Chương 89: Bái sư
Mặt trời sau trưa chiếu rọi cả dãy núi Kỳ Liên, quân đóng ở biên cảnh đã giao thủ vào buổi tối, vừa rồi tấn công điên cuồng của phái Thái Hành mới dừng lại. Trên chiến trường chất đầy thi thể, phật tu Cổ Sát tự một thân bạch bào nhiễm đỏ máu. Bát Du nhìn chiến trường, miệng chưa từng ngừng niệm kinh văn, chú vãng sanh.
Mà lúc này phái Côn Luân đang đứng ở sơn môn thứ nhất của Cổ Sát tự, chuẩn bị đi.
Một trăm ba mươi đạo sơn môn của Cổ Sát tự tối qua đã bị phá năm mươi lăm đạo. Khu mua bán Kỳ Liên tổn thất thảm trọng, đệ tử Cổ Sát tự cũng tử thương gần vạn người. Những môn phái khác đã khởi hành trở về môn phái của mình, còn chuyện đàn áp phái Thái Hành, chỉ có Côn Luân, với Lục Căn tự luôn giao hảo cùng Cổ Sát tự, và một vài môn phái nhỏ phụ thuộc.
Phái Thiên Sơn vẫn giữ trầm mặc, rõ ràng ký kết ngầm giữa phái Thiên Sơn và phái Thái Hành vẫn được giữ rất tốt. Tổ Sơn tự đứng đầu tứ đại tông môn ngoài dự liệu lại không có bất cứ động tĩnh. Mà Như Thị quán tại dãy núi Trường Bạch gần phái Thái Hành cũng im thin thít. Tứ đại thế gia hiện nay cũng không có gia tộc nào có phản ứng, mọi người đều phát huy bốn chữ ‘chờ xem biến cố’ rất tốt.
Đối với kết quả này Bát Thiên và Trí Tiêu đã chuẩn bị trước, nhưng khi chân chính đối mặt với sự thật, Trí Tiêu cũng không thể không thừa nhận trong mười mấy năm mình ẩn cư ở Cùng sơn cốc, phái Thái Hành đã bất tri bất giác lôi kéo được rất nhiều thế lực. Từ đánh nhỏ đánh ít không ai để ý diệt sạch những môn phái nhỏ ở dãy núi Thái Hành. Đến bây giờ phía bắc đại lục Cửu Châu coi như đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của phái Thái Hành.
Mà Côn Luân, dưới sự chưởng quản của Trí Ngu không có sai lầm gì cũng không có hành động gì. Nhưng có lúc không có hành động lại là sai lầm lớn nhất.
Phương Khác nghĩ đến thế cục hiện tại, bên tai là kinh văn nặng nề, chậm rãi phủi tuyết đọng trên áo. Quả nhiên không thể giữ Tả Khâu lại được, hôm qua Tả Khâu vẫn đột phá vòng vây hội họp với Nhậm Giáp vừa chạy lên núi sau đó trở về Thái Hành trong sự truy sát của Cổ Sát tự. Nhưng Tiêu Vân Dật lại bị Cổ Sát tự ‘giữ’ lại. Mà không biết tại sao Cổ Sát tự lại giao Tiêu Vân Dật cho Côn Luân. Tiếp theo bọn họ sẽ rời khỏi Cổ Sát tự, Bát Thiên đại sư đích thân tiễn họ ra khỏi sơn môn.
“Kiếm trong tay ta, vì sao mà vung?” Tiêu Xương Thu đứng bên trái Phương Khác đột nhiên nói. Âm thanh cực nhỏ, nhưng mọi người xung quanh lại có thể nghe được.
Phương Khác quay đầu nhìn Tiêu Xương Thu. Mặt nàng lạnh như băng sương, nhưng sự lo lắng trong mắt không thể che giấu được. Phương Khác đột nhiên hơi hiểu ra, sự kiên định của Tiêu Xương Thu đến từ đâu. Khi người ta có thứ muốn bảo hộ, thì sẽ trở nên kiên cường mà ngoan cố. Vậy tại sao y vung kiếm? Lần đầu tiên Phương Khác nghĩ đến vấn đề này. Sau kiếm ý là kiếm tâm, vậy kiếm tâm của y là gì?
“Ngươi còn nợ ta mười ngày.” Khi Phương Khác đang đầy tâm sự. Trần Phủ không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt y.
Phương Khác ngước mắt nhìn Trần Phủ một thân dính máu, không khỏi oán thầm. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu oán niệm đối với việc đánh bại ta? Lúc này mà vẫn còn nhớ đến chuyện đó. Nhưng nhìn đôi mắt của Trần Phủ, Phương Khác nghĩ nghĩ lại cười nói: “Hoan nghênh ngươi đi theo bất cứ lúc nào, nhưng chuyện đánh bại ta, sợ là ngươi không làm được.”
“Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.” Trần Phủ mím môi, trong mắt là sát ý.
Phương Khác còn muốn nói gì đó, đã bị Trí Tiêu hừ một tiếng cắt ngang.
“Đi thôi.” Vừa dứt lời, mọi người đã ngự kiếm bay lên, hướng về chỗ giao giới của Côn Luân và Cổ Sát tự. Binh mã của phái Côn Luân đã đợi họ ở đây.
Phương Khác nửa là trầm mặc nửa là bi thương quay đầu nhìn khu mua bán Kỳ Liên dưới chân núi Cổ Sát tự. Linh thạch của y… thật sự không còn rồi. Hơn mười vạn linh thạch có thể làm gì? Đó là rất nhiều đấy, ít nhất có thể thay nguyên bộ trang phục trên người, từ chân tóc đến chân răng.
Diệp Vu Thời nhìn vẻ mặt Phương Khác, khẽ nhíu mày. Ánh mắt này nhìn thế nào cũng cảm thấy rất quen thuộc, giống hôm đó tại đại lục Thanh Hoa hắn cho y biết toàn bộ vật liệu đều đã dùng để bố trí trận pháp rồi, hai chữ thôi thịt đau. Nhưng… hiện tại Phương Khác hình như hơi tránh né hắn. Diệp Vu Thời cười nhạt, con mắt hẹp dài cong lên.
Mười mấy người ngự kiếm mà đi.
Huyền Cực cũng đến sơn môn nhìn đoàn người Côn Luân rời đi, nói với Khổng Du Thanh bên cạnh: “Chúng ta cũng trở về thôi.
Sắc mặt Khổng Du Thanh xoắn xuýt: “Vậy con đi gọi Dung nhi, muội ấy còn đang giận dỗi không chịu qua.”
Khổng Du Thanh quay người, lập tức giật mình. Người hai tay ôm ngực khí thế bừng bừng đứng sau lưng hắn không phải chính là Huyền Dung sao?
“Sư huynh nói gì vậy hả? Ai giận dỗi? Con mắt nào của huynh thấy muội giận dỗi?” Huyền Dung nhấn từng chữ.
“Phái Côn Luân gì chứ, tài giỏi lắm sao? Không hiếm lạ, đi cũng chẳng nói với chúng ta một tiếng, uổng cho một phen quen biết. Chúng ta cũng đi!” Huyền Dung nhìn bóng người đi xa nói. Chỉ tại nàng nhìn người không rõ, ngu ngốc thật sự cho rằng đó là La Thiếu Loan. Vì đối phương gánh trên người vinh quang của Huyền Kiếm môn mà đương nhiên cho rằng đó là người nhà mình. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Huyền Dung cũng hiểu La Thiếu Loan cũng thế mà Phương Khác cũng thế, đối phương từ đầu đến đuôi căn bản chưa từng nói mình có quan hệ gì với Huyền Kiếm môn của họ. Là nàng tự cho là đúng, nhưng lần sau, hừ… nếu để nàng gặp lại y, nàng nhất định cho y biết mặt.
“Dung nhi, Phương Khác nhờ huynh gửi lời hỏi thăm muội.” Khổng Du Thanh sờ mũi nói. Tính ra Phương Khác cũng bị tiểu sư muội hôm qua dọa rồi.
“Dung nhi… lời này đừng bao giờ nói nữa. Huyền Kiếm môn chúng ta và Côn Luân vốn là một thể. Sư tổ gia gia của con chính là đệ tử Côn Luân.” Huyền Cực nói, nói xong thì đi xuống núi, không quan tâm Huyền Dung và Khổng Du Thanh kinh ngạc. Đương nhiên sự kinh ngạc của Khổng Du Thanh có vài phần là giả vờ. Nếu để tiểu sư muội biết hắn đoán được gì đó mà không nói với nàng, chân hắn nhất định bị đá gãy. Sư muội quá hung tàn cũng hết cách thôi.
Qua một lát Phương Khác nhìn đội ngũ chờ đợi phía trước, đối phương rõ ràng cũng thấy họ, lập tức ngừng nghỉ ngơi, chậm rãi bay lên không. Đội ngũ to lớn này từ phái Côn Luân trực tiếp đến chỗ giao giới của Kỳ Liên và Côn Luân. Năm chiếc thuyền bay hình thoi cỡ vừa, một chiếc thuyền bay cỡ lớn có trang bị nỏ cỡ lớn. Còn có gần trăm đệ tử Côn Luân ngự kiếm theo bảo vệ, mà đi đầu đội ngũ là mười mấy đệ tử điều khiển linh thú đại bàng trọc.
Đám người Phương Khác lên thuyền bay lớn nhất ở giữa. Duy chỉ có Hộ Lạc và Chu Thức Vũ theo lệnh Trí Tiêu thống lĩnh ba chiếc thuyền bay cỡ vừa quay trở lại.
Đây là tăng viện mà Trí Tiêu đã hứa với Cổ Sát tự, năm ngàn đệ tử Côn Luân.
Sau khi lên thuyền bay, Trí Tiêu nhìn đám đệ tử đã trầm mặc không ít. Sắc mặt trầm xuống: “Cái điệu bộ gì đây hả? Thiếu đánh đúng không? Chút chuyện này đã không chịu nổi? Khí thế lên chút cho gia coi!”
Kỳ thật mọi người đều có xúc động, bất cứ ai lần đầu trực diện chiến trường cũng sẽ có chút xúc động đúng không? Dù có thích ứng với máu tanh cỡ nào lần đầu tiên nhìn thấy sự giết chóc trên chiến trường vẫn chịu ảnh hưởng đúng không? Nhưng nói thật, đến bây giờ cảm xúc của mọi người trên cơ bản đã điều chỉnh tốt. Trừ ba người, đều mặt không biểu cảm mang sự nặng nề.
Hách Liên Thập Cửu tối qua chịu thiệt lớn bị vây đến mức ngay cả tay cũng không thể duỗi thẳng, lần đầu tiên hắn biết được sức mạnh của hợp công.
Phương Hiền Thanh thề thốt nói Phương gia sẽ nghiêng về phía Côn Luân, kết quả phụ thân hắn căn bản không nghe hắn khuyên.
Còn có… Phương Khác trước mặt Trí Tiêu, còn về tại sao Phương Khác lại trầm mặc… khụ.
Đợi Trí Tiêu nói xong, Hách Liên Thập Cửu phẫn hận biểu thị sớm muộn cũng có ngày đòi lại món nợ hôm nay. Mà Phương Hiền Thanh lập tức điều chỉnh cảm xúc của mình. Duy chỉ có Phương Khác vẫn mang vẻ mặt không biểu cảm. Y căn bản không cảm thấy Trí Tiêu đang nói mình.
“Phương Khác.” Trí Tiêu gọi.
Phương Khác nghi hoặc nhìn Trí Tiêu.
“Lần này coi như ngươi đã lập đại công, môn phái tự nhiên sẽ có khen thưởng. Ngươi có yêu cầu gì? Cứ đưa ra.” Trí Tiêu nói, đáy mắt lóe qua vừa lòng, không hổ là người ông xem trọng. Nghĩ vậy Trí Tiêu đắc ý liếc La Thanh một cái.
“Khen thưởng?” Phương Khác sáng mắt, vẻ âm trầm lập tức mất sạch.
Biến hóa này hiển nhiên tất cả mọi người đều nhìn ra. Trí Tiêu co giật khóe môi, tiểu tử này ngươi không thể biểu hiện ung dung nhàn định chút cho ta hay sao? Thu vẻ mặt hiện tại của ngươi lại cho ta. Trí Tiêu đột nhiên hối hận sao mình lại đề cập đến chuyện này trước mặt mọi người cơ chứ.
“Vậy đệ tử liền nói, đệ tử muốn…” Phương Khác muốn nói là linh thạch nhưng còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt về. Sao y lại cảm thấy nếu y nói ra thì sẽ chết rất khó coi? “Mấy gốc linh dược trong Cùng sơn cốc.”
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là yêu cầu này thỏa đáng nhất. Phương Khác cười nghĩ.
“Chỉ cái này?” Trí Tiêu hỏi.
“Chỉ cái này.” Lòng tham quá lớn như rắn nuốt voi, điểm này y vẫn biết, còn nói nữa y hoài nghi lần này Trí Tiêu sư thúc sẽ trực tiếp xách cổ áo y ném khỏi thuyền bay.
“Được rồi, về sau dược thảo linh thực ở Cùng sơn cốc đều do ngươi đến chăm sóc.” Đáy mắt Trí Tiêu mang theo ý cười, tiểu tử này quả nhiên đã nghía trúng linh dược ở chỗ ông từ lâu rồi.
“Vậy ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?” Trí Tiêu lại hỏi.
Tất cả mọi người kinh ngạc, bái làm môn hạ của Trí Tiêu có nghĩa là gì?
Thân phận Trí Tiêu tại phái Côn Luân kỳ thật có chút tách biệt. Hơn năm mươi năm trước, vốn dĩ người được chọn cầm quyền là Trí Tiêu, nhưng không biết sao Trí Tiêu lại chọn ẩn cư trong Cùng sơn cốc giao nội môn Côn Luân cùng những sự vụ khác cho Trí Ngu đạo nhân. Năm đó lời đồn ra là nói ông thương tâm vì tình, vì thế không muốn quản những thứ này. Mà bây giờ, rõ ràng Trí Ngu đã giao quyền lợi lại cho Trí Tiêu. Mà dưới trướng Trí Tiêu đến nay không có một đệ tử. Nếu thu Phương Khác làm đệ tử nhập môn. Phương Khác sẽ là thủ tịch đại đệ tử của Trí Tiêu.
Thân phận này đương nhiên vô cùng chiếm ưu thế. Như vậy Phương Khác gần như không tốn chút sức lực nào đã có thể vào trung tâm phái Côn Luân.
“Đệ tử nguyện ý.” Phương Khác trước là giật mình, sau đó phản ứng lại lập tức cung kính chắp tay thi lễ. Hôm đó Trí Tiêu chỉ dẫn y tại Cùng sơn cốc, trong lòng y sớm đã xem Trí Tiêu là một nửa sư phụ.
“Vậy nhớ kỹ. Đợi về Côn Luân, hành lễ bái sư cho ta.” Trí Tiêu tiêu sái phất tay áo, coi như tiểu tử này cũng có chút mắt nhìn.
Đoàn người Côn Luân ngồi trên thuyền bay trở về Côn Luân. Mà đại lục Cửu Châu cũng đã kéo màn chiến loạn.