Chương 231: Tri mệnh, sẽ không lo 3
Khi Giang Trầm Chu vào địa lao, tay Tiêu Vân Dật đang gác lên cổ Văn Qua, dưới đất đầy máu tươi. Con mắt Văn Qua hiện màu đỏ tươi lồi ra ngoài, biểu tình vô cùng dữ tợn đáng sợ. Nhưng rất rõ ràng hắn đã chết.
Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu hỏi: “Tạ Thương đâu?”
Trong những ngày Giang Trầm Chu bị nhốt, người phụ trách trông coi là Tạ Thương.
Giang Trầm Chu không kiêu không hèn nhìn Tiêu Vân Dật, nói: “Tiêu trưởng lão, chỉ có chưởng môn mới có quyền miễn nhiệm bổ nhiệm đường chủ.”
Ánh mắt Tiêu Vân Dật nhìn Giang Trầm Chu như kiếm, mà Giang Trầm Chu không hề cúi đầu cũng không cong lưng. Ánh mắt hắn và Tiêu Vân Dật giao nhau. Bầu không khí ngưng cố, đúng lúc này Lãnh trưởng lão cũng tới.
Ông ta vội vàng chạy đến, vì kinh hoảng nên không phát hiện bầu không khí không tầm thường giữa hai người. Lãnh trưởng lão đầu đầy mồ hôi lạnh thỉnh tội: “Đệ tử… đệ tử không biết Văn Qua sẽ đại nghịch bất đạo như thế! Hắn… trong môn phái toàn lực điều tra… Đệ tử có tội, hôm nay đệ tử cùng Tạ trưởng lão luận đạo, sau đó… sau đó Giang Trầm Chu tự tiện rời khỏi thu viện. Ta cùng Tạ trưởng lão vì hoài nghi hắn có bất thường, mà tìm kiếm khắp nơi. Làm lỡ thời gian…”
Chính lúc này, Giang Trầm Chu bật cười chế nhạo ngắt lời Lãnh trưởng lão: “Chức vị đường chủ của ta, là chưởng môn khâm điểm. Hiện nay chưởng môn bế quan chưa ra, cho dù là Tiêu trưởng lão cũng không có quyền tự tiện giam cầm ta. Lãnh trưởng lão ngài hoài nghi ta bất thường, ta còn hoài nghi các ngài muốn tác loạn phạm thượng. Trong số phạm nhân bị địa lao bắt lại không có một đệ tử Côn Luân, người làm loạn trong phái cũng không có một người Côn Luân. Có lẽ có người cấu kết với Côn Luân. Ta cho rằng hiềm nghi của Lãnh trưởng lão ngài là lớn nhất. Hình đường đường chủ Giang Trầm Chu khẩn thỉnh Tiêu trưởng lão đừng bao che gian tế.”
Giang Trầm Chu lạnh lẽo nhìn Lãnh trưởng lão.
Mặt Lãnh trưởng lão nghẹn đỏ bừng, sau đó lại bắt đầu trắng nhợt, ông khẩn thiết nói: “Đại nhân! Đệ tử không có! Đệ tử…”
“Đủ rồi.” Tiêu Vân Dật phất tay áo: “Tất cả những người liên quan, ngày mai đều tới đại điện cho ta, Giang Trầm Chu, ngươi cũng thế.”
Lúc này Giang Trầm Chu mới rũ mắt, gật đầu đáp lời.
Mắt thấy Tiêu Vân Dật ly khai rồi, Lãnh trưởng lão lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, định nói gì đó. Nhưng Giang Trầm Chu nhìn cũng không thèm nhìn ông một cái, đi tới ngồi xổm cạnh thi thể, tựa hồ muốn kiểm tra một lượt.
Nhưng vào lúc này, một đạo thần thức phủ tới.
Âm thanh của Tiêu Vân Dật vang lên.
“Hắn chết có chút kỳ quặc, đi gọi Chúc Cố Chi qua kiểm nghiệm. Một ngày chưa tra rõ nguyên nhân cái chết, người khác không được chạm vào.”
Ánh mắt Giang Trầm Chu nhẹ đảo qua đầu Văn Qua, ở đầu Văn Qua có mấy cây ngân châm mảnh như lông trâu. Trong ánh mắt Lãnh trưởng lão, Giang Trầm Chu thu tay lại cười mỉa mai.
Hắn nhìn Lãnh trưởng lão nói: “Có lẽ đại nhân bế quan quá lâu, đến mức ngài đã quên ai mới là chưởng môn Thái Hành.”
Lãnh trưởng lão nghẹn họng, lòng trung thành của ông với Tả Khâu là không cần nghi ngờ, nhưng ác ý trong câu này cùng những lời trước đó của Giang Trầm Chu ông lại không thừa nhận nổi.
Nhưng Giang Trầm Chu đã không muốn nói nhiều với ông, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Tại góc tường có một thi thể, sau khi Tiêu Vân Dật nói ra từ kỳ quặc. Không ai dám chạm vào, thậm chí nhìn nhiều hơn một cái đều sợ sẽ chọc họa lên người.
Ai cũng không nhớ ra, trước hôm nay Văn Qua còn là nhân vật chạm là bỏng tay trong phái. Mà hai mắt Văn Qua trợn to, tựa hồ là chết không nhắm mắt. Khi đau đớn ập đến trong đầu, không biết hắn có hiểu ra chân tướng.
Ở trên Hoàng hải, bắt đầu từ lúc hắn tìm đến Giang Trầm Chu. Hắn đã trở thành một con cờ Giang Trầm Chu chôn xuống, một con cờ chắc chắn phải chết.
Một chiếc thuyền bay, lặng yên vô thức vượt qua biên cảnh Thái Hành, đến Nam Lĩnh Phong thành.
Phương Khác vỗ vai Chu Lập Đức nói: “Không cần quá mức tự trách, ngươi đã làm rất tốt.”
Chu Lập Đức cười khổ lắc đầu nói: “Thuộc hạ chỉ là tận chút sức lực mỏng manh, tất cả đều nhờ vào Thiên Phàm. Hiện nay nước Thái Hành bị Thiên Phàm khuấy đục. Chuyện những hài tử Thái Hành lên chiến trường, cũng vì sợ trong đó có trộn người của chúng ta nên bị dời lại.”
Chu Lập Đức thở dài nói: “May là hắn không phải kẻ địch.”
Mưu kế như thế, thủ đoạn như thế. Nếu là kẻ địch không khỏi quá mức đáng sợ, không những tẩy sạch cho mình còn dựng Lãnh trưởng lão thành tấm bia. Càng đáng sợ hơn là hắn thành công khiến người Thái Hành cho rằng Thái Hành có hai tiếng nói. Dù sao đối với phần lớn người Thái Hành, giữa Tiêu trưởng lão và Tả Khâu không hề hài hòa như thế.
“Chỉ là, thật sự không cần nói cho Chu đại nhân chuyện Thiên Phàm sao? Ta sợ…”
Hắn không thể không vì Thiên Phàm mà suy nghĩ, dù sao hắn vẫn không hy vọng Thiên Phàm sẽ đi lên tuyệt lộ. Rõ ràng Thiên Phàm là… lại bị tất cả mọi người trong môn phái oán hận. Thậm chí còn vượt qua Tả Khâu, trở thành người đứng đầu trên bảng ám sát Côn Luân.
Phương Khác lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Vẫn là câu nói cũ, thêm một người biết, thì thêm một phần nguy hiểm. Chu sư huynh ở trong địa lao lâu như thế, nếu hắn muốn nói sớm đã nói rồi. Ám sát lệnh trong môn phái, đều nằm trong tay ta, ai cũng không biết nhiệm vụ đầu tiên trên bảng ám sát chưa từng được phát ra.”
Chu Lập Đức đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày: “Tạ trưởng lão tại sao lại đến?”
Phương Khác cười cười, lắc đầu không nói.
Chuyến này Phương Khác đến tiếp ứng Chu Lập Đức sớm đã lập kế hoạch xong, nhưng trước lúc đi Tạ trưởng lão lại dắt Dư Sùng Lễ đến đồng hành với họ. Chu Thức Vũ và Tạ trưởng lão khá thân cận, mà với y lại chỉ là lễ mạo có thừa thân cận không đủ.
Một năm này, sự vụ môn phái ngoài mặt vẫn do Trí Ngu trưởng lão chủ trì. Nhưng ai cũng biết, người chân chính làm chủ là ai. Nhưng theo đó, quan hệ giữa Thượng Quan gia và Tạ trưởng lão, Tiêu trưởng lão cũng càng lúc càng gần, mà hiện nay Chu Thức Vũ hiển nhiên cũng thế.
Không phải đối địch, mà càng giống như một loại cân bằng. Đám người Triệu Lịch Duyệt cho là thế, Trí Ngu trưởng lão cũng cho là thế, ngay cả đám người Thượng Quan Bình Thục cũng cho là thế đúng không?
Nhưng y lại không cho là thế. Nếu là cân bằng, tại sao không phân quyền? Phương Khác nghĩ đến sư phụ đang bế quan trên Thận Hành nhai, ánh mắt trầm đi. Khi tất cả mọi người chỉ nhìn thấy vài bước trước mắt, Trí Tiêu lại đã thấy được trăm bước sau hoặc thậm chí là ngàn bước.
Khi tất cả mọi người cho rằng ông là vì cân bằng cho vị đệ tử duy nhất của mình mà đặc biệt ghép những người này lại, tránh để thế lực y quá lớn vượt qua sự khống chế của mình. Nhưng Phương Khác lại biết vị lão nhân đó dụng tâm cỡ nào để tận lực lót cho y một con đường bằng phẳng, hết lòng hết sức cho tương lai Côn Luân.
Từ đó mà thấy, tình trạng của sư phụ y không tốt, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng, đến mức hiện tại ông đã bắt đầu dồn đẩy y vào vị trí chưởng môn, lót đường cho y. Phương Khác rũ mắt nhìn đệ tử Thái Hành đã mơ hồ thấy được ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Qua vài ngày, những người này liền sẽ biến mất.”
Chu Lập Đức nhìn thanh niên trước mắt, mỉm cười, rũ đầu. Mấy năm không gặp, vừa gặp lại hắn đã phát giác biến hóa trên người Phương Khác. Chẳng qua chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thôi… Chu Lập Đức nghĩ đến một từ vốn không nên dùng trên một người trẻ tuổi thế này – tích lũy từng ngày.
Chương 232: Phong thành
Đoàn người Chu Thức Vũ phân đường với Phương Khác, hiện nay đã trở về môn phái. Chu Thức Vũ ngồi trên một chiếc xe lăn, nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ. Trong mũi đã không còn là máu tanh và hôi thối, mà tràn đầy hương hoa.
Đây là gốc của hắn, là gia hương tất cả người Côn Luân thủ hộ.
Sau đó, hắn lại nhớ đến cảnh tượng thấy lúc đi qua Phong thành hôm đó.
Trên đường là cảnh tượng tiêu điều, người đi đường cúi đầu thần sắc tê liệt cước bộ vội vàng. Phong thành dưới sự thống trị của Thái Hành mới vài năm, người bình thường bị áp chế bị bắt đi đào linh khoáng hoặc làm khổ lực nhìn mãi thành quen. Mà đá lát trước cửa Tiêu gia còn mơ hồ thấy được vết máu.
Côn Luân hơn hai năm nay, ám sát sáu thống lĩnh Thái Hành đống ở Phong thành, nhưng đây chỉ khiến cuộc sống của người dân trong Phong thành càng thêm gian nan. Chỉ có thu hồi Phong thành, mới có thể giải quyết vấn đề trên căn bản.
Lúc đó trên thuyền bay có không ít đệ tử là người Phong thành, bọn họ nhìn chằm chằm Phong thành. Cắn răng, đỏ mắt, hận không thể nhào xuống thuyền bay giết sạch những đệ tử Thái Hành bên trong Phong thành. Miệng còn hung tợn đọc tên Giang Trầm Chu.
Lúc Chu Thức Vũ xuất thần, một người đẩy cửa vào. Hắn gật đầu với Chu Thức Vũ, ánh mắt mang ý cười, Chu Thức Vũ hơi nhướng mày, Dư Sùng Lễ đứng sau lưng Chu Thức Vũ thì mặt không đổi sắc.
“Tất sư huynh.” Chu Thức Vũ gọi.
“Nam tử Phong thành gần một nửa bị giải đến thành Thái An đào linh khoáng, còn lại thì sống còn không bằng một con linh thú. Người Thái Hành muốn vắt khô tòa thành trì này… Mà hầu như tất cả gia đình trong thành trì đều có hài tử bị Thái Hành đoạt đi…” Tất Thập Tứ bình thản thuật lại bất hạnh của tòa thành trì, đáy mắt như có thương hại lại phản phất mang lửa giận.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu nhìn Chu Thức Vũ nói: “Ta không hiểu, tại sao lâu như thế môn phái vẫn không có hành động, ngươi bị Thái Hành bắt giam mấy năm. Vậy mà đến hôm nay mới được cứu ra. Đối với Phong thành và những hài tử đó, ta cũng không thấy môn phái đưa ra bất cứ điều lệ gì. Thật khiến người… rét lòng.”
Chu Thức Vũ nghe xong trên mặt không xuất hiện biểu cảm Tất Thập Tứ dự đoán, hắn nói: “Nếu mấy năm trước môn phái phái người ứng cứu, nhiều lắm chỉ có thể cứu được một mình ta. Nếu là vậy, ta nhất định không muốn về phái.”
Nói xong câu này, Chu Thức Vũ nhìn Tất Thập Tứ: “Khiến sư huynh rét lòng chỉ sợ không phải môn phái, mà là Phương Khác.” Hắn trực tiếp không chút lưu tình điểm ra tư tâm của Tất Thập Tứ.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Dư Sùng Lễ và Tất Thập Tứ đều có chút biến hóa. Chỉ là Tất Thập Tứ thoáng cái đã cười lên, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
Hắn nhẹ cười vài tiếng rồi nói: “Không giấu Chu sư đệ, ta quả thật có tư tâm. Nhưng lời ta nói cũng không phải giả. Chẳng qua chỉ là một chút ân oán cá nhân, Phương Khác lại không buông tha đến tận nay. Ta vì môn phái lập chiến công hiển hách, hiện nay lại không có đất cắm dùi. Đám Tạ lão vì môn phái cống hiến hơn nửa đời người, Duy Pháp đường lại dễ dàng đổi chủ.”
“Ta không phục.” Trên mặt Tất Thập Tứ vẫn là nụ cười, nhưng lại nói từng chữ.
“Ngươi không phục, không liên quan ta.” Chu Thức Vũ đáp.
Tất Thập Tứ đi rồi, Dư Sùng Lễ vô cùng nghi hoặc hỏi: “Chu sư thúc, tại sao ngài…”
Chu Thức Vũ bình tĩnh đẩy xe lăn, rót cho mình một ly linh trà rồi chậm rãi nói: “Đừng vì phản đối mà đi phản đối. Hơn nữa, ngươi cho rằng môn phái thật sự không có hành động gì với Phong thành sao? Vậy tại sao Phương Khác lại lưu lại Phong thành?”
Dư Sùng Lễ sửng sốt, nhưng trên mặt vẫn có chút nghi hoặc.
Chu Thức Vũ nhấp một miếng linh trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tư duy đã bay về Côn Luân, trở về cái đêm hắn và Trí Tiêu ngồi đối diện nhau vào mấy năm trước.
Dụng ý của Trí Tiêu hắn tựa hồ đoán được một chút, có lẽ Tạ lão đã sớm hiểu, do đó mới sẽ xuất sơn, mà đám Dư Sùng Lễ thì vẫn chưa hiểu.
Quyền hành của Duy Pháp đường và chức vị chưởng môn, hai thứ không thể cùng tồn tại.
Chỉ là… hy vọng Phương Khác có thể nghĩ rõ. Chu Thức Vũ nghĩ thế.
Lúc Tất Thập Tứ đi, sắc mặt không tốt, đôi mắt hoa đào tràn đầy mây mù, hắn vốn cho rằng vị Chu sư đệ đó sẽ đứng cùng một trận doanh với mình, ai biết lại dầu muối không vào như thế. Nếu chỉ thuyết phục được Thượng Quan Bình Thục thì căn bản không có tác dụng nào.
Nhân tâm của Phương Khác trong môn phái không ai có thể dao động, duy chỉ có những đệ tử được cứu ra khỏi địa lao thì ai ai cũng là tử trung của Chu Thức Vũ.
Hắn vốn nghĩ nếu có thể từ trong đó vận hành ít nhiều, gợi lên bất hòa của họ là chuyện rất dễ dàng. Ai biết Chu Thức Vũ lại thế… nghĩ đến mấy ngày nay trong môn phái liên tục đụng phải tường cứng, sắc mặt Tất Thập Tứ càng thêm khó coi. Tay siết thật chặt, Tất Thập Tứ bước nhanh rời đi, khiến các đệ tử trong môn đều nhìn qua. Nhưng những ánh mắt này, khiến Tất Thập Tứ càng thêm không vui. Hiện nay hắn ở trong môn giống như một trò cười. Ngày xưa phong quang thế nào, bây giờ sa sút thế đó.
Lúc Tất Thập Tứ quẹo qua một ngã rẽ, trên hành lang có một đệ tử bình thường hơi dời bước cản ngay giữa. Người này tướng mạo đơn giản bình thường, khiến người ta có chút cảm giác vừa nhìn đã quên. Mà từ y phục trên người cũng có thể nhìn ra, người này chẳng qua là một tiểu tốt vô danh.
Chỉ là hắn nhìn Tất Thập Tứ, câu đầu tiên nói là: “Hiện nay Phương Khác chấp chưởng Côn Luân, ngươi phục không?”
Tất Thập Tứ híp mắt lại, hỏi: “Ngươi là ai?”
Trên thực tế, đám người Tất Thập Tứ đều chỉ nhìn thấy hiện trạng bên ngoài Phong thành mà thôi. Mà tình hình chân chính của Phong thành, trong môn phái chỉ có cực ít người rõ. Phong thành không hề tử khí trầm trầm như trong tưởng tượng của họ.
Mà nếu Tất Thập Tứ tìm đến Chu Thức Vũ trễ vài ngày, chỉ sợ lời hôm nay của hắn sẽ thay đổi. Đáng tiếc, số mệnh đã định vào mấy ngày sau hắn nghĩ đến hôm nay mình nói môn phái không làm gì, liền cảm thấy mặt đau nóng rát.
Mấy ngày sau
Phong thành trong bóng tối một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ canh cùng tiếng bước chân của tu sĩ Thái Hành tuần tra. Chỉ là sâu trong từng con hẻm chật hẹp, có rất nhiều người ban ngày đã mệt mỏi không chịu nổi bò ra khỏi ổ chăn.
Một phụ nhân ban ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, trên eo cắm một thanh lưỡi liềm. Lặng lẽ chui từ lỗ chó ở hậu viện đến góc chết mà người tuần tra không nhìn thấy, sau đó đẩy cửa vào một gian tiểu viện khác.
Trong viện thế nhưng đã tụ tập không ít người. Bọn họ trầm mặc dùng tay ra hiệu với đối phương, bắt đầu giao lưu như những người câm. Động tác giao lưu của họ lớn hơn bình thường một chút, hiển nhiên có chút hưng phấn. Biểu tình trên mặt đã không còn tê liệt, mà là vui sướng đang miễn cưỡng khắc chế.
Vào lúc này, người dẫn đầu đưa tay làm một thủ thế chủ ý. Sau đó mời ba người sau lưng hắn ra. Đến lúc này, người trong viện mới phát hiện hóa ra sau lưng thủ lĩnh còn ba người!
Ba người này đều khoác áo trùm màu đen, trong bóng đêm tối tăm, căn bản không thấy rõ gương mặt che giấu sau lớp mũ trùm, mọi người có một thoáng hoảng loạn.
Lúc này, thủ lĩnh lại ra hiệu vài cái.
Mọi người đột ngột quay nhìn nhau, sau đó nhìn sang ba người.
Người đi đầu, đưa tay kéo mũ trùm xuống, lộ ra gương mặt thanh tú, y mỉm cười với mọi người, sau đó dùng thủ ngữ vừa học mấy ngày ra hiệu.
Tiếng hít thở của mọi người đều đè xuống thấp nhất, nhưng ngón tay của họ đang run rẩy. Có người trong mắt còn xuất hiện lệ hoa, hắn nhanh chóng đánh ra một thủ thế hỏi [Đây là thật sao?]
Phương Khác dùng thủ ngữ còn khá non nớt đáp [Đúng, đây là thật. Tối nay công thành, xin mọi người tất cả hành sự theo kế hoạch.]
Mọi người nhận được đáp án khẳng định, cắn chặt răng chính mình. Không dám lộ ra chút âm thanh nào dẫn người tuần tra đến. Từ khi có người tập trung mọi người kết thành đoàn, tấn công đội tu sĩ Thái Hành tuần đêm. Bây giờ ai lén lút túm tụm buổi tối sẽ bị tu sĩ Thái Hành bắt quất roi thị chúng. Mà trong thành người có chút danh khí đều bị bắt đi đào linh khoáng, người lưu lại phần lớn đều không biết chữ. Cho nên để không bị tu sĩ Thái Hành tuần tra phát giác, họ kết hợp với kỳ ngữ trên chiến trường của Côn Luân chế tạo ra thủ ngữ hiện nay, hoặc là vẽ xuống đất để câu thông.
Phương Khác lấy ra từng lá bùa, đơn giản chỉ dẫn nên dùng thế nào. Sau đó cùng Khổng Du Thanh phân pháp cho mọi người.
Mọi người nhanh chóng ra dấu một hồi, sau đó từng người ly khai. Phụ nhân giắt lưỡi liềm ở eo đó lại chui ra từ lỗ chó, nàng nhanh chóng chạy đến một con hẻm khác. Đáng bất ngờ là rõ ràng tu vi của nàng rất thấp, nhưng chân không hề phát ra chút âm thanh nào.
Mà tất cả mọi người trong viện này gần như đều có bản lĩnh đó. Lúc bọn họ tản đi, tin tức đã được truyền khắp cả Phong thành tối tăm.
Khổng Du Thanh vụng về ra dấu cho thủ lĩnh viện lạc.
[Bọn họ còn lợi hại hơn cả mật thám bình thường.]
Thủ lĩnh đó cũng ra dấu. [Người không lợi hại đã chết rồi.]…
Mà ở ngoài Phong thành, Tiêu Xương Thu đứng trên một con thanh hạc nhìn Phong thành. Sau lưng nàng là đội quân chi chít. Đội quân này lặng yên mà đứng, không có chút âm thanh nào. Bọn họ cúi nhìn Phong thành, mà Phong thành vẫn không hề biết.
Trong Phong thành có vài nơi tối thui không có chút ánh lửa, nhưng có vài nơi lại đèn đuốc sáng trưng.
Phân bố của tu sĩ Thái Hành cứ thế đơn giản lộ ra trước mặt nàng.
Nàng nhìn mấy cửa thành, còn nhớ lúc nhỏ gia chủ từng dẫn nàng lên cửa thành. Cửa thành chính là màn chắn của Phong thành, chỉ có từ ngoài công phá không có từ trong mở ra. Mà ai có thể ngờ được, cửa thành này mấy ngàn năm thế nhưng thật sự có một ngày sẽ bị người từ trong mở ra?
Tiêu Xương Dân mở cửa thành bị Giang Trầm Chu giết chết, người hiệp trợ hắn mở thành vẫn còn sống.
Mắt Tiêu Xương Thu trầm xuống, ngón tay nhẹ vuốt lên mũi kiếm. Đoạt về Phong thành, Tuyết Đỉnh sơn… trực chỉ thành Thái An.
Đột nhiên Phong thành tối tăm chợt bùng lên ánh lửa.
Tiêu Xương Thu vung tay, đội quân thoáng cái phân làm mấy nhánh lao đến hai cửa thành nam bắc.
Khi quân đội đến nơi, cửa Phong thành đã mở rộng. Khổng Du Thanh đứng cạnh cửa thành, gật đầu ra hiệu với La thống lĩnh. Mà trong thành vẫn lặng lẽ, cho đến khi một tiếng thét vang lên.
Phương Khác nhấc kiếm, vết máu trên y phục đã gần chuyển thành đen. Y đã đứng ở trước đại môn của Tiêu gia, nhưng không tiến thêm một bước, mà đứng đây đợi Tiêu Xương Thu tới.
Không quá vài tức, Tiêu Xương Thu đã tới, nàng chém mở đại môn Tiêu gia, trực tiếp giết vào trong.
Cùng với mấy tiếng cầu xin bất chợt im bặt, trong Phong thành vang lên tiếng kèn hiệu dọn dẹp chiến trường.
Sau đó lại là trầm mặc, tĩnh lặng.
Người phụ nhân trước đó, ngẩn người rút lưỡi liềm ra khỏi tu sĩ bị nàng hồ loạn đâm chết. Cổ họng nàng khô khàn, gần như nói không ra lời. Nàng ra dấu với đồng bạn cả buổi, mới đột nhiên nhớ ra, bây giờ đã có thể nói chuyện rồi!
“Chúng ta thắng rồi!”
Âm thanh phản phất như phát tiếc, nhưng tràn đầy vui sướng vang lên trong Phong thành.
“Chúng ta thắng rồi!”
“Thắng rồi!”
Nhất thời tiếng hoan hô vang khắp Phong thành, thoáng cái tòa thành trì tử tịch đã sống lại. Mà những ngọn đèn đã tắt ngúm, cuối cùng lại sáng lên, cả thành trì đều sáng rực.
Sau một lúc huyên náo, mọi người cười cười rồi bắt đầu khóc như sụp đổ. Là vui quá mà khóc, là sống sót sau kiếp nạn nhưng khóc vì thân nhân, bằng hữu, ái lữ đã mất.
Tiêu Xương Thu bước ra khỏi phủ, nói: “Phong thành giao cho ngươi.”
Sau đó bước lên thanh hạc, đội quân nhanh chóng tập kết, lưu lại mấy đội nhân mã nhỏ rồi nhắm tới thành Thái An.
Nàng muốn nhân sĩ khí này, đánh cho phái Thái Hành trở tay không kịp.
Chương 233: Phong thành 2
Cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, trong thành hồi phục trật tự cơ bản. Chẳng qua trên đường vẫn có người đang vận chuyển thi thể, dọn dẹp vết máu. Từ lúc phá thành đến giờ chỉ mới nửa ngày mà thôi, trận chiến dịch này kết thúc quả thật quá nhanh. Tu sĩ Thái Hành còn chưa tổ chức phản kích đã bị đánh vỡ.
Trong thành bắt đầu vang lên tiếng gõ gõ đánh đánh, khói bếp chậm rãi dâng lên từ ống khói, trong hẻm truyền ra hương cơm. Ngày dù sao cũng phải sống, chỉ là các phụ nhân xuống bếp không biết lại nghĩ đến cái gì mà bắt đầu rơi lệ.
Trong Tiêu phủ.
“Đại nhân, những tù binh này nên xử lý thế nào?” Khổng Du Thanh thỉnh ý, hắn chỉ mấy thủ lĩnh Thái Hành bị cột một bên.
Hắn vừa nói thế, tu sĩ Phong thành tại đó đều nhìn sang Phương Khác. Tù binh bị bắt ít nhất có vạn người, không tiện an trí. Mà lịch sử Côn Luân… chưa từng có tiền lệ giết tù binh. Hơn nữa, chiến tranh giữa Côn Luân và Thái Hành còn đang tiếp tục, số lần phải xử lý tù binh sẽ không ít.
Vậy hôm nay xử lý tù binh thế nào, tất sẽ trở thành tiền lệ, trở thành căn cứ về sau làm sao xử lý tù binh cần tuân theo.
Mà làm sao xử lý tù binh, cũng có ảnh hưởng với chiến sự tiếp theo.
Tu sĩ Phong thành đều bất giác căng chặt thần kinh, một trong đó hung tợn nói: “Đại nhân! Những người này lúc ở Phong thành từng đốt giết cướp bóc, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua!”
“Đúng!” Những người khác đều giọng phụ họa, trên mặt cũng là biểu tình hận không thể giết cho thống khoái.
“Giết chết họ!”
Trong lòng Khổng Du Thanh cũng tràn đầy phẫn hận, nhưng hắn nhíu mày, nói tiếp: “Tù binh trong Phong thành có không ít là môn phái phụ thuộc Thái Hành, bọn họ chủ động đầu hàng.”
Cho dù trong lòng có một suy nghĩ cực kỳ khó hiểu, nhưng Khổng Du Thanh vẫn không nói ra miệng. Mà chỉ nói lời hắn nên nói: “Giết tù binh, đánh mất đạo nghĩa.”
“Lúc này còn giảng đạo nghĩa gì nữa! Thái Hành bọn họ giết nhân sĩ có giảng đạo nghĩa sao? Lúc bọn họ chém giết bình dân có từng nghĩ đến đạo nghĩa! Ngươi ra ngoài xem thử đi! Ngươi nhìn Phong thành đi, nhìn núi Trường Bạch đi, nhìn Thượng Quan gia đi, còn có những đồng môn sư huynh đệ bị giết chết nữa! Nhìn đầu người treo bên ngoài đi! Nghĩ đến những hài tử đó… Chỉ cần còn một hơi thở, nợ máu phải trả bằng máu. Đạo nghĩa gì biến mẹ hết đi! Giảng đạo lý gì với một đám súc sinh!” Một tu sĩ đứng sau Phương Khác đỏ mắt nói. Kiếm trong tay hắn kêu ong ong, hiển nhiên đã tức đến cực điểm.
Khổng Du Thanh nhìn ngón tay đã chỉ đến chóp mũi mình, sắc mặt không đổi nói: “Ta chưa hề nói muốn dễ dàng bỏ qua họ. Chỉ là nếu giết chết họ… sư huynh, không phải một người, cũng không phải mấy trăm mấy ngàn người mà là hơn vạn người. Huống chi, nếu quá mức nghiêm khắc, chiến dịch tiếp theo chúng ta sẽ gặp phải kháng cự càng thêm ngoan cố.”
Vị tu sĩ đó mím môi muốn phản bác.
Phương Khác đè tay xuống, ngăn cản trận tranh biện.
Khổng Du Thanh cầm cây bút trên bàn lên, ký lục trong nhẫn chứa đồ của hắn đã vượt hơn ngàn quyển. Bên trong ghi chép rất tạp, có vài cái là đối thoại thường ngày, có vài cái là sự kiện, hoặc là một vài cảm ngộ của bản thân.
Mà Phương Khác vì thế đã tặng cho hắn một cây bút đầu cứng, Tuy hắn vẫn cho rằng bút lông sẽ ưu mỹ hơn, nhưng quả thật bút đầu cứng thực dụng hơn.
“Người giết hại bình dân, chém. Kẻ thông địch, chém. Cướp đoạt tài vật của bình dân… Kẻ thi hành ngược đãi… giết hại tù binh phái ta, chém.”
Phương Khác không nhanh không chậm nói xong, lại hỏi: “Các ngươi xem thử có sơ sót gì không?”
Người tại đó tỉ mỉ suy nghĩ một lượt, không khỏi tán thưởng. Khổng Du Thanh càng thêm bội phục, hắn vẫn luôn đi theo Phương Khác, tự nhiên biết trước đó Phương Khác chưa từng nhắc đến chuyện tù binh. Chẳng qua chỉ một lát, đã nghĩ được biện pháp giải quyết.
Mà Phương Khác chỉ cười rồi nói tiếp: “Số người còn lại ghi chú lại tội hành, cầm cố tu vi, áp giải về phái giao cho Duy Pháp đường xử lý.”
Luật pháp được người đời sau gọi là Thập Nhị Trảm thời chiến đã sinh ra từ lúc này, trở thành một điều luật thép, còn được môn phái khác áp dụng.
Nhưng hôm nay chết dưới điều luật thép này phải đến hơn năm ngàn người! Dẫn đến nghị luận của vô số người hậu thế. Sau khi ký lục của Khổng Du Thanh được đưa ra, mọi người bàn luận. Có người nói Thập Nhị Trảm thời chiến hôm nay dựng rất tốt, có hiệu quả bảo vệ bách tính vô tội trong chiến hỏa, hơn nữa ngăn cản chuyện ngược đãi tù binh và giết chết tù binh vô nhân đạo.
Nhưng cũng có người đưa ra một loại kiến giải, ‘kẻ không biết không có tội’, bọn họ cho rằng thời gian công hiệu của thời chiến Thập Nhị Trảm nên là từ sau khi thời chiến Thập Nhị Trảm công bố. Cho nên người có tội cũng nên là người phạm tội sau khi luật pháp đã công bố.
Mà hơn năm ngàn người trong Phong thành đó không nên bị luật pháp này luận xử. Dù sao nếu bọn họ biết trước, nói không chừng phần lớn sẽ không biết pháp phạm pháp. Một lần giết năm ngàn người, như vậy quá mức tàn khốc.
Nhưng âm thanh chủ lưu vẫn cho rằng, bất luận luật pháp có công bố chưa. Phạm tội chính là phạm tội, lẽ nào chưa công bố luật pháp, thì giết người là không có lỗi không phạm tội sao? Hoang đường.
Huống chi, nếu không có lần chấn khiếp này, luật pháp này cũng sẽ không trở thành luật thép.
Đây đều là về sau, lúc này tại khu chợ trong thành trì đang máu chảy thành sông, máu tươi đỏ diễm dính lên giày của người xem hình.
Mỗi khi chém đầu một người, trước đó sẽ báo ra tội hắn đã phạm.
Đầu người xếp đến cuối trên đài đã không xếp được nữa, đao trong tay người thi hành án đã quằn vài thanh.
Cảnh tượng như thế đáng lý ra rất đáng sợ, rất tàn khốc, khiến người ta không dám nhìn.
Nhưng người bên dưới lại không hề né tránh, tay người thi hành án cũng rất vững… vì họ tự hỏi lòng không thẹn.
Lúc nghe được tin tức này, con cờ trong tay Thương Nhược Tuyết rớt khỏi kẽ ngón tay lên bàn cờ. Sau đó nàng lại nhặt lên như không có chuyện gì, nhìn Hách Liên Thập Cửu nói: “Thủ đoạn sấm sét như thế khiến người khâm phục. Chỉ là quá mức máu lạnh, hoặc nên nói là phi nghĩa.”
“Tuy ta không tin phật, nhưng phật môn vẫn có vài câu nói hay. ‘Dùng thủ đoạn sấm sét, hiện tấm lòng bồ đề. Nghiêm thủ sát giới, là tiểu từ bi, dám khai sát giới, mới là đại từ bi.’.” Hách Liên Thập Cửu nhàn nhạt nói: “Giết năm ngàn tội nhân này, cứu vô số người vô tội. Phương Khác làm vậy sợ gì phi nghĩa.”
Thương Nhược Tuyết trầm mặc một lút, chuyển đề tài: “Sư phụ ta sắp xuất quan rồi. Đến lúc đó không dễ chặn thư Thái Hành nữa.”
Hách Liên Thập Cửu nhướng mày, chỉ lạnh nhạt nói: “Sư phụ ngươi một lòng hướng về Thái Hành, sao biết nghĩ cho Thiên Sơn.”
Thương Nhược Tuyết mỉm cười, đúng vậy… đáy mắt nàng lóe hồng quang, vụt qua trong nháy mắt.
“Tiêu Xương Thu công đánh thành Thái An đã hai ngày, thành Thái An đã lộ rõ thế bại. Nhưng… Thái Hành Tả Khâu hôm nay xuất quan rồi.”
Bốp, bốp thật vang. Hai người chấp hành án dùng hết khí lực đánh từng gậy lên người Giang Trầm Chu.
Các trưởng lão khác trong phái đều được mời tới xem hình.
Mà trên đại điện, Tả Khâu một thân hắc bào khí thế bức người. Khiến người ta vô pháp nhìn thẳng. Sau khi xuất quan, tu vi của hắn tăng cao khiến người khác phải tặc lưỡi. Đáng phải nhìn bằng con mắt khác là đôi mắt hiện đã hoàn hảo của hắn. Nếu cảm giác hắn cho người ta lúc trước là kỳ quái, vậy hiện nay chính là cảm giác sắc bén cuồn cuộn, hoàn toàn không còn khí âm nhu.
Mà Tiêu Vân Dật đang ngồi bên phải hắn.
Ai cũng không ngờ được, chuyện đầu tiên Tả Khâu làm sau khi xuất quan chính là phạt trượng Giang Trầm Chu. Lúc này, tất cả sóng ngầm trên Ngũ Hành sơn đều dừng lại.
Vì Tả Khâu đã tỏ rõ thái độ của hắn, Tiêu Vân Dật là sư phụ hắn, bọn họ trước giờ đều một lòng.
Tóc Giang Trầm Chu ướt đẫm dán lên trán, miệng đầy vị máu tanh. Nhưng hắn vẫn duy trì tư thế đứng, sống lưng rất thẳng.
Người hành hình thấy thế, tay càng thêm dụng lực.
Cuối cùng, Giang Trầm Chu hơi nhích bước tới trước.
“Biết sai chưa?” Tả Khâu nhàn nhạt hỏi.
Giang Trầm Chu nhìn Tả Khâu, hơi thở dốc nói: “Đệ tử không nên nói lời dụng tâm, khiến cho môn phái bất hòa. Nhưng đệ tử không phục cách xử lý của Tiêu trưởng lão, đệ tử vẫn cho rằng Tiêu trưởng lão không có quyền miễn nhiệm đệ tử.”
“Tiếp tục đánh, đến khi phục mới thôi.”
Nói xong, Tả Khâu liền vung tay, ý bảo chuyện này đến đây là xong, sau đó xoay người đi.
Những người khác lặng lẽ vòng qua Giang Trầm Chu, lui xuống, suy tính trong lòng sớm đã lộn tùng phèo.
Cho đến rất lâu sau, ngay cả người hành hình cũng đã mệt. Giang Trầm Chu lảo đảo, rồi trực tiếp ngã xuống. Có người vội bẩm báo Tả Khâu.
“Đưa hắn về.” Tả Khâu bình tĩnh nói.
“Giang Trầm Chu này thật là dị thường ngoan cố.” Chúc Cố Chi nói một câu rồi tiếp tục: “Văn Qua quả thật chết rất kỳ quặc, một chưởng của sư phụ không chí mạng. Ta còn chưa tra ra… hắn không trúng độc, trên người cũng không có vết thương nào khác, thức hải cũng hoàn hảo.”
“Mỗi một tấc đều tra qua rồi?”
“Phải…” Nói xong Chúc Cố Chi đột nhiên chần chừ: “không, ta đột nhiên nghĩ đến còn một chỗ… ta đi ngay!” Nói xong Chúc Cố Chi vội vã đi mất.
Qua một lát, Tả Khâu đi dạo một vòng đình viện rồi vẫy tay với thị tùng, nói: “Đi đưa bình dược cho Giang đại nhân.”
Sau đó lại đi dạo một vòng, hắn nhìn về hướng Phong thành, nói với thị tùng bên cạnh: “Ngươi sợ không?”
Thị tùng đó lập tức cong lưng nói: “Đệ tử không sợ! Đệ tử chỉ hận không thể giết thêm vài người Côn Luân!”
Tả Khâu nhìn hắn một cái, không nói thêm gì.
Chương 234: Trầm Chu 1
(Tên của Giang Trầm Chu có nghĩa là chìm thuyền trên sông. Nên tên chương này có thể là đang nói đến ‘Trầm Chu’, cũng có thể nói là ‘chìm thuyền’.)
Chuyện Phong thành, Thái Hành tất có phản kích. Đây là chuyện họ đã sớm dự liệu được. Nhưng không ngờ hành động của Thái Hành lại nhanh như thế. Cho dù đã có sự chuẩn bị, họ cũng có chút trở tay không kịp. Trên đại lục Thanh Hoa, Viên Kim và Trần Chử gặp ngăn trở của tu sĩ kỳ xuất khiếu, gần như cửu tử nhất sinh. Sản nghiệp của hiệu buôn Thanh Hoa đứt đoạn. Mà những cái này chẳng qua là một trong những đại lễ Thái Hành tặng, khiến người khác càng khó chịu hơn là…
Một tu sĩ Côn Luân đang cầm trường thương thanh lý chiến trường ngoài thành Thái An, đột nhiên thấy giữa đống thi thể có một cánh tay cử động. Hắn bước tới vài bước, nhìn cánh tay vừa thấy đã biết là của thiếu niên kia. Bới đống thi thể đè phía trên lên, đại hán nhíu mày.
Chỉ thấy một nữ đệ tử nhỏ nhắn bị thương ở bụng, nó mở đôi mắt vô thần nhìn bầu trời. Chỉ là ***g ngực hơi nhấp nhô chứng minh nó còn sống. Tu sĩ nhíu mày, đệ tử nhỏ thế này ở Côn Luân vẫn còn đang đi học, Côn Luân bất kể đối diện với nguy cơ thế nào cũng chưa từng để đệ tử nhỏ tuổi như thế lên chiến trường.
“Cứu ta… cứu ta với.” Nó nhỏ giọng nói.
Ngẫm nghĩ, tu sĩ vẫy tay ra hiệu với những người khác, lập tức lại có hai ba người chạy tới.
Chiếu theo quân quy, lúc này họ nên bổ thêm một nhát đao. Nhưng… nhỏ như thế. Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc này, từ xa truyền đến một tiếng quát: “Tránh ra!”
Nhưng đã trễ, ba người còn chưa kịp phản ứng, ầm một tiếng nổ vang, huyết nhục tứ tung.
La Phó thống lĩnh cắn chặt răng, đi lại gần, nhìn tàn chi đầy đất, sau đó nhặt lên mấy thẻ ngọc đã vỡ.
Tu sĩ xung quanh đều mang vẻ ngơ ngẩn. Ai có thể ngờ được, hài tử nhỏ như thế lại tự nổ?
La Phó ngồi xổm dưới đất lau vết máu trên thẻ ngọc vỡ lên y phục, sau đó cất đi. Ông ngẩng đầu nhìn một thống lĩnh khác cùng theo tới, lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ năm rồi.”
“Truyền lệnh xuống, phàm là một người sống cũng không thể bỏ qua. Kẻ trái lệnh xử lý theo quân pháp.” La Phó thống lĩnh lạnh lùng nói.
Tiêu Xương Thu dẫm lên thanh hạc, nhìn một thi thể nhiều lắm chỉ mới thiếu niên, nhíu mày.
La Phó thống lĩnh sau lưng nàng nói: “Không biết viện binh của thành Thái An này sao lại quái dị như thế… đều chỉ là những thiếu niên.”
Thấy Tiêu Xương Thu thật lâu không trả lời, ông nhìn tới nơi ánh mắt Tiêu Xương Thu đặt tới. Sau đó trên mặt bất giác hiện vẻ chán ghét.
“Thái Hành quả thật táng tận lương tâm, đệ tử nhỏ tuổi như thế cũng đưa lên chiến trường. Hơn nữa còn dạy chúng cách đánh không bận tâm bản thân.”
Nhớ lại vừa rồi một tu sĩ rất nhỏ tự nổ trước mặt ông, vẻ chán ghét trên mặt ông càng đậm. Thái Hành đã không từ thủ đoạn đến mức này, thật khiến người căm hận.
“Cũng không biết phụ mẫu của những đệ tử này có còn khỏe mạnh không, nếu không sao lại hành sự như thế?”
Tiêu Xương Thu dời mắt, trong lòng một mảng băng hàn. Nàng đã nghĩ đến gì đó, nhưng nàng không thể nói.
Tiêu Xương Thu trực tiếp nhảy khỏi thanh hạc, đi đến trú địa. Phương Khác đã ngồi trong doanh trướng chờ đợi.
Tiêu Xương Thu hỏi: “Có biện pháp giải quyết?”
Phương Khác lắc đầu: “Không có.”
“Nếu gặp nhau trên chiến trường, vậy chính là địch nhân.” Tiêu Xương Thu nói.
Phương Khác gật đầu, bình tĩnh nói: “Nên là thế.”
Hai người nhìn nhau, đáy mắt chỉ còn lãnh tĩnh.
Những đệ tử xuất hiện trong số tu sĩ thành Thái An, rõ ràng chính là những thiếu niên trên Ngũ Hành sơn. Mà những thiếu niên này, không chỉ xuất hiện ở thành Thái An. Trong mắt chúng chỉ có sự cuồng nhiệt và không sợ chết. Sáng nay trong số tu sĩ đối đầu với Tiêu Xương Thu, những người này chiếm một phần nhỏ. Nhưng cách đánh của chúng lại là đồng quy vu tận. Thủ lĩnh của đối phương lợi dụng những thiếu niên này rất triệt để, vắt kiệt tất cả giá trị.
Chu Lập Đức tới sau đó thì không có biện pháp giữ bình tĩnh, hắn nhìn Phương Khác đang trầm tư, bất an trong lòng càng thêm khó nén. Đám người Tiêu Xương Thu không rõ, nhưng hắn lại vô cùng rõ những thiếu niên đó là ai. Vì rõ, cho nên càng thêm không nỡ.
“Xếp mấy người Tiêu Bình Phúc vào thật sự hữu dụng sao?” Chu Lập Đức cuối cùng nhịn không nổi hỏi ra, phái Thái Hành vẫn phái một phần người lên chiến trường không phải sao? “Đại nhân, chúng ta có nên nói thân phận của những thiếu niên này cho các thống lĩnh?”
Phương Khác nhìn Chu Lập Đức nói: “Không cần.” Bọn họ có biết cũng chỉ tăng thêm trở ngại mà thôi, còn không bằng không biết. Mà Thái Hành kỳ thật còn muốn nói cho tất cả người Côn Luân biết thân phận của những thiếu niên Thần Cơ doanh này hơn cả họ đúng không?
Y đang đợi, đợi một người chết. Người này không chết, Côn Luân như tầng băng mỏng, chỉ hơi không cẩn thận liền sẽ vạn kiếp bất phục. Mà người này, đáng chết.
Phương Khác lấy ra một tờ giấy, cầm bút viết lên vài từ, Chu Lập Đức chỉ nhìn một cái đã cảm thấy con mắt đau đớn không thôi, trong vết chữ thế nhưng bao hàm kiếm ý.
Thế giới trong đỉnh, nàng từng tặng cho Ô Đầu Bạch một câu. Hiện nay, y liền tặng cho nàng một tâm ma.
Nhìn tật lôi điểu bay đi, Phương Khác quay đầu lại thấy vẻ mặt vẫn nặng nề của Chu Lập Đức. Phương Khác nghĩ đến, chỉ hy vọng, lần này Giang Trầm Chu sẽ như mọi lần không khiến y thất vọng.
Quả nhiên, như Phương Khác dự liệu. Ngay cả chiến trường trên Hoàng hải, cũng bắt đầu xuất hiện thân ảnh của những thiếu niên này.
Mà Phương Khác không biết là, Thái Hành lúc này đã chìm vào chấn kinh.
Chúc Cố Chi nhìn cây châm rút ra từ đỉnh đầu Văn Qua, mặt tái đi vài phần. Trong môn phái dùng loại châm này nổi danh nhất chỉ có một người, Giang Trầm Chu. Càng nghĩ, sắc mặt Chúc Cố Chi càng khó coi.
Hắn nghĩ đến cái chết của Phong trưởng lão, Võ trưởng lão và Mục Ảnh. Nghĩ đến bản đồ hành quân bị tiết lộ, nghĩ đến từng trận thất bại trên Hoàng hải, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều ‘gian tế’ bị cho vào địa lao trong môn phái. Nghĩ đến từ lúc Giang Trầm Chu quản lý địa lao đến nay, địa lao trở nên máu tanh đáng sợ hơn xưa… nhưng số người tử vong lại giảm mạnh. Còn nghĩ đến trận chiến hắn bại cho Tiêu Xương Thu, Chúc Cố Chi cũng không ngồi nổi nữa, hắn đứng phắt dậy mặc nguyên y phục còn dính vết máu rời khỏi nhà xác âm lạnh này.
Cùng lúc đó, trong căn phòng tối tăm, một cánh tay trắng nõn đã phong kín phong thư cuối cùng. Sau đó chồng thư lại, nhét vào sau một cục đá bị nới lỏng.
Mà sau đó hắn đứng lên rời khỏi nơi này, ánh mặt trời ấm áp rọi lên mặt hắn, hắn bất giác nở nụ cười. Có biện pháp gì có thể khiến người không còn sử dụng vũ khí đó nữa? Khi vũ khí đó trở nên không còn đáng tin, thậm chí sẽ cắn ngược lại chủ nhân, đương nhiên chính là phải ngừng sử dụng.
Chỉ đáng tiếc… hắn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành. Nếu sư đồ trở mặt thì tuồng kịch sẽ hay biết bao.
“Giang đại nhân, ngài…” Vương Tuyết Hàm cản lại, do chuyện địa lao, lúc này Lãnh trưởng lão đang ‘nghỉ dưỡng’ trong tiểu viện này.
“Ta phụng lệnh chưởng môn, đặc biệt đến thăm Lãnh trưởng lão.” Giang Trầm Chu động mày, nhìn Vương Tuyết Hàm.
Vương Tuyết Hàm lập tức xìu xuống, cúi đầu nói: “Mời ngài.”
Chỉ là nhìn bóng lưng Giang Trầm Chu đi vào, không biết sao hắn lại cảm thấy một trận bất an, nhưng Giang Trầm Chu vốn chính là người thẩm vấn, cũng không ai cho hắn quyền lực cản trở Giang Trầm Chu.
Đại khái qua chừng hai nén hương, lúc Vương Tuyết Hàm do dự có nên vào xem thử không. Chúc Cố Chi đột nhiên xuất hiện, không hề ngừng nghỉ hỏi ngay: “Giang Trầm Chu có phải đã đến đây? Hắn vào đó bao lâu rồi?”
Không đợi Vương Tuyết Hàm trả lời, Chúc Cố Chi đã trực tiếp gạt hắn ra xông vào.
Trong đầu Vương Tuyết Hàm chỉ còn lại bốn chữ, xảy ra chuyện rồi. Sau đó cũng vội vàng đi theo.
Chúc Cố Chi đứng trước cửa, không hề động đậy. Vương Tuyết Hàm tránh khỏi Chúc Cố Chi, nhìn vào trong phòng, nửa ngày không nói nên lời.
Lãnh trưởng lão nằm ngửa dưới đất, ở cổ có một đường máu, hiển nhiên đã đoạn khí.
Chúc Cố Chi bước tới vài bước, lấy cái ly được Lãnh trưởng lão nắm chặt trong tay, thần sắc lạnh dần… hắn nói: “Trong trà có độc, Lãnh trưởng lão trước là trúng độc, sau đó bị cắt cổ.”
“Truyền lệnh! Lùng bắt Giang Trầm Chu!” Chúc Cố Chi quay đầu lớn tiếng nói.
Chương 235: Trầm Chu 2
Chúc Cố Chi cúi đầu nhìn vết máu dưới đất, nói: “Lúc này có lẽ hắn cũng bị trọng thương… trọng điểm kiểm tra Thần Cơ doanh ở hậu sơn.”
Tiêu Bình Phúc đứng trong một đám thiếu niên không chút bắt mắt, chỉ là nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trên mặt nó không có sự sùng bái cuồng nhiệt. Nó nhìn những người khác, đáy lòng kỳ thật có chút vô thố. Chuyện này nghe thì thật sự khó tin, khống chế nhân tâm, nó vẫn luôn cho rằng chỉ có bí thuật và dược vật mới có thể làm được.
Lúc này, đám người trở nên hỗn loạn, chỉ thấy từng đội tu sĩ thân mặc giáp đằng vây kín lấy sân diễn luyện. Phòng ở của chúng cũng bị kiểm tra từng cái.
Tiêu Bình Phúc hoảng sợ, bên tai tựa hồ vang lên tiếng tim đập thình thịch. Nó không tự chủ được nhìn đồng bạn trong dám người, người đó đồng dạng cũng kinh hoảng nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nhẹ lắc đầu khó thể thấy. Tiêu Bình Phúc đột ngột hoàn hồn, chuyển mắt về, nỗ lực không để trên mặt có gì bất thường.
Đột nhiên! Một thân ảnh phi thân ra từ căn phòng sau lưng Tiêu Bình Phúc, đầu của hai tu sĩ thoáng cái bay ra, máu phun như suối. Giữa kẽ ngón tay người đó quấn một sợi chỉ đỏ, huyết châu nhỏ tí tách.
Người bên cạnh kinh hô: “Giang đại nhân!”
Cùng lúc này, tu sĩ vây lấy mọi người, dùng mũi tên lạnh lẽo chỉ vào Giang Trầm Chu đang di chuyển trên không. Tiếng vun vút không dứt bên tai.
Thân ảnh Giang Trầm Chu nhanh chóng di chuyển trên không, nhất thời mưa tên mù mịt thế mà cũng không thể làm gì được hắn.
Chỉ là, phịch một tiếng, Tiêu Bình Phúc sờ mặt, máu đỏ tươi nhiễm đỏ ngón tay nó. Giang Trầm Chu bị thương rồi.
Đầu óc Tiêu Bình Phúc hỗn loạn, nó nhìn chằm chằm thân ảnh đó. Đã phát sinh chuyện gì? Tại sao Giang Trầm Chu lại bị vây bắt?
Lúc này, Giang Trầm Chu rơi xuống cách nó không xa. Tiêu Bình Phúc cảm thấy ngón tay mình ẩn ẩn phát đau, nó nhớ hôm đó trong địa lao, người này cúi người xuống, cực kỳ khinh thường nói với nó: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ kỹ…”
Nhất định phải nhớ kỹ…
Nó đương nhiên sẽ nhớ! Nó làm sao dám quên!
Hôm đó người này dẫm lên mặt đất đầy máu, mở cửa ám thất. Hắn đứng trước cửa lạnh lùng phân phó người đuổi chúng ra khỏi ám thất. Mà ngoài ám thất là máu tươi tràn lan… có quản gia, có nha đầu quét tước… có trù nương, có mẹ nó… Tiêu thúc, tiểu cô. Bình An khá mập, nó gần như ôm không nổi. Nhưng nó vẫn sống chết ôm chặt Bình An không chịu buông tay, ấn đầu nhóc vào lòng nó không cho nhóc nhìn, nhưng Bình An lại giãy dụa nói ‘có phải cha tìm được chúng ta rồi, mẹ rõ ràng nói nàng sẽ cản cha lại không cho cha tìm thấy chúng ta mà, vậy chúng ta còn có thể ngự kiếm không?… Bình An muốn ngự kiếm…’
Bình An là một nhóc nhiều lời, nhưng những lời sau đó một chữ nó cũng không nhớ được. Vì mẹ nó đang nằm trong vũng máu, mắt mẹ nó trợn to, nhìn chằm chằm một hướng… Nó run lên, toàn thân run rẩy không thể đứng vững, nó ôm Bình An cùng ngã xuống đất. Nó nhìn mẹ nó nhưng không dám lại gần… vì dưới đất chỉ là đầu của mẹ nó.
Cả thế giới phản phất đều là màu máu.
Cho đến khi một tu sĩ ôm Bình An khỏi lòng nó.
Nó túm chặt Bình An, nhưng lại không thể giữ được Bình An. Mà người này! Người này đứng đó lạnh lùng nói: “An trí tất cả hài đồng trong thành ở phủ thành chủ.” Rồi sau đó lạnh lùng đảo mắt qua tất cả bọn nó, bước qua từng thi thể.
Tiêu Bình Phúc nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu càng lúc càng lại gần chỗ chúng, tất cả mọi người đều bất giác lùi vài bước, nó không lùi. Thế là vị trí biến thành hàng đầu tiên. Tiêu Bình Phúc siết chặt tay, cho đến khi tay phát đau. Nó nắm chặt đoản đao, ai biết phát sinh chuyện gì chứ… ai biết tại sao phái Thái Hành muốn bắt Giang Trầm Chu chứ?
Tất cả âm thanh bên tai đều không còn nữa, tất cả cảnh vật tựa hồ đều bị máu đỏ làm mơ hồ, trong mắt nó chỉ có một thân ảnh bị thương, từng bước lùi về.
Nó có thể…
Nó có thể… giết chết hắn!
Dùng đao, dùng kiếm, dùng tất cả của nó, cho dù là mạng của nó! Nó muốn giết người này!
Không có cơ hội nào tốt hơn hiện tại!
Tiêu Bình Phúc giơ đoản đao trong tay lên, lao ra. Ngay lúc đao của nó sắp hạ xuống, Giang Trầm Chu thoáng cái quay đầu. Ngân châm trong tay hắn lóe hàn quang nhắm thẳng vào mắt nó. Nhưng thoáng cái, nó nhìn thấy trên gương mặt đáng sợ đáng hận kia, xuất hiện một nụ cười bí ẩn. Nụ cười đó chỉ vụt qua trong nháy mắt, nhanh đến mức khiến nó cho rằng đó là ảo giác.
Nó tưởng nó sắp bị giết chết rồi.
Tiêu Bình Phúc cảm thấy trên tay một trận ấm nóng, mà đao của nó đã lút cán.
Một tu sĩ nhanh chóng lao tới, dùng xiềng xích đen kịt khóa Giang Trầm Chu lại.
Chúc Cố Chi đi tới cạnh hắn, nói với Giang Trầm Chu: “Chưởng môn muốn gặp ngươi. Thật không ngờ được, ngươi thế nhưng là người như vậy.”
Chúc Cố Chi hiển nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời cũng không nói ra được. Hắn nhìn Giang Trầm Chu, người này nhếch nhác bị đè dưới đất, mặt bị ấn dưới đất, tu sĩ ấn hắn bị hắn nhìn một cái mà tay liền buông lỏng. Sau khi phản ứng mới thê thảm nhìn Chúc Cố Chi một cái, sau đó ấn chặt Giang Trầm Chu. Gương mặt tái nhợt mỉm cười quanh năm khiến người ta không rét mà run của Giang Trầm Chu bị ấn lên đất cát cọ ra từng đống máu lớn.
Chúc Cố Chi nhìn Vương Tuyết Hàm một cái, thấy trên mặt người này hiện ra một tia hưng phấn.
Có thể sỉ nhục người như Giang Trầm Chu… khiến hắn sinh ra cảm giác vui sướng khác biệt, đặc biệt là dưới tình huống Giang Trầm Chu giết chết Lãnh trưởng lão lúc hắn đang canh chừng.
Sau khi lệnh Vương Tuyết Hàm giải người đi, Chúc Cố Chi lúc này mới nhìn thiếu niên xuất thủ đó, không ngờ được đến cuối cùng thế nhưng là một người lao ra từ đám người tập kích thành công. Cũng phải… Giang Trầm Chu sớm đã trọng thương, lúc này mệt mỏi bất kham bị người ta tấn công từ sau lưng nên không thể tránh được. Hắn gật đầu với thiếu niên: “Rất tốt, ngươi tên gì, ngươi có công hiệp trợ bắt giữ phản đồ Giang Trầm Chu…”
Tiêu Bình Phúc lúc này đã trấn định lại, nó đứng trước mặt Chúc Cố Chi, miệng khiêm nhường đáp lời, nhưng khóe mắt vẫn nhìn Giang Trầm Chu bị Vương Tuyết Hàm giải đi. Rõ ràng đã trọng thương, nhưng Giang Trầm Chu lại lảo đảo đứng thẳng dậy, sống lưng rất thẳng, thân ảnh thẳng tắp đó vô cùng chói mắt…
Trái tim đập thình thịch của Tiêu Bình Phúc dần chậm lại, nó nhìn người đó bị đẩy một cái, thậm chí cảm thấy vui sướng.
“Ta tên…”
Lúc này Liễu Tửu cũng vội vàng chạy tới, trực tiếp ngắt lời Tiêu Bình Phúc, nói với Chúc Cố Chi: “Đã xảy ra chuyện gì? Giang Trầm Chu là phản đồ? Loại người như hắn sao lại là phản đồ được?”
Liễu Tửu nhíu mày hỏi, nàng quả thật vô cùng chán ghét Giang Trầm Chu, nhưng nếu ai nói với nàng Giang Trầm Chu là phản đồ, nàng chỉ cảm thấy vừa nghe được một chuyện cười. Giang Trầm Chu là ai? Giang Trầm Chu là một con ác cẩu trung thành như nhất Tả Khâu nuôi!
Chúc Cố Chi nhìn Liễu Tửu, lại nhìn Tiêu Bình Phúc đứng cạnh mình, thấp giọng nói: “Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân, đã được chứng thực rồi.”
Ầm một tiếng nổ vang, nổ cho đầu Tiêu Bình Phúc trắng xóa.
Tiêu Bình Phúc chợt cảm thấy máu trên tay nóng bỏng đáng sợ, khiến nó gần như không cầm chặt được đoản đao.
“Ngươi tên là gì?” Chúc Cố Chi nhìn Tiêu Bình Phúc cười, tiếp tục câu hỏi vừa bị Liễu Tửu cắt ngang.
Tiêu Bình Phúc từ đầu đến cuối chỉ cằm chặt đoản đao, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ. Không có một chút mất tự nhiên phun ra mấy chữ: “Đệ tử tên là Thanh Thất Thập Bát, ở Thập Nhị doanh của Thần Cơ doanh.”
Chúc Cố Chi gật đầu, nói vài câu với tu sĩ sau lưng mình, rồi để Tiêu Bình Phúc theo người đó đi lĩnh công.
Tiêu Bình Phúc cầm đoản đao dính máu trong tay, theo sau tu sĩ đó bước đi từng bước từng bước. Nó nghe được Chúc Cố Chi ở sau lưng nói phải tra xét Thần Cơ doanh, nói Thần Cơ doanh đã không còn an toàn, có lẽ sẽ có mật thám Giang Trầm Chu chôn vào. Nói bản đồ phòng vệ đã bị tiết lộ ra ngoài, nói tạm thời dừng đưa Thần Cơ doanh lên chiến trường.
“Tiểu sư đệ, lần này ngươi lập được đại công rồi, nói không chừng lập tức sẽ thăng ngươi lên làm tiểu thống lĩnh. Ủa? Sao ngươi còn cầm nó?” Tu sĩ đi trước thả chậm bước chân, đi tới cạnh Tiêu Bình Phúc.
Tiêu Bình Phúc nhìn đoản đao trong tay, cười ngại ngùng: “… Lần đầu tiên, có hơi căng thẳng.” Nói xong nó liền cất đoản đao trong tay đi.
Tiếp theo nó không biết nó và tu sĩ này đã nói những gì. Đầu óc nó trắng xóa, Giang Trầm Chu là mật thám Côn Luân? Là mật thám Côn Luân?
Sao có thể.
Tiêu Bình Phúc giấu tay sau lớp áo, tay nó từ run rẩy chuyển thành co giật, không ngừng co giật, so với hôm đó bị gãy ngón tay còn đau hơn.
Nhưng trên mặt nó vẫn là vẻ ôn hòa làm thân với tu sĩ kia, không lộ ra nửa phần.