Khác Thủ Tiên Quy

Chương 199: Chương 199




Chương 221: Thế nào là sư phụ 3

Nhưng, Phương Khác xuân phong đắc ý trong tưởng tượng của họ lúc này mặt đầy nghiêm túc. Đối với chuyện thu đồ, y quả thật chưa từng suy nghĩ, nhưng cũng sẽ không vì thế mà phiền não.

Y đứng trong Duy Pháp đường, tay cầm một cây dù đen dính đầy vết máu.

Cây dù này là do một mật thám phái Thái Hành đưa tới, tên là Hoàng Dực. Hắn được hai đệ tử dìu, không ngừng nhét đan dược cực phẩm vào miệng, nhưng cũng không cách nào cứu vãn ngón tay đã đứt cùng một con mắt đã mù của hắn.

Trên đôi tay lốm đốm máu thiếu đi ba ngón, xương của những ngón tay khác đều bị nghiền nát, mềm nhũn rũ xuống. Chỗ mắt trái bị một cây ngân châm đâm vào, đã hoàn toàn hoại tử. Trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên là từng chịu qua nhiều lần trọng hình.

Hắn thoi thóp nằm dưới đất, đã nuốt mấy viên đan dược. Thương thế được nhanh chóng xử lý qua, ngẩng đầu dùng con mắt còn lại tìm kiếm vị trí Ngô trưởng lão.

Vẻ mặt hơi hoảng hốt mở miệng nói: “Đệ tử Hoàng Dực, năm năm trước xâm nhập phái Thái Hành. Lần trước phụng lệnh truyền tin cho Chu Thức Vũ, không cẩn thận bị Giang Trầm Chu phát hiện.”

Khi nói đến ba chữ Giang Trầm Chu, thân thể hắn vô thức co giật, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng, thù hận, sợ hãi.

“Hắn… hắn luôn bức hỏi đệ tử tin tức của những mật thám khác. Tình hình của Chu Thức Vũ tại Thái Hành không tốt lắm… Giang Trầm Chu mỗi ngày đều phải sỉ nhục hắn một lần… May là hôm đó ta liên hệ với mật thám, để ta giả chết, khi bị xem là thi thể đem đi xử lý len lén đưa ra ngoài…

Cũng nhờ cây dù của mật thám cho, ta mới có thể trốn được tu sĩ Thái Hành.” Hoàng Dực đứt quãng nói, trên mặt đột nhiên lộ ra một chút ngơ ngẩn: “Tiếc rằng hắn đã chết…”

Rõ ràng Hoàng Dực bị đả kích rất lớn về tinh thần, nói chuyện cũng không tuần tự rõ ràng. Nhưng những người nghe thấy, trên mặt đều trầm trọng.

Hoàng Dực mang tới một tin tức quan trọng. Lão tổ trong Tổ Sơn tự Tín Hướng không lâu trước đã xuất sơn sinh ra bất đồng với sư phụ của Thập Phương. Tín Hướng lão tổ vô cùng phản đối sư phụ Thập Phương gợi lên chuyện tông môn bất hòa. Hơn nữa vào mấy hôm trước đã gặp mặt Trần Phủ. Do Tín Hướng lão tổ vô cùng đức cao vọng trọng, trong tông môn có rất nhiều phật tu đã bị thuyết phục, đến trước phật tượng khổ tu vì tội nghiệt đầy người mình.

Đây là một tin tốt, nếu tông môn không xen vào, áp lực Côn Luân phải chịu sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Tiếp theo, Ngô Thất liền phái người truyền tin tức này ra. Ngay cả hắn lúc nghe tin tức này cũng bất giác giãn mi. Duy chỉ có Phương Khác ánh mắt trầm trầm, cầm cây dù ra khỏi Ám Ti. Vừa rồi y thấy ánh mắt Hoàng Dực lúc nhắc đến Giang Trầm Chu, còn có ánh mắt những người khác khi nghe đến cái tên này… căm hờn, oán hận. Y lo lắng cho vị Giang Trầm Chu làm việc không lưu đường sống này. Nếu không phải Ám Ti hiện nay do y chưởng quản, Giang Trầm Chu không biết đã bị ám sát bao nhiêu lần. Hiện tại Côn Luân không biết thân phận của hắn, tất cả mọi người đều hận không thể giết hắn trừ họa.

Nhưng… cho dù biết thân phận của hắn, Côn Luân có thể tiếp nhận đệ tử hành sự như thế sao? Có thể sao?

Càng khiến y lo lắng không phải là về sau Giang Trầm Chu có thể được Côn Luân tiếp nhận hay không, mà là y ngửi được trong cách làm hung tuyệt của Giang Trầm Chu một tia nguy hiểm.

Phương Khác đưa lưng về Ám Ti từng bước đi xa, bỏ lại nơi tràn đầy âm u và máu tanh nhưng lại cống hiến nhiều vô kể cho môn phái. Trong lòng bàn tay còn có một mảnh giấy nhỏ dính đầy máu, mảnh giấy này kẹp trong khe kín ở phần cán dù, khe kín chỉ có y và Chu Lập Đức mới biết.

Ba chữ trên mảnh giấy được viết đoan chính, vô cùng quy củ hơn nữa ý nghĩ đơn giản rõ ràng.

Giết Thập Phương.

Phương Khác cầm dù, trở về nhà. Lúc đến cửa phòng mới chợt nhớ ra hôm nay Diệp Vu Thời đã đi Tuyết Nguyên, tay đã chạm đến cửa cũng rút trở về.

Y quay người đi ra ngoài.

Lúc này, chỗ tối trong viện đột nhiên xuất hiện một bóng người, khoan thai đi ra sau gốc cây, chính là Thái A mấy hôm nay được Trí Tiêu đồng ý rồi liền ngày ngày đến tàng thư các. Từ sau khi có thể vào tàng thư các, Thái A sớm đã vui quên đường về, ngày ngày ôm đủ loại kiếm quyết xem. Phương Khác còn từng đi thăm hắn một lần. Còn bị Thái A ghét bỏ làm phiền hắn xem sách, đối với việc này Phương Khác chỉ cười lạnh.

“Sao ngươi về rồi?” Phương Khác hỏi.

Thái A lạnh nhạt nhìn Phương Khác một cái, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ngô nhớ nhữ từng xem qua một bộ kiếm quyết tên là Trường Từ.”

Phương Khác gật đầu.

“Ngô xem không hiểu.”

Phương Khác nhướng mày, nhẹ chậc một tiếng nói: “Ngươi cũng có kiếm quyết xem không hiểu?” Y sẽ không quên, hôm đó y chẳng qua vào lúc Thái A đang xem sách hỏi hắn vài câu đã bị Thái A dùng ngữ khí cực kỳ lạnh nhạt tự nhiên nói một câu ‘nhữ làm phiền ngô rồi’.

Thái A ngu ngơ nhìn Phương Khác, dấu vết đỏ rực như máu ở mi tâm, nhưng trên mặt và trong mắt lại không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào, rõ ràng càng không giống người thật, mà giống như một con rối mỹ lệ được người ta tận tâm chế tạo ra.

Phương Khác nhịn không được nhíu mày rồi lập tức giãn ra, quay đi cười hi hi nói: “Không phải là đại năng kỳ hợp thể sao? Không phải muốn trụ ở phủ ta thì có thể trụ ở phủ ta sao? Còn có thể không hiểu được Trường Từ kiếm quyết.”

Quả nhiên khóe môi Thái A cong lên, tạo thành một độ cong vi diệu. Đây là một nụ cười cực nhạt, ý tứ là ta không tính toán với ngươi.

Ý cười bên môi Phương Khác nhiều hơn vài phần, sau đó chắp hai tay sau lưng hỏi: “Nói đi, chỗ nào không hiểu?”

“Chỗ nào cũng không hiểu.” Ngữ khí rõ ràng vô cùng bình thản, nhưng không hiểu sao Phương Khác lại cảm thấy được mấy phần chán nản.

Phương Khác tỉ mỉ ngẫm lại một lượt, Trường Từ kiếm quyết không phải là kiếm quyết vô cùng bí ẩn khó hiểu gì. Chỉ là kiếm quyết này do một trưởng lão sau khi mất đi sở ái tạo nên. Nếu nói có Vô Tình kiếm quyết, vậy kiếm quyết này sẽ được gọi là Hữu Tình kiếm quyết.

Đột nhiên, Phương Khác ngộ ra.

Y nhìn Thái A, đúng lúc đụng phải mắt Thái A.

Thái A dửng dung nói: “Ngô muốn biết, rốt cuộc cái gì là thất tình cái gì là lục dục. Một người tại sao lại nguyện ý vì một người khác mà chết?”

Phương Khác thật lâu không biết nên dùng từ nào để biểu đạt, có lẽ nên nói y cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.

Thái A rũ mắt, sau đó nhìn Phương Khác hỏi: “Nếu là nhữ, nhữ sẽ vì Diệp Vu Thời mà chết sao?’

“Ta sẽ vì hắn mà sống.” Phương Khác nói.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Thái A, Phương Khác cân nhắc hồi lâu chỉ có thể nói: “Người là một chủng loài rất phức tạp, cũng vì thế tình cảm cũng rất phức tạp. Mà định nghĩa của mỗi người đối với tình cảm đều không nhất định hoàn toàn tương đồng, cho nên… tình cảm là không cách nào giải thích rõ ràng cho ngươi nghe. Vì ta nói không nhất định là cách nhìn của tất cả mọi người. Tình cảm chỉ có thể tự mình đi lĩnh hội, đi cảm nhận… chẳng hạn nói, nếu ta chết rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Nhữ không chết.” Thái A nhíu mày nói.

Phương Khác há miệng, hồi lâu không thể nói được cái gì, cuối cùng y nghẹn ra một câu: “Ta phải ra ngoài một chuyến, đi giết một người.”

Chủ đề chuyển một cách gượng ép, đến mức đáy mắt Thái A lộ ra hoang mang.

“Nhưng là ta không thể để ai biết, người này do ta giết. Cho nên ta phải ngụy trang rằng ta vẫn luôn ở tàng thư các xem sách, chuyện này cần ngươi giúp ta.” Phương Khác nói, trên mặt không có chút lúng túng nào vì đột ngột chuyển đề, mà còn vô cùng tự nhiên.

Thái A trầm mặc một lát, gật đầu.

Rồi nói: “Ngô đi cùng.”

Thế là những người trong môn phái đợi xem náo nhiệt Phương Khác thu đồ thật sự được xem một hồi náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt này hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ. Phương Khác thế nhưng không thu đồ đệ, cũng không đi xem cuộc so tài trong môn phái. Trực tiếp cả Duy Pháp đường cũng không đi. Y bế môn miễn khách, cả ngày cả đêm ở trong tàng thư các. Tàng thư các rất lớn, không ai có thể tìm được y, chỉ là từ chỗ lão nhân coi cửa tàng thư các biết được, Phương Khác và Thái A sau khi đi vào thì chưa ra.

Hách Liên Đồng, Vương Lạc Dương… đều vào các tìm qua, nhưng chính là không tìm được.

Lời đồn lại thay đổi, lần này là nói Phương Khác không muốn thu đồ đệ dứt khoát trốn vào tàng thư các không ra nữa.

Nhưng người tin vẫn rất ít, nhưng nhóm Thượng Quan Bình Thục chỉ nghĩ Phương Khác không biết lại đang chơi trò quỷ gì. Mà nhóm Vương Lạc Dương thì lại nôn nóng vô hạn.

Kế đó, trên một vùng tuyết nguyên, một nông phu kỳ luyện khí bình thường chết đi, chiến hỏa vừa ngừng không đến một năm. Đột nhiên bùng nổ!

Mà Phương Khác còn chưa ra khỏi tàng thư các.

Lần này, ngay cả Trí Tiêu cũng nhịn không được phải hỏi một tiếng. Chỉ là trong tàng thư các có lượng lớn tàng thư ngay cả thuật pháp cũng không thể dùng. Ai cũng không tìm được Phương Khác.

Chương 222: Như Thị quán 1

“Nhóm người Duy Pháp đường Tiêu trưởng lão đều tới tìm ta đòi người.” Trí Tiêu nói: “Nhưng sao ta biết tiểu tử này đi đâu chứ?”

Tào Đoạt cười nói: “Nhóm Vương Lạc Dương cũng từng tới.”

Trí Tiêu lắc đầu nói: “Thật là biết tìm chuyện cho ta.”

Ông hơi trầm tư một lát, sau đó nói: “Thôi vậy, lúc thừa lễ y sẽ xuất hiện.” Nói xong Trí Tiêu liền xoay người ra ngoài.

Tào Đoạt nhìn bóng lưng hao gầy của Trí Tiêu, mặt không biểu tình đi theo.

Cho đến Thận Hành Nhai, Tào Đoạt ở dưới thủ, mà Trí Tiêu như mấy lần trước một mình lên đỉnh Thận Hành Nhai.

Tiêu Vân Dật để trần chân ngồi khoanh chân trong ngục thất u ám, ngục thất này vô cùng chật hẹp. Nói là ‘thất’ không bằng nói là động. Người trong ngục thất không thể đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng đi. Mà độ rộng của ngục thất, ngay cả nằm nghiêng đối góc cũng vô pháp cho một nam tử vóc cao nằm thẳng. Càng huống chi bên trong lại tối tăm, nếu ngục thất trong Thận Hành nhai đều là như thế đệ tử phạm tội của Côn Luân chỉ sợ sẽ ít đi rất nhiều.

Thạch môn ngục thất chậm rãi trượt mở, ngục thất chật hẹp lập tức sáng tỏ. Trí Tiêu vén y bào, trực tiếp ngồi ở cửa ngục thất, nghiêng người nhìn Tiêu Vân Dật.

“Trên Tuyết Nguyên mấy hôm trước chết một người. Đệ tử đời trẻ tuổi có thể không quá quen thuộc người đó, nhưng ta nghĩ ngươi nhất định biết hắn là ai. Khổ tăng Nhất Hành.” Trí Tiêu nói.

Cái gọi là Tuyết Nguyên, chẳng qua là một địa giới do thiên địa dị tượng hình thành, vì nơi đó cực hàn tích băng thành sông, tuyết rơi không ngừng mà được đặt tên. Nó nằm ở nơi giao giới giữa phái Thái Hành và núi Trường Bạch. Tại đây có một tông thần bí nhất trong tứ đại tông môn – Như Thị quán.

Môn phái đầu tiên nghiêng về Thái Hành chính là Như Thị quán, nếu nói Tổ Sơn tự là thủ lĩnh của thế lực bốn tông môn, vậy thì Như Thị quán chính là lãnh tụ tinh thần của bốn tông môn. Trong Như Thị quán đều là một đám khổ tu sĩ, không dễ dàng ra khỏi tông môn. Mấy năm gần đây còn yên hơi lặng tiếng, đến mức rất nhiều người đã gạt ra sau đầu.

Cho nên cực ít có người biết tác dụng nổi lên của khổ tăng Nhất Hành trong trận đại loạn. Hắn vốn ra đời ở Thái Hành, sau lại vào lúc hai phái ngầm đồng ý đến Như Thị quán xuống tóc đi tu. Hắn duy trì quan hệ giữa Như Thị quán và Thái Hành. Hiện nay hắn vừa chết, liên hệ giữa Thái Hành và tông môn liền ít đi một tầng.

Tiêu Vân Dật nhướng mắt nhìn Trí Tiêu một cái, rồi nói: “Hử? Ai làm?”

“Nếu Thái Hành, Côn Luân chỉ có thể tồn tại một, ngươi nói đến cuối cùng lưu lại sẽ là ai?”

Tiêu Vân Dật lạnh nhàn nhìn Trí Tiêu một cái, chế nhạo: “Từ khi nào ngươi cũng bắt đầu hỏi mấy vấn đề vờ vịt ra vẻ này?”

Trí Tiêu ra vẻ thở dài nói: “Ta chỉ là sợ ngươi không biết ngày đêm trôi qua, ngay cả bên ngoài đã đổi trời cũng không biết.”

Tiêu Vân Dật cười lạnh, sau đó lặng yên không nói.

Nhưng Trí Tiêu lại đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt biến mất, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết không? Cửu Châu khắp nơi máu chảy, thi thể đầy rẫy. Vô số tu sĩ vì dục vọng dã tâm vô vị của Thái Hành mà mất đi sinh mạng.”

Trí Tiêu nói xong lời này dừng lại một chút, cúi người nhìn vào mắt Tiêu Vân Dật hỏi từng chữ: “Tại sao?”

“Người nhiều đất ít, mạnh sống yếu chết? Không…, hay là vì xưng bá? Nhưng tất cả đối với tu sĩ có gì ý nghĩa? Tuổi thọ dài lâu, năm tháng vô biên. Tại sao còn muốn làm những việc này? Vì tu sĩ cũng là người, là người liền sẽ có dục vọng.” Tiêu Vân Dật đồng dạng lạnh nhạt trả lời, ngữ khí băng lạnh.

Trên gương mặt tái nhợt của Trí Tiêu hiện lên một tia mỉa mai, ông nói: “Vậy dục vọng của ngươi chính là đẩy Tả Khâu lên chức vị chưởng môn Thái Hành, sau đó đến Côn Luân chờ chết? Thật là dục vọng cao quý.”

Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, hai người nhìn nhau.

Thật lâu.

Tiêu Vân Dật chợt nói: “Hiện tại đã có quân đội, có chế độ, Cửu Châu một phân bốn… nhưng từ từ, tự nhiên mà dần sẽ hoàn toàn không cần chúng ta thúc đẩy, ‘quốc’ liền sản sinh…. Một cuộc chiến tranh, hoàn thành một chuyện vốn cần phải đợi trên trăm năm thậm chí ngàn năm diễn biến, giờ chỉ ngắn ngủi mấy năm đã xong. Có phải rất có ý nghĩa, không phá không thể lập đại khái chính là ý này.”

Trên mặt Tiêu Vật Dật xuất hiện nụ cười, ông chậm rãi nói: “Năm đó lúc ngươi ta cùng đến phàm giới, không phải cũng từng cảm thán không theo quy củ không thể thành quy cách, chế độ và thống trị của một ‘quốc’ là cần thiết. Phàm nhân nhìn chúng ta như tiên nhân. Kỳ thật chúng ta đều là phàm nhân. Kẻ tu vi cao có càng nhiều tài nguyên, kẻ thấp tính mạng như rơm rạ. Sư huynh đệ đồng môn còn tương tàn, khỏi phải bàn đến những tu sĩ xa lạ vốn không quen biết. Giết người đoạt bảo, diệt môn tuyệt phái. So với phàm nhân lại cao quý được đến đâu?

Tu sĩ trong môn phái chết một người, môn phái sẽ quản, nhưng nếu là tu sĩ bình thường trong những khu mua bán thì sao, chẳng hạn như những tản tu, người không môn không phái. Ai sẽ lên tiếng cho họ? Thế là một vài đệ tử danh môn không ăn khói lửa nhân gian sống bình thường, một vài tu sĩ bình thường lại sống không bằng heo chó. Năm đó không phải ngươi cũng từng nói thế sao, so với phái trong giới ta, quốc và luật pháp trong phàm giới càng hợp lý hơn.

Vậy tu chân giới tại sao không có quốc, chỉ có phái? Cho nên nên có quốc.”

Trí Tiêu trầm mặc nghe hết, nhàn nhạt nói: “Ngươi điên rồi?”

Tiêu Vân Dật lắc đầu nói: “Ta không điên, khổ tăng Nhất Hành đã chết, chết đúng chỗ. Hắn chết rồi, chiến tranh liền chân chính bắt đầu.”

Tiêu Vân Dật nói là sự thật, khổ tăng đã chết, tông môn và Thái Hành không nứt vỡ như họ đã tưởng, ngược lại càng thêm mật thiết, do sai lầm này, chiến hỏa lại cháy lên, trên Tuyết Nguyên là một biển máu. Do sai lầm này, trên Tuyết Nguyên chết một nông phu vô danh, không ai biết nông phu này đốt sạch sinh mạng đi giết chết khổ tăng chỉ là muốn kết thúc chiến tranh. Cũng không ai biết, nông phu này tới từ Côn Luân.

“Ngươi điên rồi.” Trí Tiêu thẳng người dậy, đứng ở cửa động lạnh lùng nhìn Tiêu Vân Dật.

“Hiện tại người chết nhiều rồi, về sau liền sẽ ít chết đi rất nhiều người.”

“Hoang đường. Cái gọi là quốc, chẳng qua chỉ là thị tộc, bộ lạc và phái hóa lớn mà thôi. Chế độ và quy củ cũng chỉ là vì tranh đấu giữa bộ lạc mới sinh ra. Tu chân giới không phải chưa từng xuất hiện quốc, nhưng cuối cùng đi hướng diệt vong. Chế độ quân chủ phàm giới lẽ nào không phải cũng là quý tộc ngự trị trên bình dân, hoàng quyền vượt hơn nhân quyền? Vậy xây dựng cái gọi là quốc lại có ý nghĩa gì?” Trí Tiêu lạnh lùng nói.

Tiêu Vân Dật lắc đầu nhàn nhạt nói: “Quốc chính là quốc, nó không cần quân chủ cũng không cần quý tộc. Chỉ cần chế định một khế ước, sau đó tất cả mọi người tuân thủ.”

Trí Tiêu nói: “Loại quốc này là không tồn tại.”

“Chính vì nó không tồn tại, cho nên mới cần chúng ta đi hoàn thành.” Tiêu Vân Dật nói.

“Có lẽ ngươi còn nhớ những thôn dân trong Đào Hoa Xung, họ có gì sai? Chẳng qua là vì một nguồn linh mạch bị mấy môn phái liên thủ diệt sạch cả thôn, ngay cả ấu tử cũng không bỏ qua. Nhưng có ai từng hỏi qua chưa? Không có. Ta và ngươi hai người đi khắp nơi, cho dù dọn ra khỏi Côn Luân và Thái Hành thì lại có thể thế nào? Môn phái nói ta chẳng qua là lo chuyện bao đồng, vì tu chân giới không có pháp.”

Trí Tiêu lạnh lùng cười, ông nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Nhưng hành vi của Thái Hành hiện nay có gì khác với những môn phái lúc đó? Ngươi lại có gì khác với những kẻ sát nhân đó? Không có.”

Trí Tiêu nhíu chặt mày, nói đến cùng, lý do của Tiêu Vân Dật lại ngu xuẩn như thế! Quả thật ngu không thể tả! Trí Tiêu lạnh nhạt nhìn Tiêu Vân Dật.

Tiêu Vân Dật nhìn thạch môn chậm rãi khép lại, chân mày cũng chau lại. Sau đó giãn ra nói: “Tóm lại phải có hy sinh.”

Sau đó qua rất lâu, trong ngục thất đột nhiên vang lên tiếng gõ. Tiếng gõ liên tục, có quy luật vang vọng trong ngục thất chật hẹp.

Sau khi âm thanh dừng, Tiêu Vân Dật không còn bảo trì trầm mặc như mấy lần trước nữa. Ông mở miệng, không có âm thanh vang lên, nhưng người cách vách lại nghe được âm thanh. Người đó an tĩnh lắng nghe lời Tiêu Vân Dật, con ngươi khẽ co rút.

“Ngươi rốt cuộc là tu vi gì? Tại sao có thể truyền âm cho ta?” Người đó phản phất như đang tự nói.

Nhưng truyền đến chỉ có một tiếng cười nhẹ của Tiêu Vân Dật.

Mà lúc này trên Tuyết Nguyên, trên sông băng vạn lý. Hơn mười phật tu pháp y đơn bạc vây lấy ba tu sĩ.

Hai tu sĩ trong đó sắc mặt tái nhợt, máu chảy nhiễm đỏ tuyết dưới chân.

Người không bị thương chính là Diệp Vu Thời, hắn mặc một thân bạch y, bên ngoài bạch y khoác áo đen. Đứng thẳng trong vòng vây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn đại sư Nhất Ngôn. Khí tức cả người thế nhưng lại tương tự với hàn ý của sông băng, chỗ nào còn hình tượng đại sư huynh ôn văn nho nhã tuấn dật phi phàm nữa.

Mấy hôm trước, La Tất và Công Tôn Tùy bị truy sát. Hai người cùng Diệp Vu Thời sớm đã hẹn trước thời gian gặp mặt, lại không thể tránh được Như Thị quán truy tung.

Cuối cùng hôm nay bị vây tại đây.

“Lời của tiền bối, thứ vãn bối không thể tán đồng. Ta cho rằng, bất luận mục đích của các ngươi có cao thượng vô tư thế nào, nhưng chỉ cần thủ đoạn dơ bẩn. Chuyện này tất nhiên là sai lầm và còn dơ bẩn. Đại sư lẽ nào không cảm thấy trên tay dính máu tươi dầm dề, tẩy không sạch sao?” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nói.

Nhất Ngôn đại sư bình thản nhìn Diệp Vu Thời, thấp giọng nói: “Phật viết ‘đại từ đại bi’, người đại từ cũng đại bi, đại bi cũng là đại từ.”

Diệp Vu Thời nhướng mày nói: “Không đại từ, không đại bi mới là sở cầu của kẻ trí.”

“Sai rồi.” Nhất Ngôn đại sư nói: “Hà tất phải thế. Chuyện này không liên quan ngươi, bỏ lại hai người họ, chúng ta sẽ thả ngươi đi.”

“Cái này không thể.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.

Tay cầm niệm châu của Nhất Ngôn ngừng lại, chắp tay thành chữ thập nói: “Vậy thì thứ tại hạ không khách khí nữa.”

Công Tôn Tùy một tay ôm La Tất, tay kia cầm một bàn tính. Còn La Tất, cười lạnh nói: “Nói cứ như ngươi từng khách khí vậy, đại sư huynh cần gì phải phí lời với bọn họ chứ? Trực tiếp đánh đi.”

Một phật tu khác tức giận quát: “Vô lễ, đợi ta giết các ngươi báo thù cho Nhất Hành đại sư!”

Nhất Ngôn nâng tay ngăn cản phật tu đó, nhìn Diệp Vu Thời: “Không muốn sát sinh vô cớ, ngươi tự rời khỏi Như Thị quán ta sẽ không tính toán với Côn Luân.”

Diệp Vu Thời mỉm cười, nhìn Nhất Ngôn nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, thiên hạ lừa trọc đều như nhau.”

Chương 223: Như Thị quán 2

Mà lúc này, Phương Khác đang ở bình nguyên cách Tuyết Nguyên lộ trình mấy ngày đêm.

Lúc Diệp Vu Thời ở phàm giới, Phương Khác từng cầm kiếm giết người vì hắn. Lúc này, Phương Khác lại cầm kiếm dẫn Thái A đi giết người.

Giang Trầm Chu chịu mạo hiểm lớn như thế, thả Hoàng Dực ra. Hơn nữa còn giày vò Hoàng Dực đến thế, mới đưa ra tin tức này.

Vì thế y bỏ lại tất cả trong phái, không tiếc giá nào đi giết chết Thập Phương. Vì y biết nếu Giang Trầm Chu đã nhận định Thập Phương đáng chết, thì Thập Phương nhất định có lý do không thể không chết.

Thập Phương ngồi trong trướng bồng lớn, tay đang xoay ống chậm rãi ngừng lại, trong lòng vụt qua một suy nghĩ. Nhưng lúc này, Kính Phi ngồi cạnh hắn đột nhiên lên tiếng: “Thập Phương sư phụ, hôm nay ngài muốn đi Thiên Sơn sao?”

Thập Phương nhíu mày, lại ngưng thần. Suy nghĩ đó đã thoáng qua, không biết vì đâu mà hiện lên.

“Ừm.” Thập Phương lạnh nhạt đáp lại một tiếng, ánh mắt nhẹ đảo qua tay áo, ở đó có một bức thư, một bức thư có thể thay đổi thái độ của Thiên Sơn. Một bức thư hắn cần tự tay đưa đi, tận mắt nhìn thấy Chu chưởng môn mở ra. Bức thư này cũng sẽ thay đổi đại lục Cửu Châu và tu tiên giới… nói không chừng bức thư này sẽ được ghi vào sử sách, trở thành một điểm chuyển ngoặt trên lịch sử.

Ngày này, là thật sự phải đổi.

Thập Phương đứng dậy, bước ra khỏi trướng bồng.

“Ngươi đi nói cho Địch lão tổ một tiếng, chúng ta nên lập tức khởi hành.”

Nhưng khi họ đi được trăm dặm, Thập Phương nhìn thấy hai người cản đường họ.

Hắn nhìn Phương Khác, không có quá nhiều kinh ngạc mà là một cảm giác vốn nên như thế. Ngược lại Địch lão tổ đi bên cạnh hắn, sắc mặt kịch biến, nhìn chằm chằm vào Thái A sau lưng Phương Khác.

Sau trận chiến Hoàng hải, chỉ sợ không ai không biết nam tử tóc bạc này là tu sĩ kỳ hợp thể, hơn nữa còn là một kiếm tu.

Nhưng ánh mắt Địch lão tổ nhìn Thái A lại tràn đầy sợ hãi.

Ông lầm bầm: “Thái A kiếm.”

Địch lão tổ chuyến này đến thay yêu phủ, hoặc nên nói là thay Lục La đến. Vậy điều Lục La biết ông cũng biết. Thái A kiếm đối với Côn Luân, phái Thái Hành vân vân mà nói có lẽ là một thanh thần binh. Sẽ không ảnh hưởng đến đại cục, nhưng đối với mọi người trên đại lục Thanh Hoa, đó chính là kính ngưỡng sợ hãi… là thần binh đã thần hóa. Như ngọc tỷ truyền quốc.

Cho nên bọn họ phải nghĩ mọi biện pháp đạt được nó. Cho dù thanh kiếm này có một kiếm linh kỳ hợp thể, đối với họ mà nói sẽ không khiến họ phải thoái nhượng, mà chỉ khiến họ càng thêm điên cuồng.

Mà Địch lão tổ cũng biết được bí mật dấu ấn giữa Thái A và Phương Khác. Vì thế, ông và yêu tu đạt thành nhất trí, âm thầm làm rất nhiều chuyện không thể để lộ, nhưng buồn cười là những chuyện họ sợ đầu sợ đuôi đối với Thái A mà nói ngay cả nhìn một cái cũng chê phiền.

Vì Thái A là tu sĩ kỳ hợp thể.

Sau lý do này, đương nhiên tiếp theo có rất nhiều cho nên.

So với yêu phủ, Phương gia càng buồn cười hơn. Nếu thái bình thịnh thế, có lẽ rất nhiều chuyện Phương gia làm ra có thể khiến nhiều người nhắc đến trong thời gian dài. Nhưng tiếc rằng, trong loạn thế sóng nhỏ do họ tạo nên không đủ vào mắt người.

Cho nên, tại đây nhìn thấy Thái A, trong lòng Địch lão tổ là vô tận tuyệt vọng… lần trước ông không biết Thái A là tu sĩ kỳ hợp thể còn có thể tiếp một chiêu, nhưng bây giờ ngay cả xuất chiêu cũng không thể.

Mà Thập Phương thì vẫn nhìn thẳng Phương Khác, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao biết?”

Nhưng trên thực tế vấn đề này hắn đã có đáp án rồi. Bề ngoài hắn bình thản ung dung nhưng trong lòng lại đầy sóng gió, vì người biết phong thư này trừ bản thân hắn ra chỉ có ba người, Tả Khâu và Hàn Không là tuyệt đối không thể. Vậy chỉ có thể là hắn.

Xem ra Mục Ảnh trưởng lão quả thật không phải mật thám, mà bị oan chết. Vậy tên mật thám mà phái Thái Hành tra lâu như thế… lại là hắn sao?

Đáy mắt Thập Phương nhanh chóng vụt qua một tia tán thưởng… trên đời này lại có người như thế, thật sự đáng sợ. Ai có thể ngờ được, hắn lại là mật thám? Thái Hành thậm chí còn giao chuyện tra mật thám cho hắn làm. Nghĩ kỹ lại, thì lại có mấy phần rõ ràng. Dù sao hắn tại Thái Hành không bằng không hữu, không vướng không bận…

Phương Khác nhìn biểu tình Thập Phương, khóe môi nhẹ nhếch lên. Hôm nay Thập Phương quả thật phải chết không thể nghi ngờ. Giang Trầm Chu đã đặt cược tính mạng mình vào đó.

Rốt cuộc trên người Thập Phương có gì? Đến mức Giang Trầm Chu không tiếc như thế?

Phương Khác liếc hắn một cái, quay đầu nói với Thái A: “Thủ hạ bại tướng của ngươi giao cho ngươi.”

Nói xong, Phương Khác nhìn Thập Phương mỉm cười.

Hai người nhìn nhau, không khác gì lần đầu gặp.

“Lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, đã dự liệu được ngày hôm nay.” Thập Phương nói, ống xoay trong tay hắn chậm rãi xoay một vòng. Tử kiếp của hắn quả thật ứng trên người Phương Khác, chỉ là lúc đó vô nhân, nên vô quả. Nhưng hôm nay… bức thư trong tay hắn chính là nhân.

Phương Khác nhướng mày, không tiếp lời.

Thập Phương mỉm cười, thương hại đầy mắt.

Phương Khác rút kiếm.

Giữa hai người cách mười mấy trượng, bãi cỏ xanh phát ra tiếng xào xạt, đong đưa tứ phía theo gió to không biết từ đâu ra. Cỏ vụn bị gió cuốn lên không, mà sau đó là bị lợi đao chém thành những điểm vụn phiêu trong không khí.

Bức thư trong tay Phương Khác chậm rãi hóa thành tro bụi, sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, nhưng lại tái nhợt. Không chỉ vì y bị thương, phần nhiều là vì nội dung trong bức thư này. Lúc này y vô cùng may mắn vì bức thư bị y chặn lại, nếu không chỉ sợ Côn Luân sẽ tứ bề thọ địch.

Nhưng y nhìn Thập Phương, lại bất giác nhíu mày.

Thập Phương xoay ống xoay, khóe môi mang theo nụ cười. Hắn nhìn Phương Khác, tựa hồ thương hại nói: “Tuy bức thư này không thể đưa đến nơi, nhưng ta chết rồi, hiệu quả vẫn giống vậy.”

“Vì, chỉ cần ta chết, liền là do Côn Luân giết. Tông môn và Côn Luân, liền không chết không thôi.”

Phương Khác híp mắt lại.

“Tại sao?” Như Trí Tiêu hỏi Tiêu Vân Dật, Phương Khác cũng hỏi Thập Phương hai chữ này.

“Từng có một thôn làng, tên là Đào Hoa Xung. Ta chính là được sinh ra ở đó… nơi đó bốn mùa như xuân, khắp núi rừng mọc đầy hoa đào. Điều kỳ lạ là, trái đào sinh trưởng từ đó hàm chứa linh khí gấp mấy lần đào ở nơi khác… hóa ra là vì dưới đất có một linh mạch. Khó trách đào nơi đó ngọt như vậy…” Thập Phương mỉm cười, khóe môi tràn máu tươi, đã không còn chút sinh khí nào.

Phương Khác đứng một lát, sau đó quay đầu kéo ra một nụ cười với Thái A.

Y nói: “Xem ra, giết một người không thay đổi được đại cục.”

Hai ngày sau.

Ở phía bắc bình nguyên, cách nơi Thập Phương chết không xa vừa kết thúc một trận chiến.

Trên bình nguyên là khói đen cuồn cuộn nhìn không thấy điểm dừng, đâu đâu cũng là cảnh tượng linh lực càn quét qua. Đội tăng lữ mặc tăng y màu trắng do Trần Phủ dẫn dầu, kết thành nhóm ba năm người tới cạnh thi thể, niệm kinh rồi hỏa táng. Trên mặt họ không bi không hỉ, chỉ là lặng lẽ tụng kinh, nếu phát hiện còn người sống, bất luận là địch hay bạn đều cứu.

Mà tu sĩ Côn Luân phát hiện thi thể đệ tử bổn môn sẽ vác lên an trí rồi đưa về môn phái cho thân nhân đến nhận. Nếu phát hiện kẻ địch còn sống, sẽ bồi thêm một đao.

“Phật tu không phải đều tự xưng là người cõi tiên sao? Tại sao lại tham gia vào những chuyện này?” Ngụy Khang nhìn vết máu lưu lại sau khi được dọn dẹp, trầm giọng hỏi, trên mặt không tự giác mang theo vẻ chán ghét.

Cuối cùng họ cũng được kiến thức độ khó nhằn của phật tu, bọn họ cường hãn không sợ chết, xem cái chết như lông hồng. Hơn nữa những phật tu này rõ ràng là đang sát sinh, nhưng vẫn mang vẻ thương hại thế nhân, thật trào phúng.

Nếu nói Cổ sát tự tham gia vào chiến tranh là thân bất do kỷ, bị bức phải thế. Vậy những tông môn khác tại sao muốn tham gia? Phật tu bọn họ tu luyện, là khổ tu luyện tâm, không cần đan dược không cần linh bảo, không dựa vào linh mạch, hoàn toàn từ bỏ ngoại vật, hắn nghĩ không ra lợi ích gì dẫn đến những phật tu này tham gia vào.

Đúng lúc này một phật tu đi tới, hỏi Côn Luân có cần bọn họ tụng kinh siêu độ cho đệ tử đã chết không.

Hộ Lạc lạnh nhạt lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý, nhưng người Côn Luân không tin phật.”

Phật tu đó chắp hai tay lui xuống.

Hộ Lạc ôm kiếm lạnh lùng nói: “Vì người Côn Luân trước giờ không tin phật, mà tông môn lại phát dương phật pháp, phổ độ chúng sinh.”

Linh lực của phật tu… là lực tín niệm.

Ngụy Khang vẻ mặt như hiểu như không.

Vào lúc này một con hạc giấy dừng trên tay Hộ Lạc, Hộ Lạc mở hạc giấy, sắc mặt kịch biến.

Hắn siết tờ giấy trong tay, mày nhíu chặt.

Ngụy Khang vẫn là lần đầu tiên thấy trên mặt Hộ Lạc xuất hiện biểu tình như thế, hắn bất giác có chút căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Phát sinh chuyện gì sao?”

“Thập Phương chết rồi.” Hộ Lạc nói.

“Hả?” Ngụy Khang trước là kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi: “Ai làm?”

Hộ Lạc lắc đầu nói: “Không biết, nhưng tất cả mọi người đều đã xác định là Côn Luân làm. Xem ra sắp bắt đầu rồi.”

Nửa tháng sau.

Hách Liên Thập Cửu ở đại lục Hoang Mạc siết chặt mảnh giấy, sau khi xem xong trầm mặc thu kiếm, xuống đài. Nam tu sĩ tuấn lãng đang đánh đến hưng trí bừng bừng trên đài, thấy đối phương vì một con chim không hiểu sao bay tới đột nhiên dừng lại. Sau đó lại đột nhiên quay người đi.

Người phán quyết lập tức phán Hách Liên Thập Cửu nhận thua, mọi người đang xem đều xôn xao nghị luận, vị tu sĩ từ khi bắt đầu đến nay chưa từng thất bại nhận thua sao?

Nam tu nâng tay lau vết máu bên khóe miệng, suy nghĩ một lát rồi đuổi theo.

“Này… ngươi đi đâu?”

Hách Liên Thập Cửu đầu cũng không quay lại nói: “Cửu Châu.”

“Ha, ta biết ngay ngươi là nhân tộc, ngươi trở về làm gì?” Sự lạnh nhạt của Hách Liên Thập Cửu không ảnh hưởng chút nào đến Lê Đồ.

Hách Liên Thập Cửu không trả lời, hắn trở về đương nhiên là vì nên trở về rồi.

Lê Đồ vẫn theo sau Hách Liên Thập Cửu, đột nhiên nói: “Tông môn và Thái Hành ở Cửu Châu lại liên thủ, chiến tuyến kéo rất dài, chẳng qua Côn Luân có vẻ cũng rất mạnh. Mạnh ngoài dự liệu, dù sao bọn họ lúc trước luôn ở trong thế bị động.”

“Người tên Diệp Vu Thời kia, ngươi biết không? Ở đại lục Hoang Mạc chúng tôi danh tiếng của hắn cũng rất vang, nhưng không ngờ một mình hắn cư nhiên lại khiêu khích hai trưởng lão của Như Thị quán… chậc, nghe nói phật tu đánh nhau đều rất không cần mặt mũi, luôn thích ỷ đông người hiếp ít người. Không ngờ được lại cắn phải khúc xương cứng, tự làm mẻ răng mình.”

“Ai, ta cũng cùng ngươi đến Cửu Châu vậy. Chắc chắn có người đánh hoài không hết.” Lê Đồ liếc nhìn Hách Liên Thập Cửu một cái, hưng phấn nói.

“Ngươi thật ồn.” Hách Liên Thập Cửu nói.

Chương 224: Như Thị quán 3

“Lúc trước sư thúc tổ dẫn ta theo, từng may mắn được thấy thừa lễ của Côn Luân. Mấy chục vạn đệ tử Côn Luân phủ khắp cả Côn Luân. Mấy trăm môn phái đến chúc mừng. Tu sĩ cưỡi thuyền bay hoặc linh thú đến từ bốn phương tám hướng, thanh thế vô cùng lớn, mà hiện nay…” Một tu sĩ ngồi xem lễ u ám nói.

Mười hai đạo sơn môn Côn Luân tầng tầng mở rộng, tu sĩ tới liền tù không dứt. Hôm nay, là ngày đệ tử đời ba mươi bảy của Côn Luân thừa lễ. Môn phái đến chúc mừng ít hơn năm ngoái phân nửa, dù sao Thái Hành một trong ba đại môn phái không đến. Các môn phái liên quan nhất định cũng sẽ không đến. Khiến người bất ngờ là đại lục Thanh Hoa và đại lục Hoang Mạc đều có người đến chúc mừng, chẳng qua so với lúc trước quả thật đã mất đi rất nhiều náo nhiệt.

Trước đại điện, trên ngọn tháp cao được dựng làm đài xem lễ, đã ngồi đầy người.

Ở tầng tháp cao nhất, Thương Nhược Tuyết ngồi ở chủ vị chính giữa, trên mặt nàng là ý cười ôn nhu. Nàng đến đây khiến rất nhiều môn phái nghị luận xôn xao, đều nói ‘tuy Thiên Sơn và Côn Luân không lâu trước còn có chiến sự, nhưng hiện tại lại là bạn. Đúng vậy, Thiên Sơn bây giờ là môn phái trung lập, đều là bạn với Côn Luân và Thái Hành’.

Đáy mắt Thương Nhược Tuyết vụt qua một tia âm trầm, như chế nhạo nghĩ đến hai chữ trung lập. Cái gọi là trung lập chẳng qua là vì chuyện Mai Hân trưởng lão chết bởi tay Thái Hành còn chưa nguôi. Thiên Sơn đương nhiên không thể không chút vướng mắc theo sau Thái Hành giành xương như con chó nữa. Cho nên chưởng môn dù có suy nghĩ nhiều thế nào cũng sẽ kéo dài thêm một thời gian. Mà nàng lúc này còn có thể đại biểu Thiên Sơn xuất hiện, cũng vì chưởng môn không đè áp được âm thanh phẫn nộ trong môn phái nên mới thỏa hiệp. Dù sao khi không có chưởng môn nàng đã trở thành lãnh tụ tinh thần trong môn.

Buồn cười bao nhiêu, phái Thiên Sơn, một trong tam phái Cửu Châu. Lão tổ kỳ hợp thể bị người giết chết, chưởng môn thì làm như chưa có chuyện gì xảy ra, còn bảo trì quan hệ làm bạn với Thái Hành. Còn đường hoàng nói đó là vì lợi cho môn phái.

Hắn thật sự cho rằng giao dịch buồn nôn của hắn và tông môn không có ai biết sao? Ngoài mặt Thương Nhược Tuyết luôn ra vẻ tự nhiên, nhưng bàn tay trong lớp áo lại nắm chặt lấy nhau.

Lúc này, men theo bậc thang Côn Luân có hai phật tu chân trần mặc cà sa chậm rãi lên núi theo cầu thang nhìn không thấy điểm cuối.

Người trên tầng tháp tầm nhìn rộng rãi đương nhiên cũng nhìn thấy họ, kinh ngạc nói: “Sao tông môn cũng đến vậy?”

“Tông môn không phải đã liên thủ với Thái Hành rồi sao?”

“Không phải từ sau khi Côn Luân ngăn cấm phật tu truyền giáo trong phạm vi thế lực Côn Luân, thừa lễ của Côn Luân tông môn đã không còn tham gia rồi sao?”

Thương Nhược Tuyết cũng đứng lên, vịnh rào nhìn họ. Trong lòng đã có tính toán, chỉ sợ không mời mà đến là ác khách.

Đệ tử Côn Luân bước tới nghênh tiếp, nhưng hai người lại lắc đầu, cự tuyệt bước lên tháp xem lễ.

Sắc mặt đệ tử đó hơi nghiêm lại, rồi nói: “Hôm nay là thừa lễ Côn Luân, hai vị tiền bối nếu không phải đến để xem lễ. Vậy xin mời dời bước, theo vãn bối đến chỗ tiếp khách.”

“Giao Phương Khác ra, hai chúng ta sẽ tự rời đi, sẽ không làm phiền thừa lễ của các ngươi.” Nhất Nặc nói.

Đệ tử đó chau mày, nhưng không lộ vẻ kinh ngạc hay kinh hoảng gì, mà là không kiêu không hèn hỏi: “Dám hỏi Phương sư thúc đã làm chuyện gì, hai vị tiền bối lại phải dùng hai từ giao ra?”

Sắc mặt Nhất Nặc trầm xuống, đánh giá tiểu đệ tử này một phen, lạnh lùng nói: “Phương Khác là hung thủ giết chết tông môn Thập Phương, lẽ nào Côn Luân muốn bao che cho y?”

Đệ tử kia cười cười, nói: “Thì ra là thế, vãn bối sẽ chuyển lời cho Trí Ngu trưởng lão. Xin hai vị tiền bối chờ cho một chút, vãn bối đi rồi sẽ trở về. Chỉ là vãn bối còn muốn nói một câu, Côn Luân giết nhiều đệ tử tông môn lắm, thật sự không biết Thập Phương là ai, lại là do ai giết chết.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhất Nặc đại biến. Nhất Nặc là trưởng lão Như Thị quán, luận bối phận tư lịch không biết cao hơn Trí Tiêu bao nhiêu đời. Mà hiện nay lại bị một tên đệ tử không biết tên của Côn Luân nói thế, dù ông tự cho là mình không xem trọng ngoại vật cũng nhất thời dâng lên nộ khí.

Ngược lại là Tín Hướng vẫn luôn không nói gì, lúc này vẫn vẻ mặt bình tĩnh. Ông đưa tay ngăn cản Nhất Nặc, bình tĩnh nói: “Tông môn mang thành ý mà đến, tiểu hữu hà tất chặn thiện ý ngoài cửa. Không bằng hóa can qua thành gấm lụa, hóa lệ khí thành tường hòa. Chúng ta cùng ngươi đi gặp Trí Ngu trưởng lão là được.”

Đệ tử cười cười nói: “Mời.”

Màn này ngược lại khiến mọi người trên tháp bật ngửa, chỉ cần đều khá thần thông đương nhiên nghe được cuộc giao lưu của ba người. Đương nhiên nhớ tới mấy hôm trước lúc tin Thập Phương chết truyền ra, tông môn phẫn nộ. Nếu không phải Tín Hướng lão tổ nhất lực ngăn cản, chỉ sợ tông môn và Côn Luân sớm đã không chết không thôi.

Ai cũng biết Tín Hướng lão tổ không tán đồng nội bộ tông môn phân rẽ và tham gia chiến tranh. Vì thế một lòng thúc đẩy Côn Luân cùng Cổ Sát tự do Trần Phủ dẫn đầu hòa giải với tông môn. Hơn nữa cũng lấy được một chút hiệu quả.

Hôm nay Tín Hướng trưởng lão đến, đương nhiên là mang theo thành ý của ông. Muốn bình ổn phẫn nộ của tông môn vì Thập Phương chết, hòa hoãn mâu thuẫn giữa hai phái.

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy không thể tin là, thái độ Côn Luân ứng đối chuyện này không như họ đã tưởng tượng.

Đệ tử Côn Luân đó từ chỗ nào chui ra vậy? Rốt cuộc nó có biết chuyện này sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn thế nào với Côn Luân không?

“Đó là… tiểu đệ tử thường đi cạnh Phương Khác. Nhi tử của Vương phong chủ, Vương Lạc Dương? Nó cũng là người đứng đầu trong cuộc so tài nội môn Côn Luân của đệ tử đời ba mươi bảy lần này.” Mạc Ca đứng sau lưng Thương Nhược Tuyết lên tiếng.

Thương Nhược Tuyết vô cảm nhìn thân ảnh Vương Lạc Dương biến mất khỏi tầm nhìn.

Sau đó nhíu mày nói: “Xem ra hôm nay chuyện sẽ phát triển vượt khỏi dự liệu của tất cả mọi người. Khúc xương cứng Côn Luân này xem ra sẽ không cong rồi.”

“Sư tỷ, ý của ngươi là…” Mặc Ca nhíu mày nói: “Tình thế hiện nay vốn bất luận với Côn Luân, Côn Luân làm sao lại cự tuyệt ý tốt của Tín Hưởng lão tổ.”

Thương Nhược Tuyết cười cười, nói: “Ngươi còn nhớ chuyện năm đó Thái Hành dùng tù binh uy hiếp Côn Luân? Côn Luân có từng thỏa hiệp? Bọn họ sẽ không thể giao người ra.”

Nhìn thấy ánh mắt không tán thành của Mặc Ca, Thương Nhược Tuyết nói: “Ngươi đang định nói lần này không giống lần trước? Dù sao là do Phương Khác giết người của tông môn trước?”

Mặc Ca gật đầu.

Thương Nhược Tuyết cười lạnh: “Nhưng ngươi có từng nghĩ tại sao Phương Khác phải giết Thập Phương không? Cái này cũng giống như vị nông phu đó giết chết khổ tăng Nhất Hành. Côn Luân không phải Thiên Sơn, sẽ xem người vì môn phái mà giết người trở thành hung thủ rồi dâng hai tay đưa cho môn phái khác, hoặc tự mình kết thúc đệ tử đó.”

“Sư tỷ…” Mặc Ca thấp giọng gọi.

Thương Nhược Tuyết cười cười, thu đi chế nhạo và bất mãn trong mắt. Mặc Ca cúi đầu nhìn Thương Nhược Tuyết chỉ đến vai mình, hắn chưa từng cảm thấy rõ ràng như thế, vị sư tỷ mà hắn từ nhỏ đã sùng bái đi theo đã bước trên con đường hoàn toàn bất đồng với chưởng môn của họ, hơn nữa càng đi càng xa.

Nhưng vậy thì sao, chưởng môn tuy là chưởng môn, nhưng không thể đại biểu Thiên Sơn.

Phương Khác đứng trong lầu các ở tầng ba đại điện, nhìn Vương Lạc Dương dẫn hai người Tín Hướng đến phòng khách.

“Một người kỳ hóa thần, một người kỳ xuất khiếu.” Trí Tiêu nói.

Phương Khác gật đầu, quay người nhìn Trí Tiêu nói: “Sau khi khổ tăng Nhất Hành chết, Như Thị quán và Côn Luân đã không có chỗ xoay chuyển. Như Thị quán hoàn toàn có thể dùng việc này sách động cả tông môn. Mà hiện nay Thập Phương cũng chết, tông môn và Côn Luân đã là quan hệ đối địch. Ta không hiểu tại sao bọn họ còn tán thành Tín Hướng đi chuyến này. Quả thật là hành động dư thừa.”

“Nhưng ta không tin Như Thị quán lại làm hành động dư thừa, cho nên họ làm thế nhất định có mục đích. Vậy thì mục đích là gì đây? Bọn họ là khẳng định Côn Luân sẽ cự tuyệt yêu cầu của mình, nên cố ý đi chuyến này để người theo phái chủ hòa như Tín Hướng nản chí? Sau đó nói với đệ tử trong phái là ‘xem đi, tông môn không phải muốn vô cớ sát sinh, mà là Côn Luân chết không hối cải bao che hung thủ’?”

Phương Khác lắc đầu, phủ định suy đoán này, sẽ không đơn giản như thế.

“Quản nó thế nào.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói: “Mấy tên lừa trọc này chỉ là quá xem trọng bản thân mà thôi. Ngươi tiếp tục nói về phong thư đi.”

“Sư phụ ngài xác định người bị nhốt ở Thận Hành Nhai là Tiêu Vân Dật sao?” Phương Khác nhíu mày nói: “Bức thư đó… ta cảm thấy không phải là bút tích của Tả Khâu.”

Trí Tiêu nhíu mày, nói: “Ngươi nói.”

“Trên bức thư đó, hứa cho Thiên Sơn một miếng bánh rất lớn. Là dụ hoặc Thiên Sơn không cự tuyệt được. Trừ nó ra, trong thư còn kẹp một đóa hoa đào.

Trước khi Thập Phương chết, từng nói qua một địa danh. Ta và Thái A kiếm tra một chút, phát hiện Đào Hoa Xung là một thôn xóm nằm ở một hòn đảo trên biển. Đại khái hơn tám mươi năm trước, cả thôn bị tu sĩ muốn đoạt lấy linh mạch huyết tẩy. Năm đó ngài và Tiêu Vân Dật đều vì chuyện này mà ôm bất bình, nhưng cuối cùng đành phải bỏ mặc.

Nhưng cũng cùng năm đó, Tiêu Vân Dật từng dẫn mấy hài tử về Thái Hành. Khổ tăng Nhất Hành chính là một trong những hài tử này, mà Thập Phương có lẽ cũng là một trong đó. Mấy người trong chuyện này đều có liên quan đến Đào Hoa Xung, trong bức thư đưa đến Thiên Sơn cũng có hoa đào. Cho nên ta đoán giữa Chu chưởng môn của Thiên Sơn và bọn họ nhất định có quan hệ gì mà chúng ta không rõ. Mà khi chuyện Đào Hoa Xung phát sinh, Tả Khâu còn chưa ra đời. Cho nên người ký kết quan hệ này không phải Tả Khâu. Mà theo suy đoán, khả năng lớn nhất là Tiêu Vân Dật.” Phương Khác chậm rãi nói.

Trí Tiêu trầm mặc không nói, rất lâu sau ông đứng dậy, quay người rời khỏi lầu các. Trên tay ông cầm kiếm của mình.

Phương Khác nhìn Trí Tiêu bỏ đi, y biết ông muốn đi làm gì.

Chu chưởng môn phải chết, Tiêu Vân Dật cũng phải chết.

Lúc này, hai người đến phòng khách nói chuyện với Trí Ngu trưởng lão cũng tan trong không vui.

Bọn họ đến trước sơn môn Côn Luân, rõ ràng không bàn ổn, Trí Ngu đưa họ đi.

“Giết chết Thập Phương, lẽ nào Côn Luân các ngươi không cần phải trả giá? Giao Phương Khác ra, nếu không tông môn hiện nay sẽ khai chiến với Côn Luân!” Nhất Nặc hung tợn nhìn Trí Ngu, dường như không cam lòng hỏi lại lần nữa.

“Không thể.” Trí Ngu nhàn nhạt nói.

“Ha! Tín Hướng sư đệ, ngươi nhìn đi, đây chính là Côn Luân không phạm sai lầm lớn mà ngươi nói sao? Năm đó tông môn ta vì cứu độ thế nhân, tuyên dương phật pháp, thi dược cứu người, một tấm lòng tốt lại bị cự tuyệt. Khi đó cũng là dùng hai chữ ‘không thể’ này. Hiện nay chẳng qua là vì đòi lại công đạo, Côn Luân giết người trước thế nhưng còn không biết hối cải. Thật sự là không còn thuốc chữa.” Nhất Nặc hung giọng nói.

Ông tựa hồ tức muốn chết, hung tợn vỗ lên mặt đất.

Mà Tín Hướng đi sau còn muốn nói gì đó quay người lên tiếng: “Nếu Côn Luân không giảng đạo lý như thế, vậy liền cáo từ tại đây. Chúng ta gặp lại trên chiến trường!”

Nói xong, hai người liền bỏ đi.

Người tới xem lễ đương nhiên đều thấy được.

Chương 225: Thừa lễ

Phương Khác đương nhiên cũng thấy, y nhíu mày suy nghĩ. Đứng lên ra ngoài phòng, đúng lúc thấy hai huynh đệ Chân Minh Chân Thông đang nói chuyện. Chân Thông cười mang theo mấy phần lấy lòng vô thức, Chân Minh an tĩnh lắng nghe, vẻ mặt có chút không tự nhiên.

Thấy Phương Khác bước ra, Chân Thông lập tức ra đón. Phương Khác thấp giọng phân phó xong, Chân Thông liền lắc mông chạy đi truyền lời.

Chân Minh cúi đầu đứng, thấp giọng nhanh chóng nói vài câu.

“Hôm trước La trưởng lão đi gặp chưởng môn, miễn đi chức vị của Tất Thập Tứ ở quân doanh. Để Tất Thập Tứ làm một sĩ tốt bình thường trong quân, lập công chuộc tội.”

Phương Khác sửng sốt, sau đó gật đầu, y nghĩ đến thời gian này bái thiếp đưa tới cho La Thanh tuy bị trả về, nhưng lễ vật thì đều lưu lại, xem ra thái độ quả thật đã thả lỏng. Vu Thời hiện tại ở Tuyết Nguyên không biết có thuận lợi không? Phương Khác mím môi đột nhiên cười rồi bước xuống cầu thang.

Vu Thời hắn đương nhiên tất cả đều tốt.

Nhất Nặc bước lên bát ăn của sư, mang theo Tín Hướng nhanh chóng bay vút trên không.

Tín Hướng nhìn sư huynh trước nay tính cách luôn nóng nảy, thở dài rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó nghĩ rất lâu vẫn nói: “Sư huynh hôm nay quá nóng nảy, hay qua vài hôm ta lại đi gặp chưởng môn Côn Luân đi, hy vọng có thể bàn chuyện đàng hoàng… nếu thật sự không thể thì lại tính tiếp.”

Nhất Nặc quay đầu nhìn Tín Hướng, đôi mắt ám trầm, hắn nói: “Sư đệ ngươi tại sao luôn phải như vậy?”

Trên mặt Tín Hướng đầy vẻ lo lâu: “Tông môn cần gì phải xen vào chuyện này? Chẳng qua là sinh linh đồ thán… một trận vô công. Sao các ngươi lại nhẫn tâm, sao nhẫn tâm nhìn… a!”

Mấy chữ cuối cùng kẹt trong cổ họng Tín Hướng, không nói ra được. Ông ngây người nhìn Nhất Nặc, vết thương trên cổ khiến ông dù còn nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể hóa thành từng tiếng thở dốc vô nghĩa. Máu tươi bắn lên mặt Nhất Nặc, nhiễm đỏ cà sa.

Nhất Nặc thu kiếm về, lạnh lùng nói một câu: “Tại sao ngươi luôn phải như vậy.”

Giờ phút này, thừa lễ Côn Luân bị hai người họ bỏ lại sau lưng, đã bắt dầu.

Nhất Nặc quay đầu nhìn đỉnh núi Côn Luân còn mơ hồ thấy được sau tầng mây luẩn quẩn.

Nhất Nặc đổi tay khác, trở tay đâm vài kiếm vào người mình, sau đó ôm thi thể của Tín Hướng, vẻ mặt kinh hoảng chạy về tông môn.

“Thừa lễ bắt đầu rồi.” Trên Tuyết Nguyên mênh mông, Diệp Vu Thời đột nhiên đứng lên nhìn về phướng Côn Luân.

La Tất và Công Tôn Tùy đồng thời gật đầu, cũng nhìn về hướng Côn Luân. Mấy hôm trước, lừa trọc của Như Thị quán cho rằng có thể giết chết họ, nhưng không ngờ ngược lại chết trong tay họ. Công Tôn Tùy nhìn Diệp Vu Thời một cái, phù của hắn hôm đó đã có đạo ý. Thật đáng sợ… rất nhiều năm rồi, có lẽ chỉ có mỗi mình Diệp Vu Thời.

“Hôm qua vừa nhận được tin, nói chưởng môn vừa ý Phương Khác. Lần thừa lễ này sẽ công bố công khai.” Công Tôn Tùy giống như vô tình nhắc đến.

La Tất lập tức thấp giọng ho vài tiếng, tiếc rằng diễn quá không tự nhiên.

Mà bọn họ đều lén đánh giá Diệp Vu Thời, nhưng không đạt được gì. Hắn nhìn về hướng Côn Luân xa xa, không biết đang nghĩ gì. Trên môi đột nhiên hiện ra ý cười.

Thật lâu, khi Công Tôn Tùy lại sắp mở miệng, Diệp Vu Thời liếc mắt nhìn hai người họ, rồi nói: “À.”

Khóe môi Công Tôn Tùy co giật, cuối cùng pha trò: “Hóa ra chúng ta bận rộn lâu như thế, chính là để may giá y cho ngươi.”

Trên mặt Diệp Vu Thời cuối cùng có một chút dao động.

La Tất nhìn biểu tình của Diệp Vu Thời, lập tức cười híp mắt nhìn Công Tôn Tùy nói: “Bàn tính sư huynh, ta đã nói mà, tư tưởng của ngươi sao lại hạn hẹp như thế được chứ? Vào lúc nguy nan thế này ngươi còn suy nghĩ đến tư dục của cá nhân? Chúng ta nhất định phải kiên trì một nguyên tắc, chính là Côn Luân chí thượng. Làm chết Thái Hành, làm chết những kẻ đến cửa khiêu khích. Đạt được tương lai tốt đẹp ba đại lục thống nhất.

Huống chi, sao có thể nói là giá y chứ? Rõ ràng chính là sính lễ, đại sư huynh nói đúng không?”

La Tất đá lông nheo một hồi, đáp lại hắn là nụ cười mỉm của Diệp Vu Thời và ánh mắt lạnh của Công Tôn Tùy.

La Tất bĩu môi, vô vị nhìn chỗ khác: “Tin tức lần này tính ra là chưởng môn cố ý tuyên truyền trong môn. Lão nhân gia ngài, đang lót đường cho Phương sư huynh. Chỉ là… có phải hơi quá gấp. Điều này khiến ta có một dự cảm không tốt lắm.”

Diệp Vu Thời rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Chuyện Tuyết Nguyên xong rồi, nên đi đảo Mặc Tâm.”

Công Tôn Tùy và La Tất chỉnh lại vẻ mặt, ý trêu cợt toàn bộ thu lại. Họ nhìn sang hướng Thái Hành, đáy mắt lưu quang như kiếm. Cuối cùng đến ngày này rồi, bọn họ chưa từng quên, chưa một lúc nào từng quên.

Trên núi Côn Luân, thừa lễ đã bắt đầu.

Thừa lễ lần này rất trang nghiêm, an tĩnh, duy độc không có náo nhiệt.

Trong ánh mắt mang theo kinh hỉ của đám Hách Liên Đồng, Phương Khác đi tới dứng sau lưng Trí Ngu.

Thượng Quan Bình Thục đứng phía dưới nhìn thời khắc mang tính lịch sử này, ánh mắt nàng vô cùng phức tạp. Nàng từng cho rằng người đứng ở vị trí đó sẽ là Âm Trầm Ngư, sau nàng cho rằng sẽ là Tiêu Xương Thu, kế tiếp nàng cho rằng sẽ là Diệp Vu Thời, nhưng lại là Phương Khác.

Trước hôm qua bọn họ vẫn còn suy đoán, có lẽ Diệp Vu Thời sẽ được triệu hồi từ Tuyết Nguyên về, vì người này đã vượt xa đệ tử đời họ, đi được rất xa rất xa, khiến người khác sợ hãi và kính ngưỡng.

Mà Phương Khác… Thượng Quan Bình Thục nhìn người bình thản đứng trên đài kia, vẻ non nớt trên mặt y đã không còn. Diện mạo thanh tú, khóe môi khẽ nhếch. Ai có thể nghĩ đến người lúc trước không hề bắt mắt, hiện nay lại đứng ở vị trí này. Cả Cửu Châu, có lẽ có rất nhiều người không thích y, nhưng không ai dám xem thường y. Bình tâm mà luận, lúc nhìn thấy Phương Khác đứng ở nơi này, nàng thế nhưng có một cảm giác đó là đương nhiên.

Chuyển tầm nhìn đi, nàng nhìn thấy Thượng Quan Bình Cốt ánh mắt nóng rực nhìn lên đài, liền vô thức phẫn nộ, Thượng Quan Bình Dao từ bỏ làm tiểu thư Thượng Quan gia, chạy đi làm trâu làm ngựa cho Phương Khác, Thượng Quan Bình Cốt cũng vậy, trong tộc rõ ràng có nhiều danh sư như thế, ai cũng không cần lại chỉ muốn được làm đồ đệ của Phương Khác, ai biết còn thua cho Vương Lạc Dương.

“Tất cả mọi người đều nói, đó là vị trí của chưởng môn hạ nhiệm mà chưởng môn vừa ý, là thật sao?” Một âm thanh tự nói tự nghe truyền đến.

Thượng Quan Bình Thục quay đầu, nhìn thấy một nữ đệ tử ngửa đầu nhìn Phương Khác, trên mặt mang vẻ lạc lõng.

Nàng hơi nhíu mày, nhớ ra nữ đệ tử này, chính là Huyền Dung của Duy Pháp đường. Vốn là tiểu sư muội của Huyền Kiếm môn, trong môn phái cũng có chút danh tiếng.

Huyền Dung như có cảm giác, cũng nhìn qua, hai người nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng dời mắt đi. Huyền Dung lại nhìn lên trên.

“Hơn ba ngàn năm quá khứ, Kế chưởng môn lập bia tại đây. Thủ phái không ra, bảo vệ phái Côn Luân hơn ba ngàn năm. Sau gặp loạn thế, người Côn Luân không tiếc hy sinh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lấy thân hộ phái. Dựng lên bia thông thiên. Hôm nay lại dựng lên bia Côn Luân, là dựng vì đời của các ngươi. Truyền thừa bảo hộ…” Trí Ngu chậm rãi nói.

Quan cảnh rất trang nghiêm, Thượng Quan Bình Thục cũng không suy nghĩ nữa, rũ tay lắng nghe.

Đợi sau khi nói xong, Trí Ngu nhìn Phương Khác.

Phương Khác gật đầu, lớn tiếng nói: “Đệ tử Côn Luân đời thứ ba mươi bảy, lấy tự là ‘Hưng’.”

Lời còn chưa dứt, tại vị trí vốn là bia Côn Luân đã nứt, một tấm bia đá mới chậm rãi dâng lên. Phương Khác một tay cầm bút, chậm rãi khắc một chữ ‘Hưng’. Từ lúc này đệ tử đời ba mươi bảy liền là đời chữ Hưng.

Cùng lúc này, bia Côn Luân mới và bia thông thiên dựng đối diện nhau cao tận mây dường như đang kêu gọi nhau. Mọi người nhìn tên trên bia thông thiên, không biết ai bắt đầu đọc ra cái tên đầu tiên, sau đó người thứ hai gia nhập, từng người từng người, cuối cùng âm thanh tất cả mọi người hội tụ thành một dòng lũ.

Ngàn ngàn vạn vạn âm thanh, đọc ra từng cái tên.

Lúc phá thành, tất cả mọi người đều nói với bản thân. Tất cả còn chưa kết thúc, bọn họ mang những huynh đệ này về, an táng, sau đó dựng lên tấm bia này.

Sau khi thừa lễ kết thúc, đệ tử đời ba mươi bảy coi như đã xuất sư.

Bọn chúng sắp được đến chiến trường, rời khỏi lạc viên an bình do vô số tiền bối dùng máu tươi đổi lấy, nhưng bọn chúng lại thấy ngọt như mật.

Vì chúng sẽ không quên, có bao nhiêu vị sư thúc sư bá vì sự an bình này mà đã bỏ ra tính mạng. Vì chúng sẽ không quên máu tươi dính trên tay người Thái Hành cùng với tội ác họ đã phạm. Bắt giết tù binh, khiến vô số người lưu lạc khắp nơi, cốt nhục phân ly, Cửu Châu đổ máu.

Vì chúng sẽ không quên, có người muốn bẻ gãy xương sống của mình, đánh nát xương đầu của chúng.

Vì quên quá khứ có nghĩa là phản bội.

Trên tháp xem lễ, Thương Nhược Tuyết bất giác đứng dậy, nàng nhìn các thiếu niên phía dưới, tâm trạng chấn động. Nàng không hiểu, tại sao Côn Luân lại có lực ngưng tụ đáng sợ như thế. Phái Côn Luân thật sự là một môn phái rất kỳ quái…

Nàng nhớ lại, trước khi xem thừa lễ, nàng cho rằng Côn Luân cũng giống như Thái Hành nghiêm trang hơn nữa ai ai cũng vẻ mặt vội vàng, nhưng tương phản, nàng thấy được rất nhiều đệ tử tươi cười náo nhiệt tranh luận, trông vô cùng an bình.

Nhưng khi nàng cho rằng người Côn Luân chính là vô tư như thế, nàng lại thấy cảnh tượng hiện tại. Rõ ràng không có tôn giáo tín ngưỡng, không tin thần phật. Nhưng lại có lực ngưng tụ đáng sợ, không giống tín đồ, mà vượt hơn tín đồ.

Người Côn Luân, xương Côn Luân. Người Côn Luân có lẽ tín ngưỡng là bản thân.

Phương Khác nhìn… đám nhóc ánh mắt kiên định phía dưới, cảm thấy trên vai nặng nề, nhưng như vậy rất tốt.

Thừa lễ đã kết thúc, Thương Nhược Tuyết xuống khỏi tháp xem lễ. Nàng đi từng bước về phía Phương Khác, nàng đã quyết định rồi. Cho dù người này từng khiến nàng cảm thấy sỉ nhục chân thật nhất. Nhưng… những sỉ nhục đó đối với nàng mà nói thì có tính là gì? Vì Thiên Sơn, cái gì nàng cũng có thể làm.

Nhưng khi Phương Khác như có cảm giác quay nhìn nàng, một tu sĩ vội vàng chạy tới thấp giọng nói gì đó với Phương Khác. Phương Khác chau mày, gọi Vương Lạc Dương đến nói vài câu rồi vội vã đi mất.

Sau đó Côn Luân liền bắt đầu tuần tự phân tán những khách nhân đến xem lễ, hơn nữa khách khí mời họ xuống núi.

Vương Lạc Dương đã đi đến trước mặt Thương Nhược Tuyết, nói: “Phương sư thúc bảo ta truyền lời cho ngươi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.