vài phần ghen tỵ.

Ti Lan liếc nhìn Bạch Cập Thiên một cái, sau đó lại nhìn La Tất, rồi mới nói: “Không phải như thế.

Trong ký ức của nàng, Phương Khác chưa từng có ánh mắt như bây giờ, nhìn thì bình tĩnh… kỳ thật tràn đầy hoang mang.

Sau khi tan họp.

Trịnh Trường Thiên dưới ánh mắt ra hiệu của Phương Khác, đi sang một bên.

“Chẳng lẽ còn có chuyện gì?” Trịnh Trường Thiên nhíu mày hỏi, lẽ nào trong môn phái còn xảy ra đại sự nào hay sao?

Phương Khác chắp tay hành lễ, trực tiếp nói, “Trịnh sư bá, ta là muốn từ biệt ngài.”

Trịnh Trường Thiên sửng sốt, sau đó trầm giọng hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng. Chỉ là đám nhóc Vương Lạc Dương còn xin sư bá tốn công chăm sóc rồi.”

“Vậy thì đi đi, chỉ là trên biển nhiều linh thú cấp cao, đáy biển càng thần bí vô cùng, tự mình nên cẩn thận.”

“Vâng, đa tạ sư bá.”

Đám người La Tất đương nhiên nghe được.

“Ta cũng đi.” Mấy người đồng thời nói.

Phương Khác lắc đầu: “Không được, các ngươi đi rồi, môn phái không phải sẽ loạn sao?”

La Tất và Hộ Lạc trầm mặc.

“Phương đại ca, ta đi cùng ngươi vậy.” Ti Lan nói.

“Ngươi còn phải lưu lại đại biểu cho Thanh Minh cùng Côn Luân thương nghị… đừng nói nữa, chỗ Hoàng hải có đám người Điền Thanh Quang tiếp ứng, ta đi một mình là được.”

Nói xong Phương Khác không đợi mọi người phản bác, lại tiếp: “Các ngươi không ngại thì cho ta biết một ít tình hình Hoàng hải, cùng một vài cấm kỵ trên biển…”

Mọi người nhìn nhau một cái, Ti Lan bước tới một bước nói: “Tình hình trên biển ta hiểu rõ.”

Tối hôm đó.

Phương Khác từ biệt mọi người xong, cầm trường kiếm bước ra khỏi viện lạc.

Y còn chưa đi được vài bước, đã thấy Triệu Lịch Duyệt đang bước tới.

“Sư huynh, ngươi muốn làm gì?” Triệu Lịch Duyệt nói, hắn vốn còn đang dưỡng thương, nghe tin Phương Khác muốn đi Hoàng hải tìm người liền chạy tới, may mà còn kịp.

Phương Khác dừng chân, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn Triệu Lịch Duyệt. Sau đó cong môi nói: “Ta muốn làm gì, không phải ngươi đã biết rồi sao?”

Triệu Lịch Duyệt cười cười: “Thẻ ngọc trong môn phái chưa vỡ, lúc này nhất định họ vẫn còn sống, cho nên sư huynh không cần phải lo lắng như thế.”

Phương Khác nhếch mi, cước bộ không ngừng.

Triệu Lịch Duyệt lại chớp người chặn trước mặt Phương Khác.

Vẻ mặt Phương Khác hơi lạnh.

“Lúc này ngươi đâu cũng không thể đi.” Triệu Lịch Duyệt nhìn thẳng Phương Khác nói: “Hiện nay chưởng môn và Diệp sư huynh không rõ tung tích mọi người đều đã rất lo lắng, bây giờ lại là thời kỳ trọng yếu Côn Luân dưỡng thương. Nếu ngươi không thể đứng ra ổn định nhân tâm, thế cục Côn Luân sẽ không vững. Huống chi ba đại lục hợp lại, các đại môn phái ở Cửu Châu tất sẽ điều chỉnh, mong giành được lợi ích lớn nhất. Mà các thế lực lớn ở hai đại lục kia cũng sắp tràn vào Cửu Châu ta. Cục thế thiên biến vạn hóa…”

Triệu Lịch Duyệt nhìn vẻ mặt Phương Khác nói: “Bên trong tha hồ vùng vẫy.”

Biểu tình Phương Khác lãnh đạm, nhìn không ra chút biến hóa cảm xúc nào. Triệu Lịch Duyệt lại nói: “Cho dù ngươi đi rồi lại có thể thế nào? Luận tu vi, ngươi không bằng các trưởng lão trong môn phái. Luận tìm người, ngươi cũng không phải là tu sĩ chuyên nghề này. Còn không bằng ở môn phái đợi tin tức.”

Phương Khác lắc đầu, lại bước tới.

Nhưng Triệu Lịch Duyệt lại không nhường bước.

Phương Khác nhìn chằm chằm Triệu Lịch Duyệt, đáy mắt trào lên màu mực thâm trầm. Màu mực đó cuồn cuộn sôi sục, như có thể nuốt chửng người khác.

Dù Triệu Lịch Duyệt đã có chuẩn bị cũng giật mình sợ hãi.

“Hiện tại ta không có tâm tình nói mấy thứ này với ngươi.” Phương Khác rất bình tĩnh nói, nhưng y hiểu lúc này y không hề bình tĩnh chút nào. Nếu có người thấy được cánh tay siết chặt trong tay áo của y, sẽ thấy được ngón tay y run lên rất khẽ.

Diệp Vu Thời mất tích rồi, làm sao đây? Đương nhiên là phải tìm hắn về.

Ai cũng không thể ngăn cản y. Mắt Phương Khác hiện lên tơ máu, y cứ thế nhìn Triệu Lịch Duyệt, trường kiếm trong tay hú vang, đã bay lên giữa không.

Triệu Lịch Duyệt đột nhiên cười nói: “Được thôi, lúc này nói gì ngươi cũng không nghe lọt. Ngươi đi đi, nơi này còn có chúng ta.”

Phương Khác chỉ gật đầu, không chút do dự trực tiếp phi thân dẫm lên kiếm, thoáng cái đã biến mất không thấy.

Triệu Lịch Duyệt thu lại nụ cười, nhẹ thở dài.

“Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu ra hồn nhỉ?” Đột nhiên một âm thanh chen vào.

Thì ra là đám người La Tất Ti Lan, không biết họ đã ở đây bao lâu rồi.

La Tất nói thế, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt không có ý cười. Lời Triệu Lịch Duyệt vừa nói hắn nghe không ít, lời không nói sai, nhưng hắn nghe là thấy không vui.

Triệu Lịch Duyệt cười lạnh: “Tìm được còn tốt, nếu không tìm được…”

Nếu không tìm được, Phương Khác sẽ thế nào?

Trong mắt Triệu Lịch Duyệt ngưng tụ lãnh ý mỏng manh.

Ti Lan nhíu mày thở dài.

Tiêu Xương Thu lạnh lùng nói: “Lo âu vô dụng, không bằng nghĩ xem nên tặng đại lễ gì cho phái Thái Hành.”

“Đúng là nên như thế.” Hộ Lạc gật đầu.

Phương Khác dẫm lên phi kiếm, trong đầu trống rỗng, tơ máu trong mắt càng lúc càng rõ, nếu không phải cố gắng áp chế vừa rồi y đã động thủ với Triệu Lịch Duyệt.

Phương Khác mím môi, nhắm mắt lại niệm thanh tâm chú. Khi mở mắt ra, huyết sắc trong mắt càng thêm rõ rệt, Phương Khác nhếch môi, một tay nhẹ ấn khóe mắt.

Nhất định có thể tìm được.

Chương 195: Mất tích 2

Phương Khác một đường xuôi nam, đi qua Trường Thiên Hiệp cốc, đi qua Tuyết Đỉnh sơn, đi qua trúc lâm nơi y và Thái A từ biệt, đi qua Phong thành huyết tẩy toàn môn Tiêu gia.

Nam Lĩnh Phong thành, hiện tại chỉ còn lại một mảng tiêu điều, trong thành vẫn còn trú quân của Thái Hành… trên đường ngẫu nhiên có người đi qua cũng vẻ mặt tê dại, người trong thành đều khoác áo tang, tiền giấy bay phất phơ, không có gì hủy diệt tất cả nhanh như chiến tranh.

Phương Khác mặc một thân tố y, chắp tay cầm dù đen đi trong thành.

“Hoa nhi… Hoa nhi, con của ta, con đang ở đâu…. Trả hài tử cho ta, trả hài tử cho ta.” Một phụ nhân đột nhiên từ bên đường lao ra, nhào lên tu sĩ tuần tra của phái Thái Hành, điên cuồng gào thét.

Sau lưng nàng là một lão phụ kéo chặt phụ nhân, vừa cong lưng xin lỗi tu sĩ Thái Hành vừa kéo phụ nhân về.

Đội tu sĩ Thái Hành đó chưa có động tác gì, nhìn vẻ mặt họ thì chuyện này có vẻ rất thường gặp.

Phương Khác nhìn phụ nhân đó bị tha đi, trên mặt lộ ra mấy phần áy náy.

Sau đó không hề dừng lại đi về phía Thái Hành.

Y quay đầu nhìn vị trí của Tiêu gia, trước mặt hiện lên gương mặt băng lạnh của Tiêu Xương Thu, Tiêu gia vào lúc sinh tử tồn vong, Tiêu Xương Thu lại chọn lưu lại Côn Luân, có lẽ nên nói không thể không lưu lại Côn Luân.

Mà những hài tử đó, những hài tử bị phái Thái Hành bắt đi, lúc này còn không biết đang ở đâu.

Phương Khác vẽ lại bố trí binh lực trong Phong thành rồi truyền về Côn Luân.

Dưới chân núi Ngũ Hành sơn, trong một ngôi nhà ở khu mua bán Lưỡng Nghi lớn nhất phái Thái Hành.

Trong phòng không có ánh đèn, cửa sổ bị vải đen bịt kín, căn phòng tối thui.

Một người đội mũ trùm màu đen, toàn thân ẩn trong bóng tối ngồi đối diện với Phương Khác.

“Lão tổ Thái Hành Phùng Sinh cũng bặt vô âm tín, thông qua bí pháp Thái Hành tìm kiếm, cũng chỉ biết được phương vị đại khái. Chẳng qua chuyện này ta lại biết được một chút.” Nam tử chỉ lộ ra chiếc cằm ưu mỹ không nhanh không chậm nói, người này ẩn trong bóng tối như dung làm một thể, âm thanh thì lại dịu dàng khiến người ta như được tắm gió xuân.

“Tương truyền năm đó lúc vị đại năng bố trí cấm chế ngăn cách ba đại lục, cũng đã thi hạ một bí pháp, nếu có người ý đồ muốn phá giải cấm chế thì sẽ bị bí pháp này cắn nuốt.”

Thần sắc Phương Khác khẽ động.

Người trong bóng tối nhìn Phương Khác một cái rồi nói: “Bí pháp là gì, không ai biết. Cách nói này cũng chỉ lưu truyền trong một vài thôn xóm ven biển. Chẳng qua, trong lời lưu truyền có một chút ý nghĩa. Đáy biển có chín ngọn đỉnh, trấn áp hải quái, đổi lấy bình an cho ba giới. Trong đỉnh sinh khói, khói dâng lên từ đáy biển, tạo hình như mây, đen như mực. Trong khói có thể thấy được Tam Thiên thế giới. Người thấy khói này, không thể sống sót chỉ có thể chết.”

Phương Khác nhướng mày, trấn áp hải quái… nếu trấn áp hải quái thì nên nói là đổi lấy thái bình trên biển… sao có thể nói đổi lấy hòa bình ba giới?

“Đa tạ.” Phương Khác thành khẩn nói. “Những hài tử đó hiện nay đang ở đâu, khi nào mới có thể trả chúng về cho phụ mẫu chúng?”

“Chúng ở phái Thái Hành rất an toàn. Có ăn có uống, có người dạy dỗ, có linh đan cung ứng. Có gì không tốt?”

Phương Khác nhất thời không biết nói sao, người không biết chuyện có lẽ sẽ lo lắng ưu phiền, nhưng hiện tại y đã biết chuyện, tự nhiên hiểu tình huống của những hài tử này tốt hơn tưởng tượng của tất cả mọi người nhiều lắm. Khi đó tuy y không biết kế hoạch của người này, nhưng y lại đáp ứng người này, để hắn tùy ý mà làm, tất cả trong môn phái có y gánh vác. Chỉ là ngay cả y cũng không ngờ được, người này lại… điên cuồng như thế. Nhưng không thể phủ nhận, chuyện này nếu không bận tâm đến sự nóng ruột và lo âu của những phụ mẫu kia, thì chơi vô cùng đẹp.

Thứ nhất, có thể khiến một phần người trong Thái Hành ly tâm với Tả Khâu. Dù sao kẻ thống trị tàn bạo không đáng để đi theo. Thứ hai, khiến những phái khác được kiến thức sự điên cuồng của Thái Hành. Thứ ba, gợi lên lòng phản kháng của dân chúng. Thứ tư… để Thái Hành thay họ nuôi hài tử.

Ăn của Thái Hành, uống của Thái Hành, dùng của Thái Hành, cuối cùng lại đến đánh Thái Hành.

Bàn tính này đánh rất vang.

Phái Thái Hành làm sao cũng không ngờ được kết quả sẽ như thế đúng không? Những hài tử đó ở trên tay người này, hắn làm sao có thể thật sự để Thái Hành tẩy não chúng? Phương Khác nhìn nam tử trước mắt.

“Côn Luân khi nào phản kích?”

Phương Khác cân nhắc một lát, cười đáp: “Trong môn phái có hai phe, một chủ chiến, cho rằng nên nhân khí thế bây giờ tấn công Ngũ Hành sơn, rửa nhục. Một phe khác lại cho rằng, Côn Luân hiện nay cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi điều chỉnh xong mới bàn chuyện công đánh Thái Hành.”

Người đó nghe xong nói: “Phái Thái Hành lấy trảm yêu trừ ma vệ đạo làm huấn giới, lúc này ba đại lục đã liên thông, trong địa giới Thái Hành vẫn không cho phép hai tộc yêu ma bước vào. Nếu gặp hai tộc yêu ma, giết không tha. Nhưng, hiện nay thái độ của Thái Hành đối với hai tộc yêu ma là thế, không đại biểu sau này cũng thế. Nếu bỏ lỡ thời cơ này, về sau có muốn, cũng chỉ là muốn mà thôi.”

“Chính thế.” Phương Khác gật đầu, huống hồ ba đại lục đều loạn, Côn Luân sao có thể chỉ lo cho mình, nghĩ ngơi dưỡng sức? Chỉ là có vài người bị lá che mắt, không nhìn rõ thế cục. Chẳng qua may mà chỉ có vài mầm lửa, hiện tại còn kịp dập tắt chúng.

Phương Khác cầm thẻ ngọc nam tử đưa qua, trân trọng bỏ vào nhẫn chứa đồ. Mỗi một phần tình báo, đều là họ dùng mạng đổi lấy, mà Thái Hành lúc này đang khua chiêng gõ trống điều tra mật thám.

Nghĩ đến đây, Phương Khác nhìn đối phương: “Nếu có người tra đến ngươi, hễ lộ ra chút đầu mối nào, đều phải kịp thời rút lui, đừng kéo dài.”

“Ta tự có chừng mực.” Nói xong, hắn liền đứng lên ra khỏi mật thất.

Sau khi cua rẽ chục lần, đến cửa sau của một tửu lâu, cởi mũ trùm, để lộ một thân huyền y, trên y bào là ngũ hành bát quái đồ bằng tơ bạc lấp lánh ánh sáng dưới dương quang.

Phương Khác đổi sang diện mạo khác, đợi trong mật thất đủ một canh giờ mới ra ngoài. Chu Lập Đức đang chờ trước cửa.

“Đại nhân, thuyền lên biển đã chuẩn bị xong.”

“Đi thôi.”

Một ngày sau, trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ trên biển, một lão ngư dân cùng một người trẻ tuổi ngồi trên thuyền câu linh ngư. Người trẻ tuổi mặc đồ ngắn màu xám, trên eo còn cài một cây dù đen.

Ngay lúc này, một luồng linh quang đánh bốp dưới đáy nước ở mép thuyền, tạo nên một con sóng. Sóng nước đánh lên thân thuyền, tưới ướt hai người trên sàn thuyền.

“Trên thuyền là ai, phía trước giới nghiêm, không được lại gần.”

Lão ngư dân giật mình kêu lên, lúc này mới phát hiện thuyền của họ đã đi đến đây.

Ông vội ném đao và cá trên tay, hoang mang đứng lên chắp tay với đại thuyền ở xa: “Ai da, ngài nhìn ta này, ta vất vả lắm mới đánh được một con tuyết ngư, cao hứng hỏng rồi… nên quên khống chế thuyền, mới khiến thuyền trôi đến đây… ai da, làm phiền các vị đại nhân rồi, thật xin lỗi, xin lỗi.”

Tuyết ngư?

Tu sĩ trên thuyền không khỏi giật mình, nhìn lên chiếc thuyền nhỏ. Vậy mà là thật, tuyết ngư toàn thân như ngọc không thấy xương, máu như hương ngọc. Cá này là thứ tốt, nó có thể tinh lọc linh lực thông thuận kinh mạch, cực hiếm gặp.

Mấy tu sĩ nhìn nhau một cái, một người trong đó nhịn không được nhìn hai người khác: “Hai người này tu vi không cao, vậy mà bắt được tuyết ngư?’

“Thủ lĩnh, ngươi xem…” Một tu sĩ ghé lại gần thủ lĩnh, ánh mắt thì dính trên con thuyền kia, vẻ mặt không mang ý tốt.

Thủ lĩnh lạnh lùng nhìn tu sĩ này một cái: “Tiểu tử ngươi có ý đồ quỷ gì đây? Bất kể ngươi có ý đồ gì, đều nuốt về bụng hết cho ta. Phái Thái Hành chúng ta, trước giờ không… không, a!”

Thủ lĩnh kia còn chưa nói xong, chợt kinh hô một tiếng, chỉ thấy một cánh tay đã xuyên qua phần bụng hắn. Tiểu đệ tạp dịch hắn luôn cho là chỉ mới tầng bảy luyện khí, vậy mà đã là trúc cơ hậu kỳ.

“Người đầu… có gian tế…” Thủ lĩnh thoáng cái nghĩ ra được thân phận của người này, nhưng đã trễ.

Chỉ thấy lão ngư dân cùng với thanh niên trên thuyền đánh cá phi thân lên, kiếm quang lóe sáng… một thuyền mười người, chỉ còn lại mỗi gian tế đó.

“Đại nhân, tiểu nhân tên gọi Lưu Võ, ngài cứ gọi ta tiểu Võ là được.” Lưu Võ ném ra mấy hỏa cầu, xử lý sạch sẽ thi thể. Lau vết máu trên tay lên y phục rồi chắp tay hành lễ với Phương Khác.

“Đại nhân, Lưu Võ sinh sống hơn hai mươi năm trên Hoàng hải. Có hắn ở đây, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.” Chu Lập Đức nói.

Phương Khác mỉm cười, nói với Lưu Võ: “Vậy làm phiền ngươi rồi.”

“Không phiền, không phiền.” Lưu Võ cười híp mắt nói, đi đến đầu thuyền bắt đầu thao tác, trực tiếp lái vào Hoàng Hải.

Phương Khác rút dù trên eo ra, mở dù, chỉ thấy cây dù thoáng cái biến lớn, trực tiếp bao trùm chiếc thuyền bên trong.

Dù này là một trong những linh bảo đám Trần Chử gom cho y, tên là Nặc Tích.

Có thể che giấu linh lực dao động, không bị tu sĩ dưới kỳ xuất khiếu phát giác hành tung. Còn có thể xóa đi dao động linh lực sau khi sử dụng thuật pháp. Trên đường Phương Khác toàn nhờ vào chiếc dù này cùng với bản lĩnh dịch dung của y, mới đi sâu vào được Thái Hành mà không bị phát giác.

“Đại nhân là muốn đến chỗ nhóm Điền Thanh Quang hội họp trước hay có dự tính khác?” Chu Lập Đức hỏi.

Phương Khác ngẫm nghĩ nói với Lưu Võ: “Ngươi có biết “đỉnh sinh khói’?”

Lưu Võ giật mình, nghiêng đầu nhìn Phương Khác: “Đại nhân làm sao biết đỉnh sinh khói?”

Nói xong, hắn tựa hồ ý thức được không ổn, liền nói: “Tiểu nhân đương nhiên biết, đỉnh sinh khói này vô cùng bất thường. Hai năm trước thôn lạc bên biển còn có một chiếc thuyền đánh cá lớn một đi không trở lại, hôm đó có người nói thấy trên bờ biển tỏa ra khói đen.

Một lần cuối cùng là mười ba năm trước, mười lăm chiếc thuyền của thương đội chở hơn trăm người mất tích trên biển, hôm đó cũng chính là ngày trên biển tỏa khói.

Tương truyền, khi biển tỏa khói, có người từng thấy ở đáy biển có một ngọn đỉnh lớn, trong đỉnh sinh khói đen, vì vậy mới gọi là đỉnh sinh khói. Chuyện này còn từng dẫn tới một tốp tu sĩ lên biển tìm bảo. Bọn họ cho rằng ngọn đỉnh này chính là linh bảo. Nhưng cuối cùng vô công trở về. Nhưng cũng có rất nhiều người cho rằng đỉnh sinh khói chẳng qua là lời đồn, mọi người cứ truyền miệng nhau nên dần sai lệch. Cái gọi là đỉnh sinh khói chẳng qua chỉ là cự chương trên biển tạo thành, những thuyền đánh cá và tu sĩ mất tích đều là bị cự chương cuốn vào biển ăn mất.”

Nghe ra, cái này chỉ là lời đồn linh dị thường có ở vùng biển mà thôi.

Lưu Võ gãi đầu, đột nhiên nói: “Đúng rồi, nửa tháng trước lại có người nói thấy khói đen trên biển. Chính là vì rất nhiều người nhìn thấy, mới khiến cho lời đồn đỉnh sinh khói đã chìm nghỉm rất lâu lại xôn xao lần nữa.”

Nửa tháng trước, không phải chính là ngày đám người Diệp Vu Thời mất tích sao!

Lưu Võ còn đang nói: “Hôm đó màn đêm đã buông xuống, nếu nói có đỉnh sinh khói cũng không thấy được, nhưng hôm đó chính là lúc cấm chế phá giải, thoáng chốc linh quang bùng lên, chiếu sáng màn đêm như ban ngày. Vì vậy mới có người nói thấy được đỉnh sinh khói. Nhưng hôm đó loạn như thế, ai biết có phải nhìn lầm hay không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.