Chương 90: Chuyện xưa đừng nhắc [Trí Tiêu]
“Chúc mừng, chúc mừng.” Mọi người trên thuyền bay đều lên tiếng chúc mừng. Phương Khác chỉ có thể cười đáp lại, sau đó bị đẩy đến ngồi cạnh bàn tròn.
“Chuyện tốt thế này, Phương sư đệ phải uống vài ly chứ nhỉ? Chỗ sư huynh có linh tửu thượng hảo, không thể không nể mặt đâu.” Phùng Mặc cười lấy ra một bình linh tửu, rồi móc tiếp một bình, tiếp thêm một bình.
Lập tức trên bàn đặt đầy linh tửu. Khí thế này sao giống không say không về quá vậy? Phương Khác nhìn vị sư huynh này, tuy chẳng qua chỉ quen biết sơ nhưng tuyệt học dưỡng rượu của đối phương trên trên dưới dưới Côn Luân không ai không biết. Rượu của hắn nổi tiếng là dễ say. Nhưng… y đắc tội vị sư huynh này từ lúc nào?
Phương Khác nhìn bầu không khí thoáng cái trở nên náo nhiệt dưới sự cung ứng của vị Phùng Mặc sư huynh, còn có vô số cái tay duỗi tới mời rượu y.
“Phương sư đệ, không uống là không nể mặt đó.”
“Các vị sư huynh, sư đệ không chịu nổi…” Phương Khác uống hai ly liền nói.
“Dùng ly có ý nghĩa gì? Là đàn ông thì đổi sang chén! Đổi chén lớn!” Âm thanh Phùng Mặc vang lên lần nữa, ly rượu trên bàn lập tức bị đổi thành chén lớn.
“Đúng, phải dùng chén lớn!” Ly trong tay Phương Khác cũng bị lấy đi, không biết bị ai nhét cho một cái chén.
“Uống sạch một hơi. Không uống chính là không nể mặt các sư huynh.”
Uống sạch một hơi mẹ mi…
“Uống, uống uống!”
Phương Khác bất đắc dĩ chỉ đành nhận từng chén từng chén, đây là chọc giận ai vậy?
Công Tôn Tùy nhìn Phương Khác, sau đó dời mắt nhìn Diệp Vu Thời nói: “Phương sư đệ chỉ sợ còn không biết làm đệ tử của Trí Tiêu sư thúc đồng nghĩa với đắc tội một đống sư huynh nhỉ? Nghe nói khi biết Trí Tiêu sư thúc chỉ điểm Phương Khác. Hách Liên Thập Cửu đã dán chiến thiếp. Sau đó trong môn phái có một đám người đều nói muốn cho y biết mặt, Phùng Mặc này cũng là một người trong đó. Nếu không phải Phương Khác có hành tung bất định… Diệp sư đệ, ngươi để mặc thế sao?”
Diệp Vu Thời mím môi cười nói: “Không ngại, lúc này đã vào biên cảnh Côn Luân, không cần lo lắng say rượu hỏng chuyện.” Nói xong quay người đi.
Công Tôn Tùy nhìn Diệp Vu Thời vào sương phòng, nghi hoặc nhìn sang Phương Khác, không phải La Tất nói Diệp Vu Thời đối xử với Phương Khác rất khác sao? Sao hắn nhìn không ra có gì khác hết?
Diệp Vu Thời vào phòng, khóe môi nhếch lên. Phương Khác đang tránh hắn không cần nghi ngờ. Mà nghi hoặc của hắn vẫn luôn không giải thích được.
Đúng như Hộ Lạc nói, hành động của hắn hôm đó còn nhanh hơn lý trí. Khi đó trong đầu trống rỗng, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Phương Khác ba lần bốn lượt hỏi chuyện đạo lữ. Đáy mắt rõ ràng viết nóng ruột chờ xác nhận. Y muốn xác nhận cái gì? Đạo lữ của hắn là nam hay nữ?
Nhưng cái này có liên hệ gì đến y sao?
“Huynh cảm thấy đạo lữ nam tính thế nào?” Khi Phương Khác hỏi câu này ánh mắt lấp láy còn mang theo cảm xúc khác. Giống như đang… tự tiến cử mình?
Diệp Vu Thời nhớ đến lần đầu gặp Phương Khác, trong mắt Phương Khác mang hàm nghĩa làm hắn không vui, cùng với thái độ như hiểu rõ tất cả. Nhưng cuối cùng lưu lại trong ấn tượng của hắn lại là hảo cảm, tán thưởng và tín nhiệm trong ánh mắt Phương Khác dành cho hắn.
Rõ ràng chưa từng qua lại, vậy những cảm xúc đó từ đâu mà đến. Sau đó hắn không vui, đối phương cũng cảm nhận được nhưng chỉ hơi bất đắc dĩ.
Khi ở đại lục Thanh Hoa, bọn họ trở thành người có thể giao tấm lưng cho nhau.
Sao có thể chỉ mình hắn nghi hoặc mà đối phương lại hoàn toàn không cảm thấy? Đệ nói đúng không, Phương Khác. Diệp Vu Thời cong mắt, cười nhạt.
Mà Phương Khác lúc này vẫn không biết gì, đang uống từng chén từng chén linh tửu.
Đến nửa đêm, trong thuyền bay hoàn toàn yên tĩnh. Phương Khác nằm ngửa trên giường, đầu choáng mắt hoa. Mấy sư huynh đệ này hạ thủ thật đủ đen…
Phương Khác muốn che mắt lại, mấy hôm nay đầu óc y chỉ vây quanh Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời nhìn thấy y nhưng cũng chỉ tươi cười ôn hòa. Ý cười và sự sáng tỏ trong mắt làm y có cảm giác không chốn dung thân. Thừa nhận đi… Phương Khác ngươi cong rồi. Ngươi có cảm giác với một nam nhân. Tim ngươi đập gia tốc mặt ngươi đỏ, má. Ngươi có thể vô dụng thêm chút nữa không. Tiếp theo nên làm sao đây? Phương Khác gãi đầu gào thét.
Lúc học đại học, bạn cùng phòng từng nói, lúc nên ra tay thì phải ra tay. Hoa nở muốn ngắt phải ngắt ngay, đừng đợi hoa tàn cành trụi lủi… ra tay trước mới thắng ra tay sau gặp nạn. Cho nên…?
Trước không nói Phương Khác lăn qua lộn lại nửa đêm không ngủ được. Lúc này trong một căn phòng khác trên thuyền bay.
“Ngươi không đi gặp hắn sao? Hắn bị trọng thương lại còn bị môn phái từ bỏ, thật thảm thương.” La Thanh kéo dài âm nói, ánh mắt ái muội không rõ.
Trí Tiêu làm như không nghe thấy La Thanh nói gì, chỉ chuyên tâm lau nhuyễn kiếm trong tay.
“Đi gặp hắn đi, đừng đến lúc lại hối hận. Ngươi nên biết hắn cùng chúng ta về Côn Luân cũng chỉ có thể bị nhốt trong Thận Hành nhai, từ nay không thấy mặt trời.” La Thanh nói xong bèn ra khỏi cửa.
Trí Tiêu vuốt kiếm trong tay, cuối cùng vẫn đứng lên đi tới căn phòng bị canh chừng ở cuối thuyền bay.
Nhẹ đẩy cửa ra, ánh mắt hai người giao nhau. Nhìn xiềng xích trên tay chân Tiêu Vân Dật cùng một thân vết máu, Trí Tiêu híp mắt, lòng nghẹn lại. Năm mươi ba năm, chưa từng gặp lại như thế này, mỗi lần đều chỉ đối chọi gay gắt hoặc cố ý xem nhẹ.
Thấy người đến là Trí Tiêu, Tiêu Vân Dật tùy ý ngồi tựa trên giường, làm xiềng xích trên người vang leng keng, tư thế tùy ý mà tự tại. Tiêu Vân Dật đánh giá Trí Tiêu từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng nhìn mái tóc hoa râm cùng dung mạo như lão nhân của Trí Tiêu, chậm rãi nói: “Ta không ngờ kiếm của ngươi cuối cùng lại đi con đường này. Ta cho rằng ‘Mỹ Nhân kiếm’ của ngươi là dụng tâm vì kiếm, trong tâm có kiếm. Lại không nghĩ đến cuối cùng sẽ là dụng kiếm vì tâm, kiếm chính là tâm.”
“Có gì khác biệt? Bất luận là dụng kiếm vì tâm, hay trong tâm có kiếm, cũng đều như nhau.” Trí Tiêu nhướng mày.
“Ai ai cũng nói Tiêu Tiêu đổi họ, hồng nhan sớm tàn đều là vì ta, nhưng ta chưa từng nghĩ thế, cũng không dám nghĩ thế.” Tiêu Vân Dật nhàn nhạt nói, nhìn Trí Tiêu cười. Đệ tử Thái Hành đều biết Tiêu trưởng lão trước nay đều là ít nói ít cười, nếu cười cũng là loại cười chế nhạo, cười lạnh. Nhưng hiện tại Tiêu Vân Dật lại cười rất chân thành, như năm mươi năm trước.
Trí Tiêu không nói gì, chỉ trào phúng nhướng mày. Bỏ họ Tiêu, quả thật không liên quan đến hắn, không có một chút can hệ gì, một chút cũng không. Chỉ là tuổi nhỏ vô tri cần một thứ chứng minh mình đã từ bỏ quá khứ mà thôi.
Nhưng kỳ thật Tiêu Tiêu hay Trí Tiêu căn bản không có gì khác biệt. Còn về dung mạo, ông chỉ là chán ghét mấy kẻ từ sau khi ông kết anh cứ tới cửa cầu kết làm đạo lữ thôi. Đương nhiên còn có một điểm tất cả mọi người đều không biết, Mỹ Nhân kiếm của ông, có một chiêu gọi là [Hồng Nhan Bạch Cốt].
Trong mắt Tiêu Vân Dật hiện chút lạc lõng, nhìn chằm chằm Trí Tiêu.
“Ngươi dạy được một đồ đệ tốt.” Trí Tiêu nói, ngữ khí mang theo ba phần mỉa mai.
“Tả Khâu rất giỏi.” Tiêu Vân Dật nói, đồ đệ ông dạy ra, ông đương nhiên biết là thế nào. Từ ngày đầu tiên ông nhặt được Tả Khâu đã bắt đầu mong chờ ngày hôm nay đến, sau đó hôm nay quả nhiên không bắt ông đợi quá lâu.
“Ta nhặt được nó ở nơi gọi là Tả Khâu, nên đặt tên Tả Khâu.” Tiêu Vân Dật nói, nói rồi nhìn Trí Tiêu.
Năm mươi ba năm trước, bọn họ cũng gặp nhau ở Tả Khâu. Lúc đó Tiêu Vân Dật, Đới Thiền, Trí Tiêu đều chỉ mới mười mấy tuổi thôi. Gặp nhau tại Tả Khâu, sau đó thành tri kỷ, cùng nhau đi khắp đại lục Cửu Châu.
Chính lúc đó Trí Tiêu đã nổi danh, Mỹ Nhân kiếm của phái Côn Luân, không biết khiến bao nhiêu người khuynh tâm. Mà Đới Thiền cũng là một trong Bát Quái của phái Thái Hành, nội liễm ôn nhu. Duy chỉ Tiêu Vân Dật lúc đó và hiện tại hoàn toàn không giống một người. Người nhìn thấy Tiêu Vân Dật chỉ sẽ xuất hiện ba chữ, công tử bột. Hoàn toàn là dáng vẻ không có xương, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi. Nếu nói Đới Thiền và Trí Tiêu hạ sơn là lịch luyện, vậy Tiêu Vân Dật hoàn toàn là du ngoạn. Nếu Trí Tiêu hành hiệp trượng nghĩa là dùng kiếm trong tay, vậy hành động của Tiêu Vân Dật hoàn toàn là ném linh thạch.
Nhưng chỉ riêng Trí Tiêu là không có một chút biện pháp nào với Tiêu Vân Dật, cho dù kiếm của hắn gác lên cổ Tiêu Vân Dật, Tiêu Vân Dật cũng vẫn dùng ánh mắt đầy vô tội, cười hi hi trêu cợt Trí Tiêu. Có thể sờ từ kiếm lên đến tay Trí Tiêu, từ tay sờ đến eo. Trí Tiêu cho dù hận ngứa răng cũng không có một chút biện pháp nào.
Lúc đó tất cả mọi người đều cho rằng Trí Tiêu và Đới Thiền có thể sẽ có một chút tình cảm không bình thường, nhưng cuối cùng lại là Trí Tiêu và Tiêu Vân Dật ở bên nhau. Hơn nữa còn muốn kết thành đạo lữ chính thức, cử hành nghi thức đạo lữ.
Nhưng vào lúc hai phái Côn Luân Thái Hành hòa hợp chưa từng có, trước khi cử hành nghi thức, phái Thái Hành trở trời, cũng giống như hôm qua Thái Hành trở trời tại Cổ Sát tự. Đan Thiền chết rồi, đại lục Cửu Châu nhất thời náo loạn.
Đan Thiền một trong Bát Quái của Thái Hành đã chết, mà Tiêu Vân Dật lúc trước luôn lặng lẽ vô danh mấy năm gần đây mới có chút danh tiếng trở thành người nắm quyền được người trong phái Thái Hành cùng thừa nhận. Không ai biết Đan Thiền ngày xưa hảo hữu với Tiêu Vân Dật, tại sao lại cạnh tranh sinh tử, mà Tiêu Vân Dật lại là bên chiến thắng.
Lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Đan Thiền và Tiêu Vân Dật biết. Hiện tại cũng chỉ có Tiêu Vân Dật hiểu rõ. Sau đó, chính là quyết liệt, Trí Tiêu và Tiêu Vân Dật quyết liệt.
Từ đó về sau Tiêu Vân Dật của phái Thái Hành, đã không còn là công tử bột lúc trước.
“Hồng Nhan Bạch Cốt đều là vô căn cứ, ngươi quá chấp nhất với hình tượng ngược lại không có tiến bộ.” Tiêu Vân Dật vuốt vết sẹo trên mặt mình, xiềng xích trên tay lại vang lên lần nữa. Lát sau, vết sẹo trên mặt đã biến mất tăm.
Ngón tay Trí Tiêu khẽ động, không nói. Vết sẹo đó là lúc trước ông lưu lại.
“Ôi? Ngươi phải tin ta, có câu người sắp chết sẽ nói thật.” Tiêu Vân Dật cười nói.
“Ngươi nỡ chết sao?” Trí Tiêu vặn lại, đột nhiên cảm thấy vô vị, quay người bỏ ra ngoài. La Thanh thật sự là quản quá nhiều chuyện. Cái chuyện hối hận này làm sao có thể xuất hiện, Trí Tiêu bây giờ đã không còn là Trí Tiêu lúc trước, Tiêu Vân Dật bây giờ cũng không còn là Tiêu Vân Dật trước kia. Hai người đều không còn là người ngày xưa, dù có bàn luận chuyện ngày xưa cũng chỉ có thể đáng cười, đáng buồn, đáng thương, vô vị cực điểm.
“Không nỡ.” Tiêu Vân Dật nhìn Trí Tiêu quay đi nói, vẻ dịu dàng trên mặt dần tan đi, độ ấm trong mắt cũng như hoa quỳnh vừa hiện. Ánh mắt trong suốt, môi mím chặt. Tư thế ngồi tản mạn chậm rãi đổi thành sống lưng thẳng tắp. Bây giờ mới là Tiêu Vân Dật hiện tại, cho dù có giả bộ giống thế nào, cũng không phải là người của năm mươi ba năm trước.