Chương 206: Tiểu Thiên bí cảnh 2
Lúc Phương Khác có lại cảm giác, chỉ cảm thấy người mình lửng lơ không có chút chân thật nào. Sau đó chính là hành lạnh vô tận thấm từ da thịt vào đến xương. Đầu óc mù mờ, thân thể như đang nổi trên mặt nước không ngừng bị lay động.
Phương Khác vô thức siết chặt tay… kiếm trong tay không còn nữa, người vẫn còn. Phương Khác thoáng cái tỉnh táo từ trong thống khổ mù mờ.
Vừa mở mắt, liền đối diện một đôi mắt đen kịt. Phương Khác vô thức ngửa đầu ra sau, mặt nước liền phủ qua miệng mũi y. Vì cả người y đang nằm ngửa nổi trên mặt nước. Lúc này y mới nhìn rõ trước mặt khoảng hai tấc là một gương mặt bằng gốm. Đồng thời y cũng phát hiện không phải chỉ có một cái, mà là chi chít mặt gốm nhìn không thấy điểm cuối hợp lại hình thành một lớp phủ nhìn không thấy biên giới. Mà y đang ở trong khe hở của lớp phủ và mặt nước. Ánh sáng lại là từ đáy nước phản xạ lên, cho nên nơi này mới sáng như vậy.
Mặt người chi chít như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào tới cắn xé nhau, loại phong kín này tạo nên cảm giác nghẹt thở.
Bất cứ ai phát giác mình đang ở trong hoàn cảnh này đều sẽ không kìm được sinh ra cảm giác sợ hãi ngột ngạt. Nhưng biểu tình của Phương Khác không có biến hóa gì, y gần như lập tức kéo tay Diệp Vu Thời ôm chặt hắn. Gọi vài tiếng, Diệp Vu Thời vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sắc mặt hắn rất trắng, đã không còn chút huyết sắc nào. Toàn thân lạnh như không có nhiệt độ. Phương Khác run lên, trong lòng trào lên cảm giác nghẹt thở, phản phất như bị những gương mặt chi chít này áp chế đến mức thở cũng khó khăn.
Phương Khác nhanh chóng dựng lên một màn linh lực có thể chứa được hai người, ngăn cách dòng nước lạnh khắc cốt. Nhanh chóng nhét vài viên đan dược cho Diệp Vu Thời. Hong khô quần áo cho Diệp Vu Thời, sau đó lại phủ thêm cho hắn một kiện y phục. Phương Khác thầm mừng tuy nhẫn chứa đồ của y bị hủy, nhưng trên người y vẫn còn có một chút đồ tùy ý bỏ vào thắt lưng. Không gian chứa đồ của thắt lưng không lớn, bỏ một thanh kiếm mấy bình tích cốc đan mấy bình đan dược phẩm cấp vô cùng tốt và hai bộ y phục.
Sau đó y ôm Diệp Vu Thời, tỉ mỉ xử lý vết thương trên người hắn. Vết thương trên người Diệp Vu Thời vẫn không có dấu hiệu sẽ lành.
Phương Khác búng tay, một mầm lửa xuất hiện trên đỉnh ngón tay, nhưng thoáng cái đã tắt. Màn linh lực này tuy có thể ngăn cách nước lạnh nhưng không ngăn được hàn khí.
Phương Khác nghe tiếng sóng nước lay động và tiếng thở dốc đè nén của mình, ôm chặt Diệp Vu Thời muốn sưởi ấm cho hắn.
Nhưng tựa hồ tác dụng không lớn.
“Huynh xem, đây chính là chút thương không đáng ngại mà huynh nói sao?” Phương Khác thấp giọng nói: “Còn bảo đệ an tâm? Hiện tại tốt rồi, huynh thì bất tỉnh nhân sự, đệ còn phải tốn linh lực để dựng màn chắn cho huynh. Lừa đệ sao?”
Phương Khác dùng mảnh vải buột Diệp Vu Thời và y lại với nhau, đáy mắt Phương Khác đầy âm trầm, tơ máu đỏ lại lần nữa hiện lên.
Y một tay ôm Diệp Vu Thời trầm xuống nước, đánh giá xung quanh một phen, nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nước rất trong, trong đến mức cái gì cũng thấy rõ.
Y lại tiếp tục đánh giá mấy mặt người kia. Mặt người bằng gốm này lớn hơn ba bốn lần mặt người bình thường, phần trước của nó nhô lên, xương mày sống mũi cùng với phần môi đều hơi nhô, mắt trừng thật lớn. Mà vị trí con ngươi lại có một lỗ nhỏ tối đen, nhìn không rõ rốt cuộc sâu bao nhiêu. Gốm này chế tác rất mộc mạc, từ đường nét có thể thấy là một nam tử trẻ tuổi, thần tình rất ưu thương. Lại nhìn qua những mặt gốm khác với đủ hình thái, có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng chỗ con ngươi đều là một lỗ nhỏ.
Phương Khác chậm rãi trầm vào nước, nỗ lực mở to mắt đón cường quang. Đợi mắt thích ứng với cường quang rồi, y mới biết thiên địa đảo lộn mà Diệp Vu Thời nói là ý gì.
Dưới nước có một mặt trời, mặt trời màu cam mang theo một điểm máu đỏ.
Ánh sáng thông qua sóng nước khúc xạ thành những đường hư ảnh, nhìn lâu rồi sẽ khiến người ta váng mắt choáng đầu, ***g ngực ngột ngạt. Sau đó không còn gì khác.
Không biết đã qua mấy canh giờ, hoặc có lẽ là mấy ngày đêm. Phương Khác chỉ có thể dựa vào cảm giác đói khát không đáng tin để phán đoán đã qua bao lâu. Ít nhất hiện tại y vẫn còn chưa đói, vậy chắc chưa vượt qua nửa tháng.
Trên mặt Phương Khác mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, Diệp Vu Thời vẫn không có chút động tĩnh nào, nhìn cứ như đang ngủ. May là thân thể đã ấm lên, vết thương cũng tốt hơn chút.
Nhưng hoàn cảnh của họ lúc này lại vô cùng không hay. Bất luận Phương Khác bơi xa bao nhiêu, đỉnh đầu vẫn là mặt người bằng gốm. Đáy nước vẫn có một mặt trời. Y từng thử bơi về mặt trời, nhưng lại không thể tiếp cận nó một li một tí nào.
Mà những mặt người này tuy làm bằng gốm, nhưng kiếm của y lại không thể tổn thương chúng nửa phần.
Thời gian trôi qua từng chút một, tình huống này khá giống lúc bị vây trong Thượng Tinh Hải. Nhưng lần đó may là còn có Thái A để nói chuyện, mà bây giờ xung quanh tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng sóng nước cùng hô hấp của chính mình, còn có Diệp Vu Thời không biết tại sao hôn mê bất tỉnh trong lòng.
Loại cảm giác không biết thời gian trôi đi không thể khiến Phương Khác cảm thấy sợ hãi, những mặt người chi chít cũng không thể. Duy chỉ có Diệp Vu Thời thật lâu không tỉnh, khiến mỗi giờ mỗi khắc Phương Khác đều phải khó chịu.
Diệp Vu Thời phá cấm chế bị trọng thương, nhưng y trừ vết thương bên ngoài ra cái gì cũng không nhìn ra. Y không biết tại sao Diệp Vu Thời thật lâu không tỉnh, tại sao vết thương của hắn lại khó lành như thế, và tại sao nhiệt độ cơ thể hắn lại thấp như thế.
Khi nào hắn mới tỉnh?
Phương Khác cúi đầu hôn Diệp Vu Thời, mang theo chút bất đắc dĩ nói: “Diệp sư huynh, hoàng tử hôn công chúa ngủ trong rừng một cái, công chúa sẽ tỉnh lại. Sư đệ đã hôn huynh nhiều như thế, mắt huynh cũng không mở lấy một lần.”
“Vu Thời, huynh còn không tỉnh, đệ sẽ mượn gió bẻ măng đó…”
Đáp lại Phương Khác chỉ có tiếng vọng của chính mình từ bốn phương tám hướng truyền về.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời vẫn ngủ say, trầm mặc một lát đột nhiên thấp giọng cười.
Lúc y chạy đến Hoàng hải luôn nghĩ, mình nhất định có thể tìm được Diệp Vu Thời. Vì nếu không tìm được, y cũng không cần trở về nữa.
Khi y nhặt được nửa cây phù bút trên Hoàng hải, cảm thấy sợ hãi chưa từng có, cũng gợi lên rất nhiều hồi ức của y.
Y biết Diệp Vu Thời rất mạnh, mạnh đến mức y gần như không cần phải lo lắng gì hết. Vô thức sẽ cho rằng hắn tuyệt đối không gặp chuyện. Cho nên lúc Diệp Vu Thời muốn phá bỏ cấm chế, y yên tâm. Bởi vì quá mức yên tâm, nên chưa từng nghĩ có thể sẽ xảy ra chuyện.
Kết quả sự thật cho y biết, y sai rồi. Bất luận Diệp Vu Thời cường đại thế nào, chung quy hắn vẫn chỉ là một con người mà thôi, hắn sẽ bị thương cũng có thể sẽ chết.
Lúc La Thanh phản đối họ, y khì mũi khinh thường. Vì y hiểu Diệp Vu Thời, y biết chỉ cần không phải chính y từ bỏ, Diệp Vu Thời sẽ không ly khai.
Là cái gì cho y cách nghĩ đó?
Vì mỗi lần bất kể chuyện gì phát sinh, Diệp Vu Thời luôn nhàn nhạt nhìn y. Như đang nói, không sao hết, cho dù trời bị đệ đâm ra một cái lỗ, huynh cũng sẽ đắp lại cho đệ.”
“Huynh còn không tỉnh, đệ sẽ phát điên đó.” Phương Khác nhẹ giọng nói, ánh sáng trong mắt lạnh tựa hàn sương.
Đáp lại y vẫn là âm vọng của chính mình.
Phương Khác nhếch môi cười, nhìn chằm chằm gương mặt bằng gốm, đưa tay thò vào trong con ngươi. Ngón tay truyền đến xúc cảm ấm mềm, dịch thể màu đen thuận theo ngón tay chảy ra, một mùi tanh hôi ập đến.
Gương mặt bằng gốm đó như được phát động, thế nhưng đột ngột sống lại, diện mạo vặn vẹo dữ tợn, miệng không ngừng khép mở.
Phương Khác giữ khoảng cách nhất định, mắt không động nhìn những mặt người bằng gốm đó. Tất cả mặt người bằng gốm đều động, từ xa nhìn vào như vô số gương mặt đang thống khổ gào thét, đang nhúc nhích.
“A!”
“Cứu ta với!”
“Đau quá!”
Vô số tiếng gào thống khổ cùng tiếng rên rỉ thoáng cái vang lên bên tai Phương Khác, như muốn đâm xuyên não y. Âm thanh truyền tới từ bốn phương tám hướng, căn bản không thể tránh.
Mà chỗ con ngươi của tượng gốm không ngừng chảy ra dịch thể màu đen.
Chóp mũi tràn đầy vị tanh hôi khiến người muốn ngất. Phương Khác đâm một kiếm vào cái miệng đang mở rộng, quả nhiên kiếm dễ dàng đâm vào, mà gương mặt đó rắc một tiếng nứt ra, mảnh gốm rớt xuống lõm bõm, lộ ra một mặt người đã thối rữa.
Một luồng khí đen ập vào mặt Phương Khác, bị Phương Khác dùng kiếm khí xé ra.
Giây tiếp theo, tất cả mặt gốm đều nứt. Trên mặt nước nổi một tầng mảnh gốm cùng với dịch thể màu đen, sát khí màu đen nồng đậm điên cuồng trào tới Phương Khác.
“Âm sát.” Phương Khác hung tợn rút kiếm về, khóe môi cong lên.
Trong tượng gốm là dùng đầu người thật để làm mô hình. Mà phong ấn lâu như thế, oán khí và sát khí tụ lại không tan hình thành âm sát, rất khó đối phó.
Nhưng ít nhất y đã tìm được điểm đột phá.
Sau khi âm sát bị chém giết biến mất, đầu người liền rơi vào nước, lộ ra một cửa động, trong cửa động có thể thấy được bầu trời đầy sương mù.
Dưới bầu trời đầy sương là một vùng vàng hoang vu. Điểm đen không ngừng khuếch đại, nhìn kỹ, thì ra là tầng đất màu vàng đó đang không ngừng đổ sụp, rớt xuống, lộ ra mặt nước bị che phủ dưới tầng gốm này. Mà khi tầng gốm đổ sụp, vô số âm sát lại nhiễm bẩn dòng nước trong.
Trên mặt nước màu đen, nổi một đài sen màu hồng đã hư hại. Không ngừng có hắc khí quấn lên đài sen, lại bị kiếm khí sắc bén đánh tan. Mà kiếm khí này chính là nguyên nhân khiến cho tầng gốm sụp đổ.
Xung quanh bắt đầu vọng lại đủ kiểu gào thét và rên rỉ, dịch thể màu đen tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, từng cái đầu nhào tới đài sen, gương mặt mục rữa, biểu tình dữ tợn đặc biệt khủng bố.
“Giết chết y!”
“Giết chết bọn họ!”
Tất cả đầu người đều gào thét hai câu này, có lão nhân tóc trắng, cũng có ấu đồng bảy tám tuổi… không, không thể nói thế. Chỉ có thể nói là âm sát mang vẻ ngoài như lão nhân và ấu đồng.
Xung quanh đài sen bám dính rất nhiều đầu lâu, chúng dùng răng cắn đài sen, kêu gào vây lại.
Nơi này như nhân gian luyện ngục.
Nhưng người thấy được cảnh tượng này, đầu tiên chú ý đến không phải là những âm sát đó, mà là người cầm kiếm đứng trên đài sen.
Trên mặt y không có biểu tình gì, đáy mắt chỉ có kiếm ý như hàn sương.
Kiếm trong tay y vung ra là vô số âm sát tan biến. Động tác nhanh gọn dứt khoát, đơn giản đến cực điểm, cường ngạnh tạo ra một đường máu trong luyện ngục này. Đất vàng không ngừng sụp xuống, màu mực lây nhiễm càng lúc càng xa.
Đất vàng không thấy biên giới, hóa thành một vùng biển đen.
Khoản Đông Nhiên và Thương Nhược Tuyết thấy được chính là cảnh tượng này. Họ từ xa nhìn thấy một vùng biển đen dùng một tốc độ không thể tin nổi đang lan tràn về phía họ, sau đó nhìn thấy người trên đài sen. Dựa vào lực của một người, trong vô số âm sát tạo ra một vùng biển với khí thế chém trúc.
“Ta đã đánh giá thấp y rồi.” Thương Nhược Tuyết hơi nhíu mày, tay bóp nổ một cái đầu lâu nhào lên. Huyết dịch màu mực chảy ra từ kẽ tay.
Chương 207: Tiểu Thiên bí cảnh 3
“Lúc y ở kỳ trúc cơ từng cản được một kích của tu sĩ nguyên anh.” Thấy Thương Nhược Tuyết kinh ngạc, Khoản Đông Nhiên không cho là đúng. Ấn tượng Phương Khác lưu lại cho hắn thật sự rất sâu. Rõ ràng tu vi ngang với hắn, nhưng lại cản được một kích của tu sĩ nguyên anh. Từ đó về sau, hắn mới hiểu sư phụ nói tu vi không phải điều kiện duy nhất quyết định thành bại là ý gì.
Thương Nhược Tuyết nhướng mày liễu, chỉ là mắt hơi híp lại. Bước chân nhẹ thu về, tập trung tinh thần nhìn đài sen cách mình càng lúc càng gần, nhẹ phun ra bốn chữ “kiếm ý như biển”.
Kiếm quyết của Phương Khác, nàng chưa từng thấy qua, nàng cũng chưa từng thấy kiếm khí hiên ngang hùng dũng còn đầy sát khí như thế. Mắt Thương Nhược Tuyết lấp láy, đứng vững tại chỗ bất động khinh miệt nói: “Đạt được không tốn chút công phu, đợi lát nữa ngươi đừng xen vào.”
Vốn chỉ cần có thể giết chết đối phương, nàng có thể không từ thủ đoạn. Bỉ ổi cũng được, khiến người ta khinh rẻ cũng được. Địch nhân chết rồi mới là thắng lợi. Nhưng đó là trong tình huống có thể đạt được mục đích nàng tự thỏa hiệp với chính mình, hiện nay Mai Hân trưởng lão đã chết…
Khi nàng nói lời này đáy mắt mang theo cảm xúc sắp bùng phát, từ sau khi thẻ ngọc có máu trong tim của Mai Hân trưởng lão được nàng cất giữ vỡ nát. Nàng như chìm vào trong ranh giới bùng nổ không lý trí, cho nên mới lấy mấy âm sát đó để phát tiết, lúc này vừa khéo đụng phải Phương Khác.
Thương Nhược Tuyết mỉm cười, nhẹ vẫy huyết dịch màu đen trên tay. Khí thế đột nhiên phóng ra, sát cơ trực tiếp khóa chặt Phương Khác.
Ngay lúc nàng phóng khí thế ra, kiếm khí và sát khí dày đặc cũng đồng thời khóa chặt nàng.
Khoản Đông Nhiên hơi sửng sốt, vì hắn phát hiện gần như là trước khi Thương Nhược Tuyết khiêu khích, Phương Khác đã phát hiện ra họ, hơn nữa còn phóng ra sát khí. Nhưng kế đó hắn cũng không dám xác định lắm, vì đối với hắn mà nói, độ hiểu biết về Phương Khác, hắn tự cho rằng có thể xếp ở năm hạng đầu. Từ rất nhiều năm trước hắn đã bắt đầu thu thập tất cả tin tức về Phương Khác. Vì Phương Khác có thể vào được Thượng Tinh Hải luôn khiến bọn họ không cách nào yên lòng. Dù sao giữa năm mươi tộc và yêu phủ có huyết hải thâm thù.
Phương Khác không phải loại người này, bất luận dùng một mạng đổi mười mạng cũng vậy, hay phù chú thủ thành cũng vậy. Người bên cạnh đều cho rằng Phương Khác quả cảm lang độc, nhưng hắn lại từ trong đó nhìn ra được sự cẩn trọng và lực nhẫn nại quá mức.
Loại người này sao có thể chủ động xuất kích khi đối phương còn chưa biểu hiện ra địch ý? Cho dù đối phương quả thật từng lén tập kích y, trước khi chưa trở mặt hoàn toàn y cũng nên lá mặt lá trái một phen rồi hãy tính toán sau. Chứ không phải trực tiếp đao kiếm gặp nhau, sát khí trực diện thế này. Cho nên vừa rồi có lẽ là cảm thấy được sát ý Thương Nhược Tuyết phóng ra trước rồi Phương Khác mới phản ứng đi?
Lúc này, Thương Nhược Tuyết và Khoản Đông Nhiên đều thấy được Diệp Vu Thời bất động nằm sau lưng Phương Khác.
Thương Nhược Tuyết nhẹ cười nói: “Chắc nên nói một câu cơ hội trời cho nhỉ?”
Phương Khác đạp lên đài sen theo sóng tới, huyết quang trong mắt khi ẩn khi hiện.
Thương Nhược Tuyết và Phương Khác nhìn nhau một cái, không nói một câu đã đồng thời xuất thủ.
Thương Nhược Tuyết dồn lực xuống chân, cả người bắn thẳng vào Phương Khác như một mũi tên, năm ngón vung thành trảo. Nếu bị nàng chạm đến dù chỉ một chút, dù thân thể Phương Khác có cường hãn hơn người bình thường cũng không thể chống lại. Sẽ như một miếng đậu hũ bị người dễ dàng bóp nát.
Mà lúc này kiếm của Phương Khác cũng đã đến.
Kiếm thế nặng như Thái sơn áp đỉnh.
Hai người vừa chạm liền phân. Thương Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn Phương Khác, tay phải rũ bên người, hai móng tay đã long ra, để lộ thịt đỏ hồng.
Con ngươi Khoản Đông Nhiên co rút, lòng thầm kinh sợ. Kiếm pháp của Phương Khác đã đến mức độ này sao? Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi mà thôi, lại tinh tiến hơn lúc hắn tỷ thí với Tả Khâu rất nhiều.
Chẳng lẽ trong Âm đỉnh này mà kiếm pháp tu vi còn có thể tiến triển nhanh như thế sao?
“Hảo kiếm pháp, thế nhân chỉ biết Côn Luân Tiêu Xương Thu và Hách Liên Thập Cửu có kiếm pháp tiếu ngạo Côn Luân đời này, mà không biết Phương Khác không chỉ danh tiếng lớn kỳ thật kiếm pháp cũng không tồi, đúng là thâm tàng bất lộ.” Thương Nhược Tuyết chợt cúi đầu cười, tư thế ưu nhã còn mang theo chút nhu mì. Động tác này nàng làm vô cùng tự nhiên, không kệch cỡm chút nào. Thấy Phương Khác không nói gì, nàng lại nói: “Phương sư huynh đây là ngầm thừa nhận hay không có gì để đáp? Không phải ai cũng nói Phương sư huynh rất giỏi chơi võ miệng sao? Sao lúc này lại không nói một lời?”
Khoản Đông Nhiên chau mày, nhìn Thương Nhược Tuyết đang cố ý chọc giận Phương Khác, mặt xuất hiện vẻ không tán đồng. Trước khi chiến đấu chọc giận đối thủ, có lúc quả thật là chiêu hay, là một loại thủ đoạn để nhiễu loạn tâm cảnh đối thủ. Chiến đấu cấp bậc càng cao, ảnh hưởng tâm cảnh càng lớn. Nhưng Thương Nhược Tuyết lúc này… bản thân nàng đã không đủ bình tĩnh.
Phương Khác bình thản như cũ, mặt không chút biểu tình nhìn Thương Nhược Tuyết, kiếm trong tay nhẹ reo lên, nhàn nhạt nói: “Mời.”
Thương Nhược Tuyết thấy trong tay Phương Khác là một thanh phế thiết bình thường chỉ có thể tạm xem là linh kiếm nhất phẩm, mày chau lại, rồi mỉm cười nói: “Có lẽ ngươi nên đổi kiếm đi.”
“Không cần.” Phương Khác đáp.
Thương Nhược Tuyết cười lạnh một tiếng, vẻ nhu mì trên mặt tan sạch, đáy mắt là sự lạnh nhạt không thể tả nổi. Nàng đứng rất thẳng, đầu cũng không còn cúi nữa, cứ như một cây liễu đột nhiên hóa thành một cây tùng.
Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường nói: “Ngươi ta hôm nay so một trận, ta muốn công bằng một chút. Ta là thể tu không cần mượn vũ khí, vì thân thể ta chính là vũ khí cường hãn nhất.”
Nói rồi, nàng vươn tay phải ra, chỗ thịt non lộ ra thế nhưng đã mọc lại móng tay mới.
Thương Nhược Tuyết thể hiện ra thành ý trái ngược với trào phúng vừa rồi.
Phương Khác vẫn lắc đầu nói: “Không cần, kiếm này đủ rồi.”
Thương Nhược Tuyết cũng trầm mặc một lúc, nhưng chưa tức giận, mà lạnh nhạt nhìn Phương Khác, chân trái nhẹ dời đi, động tác của nàng vô cùng tùy ý, nhưng lại tỏ rõ kiên định. Vạt áo dính đầy máu đen nhẹ phập phồng theo gió, nương theo động tác của nàng, vết máu trên vạt áo trong thoáng chốc hóa thành bụi phiên tán đi. Mà cả người nàng đều lộ ra một luồng hàn ý, mày như băng, hàn khí trên người hóa thành từng đóa hoa sương mảnh trong không khí, nàng tựa như một bức tượng điêu khắc tỏa ra hơi lạnh.
Nàng là đại sư tỷ của Thiên Sơn, sau khi sư phụ bế quan nàng là người chủ sự của Thiên Sơn. Cửu Châu vừa loạn, quần hùng tranh bá. Ngặt nỗi sư phụ lại để Thiên Sơn đứng ở một vị trí lúng túng, dao động không ngừng, theo sau phái Thái Hành nhặt cơm thừa canh cặn, còn dương dương đắc ý cho rằng bản thân vô cùng thông minh.
Một môn phái muốn truyền thừa lâu dài, tất nhiên phải có cốt cách và tinh thần. Là chưởng môn một phái, thế mà ngay cả thân sinh nhi tử của mình cũng không thể giữ được, ngược lại còn hai tay dâng cho đối phương. Đây không phải là kẻ thức thời, không phải là cầm được bỏ được! Đây là nhu nhược! Đây là vô năng, đây là sỉ nhục!
Hôm nay ngươi ngay cả thân sinh nhi tử của mình cũng có thể từ bỏ, ngày mai ngươi sẽ có thể từ bỏ đệ tử của ngươi, ngày sau nói không chừng ngươi cũng có thể từ bỏ môn phái của ngươi!
Cách làm như thế, con người bất kham như thế làm sao có thể là chưởng môn một phái? Thứ nàng không dám gật đầu.
Vì thế nàng tìm đến Mai Hân trưởng lão… nhưng hiện nay Mai Hân trưởng lão đã chết rồi.
Hàn quang trong mắt Thương Nhược Tuyết càng đậm, năm ngón thành trảo tấn công cổ Phương Khác. Không có động tác dư thừa, chỉ đơn giản đưa ra, mang theo hoa sương băng lạnh và phẫn hận không cam, sự sỉ nhục khi biết Chu Thức Vũ bị Thái Hành mang từ Thiên Sơn đi, bất mãn khi bị tước đoạt quyền lợi, rét lòng khi bị sư phụ của mình tính kế, bi thống khi Mai Hân trưởng lão chết…
Tất cả, đều ngưng tụ vào một chiêu này.
Một chiêu đơn giản như thế, lại dốc hết cảnh giới và tu vi của Thương Nhược Tuyết, khiến cho không khí cũng nổi lên bông tuyết. Âm sát ập đến, còn chưa kịp chạm vào nàng đã hóa thành một luồng sương đen, ngay cả xương cốt đều bị tán sạch sẽ.
Thoáng cái, Thương Nhược Tuyết đã ở trước mặt Phương Khác.
Khoản Đông Nhiên ngẩn ngơ nhìn, không biết nên nói gì. Vì trong đầu hắn không có gì hết, chỉ có cánh tay của Thương Nhược Tuyết, cánh tay đoạt mệnh.
Sau đó hắn nghĩ, nếu chiêu này nhắm vào hắn, hắn có thể cản được không? Đột nhiên hắn cảm thấy cổ lạnh buốt.
Vậy Phương Khác có thể cản được không?
Phương Khác không cản, y chỉ đâm ra một kiếm.
Tại sao phải cản? Căn bản không cần cản, chỉ cần trước khi nàng giết y, giết nàng là xong. Cản hay không cản căn bản không quan trọng, quan trọng là ai chết trước.
Thương Nhược Tuyết vừa vung trảo vừa nghĩ rất nhiều, tập trung rất nhiều thứ, bao hàm phẫn nộ.
Mà Phương Khác thì cái gì cũng không nghĩ, y rất bình tĩnh. Kiếm của y thật sự quá mức đơn giản, đơn giản chỉ là đâm thẳng ra mà thôi, không có chiêu thức, không có độ cong, rất đơn giản, cũng rất cường đại.
Vì đạo lý trên đời chính là đơn giản như thế, vì đơn giản cho nên cường đại.
Cũng như giữa hai điểm đường thẳng là ngắn nhất. Đơn giản, vì thế cũng không cần bài bác, ai ai cũng biết, ai ai cũng không cách nào phản bác, cho nên cường đại nhất.
Kiếm của Phương Khác chính là một đường thẳng.
Kiếm này, là thứ Phương Khác từng ngộ được một chút ranh giới, sau đó trong âm sát vô tận kia luyện ra.
Mấy hôm nay, y nhớ lại rất nhiều chuyện giữa mình và Diệp Vu Thời. Tại đại lục Thanh Hoa Diệp Vu Thời từng cường điệu kiếm pháp đơn giản nhất.
Thế là có chiêu kiếm này.
Không liên quan gì đến kiếm quyết, chỉ là một chiêu kiếm đơn giản nhất. Một thức mà trong bất cứ kiếm quyết nào cũng đều phải có.
Lại so sánh độ dài của một tay và độ dài của một thanh kiếm, nhất định kiếm dài hơn tay, cho nên kiếm của Phương Khác đến trước.
Cho nên Phương Khác thắng.
Chỉ đơn giản như thế.
Khoản Đông Nhiên ôm Thương Nhược Tuyết lui lại, tay hắn giữ chặt cổ Thương Nhược Tuyết. Huyết dịch đỏ tươi chảy ra từ kẽ tay. Nếu không phải vừa rồi hắn kịp thời ném dù trong tay ra khiến mũi kiếm của Phương Khác hơi chệch đi, cổ của Thương Nhược Tuyết chỉ sợ đã bị đâm xuyên.
Khoản Đông Nhiên nhanh chóng xử lý vết thương trên cổ Thương Nhược Tuyết, mà ở vai chỉ có thể trước bỏ qua. Trên vai Thương Nhược Tuyết là huyết nhục mơ hồ, xương đã sớm nát bấy, kiếm khí đang hành hoành trong kinh mạch.
“Hảo kiếm pháp.” Thương Nhược Tuyết bình tĩnh nói: “Kiếm tu sẽ không bị kiếm trong tay bó buộc, vừa rồi là ta cố chấp.”
“…” Phương Khác trầm mặc một lúc.
Nhưng nhìn Thương Nhược Tuyết một lúc y vẫn nói: “Nếu ta còn có cây kiếm khác, vừa rồi ta sẽ đổi. Nhưng ngươi biết nhẫn chứa đồ của ta đã không còn, trên người chỉ có hai thanh kiếm. Thanh tốt hơn thanh này một chút, đã tổn hại rồi.”
Chương 208: Tiểu Thiên bí cảnh 4
Thương Nhược Tuyết vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ nhắm mắt lại, cho đến lúc này, đáy mắt bình tĩnh vô ba của nàng mới hiện lên một tia phẫn nộ, tuy chẳng qua chỉ vụt cái là mất nhưng cũng đủ.
Bản lĩnh chọc giận người của Phương Khác trước nay luôn không tồi.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhìn Phương Khác đang bức gần nói: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao có nhiều người muốn giết chết ngươi.”
Phương Khác nhướng mày chậm rãi nói: “Vinh hạnh của ta.”
Nói xong, mũi kiếm của y đã chỉ vào Khoản Đông Nhiên vừa đứng lên đối diện mình.
Tình hình hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, hai người Thương Nhược Tuyết tự cho là thợ săn đã trở thành con mồi.
Khoản Đông Nhiên một tay cầm dù, đứng lên chặn trước người Thương Nhược Tuyết. Cây dù màu xanh hắn cầm ở tay trái, như đang cầm một thanh kiếm. Hắn chợt nhìn sang Phương Khác cười nói: “Tựa hồ lần nào, ngươi đều có thể vượt khỏi dự liệu của ta. Nhưng hôm nay ngươi có phải đã quá cuồng vọng rồi không?”
Hắn đã có thể xác định, là Phương Khác phát hiện ra họ trước. Sau đó động sát cơ trước một bước. Hắn không hiểu, Phương Khác lấy lòng tin từ đâu ra – lòng tin giết được hai người họ. Trên mặt Khoản Đông Nhiên xuất hiện một ý cười, rất nhạt.
“Có phải cuồng vọng không, thử là biết thôi.” Phương Khác vô cảm nói, đáp lại Khoản Đông Nhiên là Phương Khác chậm rãi giơ kiếm lên.
Khoản Đông Nhiên không giận mà cười, sau đó nhẹ mở cây dù ra.
Thương Nhược Tuyết sau lưng Khoản Đông Nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khoản Đông Nhiên đứng chặn trước người nàng đối đầu với Phương Khác. Ánh mắt nàng lấp láy… Khoản Đông Nhiên sẽ bại. Theo nàng biết, huyễn thuật mà Khoản Đông Nhiên luôn lấy làm tự hào lại không có chút tác dụng nào với Phương Khác. Khoản Đông Nhiên nếu không có huyễn thuật, làm sao có thể thắng được Phương Khác?
Nếu không thể thắng, thì chỉ có thể chết.
Nàng đã trải qua quá nhiều sinh tử, nàng không sợ hãi cái chết. Nhưng nàng còn chưa muốn chết, nàng không thể chết không chút giá trị như thế. Nàng có chút thống hận vừa rồi mình đã không bình tĩnh.
Vì thế nàng đứng lên, đôi tay thon dài chậm rãi mà kiên định gác lên tay Khoản Đông Nhiên, ngăn cản động tác của hắn cũng mượn lực chậm rãi mà gian nan đứng thẳng, rồi lại kiên định không dời đứng trước mặt Khoản Đông Nhiên.
“Ngươi…” Khoản Đông Nhiên muốn kéo nàng ra sau lại bị nàng ngăn cản. Giữa họ, người chiếm quyền chủ đạo luôn là nàng.
Nàng bình tĩnh nhìn Phương Khác.
Nàng nói: “Thế giới trong Định châu cửu đỉnh liên thông với nhau, duy chỉ có tìm được đường thông đến Dương đỉnh, chúng ta mới có thể thoát khỏi thế giới trong đỉnh. Trong đỉnh này quái dị vạn phần, tuyệt không chỉ có những âm sát này. Chúng ta nhất định còn phải đối mặt với cảnh địa nguy hiểm hơn. Đến lúc đó chỉ dựa vào sức của một mình ngươi có lẽ không thể tránh được. Càng huống chi ngươi còn phải chăm sóc Diệp Vu Thời. Nếu chúng ta liên hợp lại, cơ hội rời khỏi nơi này sẽ lớn hơn một chút.”
“Cho nên ta cho rằng, lúc này chúng ta giết nhau không có chút ý nghĩa nào, chỉ khiến đôi bên lưỡng bại câu thương. Hiện nay trọng yếu nhất là phải rời khỏi chỗ này, vì thế chúng ta nên hợp tác.”
Nói đến đây Thương Nhược Tuyệt nhìn biểu tình của Phương Khác một cái.
Phương Khác vẫn không có biểu tình gì, nàng rũ mắt nói tiếp: “Còn lần trước tập kích quả thật là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Mong Phương sư huynh đừng để bụng. Ta có thể bảo đảm về sau nhất định sẽ không phát sinh chuyện đó nữa. Hơn nữa về thế giới trong đỉnh, ta không dám nói biết tường tận nhưng nhất định biết nhiều hơn người thường. Không bằng chúng ta tạm thời buông xuống thành kiến, ngươi thấy thế nào?”
Khoản Đông Nhiên vốn bất mãn vì bị khinh thường chuyển thành kinh ngạc. Hắn không ngờ Thương Nhược Tuyết lại có thể hạ thấp tư thế như vậy. Trong mắt hắn, thiên chi kiều nữ như Thương Nhược Tuyết sẽ không hạ thấp tư thế của mình, sau đó Khoản Đông Nhiên lại có chút hiểu được tại sao sư phụ hắn nói Thương Nhược Tuyết là đối tượng hợp tác thích hợp nhất.
Vì người để đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, có thể buông xuống tất cả là đáng sợ nhất.
Hắn nhìn Phương Khác, môi mím lại. Người có thế khiến dạng như Thương Nhược Tuyết hạ thấp tư thế có phải càng cường đại hơn? Khi ở đại lục Thanh Hoa một kiếm của Phương Khác khiến hắn nhìn thấy khoảng cách của họ, sau đó hắn cho rằng khoảng cách giữa họ đã rút ngắn, nhưng thực tế lại càng lúc càng xa.
Phương Khác lắc đầu.
Thương Nhược Tuyết vẫn bình thản, Khoản Đông Nhiên thì khẽ biến sắc. Hắn cảm thấy Phương Khác thật không biết chừng mực, cho nên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết chết hai chúng ta sao? Hay ngươi có từng nghĩ qua, cho dù ngươi có thể giết chết hai chúng ta, sau khi ngươi ra ngoài lại làm sao đối mặt với lửa giận tới từ Thiên Sơn và yêu phủ?”
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên, vẫn lắc đầu. Khi y phát hiện hai người này y đã quyết định phải giết chết họ. Vì lúc này kiếm ý của y đang no đủ nhất, nhưng y không thể vĩnh viễn bảo trì trạng thái tốt như thế, y có thể cảm giác được, sắp tới trạng thái của y sẽ càng lúc càng kém. Khi đó nếu gặp phải hai người này, tình hình sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Y không quên, đài sen dưới chân y vì sao lại hư hại.
Cũng có lẽ sau này họ sẽ không gặp nhau, nhưng y không đánh cược cái có lẽ. Vì sau lưng y là Diệp Vu Thời không chút tri giác. Cho nên y không cho phép bất cứ khả năng có lẽ nào được xuất hiện.
Cho nên biện pháp tốt nhất để giết chết cái có lẽ từ trong nôi, chính là giết chết bọn họ.
Huống chi, họ là kẻ địch, bất kể vì nguyên nhân gì, để kẻ địch của bản thân sống đi cùng mình chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, khỏi phải nói đến hợp tác với kẻ địch.
Thương Nhược Tuyết nhìn mũi kiếm của Phương Khác, nàng cảm giác được sự kiên quyết trong động tác đơn giản đó. Nàng không ngờ Phương Khác ngay cả cái này cũng không kiêng kỵ.
Nhưng…
Đột nhiên Thương Nhược Tuyết nhìn Diệp Vu Thời trên đài sen, khóe môi nàng chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy ngươi cũng không muốn biết tại sao Diệp Vu Thời vừa vào bí cảnh thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao?’
Ánh mắt Thương Nhược Tuyết khẽ động, lại lộ ra ý cười nhạt, so với thiếu nữ lạnh nhạt trước đó cứ như hai người, cứ như đeo lên chiếc mặt nạ nhu mì.
Phương Khác khẽ nhíu mày, nhìn Thương Nhược Tuyết. Y vốn không muốn phí lời với họ, y không có tâm trạng này.
Thương Nhược Tuyết nhìn Phương Khác cười vô cùng chắc chắn.
“Ngươi cũng không muốn hắn luôn hôn mê như thế đi?”
Kiếm trong tay Phương Khác chậm rãi buông xuống, máu trên mũi kiếm nhỏ xuống.
Thương Nhược Tuyết nhếch môi cười… sau đó nụ cười của nàng cứng lại ở khóe môi, vì kiếm của Phương Khác đã đến trước mặt nàng. Mà nàng không thể tránh, kiếm này quá nhanh.
Khoản Đông Nhiên sau lưng nàng ngã người tới.
Nàng lại nhìn thấy một kiếm đã đánh nát toàn bộ kiêu ngạo của mình, đơn giản mà cường đại.
Lại là một kiếm.
Chỉ là một kiếm mà thôi.
Cả người Khoản Đông Nhiên bị đánh bay ra, ngã lên bùn đất màu vàng sau đó kéo ra một đường đen thật dài.
Giờ phút này, thiên địa như một vùng tĩnh mịch, chiến đấu tựa hồ còn chưa bắt đầu đã kết thúc, kết thúc quá nhanh, quá không kịp phòng bị, quá vô pháp tiếp nhận.
Ít nhất Khoản Đông Nhiên vô pháp tiếp nhận, hắn chống dù giãy dụa đứng lên. Dường như vô pháp tin tưởng, đến mức hắn đứng dại ra tại chỗ.
Cho đến lúc này, đáy mắt bình tĩnh vô ba của Thương Nhược Tuyết cuối cùng mới dáy lên một con sóng.
Thương Nhược Tuyết bỗng nhìn về hướng Phương Khác đang bức gần: “Xem ra ngươi không muốn hắn tỉnh lại. Dù sao chức vị chưởng môn Côn Luân chỉ có một. Hơn nữa chuyện tập kích này, ngươi làm cũng vô cùng thuận tay đó.”
“Thế nhân nhắc đến Côn Luân Xương Thu câu tiếp theo ắt sẽ là Thiên Sơn Nhược Tuyết, sau khi gặp ngươi rồi ta cảm thấy Tiêu sư tỷ mà phải xếp ngang hàng với ngươi thật sự là hạ thấp nàng. Loại người ngu xuẩn như ngươi sao có thể được bình luận cùng Tiêu sư tỷ.” Phương Khác nhàn nhạt nói.
Thương Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Phương Khác, trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện hoang mang trong thoáng chốc, y nói nàng cái gì?
Từ lúc nàng sinh ra tới nay bao nhiêu năm chưa có ai từng nói nàng ngu xuẩn. Hơn nữa còn ngay trước mặt không lưu chút mặt mũi nào nói nàng ngu xuẩn. Nàng không phải chưa từng thua, cho dù thua rồi, đối phương luôn sẽ cho nàng sự tôn kính tương đương. Không có ai dùng ngữ khí không khách khí nào nói nàng ngu xuẩn.
“Lần trước lúc kết minh với các ngươi, ta đã muốn nói rồi. Câu đó của các ngươi ta không tán đồng. Đối với Thiên Sơn hay yêu phủ, có lẽ không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nhưng đối với Côn Luân mà nói, câu này sai rồi. Một kẻ xem lợi ích là tất cả có lẽ có thể trở nên rất cường đại nhưng môn phái xem lợi ích là tất cả tất nhiên không thể trường tồn. Có lẽ Thiên Sơn sớm đã quen với việc đong đưa bất định, gió bên nào lớn sẽ nghiêng về bên đó. Nên ngươi có thể nói ra lời này.”
Phương Khác đã đi đến trước mặt Thương Nhược Tuyết, từ cao nhìn xuống Thương Nhược Tuyết.
Sau đó y nhìn Khoản Đông Nhiên nói tiếp: “Ta thật không hiểu yêu phủ các ngươi tại sao chọn một đối tượng đồng minh ngu xuẩn như vậy. Ngươi biết không? Ngu không đáng sợ, kẻ ngu tự cho là thông minh mới đáng sợ.
Thương Nhược Tuyết chợt hoàn hồn, trừng Phương Khác cười lạnh định mở miệng, lại bị một ánh mắt của Phương Khác ngăn lại.
Phương Khác nhíu mày nói: “Ngươi xem, ngươi vẫn cho rằng ngươi không ngu. Đây chính là chỗ ngươi ngu. Ngươi muốn giết chết ta và Diệp Vu Thời, chẳng qua là vì trong mắt ngươi Côn Luân là kẻ địch. Nhưng ngươi có từng suy nghĩ, Côn Luân và ngươi vốn có thể không cần đi đến bước này. Chuyện quan trọng nhất của ngươi không phải là giết chết chúng ta, mà là tìm về Mai Hân trưởng lão, áp chế Chu chưởng môn. Đoạt về quyền lợi của ngươi tại Thiên Sơn. Kết quả ngươi chỉ vì cái lợi trước mắt, còn chưa lo nổi thân mình, một bước còn chưa bước ra đã muốn giết chết kẻ địch sau mấy chục bước, thành ra đắc tội ta. Ngươi có ngu không? Đắc tội ta còn muốn hợp tác với ta. Ngươi có ngu không? Muốn hợp tác với ta lại không có thực lực đủ bảo chứng hợp tác công bằng còn dám bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng, ngươi có ngu không? Bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng cũng thôi đi, còn lấy Diệp Vu Thời ra uy hiếp ta, ngươi có ngu không?
Hiện tại ngươi có tư cách gì bàn chuyện hợp tác với ta?”
Phương Khác chậm rãi nói xong, lại rất nghiêm túc nhìn hai người họ: “Ta vốn không muốn phí lời nhiều như thế, nhưng ta không vui, cũng hy vọng các ngươi không được vui.”
Phương Khác nhếch môi nói: “Hiện tại, nói hay chết.”
Chương 209: Ô Đầu Bạch 1
Thương Nhược Tuyết khẽ run lên, bị Phương Khác dẫm lên chỗ đau, nan kham cùng xấu hổ giận dữ và phẫn hận toàn bộ hóa thành đối kháng trầm mặc và lửa giận trong mắt.
Nhưng nàng là Thương Nhược Tuyết, có vài lúc nàng có thể khiến mình thấp đến tận cùng. Nàng biết nàng còn chưa muốn chết, cũng không thể chết. Cho nên ánh mắt nàng dần bình tĩnh lại, phẫn nộ và lửa giận trên mặt tan biến sạch sẽ.
Nàng cười nói: “Ta nói rồi, thì sẽ không chết sao?”
“Nếu nói sự thật, thì sẽ không chết.”
Thương Nhược Tuyết nâng tay dùng tay áo lau sạch vết máu trên mặt, động tác của nàng rất chậm, lau vô cùng tỉ mỉ, như thể lúc này nàng đang ngồi trước bàn trang điểm.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, âm thanh khàn khàn: “Trong Côn Luân bí cảnh có một di tích, là Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Bí cảnh này bị Diệp Vu Thời đoạt được, đúng không? Băng Lưu Diệm của hắn cũng là lấy được từ di tích này.”
“Là vấn đề của Băng Lưu Diệm?” Thần sắc Phương Khác khẽ động, Diệp Vu Thời từng nói với y Băng Lưu Diệm của hắn khác với Băng Lưu Diệm bình thường. Vì Băng Lưu Diệm của hắn sẽ tăng tiến. Băng Lưu Diệm vốn chỉ là thần hỏa cấp năm hiện nay đã đạt đến thần hỏa cấp ba. Hơn nữa mặc hồ lô cũng không cách nào khắc chế Băng Lưu Diệm đó. Nhưng ngay cả Diệp Vu Thời cũng không biết cái gì khiến cho Băng Lưu Diệm biến hóa.
Thương Nhược Tuyết gật đầu nói: “Dưới cơ duyên xảo hợp, ta cũng may mắn tìm được một vài tản ký Thanh Lĩnh tản nhân lưu lại. Trong đó có một cái ghi chép về Băng Lưu Diệm. Băng Lưu Diệm là băng trong lửa, là lửa chí âm chí hàn. Nhưng lại là thiên sơn thần hỏa, hình thành tự nhiên, thế gian hiếm có. Còn có một loại thần hỏa khác, cũng là chí âm chí hàn nhưng sau này mới tạo thành, vừa khéo tương sinh tương khắc với âm sát – U Minh diệm thần hỏa cấp bốn.
Thanh Lĩnh tản nhân sau khi có được Băng Lưu Diệm, đột phát kỳ tưởng dung Băng Lưu Diệm và U Minh hỏa hiếm có thế gian vào nhau. U Minh Hỏa bị cắn nuốt, nhưng Băng Lưu Diệm này cũng không còn là Băng Lưu Diệm lúc trước. Băng Lưu Diệm sau khi nuốt chửng U Minh hỏa có được một vài đặc tính của U Minh hỏa.
Ta nghĩ, sở dĩ đến nay Diệp Vu Thời vẫn hôn mê bất tỉnh, là vì âm sát trong đỉnh kích thích đến Băng Lưu Diệm trong người hắn. Trong người hắn liền trở thành chiến trường của âm khí và Băng Lưu Diệm, cộng thêm thân thể hắn vốn đã suy yếu, cho nên nhất thời vẫn luôn bất tỉnh, nhưng đợi Băng Lưu Diệm trong người hắn có thể áp chế âm khí bên ngoài, hắn tự nhiên sẽ tỉnh.”
Nói rồi Thương Nhược Tuyết lấy ra một thẻ ngọc đưa cho Phương Khác.
Phương Khác chưa xem thẻ ngọc mà cất đi.
Thương Nhược Tuyết nhếch nhếch môi, hạ mắt nói: “Ngươi có thể bỏ đi màn chắn cho Diệp Vu Thời, âm sát tuyệt không lại gần hắn, đây là cách có thể chứng thực lời ta nói không phải giả.”
Phương Khác lùi lại một bước, Thương Nhược Tuyết hừ một tiếng ngã gục xuống đất.
Phương Khác phóng người chớp mắt đã đứng trên đài sen, ánh mắt y nhìn vào một điểm nào đó sau lưng Thương Nhược Tuyết.
Khoản Đông Nhiên cũng đột nhiên quay nhìn xung quanh, lại không phát hiện chút dấu tích nào, ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Đất vàng ở xa đột nhiên cuộn lên, trôi nổi rồi sau đó hóa thành bụi đất, từng cái đầu lâu tụ lại với nhau, sau đó bỏ đi hình thể đầu lâu, hóa thành âm sát màu đen. Sát khí xung quanh toàn bộ trào tới, điên cuồng tập trung tới chỗ đó. Ở trung tâm âm sát, xuất hiện một hắc động thật lớn hút hết âm sát vào trong.
Mơ hồ có thể thấy được một người đứng trong đó.
Một yêu tu tóc nâu từ trong hắc động bước ra, gã mặc bố y kiểu ngắn, tóc để xõa, người này chính là Ô Đầu Bạch.
Gã nhìn Phương Khác và Diệp Vu Thời hôn mê bất tỉnh trên đài sen, đáy mắt sôi sục thù hận và sát ý.
Lúc Khoản Đông Nhiên nhìn thấy người xuất hiện là Ô Đầu Bạch, vẻ mặt trở nên rất phức tạp, chân mày chau lại. Nếu nói vừa rồi bị một kiếm của Phương Khác đánh bại khiến tâm lý hắn vô pháp thừa nhận. Vậy thì Ô Đầu Bạch lại hoàn toàn đè ép hắn không thở nổi. Hắn bội phục Ô Đầu Bạch, nhưng nhiều hơn là một loại tâm tình phức tạp không thể cho ai biết.
Trước khi có Ô Đầu Bạch, hắn là đời sau được các vị sư phụ tận tâm bồi dưỡng, là đệ tử đáng mong đợi nhất trong đời này của yêu phủ. Hành tẩu bên ngoài, hắn chính là đại biểu của yêu phủ.
Từ sau khi có Ô Đầu Bạch, hắn liền là kẻ bại.
Khoản Đông Nhiên dìu Thương Nhược Tuyết lên, vô thức nhìn sang Phương Khác. Thở dài cho vận khí của Phương Khác, ai có thể ngờ được Ô Đầu Bạch sẽ xuất hiện chuẩn như thế, trong yêu phủ ai không biết Ô Đầu Bạch hận hai người Phương Diệp tận xương, hận không thể băm thi vạn đoạn.
“Phương Khác, ngươi còn nhớ ta là ai không?” Ô Đầu Bạch âm trầm nói.
“Ngươi là ai?” Phương Khác bình thản lên tiếng, y rất bình thản nhìn Ô Đầu Bạch, giữa trán lại mang theo một chút nghi hoặc không che giấu.
Ba chữ không chút che giấu này khiến Khoản Đông Nhiên nhất thời nghẹn họng.
Khí thế toàn thân Ô Đầu Bạch đình trệ, sau đó gã lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn Phương Khác càng thêm lạnh lẽo như đang nhìn một người chết.
Gã nói từng chữ: “Phương Khác, ngươi giỏi lắm, vô cùng giỏi.”
Ô Đầu Bạch tùy tiện cởi thượng y, lộ ra nửa thân trên chắc nịch. Nhưng ở phần bụng gã, trên cơ bắp chắc nịch có một vết thương dữ tợn, một vết thương mới vẫn chưa lành. Ô Đầu Bạch thò tay vào trong, vết thương bị mở nhưng không chảy chút máu nào. Ô Đầu Bạch rút ra một lá cờ dính máu. Lá cờ đó chẳng qua chỉ lớn bằng hai bàn tay, thuần đen, trên cán cờ đựng một đầu thương, lá cờ đó là nguồn gốc nuốt chửng âm sát.
Khoản Đông Nhiên hơi quay đầu đi, Phương Khác nhíu mi lại, người dùng thân thể huyết nhục nuôi dưỡng âm sát, cả ngày cả đêm đều phải sống trong khó chịu. Gã đối với chính mình thật tàn nhẫn.
“Gã chính là Ô Đầu Bạch?” Thương Nhược Tuyết tựa vào lòng Khoản Đông Nhiên đột nhiên ho ra mấy ngụm máu, toàn thân nàng kịch liệt đau đớn không sử nổi chút sức lực nào. Sắc mặt Khoản Đông Nhiên khẽ biến vội kiểm tra, lúc này hắn mới phát hiện kinh mạch toàn thân Thương Nhược Tuyết đã bị kiếm khí cắt đứt hết.
Không điều dưỡng một khoảng thời gian thì vô pháp hồi phục, thần sắc Khoản Đông Nhiên dần phức tạp. Nãy giờ, hắn hoàn toàn không biết Phương Khác làm sao khống chế kiếm khí hoành hành trong kinh mạch Thương Nhược Tuyết.
Sắc mặt Thương Nhược Tuyết tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, nàng nói: “Không ngờ Phương Khác đã có thể thần thức ngoại phóng hơn nữa còn hư hóa. Tất cả mọi người đều nói Phương Khác là kẻ yếu nhất trong những nhân vật lãnh quân của Côn Luân, sự thật thì…” Thương Nhược Tuyết cười lạnh, không nói hết.
Ô Đầu Bạch giơ sát kỳ trong tay lên, trên mặt nước nổi lên một tầng sương đen, sau đó hóa thành hình người lảo đảo đứng lên đi về phía Phương Khác.
“Tới đấu.” Ô Đầu Bạch nhìn Phương Khác, đáy mắt hừng hực chiến ý.
Phương Khác lại giơ kiếm trong tay lên, hồng quang vụt qua trong mắt y. Ô Đầu Bạch là kình địch, nếu y có thể chọn lựa y tuyệt đối sẽ không đối đầu với loại người này ở đây. Thiên thời địa lợi và nhân hòa, đối phương chiếm hết. Nhưng y không có sự lựa chọn.
Ô Đầu Bạch vung sát kỳ lên, âm sát đã hóa thành con rối hình người nhào tới tấn công Phương Khác.
Phủ trời phủ đất.
Hai người Khoản Đông Nhiên đã không nhìn thấy được thân ảnh của Phương Khác, đài sen đó bị vô số con rối bao kín, chỉ thỉnh thoảng có kiếm quang lộ ra.
Giây tiếp theo, một tiếng kiếm reo, kiếm quang như vô số mũi tên, vô số con rối âm sát bị tiêu diệt trong mưa tên. Sâm La kiếm quyết.
Phương Khác cầm trường kiếm, phá vòng vây nhắm thẳng vào Ô Đầu Bạch.
Chương 210: Ô Đầu Bạch 2
Trong Âm đỉnh gặp phải Ô Đầu Bạch có thể khống chế âm sát, có lẽ là bất hạnh của Phương Khác.
Ô Đầu Bạch lớn tiếng cười, tay giữ âm sát cúi người lao lên. Hai người cận thân giao chiến, thoáng cái đã quá trăm chiêu. Ô Đầu Bạch nhờ có trực giác nguy hiểm, mỗi lần đều suýt soát tránh được kiếm của Phương Khác, hai người cứ thế đánh không phân trên dưới.
Ai sẽ thắng? Thương Nhược Tuyết không chớp mắt lấy một cái nhìn hai người.
Khoản Đông Nhiên ôm Thương Nhược Tuyết cấp tốc lui ra hơn mười dặm, tránh khỏi bị lan đến.
“Ô Đầu Bạch sẽ không bại, gã rất mạnh.” Khoản Đông Nhiên bình tĩnh nói: “Hơn nữa Phương Khác đã có tâm ma, không biết tại sao y không trừ tâm ma.”
Thương Nhược Tuyết sửng sốt, sau đó bừng tỉnh. Nàng vậy mà không phát giác y đang ở trong trạng thái tâm ma… cho dù trong trạng thái tâm ma, vẫn cẩn trọng như thế. Cẩn trọng bình tĩnh không giống như người đã sinh tâm ma.
“Có lẽ không phải y không trừ, mà là y trừ không được.” Thương Nhược Tuyết nói xong câu này thì khựng một chút: “Phương Khác cũng rất mạnh.”
Khoản Đông Nhiên lắc đầu nói: “Không, ngươi không hiểu, Phương Khác không thắng được Ô Đầu Bạch, ít nhất Phương Khác hiện tại không thắng được.”
Vì chiến đấu của Ô Đầu Bạch không phải vì chiến thắng, mà vì để sống. Vì Ô Đầu Bạch không phải đang đấu pháp, mà đang liều mạng. Có vài người, ngươi đấu pháp với hắn có lẽ ngươi có thể thắng, nhưng nếu ngươi liều chết với hắn, kẻ chết nhất định là ngươi. Ô Đầu Bạch chính là như thế. Gã sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết đối phương.
Ngay lúc này, Ô Đầu Bạch đụng vào kiếm của Phương Khác, trên âm sát ngưng kết ra một đường mảnh dài màu đen. Phương Khác chợt rút kiếm về, lại phát hiện kiếm bị Ô Đầu Bạch kẹp giữa hai đốt xương nhất thời khó thể rút ra. Y nghiêng đầu đi, đường mảnh màu đen để lại một vết máu đen trên mặt y.
Khói đen nồng nặc ập đến mắt tai mũi miệng y. Phương Khác rút kiếm ra, lùi liền vài bước. Nhưng mắt y đã không thể thấy được vật gì, hắc khí càng thêm đậm. Phương Khác hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp phong lại một phần kinh mạch của mình khóa chặt âm khí trong người. Còn y thì trở tay kết một thủ ấn, bầu trời liền đổ cơn mưa lớn, tẩy đi một phần sát khí, nước mưa xối lên mặt Phương Khác, y mở mắt, trước mắt là bóng người mông lung.
Đây là vân vũ quyết đơn giản nhất, lại được Phương Khác vận dụng đúng chỗ.
Ô Đầu Bạch nhẹ ủa một tiếng, gã nghĩ, gã vậy mà còn chưa giết chết Phương Khác.
Mũi kiếm của Phương Khác lao tới cùng với hạt mưa, Ô Đầu Bạch lại tránh né. Nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn như hình với bóng, đột nhiên gã khựng người lại, trực tiếp từ trên không nhảy xuống nước, bắn lên vô số bọt nước.
Gã ôm đầu phát ra từng tiếng gào rú, như thể đầu bị thương rất nặng. Một thanh kiếm nhỏ màu bạc hung tợn quấy phá tùy ý trong thức hải của Ô Đầu Bạch.
Khắc tiếp theo, sát kỳ tuột khỏi tay Ô Đầu Bạch. Lúc này gã không còn sức lực để khống chế linh thức nữa!
Một mũi nhọn từ sau lưng bắn ra, dùng góc độ âm hiểm và lang độc nhắm vào đài sen, nhẹ nhàng đâm thủng màn linh lực Phương Khác đã thi hạ.
Tiếng màn linh lực bị phá vô cùng rõ ràng, nghe vào tai vô cùng chấn động.
Khoản Đông Nhiên chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, Phương Khác đã xuất hiện trên đài sen. Nhưng y vẫn chậm một bước, thứ màu đen mang gai nhọn đó đâm xuyên qua bụng y sau đó trở về tay người kia.
Diệp Vu Thời vẫn bất tỉnh, lông tóc vô thương.
Ô Đầu Bạch cười lạnh một tiếng, sát kỳ trong tay nhẹ động, vô số sát khí âm lạnh tràn vào bụng Phương Khác. Phương Khác không chút đình trệ lại chém ra một kiếm.
Khoản Đông Nhiên nhìn thấy Phương Khác cầm kiếm tiếp tục tiến lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một âm thanh, thật sự sẽ như hắn nghĩ người thắng là Ô Đầu Bạch sao? Khoản Đông Nhiên không biết là Phương Khác sớm đã hiểu được ý nghĩa của liều mạng.
Ô Đầu Bạch nghiêng người sang phải, kiếm mang phóng tới bên trái, kiếm này chém lên eo Ô Đầu Bạch. Cảm ứng nguy hiểm của Ô Đầu Bạch hiện nay đã mất linh. Gã bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi mục đích Phương Khác tấn công linh thức chính là vì cái này, tổn thương thức hải của gã, phá đi dự báo của gã.
Sau đó Ô Đầu Bạch không bận tâm đến kiếm sắp chém mình thành hai nửa, chỉ điên cuồng thôi động âm sát. Vô số âm sát tràn vào người Phương Khác, tràn tới chỗ Diệp Vu Thời.
Phương Khác đá một cái lên eo Ô Đầu Bạch, mượn lực nhảy về đài sen.
Một kiếm chém sạch âm sát xung quanh, Phương Khác quỳ một gối trên đài sen. Ô Đầu Bạch che eo nhất thời không dám tùy tiện hành động, gã cẩn thận bức gần từng bước.
Ngay lúc này Thương Nhược Tuyết đột nhiên nói: “Phương Khác lúc này đã sinh tâm ma, bố trí mê chướng dẫn tâm ma của y.”
Ô Đầu Bạch dừng bước, quay đầu nhìn Thương Nhược Tuyết nói: “Đa tạ, ta sẽ báo đáp bọn họ luôn cả phần của các ngươi.”
Sát kỳ trong tay Ô Đầu Bạch nghênh gió phồng lên, hóa thành một lá cờ lớn dài chừng hai mét rưỡi. Phất lên, sương đen lan tràn. Trong Âm đỉnh này, vừa khéo là nơi nhập ma. Mà mê chướng lại là một loại huyễn thuật có thể gợi lên ma chướng trong lòng người, nói là huyễn thuật nhưng càng tiếp cận với tấn công linh thức hơn.
Người có tâm ma trước mặt mê chướng luôn luôn không chịu nổi một kích.
Hồng quang trong mắt Phương Khác càng lúc càngđậm, cuối cùng cả đôi mắt đều hóa thành màu đỏ. Ánh mắt không còn tiêu cự nhìn phía trước. Tâm ma chưa trừ, y nhập ma rồi.
“Đừng sợ.” Diệp Vu Thời cười nhìn y.
“Đệ không sợ.” Phương Khác nhíu mày nói.
“Huynh nói không phải là bí cảnh, mà là cho dù huynh không còn, đệ cũng đừng sợ.” Diệp Vu Thời cúi đầu nhàn nhạt nói.
Phương Khác trầm mặc không nói. Diệp Vu Thời lại đột nhiên ngã xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Phương Khác tiếp lấy Diệp Vu Thời, ánh mắt lặng lẽ nhiễm đỏ. “Đệ đã nói từ lâu rồi, huynh còn không tỉnh đệ sẽ phát điên. Nếu huynh không còn, đệ cũng không biết đệ sẽ ra sao.”
Khoản Đông Nhiên nhìn hồng quang chợt ẩn chợt hiện trong mắt Phương Khác, âm thanh dao động trong lòng biến mất. Hắn lại không phát hiện biểu tình của Thương Nhược Tuyết trong lòng mình trở nên vô cùng kỳ quái.
Thương Nhược Tuyết sửng sốt, nhìn chưởng môn xuất hiện trước mặt nàng. Ngài nói với nàng: “Nhược Tuyết, phái Thiên Sơn về sau liền giao cho con.”
Thương Nhược Tuyết nhìn thấy chính mình vẻ mặt non nớt quỳ trước mặt ngài thành khẩn dập đầu ba cái. Sau đó tuyên thệ từng chữ.
Đột nhiên giây tiếp theo ngài lại nhíu mày nói: “Ngươi sai rồi! Đừng nhiều lời, ý ta đã quyết. Ngươi hạ sơn đi.” Mà chính nàng đã trưởng thành mặt lộ thống khổ và không cam, thế nhưng tung chưởng đánh chưởng môn. Ngài không dám tin nhìn nàng, chậm rãi ngã xuống.
“Ngươi sao vậy?” Khoản Đông Nhiên cuối cùng cũng phát giác được Thương Nhược Tuyết bất thường, hỏi.
Thương Nhược Tuyết trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không sao, chẳng qua là bị mê chướng mê tâm trí.”
Chẳng qua là chuyện nhắm mắt mở mắt, vừa rồi nàng suýt nhập ma, nhưng thật sự là nhập ma sao? Hay đó là suy nghĩ sâu trong lòng nàng?
Thương Nhược Tuyết không nghĩ kỹ, chỉ nhìn Ô Đầu Bạch đã đứng trước mặt Phương Khác, đầu thương của lá cờ hung hăng đâm xuống.
Tất cả đều kết thúc rồi. Thương Nhược Tuyết nghĩ, đáy mắt đột nhiên nổi lên một chút ngẩn ngơ, người đầu tiên khiến nàng nếm được tư vị thảm bại sắp chết rồi, chẳng qua y chết đi như thế cũng không tính là oan uổng.
Ô Đầu Bạch quả thật rất mạnh.
Một tiếng hừ nhẹ vang lên, Ô Đầu Bạch đột nhiên ngã xuống, một thanh trường kiếm đâm xuyên ***g ngực gã.
Gã không dám tin nhìn Phương Khác, y rõ ràng đã nhập ma, làm sao lại?
Khoản Đông Nhiên chấn kinh thẳng người dậy, Thương Nhược Tuyết thì trợn to hai mắt.
Đôi mắt đỏ máu của Phương Khác nhìn vào Ô Đầu Bạch, đột nhiên y chậm rãi cười nói: “Tâm ma của ta chính là Diệp Vu Thời, hắn ở sau lưng ta, mê chướng sao có thể mê hoặc ta, tiếp tục dẫn ra tâm ma của ta.”
Ô Đầu Bạch ôm thân kiếm ho ra máu, nhìn Phương Khác. Trước mắt gã lại xuất hiện cảnh huynh đệ chết thảm hôm đó. Gã buông tay ra, nghiêng người ngã vào kiếm, tùy ý thanh kiếm đâm xuyên người mình. Gã va lên người Phương Khác, hai người ngã lên đài sen, Phương Khác đè lên bụng Diệp Vu Thời. Ô Đầu Bạch móc ra phụng nhãn bồ đề nhét vào vết thương ở bụng Phương Khác.
Tay cầm kiếm của Phương Khác chợt buông lỏng, lực tín niệm chí dương trong phụng nhãn bồ đề gặp phải khí âm sát trong người y liền triển khai một trận giết chóc kịch liệt. Mà y liền trở thành chiến trường cho chúng giết chóc.
Kinh mạch trong người đứt đoạn từng tấc, trên da thịt tràn ra máu, Phương Khác đột ngột ngã xuống.
Ô Đầu Bạch cười lên, miệng tràn đầy máu tươi tô điểm bởi hàm răng trắng trông đặc biệt chói mắt.
“Không thể dẫn ngươi nhập ma thì sao? Ngươi có nhớ trong tiểu viện ở thành Đông Thanh, ngươi đã giết bốn ca ca của ta. Hôm đó ta đã phát thệ, thề phải giết hai ngươi.” Ô Đầu Bạch chậm rãi rút kiếm ra nhìn Phương Khác.
“Thế nào? Ngươi còn có thể đứng lên không?” Ô Đầu Bạch cười vô cùng tùy ý: “Ngươi sắp chết rồi!”
Phương Khác nhíu mày, tay hơi nâng lên lại thình lình rớt xuống.
Y phải chết ở đây sao? Phương Khác hoảng hốt nghĩ. Y không muốn chết, trước giờ đều không muốn. Huống chi, sau lưng y còn có Diệp Vu Thời. Y làm sao có thể chết, y chết rồi Diệp Vu Thời sẽ thế nào?
Cũng sẽ chết đúng không?
Cho nên y không thể chết.
Cánh tay rớt xuống lại chậm rãi nâng lên, kinh mạch sớm đã đứt đoạt, động tác giơ tay này toàn dựa vào ý chí của y.
Ô Đầu Bạch nhìn cánh tay đang giãy dụa của Phương Khác, cúi đầu cười nghẹn. Kiếm trên ngực đã bị gã rút ra, gã sẽ dùng thanh kiếm này đưa họ vào chỗ chết.
Tay Phương Khác còn chưa chạm vào chuôi kiếm, lại kiệt sức lần nữa. Ngay lúc này một cánh tay thon dài trắng nõn nắm tay Phương Khác túm lấy chuôi kiếm, đẩy kiếm về phía trước. Lại một lần nữa đâm vào ngực Ô Đầu Bạch, đâm xuyên tim gã.
Ô Đầu Bạch trợn to mắt, nhìn chủ nhân cánh tay đó. Mắt gã trợn to nhìn hai người trước mắt. Trước mắt gã tựa hồ thấy được mấy vị ca ca, chết thảm như thế, mặt lộ vẻ không cam. Gã cũng không cam lòng! Gã còn chưa báo thù cho họ, chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi!
“Trời cao bất công…”
“Trên đời này vốn đã không có công bằng gì đáng nói.” Diệp Vu Thời nói.
Máu tươi nghẹn ùng ục trong miệng Ô Đầu Bạch, cuối cùng gã đoạn khí.
Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác, cầm tay Phương Khác, hắn đẩy thi thể Ô Đầu Bạch xuống khỏi đài sen.
Thương Nhược Tuyết và Khoản Đông Nhiên đồng thời kinh hô ra tiếng.