Khác Thủ Tiên Quy

Chương 198: Chương 198




Chương 216: Sâm La kiếm quyết 4

Kiếm là dùng để giết người, kiếm chiêu đương nhiên cũng dùng để giết người. Bất luận kiếm chiêu này phức tạp hoa mỹ hay đơn giản mộc mạc, mục đích cuối cùng của nó chỉ có một – đó chính là giết chết kẻ địch.

Cho nên y căn bản không cần phải suy nghĩ kiếm này làm sao vung ra.

Trong lúc bừng tỉnh Phương Khác chìm vào trạng thái lĩnh ngộ, tu vi đình trệ đã lâu bắt đầu buông lỏng. Đạo kiếm khí an phận trôi nổi trong đan điền lại đột nhiên bành trướng, nuốt lấy đạo kiếm khí khác rồi dung hợp.

Mà nguyên anh có chút suy yếu chậm rãi mở mắt ra, ngay vào lúc nó mở mắt, đạo kiếm khí sau khi đã dung hợp kia thoáng cái hóa thành luồng bạch quang chui vào giữa mi tâm nguyên anh. Trong hai mắt nguyên anh xuất hiện hai luồng kiếm quang.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác ngồi xổm trên đài sen, trên tay còn cầm phù chú đột nhiên liền ‘ngộ’, mỉm cười.

Ngoài đỉnh mặt trời mọc rồi lặn, trong đỉnh vẫn là một vầng dương đỏ dưới nước.

Khí tức của Diệp Vu Thời càng lúc càng nội liễm, hiển nhiên cảnh giới lại tăng lên một bậc. Nhưng tiến độ lại càng ngày càng chậm. Trong đỉnh vẫn là quá ít linh khí, sát khí chiếm phần lớn, không có lợi cho tu hành. May là Băng Lưu Diệm của Diệp Vu Thời thông qua sát khí đã tinh tiến không ít.

Sau đó đến một ngày, Phương Khác đứng lên, cầm kiếm đi tới dưới đường kiếm cuối cùng.

Diệp Vu Thời đứng không xa chuyên chú nhìn y.

Phương Khác nhấc kiếm, chém ra.

Đây là một kiếm rất sảng khoái, cũng là một kiếm cực tự nhiên.

Động tác rất tùy ý, rất bình thường. Nhưng Diệp Vu Thời nhìn ra được một loại đạo nào đó bên trong.

Kiếm xuất thế rơi.

Một vùng mảnh sứ vụn thoáng cái hóa thành cát bụi, trong đỉnh đổ một cơn mưa, đây chính là thủy châu bị kiếm khí hất lên, trong mỗi giọt nước đều mang theo một đạo kiếm mang.

Trên ngón tay Diệp Vu Thời bốc lên một ngọn lửa u bạch, thoáng cái đông cứng mấy giọt nước.

Hắn cầm giọt nước, nhìn kỹ đạo kiếm mang bên trong.

Phương Khác nhìn vết kiếm hoàn toàn không giống với đường kiếm thứ mười ba trên vách, nhếch môi cười, thế nâng thế hạ của y và chủ nhân của vết kiếm thứ mười ba hoàn toàn khác nhau đương nhiên sẽ tạo nên vết kiếm hoàn toàn khác nhau.

Nhưng chính là như thế mới đúng.

Vì thức cuối cùng của Sâm La kiếm quyết chính là không câu nệ hình thức, không vây trong kiếm chiêu. Chỉ có như thế, mới có thể phá bỏ ranh giới của mười hai thức đầu chém ra kiếm thứ mười ba.

“Thức cuối cùng, đệ gọi nó là thuận theo tự nhiên.” Phương Khác nói, ngẩng đầu nhìn vết kiếm này.

Sau đó Phương Khác nhắm mắt, chậm rãi điều tức. Tu vi của y lại đột phá một tầng, nhưng khiến y nghi hoặc là Thái A kiếm khí đã bị Sâm La kiếm khí nuốt chửng. Nhưng nghĩ lại, y liền thoải mái. Vì Sâm La kiếm quyết vốn chính là bao quát ngàn vạn.

Một lát sau.

Phương Khác quay đầu nhìn Diệp Vu Thời nói: “Chúng ta nên ra ngoài rồi.”

Diệp Vu Thời gật đầu.

Thế giới trong đỉnh, trời đất đảo lộn, tự cho là chìm ở dưới, lại nổi ở trên. Diệp Vu Thời và Phương Khác lặn xuống dưới đỉnh bơi về phía mặt trời đỏ. Lần này, độ sâu của đáy nước không còn giống như không biên giới nữa, vì Dương đỉnh đã mở.

Bọn họ không biết là, bên ngoài đỉnh có vô số ánh mắt đều chăm chú nhìn ngọn đỉnh ở đại lục Thanh Hoa, vì ngày đỉnh đóng lại đã càng lúc càng gần.

Trí Tiêu đưa tay vuốt Thư Kim Âm đỉnh lộ ra hàn khí, tay ông có chút tái còn lộ ra một luồng khí xanh, nhưng không giống như tay của một lão giả mà giống tay của một thanh niên. Mặt của ông cũng thế, nếp nhăn già nua đã biến mất khỏi mặt. Nếu lúc này Phương Khác nhìn thấy ông, nhất định sẽ không tin đây là sư phụ tiện nghi nhà mình. Vì trông trẻ đi ít nhất hai mươi tuổi, giống như một vị trung niên chứ không phải một lão giả sớm chiều. Chỉ là râu, mày và tóc ông vẫn hoa râm, mà gương mặt vốn hồng nhuận lại tái nhợt vô cùng.

“Nếu mấy ngày sau Phương Khác vẫn chưa ra khỏi đỉnh, muốn ra khỏi đỉnh sẽ rất khó.” Trí Tiêu nhìn ngọn đỉnh, nói với Thái A đeo kiếm đứng cạnh.

Thái A chỉ nghiêng đầu nhìn Trí Tiêu một cái.

“Không biết họ có biết thời gian đỉnh đóng không…” Trí Tiêu lại nói.

“Nhữ muốn để ngô vào đỉnh.” Thái A lạnh nhạt ngắt lời Trí Tiêu.

Trí Tiêu nhìn Thái A, cười thâm sâu, nhưng lại bỏ qua đề tài này: “Tình cảm của nhân loại là thứ vô cùng phức tạp. Vui giận đau sợ yêu ghét hận là thất tình. Tuy ngươi là kiếm linh, nhưng hình như đã có tình cảm phức tạp của nhân loại…”

Thái A khẽ nhíu mày, con mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn Trí Tiêu.

“Ngươi muốn rời khỏi địa cung, nhưng ngươi hiểu tại sao ngươi muốn rời khỏi không? Đây chính là khác biệt của ngươi và kiếm linh khác.” Trí Tiêu nói.

“Chưởng môn, Thái A đã ra khỏi sơn môn, chắc là đến đại lục Thanh Hoa rồi.” Tào Đoạt vừa thấp giọng nói vừa đưa cho Trí Tiêu một bình đan dược.

Trí Tiêu nhận đan dược uống rồi trầm mặc một lúc mới nói: “Theo ta đến Thận Hành nhai một chuyến.”

Tào Đoạt nhíu mày, vừa muốn mở miệng đã bị Trí Tiêu giơ tay ngăn cản.”

“Nhỏ đã lợi hại như thế, già sao có thể quá kém.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói: “Huống chi nhỏ đó còn là do một tay già dạy ra.”

Khi Thái A đến đại lục Thanh Hoa, là lúc mặt trời dâng lên.

Vương Lạc Dương đứng ở góc cung điện, mặt không biểu cảm. Nhưng nội tâm càng lúc càng nóng nảy, giờ hợi năm ngày sau đỉnh sẽ đóng lại. Nó đột nhiên nghĩ đến lời an ủi Hách Liên Đồng đã nói, có lẽ Phương sư thúc sẽ giống như một vài tuồng kịch đợi đến giờ khắc cuối cùng mới đột nhiên ra khỏi đỉnh. Vào lúc họ tuyệt vọng nhất đột nhiên mang đến hy vọng.

Nhưng đời người không phải là vở kịch, sẽ không vĩnh viễn thỏa lòng người.

Lúc này, một cánh tay thon dài trắng nõn nhẹ gác lên vai nó. Thoáng cái lông tơ Vương Lạc Dương dựng đứng, nhưng ngay cả một âm tiết cũng không phát ra. Tay cầm chuôi đao giống như khúc gỗ, không có một chút tri giác.

Nó không thể khống chế bị tha đến một góc khác, sau đó nhìn thấy một tu sĩ đầu đầy tóc bạc. Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của hắn nhìn thẳng nó, lại giống như không hề in vào thân ảnh nó.

Rất đáng sợ, tu vi của người này… Vương Lạc Dương cầm chuôi đao, ngón tay gian nan cử động.

Chỉ là người này nhìn nó nói: “Nhữ là Vương Lạc Dương.”

Cuối cùng hiểu ra người trước mắt là bạn không phải địch, Vương Lạc Dương thở ra nhẹ nhõm.

Gương mặt còn mang theo vẻ non nớt căng chặt, nghiêm túc nói: “Ngươi nên liên hệ với ta trước rồi mới hành động. Nhưng chuyện đến nước này… Tiếp theo ngươi muốn hành động ra sao?”

“Uy hiếp Văn Trúc Ân, vào đỉnh.” Ngữ điệu Thái A bình bình, một chút nhấp nhô cũng không có, nhưng lại khiến người ta nghe ra được sự bình thản.

Vương Lạc Dương trợn to mắt…

“Văn Trúc Ân là tu sĩ kỳ phân thần.”

“Ngô là kỳ hợp thể.”

Tuy yêu phủ bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập mười vạn yêu tu, nhưng nếu Thái A không thành công ít nhất có thể chạy. Vì thế Vương Lạc Dương hạ quyết tâm, lúc muốn cùng Thái A liều, một trận huyên náo truyền đến.

Tiếng cảnh báo chói lói vang lên.

Vương Lạc Dương giật mình, cho là họ đã bị phát hiện.

Thái A chỉ chậm rãi nói: “Bọn họ ra khỏi đỉnh rồi.”

“Ngươi là nói… sư thúc ra khỏi đỉnh rồi?” Vương Lạc Dương kinh ngạc hỏi.

Phương Khác và Diệp Vu Thời vừa ra khỏi đỉnh, đã phát hiện trong đại điện sớm đã nghiêm trận chờ đợi. Vô số đao kiếm chỉ hướng bọn họ, lúc này một đoàn nhân mã đột phá trùng trùng bao vây, xuất hiện trước mặt họ.

Phương Khác phát hiện rất nhiều gương mặt không tính là xa lạ trong đội nhân mã này. Vệ Mâu Lưu trầm mặc nhìn y, còn có Lục La lạnh lùng nhìn y…

Sau đó y dời đường nhìn lên yêu tu mái tóc xanh đậm trên điện, người này cũng đang dùng vẻ mặt hưng trí đánh giá y và Diệp Vu Thời.

Sau đó hắn vung tay nói: “Bắt bọn họ.”

Chương 217: Văn Trúc Ân 1

Văn Trúc Ân híp hai mắt, trang sức màu lục trên trán đong đưa qua lại, hắn cúi đầu nhìn hai người Phương Khác đứng dưới điện.

Diệp Vu Thời bước tới một bước, mỉm cười đưa mắt nhìn những binh khí ngẫu nhiên phát ra lãnh quang xung quanh nói: “Đạo đãi khách của yêu phủ vĩnh viễn luôn đặc thù như thế.”

Hắn bước ra một bước, trận pháp dưới chân liền bắt đầu vận chuyển. Dây mây trườn như rắn ập đến, nhưng lúc này những sợi dây mây chụp vào khoảng không đột nhiên như bị rút xương rớt bộp xuống.

Lại bước ra một bước.

Yêu tu xung quanh thoáng cái thành trận, đều giọng quát: “Lui!”

Một chữ thốt ra, như vàng đá va nhau. Tất cả vật thể có thể di động trong đại điện đều chấn động ong ong.

Sóng âm đáng sợ nhất đó, đánh thẳng Diệp Vu Thời.

Nhưng khi sóng âm sắp đánh lên Diệp Vu Thời, dây mây dưới đất thoáng cái cản lại sóng âm.

Văn Trúc Ân nhíu mày, không khó nhìn ra trận pháp bố trí trong cung điện này không những bị Diệp Vu Thời phá giải mà còn bị đối phương dễ dàng kéo làm của mình.

Trận pháp sư trong điện đổ mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hãi. Tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, Diệp Vu Thời phá trận pháp khi nào? Sau đó hắn đột nhiên nhớ lại động tác vỗ góc bào của Diệp Vu Thời. Vô cùng thoải mái tùy ý, khi đó hắn còn cười lạnh đối phương ra vẻ, nhưng cái vỗ đó…

Yêu tu xung quanh thay đổi động tác, đã muốn tiến tới tấn công.

“Bốp bốp.” Hai tiếng vỗ tay vang lên. Văn Trúc Ân cười nhìn Diệp Vu Thời: “Quả là danh bất hư truyền. Quả là người đã phá giải cấm chế ba giới. Quả là thiếu niên anh tài.”

Liên tục ba lần quả là, trong ngữ điệu tràn đầy tán thưởng dành cho Diệp Vu Thời. Nhưng dây mây dưới đất lại từ xanh chuyển vàng rồi chuyển đen, cuối cùng hóa thành một đống tro. Mà Phương Khác còn chưa phát giác linh lực của đối phương. Hắn khống chế linh lực tinh diệu đến mức đã tới một cảnh giới khác.

Mà trận pháp sư đổ đầy mồ hôi lạnh kia nghe câu này lập tức kinh dị nhìn Diệp Vu Thời, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, và tự an ủi mình thì ra là thế. Dù sao người có thể phá giải cấm chế ba giới, phá được trận pháp của hắn không phải là chuyện đương nhiên sao?

Cá nhân Văn Trúc Ân không muốn giết chết Phương Khác và Diệp Vu Thời, hắn thậm chí vô cùng thưởng thức Diệp Vu Thời, nhưng hắn buộc phải giết họ. Vì Ô Đầu Bạch, vì Khoản Đông Nhiên, vì Thiên Sơn… Thanh Minh, năm mươi tộc, nhân tộc, yêu phủ. Tất cả nguyên nhân đều nói với hắn, hắn phải giết chết họ. Duy chỉ có giết chết họ, mới có thể bảo đảm lợi ích lớn nhất cho yêu phủ, cho dù vì thế mà chọc phải tu sĩ kỳ hợp thể là Trí Tiêu.

Văn Trúc Ân chậm rãi cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn vì lời hẹn ngầm giữa đại năng tu sĩ. Vì Trí Tiêu không thể rời khỏi Côn Luân đến đại lục Thanh Hoa, Trí Tiêu cũng sẽ không dễ dàng động thủ giết người. Vì đây là chế ước giữa tất cả đại năng. Vì trong lòng họ đều có vật vướng bận, họ liền không thể hành sự tùy ý.

“Tiền bối quá khen.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt đáp, chân mày chau lại rồi giãn ra.

Phương Khác an tĩnh nghe hai người đối thoại, đứng sau Diệp Vu Thời, tay cầm kiếm rất chặt. Vị yêu vương này kế vị đã hơn hai mươi năm, nhưng các nguyên lão tiền triều trong tay tựa hồ vẫn không thuận theo lắm. Nghe đồn tinh thông thuật luyện đan, tính cách khoan dung có chút thiếu quyết đoán. Chỉ là lời đồn bình thường đều không thể tin hết.

Ý cười trên mặt Văn Trúc Ân hơi thu lại, nói với Phương Khác và Diệp Vu Thời: “Năng lực sinh sôi của nhân tộc yêu tộc ta không thể sánh bằng. Điềm này thật sự khiến người ngưỡng mộ… Người thật sự đã quá nhiều rồi, bớt đi hai tên sẽ tốt ngay.”

Hắn quay đầu nói với thị vệ: “Gọi đám người Vệ Mâu Lưu đến, gọi các bằng hữu từ phương xa ở ngoài Huyền Bắc môn đến luôn.”

Thị vệ nhanh chóng lui ra.

Sau đó Văn Trúc Ân đảo mắt, như một ngọn núi lớn chậm rãi đè lên người Diệp Vu Thời và Phương Khác. Dù sao là tu sĩ kỳ phân thần, hắn là một yêu vương trẻ tuổi, nhưng không phải là một tu sĩ trẻ tuổi. Luận tuổi tác hắn có thể xưng là đồng bối của Trí Tiêu. Hắn muốn thu thập Phương Khác và Diệp Vu Thời, không thể nói là dễ dàng tùy ý nhưng cũng không phải khó như lên trời.

Dựa vào thiên phú ngàn năm khó gặp của Diệp Vu Thời, có lẽ qua thêm vài năm, tình huống sẽ ngược lại. Nhưng bây giờ thì khác.

Văn Trúc Ân nhìn hai người nói: “Con đường tu tiên, cơ duyên luôn quan trọng hơn thiên phú. Rất nhiều thiên tài vận khí luôn không tốt lắm.”

“Hình như ngươi cảm thấy hôm nay chúng ta sẽ chết chắc.” Diệp Vu Thời trầm mặc một lúc đột nhiên nói: “Là cái gì cho ngươi tự tin như thế?”

Văn Trúc Ân sửng sốt, sau đó bật cười, tiếng cười truyền đi rất xa. Cứ như Diệp Vu Thời đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc. Hắn đứng lên, bước xuống bậc thang nhìn Diệp Vu Thời và Phương Khác nói: “Vì nơi này là yêu phủ, vì ta là yêu vương.”

Cách nói rất cuồng vọng, nhưng rất thực tại.

Cho nên Diệp Vu Thời không nói chuyện nữa mà trực tiếp xuất thủ. Nâng tay ném ra một đạo phù, một con phụng hoàng hót vang một tiếng ngửa đầu phá thủng nóc nhà trực tiếp tông lên tầng phòng hộ của yêu phủ.

Ầm ầm, sóng âm mắt thường có thể thấy đánh văng yêu tu xông tới, mà nóc nhà của đại điện bị phá ra một lỗ tròn bự. Đứng trong đại điện có thể nhìn thấy một mặt trời đang dần dâng lên. Hơn mười đốm lửa u u, trong chớp mắt đã đến trước mặt Văn Trúc Ân.

Văn Trúc Ân chuyển tay, một vòng liền hóa giải chiêu này.

“Từ bỏ đi, các ngươi không thể thắng.” Văn Trúc Ân nhẹ giọng than.

Phương Khác cười, y nhìn Văn Trúc Ân: “Người muốn giết ta, ta liền giết người. Làm gì có người sẽ từ bỏ? Ngươi cho rằng chúng ta là bạch si?”

Lời chưa dứt, kiếm đã đến.

Một luồng kiếm quang lao thẳng vào Văn Trúc Ân, Văn Trúc Ân híp mắt lại, biểu tình có chút quái dị. Trong kiếm này hắn nhìn thấy vài thứ, Văn Trúc Ân lại phất tay áo lên, nhưng tay áo không thể xua đi kiếm này.

Văn Trúc Ân thuận tay đẩy, tay áo nát, Phương Khác thì giật lùi ra sau.

Sau đó Văn Trúc Ân đột nhiên cảm giác được khí tức nguy hiểm.

Diệp Vu Thời đứng sau lưng Phương Khác dường như đã vẽ ra thứ gì đáng sợ.

“Thần phù!” Văn Trúc Ân kinh dị kêu lên.

Vệ Mâu Lưu dẫn Viên Kim và Trần Chử đến đại điện, sắc mặt hắn không tốt lắm, dường như vừa bị tin tức nào đó đả kích.

Ngay lúc này, một trận dao động cực lớn truyền đến. Linh lực trong không trung nhanh chóng tụ lại, như một đạo sấm đánh xuống.

Thoáng cái trời rung núi chuyển, một luồng máu tanh nồng nặc truyền ra.

Ba người đồng thời lùi lại.

Sau đó thế giới dường như tĩnh lặng trong thoáng chốc, trên mái hiên của tòa đại điện cao to bắt đầu rớt bụi. Sau đó càng lúc càng nhiều, đột nhiên cả vách tường cũng rơi bụi rào rạt, sau đó đột nhiên đại điện sụp đổ.

“Vương thượng!” Vệ Mâu Lưu kinh hô, phi thân vào đại điện.

Trần Chử và Viên Kim giật mình, Văn Trúc Ân ở bên trong, vậy Phương Khác và Diệp Vu Thời cũng ở trong. Bọn họ đã động thủ rồi sao?

Nhưng đập vào mắt họ chỉ là một đống đổ nát.

Lúc này, một phiến lá trúc từ trên một tảng đá bay lên. Sau đó một bó trúc mảnh ngoi lên từ trong đống đá.

Một nửa đại điện mọc ra trúc, những cây trúc này trong chớp mắt đã hình thành một rừng trúc. Sau đó tất cả đá đều bị đẩy ra, rồi nát thành bụi đá.

Dưới trúc bò ra rất nhiều yêu tu.

Sắc mặt Văn Trúc Ân vô cùng khó coi nhìn một góc của đống đổ nát. Hắn không ngờ Diệp Vu Thời phá nóc nhà là để mượn lực thiên địa đạo pháp hoàn thành thần phù của mình. Hắn đã xem thường họ rồi.

Chương 218: Văn Trúc Ân 2

“Chẳng qua chỉ là một hiệu buôn Thanh Hoa nhỏ bé cũng muốn ta thỏa hiệp? Có phải các ngươi quá không đặt yêu phủ ta vào mắt?” Văn Trúc Ân cười lạnh nói, đáy mắt đầy sát cơ không chút che giấu.

Sau lưng hắn là cung điện đã sụp đổ. Lúc này, hắn mới thật sự tức giận, hiệu buôn Thanh Hoa quả thật có lực uy hiếp, nhưng cũng chỉ là uy hiếp mà thôi. Giết chết họ, đồng nghĩa với là địch của hiệu buôn Thanh Hoa. Nhưng không giết chết họ, chính là đặt yêu phủ dưới chân Côn Luân để họ dẫm đạp.

Hôm nay không giết họ, không đủ để bình ổn lửa giận của hắn. Hôm nay, họ nhất định phải chết.

Y bào trên người Văn Trúc Ân không gió mà động.

Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời hỏi: “Huynh xác định hắn sẽ đến?”

“Huynh cảm ứng được.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.

Phương Khác khẽ thở ra một cái. Thấy y như vậy Diệp Vu Thời híp mắt lại, có chút không vui.

Phương Khác mỉm cười, nắm tay Diệp Vu Thời nói: “Trong lòng đệ, không ai bằng huynh. Huynh mới bao nhiêu tuổi, hắn đã sống mấy ngàn năm rồi.”

Diệp Vu Thời nhướng mày, nhìn tình hình tại đây, không nói thêm nữa. Nhưng độ cong khóe môi đã nói rõ tất cả.

Cũng vào lúc này, mấy vị Cẩu Cốt kiếm đã đến. Bốn vị đại tu sĩ trên nguyên anh, một vị yêu vương kỳ phân thần, còn một đống yêu tu. Nhìn thế nào thì bốn người họ đều chỉ có một chữ chết.

Lúc này, Trần Chử bước tới một bước, cung cung kính kính hành lễ vãn bối với Văn Trúc Ân.

Sau đó nói: “Vãn bối có lời muốn nói.”

Văn Trúc Ân híp mắt, ý bảo cứ nói.

Trần Chử nhìn yêu tu đang bao vây họ, ôm quyền nói: “Côn Luân và yêu phủ trước nay nước sông không phạm nước giếng, hợp tác lúc trước cũng vô cùng vui vẻ. Ngài không ngại nâng tay, bỏ qua cho chúng tôi được chứ? Tất cả tổn thất của yêu phủ, chúng tôi đều có thể bồi thường. Dù sao yêu phủ cũng là khách quen của hiệu buôn Thanh Hoa.”

Thái độ của Trần Chử vô cùng chân thành, nói cũng rất thành khẩn.

“Bất luận có gì khúc mắc, chúng tôi đều không ngại ngồi xuống nói chuyện. Nếu là Côn Luân chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ bồi tội…”

Lúc Trần Chử nói, Viên Kim và Phương Khác đã nhích lại gần nhau.

“Nếu biết là thế, chúng tôi sẽ không đến. Còn bại lộ hiệu buôn Thanh Hoa, thực lỗ vốn. Sao các ngươi không đợi một chút?” Viên Kim nhìn đại điện đã thành đống đổ nát, còn có yêu tu tử thương, nói. Không đợi Phương Khác trả lời đã nói tiếp: “Trừ đại điện này ra còn có vài… ngươi không làm cái gì khác nữa chứ?”

“Hiện tại hỏi cái này còn ý nghĩa không?” Phương Khác thản nhiên đáp.

“Có.” Viên Kim rất nghiêm túc nói: “Ta muốn chết nhẹ nhàng chút.”

Phương Khác nhìn Viên Kim, đồng dạng rất nghiêm túc nói: “Đã mắng hắn là bạch si, có tính không?”

Viên Kim nhìn Văn Trúc Ân, lại nhìn đại điện đổ nát, khẽ thở dài, thu thẻ ngọc vào tay áo. Sau đó trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao: “Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi.”

Khi nhìn thấy đại điện đổ nát, họ đã biết chuyện hôm nay không còn chỗ xoay chuyển nữa. Vừa rồi chẳng là tận hết sức thôi.

Sau đó hắn kéo Trần Chử lại nói: “Đừng nói chuyện với bạch si, vô dụng thôi.”

Phương Khác và Trần Chử kinh ngạc nhìn hắn.

Viên Kim liếc Phương Khác một cái: “Dù sao ngươi đều đã mắng rồi, dù ta có không mắng cũng có kết cục như ngươi. Vậy không phải lỗ vốn? Mua bán lỗ vốn ta không làm.”

Trần Chử cũng lặng lẽ rút vũ khí ra.

Phương Khác đột nhiên như nhớ đến gì đó nói với Diệp Vu Thời: “Đúng rồi. Đây là Viên Kim, đây là Trần Chử.”

Sau đó nói với hai người kia. “Đây là Diệp Vu Thời.” Y đưa tay chỉ Diệp Vu Thời.

Âm thanh nói chuyện của họ không cố ý hạ thấp, mọi người tại đó đều nghe thấy.

Khóe môi Văn Trúc Ân treo nụ cười lạnh. Nhưng không tức giận thêm, chỉ là ánh mắt nhìn họ không giống như nhìn người, mà giống nhìn người chết. Nếu họ đều đã sắp chết, vậy còn cần để ý bọn họ đang nói gì sao?

Sắc mặt Vệ Mâu Lưu và các trưởng lão khác thì vô cùng khó xem, đặc biệt là Lục La.

Nàng nói với Văn Trúc Ân: “Vương thượng, khẩn thỉnh vương thượng giao Phương Khác cho thuộc hạ xử lý.”

Văn Trúc Ân vung tay, cho phép.

Những yêu tu khác chậm rãi lui xuống, đã không cần đến họ nữa rồi. Bốn vị trưởng lão đều ở đây, bốn người này không thể gây sóng gió gì nữa. Đợi lát nữa chỉ cần thu xác là được. Tất cả mọi người đều chắc chắn như thế.

Lục La hung hãn xuất thủ.

Nhưng vào lúc này.

Âm thanh trong vắt của thiếu niên vang lên: “Yêu phủ thật mất thể diện, đầu tiên là yêu vương ỷ vào tu vi đè ép vãn bối, sau là các vị trưởng lão lấy nhiều khi ít. Hiện tại Lục La tiên tử vì Thái A kiếm quyết mà cũng xuất thủ rồi.”

Một thiếu niên nhảy từ trên không xuống, đứng vững trước người Phương Khác, nó nói xong, quay người nhất nhất hỏi han từng người Phương Khác, sau đó đứng cạnh Phương Khác.

Một thanh niên tóc bạc hắc y đã nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức của Lục La.

Lục La rơi xuống như con diều đứt dây, Văn Trúc Ân hành động, ôm eo đón lấy nàng.

Sắc mặt hắn nặng nề nhìn Thái A, chậm rãi nói: “Ngươi là ai?”

Thái A chỉ nói: “Ngô muốn dẫn họ đi.”

Hiện trường im lìm, tất cả mọi người đều nhìn Văn Trúc Ân, đợi hắn lên tiếng.

Văn Trúc Ân chỉ trầm mặc.

Một lát sau, Văn Trúc Ân lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi đi.”

“Vương thượng!”

“Vương thượng!”

Các vị trưởng lão xôn xao kinh hô, Văn Trúc Ân làm thủ thế bảo không cần nhiều lời, sau đó vung tay.

Vòng bao vây mở ra một lối đi.

“Đa tạ.” Thái A nhàn nhạt nói: “Ngô tên Thái A.”

Sau đó trong ánh mắt chú mục của tất cả mọi người, hàng người ra khỏi tầm mắt họ.

“Vương thượng, tại sao ngài…” Vệ Mâu Lưu vẻ mặt xoắn xuýt nói.

Văn Trúc Ân chậm rãi thở ra một hơi nói: “Người này là tu sĩ kỳ hợp thể.”

Những người khác nghe thế, lập tức yên tĩnh, qua một lát, mới xôn xao nghị luận.

“Lẽ nào hắn chính là tu sĩ tóc bạc kỳ hợp thể trên Hoàng hải hôm đó? Không ngờ hắn lại có quan hệ với Côn Luân.”

“Vậy không phải Côn Luân có hai tu sĩ kỳ hợp thể sao?”

“Không đúng, các ngươi có chú ý không, vừa rồi hắn nói hắn tên là Thái A…”

Môi Lục La run run, nhưng chung quy không lên tiếng, tu sĩ kỳ hợp thể… bọn họ không thể chặn được.

Văn Trúc Ân nhìn cung điện sụp đổ, lạnh giọng quát: “Đủ rồi! Nhanh chóng gọi người sửa chữa cung điện! Còn nữa, toàn diện càn quét hiệu buôn Thanh Hoa. Không tiếc bất cứ giá nào.”

Nói xong Văn Trúc Ân phất tay áo bỏ đi.

Sau khi ra khỏi yêu phủ, hàng người ngự kiếm rời khỏi thành trì. Đợi đến một vùng hoang vu ẩn mật, Vương Lạc Dương lấy ra một cái chuông nhỏ, lắc theo tiết tấu vài cái, lặp lại hai lần.

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương.

Vương Lạc Dương có chút đắc ý hấc cằm nói: “Thượng Quan sư thúc mang chúng tôi xâm nhập vào đây, chúng tôi có ba cứ điểm ngay dưới mí mắt yêu vương.”

Phương Khác gật đầu, cười nói: “Ta đang nhìn tóc ngươi.”

Vương Lạc Dương liếc mái tóc xanh trên vai, xoẹt một cái nhảy ra thật xa nói: “Ta đi xử lý một chút.” Trên mặt lại đỏ một mảng, đều tại Hách Liên Đồng.

… Lúc này Phương Khác quay đầu đối diện với Viên Kim từ sau khi phản ứng lại suốt đường cứ âm u nhìn y.

Viên Kim cắn răng nhìn Phương Khác nói: “Ngươi sớm biết sẽ là kết quả này?”

Phương Khác gật đầu, nhìn Thái A một cái.

“Vậy tại sao ngươi không ngăn cản ta nói những lời đó! Ngươi cư nhiên để ta mắng một tu sĩ kỳ phân thần là bạch si!” Viên Kim phẫn hận nói.

“Ta làm sao biết ngươi lại mắng hắn?” Phương Khác mím môi cười, bộ dạng rất vô tội. “Ta muốn ngăn cản ngươi, cũng cần ngươi phải cho ta cơ hội chứ.”

“Nếu ta biết hôm nay sẽ không chết, ta sẽ không mắng hắn. Bạch si!” Viên Kim cắn răng hung tợn nói. Hắn đã có thể dự kiến được cuộc sống đào vong ở đại lục Thanh Hoa của mình. “Ta yêu cầu được về Cửu Châu, đổi Trần Cửu đến đây.”

“Hiện tại quậy ra một đống lớn như thế, ngươi cảm thấy Trần Cửu có thể thu dọn được sao?” Phương Khác thương hại nhìn Viên Kim một cái: “Ngươi làm người tài nên chịu cực nhiều đi, ta để Trần sư huynh lại cùng ngươi.”

Trần Chử cười không nói gì.

Viên Kim cân nhắc một lát, phẫn hận bất bình nói: “May là ta đã chuẩn bị hai đường. Đã di chuyển một phần người và vật phẩm ở hiệu buôn Thanh Hoa tại yêu phủ đi.”

Qua một lát, Vương Lạc Dương đã đổi sang tóc đen cùng Hách Liên Đồng đều đến.

Vương Lạc Dương hơi nhăn mày, hồi phục bộ dáng lãnh ngạo muôn thuở. Hách Liên Đồng thì lập tức chạy đến cạnh Phương Khác, hai mắt sáng long lanh nhìn Phương Khác: “Biểu ca.”

Phương Khác đưa tay sờ tóc nó, cười nói: “Các ngươi đều cao lên rồi.”

Hách Liên Đồng cười hi hi, so so chiều cao, nó đã cao đến vai Phương Khác rồi.

Sau đó nó liếc nhìn Diệp Vu Thời và Thái A rồi ngoan ngoãn đứng yên, hồi phục bộ dạng cẩn trọng: “Chào Diệp sư bá, chào Thái A tiền bối.”

Nhưng ánh mắt nó lại di chuyển không ngừng giữa Thái A và Diệp Vu Thời. Thái A đều đã vào phủ đệ của Phương Khác rồi, vậy hắn và Phương Khác có quan hệ gì?

Vương Lạc Dương đã lấy ra một chiếc thuyền bay.

“Chúng ta về môn phái trước. Các người bảo trọng.” Phương Khác nhìn hai người Viên Kim nói.

Trần Chử gật đầu, nhìn Thái A và Diệp Vu Thời một cái rồi nói: “Tất cả chuyện trong phái đều có thể hỏi Chân Minh và Trần Cửu cùng Triệu Lịch Duyệt.”

Phương Khác gật đầu, tâm tình có chút vui vẻ. Với họ mà nói, chẳng qua mới nửa năm không gặp y. Nhưng với y mà nói, lại tròn ba năm. Cửu biệt trùng phùng, tự nhiên đáng để cao hứng. Mà vừa rồi hai người họ ở trong yêu phủ, hiển nhiên nguyện ý cùng chết với mình. Nhưng rõ ràng ai cũng không muốn nói mấy lời phiến tình, tự nhiên liền lôi ra vài chuyện không biên giới.

“Trân trọng.”

“Trân trọng.”

Thuyền bay đi về hướng ngược lại với hai người Trần Chử. Linh lực oánh bạch vạch ra một đường trắng nhạt trên không.

Thái A một mình đứng ở đầu thuyền, tóc bạc xõa tung phất phơ theo gió. Phương Khác đi tới trước, nhìn phong cảnh nhanh chóng thụt lùi không nói gì. Nhưng cuối cùng cảm thấy rất nhẹ nhõm, vấn đề của Sâm La kiếm quyết đã giải quyết. Thái A và y, hiện nay cuối cùng là bằng hữu thuần túy. Tất cả bức ép và toan tính đều trở thành quá khứ.

Thái A quay đầu lại nhìn hai người Phương Khác: “Hai người nhữ đã dùng pháp quyết song tu sao?”

Nụ cười của Phương Khác cứng lại, sắc mặt vô cùng không tốt.

“Bạch nhãn lang ngươi hiện tại đang ở nhờ phủ đệ của ta đúng không? Ngươi còn muốn tiếp tục ở hay không?” Phương Khác cười nhạt hỏi.

Thái A ngừng một chút nói: “Trí Tiêu nói ngô có thể ở bất cứ đâu trong phái Côn Luân. Tùy ngô chọn.”

Phương Khác cười lạnh một tiếng: “Cánh cứng rồi? Có núi dựa rồi?”

Thái A nhìn Phương Khác một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngô không có cánh, cũng không cần tìm núi dựa. Nhữ cũng không phải là người bảo hộ của ngô. Còn nữa, ngô tên Thái A chứ không phải bạch nhãn lang. Nếu nhữ còn gọi bạch nhãn lang nữa, ngô sẽ không đáp lời.”

Chương 219: Thế nào là sư phụ 1

Lúc Phương Khác về môn phái không ngờ được sẽ là cảnh tượng này.

Sơn môn Côn Luân mở rộng, suốt quãng đường đệ tử xếp hàng hai bên cung kính nghênh đón. Người dẫn đường cho y là Tào Đoạt, Phương Khác đi qua, đệ tử hai bên lũ lượt hành lễ. Từ xa nhìn vào như một con sóng trắng, trong long trọng mang theo trang nghiêm.

Tào Đoạt tựa hồ cảm giác được nghi hoặc của Phương Khác, nếp nhăn giữa mi tâm chậm rãi giãn ra nói: “Mỗi một đệ tử từ chiến trường trở về đều sẽ được nghênh đón như thế. Đương nhiên, loại đãi ngộ này mỗi người cũng chỉ có một lần… Sau Ngũ sơn dựng một tấm bia thông thiên, không bằng các ngươi đến xem trước.”

Phương Khác và Diệp Vu Thời trao đổi ánh mắt, sau đó gật đầu. Họ đã nghĩ ra đó là bia gì rồi.

Bia thông thiên sở dĩ gọi là bia thông thiên đương nhiên là vì nó cao. Nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều không hy vọng nó lại cao như thế, còn hy vọng đừng có một tấm bia như vậy.

Bia hình chữ nhật, giống như bia mộ. Trên mặt bia có rất nhiều rãnh lõm, vừa đủ khảm vào một thẻ ngọc. Mà nơi ánh mắt Phương Khác nhìn đến, đã không nhìn thấy rãnh lõm. Chỉ có thể thấy những thử ngọc đã vỡ khảm đầy trong đó. Tự phù màu đen trên bia không ngừng lưu động, mấy chữ ghép lại chính là một tên người, một cái tên chính là một tánh mạng.

Từ xa nhìn chính là một tấm bia màu đen.

Người đứng dưới tấm bia, trở nên vô cùng nhỏ bé. Mấy người Phương Khác đứng dưới bia, nhìn tấm bia thật lâu. Vì trên tấm bia này có rất nhiều cái tên đã từng quen biết.

Từ xa đi tới một người, hắn đi tới cạnh Phương Khác và Diệp Vu Thời, nhìn tấm bia nói: “Đại sư huynh, sào trúc cũng ở trên tấm bia này. Nếu hắn biết có một ngày thế này chắc chắn hắn đã đổi tên mình cho dài một chút. Chỉ chiếm có hai chữ, không nhìn kỹ chút sẽ không tìm thấy hắn.”

“Kỳ thật nếu muốn ta nói, thì căn bản không cần tấm bia thế này, ở luyện khí đường luyện thêm vài thanh đao mới là chính sự…” An Thường Lạc vừa nói, khóe mắt đã hơi đỏ lên.

“Nhưng chưởng môn đã nói, không thể quên, quả thật cũng có lý.” An Thường Lạc nói.

Đứng một lát, hàng người rời khỏi bia thông thiên.

Khi Phương Khác đi gặp Trí Tiêu, Trí Tiêu đang tu hành. Cho nên y được dẫn vào phòng uống trà. Rót trà cho y là một thiếu niên cao gầy, thiếu niên này chính là đệ đệ của Chân Thông, Chân Minh. Trước khi y bế quan ở Vấn Đạo phong hai năm đã đưa Chân Minh đến chỗ Trí Tiêu.

Chân Minh vừa rót trà vừa thấp giọng nói: “Gần đây thân thể chưởng môn hình như không tốt lắm, gầy đi rất nhiều. Hơn nữa còn đến Thận Hành nhai ba lần, đều là đi gặp người đó. Còn La Thanh trưởng lão từng dẫn Tất Thập Tứ đến đây một lần. Ta không biết bọn họ bàn cái gì, nhưng lúc đi sắc mặt La Thanh trưởng lão đầy tức giận.”

Rót trà xong, nó cũng nói xong, hơi cong người, đi ra ngoài.

Sắc mặt Phương Khác bất biến uống xong ly trà, Tào Đoạt đẩy cửa vào nói: “Chưởng môn mời ngài trực tiếp đến sân diễn luyện.”

Sau khi thấy Trí Tiêu, Phương Khác kinh ngạc trợn to mắt. Gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu đã không còn chút vết tích già nua nào, y kinh dị muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng Trí Tiêu trực tiếp ngắt lời: “Chuyện này về sau hãy nói, ngươi đi chém gốc cây đó cho ta xem.”

Đợi Phương Khác xuất kiếm, thu kiếm xong, trên mặt Trí Tiêu lộ vẻ trầm tư hỏi: “Kiếm tâm của ngươi là gì?”

Phương Khác khựng một chút mới nói: “Chắc là thuận theo tự nhiên.”

Trí Tiêu gật đầu, không nói thêm.

Đợi khi Phương Khác lại muốn mở miệng, Trí Tiêu nói: “Kiếm đạo của mỗi người sẽ không phục chế nhau. Vì thành công không thể phục chế. Cho nên đừng vọng tưởng đi phục chế phương pháp tu hành của người khác. Ngươi ta tuy là sư đồ, nhưng kiếm đạo lại hoàn toàn khác nhau. Ngươi không cần học ta, nhưng lại có thể lấy làm gương.

Cái gọi là kiến thức rộng rãi, thành công trên đời này đều không thể phục chế, nhưng đều có thể noi gương. Thấy nhiều rồi, ngươi sẽ biết thành công có điểm chung. Kiếm đạo cũng thế…

Kiếm của ta gọi là ‘Mỹ Nhân kiếm’, không phải vì người đẹp mà gọi Mỹ Nhân… mà lấy từ mỹ nhân bạc đầu, anh hùng sớm chiều.

Kiếm của ta là sinh tử kiếm, tham thấu sinh tử, từ sinh mà tử, hướng tử mà sinh. Lấy kiếm làm tâm, tức là vô tình.”

“…”

Lần giảng này của Trí Tiêu, mặt trời mọc rồi lặn hết mấy lần.

Dường như ông muốn truyền thụ hết kinh nghiệm và tâm đắc của mình cho Phương Khác, bất kể là kiếm đạo, hay công pháp vận hành, hay tâm cảnh tu giả. Làm sao ứng phó tâm ma, làm sao đấu pháp. Ông kể thời niên thiếu gặp nguy, kể ông luyện kiếm dưới thác, kể ông lao đi giết người vô số trong tuyết, bao nhiêu lần bồi hồi bên bờ sinh tử để cảm ngộ đạo sinh tử….

Phương Khác ngồi khoanh chân, một tay cầm phù bút, một tay cầm giấy vội vàng ghi chép lại, vậy mà thật sự không sót một chữ.

Trí Tiêu chọn truyền miệng chứ không phải thẻ ngọc đương nhiên có đạo lý. Ông nhìn bút than không ngừng trong tay Phương Khác, vừa lòng cười.

“Cho nên, người phải đọc nhiều sách, đọc hiểu sách.” Cuối cùng Trí Tiêu đưa ra kết luận.

“Hiện tại ngươi đã xem được bao nhiêu sách?” Trí Tiêu ngừng một chút thì hỏi.

“Trong tàng thư các còn rất nhiều tầng chưa xem xong. Hiện nay mới xem đến tầng bốn.” Phương Khác đáp, từ sau hôm đó bị Trí Tiêu ném ra khỏi tàng thư các, biết mình ở tu tiên giới chính là một bạch si triệt triệt để để, y liền bắt đầu xem từ tầng một. Tàng thư các tổng cộng có ba mươi hai tầng. Thu thập tất cả thư tịch về tu hành, tổng cộng mấy chục vạn quyển. Trừ mấy kẻ cuồng sách trú trong tàng thư các, không ai có thể xem hết tất cả sách trong thư các.

Trí Tiêu nhướng mày nói: “Như thường. Diệp tiểu tử sớm đã đọc được ba vạn quyển rồi đi?”

Phương Khác gật đầu, mỉm cười.

Trí Tiêu nhìn Phương Khác cười cứ như thấy vinh hạnh lắm, lập tức nổi cơn, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu ngươi đã về phái rồi, thì lo đi dạy dỗ đệ tử đời ba mươi bảy cho ta.”

Phương Khác giật mình.

Trí Tiêu chế nhạo: “Chắc không phải ngươi đã quên chức vụ của mình rồi chứ? Tự rời chức vụ, ngươi thử tính xem ngươi đã đi bao nhiêu năm rồi?”

“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì. Đệ tử đời ngươi đều rời phái, cũng phải lưu lại vài người thủ trong phái. Chiến trường cần các ngươi, nhưng những nhóc con kia cũng cần các ngươi. Mấy vị sư thúc sư bá, sư huynh đệ các ngươi ai ai cũng không còn trong phái. Ai bảo ngươi lại trở về lúc này chứ? Ít nhất ngươi phải lưu lại một thời gian.” Trí Tiêu vung tay không kiên nhẫn xua đuổi: “Đi đi.”

Phương Khác đứng lên, thu giấy bút lại, phủi sạch bụi trên người rồi cung kính hành đại lễ với Trí Tiêu.

“Đi đi. Đám nhóc con đó chắc cũng nhớ ngươi rồi.” Trí Tiêu hờ hững nói.

Phương Khác nhếch môi cười, lùi vài bước mới xoay người đi. Nhưng khi đi được hơn mười bước lại quay người nhìn Trí Tiêu nói: “Đúng rồi, sư phụ. Chuyện lúc trước ngài nói về sau hãy bàn… Lúc đó đệ tử muốn nói, sao sư phụ ngài nhìn trẻ ra vậy. Ta cảm thấy hay là ngài cạo râu luôn đi? Nhìn thế này thật sự không thoải mái.”

Nghe xong, Trí Tiêu tức giận nói: “Cho dù lão tử nói nhiều với ngươi như thế ngươi vẫn không quên được vụ này?”

“Lẽ nào ngài giảng nhiều như thế chính là muốn ta quên chuyện này?” Phương Khác vẻ mặt kinh ngạc nói.

Trí Tiêu nghẹn lại, nói: “Ngươi rốt cuộc có đi không?”

Phương Khác thành thật đáp: “Đi.”

“Vậy thì đi mau.”

“Vâng, sư phụ. Nhưng đồ nhi vẫn còn một chuyện muốn nói.” Phương Khác vẻ mặt vô tội nói: “Có thể để đồ nhi nói xong rồi mới đi không?”

“Phóng.” Trí Tiêu vung tay.

“Sư phụ, không phải phóng, là nói. Chỉ có rắm mới là phóng, chuyện là nói không phải phóng.” Trên mặt Phương Khác lại lộ ra nụ cười mỉm.

“Ngươi rốt cuộc có nói không?” Trí Tiêu nghiến răng.

“Ngài còn nhớ ngài thiếu nợ ta bao nhiêu không? Từ chuyện Tạ An đến Tất Thập Tứ… rồi lại đến Diệp Vu Thời vào đỉnh.” Nói đến đây Phương Khác dừng một chút mới tiếp: “Nhìn… bộ dạng ngài hiện nay, đồ nhi liền xóa sạch chuyện cũ vậy.”

Nói xong, Phương Khác cười sáng rực, hàm răng trắng lóe lóa mắt Trí Tiêu, sau đó nghênh ngang mà đi.

Tào Đoạt nhịn không được lộ ra nụ cười, đúng lúc bị Trí Tiêu thấy được.

Tào Đoạt thu ý cười, nghiêm sắc nói: “Chưởng môn, xem ra Phương Khác đã biết chuyện ngài biết rõ Diệp Vu Thời vào đỉnh sẽ không ổn vẫn dồn hắn vào đỉnh rồi.”

“Chuyện y biết còn ít sao?” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.

Cuối cùng Thái A đương nhiên vẫn ở trong phủ đệ của Phương Khác, chiếm cứ một căn phòng hẻo lánh ở góc. Đồng thời còn có Diệp Vu Thời vô cùng tự nhiên chiếm cứ phòng và thư phòng của y. Đợi lúc Phương Khác sinh ra ý nghĩ ‘sao hắn lại dọn đến chỗ mình’, đám người An Thường Lạc đã quen với việc ra ra vào vào phủ đệ của Phương Khác.

Nhưng bọn An Thường Lạc không ở lâu trong phái, lúc này họ ở lại phái cũng là vì biết tin Diệp Vu Thời đã ra khỏi đỉnh nên đến thăm, không qua mấy ngày sẽ phải đến nơi cần đến. Diệp Vu Thời cũng thế, hắn sẽ không ở lại phái quá lâu, điều này Phương Khác cũng hiểu.

Cũng như, phong chủ của năm tòa chủ phong sớm đã không còn trấn thủ ở năm phong mà đã đến biên cảnh. Giống như Hộ Lạc đã đến tông môn, La Tất tông tích khó dò…

Tất cả mọi người đều có trách nhiệm mình phải gánh.

Nhưng khiến Phương Khác nghi hoặc là, mấy hôm nay y liên tiếp nhận được thư. Đều là các vị trưởng lão và phong chủ… biểu đạt cùng một ý. Đợi khi nào có thời gian sẽ đích thân dẫn liệt tử / liệt tôn đến bái phỏng, trước dâng lễ bái sư vân vân.

Xem xong những bức thư này, còn có một đống lễ bái sư chất đầy viện.

Phương Khác không khỏi cảm thán, mấy vị trưởng lão phong chủ này quả nhiên là gia lớn nghiệp lớn xuất thủ hào phóng… không, không đúng, y khi nào thì thu đồ rồi?

Phương Khác nhìn đám Hách Liên Đồng đứng trước mặt mình, ánh mắt dịu đi lộ ra ý cười.

Hách Liên Đồng và Vương Lạc Dương nhìn nhau một cái.

‘Chuyện này ngươi nói cho sư thúc chưa?’

‘Không phải ngươi sẽ nói cho sư thúc sao?’

Hai đứa đánh mắt qua lại, Vương Lạc Dương thấy Hách Liên Đồng vẻ mặt vô tội, lại nhìn Phương Khác đang mỉm cười, trong lòng thầm than một tiếng biết ngay chuyện này lại bị đẩy lên đầu nó, lạnh lùng quét mắt những người khác một cái. Thanh giọng tiến tới dùng mấy câu thuật lại mọi chuyện.

Tóm lại, chính là chúng đều muốn bái Phương Khác làm sư phụ. Sau đó ước định với nhau người thắng sẽ bái sư, không ngờ chúng còn chưa kịp đánh một trận chuyện này đã bị phụ mẫu biết được. Cho nên, phụ mẫu mới tặng lễ trước.

Vương Lạc Dương nói xong lại nhìn những người khác một cái, khóe môi nhếch một nụ cười lạnh. Làm sao lại không ngờ được? Mấy vị trưởng lão biết chuyện này, chắc chắn là tự chúng nói cho biết. Nếu không sao còn chưa đánh đã vội tặng lễ bái sư? Chẳng qua là sợ không đánh lại nó thôi.

Chương 220: Thế nào là sư phụ 2

Phương Khác cẩn thận đảo qua từng thiếu niên đứng trước mặt mình.

Bọn chúng đều biểu hiện vô cùng trầm ổn bình tĩnh, có vài đứa khi y nhìn qua còn mỉm cười.

Nói ra thì thời gian y và chúng ở chung không tính là dài, ban đầu chúng đối với y oán hận sợ hãi rồi sau đó là ở chung hòa bình. Lâu dần, cùng trải qua mấy lần sinh tử đương nhiên sẽ sinh ra tình cảm.

Nhưng Phương Khác còn chưa từng nghĩ đến chuyện đồ đệ.

“Tại sao các ngươi muốn bái ta làm sư phụ?” Phương Khác nghiêm túc hỏi.

Trong phòng an tĩnh lại, mấy ánh mắt giao nhau. Sau đó một đệ tử bước ra, nó là Tiêu Cảnh. Phương Khác nhớ tính cách nó khá hào sảng, ở chung với người khác đều không tồi. Mọi người đặt cược y ở trên hay Diệp Vu Thời ở trên, dẫn đầu là nó, trong quân nguy cấp người đầu tiên bước lên giúp đỡ cũng là nó. Nó… còn đặc biệt thích xem thoại bản.

Nó bước tới một bước vượt qua Vương Lạc Dương: “Vì ta kính phục ngài, ngài dùng cái giá nhỏ nhất vãn hồi giúp hai ngàn đệ tử phái ta không đến mức sỉ nhục mà chết,… trận mưa truyền đơn đó còn khiến Côn Luân từ trên xuống dưới đồng tâm nhất trí. Càng không cần nói đến kế sách gom lương thảo và kêu gọi toàn phái chống địch của ngài.”

Phương Khác nghe, hơi sửng sốt. Y không biết những việc y đã làm lại đáng để chúng sùng bái như thế. Y cho rằng những thứ này chẳng qua là để tận chút sức lực nhỏ nhất mà thôi.

“Nhưng những cái này đều là kính phục, ta cũng kính phục Tiêu sư bá, kính ngưỡng sư thúc tổ… nhưng ta lại chưa từng nghĩ muốn bái họ làm sư phụ. Có lẽ lý do quan trọng nhất là, ta muốn bái ngài làm sư phụ.”

Dứt lời, các đệ tử xôn xao tỏ vẻ tán đồng. Vì ta muốn, cho nên ta làm, đây chính là nguyên nhân hoàn mỹ nhất.

Hách Liên Đồng vẫn chưa nói gì, so với bình thường có vẻ trầm mặc đi nhiều.

Phương Khác gật đầu, nhìn mọi người nói: “Nếu giữa các ngươi đã sớm có hẹn định, thì cứ theo hẹn mà làm. Đúng lúc thừa lễ sắp tới, trước thừa lễ trong môn có một trận so tài của đệ tử đời ba mươi bảy.”

Nghe đến đây, tất cả mọi người bất giác dựng tai lên, tràn đầy mong đợi nhìn Phương Khác. Mong y nói ra điều kiện thu đồ, nhưng ai biết Phương Khác lại nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi rồi.”

Đám Tiêu Cảnh vẻ mặt thất vọng do dự một lát, rốt cuộc vẫn hành lễ lui ra. Chúng cũng không nghĩ có thể dễ dàng bái sư như thế. Dù sao… Phương Khác là đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn. Mà nhất mạch chưởng môn bái sư khó khăn thế nào ai cũng biết, chỉ cần nghĩ đến thiên tài như Hách Liên Thập Cửu cũng bị Trí Tiêu cự tuyệt ngoài cửa là biết phải chuẩn bị tâm lý.

Hách Liên Đồng đi cuối cùng, nhưng không theo mọi người ra ngoài, mà đóng cửa lại, trực tiếp trở vào.

“… Biểu ca.” Hách Liên Đồng nhìn Phương Khác trầm mặc một lát mới nói: “Muội muốn bái huynh làm sư phụ, có thể không?”

Tiểu cô nương mắt long lanh, đáng thương nhìn Phương Khác.

“Muội muốn theo huynh học kiếm.”

Tiểu cô nương từ sau khi nhận biểu ca này, liền theo sau y như cái đuôi nhỏ. Trông thì kiêu ngạo không thôi, nhưng lại bao che khuyết điểm vô cùng.

“Muội đã trúc cơ rồi, là lúc chọn lựa kiếm quyết thích hợp cho mình. Muội là kiếm tu, huynh cũng là kiếm tu, ca ca của muội cũng không còn bên cạnh. Thân nhân bên người cũng chỉ còn có huynh.” Hách Liên Đồng chớp mắt, cảm xúc suy sụp nói: “Ngay cả một người chỉ dẫn muội cũng không có…”

Phương Khác há miệng, bộ dạng thản nhiên lúc đối diện với mọi người đã có chút khó duy trì tiếp.

Lúc Hách Liên Đồng đẩy cửa đi ra, nhíu mày, vẻ mặt không vui.

Đi khỏi cửa không bao xa, thì nhìn thấy Vương Lạc Dương đã đợi ở đây.

Vương Lạc Dương vừa nhìn biểu tình Hách Liên Đồng liền biết không thành. Nó bậc cười chế nhạo, nói: “Là ai lúc trước nói muốn dựa vào bản lĩnh thật để người thua tâm phục khẩu phục? Hiện tại còn không phải dùng đến tà môn ngoại đạo, hơn nữa còn không thành.”

“Nếu ta có thể thuyết phục biểu ca thu ta làm đồ đệ, không phải cũng là bản lĩnh thật sao?” Hách Liên đồng hấc cằm liếc mắt nhìn Vương Lạc Dương: “Ngươi dám nói ngươi không dùng tà môn ngoại đạo?”

Vương Lạc Dương không trả lời.

Hách Liên Đồng hừ lạnh, phất tay bỏ đi. Trong lòng thầm nói Thượng Quan sư thúc nói căn bản không có tác dụng.

Phương Khác vừa mới mở quyển sách ra, Tiêu Cảnh đã gõ cửa bước vào.

Phương Khác nhìn Tiêu Cảnh, Tiêu Cảnh cười híp mắt nhìn lại, nó cong lưng hành lễ rồi gãi đầu nói: “Vừa rồi quên mất, có vài sư đệ đều đã tặng lễ, ta còn chưa tặng.” Nói rồi vẫn duy trì biểu tình đó, lấy ra một hộp gỗ dài, tự mở ra, một thanh kiếm đen như mực lặng lẽ nằm bên trong hộp gỗ.

Phương Khác nhìn ra được, thanh kiếm này phải trên bát phẩm, có thể nói là bảo kiếm khó tìm.

Tiêu Cảnh lại lấy ra một hộp gỗ hình vuông, mở ra, mười hai thẻ ngọc trong hộp tỏa ra bạch quang óng ánh.

“Sư thúc, mười hai thẻ ngọc này, là mười hai phần kiếm quyết, là kiếm quyết mà ngay cả Côn Luân cũng chưa thu vào.”

“Đây là một tàn quyển chế phù lưu lại từ thời kỳ thượng cổ, Diệp sư thúc chắc sẽ thích. Đây là… tâm đắc phù lục đại sư lưu lại.”

Trong lúc nói, thiếu niên đặt đầy đồ lên bàn sách của Phương Khác. Ngay cả dưới chân y cũng đặt vài thứ, cuối cùng mới lấy xong.

Đợi khi nó cuối cùng lấy hết mọi thứ ra rồi, thấy khóe môi Phương Khác là độ cong quen thuộc, dáng vẻ tươi cười rốt cuộc không giữ nổi. Nó mang theo mấy phần thất vọng, lặng lẽ cất đồ về, sau đó tự mở cửa ra ngoài.

Nó sợ nếu nó còn không biết thức thời chút, có lẽ nó sẽ không thể tự mình đi ra. Nếu nó là Phương Khác, nó sớm đã vui vẻ thu hết toàn bộ rồi. Nhưng… ai bảo Phương sư thúc không phải nó. Tiêu Cảnh đứng trước cửa thở dài thườn thượt.

Sao nó không sớm nghĩ đến việc bảo cha tặng lễ chứ? Hiện tại mới tặng, còn chính mình đi tặng. Thế nào cũng quá ngốc.

Lúc này, Vương Lạc Dương cũng đi rồi vòng về.

Mắt Tiêu Cảnh sáng lên, cười nói: “Ngươi cũng đến rồi?”

Vương Lạc Dương liếc Tiêu Cảnh một cái, đúng lúc thấy cái hộp còn chưa cất đi trong tay Tiêu Cảnh.

“Có ngốc không?”

“Ngốc.” Tiêu Cảnh đáp, cất hộp đi, nói: “Nhưng ngốc cũng phải thử một lần chứ. Nhìn bộ dạng đó của Phương sư thúc, sao lại cảm thấy y không có ý định thu đồ đệ nhỉ. Vậy chúng ta còn đánh cái gì? Đừng đến cuối cùng đánh cũng đánh rồi, nhưng ai cũng không lấy được.”

“Bái sư thôi sao lại khó như thế…” Tiêu Cảnh vừa cảm thán, vừa đi khỏi.

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương cung cung kính kính đứng trước mặt mình, diện mạo của thiếu niên này vẫn còn chút non nớt, nhưng đã mang dáng vẻ tuấn mỹ, mắt sáng mày thẳng môi đỏ răng trắng. Chỉ là giữa mày mang theo vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo, khiến nó trở nên khó tiếp cận.

Nó nhìn Phương Khác, lạnh nhạt giữa mày tan đi, mang theo chút chân thành hỏi: “Lúc trước mọi người chỉ nói, chúng tôi muốn bái sư, lại quên hỏi ngài – sư thúc, ngài muốn thu đồ đệ không?”

Phương Khác muốn thu đồ đệ không? Vấn đề này còn cần hỏi sao?

Dù sao mọi người đều nghĩ không ra lý do không muốn. Đúng, danh tiếng của Phương Khác rất lớn, trong lòng mọi người kỳ thật đều có một phần tôn kính y. Y quả thật cũng rất lợi hại. Nhưng… lẽ nào trong những lý do này có xung đột với việc thu đồ đệ sao? Không có. Cho nên trên trên dưới dưới Côn Luân trong mười người có chín người sẽ nói muốn, một người nói không muốn kia, nhất định là bạch si.

Mà người đang đứng trước mặt Thượng Quan Bình Thục chính là một người lẻ loi trong mười người đó.

Thượng Quan Bình Thục khinh thường cười, mấy tiểu bối quý giá này muốn bái sư đối với tất cả mọi người mà nói đều là chuyện tốt cầu còn không được đúng không?

Huống chi, đây chỉ sợ cũng là lần đầu tiên Côn Luân có nhiều con cháu của trưởng lão và phong chủ cầu được bái cùng một người làm sư phụ. Thậm chí còn hưng sư động chúng tặng đủ loại trọng lễ. So với rất nhiều kiếm tu cầu Trí Tiêu chỉ điểm còn muốn hiếm thấy hơn. Dù sao, ý nghĩa của bái sư nhập sư môn và chỉ điểm hoàn toàn khác nhau. Đây không chỉ đại biểu lập trường của chính người này, mà còn đại biểu lập trường của trưởng bối đứng sau.

Mục đích ban đầu Trí Tiêu để Phương Khác chưởng quản đệ tử đời ba mươi bảy coi như đã đạt được. Thượng Quan Bình Thục cười nhạo.

“Sư thúc không có ý nguyện thu đồ.” Thượng Quan Bình Cốt bình tĩnh phủ định lời Thượng Quan Bình Thục.

“Ngươi lại biết?”

“Tất cả chúng tôi đều biết. Cho nên chúng tôi mới chọn tỷ thí trước một trận, ít nhất như vậy Phương sư thúc sẽ không lập tức bác bỏ. Nếu ngay từ đầu chúng tôi đã tự hành động, nhất định sư thúc sẽ cự tuyệt.” Thượng Quan Bình Cốt nhàn nhạt nói. Kỳ thật ngay từ đầu chúng cũng không xác định. Nhưng sau đó nói bóng nói gió nhiều rồi, sư thúc vẫn là vẻ không chút phát giác. Chúng mới cảm giác được một chút. Cho đến hôm nay… sau khi nói ra miệng, biểu hiện của Phương sư thúc đã rất rõ ràng.

“Ha…” Thượng Quan Bình Thục híp mắt đánh giá Thượng Quan Bình Cốt: “Ngươi đã trưởng thành một chút rồi. Tiếc rằng vẫn ngu hết thuốc chữa. Ngươi cho rằng ngươi biết, hoặc các ngươi đều cho rằng các ngươi biết. Nhưng thứ các ngươi nhìn thấy chẳng qua là biểu hiện của Phương Khác mà thôi. Năm đó chưởng môn làm nhiều chuyện như thế, chính là vì giao các ngươi vào tay Phương Khác.”

“Các ngươi sẽ không thật cho rằng, Phương Khác không có tư tâm gì với các ngươi, sẽ không muốn khống chế các ngươi sao? Năm đó y nói rất dễ nghe, không cho phép chúng ta thò tay vào đệ tử đời ba mươi bảy… kết quả thì sao? Y quả thật không thò tay, nhưng lại tách ba mươi mốt người các ngươi ra khỏi đệ tử đời ba mươi bảy, dẫn các người theo bên người… Thi chút ân, lại ngấm ngầm biến hóa một chút cho các ngươi xem, hiện tại các ngươi không phải đã xem y như minh sư của đời mình sao?”

Thượng Quan Bình Cốt lắc đầu, xác định: “Không, ngươi nói không đúng.”

Thượng Quan Bình Thục lạnh nhạt nhìn nó một cái, lắc đầu không muốn nói nữa. Trong lòng thì mắng Phương Khác giả dối, bỉ ổi, khiến đệ tử nhà nàng ly tâm với nhà mình.

… Bên kia.

Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương, cuối cùng rất bình tĩnh nói: “Ta biết, các ngươi đi theo ta tính kỹ lại cũng hơn một năm. Chúng ta cùng ra cùng vào, ngày đêm ở cùng. Các ngươi thỉnh giáo ta tu hành, ta chăm sóc các ngươi. Còn cùng trải qua mấy lần sinh tử. Cứ thế, làm sao có thể không có tình cảm. Cũng như tình cảm các ngươi dành cho ta, ta đối với các ngươi cũng như vãn bối nhà mình. Nhưng, các ngươi có từng suy nghĩ, nếu nói…”

Phương Khác cân nhắc một chút cách dùng từ, chậm rãi nói: “‘Hiểu rõ’ một chút. Tình cảm các ngươi dành cho ta, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của các ngươi. Loại tình cảm này sẽ khiến các ngươi đưa ra chọn lựa không thông minh hoặc phiến diện. Bái sư nhập môn không phải là một chuyện có thể dùng tình cảm để làm. Dù sao kiếm tu, thuật tu, thể tu là mỗi thể hệ bất đồng. Các ngươi hiện nay cơ sở bước đầu đã thành hình, nếu muốn bái sư. Nhất định phải chọn một vị sư phụ có lợi cho đường tu hành của các ngươi.

Hơn nữa nói là phải ‘hiểu rõ’ một chút, nghĩa là người các ngươi tiếp xúc vẫn còn quá ít, khi ta không ở cạnh các ngươi, trưởng bối bên cạnh các ngươi cũng đều là đám người Chu Lập Đức và Trần Chử… mày mấy vị sư thúc bá này, lại có quan hệ vô cùng mật thiết với ta.

Các ngươi phải nghĩ là, không phải tại sao muốn bái ta làm sư phụ, mà là tại sao muốn bái sư.”

Những lời Phương Khác nói rất nhanh đã truyền khắp trên dưới Côn Luân. Một vài người cảm động không thôi, nói Phương Khác quả thật là đang suy nghĩ cho những đệ tử này.

Mà dạng giống như Thượng Quan Bình Thục, lại càng thêm xác định Phương Khác là một tiểu nhân bỉ ổi giả dối vô sỉ. Bọn họ nghĩ, cứ đợi đi, cuối cùng Phương Khác vẫn sẽ thu đồ đệ. Đợi y giành được càng nhiều tiếng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.