Khác Thủ Tiên Quy

Chương 200: Chương 200




Chương 226: Không sợ phù vân 1

Sơn môn Côn Luân mở rộng, các khách nhân được đệ tử Côn Luân dẫn xuống dưới. Mọi người không khỏi quay đầu lại nhìn, muốn từ trong đó nhìn ra cái gì. Trong lòng họ mơ hồ hiểu được, Côn Luân chắc hẳn đã xảy ra đại sự.

“Nhìn kìa!” Cùng với một tiếng kinh hô, mọi người nhìn ra xa, chỉ thấy trên dãy núi Côn Luân, hào quang tỏa ra. Nhưng lại có một đám mây đen trôi tới, hơn nữa dùng tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng lan rộng.

Kế đó đệ tử Côn Luân bên cạnh liền lịch sự hối thúc một tiếng. Mọi người mới bắt đầu đi xuống núi. Sau lưng là sơn môn Côn Luân từng đạo đóng lại. Đại trận hộ phái lặng lẽ khởi động. Nhưng đám mây đen kia không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục khuếch đại, chậm rãi bao trùm Côn Luân.

Phương Khác ngẩng đầu nhìn mây đen đó, trong lòng cũng như có một đám mây đen phủ kín, y ngự kiếm nhanh chóng lao vút qua khu rừng, nhanh đến mức người ta chỉ thấy được một tàn ảnh trắng nhạt.

Cuối cùng, đã đến Thận Hành nhai.

Mấy vị trưởng lão với La Thanh đi đầu chia nhau đứng trên mấy đỉnh núi xung quanh Thận Hành nhai, bọn họ trừ mở đại trận hộ phái ra thì không có động tác gì khác. Chỉ là sắc mặt cực kỳ trịnh trọng nhìn Thận Hành nhai.

Phương Khác cung kính chắp tay từ xa với các trưởng lão, sau đó y nhìn lên người đang đối kháng với Trí Tiêu trên Thận Hành nhai.

Người đó y sam rách nát, tóc tai tán loạn, chân trần chắp tay đứng trên đỉnh Thận Hành nhai. Nhìn không ra chút sa sút nào, ngược lại toàn thân trên dưới đều tạo cảm giác sạch sẽ cực điểm, hoàn toàn không nhiễm bụi trần. Giống như một đám mây trắng được gió thổi tới, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thoải mái.

Tiếc rằng lúc này nhìn thấy người đó, hầu như không ai vui nổi.

Lúc Phương Khác nhìn thấy người đó đã hiểu tại sao các trưởng lão La Thanh đều không có động tác, không phải không động mà không thể động. Bọn họ chỉ có thể chia ra thủ ở các bước trận, ngay cả dời một bước cũng không thể. Vì người này… là tu sĩ kỳ hợp thể.

Đây chính là đạo lý cường đại nhất, cũng giống như hôm đó Thái A nhẹ nhàng dẫn đám người Phương Khác ra khỏi yêu phủ.

Tiêu Vân Dật là tu sĩ kỳ hợp thể, không ngờ ông ta che giấu tốt như vậy.

Trí Tiêu cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiêu Vân Dật lại ở đây, vì mục đích của ông ta ngay từ đầu chính là Thận Hành nhai. Vì từng có người nói, muốn phá Côn Luân trước tiên phải phá đại trận ngũ hành hộ phái của Côn Luân. Nhưng rất ít người biết, muốn phá đại trận ngũ hành Côn Luân trước tiên phải phá Thận Hành nhai.

Nguyên bản Thận Hanh nhai chính là thành lũy kiên cố không thể phá nhất tu tiên giới, vì động phủ của Kế chưởng môn ở đây. Nhưng hiện tại Kế chưởng môn đã chết. Tiêu Vân Dật muốn phá đại trận ngũ hành Côn Luân, hủy mắt trận linh mạch của dãy núi Côn Luân!

Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, trong mắt ông ta cũng chỉ có mình Trí Tiêu, những người khác không lọt vào mắt. Sau đó ông dời mắt nhìn mây đen trên trời, thoáng cái mây đen đã bao trùm cả bầu trời. Tầng mây cuồn cuộn, va nhau, sấm chớp ầm ầm, trong mây mang theo kiếm quang, như sương như vụ.

Lúc ánh mắt đầu tiên họ nhìn nhau, chiến đấu đã bắt đầu rồi.

Sau đó Tiêu Vân Dật cực kỳ bình tĩnh nói: “Tông môn, Thiên Sơn, Thái Hành, đều đã đi trên một con đường. Hơn trăm năm sau, tu tiên giới không còn thế gia, không có chưởng môn, bất luận là tiểu tu sĩ kỳ luyện khí hay đại năng kỳ xuất khiếu, chúng sinh bình đẳng. Không phân thân sơ, không phân sang hèn, nhất đoạn quy pháp. Mà chiến tranh là tất nhiên trong lịch sử tiến hóa của nhân loại, là thủ đoạn cũng là phương pháp.

Ngươi và ta vốn cùng một đường, Côn Luân không nên là cản trở trên con đường này.”

“Cho nên, tất cả những người không cùng một đường với ngươi đều phải chết? Ta thế mà không biết ngươi lại ngây thơ tự đại như thế.” Trí Tiêu bình tĩnh nói, trong mắt ông không có gì cả, không có trời đất, không có Tiêu Vân Dật, cũng không có chính bản thân ông.

Ông bậc cười chế nhạo, nói từng chữ: “Ngươi muốn chúng sinh bình đẳng? Ngươi có cho những người vô tội phải chết đó bình đẳng sao? Người trong Mạc thành lẽ nào không phải người? Những phật tu trên núi Kỳ Liên lẽ nào không phải người? Vì cái tự cho là đúng của ngươi, họ chết. Theo cách ngươi nói, không phải bây giờ ngươi nên đền mạng cho họ sao. Tu chân giới nếu thật sự có pháp, ngươi đã chết rồi. Trong Thái Hành rất nhiều người cũng không nên sống. Đạo lý cứt chó của ngươi, ta không muốn hiểu. Mà đạo lý của ta chính là nắm đấm ai lớn, người đó là đạo lý.”

Vừa dứt lời, đất rung núi động. Một thanh kiếm bay ra từ Thận Hành nhai, rơi vào tay Trí Tiêu.

Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu, phản phất không thấy thanh kiếm trong tay Trí Tiêu. Ông ta chợt cười, nói: “Ngây thơ? Ai có thể ngây thơ hơn người Côn Luân? Chưa từng thỏa hiệp, chưa từng cong lưng. Lẽ này đây không phải là ngây thơ?”

Mà mây đen trên không đã phủ xuống. Cả Côn Luân chìm vào bóng tối, tựa hồ là mây đen nuốt chửng kiếm quang.

Đây chính là đấu pháp giữa tu sĩ kỳ hợp thể, người tu vi không đủ ngay cả va chạm phát sinh trong tầng mây cũng không cách nào áng chừng.

Phương Khác ngồi khoanh chân trên kiếm, sau đó lấy ra một ngọn đèn. Cái này như một loại tín hiệu, sau đó, trong phái Côn Luân sáng lên vô số ngọn đèn.

Từ trên không cúi nhìn xuống, giống như một biển sao.

Chiến đấu cấp bậc này, họ không cách nào chen vào, chỉ có thể quan sát.

“Ông ta rất lợi hại?” Phương Khác hỏi Thái A vừa xuất hiện trên kiếm của y.

“Ông ta rất lợi hại.” Thái A trả lời.

“Nếu nói tu vi của sư phụ ta, là vì đã bỏ ra cái giá tương ứng, vậy thì ông ta tại sao lại lợi hại như thế?”

“Hơn một trăm năm trước, Tiêu Vân Dật đã là người đầu tiên vào kỳ xuất khiếu ở Cửu Châu.” Thái A nói.

Ầm ầm, một trận cự vang, trong mây đen tối tui chớp lên một tia sét, đánh lên đại trận hộ phái, lúc tia chớp vụt qua bầu trời, Phương Khác nhìn thấy khóe môi La Thanh tràn ra máu tươi.

Đất rung núi chuyển, đá vụn trên Thận Hành nhai thi nhau lăn xuống. Tiêu Vân Dật đứng trên mắt trận, mấy vị trưởng lão lại không thể làm gì ông ta. Mà mây đen che phủ bầu trời, kiếm ý vô pháp thông thiên, Trí Tiêu trọng thương chưa lành, biểu tình trên mặt còn băng lạnh hơn lúc ở trên Hoàng hải.

Sau đó Phương Khác đứng lên, y ném đèn ra, y từng dựa vào mấy ngọn đèn thế này, cùng một lá phù chống đỡ mười vạn đại quân.

Hiện nay, y muốn dựa vào đèn này, thủ vệ Côn Luân.

Vương Lạc Dương nhìn đèn của Phương Khác chậm rãi dâng lên, mắt nó ngưng lại. buông lỏng tay cầm đèn, sau đó vô số đệ tử Côn Luân đều buông lỏng tay cầm đèn, ngàn vạn ngọn đèn đồng thời chậm rãi dâng lên.

Đèn trên tay họ, lại không có gì khác với trong tay Phương Khác, đèn của họ tên là ‘Khổng Minh đăng’ còn được gọi là đèn cầu nguyện.

Trên đèn này, không phải mang theo nguyện vọng, mà là linh lực.

Vương Lạc Dương khoanh chân ngồi xuống, linh lực trong kinh mạch không ngừng truyền vào đèn. Mà từ những ngọn đèn đó lại hội tụ đến ngọn đèn phía trên Phương Khác, giống hệt như hôm thủ thành đó.

Đèn ***g chợt bùng sáng, như một vầng trăng tròn giữa đêm đen, xen lẫn trong tầng mây. Trong bóng tối mang đến tia sáng thanh lãnh cho Côn Luân.

Sau đó Tiêu Vân Dật ngước mắt nhìn vầng trăng tròn đó.

Phương Khác như bị núi đè, cổ họng trào lên máu tanh, mà vầng trăng tròn chậm rãi bị mây đen che phủ. Từ trăng tròn hóa thành trăng khuyết, trăng tàn, cuối cùng biến mất không thấy.

Một phiến băng hàn bao lấy y, từ ngón tay đến chân tóc, sau đó còn có ngũ tạng lục phủ.

Đây chính là chênh lệch, là chênh lệch như trời và đất giữa tu sĩ kỳ hợp thể và tu sĩ kỳ nguyên anh.

Thượng Quan Bình Thục đột nhiên đứng lên, ngọn đèn trong tay nàng rớt xuống. Nàng nhìn thiếu niên đứng cạnh mình, phát hiện thiếu niên vẫn bình tĩnh đả tọa, không chút dao động.

Thượng Quan Bình Thục nói: “Vạn đăng trận đã bị phá rồi.”

Vương Lạc Dương nhìn Thượng Quan Bình Thục nói: “Còn chưa.”

Ánh mắt thiếu niên bình tĩnh mà xác định. Khiến trái tim nóng nảy của Thượng Quan Bình Thục cũng bình ổn lại. Sau đó nàng sửng sốt, lạnh lùng nhìn thiếu niên một cái. Dường như thẹn quá hóa giận nói: “Vừa rồi ngươi nói dùng vạn đăng trận này là ý của Phương Khác, còn ngăn cản chúng ta kết trận pháp khác. Điều này ngươi phải nhớ kỹ. Nếu vì trận này quá yếu không chịu nổi một kích khiến kẻ địch nhân cơ hội mà lên, Phương Khác tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi trách nhiệm.”

“Sao ngươi lại phí lời như thế? Không thấy đèn của ngươi đã rớt xuống rồi sao? Nếu trận phá thì đều tại ngươi. Đã xấu còn nhiều chuyện.” Một giọng nữ chen vào, chính là Huyền Dung.

“Ngươi!” Thượng Quan Bình Thục tức điên, nhưng vẫn nhịn không động thủ, mà cho Huyền Dung một tiếng hừ lạnh cùng một ánh mắt chờ đó rồi khoanh chân ngồi xuống, truyền linh lực vào đèn.

Toàn thân Phương Khác băng lạnh, cứng đờ, ngay cả trên mí mắt đều có một tầng băng sương, y dẫm lên phi kiếm, chỉ có thể thấy trong mắt mũi miệng còn có khí tức như sương trắng.

Tiêu Vân Dật nhàn nhạt đảo mắt nhìn y, giống như đang đảo qua một con kiến, không chút để tâm.

Nhưng sau khi ông ta nhìn qua, trong tay Phương Khác có thêm một thanh kiếm, rồi y đâm một kiếm vào đèn ***g giữa mây đen. Kiếm ra, người đến.

Phương Khác chém mở mây đen, một tay cầm đèn ***g. Mũi kiếm nhẹ nhàng khuấy động đèn đuốc, ngọn đèn ***g đó chợt bừng sáng. Gánh đèn, xem kiếm.

Ánh sáng đèn ***g rọi lên trận phô rõ đường cong, dường như còn ấn lên một tầng sương. Sau đó khi một tia sét đánh xuống lần nữa, ngũ hành đại trận an nhiên vô sự.

Tiêu Vân Dật lại nhìn sang Phương Khác lần nữa, lần này, ông ta nhìn thấy Phương Khác.

Ông ta nhìn Phương Khác, thần tình khẽ biến.

Phương Khác bình tĩnh cầm đèn và kiếm, đứng trong mây đen nhìn ông. Nhưng trên người y đã kết một tầng băng, tay cầm kiếm bị đông đỏ bừng, tay cầm đèn lại bị nhiệt lượng dẫn linh lực thiêu nóng khắc cốt.

Thậm chí Phương Khác còn thử nhếch khóe môi cứng đờ lên cười.

Nếu chỉ một mình y, có lẽ quả thật không khác gì con kiến trong mắt Tiêu Vân Dật, nhưng y không phải chỉ có một mình.

Khi mây đen trôi xuống, dựa vào cảnh giới của y đương nhiên không thể xen vào đấu pháp trên mây đen. Nhưng hiện nay y đã đứng trong mây đen, y tự nhiên nhìn thấy rất nhiều thứ người khác nhìn không thấy.

“Cho dù sau lưng ngươi có vạn người Côn Luân, cũng vẫn quá mức nhỏ yếu.” Ánh mắt Tiêu Vân Dật nhìn Phương Khác không hề băng lạnh, mà mang theo vài tia ôn hòa. Chỉ là ôn hòa này chẳng qua cũng xuất phát từ thương hại.

Phương Khác lặng lẽ nhìn Tiêu Vân Dật, không trả lời, y đương nhiên hiểu thương hại của Tiêu Vân Dật từ đâu mà đến.

Chỉ là…

“Sau lưng ta không chỉ có vạn người Côn Luân. Ngài đừng quên, mảnh đất ta đang đặt chân tên là Côn Luân.”

Chương 227: Không sợ phù vân 2

Dứt lời, tiếng kèn hiệu cao vút sắc bén vang lên.

Dưới ngàn vạn ngọn đèn, từng đội tu sĩ Côn Luân thân mặc giáp đằng, đao thương kiếm kích trong tay loe lóe hàn quang.

Kèn thổi, liên doanh.

Mảnh đất này tên là Côn Luân, nơi này là Côn Luân. Nếu đã là Côn Luân, thì sao có thể cho phép người khác hoành hành tại đây!

Ông ta là tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng Côn Luân không phải yêu phủ, họ cũng không phải yêu vương. Đạo lý cường đại nhất thế gian này, lại không phải là đạo lý của Côn Luân.

Đệ tử Duy Pháp đường thủ hộ Côn Luân đã bày ra đại trận, mà trên núi Côn Luân, trong từng gian tứ hợp viện không ngừng có người bước ra… mấy tên mê sách trong tàng thư các cũng đặt sách xuống tùy tiện cầm một vũ khí hợp tay ra khỏi tàng thư các, sư phụ quanh năm coi phòng bếp cũng cầm dao thái bước ra, đệ tử đốn củi chỉ mới tầng một luyện khí cũng cầm dao chặt đi vào đám người.

Vũ khí của tất cả đệ tử Côn Luân đều chỉ thẳng vào Tiêu Vân Dật. Họ lúc này đều biết người đó là ai, là tu vi gì. Họ cũng biết lúc này họ đang làm gì, chẳng qua chính là liều mạng.

Mũi kiếm của Phương Khác chỉ thẳng vào Tiêu Vân Dật, tay y rất vững, không chút run rẩy. Lúc này y không phải đang đứng trong trận ngũ hành, uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể đè lên người y như núi. Nhưng tay y vẫn rất vững, vì cánh tay còn lại của y đang nâng lực lượng của mọi người.

Tiêu Vân Dật nhìn vũ khí chỉ vào mình, sự ôn hòa như thương hại trên mặt cuối cùng cũng biến mất. Ông thở dài xa xăm nói: “Người Côn Luân…”

Khi ông quyết ý đi trên con đường này, ông đã hiểu Côn Luân sẽ là tảng đá ngoan cố trên con đường này. Cho nên ông giết Đới Thiền, quyết liệt với Trí Tiêu. Vì… đạo bất đồng, không cách nào thương lượng.

Hôm nay vốn ý của Tiêu Vân Dật không phải thế này, ông đã tính sẽ động thủ vào ngày thừa lễ của Côn Luân. Ai biết ông còn chưa kịp có động tác gì, Trí Tiêu đã đột nhiên đến đây. Mới tạo thành tình huống hiện tại, khiến Côn Luân chiếm hết hai cái trong thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng cái này chưa đủ để khiến một tu sĩ kỳ nguyên anh chỉ kiếm vào tu sĩ kỳ hợp thể!

Vạn đăng trận của Phương Khác lúc trước chẳng qua là thủ thế, mà lúc này đã hóa thủ thành công, y làm sao dám?

Cho dù trên Hoàng hải hôm đó, Tả Khâu tính đủ mưu kế muốn giết chết tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng Tả Khâu cũng không cầm kiếm chỉ thẳng vào tu sĩ kỳ hợp thể.

Phương Khác làm sao dám? Làm sao dám chỉ kiếm vào ông? Cho dù y là đồ đệ của Trí Tiêu.

Tiêu Vân Dật nhìn thẳng vào Phương Khác, bình thản nói: “Ngươi dám xuất kiếm với ta?”

Nụ cười ở khóe môi Phương Khác cuối cùng đã trở nên rõ ràng, băng sương trên mi mắt lộp độp rớt xuống. Y không nói gì, chỉ là lúc nghe thấy tiếng kèn hiệu càng thêm dồn dập bên tai, bình thản vung ra một kiếm.

Tu sĩ kỳ hợp thể? Rất lợi hại sao?

Rất lợi hại, nhưng vậy thì sao?

Các tu sĩ cũng vung kiếm ra, sư phụ nấu bếp vung dao thái trong tay, tên nhóc chẻ củi cũng vung dao chặt trong tay.

Vạn luồng linh quang cùng phóng ra, gần như chiếu sáng cả Côn Luân. Sau đó hội tụ vào vạn ngọn đèn, hội tụ vào ngọn đèn trong tay Phương Khác.

Mây đen áp đỉnh, sấm giần từng cơn, kiếm quang của Trí Tiêu như ẩn như hiện trong mây đen. Trí Tiêu và Tiêu Vân Dật chiến đấu trong tầng mây, lại bị Tiêu Vân Dật vây trong tầng mây.

Sau lưng Phương Khác là mây đen vô cùng vô tận, tay cần đèn bắt đầu từ ngón tay, da thịt nứt toát từng tấc, sau đó lại bị hàn băng bao kín, tay áo dính máu nát vụn.

Nhưng tất cả đều không thể ngăn cản một kiếm của y. Kiếm này không kinh thiên động địa cũng không có hoa chiêu khiến người ta váng đầu, chỉ như nghênh gió đưa lên. Phương Khác cầm đèn, một kiếm đâm hướng Tiêu Vân Dật.

Sắc mặt Tiêu Vân Dật hơi trầm, hai tay giang ra, một nhúm mây đen xuất hiện giữa hai tay ông. Sau lưng ông là mây đen dồn chặt, bao cả đỉnh Thận Hành nhai vào trong, mây đen càng lúc càng đè thấp, gần như đã muốn đè lên ngũ hành trận.

Kiếm của Phương Khác đâm vào mây đen.

Tay áo Tiêu Vân Dật bị đánh nát, tóc dài động theo gió cũng bị kiếm quang chém đứt, rơi lào rào xuống vách núi. Giữa mười ngón tay của ông xuất hiện vô số vết máu nhỏ. Mây đen hóa thành mưa lớn, đổ như trút. Mưa này cực lạnh, chạm đất thành băng. Vạn ngọn đèn toàn bộ tắt ngúm.

Nhưng ông không thể cản được một kiếm này.

Tiêu Vân Dật cúi đầu, nhìn mũi kiếm đã vùi vào da thịt. Chân mày cuối cùng cũng nhẹ chau lại, nhíu thành mấy nếp. Kiếm đâm không sâu, chẳng qua chỉ khoảng nửa đốt ngón tay mà thôi. Nhưng ông đã bị thương, bị một tu sĩ nguyên anh đả thương.

Tay cầm kiếm của Phương Khác không hề run, nhưng tay cầm đèn lại đang run rẩy không ngừng, run đến mức gần như đã không cầm nổi đèn. Toàn thân y đều ướt đẫm, ***g ngực phập phồng khe khẽ.

Tiêu Vân Dật lạnh lùng nhìn Phương Khác, sau đó trong ánh mắt ông, kiếm của Phương Khác gãy thành mấy đoạn, ngọn đèn trong tay cuối cùng không thể cầm nổi, rớt xuống.

Phương Khác ngã lộn nhào xuống dưới, Tiêu Vân Dật đưa tay muốn giết y, lại thấy khóe môi Phương Khác là nụ cười rõ rệt.

Một thanh kiếm từ trong mây đen sau lưng ông đâm ra, sau đó đâm xuyên ***g ngực ông. Một cánh tay vòng qua vai ông kéo ông vào lòng. Mái tóc đen bị gió lớn thổi lên vai ông, tấp vào mặt ông.

“Ngươi bại rồi.” Nói giống hệt như trăm năm trước, lần đầu họ gặp mặt.

Tiêu Vân Dật nhìn thiếu niên đã được Thái A đón lấy, một tay cầm lưỡi kiếm, đôi mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, thì ra mục đích của Phương Khác ngay từ đầu chính là ở đây.

Mây đen hóa mưa, dập tắt đèn ***g. Nhưng mây cũng đã mỏng đi. Còn Trí Tiêu bị vây trong mây, vốn không cách nào phân biệt phương hướng, nhưng vừa rồi ông đã xuất thủ. Khí tức của Tiêu Vân Dật đã chỉ dẫn phương hướng.

Trí Tiêu ôm Tiêu Vân Dật, kiếm trong tay lại chậm rãi đâm sâu vài phần, thân kiếm còn hơi xoay.

Khóe môi Tiêu Vân Dật tràn máu, tay kia lại nắm tóc Trí Tiêu, sau đó không bận tâm thanh kiếm đâm sâu vào người, quay thân lại nhìn Trí Tiêu.

Mi mắt như họa, tóc đen tựa mây, chỉ là đôi mắt đó… con ngươi và lòng trắng đều chỉ còn một phiến đen thui, nhìn qua giống như mắt giả làm từ mặc thạch.

Mây đen lây nhiễm đôi mắt Trí Tiêu, mà Trí Tiêu cưỡng chế vận công khiến thương thế càng thêm tệ.

“Kiếm của ngươi luyện chệch rồi.” Tiêu Vân Dật bình tĩnh nói.

“Đúng.” Trí Tiêu thản nhiên thừa nhận: “Nóng vội trước mắt, đã vào Vô Tình đạo.”

“Ha.” Tiêu Vân Dật cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Lúc ngươi tu Hồng Nhan Khô Cốt ta đã từng nói, chấp nhất bề ngoài ngược lại là hư. Ngươi vì Côn Luân ngay cả mạng cũng có thể không cần, sao có thể làm được vô tình? Nếu thật sự vô tình, sao ngươi lại làm chưởng môn Côn Luân.”

Trí Tiêu thản nhiên nhìn trả, trong lúc hai người nói chuyện, mây đen tan đi, ánh sáng theo đó chiếu vào Côn Luân. Mà mặt trời sau cơn mưa thế nhưng xuất hiện một đạo cầu vồng.

“Đồ đệ của ngươi không tồi, chỉ là ta không hiểu, Phương Khác làm cách nào xuất kiếm đúng lúc ngươi cưỡng hành vận công. Nếu không cho dù ngươi biết được phương vị của ta cũng không thể đâm ra kiếm này.” Tiêu Vân Dật nói.

Trí Tiêu nhướng mày, trên gương mặt anh tuấn như thiếu niên hiện lên vẻ phong lưu, ông trêu cợt: “Không sợ phù vân che ánh mắt, chỉ bởi thân ở ngọn núi này.”

Tiêu Vân Dật nhếch môi cười, dáng vẻ Trí Tiêu lúc này, khiến ông nhớ đến bộ dạng ra vẻ cậu ấm của Trí Tiêu năm đó.

Nhưng nụ cười này cũng chỉ vụt qua, đáy mắt ông vẫn lạnh nhạt, nói: “Ngày sau gặp lại.”

Tiêu Vân Dật trở tay túm tay Trí Tiêu rút kiếm ra khỏi ***g ngực mình, sau đó bóng người thoáng cái biến mất tại chỗ.

Qua một lát, trong tai trong mắt Trí Tiêu tràn ra máu tươi. Cầm chặt thanh kiếm trực tiếp quỳ một gối xuống.

Xem ra trên tầng mây này, nơi mọi người không thấy được, thần thức của Trí Tiêu đã bị thương cực lớn.

“Sư phụ.” Phương Khác được Thái A dẫn lên vách núi.

Trí Tiêu vung tay, buông kiếm ra khoanh gối ngồi xuống nói: “Thương tích của Tiêu Vân Dật không khỏi được rồi. Tạm thời không cần lo nghĩ đến hắn, tiếp theo giao cho ngươi, ta phải bế quan ở Thận Hành nhai.”

Phương Khác cong lưng hành lễ với Trí Tiêu.

Trí Tiêu nhìn Phương Khác, mỉm cười, Phương Khác cũng nhìn Trí Tiêu mỉm cười.

Sư đồ hai người nhìn nhau cười, là vì lúc Phương Khác đứng trong mây đen, đã thấy những thứ mà người khác không thấy được. Ví như, Tiêu Vân Dật vẫn không biết tuy tu vi Phương Khác còn chưa đủ, nhưng đã có thần thức. Cũng là vì kết quả cuối cùng hôm nay, vết thương trên người Tiêu Vân Dật đủ khiến ông ta không thể tùy tiện hành động nữa, mà Côn Luân vẫn bình an vô sự. Cũng có lẽ Trí Tiêu là an ủi, mà Phương Khác là thoải mái.

Dưới vách núi, trên mặt người trong phái Côn Luân cũng lộ ra nụ cười.

Sư phụ làm bếp cầm dao thái cười hàm hậu, trở về phòng bếp tiếp tục làm cơm cho các đệ tử môn phái. Sắp qua thời gian ăn bữa tối rồi không phải sao?

Mà thiếu niên chẻ củi, nhíu mày tiếp tục ngồi trong viện chẻ củi. Ngưỡng mộ nhìn những sư huynh tu vi cao, nghĩ khi nào mình mới có thể không cần dùng dao chặt nữa, khi nào hoàn thành nhiệm vụ rồi phải đi lĩnh công pháp thuộc về mình.

Mấy tên cuồng sách thì tùy tiện thu lại vũ khí trong tay, cước bộ nhẹ nhàng đi vào tàng thư các. Quyển sách đó còn chưa xem xong mà? Một trong số họ nghĩ, đạo hữu đó rốt cuộc có gặp được vị tiên tử đó không? Sau đó mặt hắn đỏ lên, thầm nghĩ… ừm, đợi ta xem xong thoại bản này nhất định đi xem tâm đắc.

Phương Khác và Thái A dìu nhau xuống núi, sắc mặt Phương Khác còn hơi tái, tay áo rách nát không che được vết thương trên tay y.

Phương Khác u buồn nói: “Ta lại gãy một thanh kiếm.”

Thái A nhàn nhạt nhìn Phương Khác một cái, không mặn không nhạt nói: “Năm đó có một thanh kiếm chí tôn chí quý đặc trước mặt nhữ…”

“…” Phương Khác mấp máy môi, không có gì để nói.

Chương 228: Sư và đồ

Phương Khác từ trên núi xuống, đệ tử nào thấy y cũng đều cung cung kính kính hành lễ, trên mặt đều mang nụ cười tự hào. Phương Khác khẽ gật đầu lại, sau đó bị Hách Liên Đồng chạy tới cản lại kéo sang một bên xử lý vết thương cho y. Các đệ tử đều chen sau lưng y, quan tâm thăm hỏi.

Mà Thái A lặng lẽ đứng ngoài đám người, chân mày hơi chau lại, nghi hoặc nghĩ, lẽ nào hôm nay tu sĩ kỳ hợp thể đã đến mức này rồi sao? Không được người chú ý đến mức đó?

La Thanh dẫn các vị trưởng lão đi ở cuối, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt mấy vị trưởng lão đều mang mấy phần phức tạp nhưng nhiều hơn là biểu tình an ủi.

Tương lai Côn Luân chung quy không thể nằm trong tay những lão gia hỏa bọn họ. Mới cũ thay nhau, y bát truyền thừa càng là thế. Huống chi, biểu hiện của Phương Khác hôm nay đã vượt khỏi sự ưu tú mà họ dự liệu. Ngay cả La Thanh cũng không thể không thừa nhận lúc trước ông quả thật đã xem thường người trẻ tuổi này.

Nhưng trên mặt La Thanh không có biểu cảm an ủi gì, ông đi thẳng trên con đường các đệ tử nhường ra, chỉ khoa trương gật đầu với đệ tử hành lễ, sau đó đứng trước mặt Phương Khác.

Phương Khác hơi sửng sốt, rút cánh tay đã được băng bó vào tay áo, hành lễ với La Thanh. La Thanh đánh giá Phương Khác một lượt, sau đó ánh mắt hơi liếc ra – ý bảo Phương Khác đưa tay ra. Phương Khác ngây người một chút, sau đó đưa cánh tay đã băng bó xong ra. La Thanh nhẹ đặt ngón tay lên, tựa hồ đang suy tư gì đó.

Hách Liên Đồng và Vương Lạc Dương nhìn nhau một cái, trao đổi ánh mắt với những người khác, rồi xua đám người chen gần Phương Khác đi. Chúng thì đứng ở chỗ không gần không xa, thỉnh thoảng nhìn sang bên này một cái. La trưởng lão luôn không mấy hảo hữu với Phương sư thúc…

“Qua vài ngày, ngươi liền làm nghi thức thu đồ đi. Đến lúc đó mấy vị sư thúc bá và mấy vị đại trưởng lão còn trong môn phái sẽ đến. Nhưng tình hình hiện nay đặc biệt, không tiện làm lớn, chỉ cần lễ đến là được. Cứ để Vương Lạc Dương dập đầu dâng trà… trưởng bối trong nhà nó hiện nay đều ở quân doanh, sẽ do chúng ta làm chứng là được.” La Thanh nhàn nhạt nói.

“Vâng, đã phiền ngài lao tâm.” Phương Khác cung kính nói.

La Thanh lạnh lùng đảo mắt nhìn Phương Khác rồi nói: “Còn về những người khác, trưởng bối của chúng sớm đã đưa thiếp đến chỗ ta và sư phụ ngươi, nhất thời nửa khắc khẳng định đều không chịu từ bỏ. Hơn nữa bọn chúng bị ngươi mang theo người lâu như thế, sớm đã khắc lên tên của ngươi rồi.”

La Thanh híp mắt tiếp: “Côn Luân hiện nay cần bện thành một sợi thừng… đây là vì mục đích chung. Đệ tử đời ba mươi bảy chịu ảnh hưởng của ngươi rất nhiều, cho dù không bái nhập môn hạ ngươi trở thành đệ tử thân truyền, cũng đều tính là nửa đệ tử. Ngươi tự xem rồi làm đi. Còn nữa, tuy hôm nay tu vi của ngươi tinh tiến rất nhiều, nhưng muốn trở thành một danh sư còn kém rất nhiều. Đừng kiêu ngạo tự mãn, đừng phụ kỳ vọng của chúng ta.”

Dứt lời, La Thanh buông tay Phương Khác ra.

Phương Khác nhìn La Thanh, cung kính cong lưng hành lễ.

La Thanh nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt, đưa tay vỗ vai y. Ném lại một câu rồi quay người đi, “Đi tìm Dư lão xem vết thương cho ngươi, đừng xử lý tùy tiện.”

Phương Khác nhìn cánh tay được Hách Liên Đồng băng bó vô cùng xinh đẹp còn thắt một cái nơ bướm… hóa ra ngài nhìn lâu như thế chỉ đạt được một câu cuối cùng đó?

Sau đó y lại nghĩ đến những gì La Thanh vừa nói, nhìn sang đám Vương Lạc Dương.

Vương Lạc Dương nhẹ hành lễ với Phương Khác.

Những người khác nhìn nhau một cái, Tiêu Cảnh bước tới một bước nói: “Ngài bảo chúng tôi suy nghĩ tại sao muốn bái sư, chúng tôi đã nghĩ rồi. Con đường hay công pháp chúng tôi chọn, đều không giống nhau. Cuối cùng sẽ tu đạo gì, cũng vẫn chưa biết được. Ngài nói rất đúng, bái sư là để chúng tôi bớt đi đường vòng, có một sư phụ tu luyện cùng công pháp tận tâm chỉ dẫn, đối với chúng tôi ích lợi rất lớn…. Nhưng, con đường tu hành, đều là khác đường cùng đích. Nhất pháp thông tức vạn pháp thông, ngài tuy là kiếm tu, lẽ nào dựa vào tu vi của ngài còn không đủ để chỉ điểm chúng tôi sao?

Lúc trước tuy chúng ta không phải quan hệ sư đồ, nhưng ngài cũng chỉ điểm chúng tôi không ít, kiếm của Bình Cốt là ngài dạy. Lần trước lúc ta đi chệnh đường cũng là ngài sửa lại, còn nữa… Sùng Lễ, thuật pháp của nó không phải cũng là ngài thường xuyên uốn nắn sao?”

“Huống chi.” Tiêu Cảnh dùng ánh mắt nóng rực nhìn Phương Khác: “Giờ phút này, những thứ đó đều không phải là lý do chúng tôi muốn bái sư. Chúng tôi không phải vì bái sư mới bái sư, mà vì muốn để ngài trở thành sư phụ của chúng tôi mới bái sư. Lần này, Lạc Dương thắng rồi, mọi người tâm phục khẩu phục. Nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ bái sư, ít nhất hiện tại chúng tôi đều không muốn từ bỏ.”

Nói xong mấy người cung kính hành lễ rồi đi.

Vương Lạc Dương nhíu mày, trên mặt mang mấy phần chán ghét nhẹ chậc một tiếng: “Ta đã biết cuối cùng sẽ là thế.”

Phương Khác cong mắt, cuối cùng lộ một nụ cười, đưa ta nhẹ gác lên vai thiếu niên trước mặt.

Lần này Phương Khác bị thương không đơn giản, lúc Dư lão dọn dẹp linh lực hỗn tạp tàn lưu trong kinh mạch, thấy Phương Khác cúi đầu, trên mặt đầy bình tĩnh như thể không hề cảm thấy đau đớn. Cánh tay lộ ra xương trắng cả run cũng không run. Chỉ có từ mồ hôi lạnh ở góc trán mới có thể nhìn ra lúc này y đang phải chịu đựng thống khổ. Dư lão không khỏi thầm tán thưởng một tiếng.

Chẳng qua nếu ông biết lúc này Phương Khác còn có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, chỉ sợ sẽ càng thêm tán thưởng đi?

Phương Khác rũ mắt, trong đầu đang suy nghĩ tin tức Chân Thông đưa về. Cái chết của Tín Hướng tất nhiên sẽ tạo nên xung đột giữa đám người Hộ Lạc và Trần Phủ, nhưng may là trong tay họ nắm giữ chứng cứ mấu chốt nhất.

Nhưng chứng cứ này phải lấy ra lúc nào, ở đâu thì phải suy nghĩ một phen. Sau đó Phương Khác lại nghĩ đến, Thập Phương lấy cái chết của mình thúc đẩy tông môn, mà Nhất Nặc lại giết chết sư đệ của mình để thúc đẩy tông môn. Những người này vì đạt được mục đích của họ, đã không từ thủ đoạn đi đến bước này.

Phương Khác cáo biệt Dư lão, nhìn thấy một thiếu niên hơi mập cung kính đứng bên ngoài đình ở sườn núi, hiển nhiên là đặc biệt chờ ở đây.

Thiếu niên đã cao hơn một khúc, dáng vẻ mập mạp đã không còn. Nó đứng ngoài đình, nhìn chằm chằm Phương Khác đi tới. Nó không hành lễ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Sự kháng cự của Dư Sùng Lễ với y, y luôn biết. Dư Sùng Lễ khác với những đứa khác, giữa nó và Tạ An có tình cảm. Mà Tạ An chết trong tay y. Phương Khác đi tới, ngón tay nhẹ ma sát hộp vuông nhỏ trong tay. Trong hộp này đặt thương dược cực phẩm, vừa rồi Dư lão còn mới đùa y hộp này là Dư Sùng Lễ đưa tới.

“Ngài có từng hối hận không?” Dư Sùng Lễ rũ mắt, nhàn nhạt hỏi.

“Không.” Phương Khác bình thản nói: “Nếu đặt vào lúc này xử lý, ta có cách xử lý tốt hơn, nhưng ta chưa từng hối hận.”

Dư Sùng Lễ siết chặt tay, vẻ bình tĩnh trên mặt cuối cùng không thể duy trì. Nó lạnh lùng nhìn Phương Khác, phẫn hận vẫn luôn che giấu rất tốt cuối cùng đã lộ ra. Nó nhìn hộp vuông trong tay Phương Khác, âm thanh bén nhọn: “Lão nhân gia nhất định cho ngài biết, đây là hộp băng mộc ta tìm tới đúng không? Tất cả mọi người gần như đều cho rằng ta nên cao hứng tâm tình thỏa mãn lấy lòng ngài, kính phục ngài. Bày vẻ sư đồ tình thâm để làm người ghê tởm… Thật quá đáng cười! Bây giờ ngài quả thật là một chiếc thuyền lớn, sau lưng còn có hai tu sĩ kỳ hợp thể bảo giá hộ thuyền cho ngài. Người muốn lên thuyền của ngài quá nhiều, tiếc rằng không phải ta.”

“Ta vĩnh viễn sẽ không quên là ngài giết chết Tạ An!” Mắt Dư Sùng Lễ đỏ lên, nó gần như gầm lên: “Nếu có thể, ta thật muốn tự tay giết chết ngài.”

Phương Khác lặng lẽ nhìn nó, trên mặt không có không vui hay phẫn nộ gì.

Dư Sùng Lễ cắn răng, trừng y, sau đó thở dốc vài cái, cuối cùng áp chế cảm xúc sắp bùng phát, nói từng chữ: “Ta đã bái nhập môn hạ Tạ lão.”

Dư Sùng Lễ đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu sau mới đưa tay đè lại mái tóc bị vò loạn. Nó bước mau lên lương đình nhìn lên đường núi, nhưng sớm đã không còn bóng dáng Phương Khác.

Dư Sùng Lễ cúi đầu, lát sau nó nhìn thật sâu vào nơi Phương Khác đã đi, xá dài sát đất. Sau đó không chút do dự đi lên núi, nó và các sư huynh đệ của nó đã chọn con đường hoàn toàn bất đồng. Có lẽ có một ngày, chúng sẽ đứng đối diện nhau. Nhưng nó cũng sẽ không hối hận, tuyệt đối.

Chương 229: Tri mệnh, sẽ không lo 1

Mọi người đều biết, sau thừa lễ quyền lực Côn Luân đã được trao đổi thực chất. Người cầm quyền trẻ tuổi nhất lịch sử Côn Luân đã xuất hiện. Mà các đệ tử đời ba mươi bảy vừa đến tuổi đã lũ lượt lên chiến trường.

Tu sĩ cả tu chân giới hoặc chủ động hoặc bị động tiến vào chiến trường.

Cả năm nay phát sinh đủ chuyện lớn nhỏ không đếm xuể, trong đó có hai chuyện khiến người ta kinh ngạc nhất.

Một là Như Thị quán biến động, Nhất Nặc trưởng lão giết chết Tín Hướng ý đồ giá họa cho Côn Luân bị bại lộ. Còn bị Côn Luân vạch trần Nhất Nặc là mật thám của Thái Hành. Mọi người xôn xao không ngừng, trong đó thế nhưng còn dính đến chuyện Đào Hoa Xung diệt thôn. Tông môn đại loạn, Hộ Lạc và Trần Phủ mượn cơ hội bình định nội loạn Cổ Sát tự. Mà Lục Phương cố chống thân thể trọng thương, miễn cưỡng ổn định tông môn, không đến mức tan tác, chỉ là dù sao xuất sư vô danh, có không ít động tác nhỏ.

Hai là Diệp Vu Thời dẫn binh từ đảo Mặc Tâm công đánh Thái Hành, Thái Hành không kịp phòng bị liên tiếp mất mười hai đảo. Thế của Diệp Vu Thời, không ai cản được.

Trước đó, không ai nghĩ đến quân đội Thái Hành lại bại thảm như thế.

“Gần đây chiến sự thế nào?”

“Lại bại rồi, Diệp Vu Thời dụng binh như thần, chiến tuyến đã đến ven biển… Đội quân trộn lẫn ba tộc đó ở trong tay Điền Thanh Quang và Diệp Vu Thời, quả thật chênh lệch trời đất. Cho dù Hàn Không của Thái Hành so với Diệp Vu Thời chỉ sợ cũng kém một bậc.” Mấy từ cuối cùng được tu sĩ hàm hồ nói qua.

“Không biết Tả Khâu khi nào xuất quan…”

Nhóm đệ tử đời ba mươi bảy Côn Luân đã lên chiến trường, thêm không ít chiến lực cho Côn Luân. Mà Thiên Sơn trước kia luôn hướng về Thái Hành không hiểu sao đột nhiên chuyển biến thái độ. Không những không đối kháng Côn Luân, đối với tu sĩ Thái Hành ở nơi giáp ranh của Thái Hành và Thiên Sơn cũng càng thêm bất hảo. Trong hai tháng ngắn ngủi, đã phát sinh trên trăm lần đấu pháp.

Đáng sợ nhất là quân đội Diệp Vu Thời thống lĩnh, thế không thể cản. Mà Tả Khâu còn đang bế quan, Tiêu trưởng lão sau khi về phái cũng vì trọng thương mà bế quan không ra.

Hướng gió của những môn phái khác và tản tu lập tức thay đổi. Hơn hai năm trước, họ còn đang nghị luận Côn Luân có thể chống đỡ bao lâu dưới mãnh công của Thái Hành. Mà lúc này họ lại bắt đầu suy đoán không khí cạnh tranh của Thái Hành.

Nhưng, Thái Hành vẫn chưa dao động quân tâm như họ đã tưởng.

Thái Hành vẫn là Thái Hành mấy năm trước, không chút rối loạn… nghiêm trang lại tràn đầy khí tức cuồng nhiệt. Họ chưa từng cho rằng Côn Luân có thể chân chính uy hiếp đến mình.

Hàn Không ngồi trên ghế bên của đại điện, chủ vị thì để trống.

Kiếm hắn đặt ngang gối, ngón tay nhẹ gõ thân kiếm, mỗi lần gõ một cái, không khí trong điện càng đè ép khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Cuối cùng, ngón tay Hàn Không dừng lại. Hắn đảo qua từng người, sau đó âm thanh vang lên trong điện trống trải.

“Bại liền mười hai trận, các ngươi thật có mặt mũi.”

Trong điện không ai dám đáp, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục họ.

Hàn Không đứng lên, nhàn nhạt nói: “Bại rồi ta có thể lý giải, chỉ là tại sao sau khi bại các ngươi còn sống?”

Lời vừa nói ra, mấy người dưới điện quỳ phịch xuống.

Lãnh trưởng lão đứng một bên nói: “Đại nhân, ngài…”

Hàn Không lạnh nhạt nói: “Ta đi gặp Diệp Vu Thời, đại nhân rất nhanh sẽ xuất quan thôi.”

Lãnh trưởng lão lập tức tinh thần đại chấn, vội nói: “Vậy ta mau công bố tin tức này xuống!” Niềm vui thể hiện rõ trong ngôn từ.

Ở chỗ khác.

Chu Thức Vũ để trần nửa thân trên, tứ chi đặt bằng treo trên hình cụ. Do trường kỳ không thấy mặt trời nên làn da tái trắng, những đường vân màu đen phía trên đặc biệt đáng sợ, rõ ràng là bị dùng độc.

Giang Trầm Chu buông xích trong tay, vang lên một chuỗi leng keng. Chu Thức Vũ bịch một tiếng ngã lên giường sắt. Giang Trầm Chu bước tới lấy ngân châm mảnh trên người Chu Thức Vũ xuống.

Biểu tình trên mặt Chu Thức Vũ vẫn bình tĩnh, thậm chí là thản nhiên, dường như không hề đau đớn. Hắn chậm rãi mở mắt nhìn Giang Trầm Chu, vì độc tố xâm nhập, con ngươi hắn hơi đỏ.

“Ngươi xem, ngươi bị nhốt lâu như vậy, Côn Luân vậy mà không có một ai đến ứng cứu, lẽ nào ngươi không oán hận sao?” Khóe môi Giang Trầm Chu mang theo ý cười, một tay nâng cằm Chu Thức Vũ tràn đầy ác ý nói. Ánh mắt hắn đảo qua người Chu Thức Vũ, đảo qua từng tấc da thịt.

Chu Thức Vũ cuối cùng cũng nhíu mày.

Mà ngục tốt trong phòng sớm đã yên hơi lặng tiếng lui ra ngoài.

Giang Trầm Chu vỗ tay lên mặt Chu Thức Vũ, dùng tư thế trêu cợt bâng quơ xẹt qua môi Chu Thức Vũ.

Nhưng Chu Thức Vũ chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt không chút sóng gió. Dường như bất cứ chuyện gì cũng không cách nào khiến hắn cảm thấy sợ hãi hay lo lắng.

Giang Trầm Chu tựa hồ bị chọc cười, thu tay nói: “Là một phế vật, hiện nay ích lợi duy nhất để ngươi sống là mỗi ngày chọc cười cho ta.”

“Đại nhân, Tiêu trưỡng lão đến.”

Giang Trầm Chu nhướng mày, đáy mắt u quang lạnh lẽo, Tiêu Vân Dật hôm nay đã xuất quan rồi sao.

“Tiêu trưởng lão chỉ tên muốn gặp Chu Thức Vũ.” Ngục tốt cong lưng nói.

“Mời ông ta qua đi.” Giang Trầm Chu tùy tiện nhặt y sam rách dưới đất ném lên người Chu Thức Vũ.

Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu cung kính hành lễ với mình, trên dưới đánh giá một phen. Chính là người trẻ tuổi này, trong mấy năm nhanh chóng thượng vị, cải tạo địa lao Thái Hành thành một nơi nhân sĩ trong phái sợ hãi tránh không kịp, trở thành răng nanh cho Tả Khâu thống lĩnh cả Thái Hành.

Tiêu Vân Dật gật đầu, nhìn sang Chu Thức Vũ. Ông không chút tị hiềm trực tiếp ngồi xuống cạnh giường sắt nói: “Phụ thân của ngươi, tự tay đưa ngươi đến Thái Hành, ngươi oán hận hắn không?”

Chu Thức Vũ rũ mắt, không có động tĩnh. Lời như thế ngay từ lúc bắt đầu có lẽ hắn còn có phản ứng, nhưng trải qua những lời nói thâm độc lần sau ác độc hơn lần trước của Giang Trầm Chu, loại lời nói này chỉ như mưa lất phất, không tạo được chút phản ứng nào.

Tiêu Vân Dật không cho là đúng.

Chỉ là lại nói: “Côn Luân được mệnh danh là sẽ không hy sinh sẽ không từ bỏ bất cứ đệ tử nào. Kết quả lại không chút do dự đẩy ngươi ra, làm con cờ hy sinh. Giả dối cỡ đó… lẽ nào bọn họ không biết ngươi lên Thiên Sơn sẽ có kết quả thế nào sao? Họ biết, nhưng vẫn làm thế.”

Giang Trầm Chu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng một bên, nghe những lời công kích vào lòng của Tiêu Vân Dật, không nói một lời.

Tiêu Vân Dật và Giang Trầm Chu một trước một sau đi trong địa lao. Nhìn thấy những ánh mắt hận không thể nhào lên đánh chết Giang Trầm Chu, Tiêu Vân Dật nhướng mày.

“Kế sách là ngươi hiến ra?”

“Vâng.”

“Ngươi mong muốn cái gì?” Tiêu Vân Dật hỏi, ánh mắt ông khoan thai đặt lên người Giang Trầm Chu, nhìn thì rất nhẹ, thực chất rất nặng.

Đúng, Giang Trầm Chu là tiểu nhân âm hiểm mọi người đều biết.

Mọi người chỉ bị thủ đoạn tàn bạo của hắn hù dọa, nhưng tại sao hắn muốn sử dụng thủ đoạn như thế? Vì danh vì lợi hay vì quyền?

Đan dược? Linh bảo? Hay công pháp – Giang Trầm Chu trước giờ đều chưa từng biểu hiện ra mình yêu thích. Luận mỹ sắc, bên cạnh hắn không có một thị thiếp, cũng chưa từng ra vào nơi thanh sắc. Mà mặt khác, hắn không có bằng hữu, không kết giao đảng phái, địa lao âm lãnh ẩm ướt là động phủ của hắn.

Vì sự tàn bạo của hắn, khiến tất cả mọi người bỏ qua mặt này. Một người, thế nhưng ngay cả một người qua lại thân mật cũng không có, một chút sở thích cũng không có. Lẽ nào không phải là lực tự khắc chế vô cùng đáng sợ sao?

Như vậy không hợp lý. Phàm là người, đều phải có dục vọng. Khi một người thể hiện ra hắn vô dục vô cầu, vậy mong muốn của hắn luôn rất lớn. Mà khi một người có lực tự khắc chế đáng sợ như vậy, chuyện hắn muốn làm được nhất định vượt khỏi tưởng tượng của ngươi.

Vậy thì Giang Trầm Chu mong muốn cái gì.

Giang Trầm Chu dừng lại, nhìn Tiêu Vân Dật, khóe môi chậm rãi cong lên. Trong địa lao âm u, nụ cười của hắn lại có vẻ tuyệt mỹ phi thường.

Hắn rất bình tĩnh nói: “Lẽ nào ngài không cảm thấy, tiếng kêu gào và than khóc thống khổ này… thực sự là vô cùng vui tai. Ngài thấy họ oán hận ta, thù hằn ta, muốn giết chết ta. Nhưng sự thật lại là bất luận bọn họ oán hận ta, thù hằn ta thế nào, mỗi ngày ta đều có thể vui vẻ phẩm trà thưởng thức tiếng kêu gào và thống khổ của họ. Bọn họ muốn giết ta, nhưng cuối cùng lại sống nhờ vào cơm thừa canh cặn ta bố trí cho họ. Thú vị biết bao.”

Tiêu Vân Dật dừng lại một chút, mới nói: “Ha?”

Giang Trầm Chu nhanh chóng thay đổi tiểu tình, thu lại nụ cười nói: “Đệ tử vọng ngôn rồi, không dám giấu trưởng lão, mong muốn của đệ tử, chỉ có một chữ quyền mà thôi. Đệ tử vốn chẳng qua là một tiểu nhân vật, ai muốn dẫm đều có thể dẫm một cái. Mà hiện tại, bọn họ sẽ không nghĩ làm sao đến dẫm ta, mà ngàn vạn lần đừng bị ta dẫm…. Có quyền rồi, liền có được tất cả.”

Nhưng sau khi nghe xong biểu tình Tiêu Vân Dật vẫn có chút bất thường.

Lặp lại như thế, trong một tháng, Tiêu Vân Dật sẽ đến bảy lần.

Người có địa vị như Tiêu Vân Dật, nếu tỏ thiện ý với ai, chỉ sợ cả tu tiên giới người có thể chống cự rất hiếm hoi. Huống chi Chu Thức Vũ còn đang ở trong điều kiện sinh tồn ác liệt như thế. Có lúc lời Tiêu Vân Dật nói thật khiến người động dung, ngay cả Giang Trầm Chu cũng đều cho rằng Chu Thức Vũ có lẽ đã dao động. Nhưng, hắn không có. Đau lòng cũng thế, thế công nhu tình cũng thế, Chu Thức Vũ đều biểu hiện như không hề nghe thấy.

Ban ngày, hắn chịu đựng hình phạt như làm theo thông lệ của Giang Trầm Chu, không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào. Mà buổi tối, hắn lại ôn nhu như thể có thể bao dung tất cả thế gian, truyền thụ công pháp, giảng thiên nam địa bắc, miêu tả mỹ cảnh Côn Luân, thế giới trong sách cho các đệ tử trong lao.

Hôm nay Giang Trầm Chu ngồi bên giường Chu Thức Vũ, không biết vì sao đột nhiên hỏi một câu: “Sợ chết sao?”

Chu Thức Vũ ngước mắt lên nhìn Giang Trầm Chu, thế nhưng cũng mở miệng trả lời.

“Nếu sợ chết thì có thể không cần chết sao?”

Giang Trầm Chu cong khóe môi.

Sau đó lại hóa thành cười lạnh: “Bắt đầu từ ngày mai đổi người đến chơi với ngươi, ngươi nên cảm thấy may mắn… chẳng qua tin tốt luôn đi kèm với tin xấu… ngày mai những hài tử đó sẽ bị phân ra đưa lên chiến trường. Người Côn Luân tự tàn sát nhau, ngươi nói có phải là rất thú vị không? Trò hay sắp mở màn rồi.”

Ánh mắt Chu Thức Vũ lập tức biến đổi, như một thanh lợi kiếm đâm vào Giang Trầm Chu. Mà như vậy chẳng qua chỉ khiến nụ cười của Giang Trầm Chu càng thêm tùy ý.

Chương 230: Tri mệnh, sẽ không lo 2

Ngân châm mảnh như sợi lông được lau chùi tỉ mỉ, sau đó đâm vào túi châm. Phàm là người từng kiến thức qua thủ đoạn của Giang Trầm Chu đều biết, một cây châm nhỏ bé này có thể tạo nên thống khổ lớn cỡ nào.

Chu Lập Đức nhìn cây châm đó, bất giác thở dài. Nếu không có kỹ thuật thi châm của Giang Trầm Chu, chân Chu Thức Vũ đã sớm giữ không được. Nhưng… Chu Lập Đức nghĩ đến ánh mắt thù hận của những hài tử đó, chỉ cảm thấy trong lòng cực độ khó chịu. Bao nhiêu lần hắn muốn nói với những người đó chân tướng, nhưng không thể.

“Dùng để uống, bảy ngày một lần.” Giang Trầm Chu đẩy một bình sứ nhỏ qua.

Chu Lập Đức cất bình sứ đi, cân nhắc một lát nói: “Sau khi chúng ta đi, ngươi chuẩn bị làm thế nào? Cần chúng ta phối hợp không?”

Giang Trầm Chu mặt không biểu cảm nói: “Đừng làm chuyện dư thừa.”

Chu Lập Đức mắc nghẹn, hồi lâu mới nói: “Hôm đó Tiêu Vân Dật có phải đã hoài nghi ngươi rồi? Lời Mục Ảnh lưu lại trước lúc chết vẫn đã để lại hạt giống nghi ngờ, đúng không?”

“Mỗi một người đều là đối tượng bị hoài nghi. Ngay cả Hàn Không cũng không ngoại lệ.” Giang Trầm Chu chỉ bình thản nói, cho nên hắn bị hoài nghi là chuyện rất bình thường.

“Vậy sau này chúng ta làm sao liên lạc? Nếu không ta lưu lại vậy…” Chu Lập Đức nói.

Giang Trầm Chu bình tĩnh nhìn Chu Lập Đức nói: “Có phải ngươi đã không còn thích hợp làm nghề này không? Đừng để ta cảm thấy phái ngươi đi làm việc là một sai lầm. Lúc thích đáng làm một kẻ câm, là một người điếc, hoặc là một người chết. Đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất với ta.”

Chu Lập Đức trầm mặc, rất lâu mới nói: “Vậy bảo trọng.”

Giang Trầm Chu khẽ gật đầu, biểu tình vẫn lạnh nhạt.

Chu Lập Đức đứng lên, nhanh chóng ôm vai Giang Trầm Chu vỗ vỗ. Xúc cảm hao gầy dưới tay khiến hắn không khỏi thở dài. Sau đó hắn nhanh chóng buông tay, nhìn ngón tay đã thần không biết quỷ không hay gác lên động mạnh cổ của mình, cười ha ha.

Giang Trầm Chu sầm mặt nhìn Chu Lập Đức, lạnh giọng nói: “Nếu đều giống như ngươi thế này, mật thám Côn Luân sớm đã chết sạch rồi.”

Nhưng Chu Lập Đức chỉ cười nói thêm một lần: “Bảo trọng.”

Khi đó trong đoàn người họ, Giang Trầm Chu là người nhỏ tuổi nhất. Hắn là cô nhi được một trưởng bối nhặt về phái, vốn nên được đưa đến đám đệ tử bình thường. Nhưng hắn lúc đó chỉ mới bốn năm tuổi, lại ngang bướng kéo chặt tiền bối không chịu đi. Cuối cùng chỉ có thể lưu hắn lại Ám Ti. Có lẽ vì sống cùng với đám người trầm mặc kiệm lời bọn họ, nên từ nhỏ Giang Trầm Chu đã có sự bình tĩnh và lý tính đặc thù, chỉ là… không tử khí trầm trầm như hiện nay.

Chu Lập Đức nhìn Giang Trầm Chu một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy lo lắng. Chỉ là cuối cùng, Giang Trầm Chu chỉ hơi mất kiên nhẫn nhìn hắn mà thôi.

Chu Lập Đức thở dài sau đó thu lại biểu cảm, rồi rời khỏi phòng.

Giang Trầm Chu nhíu mày, nâng tay dập tắt đèn trong phòng. Trong một vùng hắc ám, hắn tựa vào lưng ghế nhẹ khép mắt lại.

Hắn nghĩ đến Phương Khác từng gặp mặt mấy lần. Nếu không phải y tín nhiệm hắn như thế, tất cả sẽ không thuận lợi thế này. Mà Chu Lập Đức ở bên cạnh hắn một thời gian, thế nhưng đã thay đổi rất nhiều, khí tức âm trầm trên người hắn đã được tẩy đi phần lớn.

Nhưng, Phương Khác dựa vào cái gì tín nhiệm hắn như thế? Nếu Giang Trầm Chu hắn phản bội, y sẽ làm gì?

“Non nớt, ngây thơ…” Giang Trầm Chu vô cảm thấp giọng nói, sau đó hắn nhớ tới thẻ ngọc truyền tới từ tay Phương Khác, qua một lát hắn lại tiếp: “Người Côn Luân.”

Sau đó chính là trầm mặc vô tận, trong bóng tối, trên thẻ ngọc đen nho nhỏ trong tay Giang Trầm Chu khắc hai chữ Ám Ti.

Nghĩ đến vài lời ít ỏi Phương Khác truyền đến. Sau khi sự thành về phái, chấp chưởng Ám Ti.

Đây thật sự là một tương lai tốt đẹp.

Đáng tiếc…

Giang Trầm Chu nhớ lại năm đó, vì phản đồ Côn Luân bán đứng, đường dây của họ bị giăng lưới tóm gọn, sau khi liều chết đưa tin về Côn Luân, mấy mật thám thân phận đã bại lộ, yêu cầu hắn tự tay giết chết họ sau đó đi nhận công, vì chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn hắn, hơn nữa bài trừ hiềm nghi cho hắn.

Mà trong những người đã bại lộ thân phận có dưỡng phụ của hắn.

Hắn đương nhiên không nguyện ý động thủ, nhưng lại không thể ngăn cản bọn họ tự sát. Hôm đó hắn quỳ dưới đất liều mạng muốn cứu vãn, dưỡng phụ nắm chặt tay hắn, nắm cán đao *** xuống từng nhát từng nhát, máu bắn đầy mặt đầy người hắn.

Nhưng ông chỉ nhìn hắn nói: “Chết có lẽ nặng tựa Thái sơn hoặc nhẹ tựa lông hồng. Đừng để chúng ta chết không có giá trị. Nhớ những thứ ta đã dạy con… Giả thành sói trà trộn trong đàn sói, đầu tiên con phải học được ăn thịt. Phải nhẫn.”

Cảnh cáo biệt giữa họ là băng lạnh mà tàn khốc.

Từ đó, trên tay hắn không chỉ dính máu kẻ địch.

Lại qua một ngày. Chu Thức Vũ nghênh đón kẻ thi hình mới.

Mà trong môn phái cũng dấy lên con sóng không nhỏ, thân phận đường chủ hình đường của Giang Trầm Chu bị Tiêu Vân Dật hủy bỏ, ngay cả địa lao cũng bị Lãnh trưởng lão tạm thời tiếp quản. Mọi người Thái Hành không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng quyết định của Tiêu Vân Dật cũng không ai dám đưa ra dị nghị.

Sau khi Lãnh trưởng lão tiếp quản hình đường, người phái đến địa lao là tâm phúc của ông Văn Qua. Các ngục tốt đối với người này vô cùng lạnh nhạt, vì Lãnh trưởng lão và Giang Trầm Chu có vài mâu thuẫn. Nhưng họ không phải vì trung thành với Giang Trầm Chu, mà là trước khi xác định Giang Trầm Chu chân chính không thể trở mình, họ đều không dám biểu hiện ra cho dù chỉ là một chút ân cần với người của Lãnh trưởng lão.

Mà Văn Qua cũng không biểu hiện bất mãn đối với sự lãnh nhạt của họ, sau khi đến địa lao hắn chỉ hỏi thăm đôi câu theo thông lệ rồi đi thẳng vào phòng giam Chu Thức Vũ. Sau lưng hắn còn có một tu sĩ cụt tay.

Hắn vào phòng giam, Chu Lập Đức và ngục tốt dẫn đường thì đứng bên ngoài.

Ngục tốt nhìn đồng môn một tay, không khỏi nói: “Sao ngươi lại bị phái đến đây?”

Chu Lập Đức cười khổ nói: “Vốn đã có một công việc rất nhẹ nhàng, ai biết lại đắc tội Liễu sư tỷ. Chỉ đành cầu quản sự đổi chỗ.”

Ngục tốt đồng tình nhìn hắn: “Vậy ngươi cũng thật xui xẻo.”

Chu Lập Đức cũng không ngờ được kế hoạch của Giang Trầm Chu lại là thế. Tất cả kế hoạch của Thái Hành đều do một mình Giang Trầm Chu đặt ra, cũng chỉ có hắn biết kế hoạch hoàn chỉnh. Mà Chu Lập Đức chỉ cần nghe lệnh làm việc là được. Thậm chí Chu Lập Đức ở trong phái lâu như thế, đến nay cũng chỉ biết thân phận ngầm của hắn mà thôi. Như thế, một người bại lộ thân phận, không đến mức liên lụy quá nhiều.

Nhưng, sau khi Giang Trầm Chu bị tướt đoạt quyền lợi, đưa vào tiểu viện, hắn cũng hiểu ra vài thứ.

Giang Trầm Chu vì hôm nay đã chôn xuống vô số ám chiêu. Trước là cố ý để Tiêu Vân Dật hoài nghi mình, sau thừa cơ thoát thân khỏi địa lao, đơn giản đặt mình bên ngoài… thật là từng vòng chồng vào nhau.

Mà người tiếp quản hình đường nhất định sẽ là Lãnh trưởng lão trước nay không hợp với hắn. Vì Lãnh trưởng lão có tư lịch sâu nhất, hơn nữa từng là bộ hạ cũ của Tiêu Vân Dật. Mà địa lao nơi mấu chốt nhất, đương nhiên phải giao cho tâm phúc.

Năng lực ước tính nhân tâm này, đúng là lợi hại.

Chỉ là tiếp theo, Văn Qua sẽ làm gì. Chu Lập Đức không hiểu, mệnh lệnh hắn nhận được là hành động vào lần tới lúc Tiêu Vân Dật đến địa lao.

Đúng như dự liệu, chưa qua vài ngày Tiêu Vân Dật lại đến thăm gặp được Văn Qua.

Nhìn thấy đồ đệ từng được ông nâng lên cực cao cuối cùng lại bị ông ghét bỏ. Tiêu Vân Dật nhíu mày.

Văn Qua cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt. Nhưng theo một bóng đen lao tới tấn công Tiêu Vân Dật, Văn Qua hung hãn xuất thủ!

Mà gần như vào lúc Tiêu Vân Dật bước vào địa lao. Dưới địa lao có mấy thân ảnh vội vàng hành động, mấy ngục tốt tuần tra ngay cả cảnh báo còn chưa kịp phát ra đã bị giết chết.

Cửa phòng gian được mở ra từng cái, phạm nhân trong phòng tuần tự bước ra. Nhận đan dược và vũ khí trong tay người mở cửa lao, nhờ phúc phạm nhân Côn Luân không bị nhốt chung với phạm nhân khác. Sau đó bọn họ không phát ra chút tiếng động nào nhanh chóng chạy đi, phân thành mấy đội nhân mã. Từ các lối ra ẩn mình trong hình đường tối tăm.

Mà ngoài hình đường lại không hề có chút động tĩnh nào.

Chu Lập Đức một tay dìu Chu Thức Vũ, men theo bóng râm dưới mái hiên đi vào một gian phòng, sau đó vào mật đạo.

Đúng lúc này, vị trí địa lao sau lưng phát ra tiếng vang khiến người giật mình. Uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể phủ cả Ngũ Hành sơn. Cùng lúc, địa lao trở nên huyên náo, những phạm nhân khác cuối cùng cũng tỉnh khỏi hôn mê, trào ra khỏi ngục thất mở rộng cửa. Cả Ngũ Hành sơn cũng huyên náo.

“Phương đại nhân sẽ ở Nam Lĩnh Phong thành tiếp ứng chúng ta.” Chu Lập Đức vừa nói, vừa đưa đan dược cho Chu Thức Vũ. Chu Thức Vũ rất nhẹ, nhẹ chỉ còn lại một khung xương, hắn chỉ dùng một tay đã có thể ôm lên.

Trong đội nhân mã này, Tiêu Bình Phúc là một trong số đó.

Nó theo sát sau lưng hai người, ban đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau khi nhìn thấy Chu Lập Đức nói chuyện, cuối cùng nó nhịn không được lên tiếng: “Vậy muội muội của ta thì sao? Nó tên Tiêu Bình An, hiện nay chắc đã bảy tuổi. Nó có phải cũng cùng thoát với chúng ta? Ta có thể gặp nó không?”

Chu Lập Đức nghẹn lại, lúc này Chu Thức Vũ lên tiếng: “Sẽ, ngươi sẽ gặp được nó.”

Trong thời gian nói mấy câu ngắn ngủi, Ngũ Hành sơn cuối cùng cũng tỉnh lại trong bóng tối, linh quang chiếu sáng hắc ám, tiếng kêu thét, tiếng trốn chạy không dứt bên tai.

Lúc này, tu sĩ áp hậu đã cẩn thận đóng lại cửa ám thất.

Sau đó gần như tất cả mọi người đều không tự chủ được cảm thấy hưng phấn! Cuối cùng họ cũng thoát khỏi địa lao âm trầm khủng bố đó.

Chỉ có Chu Thức Vũ nhìn mật đạo tuyệt đối không thể dựng xong trong mấy ngày, trầm tư.

Sau khi người cuối cùng vào mật đạo, trong căn phòng họ bước vào xuất hiện một bóng người. Trong bóng tối, ngón tay thon dài trắng nõn đang bày trận pháp ngoài mật đạo.

Mà tu sĩ Thái Hành cảm giác được có linh lực dao động mà lục tìm đến, nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không thấy được đào phạm nào.

Sau đó đợi khi họ ra khỏi phòng, thấy được ngoài phòng là một thanh niên thân hình thẳng tắp, ánh mắt âm trầm của hắn đảo qua, tất cả mọi người không rét mà run.

“Tình huống thế nào?” Giang Trầm Chu hỏi, bên chân hắn còn nằm hai phạm nhân sinh tử không rõ.

Vương Tuyết Hàm nhìn thanh niên, bước tới cung cung kính kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, địa lao… hai ngàn năm trăm lẻ tám phạm nhân, bao gồm Chu Thức Vũ, toàn bộ trốn thoát, đến bây giờ chỉ bắt được một ngàn năm trăm lẻ một người.”

Giang Trầm Chu lạnh lùng nhìn họ, khóe môi nhếch lên, mỉa mai: “Ta thế mà không biết Thái Hành lại nuôi nhiều phế vật đến thế.”

Đám người Vương Tuyết Hàm hổ thẹn cúi đầu, hôm nay là họ trực, kết quả lại xảy ra chuyện lớn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.