CHƯƠNG 2: NHÌN LẠI
Hai năm trước.
“Không tốt rồi không tốt rồi!Lão bản, đại đường lại đánh nhau rồi!”Vì quá bận, tiểu đồng nhà bên hay qua giúp đỡ đã thành một *** tiểu nhị.
Nghe thấy âm thanh bôm bốpầm ĩ bên ngoài, Mạc Ly thở dài, cầm lấy chiếc khăn cạnh đó lau tay, bất đắc dĩ hỏi: “Bây giờ là ai đánh?”
Tiểu đồng phỏng chừng đã sớm ghi hận với người sinh sự, bèn cáo trạng không chút lưu tình, “Là Tam Nương và tình nhân của nàng ta! Bàn ghế ở đại đường phần nửa bị phá rồi, thiếu chút nữa cả xà chính cũng sập!”
Mạc Ly cười, xoa đầu tiểu đồng, “Không sao, đợi đến lúc họ ngừng đánh nhau thì để tình nhân của Tam Nương lao động khổ sai nửa năm ở ***, chẳng phải vừa khéo ư?”
Tiểu đồng vốn một bụng bốc hỏa, nhưng vừa nhìn thấy vẻ tươi cười thản nhiên và đôi con ngươi như nước của Mạc Ly, ngoài ngơ ngác mà quay ra, một câu cũng không thốt nổi, cũng chẳng còn nháo nhác cáu kỉnh nữa.
Mạc Ly tháo tạp dề, chậm rãi đi ra đại đường. Y không phải người có căn cơ võ thuật, chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc bóng hồng sắc vụt qua giữa đại đường, mờ nhạt lẫn lộn.
Đối với sự xuất hiện của Mạc Ly, trận tranh đấu thu liễm lại rất nhiều, lực phá hoại từ chưởng phong cũng chợt giảm, rõ ràng là sợ ngộ thương đến người thứ ba.
Mạc Ly đi tới trước bóngngười lơ lửng kia, hô lên: “Đừng đánh nữa!”
Người phía trước bất vi sở động.
Mạc Ly buộc phải to giọng hơn: “Đừng đánh nữa, đồ ăn nguội mất rồi!”
Quyền cước càng tăng, chưởng phong vẫn vậy.
Mạc Ly cả giận: “Đánh nữa, ta đổ hết thức ăn đi!”
Đang nháo loạn như thế, hồng ảnh Từ Tam Nương mới đứng lại, hờn dỗi giậm chân.
“Đáng chết! Chờ ta ăn xong sẽ chỉnh ngươi!”
Tráng hán lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, thân hình to gấp vài lần Từ Tam Nương trừng đôi mắt đồng linh, bĩu môi, “Hư, để xem!”
Mạc Ly đứng giữa hai người giương cung bạt kiếm, tủm tỉm hỏi: “Rốt cuộc có muốn ăn không?”
Hai người lúc này mới an tĩnh lại, giận hờn mỗi người ngồi vào hai cái bàn chưa bị phá hỏng.
Mạc Ly cười: “Món này không ngồi xa thế mà ăn được.”
Khuôn mặt cả hai lập tức tái xanh, nhưng đối mặt với nụ cười mỉm của Mạc Ly, lửa có to thế nào cũng không bùng lên được.
Mạc Ly đối đáp với hai ác danh võ lâm cao thủ của Ác Nhân cốc năm năm trước, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Từ Tam Nương đứng lên, ba bước đã đi tới bàn của cự hán A Thổ.
A Thổ dù mặt không đổi sắc, nhưng với sự thỏa hiệp của Từ Tam Nương thì vẫn thoáng vui mừng.Đáng tiếc vui vẻ chưa lâu đã bị Từ Tam Nương cho một đá.Bàn ghế ọp ẹp, A Thổ ngã ngồi xuống đất, mãi khôngđịnh thần được.
Từ Tam Nương đong đưa gót hồngngồi đó, “A Ly, mau mang đồ ăn lên cho ta, lão nương chết đói mất!”
Mạc Ly trở vào nhà bếp, bưng ra nồi lẩu chuẩn bị cho hai người.
Nhìn mặt nước trắng đỏ quái lạ và một đống rau, Từ Tam Nương không hiểu, “A Ly ngoan, thứ này ăn thế nào?”
Mạc Ly cười, làm mẫu một cái, Từ Tam Nương liền y dạng cho đồ ăn vào nồi. Chỉ trong chốc lát, hương vị nồng đậm liền tỏa ra.
Con ác thú A Thổ ban đầu giờ cũng không thèm sĩ diện, phủi phủi bản tọa, ngồi lên, nuốt nước bọt nhìn thức ăn trong nồi.Từ Tam Nương trừng A Thổ một cái, nhưng cũng không gây chuyện nữa, hai người yên ổn ăn uống.
A Thổ thức ăn phồng mồm: “Nồi này, thực ngon, thực khéo, Tam Nương không ăn được cay, nhưng ta lại thích ăn cay, cân bằng cả hai.”
Từ Tam Nương lấy đũa gõ nhẹ lên đầu A Thổ, “Nuốt đã, đừng có phun tùm lum.”
Mạc Ly nhìn hai oan gia này, vui vẻ cười: “Đây là lẩu uyên ương, rất thích hợp với nhị vị.”
Từ Tam Nương vừa nghe thấy hai chữ “uyên ương”, gương mặt lập tức đỏ lên, dẫu sao mối quan hệ giữa họ đích xác cũng là vậy, không nhiều người biết, còn tưởng họ là cừu gia. A Thổ cũng ngượng ngùng, gãi đầu không nói gì.
Mạc Ly thấy thức ăn được tiêu thụ sạch, liền bừng thêm hai món nữa từ phòng bếp, “Đây là mâm hải sản chuẩn bị riêng cho A Thổ. Món này có lợi cho vết thương đang khép miệng của huynh.”
Từ Tam Nương ngây người, bất giác mở miệng hỏi: “Bị thương lúc nào?”
Mạc Ly đáp: “Có phải vào ngày xử lý hái hoa tặc đi theo Tam Nương tỷđịnh giở trò quấy rối không?”
Từ Tam Nương cả kinh: “Chẳng lẽ là ‘Thôi Hoa Thủ’ Ngô Tử Khê!”
Hái hoa tặc có thể bám đuôi mà nàngkhông phát hiện, giang hồ chỉ có một, không phải gã thì là ai.
Ngô Tử Khê trời sinh phong lưu, ỷ một thân võ nghệ cao cường và tuyệt đỉnh khinh công, chiếm tiện nghi biết bao nữ tử xinh đẹp. Không ngờ lần này gã dám lớn mật, vọng tưởng đụng vào Tam Nương.
“Tu vi võ công của Ngô Tử Khê cao hơn không ít người, thế màhuynh…” Lập tức ánh lệ xuất hiện. “Bị thương thế nào?”
A Thổ nhất thời đỏ mặt, cúi đầu chất phác đáp: “Tiểu, tiểu thương, không sao…”
Mạc Ly ngắt lời: “Được rồi, còn đây là củ nhược, rất tốt cho da dẻ nữ nhân. Mấy ngày nay ta thấy Tam Nương tỷ hay thức đêm lén may vá trang phục rách vì đánh lộn cho A Thổ ca, không những thức khuya, ngón tay cũng bị đâm, ăn cái này bổ nhất á.”
Tam Nương nghe vậy sẵng giọng: “Mạc Ly, không cho ngươi nói nữa!”
Tam Nương còn muốn mắng thêm, nhưng lại bị hơiấmtừ đâu bao lấy bàn tay.A Thổ đang vuốt ve tay nàng.
Nhìn tim hồng không ngừng bùm bụp bắn ra từ hai người, Mạc Ly thức thời lùi đi.
Đến thời đại này đã hơn nửa năm. Một người hiện đại như Mạc Ly lại phải bất ngờ thích ứng với hoàn cảnh này.
Vốn là một bác sĩ ngoại khoa, y không đành lòng chứng kiến bệnh nhân của mình chỉ vì thiếu tiền mổ giác mạc, đã tự ý tiến hành cấy đôi mắt của một đứa trẻ chết vì tai nạn ô tô cho người ta.Gia đình người chết biết được việc này thì gây một trận náo loạn to, dù Mạc Ly có thế lực bảo vệ tại bệnh viện, không thành bị cáo hình sự, nhưng nhất định phải từ chức nhận lỗi, giấy phép hành nghề cũng bị tịch thu.
Sau đó thất nghiệp, Mạc Ly xin vào một công ty y dược cỡ trung. Một lần lái xe vận chuyển thuốc, trên đường gặp tai nạn, cả người cả xe rơi xuống khe núi.Đến lúc y lẫn lộn tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở đây.Đi gần bốn tiếng khắp đồng hoang mới thấy được một khách *** rách nát, lung lay sắp đổ.
Khách *** lão bản vốn là một ông lão lưng còng mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt cau có.Lần đầu ông ta gặp Mạc Ly, ybị chỉnh triệt để.Nhưng phát hiện Mạc Ly có trù nghệ tuyệt vời, có thể khiến người ta ăn xong là như nuốt cả lưỡi, y rốt cuộc mới thoát khỏi ma chưởng của lão già quái gở.
Cha mẹ y mất sớm, phải một mình tự lo cho cuộc sống, tuy rằng mấy việc nội trợ bình thường không làm khó y, nhưng cũng chưa đạt đến trình độ như thế.Chỉ là người ở đây không biết vì sao làm cơm rất khó nuốt; mà cơm nước y làm, ai cũng ăn như cướp, khiến y không thể lý giải nổi.
Cuối cùng sau khi đặt chân tới khách ***, cuộc sống đã ổn định, Mạc Ly mới tìm thời gian đem những dược liệu trên chiếc xe cùng vượt thời không với mình, kiếm một chỗ thông thoáng chôn chúng, nghĩ sau này biết đâu lại sử dụng. Mười dặm chung quanh đây cũng chỉ có lão đầu mở khách ***.
Về sau Mạc Ly mới biết, nơi này cócon đường trao đổi thông tin quan trọng, vốn rất nhiều khách ***. Nhưng vì tiền phương ngoài trăm dặm là cứ điểm của Nhất Ngôn đường – thống lĩnh tà đạo, võ lâm nhân sĩ qua lại nơi này cũng rất nhiều.
Ở đâu có người, chỗ đó chính là giang hồ.Cho nên mấy khách *** to nhỏ lân cận cũng bị ân oán giang hồ phá hủy tan tành.Sở dĩ cái khách *** rách nát lung lay sắp đổ này còn có thể đứng vững tới hôm nay, phỏng chừng chính là vì vẻ mặt cạu cọ của lão đầu lưng còng.
Mạc Ly vốn không phải người của giang hồ, dù nghe lão đầu kể lại những tin đồn đáng sợ, nhưng y thiên tính thiện lương, vẫn bình thường mình làm chuyện mình.Thời gian sau, lão đầu ít nói cũng bị y làm xúc động, ngày tháng ở chung càng hòa hợp.
Mạc Ly ở khách *** một thời gian dài, đương nhiên cũng kết bạn với vài nhân sĩ giang hồ.Tuy khách *** chỉcách Nhất Ngôn đường một khoảng ngắn, người trong hắc đạo xuất nhập cũng nhiều, nhưng bọn họ đều trọng chữ “nghĩa”, với Mạc Ly thiện lương, lúc nào cũng thân mật hơn.
Nửa năm trước, lão đầu còng lưng có chuyện phải xa nhà, liền giao khách *** lại cho Mạc Ly, còn dặn dò bằng hữu tiện đường chăm nom y.Từ Tam Nương và A Thổ là vậy mới thành tri kỷ ngay với Mạc Ly. Nếu không phải lúc hai người làm mình làm mẩy thì Mạc Ly nói gì cũng nghe, thường thay y cản ngăn không ít phiền phức.
Mạc Ly bưng mâm trống vào bếp, đột nhiên lưng bị vỗ mạnh một cái,“Tiểu Ly, phu phụ đáng ghét kia lại tới khách *** của ngươi phá hoại hả?”
Nghe thấy thanh âm lỳ lắc này, Mạc Ly xoa xoa chỗ lưng đau, “Dược Lang, ta van ngươi, mỗi lần hạ thủ đừng có nặng tay như vậy được không?”
Người tên Dược Lang là một nam tử trẻ tuổi, dáng dấp lưu manh, cà lơ phất phơ. Cậu tabày ra bộ dạng lo lắng hỏi: “Ô? Đau hả? Đau thế nào? Để ta xem!”Dứt lời liền kéo y phục của Mạc Ly xuống.
Mạc Ly vội vàng giữ cái tay sàm sỡkia lại, “Không sao, ngươi đừng có làm bậy!”
Nhưng Mạc Ly yếu sức sao bì được với Dược Lang một thân võ nghệ.Dược Lang không dưới một lần lột được đai lưng của Mạc Ly.Tới khi tay cậu với vào trong y phục y, một thanh âm như cực nam châm vang lên, “Thằng nhãi ngươi lại tới ăn đậu hủ Mạc Ly?”
Mạc Ly thấy cứu tinh đã tới, vội vàng giật đai lưng lại từ tay Dược Lang, chạy về phía người nọ ở cửa.
Đứng trước cửa là một nam tử cao gầy mặc bạch sắc y bố, vùng trán toát ra khí tức tiên phong đạo cốt.Tay phải nam tử cầm gậy trúc treo tấm vải, bên trên hai chữ “Thần Toán”.
Dược Lang vừa thấy bạch y nam tử, liền như ra đường giẫm phải phân chó, mặt nhăn lại, “Thầy bói chết giẫm nhà ngươi, sao lần nào cũng làm phiền chuyện tốt của ta và Tiểu Ly vậy?! Ngươi rốt cuộc là có tâm địa gì?!”
Bạch y nam tử nho nhã cười: “Là tự nhiên tính được Mạc Ly đang gặp nạn, ta tới cứu nguy trước thôi.”
Dược Lang cả giận: “Cái rắm! Vừa nãy bọn Tam Nương đánh lộn, sao không thấy ngươi tới ‘cứu giúp’ hả? Ta thấy Trình Cửu Nhụ ngươi chính là thần kinh!”Dứt lời liền phất tay, như muốn đánh người.
Mạc Ly xoa xoa cái đầu đau nhức. Y chỉ muốn an ổn sinh sống, sao bên cạnh y nhất định phải có mấy kẻ thích sinh sự chứ? Buộc lại đai lưng cho mình, Mạc Ly nói: “Dược Lang, ngươi còn nháo nữa, tối nay tự về nhà ăn cơm đi!”
Dược Lang vừa nghe Mạc Ly ra đòn sát thủ, thanh thế lập tức xìu xuống, “Tiểu Ly biết rõ cơm nước ở Ác Nhân cốc chó còn không thèm, ngươi nỡ lòng bảo ta về nhà hả?!”Dứt lời, vẻ mặt còn phẫn hận nhìn Trình Cửu Nhụ chằm chằm, “Ngươi thật bất công, sao ngươi không bảo tên thầy bói đáng ghét này về nhà ăn lại bảo ta?Ta không phục!”
Nghe Dược Lang thao thao bất tuyệt một bên, Mạc Ly lại vừa bực vừa buồn cười, “Không thấy bên ngoài nháo nhào ư?Hôm nay ngươi và Cửu Nhụ không giúp ta thì thôi, còn gây thêm phiền phức, đêm nay ai cũng không được ăn đâu.”
Nghe vậy, Dược Lang liền cụp đầu giống rau cải héo, “Được rồi được rồi, ta ra ngoài thu dọn là được chứ gì? Phu phụ chết tiệt kia, hôm nào phải cho A Thổ không động đậy nổi tay chân, xem bọn họ còn tâm tình quậy phá không!”Dứt lời bĩu môi, ra ngoài, đi qua Trình Cửu Nhụ còn cố tình đụng một cái.
Lúc Dược Lang đã đi xa, Trình Cửu Nhụ vuốt áo, lần nữa mở miệng, “Mạc Ly, hôm nay ta bói một quẻ cho ngươi.”
Mạc Ly vừa thu dọn vừa nói: “Sao mà may mắn thế này, có thể để ‘Thiên Cơ Thần Tướng’ khó cầu xem cho một quẻ.”
Trình Cửu Nhụ nghiêm túc đáp: “Không giỡn, Mạc Ly, quẻ tượng lần này rất hung hiểm, ngươi phải vạn phần chú ý mới được.”
Mạc Ly cười: “Vậy huynhthấy thế nào?”
Trình Cửu Nhụ lại nói: “Hậu lục, thiên không, thổ thần, gia tại tuất, chỉ khi đại bất tín, hung tương. Không bao lâu mạng ngươi sẽ bị ảnh hưởng bởi vận nhân, cát hung các bán, nhưng hung trước.”
[2: Các bán: Nửa này nửa kia.]
“Cửu Nhụ, từ trước tới giờ huynh cứ nói chuyện huyền diệu như thế, ta chẳng hiểu gì cả.”
Đúng lúc này, Dược Lang đã quay lại, “Tiểu Ly, mau ra đại đường với ta, xem mấy thứ này làm thế nào!” Dứt lời, kéo Mạc Ly ra ngoài.
Nhìn y bị Dược Lang kéo đi, Trình Cửu Nhụ đứng ngây tại chỗ, chỉ đành thở dài.